THẾ THÂN
Tìm kiếm đã hơn mười mấy năm, đau khổ đã hơn mười mấy năm. Cho tới thời khắc này tôi mới biết, nhân vật chính của câu chuyện, từ trước tới giờ đều không phải là tôi.
– Lăng Mạc
Đêm thâu gió lạnh, vạn vật tĩnh mịch.
Một ngôi nhà nhỏ rách nát nằm nép dưới chân một ngọn núi lớn, giống như kẻ lang thang đang tránh mưa lớn trong hầm chui cầu vượt.
Lúc đó, không gian mênh mông ngoài tiếng côn trùng kêu, thì chỉ có tiếng ộp oạp của ếch, làm tăng thêm không khí thần bí cho đêm thâu. Mọi căn phòng trong ngôi nhà nhỏ đều đã tắt đèn, có phòng còn vọng ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Bên trong một căn phòng nhỏ đó, ba bóng người nhỏ bé ngồi đối diện nhau trên một chiếc giường. Chúng ngồi rất gần nhau, nhưng hầu như đều không nhìn thấy được khuôn mặt của nhau. Chúng nén chặt hơi thở, đều đang xác định xem ngoài cửa có âm thanh bất thường nào không.
Tiểu Dã, Lục Tử và Đậu Tương, là biệt hiệu của ba đứa trẻ tầm tám, chín tuổi này, chứ còn tên họ thật sự, đến bản thân chúng cũng đều không biết, bởi vì bọn chúng là những đứa trẻ bị bỏ rơi trong tay Giun Dẹp. Còn tại sao lại bị cha mẹ của chính mình bỏ rơi, bọn chúng cũng không biết rõ.
Bọn chúng được sắp xếp trở thành bạn cùng phòng ngủ, và cũng trở thành những người bạn tốt nhất thời niên thiếu. Đương nhiên, không phải là bạn tốt nhất thì còn có thể như thế nào được đây? Viện phúc lợi này hầu như hằng năm đều có thêm người mới đến. Người mới đến hằng năm, đều trong cùng một phòng ký túc, bắt đầu từ lúc hai, ba tuổi. Hơn nữa, viện phúc lợi có quy định, giữa các phòng ký túc với nhau, không cho phép giao lưu quá nhiều, cũng không cho phép bọn chúng đi ra khỏi cánh cửa chính của viện phúc lợi. Do đó, người trong mỗi phòng của ký túc xá, tự nhiên trở thành bạn chơi duy nhất của nhau thời niên thiếu.
Bọn chúng còn quá nhỏ, cũng không đi tìm hiểu tại sao viện phúc lợi này hằng năm đều sẽ có những đứa trẻ bị bỏ rơi tầm một, hai tuổi vào ở, chỉ biết nếu như không có Giun Dẹp và những người quản lý mặc đồng phục màu xanh lam, thì bọn chúng đã chết từ lâu rồi. Chúng thậm chí còn thường xuyên cảm thán, cái xã hội này thật sự quá đáng sợ! Bọn trẻ con được sinh ra, chỉ cần bố mẹ không thích, không hài lòng, là sẽ bị bỏ rơi tùy ý. Nếu đúng là như thế, so với việc bị bố mẹ ghét bỏ, chi bằng đến sống ở viện phúc lợi còn tốt hơn. Tuy ở viện phúc lợi khiến bọn chúng cảm thấy rất mệt, hằng ngày phải học tập kiến thức, còn phải thực hiện huấn luyện thể chất, nhưng mà chí ít có thể được ăn uống đầy đủ. Có lúc bọn chúng còn có thể được ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua một cái ti-vi cũ nát, vậy cũng đủ lắm rồi.
Giun Dẹp không thường xuyên đến viện phúc lợi, sinh hoạt hằng ngày của chúng đều do những cô chủ quản lý mặc áo đồng phục màu xanh lam này phụ trách. Nhưng bọn chúng đều biết rằng, những cô chủ quản lý này đều nghe theo lệnh của Giun Dẹp. Giun Dẹp cũng là người có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bọn chúng.
Chúng không thể nói rõ ràng cảm nhận tâm lý của mình với Giun Dẹp là như thế nào. Là sợ hãi? Hay kính sợ? Hay cảm kích? Có thể là rất nhiều loại cảm giác phức tạp trộn lẫn vào nhau, do đó cũng không rõ ràng. Mặc dù bọn chúng còn chưa biết bản thân sau khi lớn lên sẽ làm việc gì, nhưng là một đứa trẻ, thường chúng sẽ không muốn phải lao động vất vả, song chúng lại cũng không dám không lao động vất vả. Bởi vì nếu như không nỗ lực, để Giun Dẹp biết được, nhất định sẽ không có trái ngọt mà ăn.
Giun Dẹp nói với bọn chúng, vốn dĩ đã tới viện phúc lợi, cũng đồng nghĩa với việc ông trời đã ban cho chúng một sứ mệnh thần thánh, cho nên bọn chúng phải thay trời hành đạo, vì dân trừ hại.
Tiểu Dã và Lục Tử vô cùng tin tưởng, không chút nghi ngờ đối với tất cả những điều Giun Dẹp nói. Đặc biệt là Tiểu Dã, nó tàn tật bẩm sinh, lớn lên không giống người khác, nhìn nó đã thấy không bình thường, đi lại cũng không bình thường. Nghe nói lúc nó ba tuổi, cơm cũng chưa thể tự mình ăn. Do đó Tiểu Dã cho rằng bản thân bị bố mẹ bỏ rơi cũng là điều có thể lý giải được. Nhưng không biết tại sao, khi nó gần được năm tuổi, đột nhiên có thể tự mình sinh hoạt như những đứa trẻ khác. Giun Dẹp nói, là vắc-xin đã giúp cho sức khỏe nó hồi phục.
Từ khi có thể ghi nhớ, bọn chúng đều biết, mùng 1 hằng tháng là ngày tiêm vắc-xin. Nghe nói vắc-xin không những có thể ngăn ngừa bọn chúng mắc bệnh, còn có thể tăng cường sức mạnh cơ thể, cho bọn chúng có một thân thể siêu phàm. Bọn trẻ con thường sùng bái anh hùng, chỉ cần nghe nói có thể trở thành anh hùng, vậy thì một chút đau đớn khi tiêm vắc-xin cũng không là gì hết.
Đậu Tương cao hơn Lục Tử, Tiểu Dã một chút, giống như người anh trai vậy. Trên thực tế, Đậu Tương đúng là rất ân cần chu đáo, chăm sóc hai đứa bọn nó. Một đứa tự ti bẩm sinh là Tiểu Dã, dưới sự quan tâm chăm sóc của Đậu Tương, rất nhanh chóng trở thành cái đuôi sau lưng của Đậu Tương, đến ngủ cũng không muốn ngủ riêng. Tính cách của Lục Tử hướng nội, nửa ngày không nói được một câu, nhưng Đậu Tương cũng coi nó như anh em của mình, việc gì có thể giúp đỡ thì đều giúp đỡ hết sức mình. Có điều, mấy năm gần đây, Lục Tử tiến bộ đặc biệt nhanh, bất kể là thành tích học hành, hay rèn luyện thể lực, đều vượt hơn người khác một bậc, những việc cần Đậu Tương giúp đỡ cũng không nhiều nữa rồi.
Luận về thành tích học tập, cả cái viện phúc lợi này trẻ con lớn nhỏ nhiều như vậy, không có ai có thể sánh ngang với Lục Tử. Những bài văn hàm ý sâu xa khó hiểu, Lục Tử chỉ cần xem một lượt, là có thể đọc thuộc làu làu, điều này khiến cho những đứa trẻ khác vô cùng ngưỡng mộ. Luận về năng lực thể chất, Lục Tử cũng ưu tú không ai sánh kịp, đến ngay cả đứa trẻ bẩm sinh mạnh khỏe hơn người ở phòng bên cạnh, cũng không dám nói bản thân chắc chắn có thể thắng được Lục Tử một lần ở môn chạy bộ, nhảy xa.
