Chương 18
Bốn giờ chiều Chủ nhật, ngày 30 tháng Mười một.
Thu thập xong manh mối, Isobe, Muraki và Shindo quay về Phòng Cảnh sát Tây Meguro, thì thấy văn phòng Tổ Hình sự chỉ còn mỗi Shimokawa.
“Ê, sao rồi?”
Lúc cả ba bước vào phòng, Shimokawa liền đứng bật dậy, cất tiếng hỏi với vẻ sốt ruột.
Shimokawa là người đầu tiên tỏ ra háo hức khi biết vụ Người kéo được giao cho Tổ Hình sự toàn quyền điều tra.
Hẳn là anh cảm thấy vui sướng lắm khi biết mình có thể tự do điều tra một vụ trọng án thế này. Nghe tin Isobe và Muraki đi gặp Hidaka Koichi, anh cố tình nán lại văn phòng để đợi dù đã làm xong nhiệm vụ của mình.
“Có phát hiện ra điều gì không?” Shimokawa hỏi dồn.
“Cũng tàm tạm. Mới đầu nên chỉ thế này thôi.” Muraki đáp, đoạn đưa cặp mắt mỉa mai nhìn Isobe. “Đáng nói là, cũng có chuyện hay ho xảy ra đấy. Nhỉ, Isobe?”
“Hả?” Isobe trả lời, với tông giọng mà chính bản thân cậu cũng thấy đáng thương.
“Sao sao, chuyện hay ho gì?” Shimokawa hỏi.
“Chốc nữa kể anh nghe. Giờ phải đi báo cáo với anh Horinouchi đã. Ê, Isobe, Shindo, đi thôi.”
Isobe ủ rũ theo Muraki ra ngoài hành lang.
Trên đường về cậu đã bị Muraki mắng như tát nước vào mặt, giờ còn trở thành trò cười cho cả Tổ Hình sự. Thật không sao chịu đựng nổi.
Giá mình đừng hỏi câu đó thì hay biết mấy, Isobe đâm ra hối hận.
“Anh Isobe, không sao chứ?”
Shindo gợi chuyện. Trên cổ cu cậu lủng lẳng cái máy chụp hình, một bên vai lỉnh kỉnh bộ đồ nghề ống kính. Miệng thì cười toe toét như sắp rách đến nơi.
Đến cả nó mà cũng muốn chế giễu mình, Isobe tức tối nghĩ thầm.
Ba người bước vào văn phòng tạm thời của Horinouchi, bấy giờ viên chánh thanh tra đang cắm mặt vào máy tính để thao tác gì đó.
Nhác thấy Muraki, anh mỉm cười.
“Tôi đang chờ các cậu đây. Vụ Hidaka thế nào rồi?”
“Đúng như lời anh Matsumoto nói, Hidaka là loại người không ai biết trong đầu đang toan tính gì.”
Dứt lời, Muraki gieo mình xuống ghế. Isobe cũng ngồi xuống bên cạnh.
Shindo cầm máy ảnh đứng gần chỗ cửa. Chắc đang chờ Horinouchi mời ngồi.
Thế nhưng, vì quá chú tâm vào câu chuyện của Muraki nên Horinouchi quên béng sự tồn tại của cậu ta.
“Hidaka lặp lại đúng những lời khai đã nói với anh Matsumoto,” Muraki tiếp. “Nếu đây là Người kéo thật, thì quá đáng gờm. Thà để mọi chuyện mập mờ chứ không hề cố gắng vụng về giải thích hành vi của mình, chúng tôi chẳng khai thác thêm được điều gì cả.”
Isobe mường tượng lại bộ dạng của Hidaka. 26 tuổi, sinh sau cậu một năm. Thế mà trông bề ngoài lại lớn hơn cậu. Có lẽ là do mái tóc lưa thưa hói ở trán. Cậu cũng không thể đoán được gã nặng 90 hay 100 kí.
Phát phì thế cũng phải thôi. Trông Hidaka không phải dạng ưa vận động. Lại đang mùa đông nên da dẻ gã nhợt nhạt. Hẳn là không thích ra ngoài hưởng nắng, có khi còn ghét mấy môn thể thao ngoài trời lắm.
Điều đáng nói là, vẻ bề ngoài của Hidaka tuy vô hại, nhưng thần thái toát ra ở gã lại đáng sợ vô cùng. Nhất là ánh mắt. Ánh mắt có thể gọi là sắc lẻm ấy đã phản bội tấm thân bồ tượng của gã.
Hidaka luôn cụp mắt xuống như để che giấu ánh mắt ấy trong lúc khai báo rất điềm tĩnh, thậm chí rất xác thực.
Những điều gã tuần tự kể lại đều thuộc loại tai nghe mắt thấy chứ chẳng phải tưởng tượng hay suy diễn.
