Chương 5 CORNELIUS VRIENS
Đi gọi Vriens cho tôi!
- Ông ta đang trực ban.
- Cần gì! Lúc này người hoa tiêu đang ở trên đó.
Petersen, nét mặt lo âu, giam mình trong buồng ngay sau khi tàu nhổ neo khởi hành từ Bergen, ba giờ đỗ lại đây đầy ắp những người đi đi lại lại, nhiều mối lo lắng, những cái bắt tay, những thủ tục phải hoàn thành.
Tại trụ sở của Công ty B.D.S mà con tàu Polarlys là của Công ty ấy, người ta nói với thuyền trưởng:
- Chà! Ông không liên quan gì tới chuyện này phải không? Từ nay có một cảnh sát trên tàu...
Nhưng người nói với ông như vậy là một viên quản lý chứ không phải một thuyền trưởng. Vẫn viên quản lý này đã ký lá thư giới thiệu Vriens và cho Petersen những chỉ dẫn bổ sung.
“Cá nhân tôi không quen biết anh ta nhưng một người bạn lãnh đạo trường hàng hải Delfzijl đã viết cho tôi sáu trang về vấn đề này. Ông ấy giới thiệu anh ta với tôi như một gã trai lao động, tính thẳng thắn đặc biệt. Anh ta làm gì đó đại loại như phó giám đốc cơ quan khí tượng ở Java. Ngay ở tuổi lên mười, Vriens đã phải rời Ấn Độ do thể trạng yếu đuối, đến mức anh ta đã qua tuổi thanh xuân trong nhà ký túc của người Hà Lan.
Anh ta không hề biết cuộc sống gia đình. Lên chín tuổi, hai lần anh ta trở về nhà những người thân của anh ta trong dịp nghỉ hè. Đã hai năm nay, mẹ anh ta mất ở Java, tất nhiên anh ta không thể gặp mẹ mình lúc lâm chung. Từ lúc đó, anh ta mài miệt làm việc nhiều hơn và ngày chủ nhật, ở Delfzijl, anh ta phải dùng mưu mẹo hoặc uy tín để làm mình ra khỏi tàu - lớp học..."
Con tàu Polarlys bắt đầu phần hành trình thứ hai. Từ Hambourg đến Bergen còn ở miền Nam, rải rác những thành phố lớn.
Nhưng từ nay, nhất là khi, ngày hôm sau, người ta buộc đỗ lại ở Trondhjem, con tàu hơi nước sẽ không dừng lại vì hầu như chỉ có dọc nhà sàn, bên rìa những thị trấn nhỏ gồm vài căn nhà bằng gỗ.
Bên phải con tàu là bờ sườn vịnh hoàn toàn trắng. Những con vịt biển Bắc Âu bay là là sát mặt biển, thỉnh thoảng lại có những con nhạn biển bay bổ nhào xuống mặt nước.
Thuyền trưởng đã bắt đầu những ghi chép hàng ngày vào nhật ký hàng hải. Rồi chống hai khuỷu tay lên mặt sàn gỗ đào hoa tâm, ông để ngòi bút lướt trên tờ giấy trắng. Dần dần, những mối quan tâm được ông chuyển thành một biểu đồ; đầu tiên là một chấm to, rồi một gạch nhỏ, một vệt mực đơn giản, một chấm khác, lại một gạch, một chấm, một chấm... một gạch.
Toàn bộ là một hình hình học không đều, một đường gãy với một chấm đen ở mỗi góc. Chấm đầu tiên biểu hiện viên cố vấn cảnh sát bị giết trong buồng mình. Tiếp đó đến Ernst Ericksen còn tồn tại hoàn toàn bằng xương thịt ở tận cùng bên Stavanger hoặc trong xó xỉnh nào trên con tàu Polarlys. Rồi Peter Krull... Cái gạch trở nên dài hơn, kéo dài hơn và đến Katia Storm. Petersen đặt tên Vriens gần tên cô ta.
Liệu hết chưa? Ông do dự, để bàn tay lướt đi và đầu ngọn bút tạo thành chiếc đĩa đen thứ sáu: Arnold Schuttringer. Tại sao không?
Viên thuyền trưởng vô tình tạo thành một hình đa giác nhưng thiếu một đường để khép kín. Ông cáu kỉnh gạch xoá, đứng lên, châm tẩu thuốc và ông ấn chuông gọi người phục vụ bảo anh ta đi gọi viên sĩ quan thứ ba.
