Chương 19
Đôi tay bình thường cộng lại lúc nào cũng là mười ngón. Nhưng thời tiết thì không phải luôn luôn như nhau, nhất là khi đổi mùa.
Vào ngày đầu tiên của tháng Mười hai, trời trở rét hẳn, như đang báo hiệu mùa đông thực sự đến rồi.
Trên bản tin buổi sáng, biên tập viên dự báo thời tiết cũng cho biết lượng tuyết đầu mùa ở vùng Kanto tầm thượng tuần tháng này sẽ cao hơn hẳn trung bình các năm trước. Anh ta còn tươi cười thêm vào, thế là Tokyo năm nay có thể đón Giáng sinh trắng rồi.
Tôi ghét tuyết vô cùng. Tuyết là thứ bẩn thỉu. Tuyết chất đống dưới đất, trộn với bùn lầy rác rưởi thì cố nhiên là bẩn, nhưng tuyết rơi từ trời xuống cũng bẩn không kém. Tại sao á? Vì nó là nước mưa đông lại còn gì. Nếu thành phố phải hứng chịu mưa axit thì hiển nhiên tuyết cũng phải là tuyết axit. Mưa mà rơi lúc trời quá khuya thì sẽ biến thành tuyết. Đêm An lành trộn với axit nitơ.
Vả lại, những người vui sướng vốc tuyết trắng bỏ vào mồm thì có múc nước mưa lên uống không nhỉ? Hai hành vi đó có khác gì nhau đâu. Tôi nghĩ ngợi như thế trong lúc đứng chờ ở khoảnh sân trước ga Đại học Gakugei.
Đồng hồ điện tử nhà ga hiển thị 5 giờ chiều. Các nhân viên văn phòng và học sinh trung học dần dà xuất hiện.
Hôm tang lễ, Kenzaburo đã mặc áo vest màu xanh lá mạ nên chắc chắn cậu ta phải học trường Hazakura. Rất có khả năng cậu nhóc cũng đi chính tuyến Yukiko vẫn đi.
Kenzaburo xuất hiện vào khoảng 5 giờ 5 phút. Tôi trông thấy cậu ta từ sân chờ tàu đi xuống cầu thang, trên người là áo vest xanh lá mạ. Cậu thiếu niên to con ấy nhìn thẳng ra trước với cặp mắt u ám, chắc vì vẫn chưa quên cái chết của chị kế mình.
Chờ cậu ta ra khỏi cửa soát vé, tôi liền cất tiếng gọi.
“Cậu là Tarumiya Kenzaburo phải không? Tôi ở tuần san Chuyện hậu trường, muốn hỏi cậu vài điều.” Tôi tự giới thiệu.
Đứng đối mặt nhau mới biết, Kenzaburo cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Cậu ta làm thinh, nhìn xuống tôi với cặp mắt nghiền ngẫm như một chuyên gia phòng trừ sâu hại nhìn một loại côn trùng, rồi cứ thế đi thẳng.
“Cậu cũng thích món bánh thịt nhỉ?” Tôi thì thầm hỏi, mắt không nhìn theo.
“Gì chứ?” Kenzaburo dừng chân, ngoái đầu lại với vẻ mặt nghi ngại.
“Tôi nghe kể cậu đã từng đến quán Ofurando với chị gái. Món bánh thịt chỗ đấy ngon lắm. Hình như chị gái cậu cũng thích nữa.”
Kenzaburo nhìn tôi chằm chằm. Nét mặt lạnh lùng không đổi. Có lẽ cậu ta vẫn luôn đeo vẻ mặt này kể từ cái chết của Yukiko.
“Hai người đã nói chuyện với nhau trong quán, vẻ rất nghiêm túc. Rốt cuộc các cậu đã nói gì thế?”
“Sao tôi lại phải khai báo chuyện đó?” Thái độ của Kenzaburo trở nên gay gắt.
“Cậu không muốn nói thì cũng chẳng sao.”
Tôi rảo bước, bỏ lại Kenzaburo đứng đó, bụng bảo dạ cu cậu có phớt lờ tôi để đi thẳng về nhà thì cũng chẳng hại gì.
Thế mà Kenzaburo lại đuổi theo tôi. Dẫn cậu ta đến quán Ofurando thì quá tàn nhẫn. Tôi tìm một quán khác.
“Rốt cuộc các người muốn biết chuyện gì?” Sau khi ngồi vào bàn, gọi món và đợi cô phục vụ đi khỏi, Kenzaburo mới lên tiếng.
“Chuyện tôi muốn biết chỉ có một.” Tôi nhìn thẳng vào gương mặt còn búng ra sữa của cu cậu. “Cậu đã bao giờ làm tình với chị cậu chưa?”
