Chương 23
Chiều thứ Bảy, trên đường đi làm về, tôi quyết định sẽ treo cổ tự tử bằng thanh treo rèm.
Nguồn gốc của nỗi kiệt quệ trong tôi không phải là công việc. Nhà xuất bản Himurokawa chưa bước vào giai đoạn mệt nhọc, tôi chỉ phải làm những việc lặt vặt như Sasazuka sai bảo thôi.
Nỗi kiệt quệ trong tôi chủ yếu nằm ở mặt tinh thần. Cuộc đối thoại hôm qua với bà Toshie dường như đã đẩy cả cơ thể và tâm trí tôi vào trạng thái u uất.
Tôi mở cửa sổ ban công, trèo lên bậu cửa, tựa lưng vào khung nhôm để đứng cho chắc trong lúc cố thắt chiếc khăn lông đang quàng ở cổ qua thanh treo rèm.
Xong xuôi thì vịn khung nhôm rồi từ từ tụt xuống.
Khi chân chạm sàn, tôi bất giác bật cười. Có khác gì cổ quấn khăn rồi đứng trong nhà đâu.
Không lẽ ngay cả treo cổ tự tử cũng không làm được?
Những mảnh màu trắng xóa rơi lả tả xuống từ nền trời xám xịt.
Tại sao tôi lại trông thấy bầu trời vậy?
Lúc sực tỉnh, tôi mới nhận ra mình đã ngã sõng soài ở sàn ban công tự bao giờ.
Hơi thở hổn hển, trống ngực đập dồn.
Lưng và hông thì đau âm ỉ.
Sao tôi lại ngã ở ngoài ban công thế này?
Gắng gượng ngẩng đầu dậy, tôi nhìn thấy khung cửa sổ mở toang. Thanh treo rèm gãy cong ngay chính giữa. Chiếc khăn lông màu trắng đang lủng lẳng trên đó.
Hai chân tôi tuy đều chạm đất, nhưng bằng cách nào đó động mạch cổ của tôi vẫn siết lại, khiến tôi ngất đi một lúc. Nếu thanh treo rèm mà chịu đựng được sức nặng của tôi thì có khi tôi đã chết trong bình yên rồi.
Thế mà thanh treo rèm lại gãy, khiến tôi từ khung cửa sổ ngã xuống sàn ban công. Chắc là cả lưng lẫn hông đều bầm tím cả rồi. Vì ngã đập đầu xuống sàn nên không biết xương sọ tôi có nứt chỗ nào không.
Béo phì nên treo cổ chết cũng không xong ư, tôi rầu rĩ nghĩ.
Thứ màu trắng rơi xuống từ bầu trời là những bông tuyết đầu tiên của Tokyo. Tôi nhắm hai mắt lại, để mặc những bông tuyết đáp trên mặt mình.
“Người treo cổ tự tử kia, đôi tai có đang nghe thứ âm nhạc tuyệt diệu nào của thiên đường không đấy?” Bác sĩ ngồi ở bàn, ngoảnh đầu ra nhìn tôi với vẻ mặt tươi cười. “Không biết họ đã nghe thấy gì nhỉ? Bài Christmas Eve của Yamashita Tatsuro* chăng?”
“Không, tôi chẳng nghe thấy gì cả.”
“Bài Little Saint Nick của nhóm The Beach Boys thì sao? Hay là Wonderful Christmas Time của Paul McCartney?”
“Sao chỉ toàn là nhạc Giáng sinh thôi thế?” Tôi đâm ra bực mình.
“Vì đã đến mùa Giáng sinh rồi. Nếu là tao, tao sẽ yêu cầu DJ trên thiên đường chơi bài Thanks for Christmas của Three Wise Men. Chỉ cần nghe bài đó là tao thấy đủ thanh thản chầu trời. Tao có thể thấy địa ngục ở đằng xa, các thiên thần đang say sưa gảy đàn hạc. Không chừng các thiên thần còn đắm chìm vào ca khúc đến nỗi mời tao nhảy múa trên tay cơ của máy quay đĩa đấy. Đúng như biên tập viên đài khí tượng đã nói. Tuyết đã rơi khắp Tokyo rồi.” Bác sĩ nói lớn, cứ như đọc lời thoại của vở kịch nào. “Tuyết đang rơi xuống ban công, nơi Người kéo nằm quay cu lơ vì pha tự tử bất thành. Tuyết cũng rơi xuống những tên cảnh sát tội nghiệp đang phải đi khắp nơi tìm kiếm manh mối. Rơi cả trên nóc chung cư Desert Himonya nơi gia đình kia vẫn chưa gượng dậy được sau cảnh tang thương. Rơi trên con đường lát gạch đỏ giữa hàng cây hồ dương trong sân trường tư thục Hazakura. Rơi trên cửa sổ quán Ofurando trước ga Đại học Gakugei. Rơi cả trên nền đất công viên Tây Takaban giờ đã vắng bóng người, rơi trên nóc nhà tang lễ Shundo đang lặng lẽ cầu siêu cho ai đó, và cuối cùng, cả trên ngôi mộ đang say ngủ của Yukiko nữa.”
“Rốt cuộc ông đang muốn nói gì đây?”
“Văn nhại tác phẩm Những người đã khuất* của James Joyce đấy.”
Đã thất vọng vì tự tử bất thành thì chớ, tôi còn phải nằm nghe những câu trích dẫn tầm phào của Bác sĩ ư? Tôi rên rỉ.
“Mấy thứ như thanh treo rèm cửa dễ gãy lắm.” Bác sĩ phá ra cười. “Lần sau còn muốn thắt cổ tự tử thì nhớ tìm vật nào chắc chắn một chút. Hàng hồ dương ở trường Hazakura thì sao?! Cành cây khỏe đến độ níu cả những quả hồ dương to tướng kia mà.”
Tôi không còn hơi sức đâu để hỏi lão đang nói đến chuyện gì nữa.
“Còn đèn đường thì sao? Mày có biết chuyện này chưa? Thời Cách mạng Pháp, dân chúng dùng những cây đèn đường để xử giáo lũ quý tộc đấy. Ciseaux-homme à la lampe de rue!”
“Ông nói gì đấy?”
“Nói tiếng Pháp, nghĩa là ‘Treo cổ Người kéo lên đèn đường đi!’. Dù sao mày cũng đang là kẻ thù số một của người dân mà. Dễ chừng người ta sẽ đem treo cổ trên cây cột đèn ở công viên Tây Takaban lắm. Với lại, nghe đâu đèn đường thời Cách mạng Pháp xây dôi ra từ tường. Đèn đường có bóng thủy ngân hình cây giá đỗ bây giờ của Nhật có khi cũng là nơi thích hợp để tổ chức hành hình nếu có treo thòng lọng đấy.”
