← Quay lại trang sách

Chương 7 NGÀY CỦA NHỮNG CHIẾC VÍ

Ngày thứ tư bắt đầu bằng việc tàu đỗ lại hai giờ tại Trondhjem, là một ngày yên tĩnh tuyệt đối đến nỗi có vẻ không tự nhiên.

Từ khi khởi hành ở Hambourg, Petersen quá ít ngủ và vì rượu sâm banh, ông cảm thấy mềm yếu cả thể chất lẫn tinh thần. Khi người phục vụ đến nói với ông trên cầu tàu rằng Katia Storm bị ốm, không muốn rời khỏi buồng mình, ông nhún vai và hút tẩu thuốc từng hơi ngắn rất nhanh.

Suốt buổi sáng, ông không nhìn thấy Vriens. Đúng là boong tàu bị cơn bão tuyết mịn như cát quét qua hầu như muốn thấm sâu vào da thịt, hiện vắng vẻ.

Họ đang đến gần vòng Bắc cực. Những ngôi nhà ở sườn núi càng lúc càng hiếm hoi. Ngày hôm ấy, con tàu Polarlys ba lần phục vụ vận chuyển cho những thị trấn nhỏ chỉ có chục ngôi nhà, tại đây những người đàn ông đội mũ da lông chất những hòm và thùng tròn lên những chiếc xe quệt.

Trong bến thứ ba, lớp tuyết dầy gần tới sáu mươi xăngtimét và những đứa trẻ đi lại bằng ván trượt hoặc patin.

Bầu trời xám xịt. Biển cũng xám. Đến nỗi ánh sáng hầu như toả ra từ màu trắng sượng của những núi non mà con tàu đi theo tất cả những chỗ lồi lõm ở ven biển.

Bữa ăn trưa, ngồi ở bàn chỉ có thuyền trưởng, Evjen và Schuttringer. Evjen nói vài ba câu cho khỏi áy náy rồi câu chuyện xẹp đi.

Khi đi ra, Petersen bắt tay viên cảnh sát thận trọng chỉ dạo chơi rất ít.

- Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ không xảy ra chuyện gì và chuyến đi sẽ tuyệt vời! - Jennings mừng rỡ nói - Tôi tin chắc rằng kẻ sát nhân đang lang thang qua vài chỗ sâu trong vũng tàu Stavanger.

Thuyền trưởng không muốn làm anh ta mất hứng.

- Cô ta làm gì? - Ông hỏi người phục vụ từ buồng Katia đi ra với những đĩa thức ăn.

- Cô ta nằm dài trên giường, mặt quay vào vách. Hầu như cô ta không ăn, không nói.

Quãng ba giờ, sau khi ngủ khoảng một giờ, Petersen trèo lên cầu tàu nơi Vriens đang trực. Trong khi gã trai dập gót, ông đành giơ tay chào anh ta, nói với người hoa tiêu đã từng cùng ông đi trên một trăm chuyến trên biển.

- Ông có nghĩ cần che đậy những tấm biển không?

Cho đến lúc này họ đã cho tàu chạy tránh con đường hầu như liên tục có những hòn đảo và bãi đá ngầm. Con đường này trở lại những vùng lân cận Lofoten nhưng vào buổi tối, chắc chắn họ sẽ lộ ra trước cơn gió khá mạnh.

- Đó là thận trọng... - Người khổng lồ rụt cổ trong những bộ áo da lông và đứng trên đôi ủng to đế gỗ, trả lời.

Theo lệ thường, Vriens đứng trong một góc cầu tàu, trong khi người hoa tiêu ở giữa, thỉnh thoảng chỉ cho người lái hướng tàu phải đi bằng bàn tay phồng lên bởi chiếc găng tay hở ngón bằng da tùng lộc.

Thuyền trưởng trong một lúc lại nhún vai so sánh họ. Ông cảm thấy người này bối rối hầu như không dám nhìn về phía ông. Thế nhưng đột nhiên Vriens tiến lên lẩm bẩm:

- Tôi muốn nói với ông, thuyền trưởng...

Petersen chờ đợi, nhìn qua vai mình.

-... Tất nhiên, khi trở về, tôi sẽ đệ đơn từ chức với ông...

