← Quay lại trang sách

HAI BỘ XƯƠNG KHÔ

Tôi vẫn luôn biết cô ấy có chuyện giấu giếm tôi, nhưng tôi lựa chọn lừa dối bản thân mình.

– Tần Triệu Quốc

Bên cạnh sân bóng rổ trong sân sau bệnh viện thành phố Nam An.

Lăng Mạc và Nhiếp Chi Hiên đang ở bên cạnh sân tập, lật đi lật lại chăm chú xem xét hai bộ quần áo màu xanh lam. Đường Đang Đang và Trình Tử Mặc ngồi trên lan can bên cạnh sân bóng, hai chân đu đưa một cách nhàm chán.

Tiêu Lãng ngồi xổm bên cạnh Đường Đang Đang, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, trơ mặt gặng hỏi, “Đại tiểu thư, cậu đã khóc có phải không, mắt sưng đến thế kia kìa, cậu nói xem làm sao lại khóc?”

Đường Đang Đang quay đầu đi không thèm để ý đến Tiêu Lãng.

“Cậu còn chưa nói với chúng tôi, cậu làm thế nào mà thoát chết trong vụ nổ lớn đó.” Trình Tử Mặc thấy Đường Đang Đang có vẻ ngại bèn chủ động lái câu chuyện sang hướng khác.

“Tôi đã nói với các cậu từ lâu rồi, mạng tôi lớn lắm, chết sao dễ thế được!” Tiêu Lãng vỗ ngực nói, “Lúc đó gã Chồn Hôi kia nói, khí hydro sunfua có thể gây ra cháy nổ. Chuyện đó thực sự làm tôi sợ hết hồn, cậu cứ nghĩ mà xem, vị trí của chúng tôi lúc đó ở ngay cạnh thang lên xuống, nơi nồng độ khí ga thấp nhất. Nhưng nếu hắn thực sự có thể xì hơi ra một quả cầu lửa lớn, gây cháy chỗ nồng độ ga tương đối lớn sau lưng chúng tôi, chẳng phải sẽ xảy ra một vụ nổ lớn rồi sao? Lúc đó tôi thấy hắn đã châm lửa tới nơi, thang lên xuống còn cách đó một khoảng rất xa nên tôi liền co giò chạy luôn.”

“Quan trọng là cậu làm thế nào thoát được sóng xung kích?” Đường Đang Đang khản cả tiếng cất giọng hỏi.

“Mình cũng biết là không chạy thoát được.” Tiêu Lãng cố làm ra vẻ thần bí nói, “Nhưng trước đó Chồn Hôi đã kiếm cớ đi vệ sinh, chạy tới một góc rẽ trong đường hầm. Thực ra, mình đã có sự tìm hiểu trước khi xuống giếng mỏ, mình biết chỗ đó không chỉ là một lối rẽ, mà là một động thất [7] của giếng mỏ. Lúc đó người ở Tổng cục Địa chất và Khoáng sản đã nói, dưới giếng mỏ bên cạnh đường hầm sẽ có các động thất này để đề phòng xảy sự cố, thuốc nổ được đưa xuống giếng mỏ cũng sẽ được bảo quản trong một chiếc tủ sắt đặt trong động thất này. Thế nên mình biết ở đó kiểu gì cũng có một cái tủ sắt mà. Nói ra thì cũng nguy hiểm, mình vừa mới chui vào trong chiếc tủ sắt to đùng đó thì bên ngoài vụ nổ xảy ra. Số mạng mình đúng là lớn, chiếc tủ này vốn dĩ luôn khóa chặt, nhưng hôm đó vừa may thế nào lại không khóa vì bên trong không có thuốc nổ.”

“Thế nên, chính chiếc tủ sắt đó đã cứu mạng cậu?” Trình Tử Mặc hỏi.

“Là tôi tự mình cứu mình đấy, may mà tôi chạy nhanh!” Tiêu Lãng đính chính, “Vụ nổ này cũng thật ác liệt, cái tủ nặng như thế cũng bị đánh lật, tôi bị lăn mấy vòng liền ở bên trong đó, màng nhĩ có cảm giác muốn thủng luôn. Một lúc sau, tôi thấy yên bèn liền đi ra xem, chỉ thấy toàn là khói bụi, không thể nhìn thấy gì cả. Khi tôi lần mò tới được chỗ thang lên xuống mới phát hiện gã Chồn Hôi đã bị nổ tan tành, cái đầu lâu vẫn còn lăn ở đó.”

Đường Đang Đang rùng mình nói, “Thế nên cậu liền nhặt một miếng thịt mang về đúng không? Thật là chịu cậu rồi đó.”

“Cái đó gọi là có ý thức lấy vật chứng, mang về còn phải làm xét nghiệm DNA chứ, chẳng phải anh Nhiếp vẫn luôn nhắc chúng ta phải có ý thức này hay sao?” Tiêu Lãng quay sang nói với Nhiếp Chi Hiên lúc này đang ở cạnh sân vận động, “À đúng rồi, anh Nhiếp, có kết quả DNA chưa ạ?”

“Có rồi,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Quả thực là một trong những đứa trẻ bị bắt cóc. Điều này chứng tỏ Chồn Hôi cũng là một người biến đổi được đào tạo từ nhỏ.”

Tiêu Lãng nói, “Đấy cậu xem, cậu xem, ý thức thu thập vật chứng của mình có hiệu quả đấy chứ! Sau khi lấy vật chứng, tôi đã đi kiểm tra thang lên xuống, kết quả là thang cũng bị hủy hoàn toàn ngay sau vụ nổ. Còn thiết bị liên lạc cũng không biết bị vỡ nát hay như thế nào nữa, tóm lại là gào lên cả buổi mà chả thấy ai trả lời. Mình hét ầm ở bên dưới, bên trên cũng không nghe thấy được.”

“Ba trăm mét! Đương nhiên là không thể nghe thấy rồi.” Trình Tử Mặc cho vào miệng một viên kẹo cao su.

“Lúc đó tôi thực sự cảm thấy tuyệt vọng, không bị nổ mất xác, thì lại bị chôn sống mất thôi,” Tiêu Lãng nói. “Không còn cách nào, tôi liền đi vào sâu bên trong giếng mỏ, muốn thử xem đường ống thông gió đó có thể lợi dụng được chút nào không. Khi đi đến nơi sâu nhất của giếng mỏ, phát hiện thấy tầng quặng than ở đó thật không ngờ do vụ nổ xảy ra mà trực tiếp thông sang một giếng mỏ khác.”

“Thực ra lúc đó chúng tôi cũng nên hiểu rằng, hai giếng mỏ này vốn có cùng một độ sâu, kế hoạch khai thác ban đầu vốn dĩ cũng là hai giếng mỏ liên thông nhau.” Lăng Mạc vừa quan sát bộ quần áo trước mặt vừa nói.

“Sau đó tôi không khác gì được hồi sinh,” Tiêu Lãng nói. “Lách qua đoạn thông giữa hai giếng mỏ, tôi nhìn thấy một tên Mập đang khống chế một thợ mỏ, còn đang gào thét huyên náo ở đó. Thế nên tôi tiện tay cầm một hòn đá, chạy tới đánh hắn ngất đi. Vậy mà không ngờ, cuối cùng hắn vẫn tỉnh lại được, còn bỏ được chất độc nữa.”

“Thế nên, thực sự rất nguy hiểm, may mà chúng ta đều có bình dưỡng khí,” Lăng Mạc nói. “Bốn kẻ đó, hai tên chết tại chỗ. Còn lại hai tên, trong đó một tên vẫn đang trong tình trạng hôn mê nặng. Cậu xem quần áo của bốn kẻ đó, có mỗi áo của tên Mập là dạng phông dài tay thông thường, còn lại đều là đồng phục màu xanh lam.”

“Đồng phục, có nhận thấy điều gì không?” Tiêu Lãng hỏi.

“Tôi cứ đinh ninh rằng trên đồng phục màu xanh lam thế nào cũng có huy hiệu hay dấu hiệu của Người gác đêm chúng ta, kết quả lại không tìm thấy gì,” Lăng Mạc nói. “Không có bất cứ chữ cái nào, không có hình vẽ hay kí hiệu, chỉ là quần áo bảo hộ lao động bình thường mà thôi. Có điều, cả ba bộ đều giống hệt nhau chứng tỏ rằng cả ba có lẽ đều là nhân viên bảo vệ của Gác đen , hoặc là lính đánh thuê. Còn tên Mập là một người biến đổi.”

“Thảo nào đòn của tôi không thể đánh gục được hắn,” Tiêu Lãng nói.