Bác sĩ dùng đầu bút bi gãi gãi thái dương.
“Tao đang nghĩ đến cảnh tượng khi mày bị bắt. Ánh chớp máy ảnh, ánh đèn lóa mắt dùng trên phim trường, tiếng kêu nhốn nháo của lũ phóng viên. Mày sẽ bị các cán bộ điều tra mặt mày nghiêm nghị giải ra xe cảnh sát. Chiếc còng trên tay được làm mờ đi. Mày sẽ ngồi ở băng ghế sau, đầu gục xuống. Đến chừng đó, liệu mày còn dám cả gan dùng vẻ mặt ngạo nghễ nhìn thẳng ra trước hay không?”
Dường như Bác sĩ lại chìm vào dòng ảo tưởng vô ích nào rồi. Đã mệt mỏi thế này mà tôi còn phải nghe lão lải nhải những chuyện hết sức nhảm nhí.
“Lũ phóng viên sẽ xông vào căn hộ này, hoặc vào Nhà xuất bản Himurokawa hay nhà bố mẹ mày. Bọn chúng sẽ huy động toàn bộ lực lượng để moi cho ra những thông tin và bằng chứng chỉ rõ bản chất điên khùng và gớm guốc của mày. Thế rồi, người dân sống ở tầng dưới sẽ lu loa rằng cách mày vứt rác không cháy đúng là rất kì quặc. Trưởng phòng Okajima sẽ nhăn mặt nói rằng việc mày không muốn trở thành nhân viên chính thức thực sự lạ lùng. Sasazuka thì sẽ nói gì đây nhỉ? Rồi bố mày sẽ trưng ra vẻ mặt cay đắng, nói không thành lời chứ?”
“Tôi không có bố.”
“Ồ, thế à? Thế thì giả sử vậy. Bạn bè thời trung học (với khuôn mặt được làm nhòe) sẽ kể đi kể lại rằng mày là một đứa quái đản đến mức nào. Nếu mày định phản bác là không có bạn, tao sẽ nói rằng tao chỉ đang giả sử thôi. Sẽ có nhiều lời đồn đại xôn xao về quá khứ của mày: một đứa trẻ khép kín lập dị, cấp hai toàn nói những chuyện gớm ghiếc, cấp ba viết toàn những chuyện kinh khủng vào bài luận. Và đủ mọi vụ khác mà giờ người ta mới sực nhớ ra. Liệu mấy tấm ảnh hồi nhỏ của mày bán có giá không nhỉ? Đám bạn cùng lớp chắc sẽ kiếm được một món hời đấy.”
Bác sĩ dang hai tay ra rồi ngước nhìn lên trần nhà.
“Từ các nhà tâm lý học đến các nhà tội phạm học, từ cựu cảnh sát đến cựu công tố viên, từ các tác giả phi hư cấu đến nhà văn trinh thám, bọn họ sẽ tụ tập lại thành tập đoàn phê bình để mổ xẻ mày. Họ sẽ phân tích về tuổi thơ, bảo rằng mày đã chịu thương tổn về mặt cảm xúc, những trải nghiệm đó khiến cấu tạo thần kinh của mày thành ra vặn vẹo, méo mó, khiến mày mắc bệnh tâm thần trầm trọng rồi biến thành một con quái vật cực kì khủng khiếp. Đó chính là bối cảnh ra đời của Người kéo. Tất cả đều là tại tuổi thơ của mày có vấn đề. Các bà mẹ trên thế giới sẽ đâm hoảng loạn, có khi họ còn mắc chứng loạn trí sau sinh cũng nên.”
Bác sĩ hôm nay nhiều lời hơn bình thường.
Tại sao vậy, tôi hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Mày hỏi tại sao tao lại hoạt ngôn thế này ấy à? Chẳng phải vì tao đang sợ sao? Ai mà lại không sợ khi bị bắt kia chứ?”
Bác sĩ đáp. Tôi bật cười thành tiếng.
“Sợ ư? Ông mà cũng biết sợ sao?”
“Mày nghĩ thế thật à?”
Bác sĩ khẽ hỏi lại. Giọng điệu lão tại sao lại trở nên nghiêm túc như vậy?
“Ừ nhỉ. Hẳn là trước giờ mày đã luôn nghĩ như thế. Có lẽ là do chính mày vốn không thể lý giải nỗi sợ.”
Bác sĩ tháo cặp kính gọng tròn màu đen ra, dùng ống tay áo blouse lau sạch tròng kính.
“Những thứ như nỗi sợ, sự ân hận và cả mặc cảm tội lỗi nữa, chắc mày sẽ không bao giờ hiểu đâu.”
Cặp mắt đằng sau gọng kính đen nhìn tôi với vẻ điềm đạm.
“Tarumiya Kenzaburo từng hỏi mày rằng, ‘Tại sao giết người lại xấu xa chứ? Có gì ghê gớm đâu?’ Bấy giờ mày đã nghĩ ra một hình ảnh so sánh xuất sắc đấy. Một học sinh tiểu học mắc chứng hẹp bao quy đầu nhỉ? Mà có lẽ đúng thế thật. Sau đó, mày đã trả lời đại loại là, thích thì cứ giết, chẳng sao cả. Mày nói đúng. Về mặt lý thuyết. Nhưng về mặt thực tiễn thì không được.”
Bác sĩ hơi nghiêng đầu rồi nhắm mắt lại.
“Con người sở dĩ cấm sát nhân, chỉ vì những nguyên nhân rất nhỏ nhặt. Nhìn thấy cảnh chết thì ghê sợ, ngửi mùi máu tươi thì buồn nôn, sờ vào tử thi thì rùng mình… Những nguyên nhân ấy không thuộc phạm trù luân lý hay đạo đức. Mà hành vi nào bị cấm đoán lại càng dễ phản tác dụng, dễ dẫn dắt con người rơi vào thứ hạnh phúc lệch lạc. Chính vì bị cấm đoán nên phạm phải mới thú vị, vượt ranh giới thì sung sướng, rồi cho rằng mình là kẻ đặc biệt hơn tất thảy. Trên đời thực sự tồn tại lũ người hủ bại xấu xa đến mức ấy đấy.”
Giọng Bác sĩ khàn đi vì tức giận.
“Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề khó nắm bắt hơn nhiều. Vì sao không được giết người? Vì trông thấy người chết là sẽ khó chịu đấy. Không liên quan gì đến đạo đức, cũng không liên quan gì đến lương tâm, thân thiện, đồng điệu, thấu cảm… cả, chỉ là sự khó chịu đơn thuần thôi, về bản chất y như sự kinh tởm khi ta giẫm chết một con gián ấy.”
Bác sĩ mở mắt ra.
“Đã hiểu chưa?”
Tôi im lặng lắc đầu.
“Chắc mày không thể hiểu được.” Bác sĩ chậm rãi gật đầu. “Mày không biết ghê khi siết cổ một cô bé đến chết. Mày không nhận ra gương mặt sưng vù xám ngoét vì thiếu máu của cô bé. Mày không nghe tiếng rên rỉ thều thào phát ra từ cổ họng cô bé. Mày không thấy cấn vì mũi kéo mắc vào phần cứng khi đâm xuyên da thịt cô bé.”
Lão thở dài.
“Những điều đó chỉ có tao nhìn thấy, nghe thấy, nhận thấy, để rồi kinh hãi, hối hận, chìm trong mặc cảm tội lỗi. Hai tay tao nhuốm đầy máu. Mỗi lần nhớ lại khuôn mặt của mấy cô bé, tim tao như ngừng đập. Mỗi lần nghĩ đến việc gia đình sẽ đau khổ thế nào khi tao bị cảnh sát bắt đi, tao lại trằn trọc thao thức.”
Bác sĩ dừng lời, đầu cúi gằm xuống.
“Mày chưa lần nào nghĩ đến những chuyện như thế à?”
Lão chợt ngẩng mặt lên.
“Mày vì ức chế bản thân quá lâu nên đã hình thành nên một nhân cách già cỗi hơn, là tao, nhưng từ trước đến giờ, tao luôn là kẻ nắm quyền làm chủ. Mày chẳng qua chỉ là người do tao tưởng tượng ra thôi. Mày chưa bao giờ nghĩ thế sao?”
Tôi vẫn chưa hiểu ý lão là gì.
“Mày không điên, cũng chẳng mắc bệnh. Tại sao ấy hả? Vì chính mày đã là một cơn mất trí và là một căn bệnh rồi. Có lẽ tao đã phát rồ và mắc phải một chứng bệnh thần kinh nào đó ẩn sâu bên trong. Và mày, mày chính là ‘triệu chứng’ của căn bệnh đó.”
Bác sĩ nhìn xoáy vào mặt tôi.
“Mày là kẻ mạnh. Quá mạnh nữa là đằng khác. Chưa bao giờ mày tự hỏi tại sao mình phải giết những cô bé ấy. Mày chỉ nghĩ đến việc làm thế nào giết được bọn họ. Trong khi đó, tao là kẻ yếu đuối. So với mày, tao hèn nhát đến đáng sợ. Bởi thế nên tao luôn trốn chui trốn lủi trong căn phòng này. Tao không đủ sức ngăn cản mày giết người.”
Bác sĩ bật cười như tự giễu.
“Thú vị thật nhỉ. Bên trong mày chẳng tồn tại con quái vật nào cả. Bởi lẽ mày là con quái vật bên trong tao. Tao không thể cưỡng lại lời mày. Tao có nên lấy máu viết lên tường mấy chữ ‘Có ai đó đến cứu tôi không’ nhỉ?”
“Đừng có làm mấy chuyện tầm phào đó.”
Tôi nói với giọng bực dọc. Thật tình, chưa bao giờ tôi hiểu nổi những chuyện mà lão nói.
“Mày không hiểu điều tao muốn nói nhỉ? Tao cũng nghĩ thế.”
Bác sĩ đưa hai tay chậm rãi đeo kính lên, và ngâm nga một đoạn nghe như một khổ thơ.
Những lời hoa mỹ của người,
Ta không tài nào lý giải nổi
Cũng như bài ca của chú sơn ca.
“Là bài Căn phòng mùa hạ của Kitasono Katsue đấy.” Bác sĩ giải thích.
“Kitasono Katsue là ai?” Tôi hỏi, càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Nét mặt Bác sĩ lại trở về với vẻ cợt nhà thường ngày.
“Là người hiệu đính tuyển tập Ellery Queen của Nhà xuất bản Hayakawa. Bố à, con có tật thích trích dẫn sách vở mà! Đó là cái giá phải trả khi bố gửi cậu quý tử này đến đại học đấy.”
Vì chẳng muốn nghe thêm bất kì lời trích dẫn nào của Bác sĩ nữa, tôi liền nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Thanh treo rèm cửa gãy tan tành thế này thì không sử dụng vào việc gì được nữa.
Tôi thử nhiều cách để sửa nó, nhưng xem ra chỉ còn nước thay thanh nhôm mới thôi.
Cuối cùng, tôi đành từ bỏ việc sửa thanh treo, mặc cho tấm rèm đổ lòa xòa.
Bên ngoài trời đã sập tối, những bông tuyết lấp lánh trong ánh đèn đường đã rơi thưa hơn. Thế này thì không phải lo tuyết sẽ phủ kín mặt đường nữa.
Đúng lúc đó, chuông cửa réo vang.
Tôi bước xuống bậc để giày dép, ghé nhìn ra ngoài qua mắt thần.
Bên ngoài là một người đàn ông.
Khuôn mặt này tôi đã gặp ở đâu rồi. Chắc là một trong các cảnh sát điều tra ở công viên tối hôm đó.
Lại đến lấy lời khai à?
Không, có khi đúng như Bác sĩ lo sợ, cảnh sát sắp bắt tôi đi.
Đành vậy, tôi nghĩ thầm. Họ đã muốn bắt tôi đến thế thì cứ để họ bắt. Vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã không có đường thắng trò chơi này rồi.
Tôi mở cửa ra.
Người đàn ông nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Người kéo phải không? Đi với tôi nào.”
Lúc nghe giọng nói đó, tôi mới nhớ ra tên đàn ông này là ai.
Giọng yếu ớt thều thào. Người béo núc như con lợn cạo. Mái tóc thưa thớt. Chiếc áo choàng rẻ tiền có lẽ sắm ở cửa hàng đồ cũ.
“Có chuyện gì?” Tôi hỏi, trong đầu nhớ lại tên đàn ông hôm đó bước tới gần bãi cỏ. “Anh là người phát hiện ra thi thể nạn nhân ở công viên cùng với tôi nhỉ?”