Anh ta chỉ nhận được tiếng càu nhàu thay cho trả lời và thuyền trưởng xuống thang, liếc nhìn phòng hút thuốc trong đó Evjen đã trải ra mặt bàn những giấy tờ buôn bán của ông ta.

Buổi chiều thật buồn tẻ. Bữa ăn tối giống với bữa ăn trưa, ngoài sự khác nhau về thời gian, họ đi vào vùng trống và tàu tròng trành làm cốc và đĩa trượt đi. Evjen không nao núng tuy rằng nụ cười của ông hơi gượng.

Nhưng đột nhiên người ta thấy Arnold Schuttringer từ nãy giờ vẫn nghiến chặt hàm, bỗng đứng lên và đi ra cửa với những sải bước vụng về.

- Cô ấy thật sự ốm à? - Evjen hỏi.

Petersen phác một cử chỉ lập lờ.

- Con người kỳ cục! Tối hôm qua tôi đã tin chắc chuyện đó sẽ kết thúc tồi tệ...

Thuyền trưởng lắng tai chăm chú nghe những làn sóng vỗ vào vỏ tàu. Ông nghe thấy tiếng một khối nước vỡ ra trên boong trước và đặt khăn xuống, ông đến cầu tàu sau khi cởi ngay áo da dê cái của mình.

Ông thấy hai bóng người tựa vào lan can. Qua đám mây tuyết mịn, người ta phân biệt được những đèn tín hiệu của một bến nhỏ mà họ phải đỗ lại. Petersen quan sát bộ mặt nhìn nghiêng nhợt nhạt của Vriens một lúc và nhận thấy hai hàm của anh ta cũng nghiến chặt như hàm của Schuttringer.

- Ốm hả? - Ông hỏi bằng một giọng cục cằn.

- Không ạ!

Gã trai kêu lên tiếng đó trong lúc đứng thẳng đơ và người ta cảm thấy anh ta run từ chân đến đầu trong bộ quần áo quá mỏng.

- Khoác cái này vào!

Ông ném cho anh ta cái áo khoác và sau vài câu trao đổi với người hoa tiêu, ông xuống đi ngủ. Ông không thấy Peter Krull trong ngày dù chỉ một lần.

Về phía Katia, ông hình dung cô ta nằm co quắp trên ghế nằm của mình, chắc chắn còn bị giày vò bởi cơn say sóng, nhưng khăng khăng không gọi ai cả.

Những lúc tốt nhất trong ngày thứ năm đối với Petersen là những giờ buổi sáng, trong khi ông trèo lên trực bên cạnh người hoa tiêu. Họ đã qua Bodve. Con tàu Polarlys len lỏi giữa những eo Lofoten, từng giờ, chúi mũi xuống trong cơn bão tuyết.

Trong vài phút, người ta không trông thấy gì hết, không thể mở mắt mãi. Bụi tuyết thấm vào những đường chỉ khâu nhỏ nhất của quần áo và giày.

Hai người đàn ông nện đế giày, thỉnh thoảng lại gần nhau đưa cho nhau túi thuốc hoặc bật lửa. Nhiệt kế chỉ mười hai độ dưới không và trong những khung trời quang mây trong, khi mặt trời nhợt nhạt loé sáng cho phép nhận thấy hai hoặc ba cơn gió bất chợt ở chân trời những quả núi trắng nổi lên, không một vết, không một căn nhà, không một ngọn cờ, không một sinh vật sống. Thật mênh mông, người ta nhận ra những đường viền của một số đỉnh núi xa hơn ba mươi dặm.

Và đột nhiên, hầu như qua sát thân tàu là một chiếc thuyền đánh cá dài tám đến mười mét, những dây néo to ra vì tuyết bám. Boong thuyền nặng những tuyết, với hai người đàn ông biến dạng bởi bốn hoặc năm lớp quần áo, nghiêng người qua lan can để câu cá thu.

Không khí làm buồng phổi lạnh giá. Nhưng Petersen vẫn khao khát hít thở như thể ôxy tinh khiết làm ông phấn chấn, sẽ xua đi cơn ác mộng về cô gái trần truồng trên giường ở phố Delambre, về Sternberg với bộ ngực bị xé rách và tấm khăn trải giường vo tròn úp lên mặt.

Ông hết sức thờ ơ nhìn viên cảnh sát Stavanger, anh này không biết làm gì, đứng áp vào vách tránh gió và ngắm cảnh.