“Tên Mập bây giờ vẫn ở trạng thái hôn mê sâu, tình trạng nhiễm trùng do trúng độc rất nặng. Vẫn đang làm xét nghiệm DNA, chắc sẽ đối chiếu ra được tên tuổi thôi.” Lăng Mạc phủi phủi tay, đứng thẳng dậy, đi về phía mấy người Tiêu Lãng. “Sau khi điều tra còn phát hiện được tại hiện trường chiếc xe mô tô thứ 3. Chứng tỏ bọn chúng gồm hai tên người biến đổi và ba tên bảo vệ cùng đến một lúc. Căn cứ theo tình hình tại giếng mỏ, bọn chúng sở dĩ cử hai người biến đổi đến, mục đích là để mỗi tên xuống một giếng mỏ. Tuy nhiên, nếu chỉ để thả khí độc thì chỉ cần thực hiện tại phòng thông gió ở trên mặt đất là hoàn thành nhiệm vụ rồi, tại sao hai gã người biến đổi đó lại phải mạo hiểm xuống dưới giếng mỏ? Cứ nhìn tình trạng hôn mê do trúng độc của tên Mập, thì có thể thấy bọn chúng cũng không thể chịu nổi loại khí độc có khả năng gây nhiễm trùng rất mạnh như thế này.”

Tiêu Lãng lắc đầu bối rối.

Lăng Mạc xoay người nhảy lên ngồi trên lan can. “Cậu nghĩ lại xem nào, khi cậu xuống dưới đường hầm mỏ, tên người biến đổi kia đang làm gì.”

Tiêu Lãng cũng bật người ngồi lên lan can, ngay giữa Đường Đang mang và Lăng Mạc. “Khi tôi xuống, Chồn Hôi đang ở cạnh thang lên xuống, không hiểu là đang làm gì. Lúc đó hắn giả trang thành nhân viên khoan nổ mìn, tôi đâu biết hắn chính là Chồn Hôi chứ, chúng tôi đã đi vào trong tìm kiếm. Lúc đi ra, thì dây cáp của thang lên xuống đã bị hỏng, rõ ràng là do Chồn Hôi đã phá hỏng. Nhưng sau đó khi tôi nghĩ lại, nếu hắn đã phá hỏng dây cáp chính, đương nhiên cũng có thể phá hoại cả dây cáp dự phòng. Sở dĩ không phá hỏng nốt, là vì hắn cũng không muốn bị chôn sống ở dưới giếng mỏ. Hắn phá dây cáp chính với mục đích kéo dài thời gian ra khỏi giếng mỏ của chúng ta. Vốn dĩ một chuyến thang có thể đưa một nửa số người lên. Bản thân hắn không dám chắc nếu ‘thả rắm’ có thể gây hôn mê cho toàn bộ các thợ mỏ, cảnh sát đặc nhiệm và tôi. Cho nên hắn đã dùng cách này, tự mình nấp vào một chỗ chờ đợi, cho tới khi dưới giếng mỏ chỉ còn lại tôi và hắn. Nghe giọng điệu của hắn lúc đó có vẻ như đang chuẩn bị ‘thả rắm’ khiến tôi ngất đi, còn bản thân hắn sau đó sẽ lên khỏi giếng mỏ. Chỉ cần tôi mà thực sự ngất xỉu rồi, thì dù hắn không châm lửa xuống phía dưới, chắc chắn tôi cũng vẫn chết do trúng độc. Nói tóm lại, hành tung hoạt động của hắn chứng tỏ một điều rằng hắn muốn lấy mạng của tôi.”

Lăng Mạc nghe xong nghĩ ngợi rồi gật đầu vẻ đồng tình. “Tình hình bên chỗ chúng tôi không giống vậy, bọn chúng bị chúng tôi ép xuống dưới giếng mỏ qua đường ống thông gió. Lúc đó chúng khống chế ba thợ mỏ, còn thay sang quần áo thợ mỏ. Tên Mập ở lại canh chừng ba thợ mỏ, những tên bảo vệ khác đến chỗ cửa hầm mỏ, chắc là để dò la tình hình. Nhưng mà đến cuối cùng, tên Mập vẫn muốn dồn tất cả vào chỗ chết. Điều này khiến tôi cảm thấy mục đích của chúng quả thực là muốn lấy mạng chúng ta.”

“Nếu chỉ đơn giản là làm một cuộc thử nghiệm, bọn chúng trực tiếp thả khí độc vào qua phòng thông gió là xong việc, hà tất phải phức tạp như vậy,” Tiêu Lãng nói. “Xuống giếng mỏ vốn dĩ đã rất nguy hiểm, lại còn bị chúng ta chặn lại dưới đó. À đúng rồi, khi chúng tôi vào bên trong tìm người, Chồn Hôi có cơ hội thoát khỏi đó bằng thang lên xuống, nhưng hắn lại không làm vậy.”

“Chắc chắn hắn biết ở lối ra của giếng mỏ có cảnh sát, lên là sẽ bị bắt,” Trình Tử Mặc nói.

“Nếu đơn thuần chỉ là muốn bỏ chạy, leo lên xong đánh lừa qua mặt chút thì vẫn có khả năng thoát được,” Lăng Mạc nói.

“Vậy rốt cuộc mục đích thật sự của bọn chúng ở đây là gì?” Tiêu Lãng nói. “Đáng tiếc là, tên Mập đó chắc không thể tỉnh lại được, tên Chồn Hôi thì đã thành đống thịt nát rồi, chỉ còn một tên bảo vệ. Tôi đoán rằng hắn chả biết gì cả.”

“Bác sĩ nói, bởi vì tên bảo vệ còn lại hít phải lượng khí độc ít, cho nên tình trạng nhiễm khuẩn không nghiêm trọng,” Lăng Mạc nói. “Hiện giờ chỉ hy vọng rằng hắn ta có thể hồi tỉnh sau lại khi được điều trị. Bất luận hắn ta biết được những gì, tôi nghĩ cũng sẽ có tác dụng hỗ trợ chúng ta.”

Chỉ tiếc là tên bảo vệ có hy vọng hồi tỉnh này không phải là tên Hổ Ngọt. Lăng Mạc ngẩn người ra, như đang hồi tưởng điều gì đó.

“Tên bảo vệ kia tỉnh rồi, có thể thẩm vấn rồi.” Nhiếp Chi Hiên lấy điện thoại ra nhìn rồi nói với Lăng Mạc, “Cậu và Tiêu Lãng đi hỏi đi, chúng tôi ở đây đợi tin vui từ các cậu.”

Tiêu Lãng và Lăng Mạc sải bước mau chóng vào trong phòng cấp cứu bệnh viện Công an. Lăng Mạc đỡ lấy ống tiêm đã dặn dò chuẩn bị trước từ tay người hộ lý rồi nghiêm mặt bước vào phòng bệnh.

Một tên đàn ông gầy gò, áng chừng hơn ba mươi tuổi đang nằm trên giường bệnh. Lúc ở hiện trường giếng mỏ, hắn ta đã nhạy cảm phát hiện ra ý đồ muốn tiêu diệt hết tất cả của tên Mập, nên dù hai tay còn đang bị còng quặt ra phía sau, hắn vẫn cố gắng hất chiếc mũ bảo hộ trên đầu xuống phía trước mặt, bảo vệ đường hô hấp của mình. Chính vì vậy, lượng khí độc hắn ta hít phải khá ít, tình trạng bị trúng độc cũng không nghiêm trọng. Sau tròn một đêm được nghỉ ngơi điều trị, lúc này hắn đã tỉnh lại hoàn toàn. Gã đàn ông vốn đã cảm thấy có chút bất an trong lòng, nay thấy ngay đầu giường mình xuất hiện Lăng Mạc, người mà khi dưới giếng mỏ đã tỏ ra rất thông minh và thẳng tay, khuôn mặt hắn ta lộ rõ vẻ mất tự nhiên.

Lăng Mạc hoàn toàn không để ý đến thái độ của tên đàn ông, cũng không nghe hắn lải nhải. Cậu đi thẳng tới bên giường bệnh, tiêm toàn bộ chất lỏng trong ống tiêm vào ống nối mềm của bình dịch truyền. Ngay sau đó, Lăng Mạc đóng van điều khiển tốc độ của ống truyền dịch. “Hiện giờ tôi đã tạm ngắt truyền dịch cho anh, vì trong bình truyền dịch bây giờ có một loại thuốc. Loại thuốc này được gọi là thuốc gây co thắt mạch, sau khi vào cơ thể, nó sẽ tạo ra hiện tượng co thắt mạch toàn thân, gây ra những cơn đau dữ dội. Anh phải hiểu, là mạch máu của toàn bộ cơ thể đấy.”