Do những tiến bộ cấp tốc mấy năm gần đây, Giun Dẹp bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Lục Tử. Mỗi lần bà ta tới viện phúc lợi, đều ưu ái đến ký túc của bọn chúng để thăm Lục Tử. Mang cho chúng một ít đồ ăn vặt đặc biệt, nhất là kẹo sô-cô-la Mylikes, bọn chúng đặc biệt thích ăn, còn nói một số câu khích lệ. Có lúc, thậm chí Giun Dẹp còn có những lời nói riêng với Lục Tử sau lưng Đậu Tương và Tiểu Dã. Ví dụ, bà ta sẽ nói với Lục Tử, “Mặc dù con rất ưu tú, nhưng con phải biết che giấu thực lực của bản thân. Con cũng biết, mỗi năm chúng ta đều có kỳ đánh giá, kỳ đánh giá lần này, con phải hết sức cố gắng thi lấy kết quả kém. Lẽ nào con không chú ý đến, những đứa trẻ thi tốt, sau đó bọn con đều không gặp lại chúng nữa à? Chỉ có che giấu thực lực của bản thân con, sau này con mới có thể trở thành cánh tay trái cánh tay phải kiên cường nhất của ta. Nếu không, con sẽ nhanh chóng rời xa ta, rời xa hai đứa bạn tốt của con.”
Lục Tử nghe thấy cũng chỉ biết gật gật đầu, đối với một đứa trẻ tám, chín tuổi mà nói, không thể hiểu hết được căn nguyên trong đó. Nhưng mọi người từ trước tới giờ luôn luôn tuân theo từng lời nói mệnh lệnh của Giun Dẹp, cho dù có không hiểu, cũng sẽ không đặt câu hỏi. Còn với những lời nói khích lệ cánh tay trái cánh tay phải như này, đối với Lục Tử thì chẳng hào hứng bằng việc đưa cho nó một cái đùi gà. Nhưng Giun Dẹp cứ mãi nói đi, nói lại, cho nên mấy câu này, Lục Tử thậm chí có thể nói lại không thiếu một chữ.
Giun Dẹp quan tâm đặc biệt đến Lục Tử, những đứa trẻ khác cũng nhận thấy. Trong lòng những đứa trẻ thiếu thốn tình yêu của bố, tình thương của mẹ này, chắc chắn sẽ xuất hiện cảm xúc ghen tị, bởi vì bọn chúng cũng khát khao được tán dương, được cổ vũ. Ví như Tiểu Dã, đúng là có chút đố kị. Nó không hiểu tại sao Giun Dẹp lại có phần yêu thương Lục Tử nhiều hơn, bản thân nó rõ ràng là đứa trẻ có tiến bộ rõ ràng nhất, bản thân nó mới là đứa trẻ có hy vọng nhất để trở thành cánh tay phải tay trái đắc lực của Giun Dẹp, nhưng tại sao nó không có được sự yêu thương như vậy? Cảm giác này của nó may mà có Đậu Tương hóa giải kịp thời. Nó thường xuyên giảng giải cho Tiểu Dã, ba chúng ta là anh em ruột, nếu mà Giun Dẹp coi Lục Tử là tay trái tay phải, như vậy hai bọn chúng không phải cũng chính là tay phải tay trái của Giun Dẹp sao? Tiểu Dã nghĩ ngợi, thấy cũng đúng là như vậy rồi, do đó cũng không nhiều lời thêm nữa.
Đêm nay, đối với ba đứa trẻ mà nói hình như có ý nghĩa đặc biệt.
Đậu Tương vẻ thần thần bí bí dỏng tai nghe ngóng âm thanh bên ngoài, Tiểu Dã thì kiên nhẫn chờ đợi Đậu Tương cùng ‘bàn bạc đại sự’ với bọn nó. Còn Lục Tử thì thấy hơi buồn ngủ rồi.
“Bọn mày có từng nghĩ tới chuyện, tại sao viện phúc lợi của chúng ta hằng năm đều có người mới đến, nhưng tại sao tổng số người lại ít đi không?” Đậu Tương hạ thấp giọng, khe khẽ nói. “Tại sao người có kết quả sát hạch ưu tú nhất hằng năm, sau đó đều không ở cùng với chúng ta nữa không?”
“Có chuyện vậy sao?” Tiểu Dã không hiểu nên hỏi.
“Mày chưa từng chú ý đến à?” Đậu Tương dừng một lát, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi nói tiếp, “Cái đứa gầy gầy đen đen ở tầng 1, hôm qua nó nói ngủ một mình, cảm thấy sợ hãi, sau đó bị người quản lý mắng. Nhưng vốn dĩ rõ ràng là nó ở cùng phòng với hai đứa khác mà!”
“Mày nói như vậy, hình như đúng thật,” Tiểu Dã nói.
“Có thể là được bố mẹ đón về nhà rồi.” Lục Tử đang buồn ngủ, nghe bạn nói như vậy, tỉnh táo lại luôn, sợ đến toàn thân toát mồ hôi. Những lời nói của Giun Dẹp bảo nó che giấu thực lực, lại văng vẳng bên tai.
“Sao có thể như vậy được chứ? Tìm thấy bố mẹ một việc tốt như thế, tại sao chúng ta đều không mảy may hay biết?” Đậu Tương nói. Thực tế là, Đậu Tương trước đây vẫn luôn bí mật nói với bọn chúng rằng, bản thân nó vốn không phải là bị bố mẹ vứt bỏ, mà là do một sự cố. Cho nên nó rất khao khát tìm thấy bố mẹ của mình.
“Vậy, vậy mày nói xem chuyện là như thế nào?” Tiểu Dã hỏi.
“Tao nghe nói, những đứa có thành tích tốt, sẽ bị điều đi tới nhóm khác. Đi tới nhóm khác, việc huấn luyện sẽ càng khổ hơn, còn bị tiêm tăng thêm lượng vắc-xin.” Đậu Tương nói, “Hơn nữa, hôm nay tao nhìn thấy, một đứa tầm bạ, bốn tuổi, sau khi tiêm xong vắc-xin đã chết đấy!”
“Thật hay giả vậy?” Lục Tử tỉnh táo thêm nữa, nó nhìn vết kim tiêm mới lưu lại trên cánh tay trái của mình.
“Không phải chứ, hôm nay chúng ta cũng tiêm rồi, có chết đâu,” Tiểu Dã nói.
“Nói không chừng đứa tiếp theo chết, lại chính là chúng ta thì sao?” Mắt Đậu Tương nhòe lệ, tiếng nói thoáng run rẩy, “Cho dù là không chết, nhỡ ra thành tích kiểm tra của chúng ta được tốt, rồi bị điều đi, thì làm thế nào? Chúng ta chẳng phải sẽ không thể gặp nhau nữa sao? Hơn nữa nếu như việc huấn luyện thực sự rất khổ, chẳng phải càng bị giày vò hơn sao?”
Bên ngoài đột nhiên vọng tới tiếng bước chân người quản lý tuần tra, ba đứa trẻ lập tức chen nhau nằm ngay xuống. Một lúc sau, tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, ba đứa trẻ lại ngồi dậy mặt đối mặt.
“Không nói tới việc bị điều đi, bị giày vò. Hôm nay tao tận mắt nhìn thấy bọn họ dùng ga trải giường bọc đứa trẻ bị chết đó lại, rồi đem ra phía sau núi đấy.” Đậu Tương có chút sợ hãi. “Bọn mày không sợ sao?”
Lục Tử và Tiểu Dã cùng lúc gật gật đầu.
“Bọn mày không muốn không phải tiếp tục mệt mỏi như này sao? Bọn mày không muốn đi ra xem thế giới bên ngoài sao?” Đậu Tương tiếp tục hỏi.
“Giun Dẹp nói rồi, bên ngoài người xấu nhiều, hơn nữa chúng ta ra ngoài nhất định sẽ chết đói thôi,” Tiểu Dã nói.
“Không ra ngoài làm sao biết được có phải như vậy hay không?” Ánh mắt Đậu Tương sáng lấp lánh, những giọt nước mắt còn sót lại lúc này tựa như những ngôi sao trên bầu trời đêm, “Trước đây không lâu, tao xem Tây Du Ký , người trong đó trên đường đi xin bố thí, ăn hoa quả, mà đã đi được mười tám nghìn dặm đường, cũng chẳng chết đói đâu! Chúng ta cũng có thể xin của bố thí, ăn hoa quả!”
“Mày muốn đi sao? Nhưng các cô chú quản lý có cho chúng ta đi không?” Tiểu Dã có chút do dự.
“Đương nhiên là không cho.” Lục Tử cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tao có cách, nếu không đi, chúng ta sẽ chết đấy,” Đậu Tương nói.
“Cách gì?” Lục Tử hỏi.