Điều làm ông bối rối hơn cả, có lẽ là cảm giác giữa sáu điểm này, sau nhân vật này có những điểm tương tự. Những điểm tiếp xúc, lại còn những sự tiếp tay hòng qua mặt ông.
Do phải làm những thủ tục ở Bergen, ông không có thì giờ đi ôm hôn bà vợ và những đứa con, tâm trạng của ông ngày càng buồn thảm hơn.
- Vào đi! - Ông làu bàu trong lúc lại ngồi xuống.
Đó là Vriens, mặc quần áo trực từ cầu tàu đi tới, sương giá đọng trên vai.
- Anh tính mặc bộ quần áo này trong mọi ca trực ư?
Và ông sờ một chiếc khuy vàng óng của chiếc áo capote xanh, gắn phù hiệu như ở chiếc áo, quá mỏng đối với thời tiết này.
- Thưa thuyền trưởng, tôi...
Không! Hơi thở anh ta đứt quãng! Vả lại anh ta không tìm được lời để nói. Anh ta chỉ có một bộ quần áo này! Mười lăm ngày trước, anh ta chỉ là một học sinh và mặc đồng phục của nhà trường. Anh ta chỉ có đủ thời gian đi Groningue đặt may có một bộ quần áo mà giờ đây, người ta phàn nàn với anh ta.
- Mời anh ngồi, anh Vriens!
Petersen càng cục cằn hơn vì đúng ra ông không biết vì sao ông lại cho gọi chàng trai này tới. Ông nhìn vào tờ giấy trong đó có hai trong sáu chấm ở gần nhau, nhưng những lời mà ông thốt lên không có liên quan gì tới hình ảnh này.
- Anh hãy vui lòng mượn áo khoác của một đồng sự hoặc của hoa tiêu khi anh trực ban! Hiểu chứ?
- Vâng, thưa thuyền trưởng.
- Nói gọn thôi thuyền trưởng, tôi đã nói với anh rồi! Tôi cũng mời anh ngồi xuống.
Tại sao ông rất muốn nắm lấy hai vai anh ta mà lắc?
Dầu không muốn, ông vẫn như bị điên người lên trước bóng dáng đứng đắn với đôi vai gầy, nhất là bộ mặt nhợt nhạt này, cặp mắt bồn chồn này, đôi cánh mũi nhíu lại này có lẽ làm ông xúc động hơn cái xác của Sternberg.
- Trước hết tôi phải trả cho anh cái này...
Ông giơ những chiếc phiếu màu hồng của nhà hàng Kristall trong khi Vriens không thể kiềm chế được thần kinh của mình và anh ta giật mình.
- Tất nhiên, khi ở trên đất liền, anh vui chơi như anh muốn. Thế nhưng tôi muốn rằng không phải là với những nữ hành khách của chúng ta.
Petersen cảm thấy mình lầm lẫn. Không bao giờ nên có một nhận xét thuộc loại này đối với một người của mình! Trái lại! Vào mùa hè, khi con tàu Polarlys vận chuyển tới hàng trăm khách du lịch, mỗi chuyến đi biển đều có những cuộc dan díu tình ái mà những sĩ quan vui cười kể cho nhau nghe trong những giờ canh gác.
- Ai đã nói với ông?
- Rằng anh ở Kristall với cô Storm. Anh chối chứ?
Vriens đứng lên. Anh ta trở nên tái nhợt hơn, nếu có thể. Đôi môi anh ta khô đi, nhợt nhạt. Đúng như thế, anh ta đứng, cứng đơ, phẫn nộ, với sự nỗ lực đau đớn để giữ bình tĩnh.
- Tôi chờ đợi việc tiếp theo - Anh ta nén giọng, nói.
- Anh quen biết người này trước khi đuổi kịp tàu ở Hambourg phải không?
Anh ta vừa mười chín tuổi. Petersen to ngang và khỏe hơn anh ta gấp hai lần. Tuy căng thẳng như con gà trống choai, anh ta nói trong lúc nhìn nơi khác:
- Có những câu hỏi mà một người hào hoa phong nhã không trả lời.
Mặt thuyền trưởng trở nên đỏ bừng, đến lượt ông đứng lên xoay ngược hai ngón tay tát vào mặt gã trai.
- Và từ khi nào một người hào hoa phong nhã nói dối hử? - Ông độp lại một cách gay gắt - Từ khi nào một người hào hoa phong nhã cam đoan với cảnh sát rằng y đã nhìn thấy một người đàn ông gieo mình xuống nước trong khi y chỉ nhìn thấy một túi than ném qua mạn tàu?