Hành động và câu nói này khiến gã đàn ông vô cùng khiếp sợ. Hắn muốn rút dây truyền dịch của mình ra, nhưng hai tay đã bị còng chặt hai bên giường, căn bản không thể chạm đến mũi kim ở trên mu bàn tay trái.

“Đại ca, đại ca, anh định làm gì vậy?” Gã đàn ông thất kinh ú ớ lắp bắp, “Có gì từ từ nói, tôi có phải người xấu đâu, anh là cảnh sát, anh không thể làm vậy.”

“Anh không phải người xấu hả? Các anh lạm dụng việc xử lý ân oán cá nhân còn không phải người xấu?” Lăng Mạc gằn giọng nói, “Nếu các anh thích kiểu xử lý ân oán cá nhân như vậy, hôm nay tôi sẽ cho anh thử tí mùi vị đó.”

“Không có, không có, đại ca, tôi thực sự không có làm vậy.” Gã đàn ông giằng co, còng tay và thành giường va chạm vào nhau tạo ra tiếng lách cách, “Tôi chỉ là một bảo vệ, tôi chưa từng làm việc gì xấu cả, thực sự chưa từng làm gì!

“Nằm im,” Lăng Mạc nói. “Trả lời cho thành thật thì anh còn cơ hội cứu vãn, nếu không, tôi sẽ mở van truyền dịch cho anh được trải nghiệm.”

“Tôi im, tôi im, đại ca, anh hỏi gì tôi trả lời đó, dám nói sai câu nào thì ông trời sai thiên lôi đánh chết tôi.” Gã đàn ông cất lời hứa.

Lăng Mạc thấy hắn thực sự bị dọa sợ phát khiếp, liền hỏi, “Họ tên, tuổi, tham gia vào tổ chức tội phạm từ bao giờ?”

“Tôi, tên là Tư Mã Quảng, là dân ở khu vực ngoại ô Văn Cương.” Tên đàn ông nói.

“Tư Mã Quang? Cái người đập vỡ chum đó hả?” Tiêu Lãng nén cười.

“Quảng, là Quảng trong từ quảng cáo.” Gã đàn ông nói, “Năm nay ba mươi ba tuổi, làm ở viện phúc lợi bốn, năm năm rồi.”

“Viện phúc lợi?” Lăng Mạc nói. “Ý anh muốn nói Viện phúc lợi của khu mỏ? Sau đó di chuyển sang tiểu học Đà Sơn, đúng không?”

Tư Mã Quảng gật gật đầu. “Không phải các anh đều biết hết rồi sao?”

“Anh cho rằng, nơi anh làm việc là viện phúc lợi sao?” Lăng Mạc truy hỏi.

“Chẳng phải vậy sao? Có bao nhiêu là trẻ em, còn có giáo viên,” Tư Mã Quảng nói. “Còn có một số nhân viên nghiên cứu, ông giáo sư già, bọn họ nghiên cứu là để kiếm tiền nuôi lũ trẻ đó.”

“Bình thường bọn họ hay làm gì?”

“Tôi nào biết đâu, tôi thấy có lúc họ lên lớp cho lũ trẻ, về khoa học và đối kháng gì đó,” Tư Mã Quảng nói. “Tôi chỉ là một bảo vệ, bình thường chỉ phụ trách duy trì trật tự hay ra ngoài mua rau cỏ gì đó, quả thực không biết gì cả!”

“Sau khi các anh ra khỏi trường tiểu học Đà Sơn thì đi đâu?”

“Cái này, tôi cũng không thể nói rõ được,” Tư Mã Quảng nói. “Ra khỏi tiểu học Đà Sơn, lãnh đạo viện phúc lợi hình như có nghi ngờ bọn tôi, không cho bọn tôi ở cùng nữa. Sau đó, chúng tôi ở tạm một số nhà dân đổ nát bỏ không ngay dưới chân của một ngọn núi lớn. Còn bọn họ thì vào trong núi, cụ thể ở vị trí nào trong núi thì tôi thực sự không biết. Bọn họ cứ định kỳ vài hôm lại có một người trẻ tuổi xuống núi, lấy đồ dùng hằng ngày mà chúng tôi đã mua sẵn.”

“Lãnh đạo viện phúc lợi mà anh nói là ai?” Lăng Mạc hỏi tiếp.

“Cái này, cũng không rõ lắm đâu! Trước kia là một thiếu phụ xinh đẹp tên là Giun Dẹp, sau đó nghe nói cô ta phản bội làm chuyện xấu gì đó, hiện giờ do một giáo sư họ Lã quản lý,” Tư Mã Quảng nói.

“Các anh đều là người của một tổ chức, chẳng lẽ anh thực sự không biết vị trí cụ thể của bọn họ trong núi sao?” Tiêu Lãng không cam tâm hỏi lại.

Lăng Mạc phát hiện Tư Mã Quảng có chút do dự liền giơ tay cầm van điều khiển dịch truyền lên.

“Đừng, đừng.” Tư Mã Quảng vội vàng nói, “Để tôi nhớ, để tôi nhớ lại đã.”

“Nghĩ mau lên.”

“Vị trí cụ thể thì tôi thực sự cũng không biết, bọn họ không cho chúng tôi lên đó,” Tư Mã Quảng nói. “Nhưng gần đây chúng tôi thường nhìn thấy được bọn họ không biết là nấu cơm hay làm gì đó trên núi mà rất nhiều khói bốc lên. Tôi đoán chỗ có khói bốc lên đó chính là nơi mà bọn họ ở.”

“Nấu đồ?”

“Khoảng hai ngày nay rồi,” Tư Mã Quảng nói. “Tôi thực sự không biết gì cả! Tôi thực sự không biết họ làm việc xấu.”

“Không làm việc xấu thì cần gì phải lẩn trốn?” Tiêu Lãng nói giọng đanh thép.

Tư Mã Quảng nhất thời im bặt.

“Nói về hành động lần này của các anh đi.” Lăng Mạc thay đổi chủ đề.

“Lần này cụ thể là hành động gì tôi cũng không rõ,” Tư Mã Quảng nói. “Ba nhân viên bảo vệ chúng tôi chịu trách nhiệm lái xe, chở theo hai thanh niên cũng không rõ tên họ là gì. Đến nơi đầu tiên, hai thanh niên đó nói bọn tôi bỏ lại một chiếc xe, sau đó một trong hai thanh niên đó đã xuống giếng mỏ cùng những thợ mỏ. Gã thanh niên đó hình như quen biết với đám thợ mỏ, hoặc là bản thân hắn ta làm việc ở mỏ.”

“Cái này chúng tôi điều tra rồi, hắn mạo danh một người khác, làm việc ở mỏ. Hiện giờ bên phía mỏ đang tổ chức nhóm điều tra để điều tra về sự việc lần này,” Lăng Mạc nói. “Anh hãy kể lại quá trình của các anh.”

“Sau khi anh ta xuống giếng mỏ, chúng tôi đã đến căn phòng có tiếng động ầm ầm đó,” Tư Mã Quảng nói. “Tên Mập bảo ba chúng tôi đợi ở ngoài, sau đó hắn đi vào bên trong, không biết là làm gì. Sau đó một người trong ba chúng tôi phát hiện rất nhiều người, rất nhiều cảnh sát các anh đã lên núi, bèn đi thông báo cho tên Mập. Sau đó tên Mập liền thúc chúng tôi đi sang một căn phòng có tiếng động ầm ầm tiếp theo. Kết quả là xe vừa đi được nửa đường thì không còn lối đi, phải bỏ xe lại để đi bộ. Do đó, tốc độ bị chậm lại và bị các anh dồn vào một căn phòng nhỏ. Tên Mập nói, hắn biết đường ống ở đây giống như cầu thang trượt, rồi dẫn chúng tối trượt theo đường ống xuống dưới. Ôi trời đất ơi, giờ tôi chẳng dám nghĩ lại cảnh tượng lúc đó. Nếu không phải tên Mập béo đầm người, ở dưới cùng làm đệm thịt đỡ chúng tôi, chắc bọn tôi đều toi mạng cả rồi. Còn việc sau đó thì các anh đều biết cả rồi.”

“Còn nói anh không biết bọn chúng đang làm việc xấu, không làm việc xấu, vậy nhìn thấy cảnh sát các anh còn chạy làm gì?” Tiêu Lãng hỏi.

Tư Mã Quảng lại tiếp tục im lặng.

“Anh có biết, gã thanh niên xuống giếng mỏ đầu tiên đó, hắn ta tại sao lại phải xuống dưới không?” Lăng Mạc nói. “Đừng trả lời tùy tiện, nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời tôi.”