Cơn thịnh nộ tràn lên khuôn mặt Kenzaburo. Tay phải cậu ta siết thành nắm đấm trên bàn.
Thiết nghĩ, cứ để cậu ta đấm cũng chẳng sao. Nhưng một lần nữa, Kenzaburo lấy lại tự chủ.
“Sao lại hỏi câu đó?” Cậu ta hỏi như nhổ câu ấy ra khỏi miệng, và thay vì nắm tay, cậu ta đấm vào mặt tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt.
“Thế cậu không ngủ với chị cậu à?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Đó là chị tôi mà.”
“Nhưng cả hai không cùng huyết thống. Hơn nữa cô bé rất xinh, là kiểu người ai cũng có thể dụ lên giường được.”
Kenzaburo học ở Hazakura nên ắt hẳn có biết đến các tin đồn. Lời lẽ của tôi đúng là nhát dao đâm vào tim cậu ta.
Lần này có khi cu cậu sẽ nện mình thật. Song Kenzaburo chỉ cắn môi rồi trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt nhuốm đầy hằn học, đến mức cô phục vụ phải cau mày khi bưng cà phê ra. Nhưng bàn tay cậu ta vẫn không nhúc nhích. Tôi không khỏi ngả mũ bái phục sự tự chủ của thiếu niên này.
“Tôi không cho phép ai nói xấu chị Yukiko.” Đợi phục vụ đi khỏi, Kenzaburo mới gằn giọng cảnh cáo.
“Chị Yukiko” à?
Xem chừng đến tận giờ phút này, cậu nhóc vẫn chưa thể coi Yukiko như một người chị thực sự. Cậu ta yêu Yukiko, nên coi cô bé như một người đàn bà chứ không phải như một người chị. Song, đó là thứ tình yêu gần với niềm ái mộ hơn là mê mẩn mụ mẫm đến mức chuyển hóa thành hờn ghen. Có lẽ cậu ta chưa ngủ với Yukiko thật.
Mà giả dụ có thù hằn gì với Yukiko đi nữa, cậu thiếu niên bộc trực này cũng không phải loại người đi bắt chước thủ pháp của Người kéo. Người như cậu ta hẳn là sẽ gọi điện cho cảnh sát để đầu thú ngay khi vừa giết chết người chị trên danh nghĩa của mình.
Tôi không chịu nổi cảnh bắt nạt một đứa trẻ đang chịu tổn thương. Thôi, dừng ở đây được rồi.
“Tôi xin lỗi.” Tôi bảo cậu ta. “Cậu không muốn nói tôi biết cũng chẳng sao, nhưng tôi vẫn thắc mắc cả hai đã nói với nhau chuyện gì ở Ofurando.”
“Tôi xin chị Yukiko hãy tâm sự với chúng tôi.” Kenzaburo cất lời, nắm đấm vẫn chưa lơi, đôi mắt lạnh lùng nhìn tách cà phê. “Cũng không phải vì chị ghét bỏ chúng tôi hay gì. Từ lúc về ở nhà tôi đến giờ, chị ấy luôn tỏ ra vui vẻ, hoạt bát mỗi khi cả nhà tụ họp, hay cùng nhau đi ăn. Ban đầu tôi cũng không để ý, vì lúc đó chúng tôi vẫn chưa thân thiết gì với nhau cho cam.”
“Vậy điều gì đã khiến cậu bận tâm?”
“Chính là việc chị Yukiko không bao giờ nói về bản thân.” Khuôn mặt Kenzaburo trở nên dằn vặt. “Lúc tôi hay bố hỏi chuyện, chị ấy sẽ tươi cười trả lời. Song, chưa lần nào chị Yukiko mở miệng nói về mình cả. Rồi mỗi lần đi ngang qua nhau ở hành lang, chị ấy cứ cắm cúi đi thẳng, như thể chúng tôi không hề tồn tại. Không phải do chị ấy cố tình ngó lơ chúng tôi, mà là vì chị ấy thật tình không để ý.”
Cậu ta im lặng một lúc. Tách cà phê cũng tắt khói.
“Tôi đâm lo, bèn hỏi mẹ Toshie có phải chị Yukiko ghét đến ở với gia đình mới hay không. Nhưng mẹ bảo chị ấy đó giờ vẫn thế, luôn tự nhốt mình trong thế giới riêng. Thái độ của chị Yukiko cho thấy chị ấy không những không bận tâm đến việc tự cô lập, mà còn chẳng muốn người khác tiếp cận mình. Dửng dưng đến đáng sợ. Ngày một lo lắng, tôi mới hẹn gặp chị ấy trên đường về. Sau đó thì chị dẫn đến quán điểm tâm kia.”