Chỉ tới khi nghe thấy tiếng ho đằng sau mình làm ông run lên, cau mày và hỏi Schuttringer vừa xuất hiện:

- Ông muốn gì?

Một biển báo ở chân cầu thang cấm đi lên cầu tàu là nơi hành khách không có việc gì để làm cả.

- Tôi muốn kín đáo nói với ông, thuyền trưởng ạ!

Chưa bao giờ anh ta nói nhiều cùng một lúc, anh ta tỏ ra kiểu cách và do dự. Anh ta bỏ chiếc mũ casquette du lịch ra nên cái đầu trần của anh ta tạo hiệu quả bất ngờ trong không khí lạnh giá.

- Ông đội mũ vào! Đó là gì?

Người Đức chỉ viên hoa tiêu.

- Ông có thể nói trước mặt ông ấy.

- Tôi vừa là nạn nhân của một vụ mất cắp...

- Ông nói sao?

- Một kẻ nào đó đột nhập vào buồng tôi tối qua hoặc sáng nay và lấy đi hai nghìn mark và vài trăm koruny ở trong vali của tôi. Tôi rất tiếc đã làm ông thêm lo lắng, nhưng tôi dứt khoát cần lấy lại số tiền ấy, bởi vì đó là tất cả số tiền tôi đem theo cho chuyến đi của tôi.

Viên hoa tiêu quay lại và tò mò nhìn người hành khách.

- Ông tin chắc rằng số tiền ấy bị mất chứ? - Petersen hỏi, nét mặt rắn đanh.

- Chắc chắn! Do thận trọng, tôi không để tiền trong ví mà trong một phong bì giấy xanh đơn giản luồn dưới quần áo của tôi...

- Sáng nay ông làm gì?

- Tôi tắm rửa vào tám giờ. Vậy là buồng tôi trống không. Rồi tôi đến phòng ăn và dạo chơi trên boong sau. Chính vào lúc đó mà...

Thuyền trưởng ngoảnh mặt về phía người hoa tiêu:

- Ông sẽ làm tốt mà không có tôi một lúc được chứ?

Và ông là người đầu tiên xuống thang. Khi ông qua trước phòng ăn, ông vấp phải người phục vụ.

- Ông không trông thấy ai vào buồng số hai mươi bốn sáng nay chứ?

Người phục vụ giật mình như con rối có lò xo, ấp úng: Cả hai mươi hai ư?... Ông Evjen đúng là vừa hỏi tôi có phải có người đã đột nhập vào buồng ông ấy...

Evjen qua cửa đã mở, ló mặt. Ông ta đã nghe thấy.

- Thuyền trưởng! Ông vui lòng đến đây một lát được chứ? - Ông ta bị kích động nhưng biết tự chủ. Chỉ có hai bàn tay dài và rất chăm chút ngọ nguậy.

- Người ta đã ăn cắp của ông cái gì?

Nhưng Evjen nhìn Schuttringer với vẻ nghi ngờ.

- Ông vui lòng vào một chút chứ?

Ông ta đóng cửa lại.

- Ông biết rằng tôi chỉ xuống miền Nam mỗi năm có một lần. Chính vào lúc đó tôi lấy những số tiền cần thiết cho việc kinh doanh ít nhất trong sáu tháng của năm. Chúng tôi không có ngân hàng ở Kirkenes. Trong cái hòm bằng da lợn ấy, tối hôm qua còn năm mươi nghìn koruny tiền mặt và vài đồng tiền vàng mà tôi có thói quen đem về cho vợ tôi.

- Mất rồi ư?

- Cái hòm rỗng không. Tôi biết được việc này vào lúc... Tôi làm việc ở phòng hút thuốc và khi tôi cần một tài liệu để ở đó, nó cũng ở trong cái hòm ấy. Người ta đã cậy khoá hòm được giấu dưới quần áo của tôi...

Schuttringer sốt ruột đi bách bộ trong hành lang.

- Ông muốn không nói tới chuyện ấy trong lúc này ư?

- Ông sẽ làm gì? Ông nghĩ rằng...

Petersen đi ra không nghe thêm nữa, khuyên cũng nên im lặng với người Đức, ông này nhắc lại:

- Cần dứt khoát... ông hiểu chứ?... Tôi không có gì nữa và...