Tôi nhớ lại đoạn hội thoại nghe lỏm ở công viên giữa tên đàn ông này và viên cảnh sát vào tối hôm phát hiện ra thi thể của Yukiko.
“Anh là… Hidaka, phải không?”
“Đúng. Đã lâu không gặp, cô Yasunaga Chika.” Nét mặt Hidaka đanh lại.
Tôi không thích bị gọi bằng cái tên đó.
“Rốt cuộc anh muốn gì đây? Đêm hôm khuya khoắt đến nhà đàn bà con gái, lại còn nói năng kì quặc nữa.”
“Có giấu giếm cũng vô ích.” Hidaka mỉm cười. Một nụ cười gượng gạo. “Tôi trông thấy rồi. Cảnh cô vứt cây kéo đi vào đêm hôm ấy. Nếu cần, tôi có thể báo cảnh sát ngay bây giờ. Thế nào, đi cùng tôi chứ?”
“Nếu có chuyện muốn nói thì hãy nói ở đây đi.”
“Sao lại thế được? Nói chuyện ngay trong nhà Người kéo? Tôi không liều mạng đến thế đâu. Ai biết được cô đã thủ sẵn cái gì trong nhà.”
Không lẽ gã cho rằng tôi giấu trong hộc tủ một khẩu súng trường đã lên nòng hay một cây rìu dính máu? Chưa biết chừng gã còn tưởng tượng ra một cái xác nữ sinh treo lủng lẳng trong tủ đồ nhà tôi cũng nên. Tôi phì cười.
“Tôi hiểu rồi. Anh chờ một chút.”
Tôi trở vào trong, choàng áo khoác ra ngoài áo len đang mặc rồi vớ lấy túi đeo vai.
Đúng lúc đó, mắt tôi chợt lia đến chiếc bật lửa đang để trên bàn.
Trong đầu tôi nảy ra một ý.
Tôi bỏ bật lửa vào túi rồi ngoái đầu nhìn Hidaka đang đứng ngoài cửa. Gã quan sát nhất cử nhất động của tôi bằng vẻ mặt căng thẳng. “Sao? Đi chưa?”
Tôi nhoẻn miệng cười.
Lúc tôi rời khỏi chung cư thì tuyết cũng đã ngừng rơi, lề đường phủ một lớp bột mỏng trắng xóa. Lớp tuyết phủ trên mặt đường đã kịp vằn vện những vết bùn tạo ra khi lốp xe trượt.
Chiếc ô tô cỡ nhỏ của Hidaka đậu ở một bên đường, với một bên bánh xe trèo hẳn lên vỉa hè.
“Rồi, leo lên đi.” Hidaka đẩy vai tôi, giục.
Tôi trèo vào ghế phụ lái rồi thắt dây an toàn.
“Một con quỷ giết người biết tuân thủ luật giao thông? Gương mẫu thật nhỉ.”
Hidaka ngồi vào ghế lái, nói với giọng mỉa mai và khởi động xe.
Đây là đêm đầu tiên Tokyo có tuyết, tôi lại đi cùng một tên đàn ông béo núc như con lợn cạo thế này.
Không kìm được, tôi bật cười.
Hidaka vừa lái xe vừa liếc chừng tôi, thái độ vô cùng cảnh giác. Cứ thế này thể nào cũng xảy ra tai nạn.
Sau hai ba chục phút di chuyển, chúng tôi tiến vào bãi đỗ của một chung cư bê tông cốt thép.
Chung cư gồm hai tầng, dọc hành lang lộng gió gắn những ngọn đèn huỳnh quang tỏa sáng tù mù, hắt lên dãy cửa màu xám chạy dài ở một bên.
Tôi theo Hidaka bước lên cầu thang bằng sắt, rồi dừng lại trước cửa căn hộ gắn bảng tên: Hidaka Koichi.
Hidaka tra chìa vào ổ.
Một căn hộ bẩn thỉu. Báo chí cũ xếp đống trên sàn đất bẩn thỉu, giày cởi ra không cất vào một bên, bụi đóng ở góc hành lang. Nhìn thoáng qua thì thấy căn hộ có dọn dẹp, nhưng chỉ là kiểu dọn lấy máy hút bụi đẩy sơ qua chứ không phải lau chùi.
Phòng của tôi chẳng sạch sẽ gì, nhưng chí ít không bẩn đến mức này. Tuy nhiên gã là nam giới độc thân nên phòng ốc dơ hầy hẳn cũng tính là bình thường.
“Vào đi.”
Hidaka đứng trên sàn không lót ván, hất hàm bảo tôi. Tôi bước vào, lòng cứ canh cánh sẽ bẩn tất.
Tiếng khóa cửa vang lên.
Đi qua hành lang thì đến bếp.
Hidaka dừng bên bàn ăn, ngoảnh nhìn tôi.
Tôi ngó quanh. Trên bàn để ấm đun nước bằng điện và một nồi cơm điện, trong bồn rửa có một cái chảo rán, một cái nồi chuôi dài, một nồi đáy sâu và một cái nồi con có tay cầm.
Hidaka biết nấu ăn thì phải, thật đáng ngưỡng mộ làm sao. Thế nhưng chiếc nồi đáy sâu và nồi con trông hẵng còn mới, còn chảo rán thì lại nhơn nhớt dầu.
Hidaka làm thinh quan sát tôi.
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?” Tôi hỏi, trong lòng đã hết kiên nhẫn.
“Không thể tin được.” Giọng điệu Hidaka cứ như đang mơ ngủ. “Người kéo là phụ nữ… hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp dường này…”
Hidaka muốn lên giường với tôi à? Nếu thế sao không nói ngay từ đầu, cần gì đem cảnh sát ra uy hiếp! Thậm chí không phải mất công cưỡng bức đâu. Nếu có bao cao su, tôi cũng không ngại bị một tảng thịt đè xuống. Trong lúc bận thúc hông và thở hổn hển, chắc gã sẽ bớt cảnh giác đi.
Song, Hidaka chỉ im lặng nhìn mặt tôi.
Tôi dỡ chiếc túi trên vai xuống, rồi thọc tay vào. Hidaka cau mày, lập tức thủ thế.
“Đừng lo. Tôi không để cây kéo nào trong đây cả.” Tôi trấn an Hidaka. “Hơn nữa, nếu chúng ta phải đánh nhau thì anh là người thắng thế mà. Con gái như tôi sao bì kịp sức vóc đàn ông chứ. Phải không?”
Dứt lời, tôi lấy trong túi ra chiếc bật lửa nhặt được ở công viên, rồi xòe tay phải, giơ nó ra trước mặt Hidaka.
