← Quay lại trang sách

Chương 21

Tôi bước trên lối đi lát gạch đỏ chen giữa hai hàng hồ dương rồi thả bộ xuống con dốc ngoài cổng trường cùng cô bé.

Mặt trời sắp sửa lặn xuống đỉnh của triền dốc. Ánh tà dương đỏ rực rọi xuống, biến những tòa nhà trong khu phố mua bán thành những cái bóng góc cạnh.

Em như đang thì thầm, rằng em đã luôn muốn nói chuyện với tôi.

Tôi cũng thế. Giá như gặp em sớm hơn.

Ừ nhỉ, đúng là có hơi quá muộn rồi. Cô bé mỉm cười. Mái tóc đen dài bay trong gió, vạt áo vest màu lá mạ lất phất.

Tôi đã nghe nhiều người kể về em, tôi nói. Mọi người nhận xét rất đa dạng. Kẻ gọi em là phường dâm dật. Kẻ nghĩ em là con nhỏ trung học thời hiện đại với lối sống buông thả. Người phân tích em thiếu thốn tình thương của bố. Người nhớ đến em như một cô bé hiền lành ngoan ngoãn. Còn có một thiếu niên, đã lí nhí rằng em nên mở lòng với gia đình.

Dường như mọi người đều muốn biết về con người thật của em.

Mọi người cũng muốn biết con người thật của đằng ấy nữa mà. Cô bé đáp.

Nhưng thực sự thì, trên đời này có ai là hiểu em không? Nói đoạn, tôi đưa mắt nhìn về phía bức tường. Trên bức tường vằn vện vân gỗ ấy có gắn một vài tấm ảnh phục chế.

Ai cũng có cách hiểu riêng của họ, và cách hiểu của họ đều đúng. Tức là tất cả các phiên bản của em trong mắt mọi người đều là thật. Không ai sai cả.

Nè, không ăn à?

Đang ăn. Bánh thịt ở đây ngon tuyệt cú mèo. Ông chủ quán luôn giới thiệu nó với khách. Mà bức tranh kì lạ thật ấy nhỉ. Cô bé cầm bánh thịt, mắt nhìn chòng chọc vào bức tranh chép treo trên tường. Một phụ nữ nằm ngửa trên núi tuyết, như trôi bồng bềnh giữa trời. Rốt cuộc là tranh gì vậy?

Sự trừng phạt của dục vọng* của Giovanni Segantini, tôi giải thích. Ông ta vốn là một họa sĩ theo trường phái ấn tượng vào cuối thế kỉ 19, sinh ở Ý, nổi tiếng ở Ấn Độ, sống ẩn dật trên núi tuyết ở Thụy Sĩ và chết trẻ trong một túp lều trên núi. Ông chủ quán dường như là người yêu thích trường phái ấn tượng, xét qua bức tranh này. Cái tên “Ofurando” hình như lấy từ một khổ trong bài thơ Chút rượu tàn* của Paul Valéry thì phải. Tôi ngẫm nghĩ một lúc. Có khi ông ta là fan trinh thám cũng nên. Bởi có một tác phẩm cũng lấy nhan đề từ khổ thơ ấy.

Kiến thức chuyên sâu thật. Cô bé bật cười. Nè, thế đằng ấy nghĩ sao?

Nghĩ gì kia?

Rằng ngoài kia có người thực sự hiểu mình không đó?

Thì như em nói, cách lý giải nào cũng đúng cả. Tôi đáp, ngẩng mặt nhìn chung cư sừng sững tối đen. Đèn đóm của tất cả các căn đều đã tắt hết, trừ ánh sáng le lói từ ô cửa sổ căn hộ 503. Biên tập viên truyền hình, khách mời trên chương trình tin tức giải trí, phóng viên các tờ báo và tạp chí, kể cả cảnh sát… lý giải đều đúng cả.

Có muốn bọn họ hiểu mình không?

Không biết nữa, tôi thành thật đáp. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

Thế ư? Cũng phải. Cô bé nằm dài trên bãi cỏ, hai mắt nhắm lại.

