Chương 22
Từ thứ Tư đến giờ, dù liên tục ra ngoài thu thập manh mối, nhưng trừ nhân viên ở quán ăn nhanh trước ga Đại học Gakugei mà Shimokawa đã phát hiện ra, cả bọn vẫn chưa tìm thêm được bất kì ai từng trông thấy Hidaka Koichi.
“Muốn lấy được manh mối thì phải tập kiên nhẫn.” Matsumoto miệng ngậm điếu thuốc, trấn an Isobe đang tỏ rõ vẻ sốt ruột khi cả hai cùng thả bộ trên đường phố Takaban, quận Meguro. “Mỗi lần ra ngoài thế này ta chỉ có hai người. Khác hẳn phương án huy động toàn quân, hợp lực thay phiên nhau trên Sở. Mất thời gian là đương nhiên. Nhưng hễ tìm ra manh mối đầu tiên, thì manh mối thứ hai và thứ ba sẽ nối tiếp nhau xuất hiện. Cho nên cứ kiên nhẫn.”
Matsumoto bỏ tàn thuốc vào chiếc gạt tàn cầm tay.
Trưa thứ Bảy, ngày 6 tháng Mười hai, Isobe và Matsumoto cùng đến công viên Tây Takaban, tức hiện trường phát hiện thi thể nạn nhân.
Cả bọn đã cầm ảnh Hidaka đi hỏi xung quanh khu vực này vào hôm thứ Hai, nhưng công tác điều tra không thể cứ làm một lần là xong được.
Phải đi đi lại lại nhiều lần để nghiền nát tất cả những hạt sạn còn mơ hồ. Đây là luật thép.
Hai người chia tay nhau ở trước công viên. Isobe vừa cầm bản đồ khu dân cư, vừa đi lòng vòng giữa các dãy nhà và các khu tập thể.
Những nhà đã đến rồi vẫn phải đến thêm lần nữa. Có khi trong nhà có người đã trông thấy Hidaka mà lần trước cậu chưa gặp được. Họ cố tình chọn thứ Bảy để tới khu này vì đây là ngày mà những người đi học hay đi làm đều nghỉ.
Các địa chỉ cần viếng thăm trên bản đồ đã được gạch đỏ qua gần hết, mà Isobe vẫn chưa gặp được ai từng trông thấy Hidaka.
Cứ đi hỏi từng nhà thế này mà không thu được kết quả gì thì cáu quá đi mất. Chưa kể hôm nay trời lạnh cóng ngay từ sáng sớm. Isobe đã cẩn thận mặc áo len bên trong, nhưng khí lạnh vẫn tìm cách len qua những kẽ hở giữa các đường đan.
Quá mệt mỏi với công tác điều tra thô sơ này, những bước chân Isobe dần trở nên nặng trịch.
Đúng lúc chàng trai lương thiện ấy bắt đầu chán nản cùng cực, thì mẹ thiên nhiên phô ra vẻ đẹp của mình để an ủi con tim cậu.
Tầm hơn 4 giờ, Isobe quay về chỗ công viên điểm hẹn với Matsumoto. Đang đi, cậu bỗng thấy cái gì trăng trắng rơi qua mặt.
Tuyết.
Isobe bất giác dừng chân, ngẩng mặt lên nhìn trời.
Những bông tuyết trắng xóa đổ tới tấp. Trông như thiên thần trên mây đang nhảy múa say sưa đến nỗi lông vũ từ đôi cánh họ lất phất rơi xuống trần gian vậy.
Mảng trời bên trên xám xịt.
Tuyết đầu mùa vào thượng tuần tháng Mười hai thế này quả là hiếm thấy. Tuy sinh ra ở Tokyo, nhưng đây là lần đầu tiên Isobe thấy tuyết rơi sớm như vậy.
Nhắc mới nhớ, cũng gần đến Giáng sinh rồi. Cảm thức bốn mùa vốn đã lãng quên của Isobe chợt trở về với cậu. Năm nay liệu cậu có được trải qua đêm An lành cùng một người bạn gái hay không…?
Isobe lắc đầu, phủi sạch đi những mộng mơ vô ích. Không có thì giờ tơ tưởng về chuyện tình cảm lãng mạn đâu. Tuyết rơi ở Tokyo có lẽ sẽ là khung cảnh nên thơ đối với các cặp đôi đang yêu nhau, nhưng đối với cảnh sát đang trên đường điều tra thì nó chỉ tổ gây thêm phiền phức.