Thuyền trưởng gặp lại Jennings vẫn ở chỗ cũ trên boong và viên cảnh sát chuẩn bị cười nhã nhặn khi nhận ra ông.

- Xin chào thuyền trưởng! Cảnh vật đẹp xiết bao! Những người miền Nam không ngờ rằng...

- Ông hãy lại đây với tôi...

Ông kéo anh ta vào buồng mình, sập mạnh cửa lại.

- Vừa xảy ra hai vụ mất cắp trên tàu, một trong buồng mười bốn, cạnh buồng này, tại đấy người ta đã lấy năm mươi nghìn koruny, vụ kia ở buồng số hai mươi hai, tại đấy, khoảng hai nghìn mark đã bị mất.

- Không thể thế được! - Thanh tra cảnh sát hết sức ngạc nhiên kêu lên - Tại đây, trên tàu?

- Phải, đêm qua hoặc sáng nay! Có ba phương pháp tiến hành mà tôi muốn ông hoàn thành không để mất thời gian: khám soát cặn kẽ buồng của Katia Storm, trước hết...

- Ông nghĩ...?

—... Và, nếu cần cho người phục vụ lục soát căn buồng. Sau đó, khám xét buồng viên sĩ quan thứ ba của tôi. Cuối cùng, nếu việc đó không đem lại kết quả gì, hãy để mắt tới phía Peter Krull làm việc trong hầm tàu.

- Thực tế, tôi nghĩ rằng theo hướng đó mà...

- Nếu ông không thấy có gì trở ngại, tôi muốn ông bắt đầu với cô gái người Đức. Cô ta đang ở trong buồng mình.

- Tôi phải nói với cô ta sao?

- Rằng có cái bị mất và bổn phận của ông là phải lục soát cả con tàu.

- Ông đi cùng tôi chứ?

Petersen do dự, đột nhiên quyết định với vẻ hăng hái được kìm nén tồi:

- Tôi đi cùng ông, vâng!

Ông gặp Evjen trong cầu thang:

- Xin ông vui lòng đến đợi tin tức tại phòng hút thuốc cùng với ông Schuttringer nhé?

Ông ra lệnh với người phục vụ:

- Hãy ngăn mọi người qua lại trong hành lang cho tới khi có lệnh mới.

Vẻ ngoài, ông rất bình thản. Nhưng thực ra, ông sôi sục. Chính ông gõ cửa buồng của Katia và một lúc trôi qua trước khi họ nhận được câu trả lời:

- Ai đó?

- Thuyền trưởng đây. Thật cần...

- Tôi không muốn dậy ngày hôm nay...

- Tôi buộc phải vào, thưa cô! Xin cô thứ lỗi cho chúng tôi.

Như trong phần lớn những con tàu, những buồng của con tàu Polarlys không khoá trong. Ông xoay nắm đấm cửa và ra hiệu cho thanh tra cảnh sát vào.

Mùi thuốc lá vàng và mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi và khói thuốc dầy đặc đến nỗi phải mất một lúc mới nhận ra người phụ nữ trẻ mặc quần áo ngủ nằm dài trên chiếc ghế nằm. Tóc cô ta rối bù, áo chẽn hé mở, nhưng nhất là làn da xâm xấp mồ hôi, bộ mặt mệt mỏi. Cô ta lùi lại theo bản năng, lấy chiếc khăn trải giường để che mình nhưng vì cô ta nằm đè lên trên nên cô ta không thể kéo khăn về mình.

- Một vụ mất cắp quan trọng vừa xảy ra trên tàu và...

- Và các ông đã nghi ngờ tôi hả?

- Tôi không nghi ngờ ai cả. Tuy nhiên bổn phận của thanh tra cảnh sát là lục soát cả con tàu.

Cô ta cười the thé, vẻ độc ác, nhảy xuống giường không lo ngại về cách ăn mặc của mình.

- Này, tìm đi. Tôi không nghĩ rằng tập quán ở Na Uy...

Đây là lần thứ hai vấn đề quốc tịch được đưa vào. Phải chăng Vriens đã không thốt lên một câu tương tự với vẫn những ý nghĩ lăng nhục này?

- Tôi không phải ra ngoài chứ? Phải chăng các ông muốn lục soát giường tôi?