Em có thể cho tôi biết một điều không? Tôi lay cô bé dậy. Điều em đã nói với Kenzaburo ấy. Em đã nói em không thu mình, vì chẳng biết thu vào đâu cả. Tức là sao?

Tức là thế chứ sao. Cô bé ngồi dậy, tay dụi dụi mắt.

Tôi không hiểu cho lắm.

Ừ nhỉ, chắc chẳng ai hiểu được đâu.

Cô bé đứng trước một bàn thờ trang trí đầy hoa viếng. Tiếng tụng kinh văng vẳng đâu đây. Hai bên gia quyến đang ngồi, khuôn mặt họ cúi gằm xuống.

Đằng ấy đang ghen tị.

Ghen tị?

Ừ. Vì có nơi để trốn. Cô bé lặng lẽ mỉm cười. Nụ cười hệt như trong di ảnh. Có cả người bảo vệ cho mình nữa. Một người cực kì mạnh mẽ.

Tôi không hiểu cô bé đang ám chỉ ai.

Em có thể hỏi lại một chuyện không?

Hỏi đi.

Đằng ấy luôn ăn mặc thế này sao?

Ừ, kì dị lắm à?

Ừm, kì, mà cũng không kì. Cô bé nhìn từ đầu xuống chân tôi. Luôn mặc đồ trắng và đeo kính gọng tròn, đúng là kì thật. Hơn nữa, tại sao đằng ấy lại mang khuôn mặt của một ông già tóc bạc thế này?

Là mơ.

Tôi choàng tỉnh trên giường.

Trời còn chưa sáng. Căn phòng chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng. Tôi nghe loáng thoáng có tiếng ô tô chạy đâu đó đằng xa.

Giấc mơ quái gở thật!

Tại mình cứ tìm hiểu về Yukiko đây mà.

Có cảm giác bản thân đang bị cô bé nhập vậy. Cũng đến lúc nên chấm dứt rồi.

Hôm nay, thứ Sáu ngày 5 tháng Mười hai, tôi sẽ gọi điện sang nhà Tarumiya, lấy cớ tới xá bài vị của Yukiko hòng mong gặp mặt bà Toshie. Tôi cố tình chọn đến vào ban ngày ngày thường để khỏi phải chạm mặt Kenzaburo.

Sau buổi nói chuyện với cậu hôm thứ Hai, tôi sực nghĩ ra một ý.

Người đàn ông gặp Yukiko ở quán ăn nhanh có khi nào là bố ruột cô bé không? Iwasa kể rằng bố mẹ ly dị lúc cô bé lên ba. Nếu thế thì thi thoảng cô bé gặp mặt bố ruột cũng đâu có gì lạ.

Tôi còn có thể tưởng tượng ra khung cảnh cả hai đi ăn nhẹ cùng nhau và cười đùa vui vẻ nữa kia.

Song, tôi vẫn chưa hiểu tại sao ông ta lại không xuất hiện ở đám tang cô bé. Tại sao bố ruột lại không đến viếng con? Ông ta ái ngại vì khúc mắc gì trong quá khứ ư?

Trên hết, tôi hoàn toàn không có hứng thú đào sâu thêm về gia đình Tarumiya.

Thế nên tôi chỉ muốn gặp bà Toshie để xác minh liệu bố ruột cô bé có đến đám tang hay không thôi.

Nếu ông ta không thể đến phúng điếu cho con gái vì một khúc mắc quá khứ như tôi phỏng đoán, thì tốt.

Tức là người đàn ông ở quán ăn nhanh quả thật là bố ruột của Yukiko. Hôm cả hai hẹn gặp ở cửa soát vé sẽ chỉ là khoảnh khắc riêng tư vui vẻ giữa em với người bố đã xa cách bấy lâu vì vụ ly hôn mà thôi. Sau hôm nay, tôi sẽ chôn vùi hình ảnh Yukiko vào một bộ phim gia đình hư cấu.

Tôi nằm trên giường đến gần 10 giờ. Bằng cách nào đó mà tôi cũng thoát khỏi tâm trạng ủ ê để ngồi dậy và gọi điện sang nhà Tarumiya.