Không khí giá buốt, tuyết rơi khiến ô hoặc áo choàng thêm nặng, lại còn cản bước chân đi. Chẳng có gì tốt lành.
Isobe đến nơi có hơi trễ một chút nên đã thấy Matsumoto đang đứng trước cổng công viên chờ mình rồi.
Anh còn không màng đến việc phủi bụi tuyết vương trên tóc hay vai áo mà chỉ đứng chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn công viên vắng người. Ánh mắt xoáy thẳng vào nơi tìm ra thi thể.
“Cho đến khi vụ án qua đi trong tâm trí người dân, sẽ không có ai lui đến công viên này đâu nhỉ.” Anh lẩm bẩm, mặt vẫn không quay về phía Isobe đang lại gần.
“Đúng rồi. Không biết mất bao lâu mọi người mới quên đi vụ án này đây.”
“Cũng tùy người. Bố mẹ cô bé có lẽ sẽ không bao giờ quên được.”
Matsumoto mỉm cười nhìn Isobe, “Sao rồi?”
“Không ổn chút nào. Dường như hắn đã rất cẩn thận để không bị trông thấy. Không có người chứng kiến nào cả. Anh Matsumoto thì sao?”
“Có một người,” Matsumoto thờ ơ đáp.
“Thật ạ?”
Isobe reo lên, nhưng mau chóng nhớ lại. Giống như hồi với Shimokawa, tốt nhất nên hỏi xem lời khai của nhân chứng ấy thế nào rồi hẵng vui mừng.
“Họ bảo sao?”
“Nghe đâu chỉ mới gần đây thôi, họ có trông thấy hắn lảng vảng ở công viên này.”
“Mới gần đây ấy ạ?” Isobe ngẫm nghĩ một lúc, “Thế thì đâu thể nói lên điều gì. Hắn có cả trăm lý do để biện hộ.”
Chỉ cần cự lại rằng vì thấy thương cảm cho nạn nhân nên mới đến nơi tìm thấy xác để xá lạy hương hồn cô bé là xong.
Điều Isobe muốn là một lời khai mang tính quyết định hơn kia. Cậu chỉ cần lời khai chứng minh rằng có người trông thấy hung thủ và nạn nhân xuất hiện cùng lúc với nhau là được, chứ cũng không đến nỗi cần những lời chứng minh rằng Hidaka có theo dõi nạn nhân.
“Ừ nhỉ. Hidaka sẽ dễ dàng bật lại ngay.” Matsumoto lại đưa mắt nhìn về phía bụi cây trong công viên. “Trên đời chuyện gì cũng có thể giải thích được. Nhưng hành vi mờ ám thì vẫn cứ là mờ ám. Không biết ta có thể gọi gã lên giải trình không nhỉ?”
“Anh đang tính gọi gã lên đồn ư?” Isobe không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chẳng biết cái tài thẩm vấn của Matsumoto có thể sử dụng với Hidaka không đây. “Em không nghĩ gã là loại người cho ta dễ dàng lấy được lời khai đâu.”
“Cái đó thì đúng. Nhưng chúng ta sẽ thông báo gã đang bị liệt vào diện nghi phạm. Tôi nghĩ điều đó sẽ khiến gã bất ngờ.”
Rất có thể, Isobe nghĩ. Người kéo đã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hơn một năm trời. Nếu hắn biết cảnh sát đang muốn sờ tới mình thì dẫu có lạnh lùng điềm tĩnh đến đâu đi nữa, hắn cũng sẽ chột dạ, bất chấp việc cảnh sát chỉ mới đặt nghi vấn chứ chưa chính thức coi hắn là bị cáo.
Khiến hắn lần đầu tiên phải cảm thấy lo lắng, có lẽ sẽ là bước ngoặt lớn cho cuộc điều tra.
Không biết Hidaka sẽ phản ứng thế nào nếu bị cáo buộc là Người kéo nhỉ? Gã sẽ bất ngờ hay sẽ nổi cơn thịnh nộ? Sẽ đổ mồ hôi lạnh, hay vẫn giữ nét mặt vô cảm như thường?
Isobe không thể đoán được.
“Đúng ạ. Cách suy nghĩ hay đấy,” cậu tán thành.
Lúc Isobe và Matsumoto về lại Cảnh sát Tây Meguro thì trời đã sập tối, cảnh vật xung quanh tối om.
Trước khi báo cáo với Horinouchi, cả hai ghé qua Tổ Hình sự. Matsumoto muốn hút thêm một điếu nữa trước khi bước vào văn phòng tạm thời cấm khói thuốc kia.