“Đây, anh muốn tôi trả lại vật này hả?”
Hidaka cau mày lại, nhìn chòng chọc vào chiếc bật lửa, đoạn bước một bước đến gần chỗ tôi.
Tôi nắm bật lửa lại, thình lình đấm thẳng vào mũi gã.
Hidaka rú lên, hai tay ôm mặt. Máu mũi chảy cả xuống miệng. Tôi tung chân phải đá vào háng gã.
Cuối cùng, tôi vớ cái ấm đun trên bàn, quất túi bụi vào đầu Hidaka.
Người đàn ông nằm sõng soài trên sàn bếp, không cựa quậy.
Tôi đặt túi lên bàn, lấy đôi găng nhựa ra xỏ vào. Tôi nhoài tới gần thân thể co quắp trên sàn của Hidaka, áp ngón tay vào động mạch cổ của gã.
Mạch còn đập.
Bất tỉnh thôi, chưa chết.
Tôi tìm vật gì đó để siết cổ gã, nhưng trong bếp không có gì cả. Tôi bèn nhặt con dao bếp ở bồn rửa đi sang phòng kế bên.
Bên đó hình như là phòng ngủ kiêm phòng làm việc của Hidaka. Một mớ chăn nệm trải ra làm giường, một tủ sách chứa đầy tạp chí, trong phòng còn có một chiếc máy tính và một dàn loa.
Tôi dùng dao cắt dây máy tính và dàn loa, đoạn trở lại bếp.
Hidaka quá nặng, sức tôi không thể kéo gã ngồi lên ghế được.
Bất đắc dĩ, tôi đành để gã tựa lưng vào chân bàn rồi dùng dây máy tính trói quặt tay gã ra sau. Còn dây loa tôi dùng trói cổ chân gã lại.
Cuối cùng, tôi lấy chiếc khăn ở bồn rửa nhét vào mồm gã.
Tôi đứng cạnh bàn, ngắm nghía thành quả của mình.
Hidaka bất tỉnh, người bị trói vào chân bàn, máu chảy ra từ mũi và thái dương trái.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi mở nấp ấm đun, đổ nước nóng lên đầu gã.
Hidaka liền choàng tỉnh cùng một tiếng thét chói tai. Máu được nước nóng rửa trôi, hai má và cằm gã ửng lên. Nước nhỏ giọt từ mái tóc bết chặt vào da, nhưng cảnh tượng trông không buồn cười chút nào.
Tôi ngồi thụp xuống trước mặt Hidaka, tay cầm con dao làm bếp.
“Vì anh có chuyện muốn nói với tôi nên tôi sẽ gỡ nùi khăn ra. Anh mà dám la lên, tôi sẽ thọc con dao này vào mồm anh.”
Hidaka gật đầu lia lịa. Tôi tháo miếng khăn ra.
“Anh là người đã giết chết Tarumiya phải không?”
“Tarumiya… ai vậy?”
“Là cô gái mà tôi và anh tìm thấy trong công viên đấy.”
“Thế cô không phải người giết cô bé à?”
Hidaka tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi không nghĩ rằng gã sẽ nói dối.
“Không, tôi không có giết cô bé. Chẳng phải anh mới chính là người làm việc đó sao?” Tôi đâm ra bối rối. “Anh hâm mộ Người kéo và muốn phạm tội bằng thủ pháp của hắn. Một đêm nọ, anh ra tay siết chết Tarumiya rồi đâm kéo vào cổ họng cô bé. Anh rời khỏi hiện trường, sau đó phát hiện ra mình đã phạm một sai lầm không ngờ tới. Chính là đánh rơi chiếc bật lửa, trên đó lại khắc chữ K, tức kí tự đầu của Koichi. Anh vội vã quay lại hiện trường, nhưng bấy giờ tôi đã phát hiện ra thi thể cô bé. Anh bèn giả vờ tỏ vẻ chẳng hay biết gì, nghiễm nhiên trở thành nhân chứng phát hiện ra thi thể của nạn nhân.”
Hiếm hoi lắm tôi mới có thể rành mạch kể ra suy luận của mình như vậy. Tôi mải mê nói tiếp.
“Với tư cách nhân chứng, anh bình yên vô sự rời khỏi hiện trường, nhưng trong lòng cứ bồn chồn bất an. Chắc chắn cảnh sát sẽ tìm thấy bật lửa, và một lúc nào đó sẽ tìm đến nhà anh để hỏi chuyện. Thế nhưng đã nhiều ngày rồi mà cảnh sát chưa đến, cũng không có bất kì thông tin gì về việc tìm thấy bật lửa. Rốt cuộc nó đã đi đâu? Cuối cùng, anh quyết định tìm đến nhà tôi để xác nhận xem có phải nhân chứng còn lại là người đã nhặt bật lửa hay không.”
Hidaka lắng nghe những lời tôi nói với vẻ thảng thốt.
“Tại sao nhân chứng nhặt được bật lửa mà không giao nộp cho cảnh sát? Điều này nhất định đã khiến anh nghi ngờ. Anh chợt nhớ tôi từng vứt vật gì đó vào bụi rậm ở công viên. Không lâu sau, đọc Chuyện hậu trường, anh mới biết ở hiện trường còn một cây kéo nữa, và nhận ra tôi chính là Người kéo thật. Nhân chứng phát hiện thi thể còn lại hóa ra là Người kéo, nhưng vì bản thân cũng có tội nên anh không thể tố cáo tôi với cảnh sát được. Thế là anh quyết định đến nhà tôi để đòi lại vật chứng, đồng thời tìm cách bịt miệng tôi.”
Tôi thở hắt ra, “Mọi chuyện là như thế nhỉ?”
“Không phải. Cô nhầm rồi.” Hidaka hoảng loạn lắc đầu. “Quả là tôi có trông thấy cô vứt cái gì đấy đi. Và đúng là nhờ bài báo về cây kéo còn lại đăng trên Chuyện hậu trường mà tôi mới đoán ra cô là Người kéo thật. Nhưng tôi tuyệt nhiên không phải kẻ đã giết chết cô bé, cũng chưa bao giờ đánh rơi chiếc bật lửa nào. Tôi không hút thuốc thì làm gì có bật lửa.”
Tôi cảm thấy thất vọng. Suy luận chặt chẽ đến thế mà.
Đúng là tôi không có khiếu làm thám tử thật rồi. Trò suy luận cũng như chơi xếp hình vậy. Khó khăn lắm mới tìm ra mảnh ghép mà mình nghĩ là hoàn hảo, thế mà khi ghép vào giữa nó lại không khớp.