“Vâng?” Là giọng nói đã phát biểu từ tạ ở cuối đám tang.

Tôi tự giới thiệu với Toshie rằng mình là người phát hiện ra thi thể con gái bà. Không cần mạo xưng là phóng viên tuần san Chuyện hậu trường nữa. Tôi đã phát ngán với việc luôn phải nói dối.

“Tôi muốn thắp nén hương cho em nhà, không biết ban chiều tôi ghé sang có được không ạ?”

Toshie đã chấp thuận lời thỉnh cầu có phần đường đột của tôi. Sau khi hẹn 1 giờ sẽ đến, tôi cúp máy.

Lúc tôi vận bộ comple đen đẹp nhất của mình đến Desert Himonya thì đã là 1 giờ kém 5 phút. Tôi bấm số 503 vào phím điều khiển và gọi Toshie qua loa chuông.

Cửa tự động rừ nhẹ một tiếng khi mở khóa. Đây là lần đầu tiên tôi đường hoàng bước vào chung cư này mà không cần dùng đến mánh lới nào. Tôi đi thang máy lên tầng 5, đến trước cửa nhà 503 rồi ấn chuông.

Cửa mở. Toshie xuất hiện, tóc buộc gọn sau gáy, trên người mặc áo len đen rộng thùng thình và quần Tây màu nâu.

Nhìn gần thế này mới thấy, Toshie và Yukiko quả thật rất giống nhau. Thiết nghĩ, Yukiko mà sống được tới năm 40 tuổi, đây hẳn sẽ là khuôn mặt cô bé.

“Mời em.” Toshie ra dấu mời tôi vào nhà. “Yukiko nó ở trong phòng đấy.”

Cách nói như thể Yukiko đang ngồi trong phòng nóng lòng chờ tôi đến vậy.

Nhà này chắc phải có ba hay bốn phòng ngủ. Tôi theo Toshie đi dọc hành lang lau chùi sáng bóng, băng qua căn bếp rộng rãi và phòng khách kê bộ sofa trắng tinh để bước vào gian phòng ngăn cách với bên ngoài bằng một cánh cửa gỗ rắn chắc.

Một trong những cánh cửa đối diện phòng này có lẽ là phòng của Yukiko.

Bài vị đặt ngay ngắn giữa căn phòng trải chiếu. Hình như ngày trước đây là phòng ngủ cho khách, nội thất chỉ kê trơ trọi một chiếc tủ, khiến không khí càng thêm ảm đạm.

Gia đình họ không có bàn thờ, nay Yukiko là người đầu tiên trong nhà qua đời, nên kê tạm một chiếc bàn sơn mài sát tường, bên trên đặt di ảnh cùng bài vị của em, ngoài ra còn các món làm lễ cúng.

Tôi bước vào phòng, quỳ xuống trước di ảnh.

Bà Toshie vẫn đứng ngoài hành lang, ánh mắt như đang xoáy vào lưng tôi.

Tôi với hộp diêm trên bàn, thắp hương rồi cắm trước bài vị. Trên bài vị ghi mấy chữ “Yuko Thiện Pháp Sư”, tức pháp danh sau khi mất của em. Ngụ ý hoạt bát, thông minh, lương thiện thì phải. Chắc là các sư thầy hôm siêu độ đã đặt cho em.

Tôi chắp hai tay lại rồi nhắm mắt. Song, tương tự lúc ở đám tang, trong tôi không hề manh nha ý muốn cầu nguyện hay tiếc thương Yukiko. Tôi chẳng có cảm xúc gì cả. Tất cả những gì tôi biết làm chỉ là chắp tay, nhắm mắt.

Sau lần cuối vái lạy di ảnh, tôi đứng dậy.

Bà Toshie vẫn đứng ngoài hành lang, mắt không rời khỏi tôi.

“Cảm ơn em vì đã có lòng nhớ đến con gái tôi.” Bà ta cúi đầu khi tôi bước ra.

“Không đâu, tôi mới là người phải xin lỗi vì đã mạo muội đến đây làm phiền gia đình vào ngày thường.”