Trong Tổ Hình sự chỉ còn mỗi Muraki. Anh đang ngồi tựa lưng vào ghế, mắt nhìn chòng chọc vào tấm ảnh to bản trên tay. Trên bàn còn bày la liệt một đống ảnh chụp.
Muraki vẫy tay khi để ý thấy hai người, “Chào, thế nào rồi?”
“Vừa có thêm người chứng kiến.”
Matsumoto đáp và ngồi vào chỗ của mình, lôi từ trong túi áo choàng ra một gói thuốc.
“Lập được chiến công, nên làm một điếu nhỉ,” Muraki cười nói, “Lại có thêm người chứng kiến à? Được lắm được lắm.” Muraki lại nhìn tấm ảnh.
Ảnh gì thế nhỉ? Isobe tự hỏi. Nếu là ảnh của Hidaka thì đâu cần xem nhiều đến thế.
Muraki ngẩng mặt lên, chẳng biết có phải vì cảm thấy ánh mắt của Isobe hay không.
“Cậu có thắc mắc gì à?”
“Dạ vâng. Đó là gì vậy ạ?”
“Tấm ảnh kì thú. Tôi lấy từ bên giám định đấy. Cậu cũng đến đây xem thử.”
Muraki vẫy tay gọi Isobe. Isobe kéo ghế lại gần Muraki rồi ngồi xuống.
“Này, nhìn xem.”
Tấm ảnh Muraki đưa cho cậu là ảnh chụp một cây kéo dính máu. Ảnh chụp hung khí của bên giám định.
“Còn một tấm nữa. Đây này.”
Muraki đưa thêm một tấm chụp cây kéo dính đất.
Chính là cây kéo mà Isobe đã phát hiện.
“Sao nào?” Muraki hỏi.
“Thì là hai tấm ảnh chụp cây kéo,” Isobe đáp, trong đầu vẫn chưa hiểu ra chuyện gì.
“Chính thế.”
Muraki giật ảnh khỏi tay Isobe. Bây giờ mỗi tay anh cầm một tấm.
“Đây là ảnh chụp cây kéo hung khí, còn đây là ảnh chụp cây kéo mà cậu đã phát hiện trong bụi rậm.”
Isobe vẫn chưa hiểu ý Muraki.
“Câu đố ở đây chính là…” Một lần nữa, Muraki đưa cho Isobe cả hai tấm ảnh. “Điểm khác biệt giữa hai cây kéo này nằm ở đâu?”
Isobe nhìn qua nhìn lại giữa hai tấm ảnh. Cả hai do cùng một hãng sản xuất, làm từ cùng một loại vật liệu. Nhìn thế nào đi nữa, cậu cũng thấy đây là hai cây kéo giống hệt nhau.
“Đáp án là?”
“Cây kéo hung khí có dính máu.”
“Ừ thì,” Muraki lộ vẻ thất vọng. “Cậu lại nói ra điều hiển nhiên nữa rồi.”
“Mã sản phẩm khác nhau chăng?”
“Văn phòng phẩm sản xuất với số lượng lớn thì ai mà thèm khắc mã sản phẩm,” Muraki bật cười, “Suốt ngày tôi phải ra vào mấy tiệm văn phòng phẩm nên cậu cứ tin tôi đi. Không sai đâu.”
“Thế thì em không nghĩ ra còn điểm khác biệt nào nữa. Cả hai cây giống hệt nhau mà.”
“Đúng rồi. Ban đầu tôi cũng nghĩ thế. Song, khi quan sát thật kĩ cả hai tấm ảnh, tôi mới phát hiện hóa ra không phải vậy.”
Muraki nhích ghế lại rồi nhoài người ra trước mặt Isobe, trỏ một mũi kéo trong tấm ảnh Isobe đang cầm.
“Xem này, mũi kéo này nhọn lắm đúng không?”
“Hắn phải chật vật lắm mới đâm được kéo vào người nạn nhân đầu tiên, nên chắc đã dùng vật gì đó mài nhọn mũi kéo này rồi,” Isobe nhớ lại lời Horinouchi. “Nhưng mũi kéo của cả hai cây đều nhọn như nhau mà.”
“Cả hai mũi kéo đều nhọn. Chỉ có một khác biệt rất nhỏ ở đây. Xem này, màu kéo có hơi khác nhau, đúng không?”
Isobe nheo mắt lại, nhìn thật kĩ mũi kéo mà Muraki đang trỏ. Đúng là có cảm giác màu sắc của hai cây hơi khác biệt. Rất có thể đây chỉ là ảo tưởng thị giác, vì điểm khác biệt ở đây thực sự bé nhỏ vô cùng.