“Thế tại sao anh lại đến gặp tôi?”
“Tại vì tôi cảm thấy tò mò về cô.” Hidaka ngước lên nhìn tôi. “Từ lúc gặp cô ở công viên, tôi đã luôn tò mò về cô rồi. Cô có ngoại hình thu hút. Về sau, khi nhận ra rằng cô chính là Người kéo, trí tò mò của tôi càng tăng thêm. Tôi không tin một người xinh đẹp như cô lại là kẻ giết người máu lạnh. Thế nên tôi càng muốn gặp cô hơn.”
Tệ rồi tệ rồi, xem ra Hidaka cũng chỉ là một trong những kẻ muốn tìm hiểu thêm về Người kéo thôi. Gã cất công đến tìm gặp tôi rốt cuộc để nói chuyện gì kia chứ? Để phỏng vấn tôi ư? Hỏi tôi những câu như khi siết cổ một cô bé đến chết tôi cảm thấy thế nào à?
“Sao anh lại tìm ra địa chỉ nhà tôi?”
“Nó đăng trên trang ‘Người kéo’ đấy.”
Tôi không biết trang web đó. Xem chừng Người kéo cũng nổi tiếng trong giới cộng đồng mạng phết. Những người dùng internet là fan của hắn hẳn rất muốn biết tất tần tật về Người kéo, đến nỗi tên tuổi và địa chỉ của nhân chứng phát hiện ra thi thể cũng bọn họ đăng tải chi tiết lên trang mạng.
Tuy tôi rất muốn ra tòa khởi tố chúng nó tội xâm phạm quyền riêng tư, nhưng nếu đối phương là những kẻ nặc danh thành thạo mảng công nghệ thì chuyện đó chắc là không thể thực hiện được rồi. Giờ tôi càng thấm thía lời phàn nàn của trưởng phòng Okajima.
“Anh đã báo với cảnh sát việc tôi vứt cây kéo vào bụi cây chưa?”
“Chưa.”
Hidaka lại lắc đầu lia lịa. Động tác trông hệt như một con búp bê đồ chơi.
“Cảnh sát từng đến hỏi một lần, nhưng tôi tuyệt đối không hé răng về chuyện đó.”
“Tại sao? Nghĩa vụ của công dân chẳng phải là hợp tác với cảnh sát sao?”
Vốn dĩ câu hỏi của tôi rất thật lòng, nhưng Hidaka lại cho rằng đó là lời châm chọc.
“Tôi không bao giờ báo vụ hôm ấy. Kể cả vụ hôm nay, tôi cũng không hé một lời. Tôi hứa đấy. Thế nên, xin cô, làm ơn đừng giết tôi…”
Hidaka giở giọng van lơn.
Tôi gãi đầu, đứng dậy rồi đặt con dao lên bàn.
Tôi trút áo khoác xuống sàn, đoạn nắm gấu áo len kéo qua khỏi đầu.
Tiếp theo cởi áo trong, tháo thắt lưng, tụt quần jeans.
Cuối cùng, tôi cởi cả áo ngực và quần lót ra.
Sau khi lột hết áo quần, tôi đặt lên bàn.
Trên người tôi giờ chỉ còn mỗi đôi găng nhựa.
Hidaka có vẻ chưa hiểu chuyện gì sắp sửa xảy ra. Tuy thế, tròng mắt gã vẫn ánh lên tia chờ đợi pha lẫn thắc mắc.
“Tôi không biết anh đang trông đợi điều gì, nhưng mà…” Tôi nắm lấy con dao trên bàn. “Tôi cởi đồ ra vì không muốn bị bẩn thôi. Tôi thích chiếc áo len này lắm.”
Hidaka há miệng chực hét.
Thể theo đúng lời hứa của mình…
Tôi thọc con dao vào mồm gã.
May mắn thay, máu bắn ra từ người Hidaka không nhiều cho lắm.
Tôi đã lường đến tình huống xấu nhất là phải dùng đến phòng tắm nhà này để gội rửa, may thay mọi chuyện không đến mức đó.
Xét theo tình trạng dơ bẩn của căn hộ, tôi dám chắc bồn tắm loang lổ vết ố. Chỉ nghĩ đến việc đặt chân vào đó thôi, tôi đã thấy rùng mình.
Tôi đi đến bồn nước để rửa tay, mặc lại áo quần rồi ngồi thụp xuống trước cái xác của Hidaka.
Gã đã tắt thở.
Hai mắt vẫn mở thao láo.
Máu từ miệng và cổ họng ròng ròng chảy xuống, nhuộm đỏ cả phần ngực.
Hình như lưỡi dao đâm xuyên qua cổ Hidaka, nhưng vì gã đã cắn chặt răng lại theo phản xạ khi con dao lút sâu vào miệng, nên con dao giờ đang mắc vào cằm dưới của gã, khó khăn lắm tôi mới rút được ra. Phần lợi của Hidaka bị xẻ vỡ, máu tươi chảy ròng ròng.
Tôi nghĩ có lẽ gã đã tử vong ngay lập tức, nhưng để chắc ăn, tôi còn cắt cả cổ họng gã ra. Trong bếp không có chỗ để dao, tôi đành phải cắm nó vào phần bụng núc ních mỡ của Hidaka.
Tôi cầm miếng giẻ ở bồn rửa lên để lau chùi cái ấm đun. Từ lúc bước vào căn hộ này, vật duy nhất tôi chạm vào bằng tay không chính là nó.
Mặt sau miếng giẻ đổi màu đen kịt trong lúc lau chùi. Tôi không khỏi tức tối khi phải lau chùi đồ đạc cho nhà người dưng.
Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên.
“Mày quên phần đáy ấm rồi kìa.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Bác sĩ đang đứng bên bồn rửa.
Bộ dạng lão vẫn như mọi khi, chiếc áo blouse trắng tinh như mới và cặp kính gọng tròn màu đen. Hiếm khi thấy lão chịu ra khỏi nhà tôi thế này.
“Mày đã cầm đáy ấm để đập vào đầu gã mà. Ở đó sẽ lưu lại dấu vân tay đấy. Chú ý vào, nhớ phải thật cẩn thận.” Bác sĩ vừa nhắc nhở tôi, vừa nở một nụ cười ngạo nghễ.
Tôi im lặng ném cho lão một cái lườm, đoạn lật cái ấm lên để lau chùi phần đáy.