“Tuy tôi không có quyền hỏi chuyện này, thế nhưng…”

“Vâng?”

“Em là người phát hiện ra xác con gái tôi nhỉ?” Toshie nhìn thẳng vào mặt tôi. “Em có thể dắt tôi đến nơi tìm thấy cháu nó không? Tôi muốn xem… nó đã ra đi ở nơi như thế nào.”

Tại sao bà ta lại không ngại nhờ vả một người mới gặp lần đầu một chuyện như vậy chứ?

Nhưng tôi vẫn im lặng gật đầu. Sao tôi lại có cảm giác mình không thể từ chối bà ta thế nhỉ?

Toshie khoác thêm áo choàng len rồi ra ngoài với tôi. Lúc trong thang máy và cả lúc đi trên đường, hai người chúng tôi chẳng ai nói với nhau một lời.

Tôi bước vào công viên từng đến cách đây một tháng. Dải dây vàng chăng trước cổng đã được gỡ ra, nhưng bên trong vẫn quạnh quẽ, chẳng thấy bóng người. Dù là người dắt chó dạo bộ, cặp vợ chồng đẩy xe nôi hay lũ trẻ đang chơi đá bóng… tất cả đều chỉ loanh quanh đằng xa.

Mặt đất xào xạc những chiếc lá héo úa, được gió lạnh cuốn đi. Trong công viên chẳng có ai. Phải một thời gian nữa mọi chuyện nhạt phai chắc người ta mới dám lui tới.

“Yukiko ở đâu?” Toshie cất tiếng hỏi trong lúc đứng ôm mình khỏi cơn gió buốt trên bãi cỏ đã úa màu.

“Ở đằng kia.”

“Nó nằm ở đấy ư?”

“Vâng. Trong tư thế ngửa mặt lên.”

“Bị siết cổ đến chết, và bị đâm kéo vào cổ.”

“Đúng.”

“Vẻ mặt con bé lúc ấy thế nào?” Vẫn trong tư thế vòng hai tay tự ôm lấy mình, Toshie quay sang nhìn tôi. “Lúc tôi đến nhà xác thì hai mắt nó đã nhắm nghiền rồi.”

“Chắc là cảnh sát vuốt mắt cho đấy. Hai mắt em ấy vốn mở thao láo mà.”

“Trông có đau đớn lắm không?”

“Trông đau đớn lắm. Mặt mũi co rúm lại.”

“Mặt co rúm à… Cái đó thì tôi biết.” Toshie nheo mắt, như đang cố gắng nhìn cho ra biểu cảm trên mặt con gái mình. “Đau đớn đến độ như thế, nhưng có gào lên đi nữa thì hung thủ cũng không tha cho đâu nhỉ.”

“Làm gì mà kịp kêu gào. Bị siết cổ bằng dây nhựa thì muốn ú ớ cũng không được ấy.” Tôi nói ra kinh nghiệm cá nhân.

“Rốt cuộc em là ai?” Toshie khẽ hỏi, cặp mắt xoáy thẳng vào mặt tôi.

“Tôi là người phát hiện ra thi thể nạn nhân.”

“Sao em lại muốn gặp tôi?”

“Vì tôi muốn thắp hương cho em ấy.”

“Thật ư?” Toshie mỉm cười một cách đầy mỉa mai. “Trông em không giống người chân thành đến phúng điếu cho lắm.”

Cũng có thể, tôi thừa nhận.

“Người phóng viên đã hỏi con trai tôi những câu kì quặc… là em, đúng không?”

Toshie hỏi. Tôi quyết định nói thật.

“Đúng.”

“Em là phóng viên tạp chí thật à? Trông chẳng giống chút nào.” Toshie cáu kỉnh lắc đầu. “Em là ai? Tại sao lại muốn điều tra về con gái tôi?”

Câu hỏi này tôi không thể trả lời được. Tôi chưa bao giờ tự hỏi hai chữ “Tại sao”. Những gì tôi nghĩ trong đầu chỉ gói gọn ở mấy chữ “Làm thế nào”.

“Tôi không biết nữa.” Cuối cùng, tôi đành phải thành thật đáp.