Tư Mã Quảng nhắm mắt nghĩ ngợi rồi nói, “Hình như bọn họ có thảo luận gì đó lúc đi trên đường, gã thanh niên đó nói cái gì mà không khống chế được nồng độ, phải xuống xem như thế nào. Sau đó tên Mập có nói là xuống đó rất nguy hiểm, hắn ta trả lời lại là không sao, nói ống thông gió ở nơi sâu nhất, hắn ta chỉ đứng ở cửa giếng mỏ xem thôi.”

Lăng Mạc và Tiêu Lãng nhìn nhau, hiểu rõ ý đồ của bọn chúng. Khi thả khí độc, bọn chúng vẫn không chắc chắn nồng độ đã tính toán có thành công hay không. Thế nên, bọn chúng mới cử một người xuống giếng mỏ, quan sát tình hình thợ mỏ bị trúng độc. Vì sợ bản thân bị nhiễm độc, nên chúng không đi sâu vào bên trong giếng mỏ. Sau khi hội Tiêu Lãng xuống dưới giếng mỏ, Chồn Hôi mới bất ngờ thay đổi kế hoạch, hắn quyết tâm giết chết Tiêu Lãng - người đã hai lần đụng độ và đều phá hỏng hành động của hắn – ở dưới giếng mỏ. Vì không muốn bị các thợ mỏ khác và cảnh sát đặc nhiệm phối hợp chế ngự, hắn đã dùng cách phá hoại thang lên xuống, chỉ còn lại bản thân và Tiêu Lãng.

“Thế còn bảo không làm việc xấu à?” Tiêu Lãng lại hỏi dồn.

“Thật vậy mà, tôi không có, trừ lần này, tôi chưa từng tham gia bất kỳ một hành động nào khác của bọn họ! Những lời tôi nói là thật!” Tư Mã Quảng nói.

“Biết rồi.” Lăng Mạc lại giơ van điều chỉnh dịch truyền lên, đột nhiên vặn van. Chất lỏng trong bình dịch truyền bắt đầu nhỏ giọt chảy vào đường dẫn.

Tư Mã Quảng hoảng hốt hét một tiếng rồi kêu to, “Tôi nói! Tôi nói! Còn một lần nữa! Còn một lần nữa!”

Đây quả là thu hoạch ngoài mong đợi, Lăng Mạc đóng van dịch truyền với vẻ háo hức.

“Còn một lần, lần đó chắc khoảng một năm trước.” Tư Mã Quảng thở hồng hộc. “Tôi, tôi đã giúp họ chôn một cái xác.”

“Chôn xác? Xác trẻ con à?” Tiêu Lãng hỏi.

“Không, không phải.” Tư Mã Quảng vội vàng nói, “Là của một ông già, chà, cũng không hẳn là ông già, tầm năm, sáu mươi tuổi. Tôi không biết làm sao mà ông ta chết, thực sự tôi không biết thật. Tôi chỉ làm theo yêu cầu của đội trưởng, mang xác đi chôn mà thôi.”

“Còn cái xác là của ai anh cũng không rõ hả?” Lăng Mạc nghiêm giọng.

“Tôi, tôi nghe nói là họ Cầu,” Tư Mã Quảng nói. Tiêu Lãng và Lăng Mạc nhất thời cùng kinh ngạc.

Tư Mã Quảng nói tiếp, “Bọn họ nói nói ông ta là kẻ xấu, nói ông ta vô cùng độc ác, đã từng bị đi tù. Nhưng tôi không biết làm sao mà ông ta lại chết! Tôi thực không tham gia vụ đó.”

“Chôn ở đâu?” Lăng Mạc hỏi.

“Ở ngay gần viện phúc lợi trên mỏ An Kiều, cách viện phúc lợi không xa lắm,” Tư Mã Quảng nói. “Nhưng vị trí cụ thể thì tôi không rõ.”

Thông qua lần nói chuyện này, Lăng Mạc biết Tư Mã Quảng là một tên mù đường, không phân biệt nổi ngay cả đông tây nam bắc nên nói, “Bây giờ tôi đưa anh một tấm bản đồ thì anh có chỉ ra được vị trí không?”

Tư Mã Quảng vội lắc đầu nguầy nguậy.

“Thế nếu chúng tôi dẫn anh đi thì sao?”

“Tôi có thể thử,” Tư Mã Quảng nói. “Chỉ dám nói là thử thôi.”

Nói xong Tư Mã Quảng bỗng nhiên bật khóc. “Tôi thật đen đủi, tại sao lại tìm phải một công việc như thế này chứ? Ban đầu cảm thấy rất nhẹ nhàng. Tuy tiền lương rất cao nhưng lại không được về nhà. Ai mà biết là bọn họ làm việc xấu chứ! Tôi quả thật không biết mà!”

Lăng Mạc không để ý tới hắn, lại tiếp tục mở van điều chỉnh dịch truyền.

“Ối đừng, đừng mà! Đại ca, thực sự không còn gì nữa đâu! Tôi thực sự không biết gì cả! Tôi biết gì đều đã khai với các anh hết rồi!” Tư Mã Quảng lại gào lên thảm thiết.

“Nói đùa với anh thôi, vừa rồi tôi tiêm vào là thuốc kháng sinh bác sĩ kê thêm cho anh.” Lăng Mạc cất giọng thản nhiên, để lại Tư Mã Quảng mặt mũi hoang mang nằm trên giường bệnh.

“Đi thôi, tôi đi tìm Lão Tiêu, tổ chức lực lượng cảnh sát bao vây sào huyệt của bọn chúng.” Tiêu Lãng nắm tay thành nắm đấm.

“Không, không được vội vàng hành động,” Lăng Mạc nói. “Nếu đúng như lời Tư Mã Quảng nói, hiện giờ chúng đang ẩn nấp trong núi sâu, là nơi dễ phòng thủ khó tấn công. Nếu như chúng ta đánh rắn động cỏ, sẽ lại một lần nữa tốn công vô ích. Thế nên, tôi cảm thấy cứ để Trình Tử Mặc dẫn theo hai cảnh sát đặc nhiệm đi thăm dò trước dựa vào miêu tả của Tư Mã Quảng, rồi xem kết quả như thế nào đã mới hành động sau.”

Tiêu Lãng nghĩ ngợi một lát rồi nói, “Được.”

Thấy Tiêu Lãng vui vẻ tán đồng ngay ý kiến của mình, khiến Lăng Mạc vô cùng kinh ngạc. Trong đầu cậu đã chuẩn bị rất nhiều lý do để thuyết phục, mà giờ xem ra chắc không cần nữa rồi.

“Vậy chúng ta… bây giờ dẫn Tư Mã Quảng đi đào cái xác kia chứ?” Tiêu Lãng bỗng nhiên đổi sang giọng điệu trưng cầu ý kiến.

Lăng Mạc gật đầu. “Nếu không có gì bất ngờ, thi thể đó rất có thể chính là của Cầu Tuấn Kiệt mà chúng ta tìm mãi không thấy. Nếu đúng là Cầu Tuấn Kiệt thì vụ này hay rồi. Cậu nghĩ lại mà xem, một năm trước chính là thời điểm trước khi vụ án vượt ngục xảy ra, là trước khi Thôi Chấn tìm Cầu Tuấn Kiệt. Vậy tại sao lúc đó Cầu Tuấn Kiệt lại chết?”

Tiêu Lãng “ừ” một tiếng rồi im lặng suy nghĩ.

“Vậy cứ làm thế đi, tôi bảo Tử Mặc đi tìm vị trí và thăm dò theo miêu tả của Tư Mã Quảng. Tử Mặc rất mẫn cảm với địa hình, đây là điều mà tôi khó có thể theo kịp cô ấy, tôi tin cô ấy sẽ tìm được,” Lăng Mạc nói. “Còn chúng ta, đi chuẩn bị chút rồi buổi tối còn đi đào xác.”

“Buổi tối?”

“Đúng vậy, nghênh ngang cả đám đi đào mộ, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ,” Lăng Mạc nói. “Hiện giờ, tất cả mọi hành động của chúng ta, bí mật được đến đâu thì phải cố gắng giữ bí mật đến đó!”

“Đêm tối mờ mịt, anh có chắc chắn anh xác định đúng phương hướng không?” Tiêu Lãng vừa lái xe vừa nhìn vào màn đêm đen kịt bên ngoài. “Anh đến đông tây nam bắc cũng không phân biệt nổi.”