“Mày vẫn tàn nhẫn như mọi khi nhỉ.” Lão nhoài người quan sát thi thể, mặt mũi nhăn nhó. “Mày đâu cần giết chết gã. Hidaka tuy có dốt thật, nhưng dù gì cũng là loài vô hại. Dẫu gã có tố mày với cảnh sát đi nữa thì cũng làm gì có bằng chứng.”
“Tôi không giết gã để bịt miệng.”
“Nghĩa là mày giết gã chẳng vì lý do gì à? Quả xứng danh Người kéo.” Bác sĩ nhún vai, đoạn đi vào phòng ngủ kiêm phòng làm việc của Hidaka. “Tuyệt thật đấy. Có máy tính, đầu máy cỡ bự, máy in laser, modem tốc độ cao, hai ổ cứng dung lượng lớn, đầu đọc đĩa từ, đầu đọc đĩa CD-ROM, đầu đọc đĩa DVD, ngoài ra còn nhiều thứ máy móc mà tao không biết nữa. Tên Hidaka này đúng là một tay cuồng công nghệ nhỉ. Tao không biết công việc của gã là gì, nhưng phải kiếm bộn tiền đây.”
Lão nhìn đoạn dây điện cắt treo lủng lẳng ở cạnh bàn.
“Nhưng dây bị cắt đứt thế này thì chúng cũng chỉ còn là một đống sắt vụn thôi.” Bác sĩ rời khỏi kệ để máy tính và dàn loa để lảng vảng đến tủ sách. “Tủ sách gớm thật. Toàn truyện tranh với sách chuyên ngành. Với lại cách gã sắp xếp tủ sách cũng gọn gàng lắm. Gã là kẻ cuồng công nghệ nên hẳn là cũng ám ảnh với việc sắp xếp giấy tờ nhỉ. Là chủ nhân của một tủ sách thế này thì có chết thảm cũng không ai bênh được.”
“Ông đừng tự tiện nữa.” Tôi đâm ra bực mình với thái độ tự nhiên như ruồi của Bác sĩ. “Ra khỏi căn phòng đó đi.”
“Lâu lắm rồi mới ra ngoài nên tao muốn đi thăm thú một chút thôi.” Bác sĩ nói với giọng hào hứng. “Tao nghĩ suy luận ban nãy của mày thú vị lắm. Tính ra mày cũng rất có tài. Suy luận đặc sắc. Có thể nói là vô cùng chặt chẽ. Giá như đó là chân tướng của vụ án thì hay hơn.”
“Mau ra đi.” Tôi quát. “Lỡ ai đến thì sao?”
“Muộn rồi. Chúng ta có khách kìa.” Bác sĩ điềm nhiên nói, mặt vẫn ngẩng lên nhìn tủ sách.
“Cái gì kia?”
“Xem ra lúc lên xe, mày chỉ toàn chú ý đến Hidaka thôi nhỉ.” Bác sĩ ngoái đầu lại nhìn tôi, cười toe toét. “Nên mới không để ý còn một chiếc xe luôn bám theo chúng ta. Chắc là để theo đuôi mày đấy.”
Tôi chạy xuống bậc giày dép, mở hé cửa lén nhìn ra ngoài.
Bãi đậu ở dưới có ánh đèn pha của một chiếc ô tô. Ghế lái có người ngồi. Chắc đang phán đoán xem tình hình trên này thế nào.
Tôi đóng cửa, khóa chốt rồi trở vào bếp.
Bác sĩ đang quanh quẩn trước tủ lạnh, hai tay đút túi áo blouse.
“Mày mở cửa tủ lạnh ra được không? Xem thử bên trong có gì.”
Tôi mở tủ lạnh ra.
Có một hộp giấy nước cam ép và vài lon bia để ở phần giá gắn trên cửa. Tủ lạnh để bừa bộn nào là đậu nạp, lạp xưởng với gói cà ri ăn liền.
“Chỉ có lũ ít học mới để cà ri ăn liền trong tủ lạnh.” Bác sĩ buông lời miệt thị. “Đúng như tao nghĩ, gã chỉ mua về những món thực phẩm ăn liền. Thế này thì cơm nước chắc cũng không tự nấu được. Ăn uống nghèo nàn quá. Lối sống của lũ đàn ông độc thân là thế này đây. Chốn này là cả một thế giới mới lạ với tao nên tao thấy tò mò lắm.”
“Tiếp theo ông sẽ bảo tôi nhìn hộc dưới chứ gì?” Tôi nói với giọng mỉa mai. “Trong lúc chúng ta bận khám phá lãnh địa của lũ đàn ông thì bên ngoài cũng có một tên đang tới kìa. Ông tính thế nào đây?”
“Nhớ tiếp đãi khách khứa cho tử tế.” Bác sĩ ra dấu bằng tay như đang muốn yêu cầu tôi đóng tủ lạnh lại. “Không cần tấn công người ta đâu. Tao muốn gặp vì có chuyện muốn hỏi.”
“Ông biết tên đàn ông ở bên ngoài à?”
“Đại khái thế. Tao nghĩ có khi mày cũng biết hắn đấy. Mặc dù đây là lần đầu tiên cả hai gặp mặt và nói chuyện với nhau.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
“Xem kìa, đến rồi đấy.” Nét mặt Bác sĩ trở nên hào hứng. “Cao trào cuối cùng đã điểm. Tao phải cất công ra ngoài để không bỏ lỡ đấy.”
Tôi bước ra bậc cấp, áp tai vào cánh cửa để nghe ngóng tình hình.
Kẻ bên ngoài gằn giọng hăm dọa, “Tao biết mày đang ở bên trong, Người kéo. Tao có chuyện muốn nói với mày. Mở cửa ra đi. Mày vốn dĩ là một kẻ thông minh nên chắc là sẽ hợp tác nhỉ?”
Tôi nhòm qua mắt thần để nhìn ra ngoài.
Tôi không tin vào mắt mình nữa.
Bằng cách nào mà hắn lại ở đây chứ?
Bác sĩ đã dặn phải tiếp đãi hắn cho tử tế. Lúc trông thấy mặt hắn, tôi cũng có suy nghĩ tương tự.
Giờ thì không cần phải che giấu vân tay nữa. Tháo găng xong, tôi mới mở cửa để tránh làm hắn nghi ngờ.
Ngoài cửa là tên đàn ông mặc áo măng tô dày sụ, nét mặt ánh lên vẻ nguy hiểm.
Song, lúc trông thấy mặt tôi, biểu cảm của hắn liền thay đổi.