“Em nghĩ rằng nó chết là do lỗi của tôi sao?”

“Có đúng không?”

“Cũng có thể đấy.” Toshie lại đưa mắt về phía bụi rậm. “Con bé thành ra thế này, rất có thể là do lỗi của tôi. Chết một cách thương tâm thế này, rất có thể…”

Toshie không phải là một tên hung thủ đang thú nhận tội ác của mình, mà chỉ là một người mẹ đang cảm thấy hối tiếc về mối quan hệ giữa mình với con gái.

“Nếu quả thật em đang điều tra về Yukiko, hẳn là em đã nghe nhiều chuyện lắm nhỉ? Ý tôi là những lời bêu riếu nó ấy.”

“Ừ”

“Là lỗi của tôi ư?”

“Cũng có người nghĩ thế. Họ bảo rằng cô bé thiếu thốn tình thương.”

“Thiếu thốn tình thương… ư? Tôi còn có thể yêu thương nó nhiều đến mức nào nữa?” Toshie đột nhiên nổi giận. Nước mắt chảy dài từ đôi đồng tử trông giống hệt của Yukiko. “Tôi đã yêu thương con bé bằng toàn bộ khả năng của mình. Thế mà con bé không hiểu cho. Lúc nào nó cũng nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt. Từ đó đến giờ. Nó oán hờn tôi vì đã ruồng bỏ bố nó. Em cũng đang nghĩ thế chứ gì?”

Toshie chờ mong một câu trả lời như thế nào?

Phải. Vì tình yêu chị dành cho cô bé là chưa đủ. Chị đã chọn làm một người đàn bà thay vì làm một người mẹ. Yukiko chỉ học theo chị thôi. Cô bé cần một người cha thật. Nhưng người mà cô bé cần hơn cả là mẹ của mình kìa.

Tôi có thể nhiếc móc bà ta bằng những lời lẽ đó không?

Hay là…

Không phải đâu. Yukiko biết rõ chị thương nó mà. Chắc chắn cô bé cũng rất yêu thương chị. Chỉ có điều không biết cách bộc lộ thôi. Cái chết của Yukiko không liên quan gì đến chị đâu. Đừng tự trách mình nữa.

… tôi nên nói với bà ta những lời đầy cảm thông như thế?

Khổ nỗi, trong tôi không nhen nhóm bất kì mối cảm thông hay cơn phẫn nộ nào. Giữa tôi và Toshie không có sự kết nối về suy nghĩ hay cảm xúc. Thâm tâm tôi không chứa đựng ngôn từ dành cho bà ta.

Tôi không thể đưa ra câu trả lời.

Thế ư, vậy để tao trả lời thay!

Thành thật mà nói, tao không ưa nổi mấy cái người cứ thích đắm chìm vào hoài niệm đẹp đẽ mà thảm hại này.

Tại sao bọn họ cứ thích níu lấy ảo tưởng tự vun đắp, luôn khăng khăng rằng giữa họ và Yukiko có mối liên hệ nào đó? Nếu bám víu vào dòng hoang tưởng đầy tính tự luyến ấy là cách bọn họ khóc thương cho người đã khuất, thì tao không nghĩ mình sẽ muốn khóc thương cho Yukiko đâu.

Để tao trả lời Toshie.

“Có tám trường hợp xảy ra. Cụ thể là:

“1. Chị yêu thương con gái. Cô bé nhận ra nên rất yêu thương chị.

“2. Chị không yêu thương con gái. Cô bé nhận ra nên cũng không yêu thương chị.

“3. Chị yêu thương con gái. Cô bé không nhận ra nhưng vẫn yêu thương chị.

“4. Chị không yêu thương con gái. Cô bé không nhận ra nên vẫn yêu thương chị.

“5. Chị yêu thương con gái. Cô bé nhận ra nhưng không thể yêu thương chị.

“6. Chị không yêu thương con gái. Cô bé nhận ra nên không thể yêu thương chị.

“7. Chị yêu thương con gái. Cô bé không nhận ra nên không thể yêu thương chị.