“Ai bảo tôi không phân biệt được?” Tư Mã Quảng tay đeo còng, ngồi hàng ghế sau chiếc Đỉnh Vạn Cân. “Tuy tôi quả thật có chút mù đường, nhưng chỗ này thì quả thật không thể nào quên được. Tôi giúp các anh tìm ra cái xác, thì các anh có giúp tôi được giảm hình phạt không?”

“Chúng tôi sẽ nói rõ tình hình với bên tòa án.” Lăng Mạc an ủi, “Tại sao anh lại không thể quên được địa điểm chôn cái xác?”

“Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác người đấy, biết không? Lại còn phải mang đi chôn!” Tư Mã Quảng lộ vẻ mặt hoảng hốt kinh sợ. “Lúc đó nếu không phải muốn kiếm 2000 tệ thì còn lâu tôi mới đi! Đã thế, lại còn là ban đêm nữa.”

“Cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy xác người, cũng không đến nỗi còn nhớ được đường ở một nơi rừng sâu núi thẳm thế này chứ?” Tiêu Lãng trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ.

Ba người Tiêu Lãng, Lăng Mạc và Nhiếp Chi Hiên áp giải Tư Mã Quảng ngồi xe mất hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được viện phúc lợi trong khu khai thác mỏ hiện giờ đang bị niêm phong điều tra. Sau đó cả bốn người đi vào trong ngọn núi lớn đằng sau viện phúc lợi theo chỉ dẫn của Tư Mã Quảng. Tuy dưới chân ngọn núi lớn này có rất nhiều con đường nhỏ đan xen phức tạp, nhưng một kẻ mù đường như Tư Mã Quảng có vẻ rất thông thuộc. Hắn chỉ dẫn lái xe đi mãi vào trong núi, hồi lâu sau mới dừng lại ở bên một ngã ba đường.

“Anh chắc là ở đây à?” Tiêu Lãng nhảy xuống xe, dùng đèn pin cá nhân soi xung quanh. Đây là một khoảng rừng cây tĩnh lặng, xung quanh có thể nghe thấy tiếng kêu của các loại côn trùng, cây cối cũng sum sê rậm rạp, căn bản không phát hiện ra điều gì khác thường, càng không nói đến việc có kiến trúc hay cây cối có dấu hiệu nhận biết nào cả.

“Chính là ở đây, không sai đâu.” Tư Mã Quảng cũng xuống xe, chỉ mảnh đất đã mọc đầy cây cối ở ven đường nói.

“Kỳ lạ, rốt cuộc anh làm thế nào mà nhận ra được? Hiện giờ anh bảo chúng tôi lái xe rời khỏi chỗ này, rồi sau đó quay trở lại, cũng chưa chắc tôi đã tìm thấy được, huống hồ chuyện anh chôn xác đã xảy ra từ một năm trước,” Tiêu Lãng nói.

“Làm gì tới mức khó như vậy?” Tư Mã Quảng cười nói, “Chẳng phải viện phúc lợi nằm ngay phía nam của ngọn núi này sao? Cứ tìm đỉnh núi cao nhất của ngọn núi này, sau đó từ con đường nhỏ đi vào núi, trên con đường nhỏ bên dưới phía chính nam của đỉnh núi cao nhất này, tìm đến ngã ba đầu tiên là tới nơi. Suốt chặng đường đi vào đây, cậu chỉ thấy toàn là ngã tư phải không? Không thấy ngã ba nào phải không? Góc đông nam của ngã ba đầu tiên chính là nơi chốn cái xác.”

“Ngã ba? Đông nam?” Tiêu Lãng đầy vẻ khó hiểu hỏi lại? “Ý là như thế nào?”

“Chính là yêu cầu của đội trưởng đội bảo vệ chúng tôi, đi đến một ngã ba đường đầu tiên ở phía chính nam của đỉnh núi cao nhất, chôn thi thể ở góc đông nam của lối rẽ,” Tư Mã Quảng nói. “Chúng tôi không có xe, toàn phải đi bộ, thế nên thấy ngã ba một cái liền lập tức chôn ngay, đơn giản vậy thôi.”

“Thế tại sao lại phải chôn như vậy?” Lăng Mạc hỏi.

“Ai mà biết được? Họ nói lãnh đạo bảo làm như vậy,” Tư Mã Quảng nói. “Hơn thế còn yêu cầu chúng tôi phải tuyệt đối giữ bí mật, nếu mà nói ra là sẽ mất mạng ngay.”

“Giữ bí mật thì có thể lý giải được, nhưng chôn thi thể một nơi đặc trưng nhìn có vẻ cố định nhưng lại không hề cố định, vậy là có ý gì?” Lăng Mạc quay sang nhìn Nhiếp Chi Hiên.

Nhiếp Chi Hiên đang dùng những ngón bàn tay giả vê vê cằm. “Tôi đoán, có khả năng là một kiểu phong tục. Theo như tôi biết, rất nhiều nơi khác nhau, hoặc là các tôn giáo thậm chí là tà giáo khác nhau, đều sẽ có yêu cầu riêng về chôn cất. Ví dụ như tôi từng nghe nói rằng có những người đã rắc gạo lên trên xác chết với mục đích không để cho linh hồn rời khỏi thi thể.”

“E rằng cũng chỉ có thể giải thích bằng phong tục thôi.” Tiêu Lãng nói xong, vung chiếc xẻng sắt trong tay lên bắt đầu đào đất.

“Không phải không phải, không phải là phong tục, đội trưởng đội bảo vệ nói, cái này là theo kết quả nghiên cứu Kinh Dịch của lãnh đạo,” Tư Mã Quảng nói. “Nói rằng việc này đều có những căn cứ khoa học, chỉ là hiện giờ khoa học kỹ thuật còn hạn chế, nên chúng tôi không biết ý nghĩa bên trong là gì thôi.”

“Có tất cả mấy người các anh tới đây chôn cái xác?” Lăng Mạc cũng cầm xẻng ra giúp một tay, vừa đào vừa hỏi.

“Tất cả là ba người, đội trưởng chỉ huy, hai người là tôi và tên Mập cùng đào huyệt,” Tư Mã Quảng nói.

“Chính là tên Mập ở mỏ ấy à?”

Tư Mã Quảng gật gật đầu.

Có lẽ lúc chôn cất thi thể cả đám người này đều khá vội vã, cho nên hai người mới đào chưa được bao lâu, đã thấy một góc quần áo lộ ra.

“Quả thực là ở đây! Anh làm tốt đấy,” Tiêu Lãng nói.

“Có gì đâu, chỗ này rất dễ tìm mà.” Tư Mã Quảng được biểu dương thậm chí còn có vẻ vui vui.

Tiêu Lãng nhanh nhẹn dùng xẻng đào, một lúc sau, đã thấy toàn bộ phần ngoài thi thể lộ ra. Dưới ánh đèn pin sáng chói, dưới hố đất là một thi thể mặc bộ đồ Trung Sơn kiểu cũ đã chỉ còn lại bộ xương trắng nằm ngửa mặt lên trên, nhìn có vẻ khá đáng sợ. Khi toàn bộ phần bên ngoài của thi thể đã lộ ra, Nhiếp Chi Hiên liền bảo Tiêu Lãng dừng tay. Vì các tổ chức mô mềm của cơ thể đã bị tiêu hết nên phần liên kết giữa các đốt xương cũng không còn. Lúc này chạm vào thi thể sẽ có khả năng thay đổi vị trí ban đầu của các xương.

“Ôi chao, làm sao mà đã hoá thành xương hết rồi?” Tư Mã Quảng nói, “A di đà Phật, oan có đầu nợ có chủ, không liên quan đến tôi đâu!”

“Ừm, anh ta nói không sai, mức độ phân hủy thành xương như vậy là phù hợp với tình trạng chôn cất với điều kiện khí hậu khu vực này trong khoảng thời gian một năm.” Nhiếp Chi Hiên dựng hai ngọn đèn lớn hai bên hố đất, rồi dùng máy phát điện trên Đỉnh Vạn Cân để phát điện, khiến cả khu vực chôn xác sáng như ban ngày.

Nhiếp Chi Hiên trang bị sẵn sàng xong liền bắt đầu khám nghiệm thi thể. “Trang phục của thi thể vẫn bình thường, trên quần áo đều không thấy có vết máu. Sau khi mở trang phục ra, có thể thấy thi thể đã hoàn toàn phân hủy chỉ còn phần xương. Xương hộp sọ không rạn, xương toàn cơ thể không gãy.”

“Nếu không phát hiện được vết thương như thế này, có phải sẽ không xác định được nguyên nhân tử vong hay không?” Tiêu Lãng ngắt lời Nhiếp Chi Hiên, hỏi.