Hidaka là một nhân chứng lý tưởng cho cảnh sát.
Chỉ có điều, người đã phát hiện ra thi thể một cô bé, hơn nữa còn là một cô bé bị cắm kéo vào họng, có thể kể lại mọi chuyện một cách bình tĩnh như thế không?
Chẳng phải người bình thường đều sẽ muốn quên đi cảnh tượng khủng khiếp ấy hay sao?
Mà trông Hidaka lại quá thờ ơ.
“Thế còn vụ gã đi gặp người quen ở Takaban?”
“Chưa xác minh được. Có lẽ là nói dối cũng nên. Vì trông gã không giống kẻ có nhiều bè bạn,” Muraki nhếch một bên mép, “Căn hộ gã sống bẩn thỉu lắm. Nếu người quen này thực sự tồn tại thì chắc cũng không phải bạn gái của gã đâu.”
Cách nghĩ sặc mùi Muraki! Isobe thầm nhận xét.
Cả bọn phải lừa Hidaka ra ngoài để bí mật chụp được ảnh của gã. Mà dù điều đó có cần thiết hay không, Muraki vẫn sẽ gọi Hidaka ra ngoài nói chuyện thôi.
Lúc Hidaka mở cửa, chi tiết đầu tiên Isobe nhìn thấy là chồng báo cũ để dưới bậc giày dép. Đôi giày thể thao lấm bùn vứt chỏng chơ. Còn lâu Muraki mới muốn bước chân vào một căn hộ của một thanh niên sống độc thân mà dơ bẩn như thế.
Nhưng quan điểm của Isobe thì hơi khác một chút. Với tư cách cũng là một kẻ độc thân, từng nhiều ngày liền vì bận công việc cậu không hề về nhà và cũng chẳng dọn dẹp gì cả. Thế nên cậu hiểu rõ hơn Muraki rằng, căn hộ của một gã độc thân trông phải như thế nào.
Dựa vào tiêu chuẩn bản thân, Isobe có thể xếp căn hộ của Hidaka vào dạng khá ngăn nắp.
Chồng báo buộc gọn ghẽ, để riêng một góc tránh vướng víu đổ ngã khi đi lại, đủ thấy tính cách của Hidaka.
Thậm chí gã còn thuộc dạng tỉ mỉ, vì Isobe nhận ra gã đã phân loại tử tế tạp chí và tờ rơi trong chồng báo đó.
“Gã có cho biết tên tuổi hay địa chỉ liên lạc của người quen không?”
“Không có. Chúng tôi cũng không đi sâu vào vấn đề ấy. Trước mắt là thế.”
“Vì gã vẫn chưa phải là nghi phạm,” Horinouchi gật đầu.
“Thậm chí còn không bị liệt vào danh sách những kẻ tình nghi,” Muraki gật đầu đáp, “Chúng ta không thể xét nét chuyện đời tư của một công dân lương thiện đang hợp tác với cảnh sát được.”
“Tức là không có nhiều điều chúng ta có thể làm rồi,” Horinouchi lầm bầm với vẻ thất vọng.
“Không đến nỗi đâu,” nét mặt Muraki tràn đầy tự tin, “Lúc tôi hỏi về cây kéo còn lại, Hidaka có tỏ ra nao núng, mặc dù chỉ trong một thoáng thôi. Sau đó gã trấn tĩnh và cụp mắt xuống.”
Đúng là chỉ có duy nhất một khoảnh khắc ấy. Muraki vừa đề cập đến cây kéo kia thì Hidaka đã lia mắt đi chỗ khác. Biểu cảm thoáng nỗi lo sợ. Nhưng chẳng mấy chốc gã lại tiếp tục cụp mắt xuống, nét mặt trở về với vẻ vô hồn.
“Cây kéo thứ hai có vẻ là bước đột phá đấy nhỉ.”
“Giới truyền thông không biết rằng nó được phát hiện trong bụi rậm. Người duy nhất biết điều đó là Người kéo.”
“Nếu Hidaka khai đúng như thế, chúng ta sẽ có bằng chứng để chống lại gã,” Horinouchi tư lự, “Nhưng mà, chỉ lời khai của gã thôi thì không đủ.”
“Chúng ta nên điều tra để có thêm nhiều bằng chứng khác nữa. Phải đi mòn chân để mang ảnh của Hidaka đi hỏi dân chúng đấy.”
Muraki quay về phía Shindo.
“Ê, Shindo.”
“Vâng,” tư thế Shindo trở nên nghiêm nghị.
“Trước mặt chánh thanh tra, cậu không cần căng thẳng thế đâu.”
Muraki khổ sở bật cười, nhìn sang Horinouchi.
“Cậu ta là tuần tra viên Shindo. Trông thì non nớt thế thôi, chứ hồi đại học đã từng ở câu lạc bộ nhiếp ảnh đấy. Nghe đâu còn đoạt giải gì đó nữa. Đúng không, Shindo?”