“Lúc khám nghiệm chụp hình đã lỡ gia giảm độ sáng chăng?” Isobe ngẩng mặt lên.
“Cũng có thể. Nhưng tôi đã nhờ bên giám định gửi ảnh phóng to mũi kéo qua rồi.” Muraki cầm hai tấm ảnh đang đặt trên bàn lên. “Nhìn hai tấm này thì cậu sẽ nhận ra ngay. Đầu tiên là ở đây,” anh đưa cho Isobe một tấm, “Xem đi! Hay thật ấy nhỉ. Bén ngót như mũi dùi ấy. Đây…”
Đúng như lời Muraki nói. Cây kéo trong tấm ảnh phóng to không chỉ nhọn mũi, mà còn bóng loáng, nhẵn nhụi.
“Cậu nghĩ xem, mài một cây kéo bằng thép không gỉ đến độ bén ngót thế này thì cần bao nhiêu thời gian chứ?” Muraki thì thào.
Isobe hơi rùng mình khi nghĩ đến cảnh Hidaka cầm cái giũa giũa lưỡi kéo đến độ sắc lẻm thế này.
“Trong khi đó, cậu trông cây kéo này đi,” Muraki đưa Isobe xem tấm còn lại. “Nhìn sơ qua thì mũi kéo cũng nhọn như thế. Cũng mài rất kĩ. Nhưng lại không hoàn hảo. Nhìn thử xem.”
Muraki trỏ vào ảnh, “Nó bị xước, thấy không?”
Đúng thế, lưỡi kéo này còn lưu lại vết mài, giống như đầu bút chì vát bằng dao vậy. Mũi kéo cũng không nhọn đều, mà hơi cong vẹo.
“Cậu có hiểu ý nghĩa của hiện tượng này không?” Muraki hỏi.
Isobe làm thinh lắc đầu.
Thật ra thì cậu đã đoán được phân nửa điều Muraki muốn nói rồi. Nhưng vì đáp án quá ư là điên rồ nên cậu không dám nói ra.
“Tôi cũng đã lấy ảnh chụp cây kéo đâm nạn nhân thứ hai phát hiện ở quận Edogawa.” Muraki cầm tấm ảnh cuối cùng còn lại trên bàn lên. “Chính là tấm này. Theo như tôi quan sát thì mũi nó cũng bén ngót, bóng nhẵn hoàn hảo hệt như cây kéo kia vậy. Hành vi của một kẻ rối loạn ám ảnh cưỡng chế.” Muraki dừng lời, quay sang nhìn Isobe. “Cậu đã hiểu chưa?”
“Hai cây kéo do hai người khác nhau mài,” Cuối cùng Isobe cũng nói ra suy nghĩ của mình. “Nhưng mà, nếu thế thì…”
“Chính xác.”
Muraki tiếp tục nói, phớt lờ thắc mắc của Isobe.
Anh giơ hai tấm ảnh phóng to mũi kéo lên.
“Đây là cây kéo do Người kéo mài. Còn cây này không phải. Ai đó mạo danh Người kéo đã mài cây kéo này. Hắn đã lao tâm khổ tứ để mạo danh Người kéo, nhưng tiếc là không đủ kiên nhẫn. Cũng dễ hiểu thôi. Là tôi thì đã bỏ cuộc trước khi cây kéo bằng thép không gỉ mài nhọn đến mức này rồi.”
“Gượm đã. Có nghĩa là… Hidaka không phải Người kéo ư?” Isobe hổn hển kêu, đầu óc xoay mòng mòng. “Vì muốn giả làm Người kéo, Hidaka mới tự mài một cây kéo và mang theo bên mình. Một ngày nọ, gã tình cờ phát hiện ra nạn nhân của Người kéo. Để cảnh sát khỏi nghi ngờ, gã đành ném cây kéo của mình vào bụi rậm. Mọi chuyện đấy hả? Nhưng thế thì trùng hợp quá…”
“Giả thuyết của tôi còn hướng tới một sự trùng hợp ghê gớm hơn cơ.” Mắt Muraki sáng quắc lên. “Cậu đã nhầm hai cây kéo với nhau rồi. Vậy nè. Cây kéo cắm vào cổ họng nạn nhân là cây này, chính là cây do kẻ mạo danh Người kéo mài. Còn cây mà cậu phát hiện trong bụi rậm mới là của Người kéo thật.”
“Anh nói gì?!” Isobe bất giác kêu lên. “Ngớ ngẩn hết sức!”