Nhiếp Chi Hiên gật đầu, trả lời, “Không phải tất cả các thi thể đã phân hủy chỉ còn bộ xương đều có thể tìm ra nguyên nhân tử vong, nếu không tìm thấy những tổn thương để có thể phán đoán nguyên nhân tử vong, chúng ta còn cần phải lấy mẫu đất ở phía dưới thi thể đem về, xem xem liệu có khả năng trúng độc gây tử vong hay không. Nhưng cũng có khả năng là sẽ hoàn toàn không tìm thấy nguyên nhân gây tử vọng. Ví dụ, hung thủ dùng dao đâm thủng tim người chết, không gây tổn thương tới xương, khi thi thể phân hủy chỉ còn là bộ xương trắng, thì cũng không phát hiện ra điều gì cả.”

“Nhưng nếu như vậy thì trên quần áo phải có vết rách, hơn thế có lẽ có dính máu,” Lăng Mạc nói.

“Đúng vậy.” Nhiếp Chi Hiên giơ ngón cái ở bàn tay giả của mình lên tỏ ý khẳng định rồi nói, “Nhưng nếu như xác chết đã được lau rửa, thay quần áo thì sao?”

“Bọn chúng chẳng qua chỉ là lấy mạng một kẻ như Cầu Tuấn Kiệt, không cần phải phiền phức như vậy,” Lăng Mạc nói.

Nhiếp Chi Hiên gật gật đầu. “Tất cả các phần xương của người chết đều còn nguyên vẹn, không bị tổn thương, bao gồm cả phần xương cột sống cũng bình thường. Có điều, chà… có điều tôi đã tìm ra được nguyên nhân tử vong của ông ta.”

Nói xong, Nhiếp Chi Hiên dùng kẹp gắp từ phần cổ của người chết ra một khớp xương nhỏ. “Các cậu xem, đây là xương móng, hai bên sừng lớn của xương móng đều đã bị gãy, chỗ xương bị gãy có màu rất đậm, chứng tỏ không phải là hình thành sau khi chết.”

“Xương móng bị gãy? Bị bóp cổ chết ạ?” Tiêu Lãng hỏi.

Nhiếp Chi Hiên không nói gì, lại dùng dao phẫu thuật và kẹp cầm máu phối hợp, làm sạch phần bùn đất ở phần cổ người chết, để lộ ra phần mô mềm vẫn chưa bị tiêu hủy hoàn toàn. “Phần sụn giáp bên dưới xương móng cũng có đường nứt gãy xương theo chiều dọc, bề mặt chịu lực tác động lớn như vậy, cùng hiện trạng đường nứt gãy xương như này, khả năng chết do bị siết cổ hoặc treo cổ là khó xảy ra. Thế nên về cơ bản có thể phán đoán là bị chẹn cổ chết.”

“Chẹn cổ chết chính là bị bóp cổ chết mà, em nói đúng chứ!” Tiêu Lãng tự hào nói.

“Có thể xác định là bị người khác giết không?” Lăng Mạc hỏi.

“Chẹn cổ chết là hình thức tử vong duy nhất không thể nào là do tự sát.” Nhiếp Chi Hiên giải thích.

“Quả nhiên là một vụ án mạng rồi,” Tiêu Lãng nói.

Nhiếp Chi Hiên lại kiểm tra phần móng tay của người chết, rồi tách hàm dưới của người chết ra, nói tiếp, “Đương nhiên, còn cần có các dấu hiệu bị ngạt thở để chứng thực nữa. Còn có thể thấy được phần giường móng [8] của người chết có màu xanh tím, để tôi kiểm tra xem có răng hoa hồng [9] không. Này? Cậu nhìn xem trong miệng ông ta là cái gì đây?”

Nói xong, Nhiếp Chi Hiên dùng kẹp cầm máu đưa vào trong miệng người chết, gắp ra một đồng xu 1 tệ.

“Các anh nhét tiền xu vào miệng ông ta à?” Lăng Mạc hỏi Tư Mã Quảng.

Tư Mã Quảng lắc đầu. “Cái này, tôi thực sự không biết đâu!”

“Như vậy có thể thấy đây quả thực là một phong tục,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Cũng giống như cách chọn nơi chôn thi thể vậy. Có điều, kẻ họ Lã này nếu đã làm khoa học thì sao lại mê tín như vậy nhỉ?”

“Chuyện này không hề mâu thuẫn,” Tiêu Lãng nói. “Mấy kẻ tin vào tà giáo, còn cả mấy người bị lừa đảo qua điện thoại nữa, rất nhiều người chẳng phải đều là giáo sư đại học đó hay sao? Càng đi sâu vào nghiên cứu khoa học, nói không chừng lại càng mê tín.”

“Không phải là mê tín, chẳng phải đã nói là Kinh Dịch đó sao?” Tư Mã Quảng nói.

“Trong Kinh Dịch không nói tới điều này,” Lăng Mạc nói.

“Dù nói thế nào thì các dấu vết chứng tỏ người bị hại chết do bị chen cổ là rất rõ ràng.” Nhiếp Chi Hiên đem từ trong xe ra một túi đựng xác chết, lần lượt nhặt xương cốt và quần áo bên trong hố đất từng cái một để vào trong túi, rồi nói, “Đi về lấy răng làm xét nghiệm DNA, xác định danh tính xong là có thể lập án điều tra.”

Tiêu Lãng thấy Nhiếp Chi Hiên đã thu nhặt xong xương cốt, kéo khoá túi đựng thi thể lại, liền hợp lực cùng anh đặt bộ hài cốt vào cốp sau của Đỉnh Vạn Cân.

Lăng Mạc thì vẫn đang ngồi ngây người ra bên cạnh hố đất, trong tay cầm một túm cây vừa nãy bị Tiêu Lãng đào gãy.

“Xem gì nữa vậy? Đi thôi, cẩn thận trong núi có lợn rừng đấy.” Tiêu Lãng gọi Lăng Mạc lên xe.

Lăng Mạc vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, không động đậy. “Anh xem thử xem, tại sao bụi cây này lại chỉ xuất hiện trên mô đất chôn xác, còn xung quanh đây đều không nhìn thấy loại cây giống hệt như vậy?”

Nhiếp Chi Hiên nghe Lăng Mạc nói vậy lại từ trên xe nhảy xuống, cầm một túm cây bị đào gãy lên xem rồi nói, “Cậu nói đúng đấy! Đây là hải đồng, một loại cây bụi có lá thường xanh. Giờ mới nhớ ra trên quãng đường chúng ta tới đây đều không nhìn thấy hải đồng.”

“Đất ở đây bị đào lên từ một năm trước, cỏ dại thì có thể đợi khi gió xuân thổi tới sẽ lại sinh sôi, nhưng với loại cây bụi thì không dễ dàng như vậy. Xung quanh đâu có hải đồng, vậy lấy đâu ra giống cây hải đồng chứ?” Lăng Mạc nói.

“À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, sau khi chúng tôi chôn cái xác xong, đội trưởng đội bảo vệ của chúng tôi đã rắc một thứ gì đó lên trên.” Tư Mã Quảng nói vọng ra từ trong xe, “Lúc đó anh ta còn nói là thi thể sẽ khiến cho phía dưới lớp đất màu mỡ dinh dưỡng, qua một mùa xuân, phía trên sẽ không còn nhận ra điều gì nữa, sẽ toàn là một màu xanh thôi.”

“Tên tiểu tử này sao không nói sớm, suýt chút nữa bỏ qua mất một thông tin quan trọng!” Tiêu Lãng làm điệu bộ muốn đánh Tư Mã Quảng, dọa hắn sợ hãi tránh về phía sau.

“Không lẽ cũng là phong tục?” Lăng Mạc trầm tự nói.

“Vỏ của cây hải đồng có thể làm thuốc, có rất nhiều thành phần dược chất đặc biệt,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Cậu nói xem, dù phong tục hay là để che giấu hiện trường, nếu như có nhiều hạt giống hải đồng như vậy, liệu có thể coi như là một manh mối để điều tra hay không?”

“Điều tra tiêu thụ giống cây hải đồng?” Lăng Mạc nhìn sang Nhiếp Chi Hiên, Nhiếp Chi Hiên gật gật đầu.

Cả nhóm người không ai nói thêm câu nào, lại một hành trình hai tiếng đồng hồ mới về đến Công an thành phố Nam An. Sau khi làm xong thủ tục tạm giam Tư Mã Quảng, Nhiếp Chi Hiên đưa bộ hài cốt vào phòng khám nghiệm DNA, còn Lăng Mạc và Tiêu Lãng lại quay về tổ chức Người gác đêm .