“Tao đã nghĩ rồi,” Đậu Tương ngồi thẳng người lên, miệng lưỡi hoàn toàn không giống như một đứa trẻ,“Thực ra chỉ cần chúng ta nhân lúc ban đêm trốn ra khỏi bức tường vây này, cơ bản coi như thành công rồi.”
“Cửa chính có bảo vệ đấy. Tường cao như vậy, chúng ta không trèo qua nổi.” Tiểu Dã nhăn mày nói.
“Tao cũng biết điều này.” Đậu Tương nói, “Nhưng tao cũng biết, bức tường phía sau chúng ta, chính là bên sát núi đó, có một lỗ chó chui.”
“Chui qua lỗ chó ư?” Lục Tử hỏi.
“Lỗ chó chui đó, bị cỏ dại chắn rồi, do đó những người quản lý ở đây đều không biết.” Đậu Tương nói, “Lần trước tao đá bóng tới chỗ đó, mới phát hiện được cái lỗ. Chúng ta chỉ cần chui qua cái lỗ đó, rồi vòng ra chỗ bên cạnh cửa trước, là tới đường cái rồi, cứ theo đường cái mà đi, chắc chắn có thể tới được thành phố nói trong ti-vi đấy.”
“Nhưng vào các buổi tối, trong nhà đều có người quản lý đi tuần tra!” Tiểu Dã mặt tràn đầy nghi hoặc.
Đậu Tương chỉ lên đồng hồ treo tường. “Mày xem, bây giờ là 23 giờ 9 phút, cách đây ba phút, tuần tra vừa đi qua. Điều này chứng tỏ tối hằng ngày cứ giờ lẻ, sẽ có tuần tra, từ dưới nhà lên trên nhà, mất sáu phút. Chúng ta chỉ cần trốn được ra ngoài trước khoảng thời gian này là được rồi.”
“Nhưng trong vườn cũng có tuần tra, hơn nữa lại không cố định thời gian.” Lục Tử nói.
Không ngờ rằng Lục Tử lại cũng chú ý tới điều này, Đậu Tương có chút thích thú nhìn nó. “Nhưng nếu trời mưa to, bọn họ sẽ không ra ngoài đâu.”
Tiểu Dã hết nhìn sang trái, lại nhìn sang phải, phát hiện phát hiện hai đứa bạn chơi cùng ăn cùng ngủ với mình từ nhỏ tới lớn, trong phút chốc bản thân mình như không hề quen biết chúng vậy. Rất rõ ràng, hai đứa này đã có ý nghĩ muốn trốn chạy từ rất lâu rồi, nếu không đã không để ý quy luật tuần tra.
“Hôm nay tao đã xem ti-vi rồi, dự báo thời tiết nói, ngày kia sẽ có mưa to.” Đậu Tương ra vẻ thần bí nói, “Thế nào, chúng mày có đi không?”
“Đi!” Lục Tử nghĩ tới lời nói của Giun Dẹp, lúc này cảm thấy rất sợ hãi, thế là nói rất rõ ràng dứt khoát.
“Suỵt!” Đậu Tương đưa ngón tay ra hiệu im lặng, rồi quay đầu nhìn sang Tiểu Dã.
Tiểu Dã trốn tránh ánh mắt hùng hổ hăm dọa của Đậu Tương mấy lượt, rốt cuộc vẫn là không trốn được. Nó có phần do dự nói, “Vậy, vậy tao nghe theo chúng mày.”
“Vậy chúng ta hai ngày tới giấu quần áo vào trong túi, những đồ đạc khác đều không mang theo.” Đậu Tương nói xong, rất hài lòng đi ngủ.
Lục Tử lại cả đêm không ngủ.
Trong lòng nó đủ cung bậc cảm xúc, có sợ hãi, có trông đợi, có cả phân vân không biết làm thế nào. Thực sự, đây không phải là lần đầu tiên nó muốn rời đi, nhưng lại là lần đầu tiên mong muốn này của nó được thể hiện bằng hành động. Nó không phải là không thích nơi này, không thích Giun Dẹp. Giun Dẹp nói với nó nhiều điều như vậy, bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là muốn cứu nó, không cho nó bị điều tới nhóm khác, rồi sau đó bị chết đi mà thôi. Hơn nữa, Đậu Tương cứ luôn nói về những chuyện đã qua, khiến trong lòng nó cảm thấy bất an.
Từ khi còn rất nhỏ, Đậu Tương thường kể cho nó và Tiểu Dã nghe câu chuyện khi còn nhỏ của cậu ta. Do lúc đó Đậu Tương còn quá nhỏ, cho nên bản thân cậu ta cũng ghi nhớ có phần mơ hồ. Nhưng cậu ta vẫn có thể thuật lại sự việc đã xảy ra, bản thân và mẹ bị bắt giữ, người cầm súng đứng phía đối diện mặc trang phục cảnh sát màu xanh lam, mẹ theo thói quen cứ cấu mạnh vào vết bớt ở cổ tay nó, từng dòng máu lớn rơi xuống khuôn mặt nó, rồi bản thân bị người ta ném bay đi, nhìn thấy đập chống lũ ở bên dưới, cảm giác ngừng thở sau khi rơi xuống nước…
Đậu Tương không phải là được nhặt về, mà khởi nguồn là do một sự cố. Là có người cướp nó đi, hay là có người vớt nó lên từ dưới nước? Không thể nào mà biết được.
Câu chuyện này, Đậu Tương kể không dưới ba mươi lần, mà mỗi lần kể xong, trong đầu Lục Tử đều tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó. Nó càng ngày càng cảm thấy, nơi mà bản thân nó đang ở đây, có chút khủng bố không thể nói rõ ràng được.
Do đó, nó muốn bỏ trốn.
Kết quả sau cả một đêm không ngủ, thành ra cả ngày hôm sau cứ lơ nga lo ngo, dù sao, Lục Tử mới chỉ là một đứa trẻ tám, chín tuổi. Cứ như thế mãi cho tới lúc ăn cơm tối, Lục Tử hoa mắt chóng mặt, ăn không thấy ngon miệng chút nào, bởi vậy nó xin nghỉ, chuẩn bị ngủ một giấc trong phòng ký túc. Nếu không đảm bảo có một giấc ngủ tốt, cuộc chạy trốn tối mai sẽ không chắc có thể thành công. Nhưng đúng lúc nó mơ mơ màng màng, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Đậu Tương đột nhiên ngồi ở trước gối nó, ra sức lay nó tỉnh dậy.
“Không xong rồi, tao vừa thấy Tiểu Dã lấm la lấm lét, lượn tới văn phòng của giáo sư Lã rồi.” Đậu Tương nét mặt tràn đầy hoang mang.
Giáo sư Lã và Giun Dẹp cũng giống nhau, đều là người phụ trách của viện phúc lợi, lời nói của ông ta thậm chí ngay cả Giun Dẹp cũng không thể không nghe theo. Hôm nay Giun Dẹp không có ở đây, Tiểu Dã có việc gì cũng nên phản ánh với người quản lý, nó đi tìm Giáo sư Lã làm gì?
“Mày nói xem nó có tố giác không?” Đậu Tương hỏi.
“Không biết nữa.” Lục Tử có chút mông lung, không biết nên đối phó như nào. Nó cũng như Đậu Tương, đều có thể tưởng tượng ra kết cục bi thảm sau khi ý đồ trốn chạy bị phát hiện, có khi cũng giống như đứa trẻ bị ga trải giường bọc lại kia.
Đậu Tương cắn chặt môi lại nghĩ một lát. “Không được, chúng ta phải ngay lập tức trốn đi.”
“Nhưng mà, lỡ như Tiểu Dã không phải là đi tố giác?” Lục Tử nói.
“Ừ nhỉ, nếu như nó không đi tố giác, chúng ta trốn rồi, nó cũng không sống nổi.” Đậu Tương buồn bực nói, “Nhưng mà, tối qua lúc tao hỏi nó, nó đã rất do dự, hình như nó không hào hứng với việc chạy trốn cùng chúng ta.”
“Chúng ta không thể lấy mạng của nó ra để đánh cược được?” Lục Tử nói.
“Vậy như này, đợi một lát nó về, chúng ta sẽ nói là phải bỏ trốn ngay lập tức, xem nó phản ứng như nào,” Đậu Tương nói.
Lời nói còn chưa dứt, Tiểu Dã đã đẩy cửa bước vào. Mặc dù vẻ mặt nó trông như không có chuyện gì xảy ra, nhưng giọng nói của nó có phần lạc giọng, “Lục Tử, mày không được khỏe à?”