Với những cử chỉ hung hăng, cô ta lôi những tấm khăn trải giường, chăn, làm rơi một cuốn tiểu thuyết Đức hẳn cô ta mới bắt đầu đọc.

Petersen ngạc nhiên về sự khác nhau giữa thái độ của cô ta lúc này với thái độ những ngày trước. Cho tới lúc này, ngoại trừ cảnh say rượu, cô ta đã tự chủ, không bao giờ bối rối, không để bị nghi ngờ. Và đây là sự phẫn nộ vụng về của cô ta che giấu tồi sự hoảng loạn thật sự.

Cô ta cười khẩy, sôi sục, muốn lăng mạ. Cô ta làm rơi chiếc vali ở túi đựng đồ làm tung toé đồ đựng bên trong ngay giữa buồng.

- Quần áo của tôi! Tôi cho rằng các ông quan tâm tới thứ đó phải không?

Sự thực là cô ta không trang điểm và lộ mặt không phấn son với làn da xâm xấp mồ hôi, chắc chắn góp phần nhấn mạnh sự rối loạn của mình.

- Ông còn muốn xem gì nữa? Về việc này, có lẽ tiền được cất giấu trong bộ quần áo ngủ của tôi. Liệu tôi có phải cởi ra không?

Và cô cởi khuy áo vest.

- Giờ đây ông tin chắc rồi chứ, thuyền trưởng? Hoặc giả có thể ông chỉ muốn bắt quả tang người phụ nữ ở trên giường? Hãy chú ý! Ông đã quên hộp mũ của tôi.

Thanh tra cảnh sát đỏ mặt đến tận tai, phác những cử chỉ vụng về. Nhưng Petersen vẫn đứng trước cửa rầu rĩ, bình tĩnh và nhớ tới những câu của gã thủy thủ tiếp than: “Ông hãy để tất cả yên lặng...” Phải chăng ông bắt đầu không hiểu ý nghĩa những lời nói ấy? Cô Katia Storm này với ông phải chăng còn xa lạ, bí mật hơn một phụ nữ Lapon ở Finnmark cõng những đứa con trên lưng qua lãnh nguyên?

Bà Petersen là con gái đầu lòng của một linh mục Tin Lành. Trong một năm, ông đã theo tán tỉnh bà, trong vườn ngôi đền bằng gỗ sơn màu lục nhạt, tại đó đôi tình nhân luôn bị những đứa con trai vây quanh, trong đó đứa trẻ nhất có sáu tuổi. Bà chơi đàn ống. Ông hoà đàn với bà bằng vĩ cầm. Không thể còn gì đọng lại ở ông về tất cả những bến cảng đã qua, những cảnh tàn nhẫn mà ông đã chứng kiến mà cũng không tìm hiểu ý nghĩ.

Viên phó thuyền trưởng của ông là chồng chưa cưới. Cơ trưởng có tám con. Mùa hè, khi con tàu đầy khách du lịch, người ta mở máy hát và những chuyện ve vãn tán tỉnh lờ mờ hiện ra ở mọi xó xỉnh, ông phải ngủ qua đêm một buồng khác buồng của mình.

Nhưng hôm sau là quên hết. Ông cố xóa kỷ niệm một bộ mặt. Và từ Tromsoe, ông mang về cho các con ông vài thứ đồ chơi do những người Lapon làm.

Thật đúng nếu ông biết như thế là có những người đàn bà có trạng thái bị kích thích quá mức, còn khiếp sợ, không thể trải qua cuộc sống của họ trong một căn nhà một tầng xinh xắn và đủ tiện nghi.

Một số phụ nữ phải chăng không làm ông bối rối bởi sự rung cảm của họ đến mức ông chỉ có sự hối hả là thoát ra khỏi sự xâm xấp mồ hôi của những cái ôm ghì và đứng vững chắc trên cầu tàu!

Katia hẳn thuộc loại này. Petersen lì lợm nhìn cô ta, tin chắc rằng cuối cùng ông sẽ hiểu được.

Mùi của căn buồng làm ông khó chịu, như cái áo ngủ mở trên đôi vai hầu như không căng phồng. Ông nhận biết bao chi tiết khác: chai rượu charles màu xanh lục, những bao thuốc lá kiểu cách, quần áo mà ngay cả vợ ông cũng còn xa lạ.