Hầu như ông tiếc cho thái độ của mình làm cho bộ mặt của Vriens trong lúc này khó coi. Gã trai mở miệng mà không nói, không thể thở được. Đôi mắt anh ta nhìn cắm vào Petersen với vẻ lo lắng khủng khiếp. Và những ngón tay tái xanh của anh ta ngọ ngoạy trong không khí.
- Tôi... tôi...
- Gì?... Anh có thật sự trông thấy Ericksen nhảy xuống nước không?
Những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán viên sĩ quan thứ ba. Cục hầu của anh ta dâng lên, hạ xuống với nhịp độ nhanh dọc theo cổ anh ta.
- Tôi không có gì để nói.
Tự nhiên anh ta bật khóc nức nở! Thuyền trưởng tin chắc chuyện này. Tin chắc đến mức ông suýt đánh vào vai bạn mình và kêu lên với anh ta: “Anh đừng để mình trong tình trạng này, đồ ngu! Anh tưởng rằng một phụ nữ, một Katia Storm đáng nhọc công đến thế ư?”
Ông không nói điều này và sau đó ông hối không kịp. Ông nhìn các hình đa giác chưa hoàn thành của mình, trong tâm trí còn gắn lại hai dấu chấm thể hiện đôi tình nhân. Ông quá giận nên kém hứng thú.
- Tại trường Delfzijl người ta gọi điều này là thẳng thắn đặc biệt sao! - Ông càu nhàu khá to nghe khó lọt tai được.
Lúc này, Vriens thét lên, giọng vỡ ra, những giọt nước mắt đọng trên đầu hàng lông mi:
- Phải chăng ở Na Uy lòng thẳng thắn là phản bội một phụ nữ?
Anh ta không thể chịu nổi nữa. Anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Người ta nghe tiếng thở mạnh của anh ta.
Thuyền trưởng nói sau một lúc, sửng sốt:
- Nếu người phụ nữ ấy tầm thường...
- Ông im đi! Tôi cấm ông...
Đúng là Petersen im bặt! Thế là hết! Đột nhiên lòng hăng hái của ông tan biến, ông hiểu sự kỳ cục của cảnh này, nhất là cuộc đối thoại ghê tởm như thế này. Liệu ông sẽ không kết thúc bằng cách đi đến chỗ đánh nhau với gã trai bồn chồn này mà môi đang run lên giật giật?
Ghê tởm! Thường trong trường hợp như thế này, với những vấn đề về quốc tịch, người ta lao đầu vào nhau.
Sự im lặng bao trùm. Thuyền trưởng liền đi đi lại lại dọc chiều dài ba mét của căn buồng.
- Ông không có lệnh nào khác chứ? - Vriens ấp úng một cách nặng nhọc.
Petersen không trả lời, tiếp tục đi dạo, cầm lấy tờ giấy có hình đa giác và xé đi.
- Có một người chết - Ông khẽ thốt lên.
Đó là một cách tạ lỗi mà không nói lời xin lỗi. Vriens lại hiểu khác đi.
- Chính anh buộc tội tôi ư? Anh có đọc được tiếng Pháp không?
- Một chút...
- Thế thì xem đi.
Ông đưa cho anh ta tờ báo tìm được dưới gối của Sternberg rồi ngồi xuống trước bàn giấy của mình và, trong khi Vriens giở tờ báo ra đọc thì ông vờ chăm chú xem cuốn sổ hàng hải của mình.
Ông không vừa lòng về mình. Tất cả chuyện này khởi đầu thật tệ hại. Thứ nhất, tại sao lại là Vriens trước tất cả những người khác, mà ông đổ trách nhiệm cho anh ta? Chắc hẳn có hai chiếc phiếu ấy của nhà Kristall và chiếc quạt của Katia Storm. Có chuyện gã trai này đến tàu Polarlys vào mười giờ sáng với bộ mặt xanh xao ốm yếu.
Còn có... sự việc là tối đầu tiên, cô gái Đức cho gọi anh ta, đi chơi cùng anh ta suốt hai giờ trên boong... Và đêm ấy ở Stavanger, cuối cùng là đôi tình nhân trong một buồng!
Nhưng sau đó? Liệu Katia Storm đã để lộ cử chỉ nhỏ nhặt nào cho phép nghi ngờ cô ta? Tờ báo Pháp không nói tới cô ta, đặc biệt cũng không cả nói đến một người đàn bà. Và một người đàn bà không có khả năng giết Sternberg với sức mạnh và sự man rợ đến thế.