“Đúng vậy.” Đậu Tương đứng dậy. “Nhân lúc Lục Tử vẫn còn đi được, chúng ta phải trốn ngay bây giờ!”
Tiểu Dã giật thót mình, nó nhìn lên trời. “Bây, bây giờ ư?”
Đây là buổi chiều thu muộn, thêm vào đó tiết trời u ám, mặc dù mới hơn 6 giờ, nhưng trời cũng đã tối đen rồi.
Đậu Tượng gật gật đầu, kéo Lục Tử từ trên giường dậy, mỗi đứa đeo lên lưng ba lô của mình. Đậu Tương nói, “Bây giờ người quản lý và thầy giáo đều đang ăn cơm, là thời cơ trốn chạy tốt nhất. Đồ đạc của mày đâu? Đã thu dọn xong chưa?”
“Xong, xong rồi.” Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Dã đỏ ửng hết lên, nó bước thấp bước cao đi đến bên giường của mình, lấy ra cái ba lô giấu trong chăn ra, ngừng lại giây lát, nó nói, “Chúng mày đợi tao một lát, tao đi vệ sinh.”
“Nhanh lên.” Khi Đậu Tương nói ra câu này, đưa mắt nhìn sang Lục Tử, ánh mắt toát lên điều mà chỉ có thể hiểu ý chứ không thể nói ra.
Đậu Tương nấp ở cửa, tận mắt nhìn thấy Tiểu Dã rẽ vào nhà vệ sinh, rồi lại lén lút lẻn ra ngoài, chạy xuống dưới tầng. Thế là Đậu Tương khoát tay, cùng với Lục Tử bỏ chạy thục mạng về phía một cầu thang khác.
“Cứ chạy như này, có chạy thoát nổi không?” Lục Tử lo lắng nói.
“Chạy không thoát cũng phải chạy, dù sao kiểu gì cũng chết.” Đậu Tương cắn chặt răng, nắm tay Lục Tử chạy thục mạng.
Sự lo lắng của Lục Tử là đúng, khi hai đứa chạy tới bên lỗ hổng ở bức tường phía sau, mấy người áo xanh đã đuổi theo tới nơi. Bọn họ vừa chạy vừa lớn giọng uy hiếp. Đậu Tương nhìn cảnh tượng này, liên tục dùng hai tay gạt cỏ dại ra, đẩy một cái Lục Tử đã ở bên ngoài lỗ, liền sau đó bản thân nó cũng bò qua cái lỗ chui ra ngoài.
Do bị chiếc ba lô sau lưng chặn lại, tốc độ chui qua lỗ của Đậu Tương bị cản trở, cũng chính trong khoảng thời gian hai giây đó, những người mặc áo xanh đã đuổi tới nơi. Lúc này, hơn nửa thân người của Đậu Tương đã chui vào trong lỗ, chỉ còn một chân vẫn chưa vào được. Người áo xanh chạy tới, cây gậy lớn trong tay vung lên, hung hãn đập mạnh vào chân của Đậu Tương.
Một tiếng kêu thảm thiết và một tiếng gãy xương đủ khiến người ta phải dựng cả tóc gáy vang lên, làm cho Lục Tử đứng bên ngoài tường cũng thấy đau đớn khôn cùng. Nó bất chấp tất cả trước khi người áo xanh kịp đưa tay ra, lôi Đậu Tương ra bên ngoài.
“Tao đi không nổi rồi, mày mau chạy đi, chạy đi nhanh!” Đậu Tương lăn lộn trên đất, đau tới đầm đìa mồ hôi.
“Không! Nếu muốn đi thì cùng đi!” Lục Tử cố gắng trấn tĩnh lại. “Cái lỗ này người lớn bọn họ không thể chui qua, chỉ có thể vòng từ cửa trước ra đây, chúng ta có thời gian, có thời gian mà!”
Nói xong, Lục Tử cõng Đậu Tương trên vai, đi về phía trước. Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, trong phút chốc đã làm ướt hết áo khoác ngoài của hai đứa.
“Phía trước là rừng cây, chúng ta chui vào trong đó, bọn họ không dễ tìm đâu.” Lục Tử vừa nói, vừa gắng sức đi về phía trước, nó biết rằng, bọn nó không thể đi về hướng cửa trước, như vậy cũng không thể ra đến đường cái. Chui vào rừng cây, nếu có thể tránh được truy đuổi, thì bọn nó còn có cơ hội. Giun Dẹp thường hay nói cảm giác địa hình của Lục Tử rất tốt, mặc dù nó còn không biết như thế nào gọi là cảm giác địa hình, nhưng nó có sự tự tin rằng sẽ thoát ra khỏi khu rừng, tìm được đường cái.
Không biết đã đi được bao lâu, có thể đội quân truy đuổi phía sau cũng đã mất phương hướng trong rừng, không thấy có người đuổi tới nữa. Lục Tử cuối cùng đi không nổi nữa, nằm gục bên cạnh một gò đất nhỏ, hai đứa trẻ ra sức thở hổn hển dưới trời mưa lớn.
“Lục Tử, mày xem, đây là nơi nào?” Đậu Tương có thể đã giảm bớt cơn đau, nó chỉ xung quanh rồi nói.
Lục Tử ngẩng đầu lên, thực sự giật thót mình. Gò đất nhỏ mà chúng nó tựa lưng, không phải là gò đất duy nhất. Xung quanh bọn nó có tới mười mấy gò đất nhỏ. Bọn nó biết, đây đâu phải gò đất, đây rõ ràng giống hệt những ngôi mộ trên ti-vi, chỉ là không có bia mộ.
“Tao nói rồi mà, những đứa trẻ chết trong viện phúc lợi, đều chôn ở đây.” Đậu Tương trống ngực vẫn còn đập thình thịch.
Hai đứa trẻ còn chưa định thần trở lại, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một phụ nữ ở phía đằng xa, đang nói với tốc độ rất nhanh để bố trí công việc gì đó. Xem ra, Giun Dẹp nghe được tin, đã đuổi tới nơi rồi.
Những đứa trẻ trong viện phúc lợi, đều có bản lĩnh và sở trường riêng của mình, nhưng trước mặt Giun Dẹp đều không đáng để nhắc tới. Ví như nói cái gì mà cảm giác địa hình, Lục Tử biết rằng, bản lĩnh của mình chỉ bằng một ngón tay út của Giun Dẹp. Do vậy không thể tiếp tục nghỉ ngơi nữa, phải nhanh chóng chạy thôi!
Đậu Tương vẫn chưa thể đi được, do đó Lục Tử dìu nó băng băng nhảy về phía trước, nhảy mệt rồi, Lục Tử lại cõng nó chạy thêm một lúc. Cuối cùng, khi hai đứa bị một con sông lớn nước trôi chảy xiết chặn mất đường đi, cũng là lúc bị những người áo xanh do Giun Dẹp, giáo sư Lã dẫn theo đuổi kịp tới nơi.
Truyện cổ tích dù sao cũng chỉ là truyện cổ tích thôi, thực tế sẽ không có kết cục tốt đẹp như vậy. Hai đứa trẻ biết rằng, giờ khai tử của bản thân chúng tới rồi. Chúng cũng biết rằng, ngang dọc gì cũng chết cả, chỉ bằng cử chống đỡ một lát.
Bên bờ sông nước mạnh chảy xiết, có một cái cây mọc ngả ra, hướng ra chính giữa dòng sông. Lục Tử cõng Đậu Tương men theo cành cây leo ra tận ngọn, rồi dừng lại ở chỗ ngọn cây đang đung đa đung đưa. Nhìn dòng nước đang chảy cuồn cuộn bên dưới, trong lòng hai đứa trẻ ngập tràn sợ hãi.
“Không được lại đây, tới đây tôi sẽ nhảy xuống!” Lục Tử gào tướng lên với người áo xanh trước mặt.
“Nhảy đi!” Một người áo xanh không coi tính mạng hai đứa trẻ ra gì, vẫn tiến về phía cái cây lớn.
“Để im.” Giun Dẹp quát lên một tiếng, để người áo xanh dừng lại, sau đó nói với Lục Tử, “Tại sao? Tại sao con lại phản bội ta? Các con vẫn còn là những đứa trẻ, chạy ra ngoài cũng sẽ chết đói! Trở về cùng ta, nếu như quyết tâm sửa chữa hết những sai lầm trước đây, thì những việc đã qua sẽ không trách phạt nữa.”