Nằm trên giường ký túc, cả Lăng Mạc và Tiêu Lãng mãi không sao ngủ được, nhưng không ai mở miệng nói câu nào.

“Vừa rồi ở trên đường, tôi hỏi Tư Mã Quảng, hắn nói trước khi chôn thi thể đó đã không gặp Thôi Chấn lần nào nữa.” Lăng Mạc phá tan bầu không khí yên tĩnh của màn đêm.

“Tôi biết cậu định nói gì,” Tiêu Lãng nói. “Trước khi xảy ra vụ án vượt ngục của Kị sĩ u linh , Thôi Chấn có lẽ là đang tìm Cầu Tuấn Kiệt để lấy tấm bản đồ, đương nhiên sẽ không giết hại ông ta. Bọn chúng đã không trực tiếp nhằm vào điểm yếu của nhà tù Kim Ninh để giúp Đỗ Xá vượt ngục, chứng tỏ bọn chúng cũng không tìm thấy Cầu Tuấn Kiệt. Vậy mà Cầu Tuấn Kiệt lại bị người khác giết hại đúng vào thời điểm đó. Điều này chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề.”

“Ừ, cậu nói thử xem, là vấn đề gì,” Lăng Mạc nói.

“Chứng tỏ Cầu Tuấn Kiệt bị Lã Tinh Vũ giết hại, những kẻ chôn xác cũng là người của Lã Tinh Vũ. Có đầy đủ bằng chứng để chứng minh điều này,” Tiêu Lãng nói. “Mục đích Lã Tinh Vũ muốn giết Cầu Tuấn Kiệt có vẻ như cũng đã rõ ràng hơn. Ông ta không muốn để Thôi Chấn tìm được Cầu Tuấn Kiệt, chính là vì không muốn để Thôi Chấn đi cướp ngục. Chứng tỏ mục tiêu theo đuổi của Lã Tinh Vũ và Thôi Chấn là không giống nhau.”

“Thôi Chấn muốn báo thù cho anh trai và bố đẻ mình, còn Lã Tinh Vũ thì không phải thế,” Lăng Mạc nói.

“Lã Tinh Vũ không muốn cho bà ta báo thù, chắc chắn là vì sợ cô ta gây ra vụ án lớn, thu hút sự chú ý bên phía cảnh sát, lộ ra quá nhiều dấu vết, thậm chí có khả năng bị tóm cổ.” Tiêu Lãng cướp lời nói, “Nếu mà như vậy, thì sẽ liên đới đến Lã Tinh Vũ, khiến ông ta không có đủ thời gian làm thí nghiệm, từ đó không thể hoàn thành kế hoạch Thiên Diễn của mình.”

“Điều này cũng nhất quán với những phân tích về việc sau này Lã Tinh Vũ đã cử tên Da Nhân Tạo và Bác Sĩ truy sát Thôi Chấn,” Lăng Mạc nói.

“Cuối cùng, chứng tỏ một vấn đề,” Tiêu Lãng nói. “Mục đích của Lã Tinh Vũ lớn hơn rất nhiều so với việc mấy chục người vượt ngục, với việc giết hại mấy mạng người, với việc báo thù cho thầy Đổng.”

Cả hai lại tiếp tục trầm tư, sự im lặng của Lăng Mạc chứng tỏ phân tích của cậu cũng hoàn toàn giống Tiêu Lãng. Có điều, chỉ phân tích ra kết quả này dường như không có ích gì đối với việc điều tra giải quyết toàn bộ vụ án này. Trình Tử Mặc và Đường Đang Đang đã đi đến Công an tỉnh, ở Sở sẽ có người của Cục Đo đạc và Bản đồ tỉnh căn cứ theo những lời khai của Tư Mã Quảng để phân tích địa điểm mà đám người Lã Tinh Vũ hiện giờ có thể đang ẩn náu. Đây mới là vấn đề mấu chốt trong việc trinh sát phá án của vụ án này. Nhưng nghe nói các đặc trưng miêu tả mà Tư Mã Quảng cung cấp lại vô cùng rộng, cho dù là chuyên gia của Cục Đo đạc và Bản đồ tỉnh cũng không thể nào ngay lập tức đưa ra kết quả. Hiện giờ có nhiều chuyên gia trong các lĩnh vực đang hỗ trợ nhóm Trình Tử Mặc phân tích, tính toán xác suất vị trí mà Gác đen ẩn nấp, sau đó sẽ do Trình Tử Mặc từng bước điều tra trinh sát căn cứ theo xác suất lớn nhỏ đó. Nhiệm vụ này xem ra ít nhất cũng phải mất thời gian một ngày.

Tiêu Lãng cũng biết hiện giờ có lo lắng sốt ruột cũng không để làm gì, bèn chuyển chủ đề. “Đúng rồi, mấy hôm nay cậu tìm hồ sơ kết quả thế nào rồi?”

Trong bóng đêm, Lăng Mạc lắc đầu nói, “Nếu cảnh tượng trong giấc mơ của tôi về việc bị bắt cóc, đối đầu với cảnh sát là sự thật, vậy thì tôi… ừm… đó có lẽ không phải là tôi, dù sao cũng có chuyện lúc đó một đứa trẻ có lẽ là bị kẻ xấu ném ra ngoài. Mà nếu đã bị ném đi rồi, ngay cả khi kẻ xấu đó đã bị bắn chết, thì vụ án này cũng chưa được coi là đã phá xong, đúng không? Mà toàn bộ các vụ án khó chưa được triệt phá, lẽ ra đều phải có trong kho dữ liệu của Người gác đêm chúng ta đúng không? Vậy mà, tìm mãi không thấy.”

“Chỉ những hồ sơ vụ án khó và trọng điểm chưa được phá án mới có thôi!” Tiêu Lãng đính chính, “Hơn thế, theo như tình hình cậu mô tả thì có thể coi vụ án đó đã được phá xong rồi.”

“Thế nên, tìm hồ sơ như là tìm kim đáy bể.” Lăng Mạc có phần thất vọng.

“Trung Quốc rộng lớn như vậy, cậu lại không biết địa điểm xảy ra vụ án,” Tiêu Lãng nói. “Hơn thế, cậu cũng chỉ đoán được thời gian đại khái, cái đại khái này, cũng có thể lên đến mấy năm trước và sau đó. Thêm vào đó thời kỳ những năm mà cậu phán đoán còn chưa được phổ cập máy tính nữa, chứ đừng nói đến hệ thống mạng nội bộ công an. Quả thật, nói trắng ra là mò kim đáy bể.”

“Nhưng không xuống bể mò kim thì không còn cách nào khác.” Giọng Lăng Mạc vang lên trong đêm tối mang màu sắc ảm đạm thê lương hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cậu, “Mấy lần hành động vừa rồi cũng coi như đã thực sự đánh trực diện với Thôi Chấn và các thành viên Gác đen . Vài kẻ trong bọn chúng khiến tôi cảm thấy dường như rất quen mặt.”

“Chuyện đó cũng bình thường mà.” Tiêu Lãng nói xong, đột nhiên cảm thấy mình có chút đường đột, cậu nhìn sang Lăng Mạc với vẻ hối lỗi, nhưng trong bóng đêm nhìn không được rõ nét nên cậu vội bổ sung, “Không phải cậu vẫn chưa tìm ra thân thế của mình hay sao? Hiện giờ chỉ có thể trông chờ sau khi bắt được Thôi Chấn và Lã Tinh Vũ, xem liệu có thể tìm được thân thế của cậu không.”

“Nhưng cứ mỗi một ngày chờ đợi trôi qua, là một ngày tôi sống trong dằn vặt.” Lăng Mạc thở dài, gần đây cậu quả thực bị những cơn ác mộng liên tiếp không thôi giày vò khổ sở.

“Nói tới Thôi Chấn, tôi còn nhớ một chuyện,” Tiêu Lãng nói. “Lần trước khi tôi qua Công an thành phố tìm đọc những nội dung điều tra rộng rãi của bộ phận trinh sát bọn họ về các mối quan hệ xã hội của Thôi Chấn, chính là xem những người mà cô ta có liên lạc gì đó, đã phát hiện ra một cái tên có vẻ quen quen.”

“Ai?”

“Thực ra cũng không thể nói là người quen, hay thường xuyên liên lạc,” Tiêu Lãng nói. “Kiểu như là lâu lâu mới gọi điện thoại một lần, tên là Tần Triệu Quốc, cậu đã nghe tới bao giờ chưa?”