Petersen đỏ mặt nhớ lại khi cô ta trèo lên cầu thang dẫn tới phòng hút thuốc, ông đã cố nhìn đôi chân, nhất là ánh da thịt cô ta. Phải chăng ông đã thật sự ghen với viên sĩ quan thứ ba? Giận dữ thấy kẻ này không khó khăn gì làm ông sửng sốt về cuộc dan díu chăng?
“Không đúng!” - Ông tự khẳng định - “Ta cảm thấy có chuyện gì đó...”
Nhưng ông không thể nói là chuyện gì! Và ông bồn chồn! Ông bị sỉ nhục, không vững chắc.
- Anh nói gì về chuyện này, Vriens?
Lần này ông không dùng từ mỉa mai Vriens. Gã trai đã đọc xong bài báo, tiếp tục đọc một cách máy móc tờ báo cầm ở tay. Mặt anh ta mờ đi. Bóng dáng anh ta mất vẻ cứng đơ. Anh ta lo lắng hỏi:
- Vì sao ông bảo tôi đọc bài báo này? Có quan hệ gì?
- Tôi sẽ nói cho anh biết! Trong chừng mực mà ta có thể xét đoán qua vẻ ngoài thì viên cố vấn cảnh sát Von Sternberg ở trên tàu để theo dõi kẻ giết Mane Baron và có thể cả những kẻ tòng phạm với y. Đừng quên rằng có những người đàn bà, phố Delambre...
Vriens rõ ràng là người đàn ông của những sự tương phản. Một lần nữa, thái độ của anh ta hoàn toàn thay đổi. Anh ta trở nên bình thản giá lạnh. Anh ta hỏi:
- Hết chứ?
Tuy nhiên, liệu anh ta không có sự lầm lạc trong cái nhìn của mình?
- Điều đó không đủ cho anh à? Người đàn ông đã giết cô gái ấy ở trên tàu.
- Và ông cho rằng đó là tôi hử?
Anh ta nói câu này với nụ cười nhợt nhạt, còn đau đớn hơn là cơn nức nở.
Petersen hết kiên nhẫn.
- Đi đi! - Ông gầm lên - Đi trực ca tiếp đi! Tôi mong rằng không khí ngoài trời làm anh khoẻ khoắn.
Ông muốn Vriens không bằng lòng đi như vậy. Ông đưa mắt dõi theo anh ta.
Nhưng gã trai quay ngoắt, đi ra.
Còn lại một mình, thuyền trưởng thu lấy tờ giấy mà ông đã vạch những chấm và gạch nối, một lần nữa mở ra rồi vo viên ném nó vào sọt rác.
Tại bàn ăn tối hôm ấy, Katia Storm hai lần xin lửa Petersen, không ngừng nói với ông về những kỳ quan thiên nhiên mà người ta mải ngắm trong chuyến du hành bằng đường biển.
Viên cảnh sát ở Stavanger tên là Jennings, đích thân đề nghị được ăn tách riêng, thu mình ở đầu bàn với chiếc áo vest trắng, mái tóc hoe vàng và nụ cười dè dặt của người phục vụ ở đằng sau họ.
Thuyền trưởng chủ trì, Katia ở bên phải ông, có Evjen ngồi bên, Schuttringer ngồi đối diện.
Nếu người phụ nữ trẻ không nói thì cả bữa ăn hoàn toàn im lặng. Sau đó chỉ còn việc kéo nhau đến phòng hút thuốc là nơi cô gái Đức có thói quen tự rót cà phê, bởi vì người phục vụ bằng lòng đặt ấm pha cà phê và những chiếc tách lên bàn.
- Khi nào thì trời sẽ rất lạnh?
Evjen trả lời:
- Vào mùa này, cô chỉ thấy lạnh vừa phải: mười hai độ dưới không ở Lofoten; mười bảy hoặc mười tám độ trong Bắc băng dương...
Petersen buồn bã nhận thấy cả Evjen cũng bối rối bởi cô gái ngồi cạnh. Càng có ý nghĩa hơn là ông làm một chuyến vượt biển trọn vẹn mà không nói với những người đồng loại, họ tò mò nhìn người đàn ông lạnh lùng như băng, có những cử chỉ mực thước, hai đồng tử xám như nước biển, có thể ngồi nhiều giờ không nhúc nhích ở trên boong hoặc ở phòng hút thuốc, nhìn đăm đăm một điểm trong không trung.