“Dạ đúng ạ.” Câu trả lời của Shindo vẫn cứng nhắc.
Vẻ mặt của Horinouchi như đang tự hỏi giao việc cho cậu chàng này liệu có ổn không.
Như nhìn thấu suy nghĩ của Horinouchi, Muraki trấn an.
“Tay nghề chụp ảnh của cậu ta ngon lành lắm. Trợ thủ đắc lực của chúng tôi lâu nay đấy. Dùng ống kính tầm xa chụp ảnh nghi phạm là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa ấy.”
Đúng vậy, cả bọn đã phải nhờ đến tay nghề của Shindo không biết bao nhiêu lần.
Ai đó sẽ dẫn nghi phạm ra ngoài, giả vờ lấy lời khai theo trình tự. Nơi chốn được xác định sẵn. Thường là nơi dễ nhìn thấy như chỗ ngồi bên cửa sổ quán nước hoặc ghế đá công viên.
Tiếp theo, Shindo sẽ dùng ống kính tầm xa để chụp ảnh nghi phạm.
Tấm ảnh đoạt giải thời đại học của cậu ta chính là ảnh chụp một chú thỏ hoang đang vểnh tai nằm trên mỏm đá.
Shindo vốn là một người ít nói, nhưng mỗi lần nghe Isobe gọi tấm ảnh của mình là “ảnh thỏ” thì cậu chàng lại nổi giận. Thu được vào ống kính hình ảnh sắc nét của một loài thỏ chỉ sinh sống ở khu vực đồi núi ấy, một loài thỏ mà ngay cả dân bản địa cũng hiếm khi bắt gặp, đấy phải gọi là kì tích chứ không vừa.
Vào mùa hè năm hai đại học, Shindo đã dốc cạn túi để lên núi nằm chờ dầm dề mới chụp được tấm ảnh này.
Isobe không có mắt nhiếp ảnh. Kiệt tác để đời của Shindo đối với cậu cũng chỉ là tấm ảnh chụp một chú thỏ đáng yêu thôi.
Song, vào những lúc cần đến tài chụp ảnh, Isobe thừa hiểu ống kính trông như khẩu bazooka ấy lợi hại nhường nào. Nó có khả năng chụp cận mặt nghi phạm từ tòa nhà đối diện, sắc nét đến nỗi thừa sức dùng vào việc mang đi hỏi lời khai.
“Cậu đã chụp ảnh Hidaka rồi chứ, Shindo?” Muraki hỏi với giọng lo lắng.
“Rồi ạ. Anh cứ giao cho em.”
Shindo ôm lấy bộ đồ nghề mình đang đeo trên vai như để chứng tỏ cho mọi người thấy tay nghề của mình. Phải thừa nhận bộ dạng nhiếp ảnh gia tài tử lúc ghé mắt ngắm ống kính của cậu ta trông rất ngầu.
Muraki giơ tay phải chữ V. Shindo ấn nút trập, đèn flash lóe lên.
“Sư huynh tạo dáng ngầu quá,” Shindo vừa cười vừa nói, xem ra đã hết căng thẳng. “Thêm một tấm nữa nhé.”
Lần này, Muraki giơ cả hai tay lên làm dấu chữ V. Double peace.
Trông chẳng khác gì mấy ông già, Isobe thầm ngán ngẩm. Horinouchi cũng phải gượng cười.
“Chụp rồi thì lồng khung kính cho tôi nhé, để mang về nhà.”
Dứt lời, Muraki đứng dậy, quay sang tươi cười với Horinouchi.
“Từ mai trở đi, chúng tôi sẽ mang ảnh Hidaka đi hỏi quanh khu vực hiện trường. Thủ phạm kín kẽ đến đâu đi nữa cũng không tránh khỏi có lúc bị người ta trông thấy. Chỉ cần xoay xở một hồi, nhất định chúng ta sẽ có lời khai của người chứng kiến.”
“Tôi trông cậy vào mọi người đấy,” Horinouchi đáp.
Cả ba ra khỏi văn phòng của Horinouchi.
Đi được một đoạn trên hành lang, Muraki quay sang lườm Shindo.
“Cậu đấy, có thật là đã chụp ảnh không?”
Quả nhiên là cả Muraki cũng cảm thấy chột dạ trước bộ dạng lừng khừng ban nãy của tay nhiếp ảnh.
Ánh mắt Shindo toát ra vẻ nghiêm nghị, mặt cũng nghiêm lại.
“Chụp rồi ạ.”
“Chắc chắn đấy nhé. Ảnh mà mờ thì tôi sẽ bóp cổ cậu.”
“Vâng ạ.” Shindo có hơi chột dạ.
Quả báo cho việc dám cười trên nỗi đau của đàn anh đấy, Isobe tự nhủ.