“8. Chị không yêu thương con gái. Cô bé không nhận ra nhưng vẫn không thể yêu thương chị.

“Trên đây, tôi đã nêu tám trường hợp có khả năng xảy ra, muốn chọn cái nào tùy chị. Nhưng nên chọn cái nào khiến chị thấy an ủi nhất ấy. Như thế chắc ổn rồi nhỉ? Tôi không phải hạng bồi bút cày báo nên không thể cho chị một câu trả lời thỏa đáng hơn được.”

“Cái gì vậy…” Toshie cau mày, mắt nhìn chòng chọc vào tôi. “Em đang nói cái gì thế?”

“Phép hoán vị đơn giản thôi. 2 lũy thừa 3 thì bằng 8. Chỉ vậy thôi. Đơn giản mà nhỉ?”

Tôi vẫn làm thinh, lòng thừa biết ai là kẻ đang tác oai tác quái.

“Thành thật xin lỗi, tôi không hứng thú gì với nỗi khổ tâm của chị. Cả cái bi kịch gia đình của chị cũng thế nữa. Thứ duy nhất khiến tôi nổi hứng tò mò chỉ là vụ án này thôi. Tôi nghĩ rằng con gái chị cũng chẳng quan tâm gì đến nỗi khổ tâm của chị đâu. Mà thôi, dù sao đây cũng chỉ là chuyện tôi đoán mò. Chị muốn được con gái yêu thương. Nếu không được cô bé yêu thương thì chị muốn cô bé oán hận. Tôi nói thế có đúng không?”

“Cũng có thể.”

“Nhưng con gái chị không những không yêu thương mà còn chẳng oán giận gì chị. Cô bé hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ. Chắc là chị đã cắn răng chịu đựng, nghĩ rằng cô bé dùng sự thờ ơ đó để che giấu tình cảm yêu thương hoặc nỗi căm hờn hòng gửi đến chị thông điệp không lời nào đó. Nhưng không phải thế đâu. Cô bé chỉ đơn giản là không quan tâm thôi. Kết quả là chị tự lún sâu vào nỗi đau khổ ảo tưởng, để rồi dần dần xa cách với con gái. Câu trả lời chính xác nhất đấy. Tôi nói đúng chứ? Mối quan hệ giữa chị và con gái thật ra đã rất tốt đẹp. Sao còn mong đợi điều gì hơn nữa?”

Tôi đưa mắt nhìn bụi cây, nơi Yukiko từng nằm, chờ đợi câu chuyện kết thúc.

“Rất có thể chị đã hơi sợ hãi khi đối mặt với con gái mình. Có khi chị còn nhìn cô bé với ánh mắt như nhìn một người từ Sao Hỏa đang bay trên trời bằng đĩa bay nữa. Nhưng thế thì có sao? Là người Sao Hỏa thì vẫn sống tốt thôi. Đặc biệt là ở thành phố này.”

“Em là bạn của người Sao Hỏa à? Nghe cách nói chuyện cũng giống lắm.”

“Cũng có thể.” Đợi cuộc trò chuyện kết thúc, tôi mới lên tiếng được.

Toshie thở dài, “Em là ai cũng chẳng quan trọng. Chỉ có điều tôi mong em từ nay đừng dính líu gì đến gia đình tôi nữa. Có lẽ em sẽ không bao giờ hiểu được, nhưng chúng tôi đang chịu tổn thương rất nặng nề vì sự ra đi của cháu nó. Xin em đấy, hãy để yên mọi chuyện.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi đáp. “Thêm một điều nữa thôi nhé? Chồng cũ của chị, tức bố ruột em nhà mình ấy, có đến viếng hôm tang lễ không?”

“Dĩ nhiên là có. Trông lão còn đau khổ hơn cả tôi đấy. Đàn ông con trai gì mà… suốt ngày sướt ma sướt mướt.” Toshie nhìn xuống chân mình. “Một tên đáng thương. Đó giờ vẫn thế.” Toshie chìm đắm vào vùng kí ức mà tôi không thể chạm tới được. Tôi nói cảm ơn rồi rời khỏi công viên, để bà ta lại một mình.