“Đừng có nghe bà ta, nếu quay về, sẽ bị giày vò đến chết mà thôi, không bằng chết một cách sảng khoái.” Đậu Tương nghiến răng, nói nhỏ với Lục Tử.
“Lục Tử, những lời ta từng nói với con, con đều quên rồi sao?” Giun Dẹp nói.
Nói thật, Lục Tử biết rằng Giun Dẹp từ trước tới giờ đều rất nghiêm khắc cay nghiệt, bọn chúng từ nhỏ tới lớn đều không dám nói một tiếng “không” đối với những mệnh lệnh của Giun Dẹp. Cho nên ngay cả là một câu nói không có bất kỳ từ ngữ ác ý nào như vậy, cũng khiến cho Lục Tử có chút do dự.
Nhưng, chưa đợi được đến lúc nó do dự cho ra kết quả, đột nhiên có một bóng đen xẹt tới, Lục Tử cảm thấy đau nhức trên mặt. Nó định thần nhìn kĩ, phát hiện có một mũi tên không biết ai bắn ra, đâm xuyên qua thân thể nhỏ bé yếu ớt của Đậu Tương, rồi lại đâm trầy xước khuôn mặt của Lục Tử, sau đó rơi xuống dòng sông.
“Các người vội cái gì chứ?” Giun Dẹp đột nhiên quay đầu quát to.
“Ta bảo giết chết đấy.” Một giọng trầm thấp vọng ra từ trong đám đông, không biết là giọng nói của ai.
Giun Dẹp lập tức không quát to nữa.
Lục Tử lúc đó đã không còn bận tâm đến việc nhận biết âm thanh trầm thấp đó từ đâu mà ra nữa, thứ mà nó nhìn thấy là một màu máu đỏ, từng ngụm lớn máu tươi từ trong miệng của Đậu Tượng ộc ra. Đậu Tương cuối cùng không thể tiếp tục ngồi vững trên ngọn cây được nữa, thân thể nó nghiêng đi, lao xuống bên dưới. Trong quá trình rơi xuống, nó va phải cành cây, rồi bật lại lên trên. Sau cùng, Đậu Tương không rơi xuống dòng sông, mà rơi xuống bên bờ sông. Mấy người áo xanh nhanh chóng áp sát thân cây lớn.
“Nhảy!”
Đây là từ cuối cùng Lục Tử nghe thấy Đậu Tương nói. Do đó, nó không nghĩ ngợi gì nữa, nhảy xuống dòng sông nước đang cuồn cuộn chảy xiết. Nó nghe thấy, tiếng kêu thất thanh của Giun Dẹp.
Lục Tử không chết. Khi nó rơi xuống nước, không ngờ lại ôm chặt được một khúc gỗ đang trôi nổi trên mặt nước. Cứ trôi theo dòng nước cuồn cuộn chảy không biết bao lâu, dòng nước chảy êm dần. Nó ra sức đạp nước, ôm chặt khúc gỗ bơi vào tới bờ sông. Lúc đó, đã là nửa đêm về sáng rồi, gió lạnh đêm thu quyện với những giọt nước mưa không ngừng rơi xuống len lỏi khắp cơ thể của Lục Tử. Lục Tử cảm thấy trên mặt mình không chỉ là cảm giác đau đớn, hơn thế còn là cảm giác tê bì. Nó đoán rằng, trên đầu mũi tên có độc, nó cũng không sống được bao lâu nữa rồi.
Lục Tử thất tha thất thểu bước về phía trước, trước mắt nó, nhanh chóng hiện ra những tòa nhà nối liền với nhau thành một khối. Mặc dù từ lúc có thể ghi nhớ tới giờ nó chưa từng bước chân ra khỏi khu vườn nhỏ của viện phúc lợi, nhưng từ những hình ảnh được xem trên ti-vi, nó biết rằng, bản thân đã tới được thành phố mình hằng mong đợi bao lâu nay.
Nó tìm được một đường cong vòm tránh gió, liền trú vào bên trong, lấy quần áo trong túi ra, quấn lên trên người mình. Cơn buồn ngủ mãnh liệt khiến cho nó không kịp nghĩ ngợi gì hết, đã ngủ thiếp đi. Giấc ngủ mơ mơ hồ hồ, có lúc lạnh tới mức người run lên bần bật, có lúc lại nóng tới mức lục phủ ngũ tạng như đang tan ra.
Cuối cùng, Lục Tử bị ánh nắng chói mắt làm cho tỉnh giấc. Nó run rẩy sợ sệt ngồi dậy, dựa vào bức tường của đường cống, toàn thân đau nhức mềm nhũn không chút sức lực. Nó ngoái đầu nhìn chiếc ba lô bên cạnh mình và quần áo rơi vãi bên ngoài ba lô, cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Ai ném quần áo ở đây nhỉ?” Lục Tử nghĩ.
“Đây là đâu vậy?” Lục Tử tiếp tục nghĩ, “Không đúng rồi, mình là ai? Tại sao mình lại ở đây? Bộ quần áo ướt nhẹp này, là của ai?”
Lục Tử đứng bật dậy, nhìn trái nhìn phải, ra sức gõ gõ vào huyệt thái dương. Nhưng mà, nó làm thế nào đi chăng nữa cũng không nhớ ra họ tên của chính mình, làm thế nào cũng không nhớ ra được bản thân mình từ đầu đến.
Đường cong vòm trước mắt, tòa nhà cao tầng phía xa, thậm chí đến quần áo của nó, đều lạ lẫm thế này.
Nó cảm thấy trên mặt mình bị dính gì đó, cứng cứng, lại còn hơi ngứa. Ra sức cạy một hồi, nó đã cạy ra cả một cục máu đông to tướng.
Do sợ hãi, toàn thân nó bắt đầu run lẩy bẩy.
Nó ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu, cố gắng nghĩ. Những thứ nó nhớ được mang máng, là cảnh tượng bị bắt giữ, bộ cảnh phục màu xanh lam ở đối diện, máu chảy từng giọt lớn, còn có cả cảm giác bay lên không trung. Mặc dù còn nhớ được những mảnh vụn như vậy, nhưng cũng đều mơ hồ như nhau. Bởi vậy, nó ngồi lặng đi ở đó, không biết như nào mới phải.
Đúng lúc đó, một phụ nữ trung niên đi tới, dùng tay sờ lên má nó rất thân thiết, nói với nó bằng giọng địa phương rất khó hiểu, “Này, cháu là con cái nhà ai? Sao cháu lại chảy máu? Còn đang sốt này!”
Cuối cùng cũng có người nói chuyện với nó rồi, Lục Tử tóm chặt lấy tay người phụ nữ giống như là tóm được cộng cỏ cứu mạng vậy, nó nói, “Cô ơi! Cháu không nhớ gì cả! Cháu không nhớ được điều gì hết! Cháu là ai cháu cũng không nhớ ra được nữa!”
Đôi mắt người phụ nữ chuyển động, liền đó lộ ra ánh mắt quan tâm, thương xót. “Ta biết con rồi! Con là cô nhi thôn chúng ta, con xem con đáng thương như này, con hãy về sống cùng với ta đi, gọi ta là mẹ! Bố con cũng muốn có một đứa con trai, nhưng mà ta chỉ sinh cho ông ấy con gái, à, cũng chính là chị của con. Đi thôi đi thôi, mau tới phòng khám xem sao, đừng để sốt cao làm yếu cơ thể.”
Lăng Mạc giật mình ngồi bật dậy.
“Trời đất ơi, cậu cứ hơi tí là ngất đi, tỉnh dậy lại còn giật mình thế, thật không phải là thói quen tốt.” Tiêu Lãng ngồi bên cạnh giường bị cậu dọa giật mình.
“Tôi tỉnh lâu rồi, lúc nãy cậu nói xấu tôi tôi đều nghe thấy hết rồi,” Lăng Mạc nói. “Tôi chỉ là không muốn làm ngắt quãng hồi ức của mình thôi.”
“Hồi ức?” Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, tôi là Lục Tử, Bác Sĩ là Tiểu Dã, giấc mơ của tôi trước đây, thực ra là ký ức của Đậu Tương.” Lăng Mạc nhỏ nhẹ nói, “Ba chúng tôi trước đây là bạn tốt nhất của nhau.”