Một loạt tiếng động sột soạt vang lên, là tiếng Lăng Mạc ngồi dậy, cậu dường như có phần kích động. “Tần Triệu Quốc à? Ông ta vốn là phó giám đốc nhà tù, sau khi vụ án vượt ngục xảy ra, ông ta đã bị Viện kiểm sát giam giữ vì tội lơ là thi hành công vụ.”

“Hả? Vậy à?” Tiêu Lãng có vẻ như lại không lấy làm kích động như vậy, cậu nói, “Bên Viện kiểm sát điều tra vụ án, lúc nào cũng thần thần bí bí, thế nên có tin tức gì cũng không bao giờ báo cho chúng ta. Tôi đoán là những ghi chép điều tra này đã được gửi lên Viện kiểm sát rồi, nói khó nghe là, nếu Cầu Tuấn Kiệt đã chết rồi, mà bọn Thôi Chấn lại thông thuộc kết cấu bên trong nhà tù như vậy, nói không chừng tay Tần Triệu Quốc này chính là nội gián.”

“Ý cậu nói là Tần Triệu Quốc đưa sơ đồ nhà tù cho Thôi Chấn sao?” Lăng Mạc hỏi.

“Không phải sao,” Tiêu Lãng nói. “Nếu không bọn Thôi Chấn làm sao mà biết rõ như lòng bàn tay về đường hầm trong nhà tù chứ?”

Lăng Mạc ngồi trên giường suy nghĩ một lát rồi nói, “Tôi phải gặp Tần Triệu Quốc.”

“Đại ca, nửa đêm nửa hôm rồi, mau ngủ đi, mai rồi tính.” Tiêu Lãng xoay người, trùm chăn lên đầu. Lòng thầm nghĩ cái tên Lăng Mạc này tự dưng lại lôi thôi gì thế không biết, cũng tại mình rách chuyện quá, lôi chuyện này ra làm gì cơ chứ?

“Mai cũng được, nhưng tôi nhất định phải đi gặp anh ta,” Lăng Mạc nói.

“Đã nói rồi mà, bên Viện kiểm sát giải quyết vụ án, cứ thần thần bí bí, lại toàn bị những vị kiểu cách quan chức nữa, không dễ nói chuyện, cậu không gặp được đâu,” Tiêu Lãng nói.

“Cậu thì được, cậu dẫn tôi đi gặp,” Lăng Mạc nói.

“Tôi á? Tôi cũng không được,” Tiêu Lãng nói. “Dựa vào đâu mà bảo tôi phải dẫn cậu đi gặp?”

“Bố cậu là Bí thư Uỷ ban chính pháp, Giám đốc Công an, có thể điều tiết với bên Viện kiểm sát. Chúng ta làm việc công, chứ đâu có mưu đồ tư lợi gì,” Lăng Mạc nói.

“Tôi không muốn đi xin xỏ Lão Tiêu đâu.” Tiêu Lãng vẫn quay lưng về phía Lăng Mạc.

“Cũng phải, gần đây bao nhiêu lần hành động đều không bắt được mấy nhân vật chủ chốt, sợ rằng cậu chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Giám đốc Tiêu. Mà Giám đốc Tiêu có nhìn thấy cậu chắc cũng lại mắng mỏ thôi.” Lăng Mạc giở chiêu khích tướng.

“Tôi chẳng còn mặt mũi nào á? Nếu không phải nhờ có tôi thì vụ án này làm sao tiến triển được nhanh như vậy? Làm sao có thể đánh tan, hạ gục lực lượng đối thủ như vậy?” Tiêu Lãng quay người lại phản bác ngay.

“Nhưng cậu vẫn không dám gặp Giám đốc Tiêu,” Lăng Mạc nói.

“Có gì mà không dám gặp! Tôi dẫn cậu đi là được chứ gì!” Tiêu Lãng tức khí đáp lại.

Tiêu Lãng dẫn theo Lăng Mạc đi qua các lớp cửa của trại giam Công an thành phố Bắc An, đến phòng chờ dành cho khách.

Buổi sáng hôm nay, hai bọn họ quả thực không rảnh rỗi chút nào. Vừa sáng tinh mơ, Tiêu Lãng đã bị Lăng Mạc gọi dậy để đi tìm Tiêu Vấn Thiên. Đương nhiên, Tiêu Vấn Thiên không trách mắng gì Tiêu Lãng như lời Lăng Mạc nói cả, mà rất vui vẻ liên lạc điều tiết với người phụ trách bên phía cơ quan kiểm sát. Do Tần Triệu Quốc nguyên là Phó giám đốc trại giam của Công an thành phố Nam An, cho nên đương nhiên không thể giam giữ anh ta ở trại giam Nam An. Thế nên, sau khi được sự cho phép của người phụ trách cơ quan Kiểm sát, Tiểu Lãng lái xe hơn hai tiếng đồng hồ đến địa điểm mà Tần Triệu Quốc đang bị giam giữ, trại giam Công an thành phố Bắc An.

Đợi trong phòng khách một lúc, hai người liền nhìn thấy Tần Triệu Quốc mặc chiếc áo gi-lê màu xanh lam của trại giam, hai tay bị còng, được hai cảnh sát quản giáo dẫn vào phòng gặp mặt rồi ngồi xuống. Tần Triệu Quốc tầm gần bốn mươi tuổi, nhưng nhìn sắc mặt tiều tụy, hai bên tóc mai đã điểm bạc, đôi mắt thất thần, giống như người đã gần sáu mươi tuổi vậy. Anh ta ngồi bên cạnh bàn tiếp khách, dáng ngồi ngay ngắn, nhìn vẫn không có vẻ gì là giống một đối tượng tình nghi phạm tội cả, mà như là một nhân viên công chức nghiêm túc đĩnh đạc.

Hai thanh niên trẻ trước mắt nhìn rất xa lạ, khiến cho ánh mắt của Tần Triệu Quốc đầy vẻ nghi hoặc.

“Tôi là Tiêu Lãng, cậu ấy là Lăng Mạc, chúng tôi là… người bên Công an.” Tiêu Lãng nghĩ ngợi, sau cùng vẫn giấu danh hiệu của tổ chức Người gác đêm .

“Tôi đã nghe nói đến cậu, con trai của Giám đốc Tiêu.” Tần Triệu Quốc cười, nếp nhăn hai bên khóe mắt rất sâu.

“Chà,… thực ra chúng tôi muốn đến gặp anh là để tìm hiểu một chút, việc của anh với Thôi Chấn.” Tiêu Lãng cũng không biết tại sao mình lại dùng kính ngữ đối với đối tượng tình nghi phạm tội trước mặt này, có thể là vì phong thái đĩnh đạc toát ra trên người anh ta đã tác động đến cậu.

“Ồ, ý cậu muốn nói là việc tiết lộ sơ đồ phải không?” Tần Triệu Quốc nói, “Trước đây Viện kiểm sát cũng đã điều tra rồi, nói là Thôi Chấn đã vạch ra kế hoạch một vụ án vượt ngục, cô ấy thông thuộc kết cấu nội bộ nhà tù của chúng tôi như trong lòng bàn tay, cho rằng tôi cố ý tiết lộ. Lúc đó tôi cũng giải thích rồi, giữa việc tình cảm cá nhân và kỷ luật của tổ chức, tôi biết phải lựa chọn như nào. Việc bảo mật tuyệt đối không thể lọt ra từ miệng tôi, điều này thì tôi vô cùng tin tưởng. Nhưng mà, về sau này, tôi đã cẩn thận nghĩ lại, và cảm thấy không đủ tự tin như vậy nữa, cho nên tôi cũng đã nói với cơ quan điều tra, tuy tôi không biết rõ sự tình, nhưng tôi bằng lòng chịu mọi trách nhiệm.”

“Không đủ tự tin? Điều anh nói là…” Lăng Mạc nói.

“Hai năm trước, Thôi Chấn cứ luôn đề nghị được tới thăm văn phòng của tôi. Trong bộ phận quản lý nhà tù chúng tôi, theo quy định, đây là điều không được phép,” Tần Triệu Quốc nói. “Nhưng mà, có thể lúc đó tôi đã bị làm cho mê muội mở mắt rồi, cho nên tôi đã đồng ý, lặng lẽ đưa cô ấy đến ngồi ở văn phòng tôi khoảng hai tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, tôi có ra ngoài đi vệ sinh một lần, nghe quản giáo báo cáo tình hình giải quyết công việc một lần. Thời điểm đó, nếu như Thôi Chấn thử tìm kiếm một lúc trong tủ sách của tôi, thì có khả năng là sẽ tìm thấy sơ đồ và chụp ảnh lại. Hơn thế, trại chúng tôi mới chuyển đến một giám đốc không hề có chút kinh nghiệm quản lý trại giam hay kinh nghi?