“Phải chăng mọi người sẽ xoay quanh cô ta?” - Thuyền trưởng nghĩ trong lúc quan sát Schuttringer.
Nhưng người Đức trọc đầu, từ hai ngày nay ngồi ở bàn ăn mặc áo len, bằng lòng ăn với cái cách gần sát với thói háu ăn.
Trong số những món thịt dọn cho mỗi tối, có món lưỡi hẳn là món ưa thích của ông bởi vì đều đặn, ông cắt đến mười lát, phết bơ trước khi nuốt. Ông lại cắt thật dầy đến nỗi người phục vụ luôn đưa mắt lo ngại nhìn thuyền trưởng ý nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ có đủ món này cho cả chuyến đi đâu!”
Vào lúc Petersen đứng lên, Katia gọi ông:
- Người ta đã có tin tức về người hành khách gieo mình xuống nước chưa? Cảnh sát ở Bergen hẳn đã biết...
Thuyền trưởng nhìn vào mắt cô ta rất lâu, bởi vì ông nhận thấy Evjen đoán được sự nghi ngờ trong cái nhìn ấy và ngoảnh mặt đi. Katia không dao động. Chiếc bót thuốc lá trên miệng cô ta dài không dưới ba mươi xăngtimét. Cô ta thật kỳ lạ!
Giải thích thế nào sự thu hút cánh đàn ông vây quanh cô ta, toát lên từ cô ta? Làm thế nào dung hoà cô ta nhất là với nét mặt có vẻ trẻ con của cô ta? Bởi vì cô ta cho cảm giác của một đứa bé gái. Nhưng là một đứa bé gái tai ác! Chính xác hơn là còn tai ác với vẻ ngây thơ! Thế nhưng hai từ mâu thuẫn thích hợp với cô ta, không phải lần lượt mà cùng một lúc. Khi người ta nhìn cô ta, không bao giờ cô ta quay mặt đi. Cũng không bao giờ ta có thể đọc trong đôi mắt cô ta một sự khiêu khích. Thế nhưng...
Ngay cả Evjen? người đàn ông của cực Bắc, giám đốc những mỏ ở Kirkenes do mài miệt sống trong ánh sáng lạnh lẽo mà nước da mặt không rõ nét, cũng có những lúc thực sự bối rối mà ông ta cố giấu mặt mình trước thuyền trưởng. Dù cô ta mặc đồ đen hay hồng, mặc quần áo vải hay lụa, người ta vẫn đoán ra những hình dáng của cô và người ta tin vẫn nhận thấy sự nồng ấm và mùi hương da thịt của cô ta. Nếu cô ta cúi xuống, cái nhìn sẽ máy móc đi tới chỗ bắt đầu bầu vú của cô ta. Khi cô ta bước đi. Người ta dõi mắt theo chân của cô ta với dáng trọn vẹn. Với đôi mắt cá chân vừa nhỏ vừa đầy đặn.
Petersen ghét cô ta và chịu đựng vẻ duyên dáng của cô ta.
- Cô sợ người hành khách ấy ư? - Ông hỏi.
- Đó là kẻ sát nhân, phải không? Vậy thì …
- Cô sẽ sung sướng nếu hắn bị chết đuối phải không?
- Mong rằng y không ở trên tàu nữa, chí ít...
Ngay nỗi sợ hãi ở cô ta cũng trở thành thú vị bởi vì cô ta làm da thịt ở vai cô ta run lên.
- Này!...
Ông do dự. Ông nhìn Schuttringer hầu như lên án cuộc nói chuyện này làm chậm giờ uống cà phê, rồi Evjen, rồi Katia hiến cho ông ta đôi mắt ướt át của cô ta.
- Không có gì chứng tỏ không có kẻ giết người trên tàu cả!
- Ông muốn làm tôi khiếp sợ phải không?
- Có lẽ...
- Xin ông hãy giải thích, thuyền trưởng. Vì người ta đã trông thấy y gieo mình xuống nước.
Petersen cảm thấy hơi điên lên với cô ta, bởi vì đột nhiên ông nhớ lại cảnh cô ta cùng với Vriens vào buồng cô ta. Và trong lúc nhìn đôi vai cô ta, ông không thể xua đuổi hình ảnh viên sĩ quan thứ ba, trong bóng tối ở thượng tầng đuôi tàu, ở Stavanger, đã đặt đầu hắn vào hõm vai cô.
- Đừng sợ gì hết! Chắc chắn hắn sẽ bị bắt giữ trước khi có thể lại giết...