“Cái gì? Cái gì mà rối tung lộn xộn lên vậy?” Tiêu Lãng vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Tiểu Dã thấy có lỗi với chúng tôi, do vậy mới trộm giữ hài cốt của Đậu Tương.” Lăng Mạc không để ý Tiêu Lãng, vẫn cứ tự nói với chính mình.
“Là ý gì vậy? Cậu hồi phục trí nhớ rồi à? Vậy cậu biết rõ thân thể của cậu rồi chứ?” Tiêu Lãng có chút mừng rỡ.
Lăng Mạc lắc đầu.
“Chưa làm rõ thì cậu đang điên khùng cái gì thế hả?” Tiêu Lãng có chút thất vọng.
“Chưa làm rõ về thân thế của mình, là vì từ lúc biết ghi nhớ, tôi đã sống trong viện phúc lợi rồi,” Lăng Mạc nói. “Đối với một số phong cách và thói quen làm việc của viện phúc lợi, kết hợp với những tài liệu tôi nghiên cứu trước đây, tôi có thể hiểu được một chút.”
“Vậy cậu nói xem, kế hoạch Thiên Diễn là gì?” Đường Đang Đang đang ngồi một bên hỏi.
“Khi tôi ở viện phúc lợi, mới chỉ là một đứa trẻ con. Trẻ con không thể biết được kế hoạch hoàn chỉnh của bọn chúng. Thậm chí, tôi đang nghi ngờ, Giun… à, Thôi Chấn cũng biết không được hoàn chỉnh cho lắm. Có điều, chúng ta trước đây cũng đều nghiên cứu cả rồi, bây giờ tôi đã tiếp tục suy nghĩ thêm, cảm thấy bọn chúng ban đầu dùng vắc-xin để kiểm tra xem trẻ con có mẫn cảm với chất xúc tác gây biến đổi gen không, nếu như có những đứa trẻ có thể chất mẫn cảm như vậy, bọn chúng sẽ đánh cắp đứa trẻ về, đồng thời trong thời gian dài định kỳ tiêm chất xúc tác gây biến đổi gen để khiến cho đứa trẻ đạt được năng lực biến đổi,” Lăng Mạc nói. “Sau đó, bọn chúng sẽ nghiên cứu kháng thể bên trong cơ thể những đứa trẻ này, cuối cùng nghiên cứu ra một dạng chất xúc tác gây biến đổi gen có thể thích ứng với nhiều người, đồng thời dễ dàng truyền bá. Bọn chúng muốn tất cả mọi người trong xã hội đều có được năng lực biến đổi!”
“Thật biến thái!” Tiêu Lãng nói. “Anh Nhiếp nói rồi, biến đổi gen, có lúc giống như bị ung thư, bọn chúng muốn toàn dân thiên hạ đều bị ung thư sao?”
“Không, với quan điểm của bọn chúng, bọn chúng muốn để cho những người không thích ứng với chất xúc tác chết đi, để những người thích ứng với chất xúc tác trở nên khỏe mạnh hơn,” Lăng Mạc nói. “Nhìn từ góc độ ngụy khoa học của giáo sư Lã, hắn nhất định là sùng bái cái gọi là quy luật ‘mạnh thì sống yếu thì chết’ trong thế giới tự nhiên, bọn chúng cho rằng những người không thích ứng với việc biến đổi thì nên chết đi, do đó mới không quan tâm tới tính nghiêm trọng của tác dụng phụ.”
“Nếu những gì cậu đoán là đúng, thì kế hoạch Thiên Diễn này chống lại tất cả mọi người!” Tiêu Lãng nói. “Vậy thì thật đáng sợ rồi! Mặc dù Tử Mặc đã tìm ra vị trí đại khái của bọn chúng, nhưng chúng ta không biết biện pháp thực hiện cụ thể của kế hoạch Thiên Diễn này!”
“Biết được vị trí là tốt rồi!” Lăng Mạc nhảy khỏi giường. “Bây giờ chúng ta đi quăng lưới bắt gọn một mẻ, còn ở đâu ra kế hoạch Thiên Diễn gì nữa?”
“Vậy còn bí ẩn về thân thế của cậu…” Tiêu Lãng hỏi.
“Chí ít bây giờ không quan trọng!” Lăng Mạc nói.
Đột nhiên, điện thoại của Tiêu Lãng vang lên. Tiêu Lãng cầm điện thoại lên nghe. Không lâu sau, sắc mặt cậu trắng bệch, tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy.
“Sao thế?” Đường Đang Đang dường như có dự cảm không lành, hỏi.
“Là anh trai mình.”
“Anh Vọng làm sao rồi?” Đường Đang Đang từ trên ghế đứng bật dậy.
“Nói là tình hình chuyển biến xấu.” Tiêu Lãng nghiến răng nói. Cậu biết, chuyện này không thể giấu Đường Đang Đang, cũng không cần phải giấu cô ấy. Đường Đang Đang đã không còn là Đường Đang Đang trước đây nữa rồi.
“Vậy chúng ta liệu có phải…” Lăng Mạc do dự nói.
“Không, chúng ta tới bệnh viện cũng không giúp được gì,” Tiêu Lãng nói. “Mình tin tưởng các bác sĩ sẽ cố gắng, cũng tin rằng ý chí của anh trai mình có thể vượt qua được. Việc chúng ta có thể làm, chính là nhanh chóng tìm ra thuốc giải!”
Lăng Mạc có phần không ngờ trước phản ứng của Tiêu Lãng, song lập tức gật đầu với ánh mắt kiên định.
Tiêu Lãng bật đèn nháy cảnh sát, lái chiếc Đỉnh Vạn Cân lao nhanh như cơn lốc gần hai giờ đồng hồ, theo định vị đi vào một làng nhỏ vùng núi cũ kĩ. Thôn làng này cũng không có gì đặc biệt, nhưng mấy lối ra vào làng đều đỗ đầy xe cảnh sát, khiến cho thôn xóm trở nên khác biệt hẳn với các thôn khác.
Giữa thôn, có một căn nhà nhỏ hai tầng, nhìn số lượng cảnh sát trước cửa là biết, nơi đây có lẽ là bộ chỉ huy của toàn bộ hành động.
Tiêu Lãng, Lăng Mạc, Đường Đang Đang và Nhiếp Chi Hiên nhảy xuống xe, đi thẳng vào ngôi nhà nhỏ.
Ở gian giữa tại tầng 1 của căn nhà nhỏ, kê một chiếc bàn bát tiên, Tiêu Vấn Thiên, hai người cảnh sát mặc sơ mi trắng cùng một đại úy cảnh sát vũ trang ngồi xung quanh bàn, Trình Tử Mặc thì ngồi sau lưng Tiêu Vấn Thiên.
“Ồ, Lão Tiêu! Bố cũng ở đây sao?” Tiêu Lãng đi tới bên cạnh Tiêu Vấn Thiên, nói với ông.
“Con nói gì vậy?” Tiêu Vấn Thiên nhíu mày trừng mắt nhìn Tiêu Lãng.
“Báo cáo Giám đốc Tiêu, thành viên tổ chức Người gác đêm đã có mặt.” Tiêu Lãng làm động tác đứng nghiêm chào, rồi nói.
Tiêu Vấn Thiên lại cúi đầu xuống, nghiên cứu bản đồ trước mặt. “Tử Mặc, cháu nói cho họ biết tình hình công việc trước đó đi.”
Trình Tử Mặc biết bệnh tình của Tiêu Vọng xấu đi, người lo lắng nhất đương nhiên là Giám đốc Tiêu, vì vậy cô vội vàng thuật lại ngắn gọn toàn bộ quá trình phát hiện được những địa điểm khả nghi khi cô phụ trách việc trinh sát ban đầu: Căn cứ vào tình hình miêu tả của Tư Mã Quảng bị bắt, mấy người Trình Tử Mặc đã tiến hành rà soát những ngọn núi lớn có thể có hang núi ở khu vực xung quanh mỏ quặng An Kiều. Nhưng khi bọn họ tới địa điểm thực tế, phát hiện dãy núi lớn này kéo dài liên miên, cơ bản không biết nên rà soát từ đâu.
Mặc dù Tư Mã Quảng nói trong dãy núi lớn cũng có lúc sương mù bao phủ, nhưng phạm vi này thực sự quá rộng lớn, cho dù là dùng flycam, thì phạm vi trinh sát tìm kiếm của nó cũng còn lâu mới đủ để bao phủ toàn bộ vùng núi này. Do đó Trình Tử Mặc yêu cầu chi đội Cảnh sát đặc nhiệm cử người áp giải tên Tư Mã Quảng tới, chỉ đường tại chỗ. Nhưng rồi đi tới đi lui, tên Tư Mã Quảng mù đường này cuối cùng đã lạc đường.