Một lúc, ông thử hình dung Vriens trong căn buồng này vào ban đêm mà đôi lứa giam mình trong đó

- Không có gì cả! - Viên cảnh sát lẩm bẩm bằng giọng nói tủi hổ.

- Hết à? Đúng chứ? Tôi không phải là kẻ cắp chứ? Ông không nghĩ rằng sẽ phải thận trọng tháo đường khâu đệm chứ?

Họng cô ta thắt nghẹn đến nỗi người ta chờ đợi nghe bật ra tiếng nức nở hơn là những tiếng nói. Cô ta đứng đó thật thẳng, hai tay chống nạnh cho tới khi hai người đàn ông đã đi xa.

Chỉ đến khi cửa buồng đóng sập thật mạnh, Petersen mới nhận ra mình quên xin lỗi.

- Buồng Vriens.

- Ông nghi ngờ ư? - Thanh tra hỏi.

Với sự lúng túng, đôi tai đỏ lựng, cái nhìn khó hiểu nói rõ rằng cả anh ta cũng bối rối, bị lôi cuốn, có thể nói qua cuộc khám xét này nằm ngoài quỹ đạo thông thường của cuộc sống của anh ta. Thật như một khoảnh khắc ở một thế giới khác, ở lĩnh vực xúc động và cảm giác mới.

Một thủy thủ đánh bóng đồ đồng ở phòng ăn của sĩ quan.

- Sĩ quan thứ ba đang ở buồng ông ta chứ?

- Không! Tôi không trông thấy ông ấy.

Petersen đẩy cửa. Vật đầu tiên ông nhận thấy ở trên giường là bức ảnh lớn chụp lớp học trên tàu ở Delfzijl, màu đen trắng, với đám đông học sinh mặc lễ phục, đeo găng tay màu sáng, ở trên boong khoang thượng đuôi tàu và còn cả những học sinh trẻ hơn đứng ở trên trục căng buồm.

Trên bàn, cuốn hướng dẫn hàng hải Na Uy còn mở ở chương các cọc tiêu và tín hiệu.

- Tôi phải lục soát chứ? - Viên cảnh sát thở dài.

Người đối thoại với anh ta nhún vai vẻ chán nản.

- Ông tiến hành đi!...

Trong vali còn quần áo mang theo của trường với những nhãn hiệu vải thô đỏ. Còn có chiếc ảnh khác chụp trong buổi khiêu vũ của khoá học: những tràng hoa giấy, những đồ dùng trong hội nhảy có trò chơi, những người trẻ tuổi Hà Lan rất khoẻ mạnh giữa những bộ đồng phục. Vriens đội chiếc mũ gấp bằng giấy đứng ở một góc, vẻ xấu hổ về quần áo lố lăng của mình và do ánh đèn chụp loé sáng làm anh ta nhắm mắt lại.

Jennings đổi vị trí ba cuốn từ điển ở đáy túi xách du lịch, phát hiện một chiếc khăn tay mỏng của phụ nữ toả ra vẫn mùi nước hoa của Katia, rồi dưới một quyển vở là một bó tiền ngân hàng.

Petersen cũng nhìn thấy cùng lúc. Hai người nhìn nhau.

- Ông đếm đi! - Thuyền trưởng nói bằng một giọng không phải tiếng nói quen thuộc của ông.

Trong hai phút người ta chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của những tờ giấy bạc hầu như xếp từng cọc một nghìn koruny.

- Bốn mươi.

- Ông chắc chứ?

- Tôi đã đếm hai lần.

Những bước chân vang lên. Bóng dáng Vriens hiện ra trong khung cửa.

Anh ta có vẻ buồn phiền như ở trong buổi khiêu vũ. Anh ta nhìn thuyền trưởng cùng Jennings và chỉ lúc ấy mới nhận ra những tờ giấy bạc. Sự biển đổi diễn ra nhanh chóng bất ngờ. Nét mặt anh ta vốn mệt mỏi chỉ trong vài giây hằn những vết nhăn sâu, trong khi đôi vai thõng xuống như của người ốm.

Anh ta không nói gì. Hai canh tay đung đưa. Cái nhìn dán vào bốn mươi nghìn koruny, anh ta chờ đợi, ngạc nhiên đến ngây dại.