“Và cậu khuyên cô bé hãy tâm sự với mọi người à?”
“Phải. Tôi còn nói rằng, vì tất cả đã là người một nhà với nhau nên chị hãy cởi mở đi, đừng thu mình như thế nữa. Vừa dứt lời thì chị Yukiko liền bật cười, bảo rằng chị chẳng thu mình gì cả, vì chẳng biết thu vào đâu.”
“Tức là sao?”
“Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết thiện ý của mình đã bị cự tuyệt. Về sau thái độ của chị Yukiko vẫn không hề thay đổi.” Kenzaburo vẫn dán mắt xuống mặt bàn. “Đến đó là hết. Toàn bộ câu chuyện đấy.”
“Bố cậu nghĩ thế nào về thái độ của Yukiko?”
“Bố chẳng hề nhận ra. Trước giờ bố chỉ có mình tôi là con nên khi có thêm một cô con gái xinh xắn như thế, bố rất phấn khởi.”
“Vậy ư?”
Nếu lời của Kenzaburo là thật, thì Kazuhiro cũng không phải thủ phạm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra thực tế không ảm đạm như mình tưởng. Nhà Tarumiya vốn dĩ là một gia đình rất ư hạnh phúc. Tất nhiên là nhà họ vẫn có những vết rạn nho nhỏ như Kenzaburo đã để ý, vì một gia đình hạnh phúc hoàn hảo như trên phim truyền hình thì không đời nào có tồn tại.
Chỉ hiềm, nghe chừng Yukiko chẳng có hứng thú gì với tổ ấm êm đềm của mình thì phải. E rằng ngay cả khái niệm “gia đình” cô bé còn không bận tâm đến.
“Sao các người lại muốn biết những chuyện này?” Kenzaburo hỏi, mắt nhìn mặt tôi.
“Tôi đang viết bài về Người kéo.”
“Viết luôn chuyện mà tôi vừa kể ư?”
“Yên chí, tôi không viết đâu mà lo.”
“Tôi thấy báo đài toàn đưa tin bề nổi.” Kenzaburo nói với vẻ tức tối. “Không ai thực sự hiểu chị Yukiko cả. Họ chỉ viết lăng nhăng như chị ấy giỏi giang và xinh đẹp thế nào.”
“Báo chí là thế mà.” Tôi đáp. Có lẽ cậu nhóc đang muốn nghĩ rằng mình là người duy nhất hiểu Yukiko cũng nên. “Người bị hại luôn là người lương thiện, kẻ thủ ác luôn đóng vai phản diện. Đặc biệt là trong vụ việc lần này.”
“Một lũ đạo đức giả. Rõ ràng rất tò mò, nhưng ngoài mặt luôn ra vẻ nhân đạo.” Kenzaburo trút toàn bộ sự ghét bỏ dành cho giới báo chí lên đầu tôi. “Cứ khơi khơi viết rằng giết người là hành vi xấu xa. Thế thử nói xem, tại sao giết người lại xấu xa chứ? Có gì ghê gớm đâu? Không giải thích được, đúng không?”
Tôi thấy buồn cười. Xem ra để gượng dậy sau cái chết của người chị, Kenzaburo đang muốn trở thành một kẻ theo thuyết hư vô*. Nhưng mà, một đứa trẻ dễ xúc động thế này thì không thể hư vô được.
Giọng điệu Kenzaburo nghe chẳng khác nào một đứa tiểu học luôn khiến các bậc phụ huynh phải bối rối khi hỏi làm sao để có em bé. Loại trẻ con cứ tưởng mình biết tuốt, thậm chí nắm rõ cả quy trình chăn gối. Nhưng thực tế vẫn là trai tân, đến cả bao quy đầu còn chưa lột.
“Đúng như cậu nói, chẳng ai quan tâm đến việc có người bỏ mạng đâu.” Tôi quyết định nói ra suy nghĩ. “Thích giết thì giết. Thích ngủ lang thì ngủ lang. Không thích tâm sự với gia đình thì thôi. Thích ăn nằm với chị kế thì ăn nằm. Đơn giản thế thôi, chỉ kẻ ngốc mới than vãn muốn làm nhưng không thể làm, muốn thực hiện nhưng không thể thực hiện, rồi dằn vặt day dứt, hoặc có khi còn tự nhâm nhi như niềm vui. Thích thì cứ làm. Đấy là trách nhiệm với bản thân.”
Câu trả lời của tôi xem ra không được đón nhận cho lắm.
Kenzaburo vẫn nín lặng nhìn chòng chọc vào mặt tôi, như thể vốn đang trông chờ một câu trả lời khác.