Tìm đi tìm lại không thấy địa điểm mục tiêu, Trình Tử Mặc có chút sốt ruột. Chính vào lúc đó, trong tổ chức Người gác đêm , Đường Đang Đang vẫn đang tiếp tục tiến hành điều tra, lần theo dấu vết hành vi trước khi mất tích của Lã Tinh Vũ, lúc này cũng coi như có chút kết quả. Đường Đang Đang nghĩ đi nghĩ lại, lúc đó nói cho Lăng Mạc đang nằm trên giường bệnh và Tiêu Lãng đang chăm sóc Lăng Mạc biết thì thực ra cũng không có ý nghĩa gì mấy, do vậy cô đã liên lạc với Trình Tử Mặc trước tiên. Đối với Trình Tử Mặc, thông tin này giống như là đang ở trong sa mạc mà nhặt được bình nước mát lành vậy, mọi nút thắt trong cô được tháo gỡ, mọi việc trở nên sáng tỏ.
Lã Tinh Vũ, sinh năm 1964 ở ngoại ô thành phố Nam An, người anh trai duy nhất của hắn chết trong một vụ thiên tai. Sau khi bố mẹ hắn sinh ra hắn, để có thể tiếp tục duy trì cuộc sống, đã mang hắn đến một thôn làng nhỏ của huyện An Kiều, săn bắn khắp nơi để sinh sống. Lã Tinh Vũ khi còn học tiểu học trong thôn, đã thể hiện trí tuệ siêu phàm của mình, hằng ngày tan học là vào núi chơi, chẳng học hành khổ luyện gì cả, thi cử chưa từng bị sai một câu. Để có thể cho Lã Tinh Vũ môi trường học hành tốt hơn, bố mẹ hắn đã tiết kiệm một khoản tiền, trở lại thành phố Nam An sinh sống. Mặc dù Lã Tinh Vũ học hành rất tốt, nhưng do nghèo khó, cả gia đình hắn đành phải sống ở bên cạnh xưởng hóa chất, xưởng hóa chất không hề có bất kỳ biện pháp xử lý ô nhiễm nào, khiến cho bố mẹ hắn lần lượt mắc phải trọng bệnh. Năm 1982, Lã Tinh Vũ học đại học, cũng trở thành trẻ mồ côi.
Đường Đang Đang thông qua điều tra trên mạng, biết được thôn làng Lã Tinh Vũ sinh sống lúc nhỏ, kỳ thực chính là nơi có căn nhà bỏ hoang mà Tư Mã Quảng nói. Do trào lưu vào thành phố làm việc, thôn này từ mười lăm năm trước đã không có người ở, dần dần trở nên hoang phế. Mà Lã Tinh Vũ lúc còn nhỏ hết giờ học toàn chơi ở trong núi, hoặc là giúp bố mẹ vào núi săn bắn, do đó hắn ta vô cùng quen thuộc với địa hình những ngọn núi lớn ở gần thôn.
Trong núi không có điện, Lã Tinh Vũ đương nhiên sẽ không đặt căn cứ của Gác đen ở trong núi. Nhưng rồi viện phúc lợi, trường tiểu học Đà Sơn trước sau đều đã bại lộ, trong lúc vội vàng, hắn ta rất có thể sẽ đi tới vùng núi quen thuộc hồi nhỏ, xây dựng lại căn cứ địa. Mặc dù không có điện, nhưng bỏ qua yếu tố đó mà lựa chọn thì cũng còn tốt hơn nhiều so với việc không có nơi nào để trú thân. Do vậy, nơi mà Lã Tinh Vũ lẩn trốn, có lẽ chính ở khu vực gần ngôi làng đã bị biến mất trên bản đồ này.
Có được manh mối này, Đường Đang Đang tiếp tục vận dụng kỹ thuật điều tra mạng, tìm ra mấy người già đã từng sống ở thôn này trước đây. Theo miêu tả của mấy người già, Đường Đang Đang tìm ra địa chỉ của thôn này trên bản đồ huyện An Kiều thành phố Nam An. Sau đó thông qua tìm hiểu, mấy ngọn núi lớn quanh thôn này, thảm thực vật phủ kín, từ lâu đã được bảo vệ trở thành khu vực bảo hộ tự nhiên trọng điểm của thành phố Nam An, không được khai phá, do đó rất ít người biết đến.
Có thông tin vị trí cụ thể, việc trinh sát của Trình Tử Mặc trở nên thuận lợi. Cô điều khiển chiếc flycam, tiến hành trinh sát những ngọn núi lớn gần đó, quả nhiên trong đó, ở lưng chừng sườn núi một ngọn núi cao có tên ‘Thí Bích Sơn’, đã phát hiện thấy có khói bay lên trên không trung. Nói một cách chính xác, là hơi nước bay lên. Kết hợp với lời làm chứng của Tư Mã Quảng, cơ bản xác định được vị trí đại bản doanh hiện nay của Gác đen chính là một nơi nào đó ở Thí Bích Sơn.
Nhưng mà, ngọn núi này quá lớn, thảm thực vật lại vô cùng dày đặc, flycam nếu muốn điều tra ở cao độ không bị phát hiện, cơ bản sẽ không trinh sát được tình hình trong núi, tầm nhìn bị thảm thực vật che khuất hoàn toàn. Tính đến việc trong núi không có điện, buổi đêm hoàn toàn tăm tối, có khả năng sẽ phải dùng đến lửa để chiếu sáng, sưởi ấm, do đó Trình Tử Mặc còn sử dụng flycam đem theo thiết bị cảm biến nhiệt để trinh sát ở ngọn núi lớn. Nhưng có lẽ vẫn do vấn đề độ cao có thể bay được, thiết bị cảm biến nhiệt không cảm nhận được phản ứng của lửa một cách rõ ràng. Bởi vậy, phía cảnh sát mặc dù đã nắm được vị trí đại khái của Gác đen , song vẫn chưa thể tiến hành định vị chính xác.
Sau đó, Trình Tử Mặc lại xin tư vấn của chuyên gia bộ phận địa chất, họ nói rằng các ngọn núi lớn lân cận, bên trong đều có nhiều hang núi. Căn cứ vào lịch sử, thời cổ đại đã từng Có vị tướng quân giấu binh bên trong hang núi. Nhưng vốn dĩ nơi này không được khai phá, cho nên họ cũng không hoàn toàn nắm bắt được tình hình cụ thể của các hang núi ở đây.
Có điều, thông tin này đủ để gây sự chú ý cao độ của cảnh sát. Tiêu Vấn Thiên sau khi biết được thông tin này, lập tức điều động binh mã, tập hợp gần bảy trăm cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát nhân dân ở gần đó đợi lệnh, đồng thời đề nghị chi viện từ lực lượng cảnh sát vũ trang. Gần năm trăm sĩ quan cảnh sát vũ trang cũng vừa có mặt tại địa điểm tập kết, đã chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ bao vây, tìm kiếm trong núi bất cứ lúc nào.
Quy mô của lực lượng cảnh sát lần này, kể từ sau khi nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa thành lập đến nay, trong lịch sử xử lý vụ án hình sự của thành phố Nam An, có thể nói đây là lần có quy mô lớn nhất.
“Trong núi có đường không?” Tiêu Lãng hỏi Trình Tử Mặc.
“Có thể nói là có đường, cũng có thể nói là không có đường,” Trình Tử Mặc đáp. “Trong núi mặc dù thảm thực vật dày đặc, nhưng đại đa số khu vực đều có thể đi lại được, chỉ là không có đường nhỏ lên núi hoặc xuống núi cố định. Cũng có nghĩa là, nếu như vòng vây của chúng ta xuất hiện bất kỳ lỗ hổng nào, bọn chúng đều có thể trốn thoát từ lỗ hổng đó. Đây là điểm khó khăn nhất trong hành động lần này của chúng ta.”
“Dãy núi này cũng cao đấy.” Lăng Mạc đi đến bên bàn bát tiên, nhìn vào bản đồ địa hình, rồi nói.