Evjen tỏ vẻ sốt ruột. Schuttringer, để giết thời gian lại lấy mứt mơ ăn với vẻ chuyên chú trong mỗi động tác.
- Hầu như ông làm tôi sợ, thuyền trưởng! - Cô trả lời với cơn run nhẹ dọc theo gáy - Ông độc ác, tối nay...
Ông đứng lên, để những hành khách đi qua trước mặt ông, như thường lệ, kề cà trong hành lang và ông nhồi tẩu thuốc.
Ông thấy người phục vụ lại gần, ngập ngừng hỏi ông:
- Những điều ông vừa nói đúng chứ?
- Không đâu! Không!
- Đúng như tôi nghĩ! Nếu không...
- Nếu không thì sao?
- Thì tôi sẽ xuống tàu ở Trondhjem. Chỉ nghĩ tới...
Petersen vào buồng mình, lại trở ra, nhận thấy viên cảnh sát đến lượt anh ta vừa ăn tối xong và từ xa anh ta nhã nhặn và tôn kính chào ông.
Gió nổi lên. Người ta cảm thấy gió qua sự chuyển động của con tàu, Những con sóng vỗ vào sống mũi tàu, một chút ở mạn trái với nhịp độ tăng dần.
Liệu ông sẽ trèo lên phòng hút thuốc, hoặc liếc mắt vào căn buồng của Vriens vì anh ta đã hết ca trực, hoặc còn hớp vài ngụm không khí trên cầu tàu?
Cố sức nhăn trán và bồn chồn như ông vẫn thế từ ba ngày nay, ông cảm thấy thái dương đau âm ỉ và dai dẳng.
Ông có thể gặp thanh tra Jennings là người trong lúc ăn lướt mắt qua những tờ báo ảnh mua ở Bergen.
Ông bất giác ghi nối tiếp ở chỗ những chấm mực những cái tên: “Vriens... Katia... Schuttringer... Peter Krull...Bell Evjen...” Phải! Lúc này ông còn ghi thêm cả Bell Evjen mà ông quen biết từ tám năm nay!
Ông nghe thấy một hồi chuông reo. Người phục vụ nói khi đi qua:
- Người ta gọi tôi ở phòng hút thuốc.
Khi anh ta đi xuống, anh ta bảo với vẻ ngạc nhiên xen lẫn vẻ kính trọng:
- Sáu chai sâm banh!... Chính là cô gái.
Cô ta xuất hiện ở đầu cầu thang, kêu lên:
- Hãy lên đây một lúc, thuyền trưởng. Tôi vừa nhớ hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi muốn ăn mừng ngày này vì tôi rất mê tín!
Một lần nữa, từ dưới nhìn lên, ông thấy đôi chân và đầu gối cô ta. Liệu cô có cố ý cúi xuống để lộ ra nhiều hơn chăng?
- Mọi người cần có mặt trong buổi ăn mừng này. Cả các sĩ quan của ông.
Petersen liền từ từ trèo lên cầu thang. Và ông vẫn gợi nhớ những chấm đen, sáp lại hoặc tách những chấm này với những chấm kia tuỳ từng lúc.
Trong phòng hút thuốc, lần đầu tiên Bell Evjen và Schuttringer ngồi cùng bàn, trao đổi những câu bình thường để làm quen.
- Tôi luôn tin chắc - Katia Storm sôi nổi và vui vẻ nói - rằng nếu tôi không vui chơi trong ngày sinh nhật của tôi thì một năm buồn bã sẽ diễn ra... Cho tôi xin tí lửa, thuyền trưởng. Không!... Bằng cái tẩu thuốc của ông... Chúng ta sẽ vui chơi, phải không? Đêm nay sẽ không có quá nhiều gió chứ, ông nói xem?
- Hãy đi gọi hai sĩ quan không trực ban! - Petersen ra lệnh cho người phục vụ đang đi tới với sáu chai sâm banh và những chiếc cốc.
Còn lại một mình trong phòng ăn, viên cảnh sát không có ai phục vụ, thỉnh thoảng đứng lên để đi lấy một món ăn ở quá xa. Như Schuttringer, anh bắt đầu tỏ vẻ nghiêng về món lưỡi màu hồng điều, nhưng cầu kỳ hơn, anh phết mứt mận lên mỗi lát thịt.
Khi người phục vụ trở lại xin lỗi, anh nở nụ cười dễ thương, miệng đang nhai:
- Tốt thôi. Tôi tự phục vụ... Tại sao họ làm ồn ở trên ấy thế?