“Đúng thế.” Tiêu Lãng cũng nói, “Bọn chúng có chốt canh bí mật tại ngôi làng bỏ hoang dưới chân núi, chứng tỏ ở những vị trí khác có thể cũng có chốt canh bí mật. Càng đáng ngại hơn đó là, nếu bọn chúng thiết lập cả chốt canh bí mật ở những địa điểm cao trên núi, vậy thì lực lượng cảnh sát của chúng ta đông như thế này mà tới gần một cái, sẽ ngay lập tức bị bọn chúng phát hiện. Đợi đến lúc chúng ta lên núi thu lưới, bọn chúng đã có thời gian hơn một giờ đồng hồ để có thể tiêu hủy mọi chứng cứ phạm tội. Nhưng nếu như không sử dụng nhiều cảnh sát như vậy, căn bản là không có cách nào hoàn thành vòng vây bao quanh ngọn núi lớn này.”
“Không chỉ là vấn đề tiêu hủy chứng cứ tội phạm,” Tiêu Vấn Thiên nhìn cậu con trai nhỏ của mình, giọng nói mặc dù vẫn giữ vẻ nghiêm túc như cũ, nhưng trong mắt ông lại ánh lên nụ cười an ủi, ông nói, “Trong tay bọn chúng chắc sẽ có dây chuyền sản xuất thuốc để cứu được Lão Đổng, cũng sẽ có dây chuyền sản xuất thuốc có thể cứu những người bị hại đang hôn mê bất tỉnh sau khi nhiễm độc kia. Nếu bọn chúng tiêu hủy hết dây chuyền sản xuất này, có thể Lão Đổng và những người hôn mê kia đều không cứu được nữa.”
Tiêu Vấn Thiên không nói, nhưng mọi người đều biết, điều ông lo lắng nhất, là đứa con trai vẫn đang hôn mê của mình - Tiêu Vọng.
“Nếu thực sự giống như Tư Mã Quảng nói, nếu bọn chúng xây dựng căn cứ trong hang núi, thì còn phải cân nhắc việc trong hang núi ở ngọn núi lớn này có lối đi bí mật, có khả năng đột phá khỏi vòng vây của chúng ta.” Lăng Mạc bổ sung tiếp.
“Nói tóm lại, chúng ta buộc phải diệt sạch chốt canh bí mật, với tốc độ nhanh nhất hoàn thành vòng vây quanh hang núi,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Nhưng núi lớn như này, không có vị trí chính xác, cho dù diệt sạch chốt canh bí mật, cũng không thể nào hoàn thành vòng vây. Lực lượng cảnh sát có vẻ là không đủ lắm?”
Tiêu Vấn Thiên thở dài. “Lực lượng cảnh sát ở Nam An chúng ta rất thiếu, chỉ có tỉ lệ chưa tới 6/10.000, cũng có nghĩa là, hai mươi mấy loại hình cảnh sát cộng vào cũng chỉ có một vạn người. Thành phố này vẫn còn phải hoạt động chứ? Tôi không thể kéo hết mọi người tới được!”
“Đây cũng là lực lượng nhiều nhất mà chúng tôi có thể điều động đến rồi.” Viên đại úy cảnh sát vũ trang nói.
“Hiện tại không nên bối rối về vấn đề người ít người nhiều.” Một vị cao tuổi trông tướng mạo lịch lãm lên tiếng nói, “Bất luận người ít người nhiều, việc tiến vào trong núi đều cần thời gian. Nếu như không đảm bảo về mặt thời gian, bọn chúng phá hủy dây chuyền sản xuất thuốc, chúng tôi sẽ không có cách nào nghiên cứu được đối sách thích hợp để cứu người nữa.”
Tiêu Lãng lúc này mới chú ý đến phía sau bàn bát tiên còn có bốn người già nho nhã ngồi đó.
Tiêu Vấn Thiên gật gật đầu. “Bốn vị này là những học giả chuyên gia nổi tiếng về dược lý học, vi sinh vật học, di truyền học và y tế miễn dịch học được mời từ Bắc Kinh, đến để hỗ trợ chúng ta cứu người.”
Tiêu Lãng lúc này mới ý thức được rằng bố mình đã tính toán trước mọi công việc. Nếu phía cảnh sát có thể thuận lợi khống chế được đại bản doanh của Gác đen , ngay khi khống chế được dây chuyền sản xuất chất xúc tác gây biến đổi gen và thuốc phòng chống nhiễm trùng nấm của bọn chúng là có thể tiến hành nghiên cứu phân tích đồng thời tìm ra phương pháp chế tạo thuốc giải. Lã Tinh Vũ không chút e dè sợ hãi dùng loại nấm đặc biệt này để đem theo chất xúc tác gây biến đổi gen, vậy thì nhất định phải có biện pháp chế ngự loại nấm này. Nếu như tìm thấy thuốc giải, như vậy thì Tiêu Vọng có thể được cứu rồi. Đồng thời, căn cứ vào lời khai của hai vợ chồng họ Phương, nếu họ có thể tìm được phương pháp chế tạo nguyên liệu loại thuốc duy trì sự sống của Đổng Liên Hoa, vậy cũng có thể một lần giải quyết dứt điểm nguy cơ tính mạng của Đổng Liên Hoa. Có thể cùng lúc mời tới các học giả chuyên gia hàng đầu của các lĩnh vực liên quan trong nước, Tiêu Vấn Thiên nhất định đã bỏ ra không ít công sức rồi.
“Nói thẳng ra, chất xúc tác gây biến đổi gen không đến mức gây mất mạng, nếu như sử dụng đúng cách, nói không chừng sẽ hỗ trợ được bệnh nhân ung thư hoặc những bệnh do khiếm khuyết gen sau này.” Một người già khác nói tiếp, “Nguy hiểm tới tính mạng nhất, là loại nấm đem theo chất xúc tác gây biến đổi gen. Hiện tại trong nước còn chưa có kháng sinh điều trị hiệu quả, do đó bắt buộc phải lấy được phương pháp điều chế thuốc từ đây.”
“Các cậu làm thế nào biết được bọn chúng nhất định sẽ tiêu hủy?” Nhiếp Chi Hiên hỏi lại.
“Đối phương có thể tồn tại nhiều năm như vậy, chính là nhờ dựa vào năng lực phản trinh sát,” Lăng Mạc nói. “Để phá hủy chứng cứ, em cảm thấy bọn chúng có khả năng sẽ phá hủy phương pháp hoặc nguyên liệu.”
“Chúng ta có thể bố trí 1200 cảnh sát tới bốn điểm này tại bốn hướng đông, nam, tây, bắc.” Tiêu Lãng từ nãy không lên tiếng, chỉ ngồi một bện nghiên cứu bản đồ, đột nhiên chỉ vào tấm bản đồ trên bàn. “Bốn điểm này đều có thảm thực vật che khuất, đồng thời có đường cái có thể trực tiếp dẫn tới chân ngọn núi mục tiêu. Tôi cảm thấy chỉ cần chỉ huy thỏa đáng, xem ra hầu như không tốn nhiều thời gian hoàn thành bao vây. Chúng ta tấn công vào buổi tối, có thể giảm bớt khả năng bị chốt canh bí mật phát hiện, vẫn còn có hy vọng.”
“Cũng giống như chúng tôi nghĩ, hiện giờ các phân nhóm cảnh sát đều đang tập kết theo cách thức này.” Trong mắt Tiêu Vấn Thiên vẫn tràn đầy sự an ủi, “Nhưng mà, chúng tôi không đánh cược nổi đâu.”
“Trước đây cháu đã nghiên cứu rất nhiều tư liệu, cháu có thể phân tích ra quy luật sắp xếp chốt canh bí mật của bọn chúng.” Lăng Mạc nói đầy vẻ tự tin.
Mọi người trong phòng nghe Lăng Mạc nói câu này, đều nhìn sang Lăng Mạc đầy vẻ hoài nghi.
“Con tin tưởng Lăng Mạc.” Tiêu Lãng vỗ vào ngực mình nói, “Con bảo đảm, cậu ấy có thể làm rõ.”
Tiêu Vấn Thiên mặc dù không biết sự tự tin này của Tiêu Lãng và Lăng Mạc xuất phát từ đâu, nhưng ông vẫn hỏi tiếp, “Nhưng mà, cậu làm thế nào để có thể nhìn thấy chốt canh bí mật chứ? Vốn không thể vào núi mà? Cả một vùng rộng lớn chưa khai phá này, cậu tiến vào một cái, lập tức sẽ bị phát hiện ra!”
“Cháu không vào trong núi, nhưng cháu có thể cải trang làm người qua đường b?