“A, cô Yasunaga, cô không sao ư? Thế thì may quá.” Gương mặt hắn nở nụ cười hiền lành, nhưng trông cứ gượng gạo thế nào. “Gã đâu rồi?”
“Gã? Ai cơ?”
“Thì là Người kéo đấy. Chính là tên Hidaka Koichi, kẻ đã cưỡng ép cô đến đây.”
“Gã đang ở trong bếp.” Tôi thản nhiên đáp.
Tên đàn ông lom lom nhìn mặt tôi, đoạn đi nguyên giày bước vào trong nhà, băng qua hành lang.
Tôi theo sau hắn.
Vào đến bếp, tôi thấy hắn sững sờ trước thi thể Hidaka.
Tôi chậm rãi bước đến bồn rửa. Trong đó còn một con dao.
“Không được cử động.” Hắn ra lệnh cho tôi.
Lúc ngoái đầu lại, tôi đã thấy mũi súng của hắn chĩa về phía tôi rồi.
Tình hình này đúng là ngoài dự đoán.
“Tôi nghĩ cô nên cân nhắc cho kĩ trước khi tấn công tôi đi. Tôi có ưu thế hơn cô nhiều.”
Tôi giơ hai tay lên, mắt nhìn hắn, “Vậy ư…? Thật vậy sao?”
Gã lườm tôi với ánh mắt hình viên đạn.
“Xem ra tôi đã lừa bởi định kiến của mình rồi. Giới truyền thông đều nghĩ Người kéo là nam giới. Đáng lẽ tôi phải phớt lờ định kiến đó và tiến hành điều tra một cách khách quan hơn, nhưng rồi bản thân cũng vô thức tiếp nhận nó.” Hắn cắn môi dưới với vẻ bực dọc. “Ừ nhỉ. Tại sao hung thủ lại không thực hiện hành vi bạo lực tình dục lên người nạn nhân? Tại sao trên thi thể không lưu lại bất kì chất dịch cơ thể nào? Tại sao xem ra hung thủ hoàn toàn không có hứng thú về mặt tính dục đối với các nạn nhân? Điều này đã giải thích tất cả. Bởi vì Người kéo thật ra là một cô gái. Hơn nữa, lại còn là một cô gái rất xinh đẹp.”
Tên đàn ông chợt bật cười như đang tự mỉa chính mình.
“Tôi đã mong diện kiến cô từ lâu lắm rồi, quý cô Người kéo.”
“Tao cũng đã rất mong được gặp mày đấy, hung thủ giết chết Tarumiya Yukiko ạ.”
Từ bên cạnh tủ lạnh, Bác sĩ cất tiếng. Sắc mặt tên đàn ông chợt thay đổi.
Đúng vậy, hắn chính là kẻ đã gặp gỡ Yukiko ở quán ăn nhanh trước ga Đại học Gakugei.
“Tao ghét cảnh này thật đấy.” Giữa lúc cấp bách mà Bác sĩ vẫn có thể dùng giọng điệu thản nhiên để nói chuyện được. “Thám tử truy đuổi hung thủ. Hung thủ chĩa súng vào người thám tử. Hắn sẽ không lập tức tấn công thám tử mà sẽ kể lể một câu chuyện hết sức bi thảm. Chán chết. Thượng đế thể nào cũng sẽ dấy lên tận thế vì chán ghét cái cảnh này thôi.”
“Tôi chẳng hiểu cô đang muốn nói gì cả.” Tên đàn ông lộ vẻ bối rối.
“Một đoạn trong tác phẩm Cô gái trong hồ* đấy. Mày chưa đọc Raymond Chandler* bao giờ à? Ngặt nỗi tao ghét bộ truyện về Philip Marlowe lắm. Thế còn Christopher Marlowe* thì sao?”
Bác sĩ lớn tiếng trích dẫn.
Mày cải dạng đến đây theo lệnh tao
Nhưng đến trong dáng vẻ gớm guốc này, trông mới lố bịch làm sao.
Đến đây dưới lốt của chánh thanh tra,
Lớp vỏ chánh thanh tra thật hợp với một kẻ giết người.
“Câm mồm đi.” Tôi bực bội kêu lên. “Giờ phút này không phải lúc để ông khoe khoang thói trích dẫn của mình ra đâu.”
Chẳng biết vì cớ gì mà nét mặt tên đàn ông lại ánh lên vẻ thương hại, “A, những gì cô đang nghĩ trong đầu cũng gần đúng đấy.”
Bác sĩ vui vẻ mỉm cười, “Mày đang nghi ngờ tao mắc chứng đa nhân cách phải không? Đáng tiếc là không phải. Người mắc chứng đa nhân cách sẽ không thể giao tiếp với những nhân cách còn lại. Nhưng như mày đã chứng kiến nãy giờ, tao và con bé có thể trò chuyện và chia sẻ kí ức cho nhau. Có lẽ chứng bệnh này nên gọi là nhân cách tưởng tượng thì đúng hơn.”
“Thế có nghĩa ông là nhân cách tưởng tượng của cô ta?”
“Ngược lại mới đúng.” Nét mặt Bác sĩ chẳng hiểu sao lại trở nên đau khổ. “Con bé là nhân cách tưởng tượng do tao tạo ra, còn tao là bản ngã đè nén. Mà thôi, đó vốn dĩ là chuyên môn của mày. Bắt bọn tao rồi thì nhớ khám chữa cho cẩn thận nhé.”
Ánh mắt tên đàn ông lóe lên vẻ ma mãnh.
Trong lúc nói chuyện với Bác sĩ, hắn không một lần rời mắt khỏi tôi. Hẳn là trong đầu hắn đang nghĩ rằng nếu nhìn về phía Bác sĩ đang đứng cạnh bên tủ lạnh thì tôi sẽ thừa cơ lao vào người hắn đây. Thật là một tên âm hiểm.
“Xem ra chuyện gì ông cũng nhìn thấu nhỉ.” Hắn gằn giọng.
“Cũng chẳng phải do tao thích thú gì đâu.” Bác sĩ nhún vai. “Tên tuổi và địa chỉ của mày tao không biết, chỉ biết chắc rằng mày là một cảnh sát hình sự đã điều tra về Người kéo trong một thời gian dài. Tao còn nhận định rằng có khi mày là một profiler nữa kia, nhưng thật không ngờ mày lại làm đến chức chánh thanh tra.”
“Chính xác là chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm. Cũng có người dùng cái biệt danh khó ưa Tâm thần để gọi tôi nữa.”
“Tâm thần là chỉ tâm lý học à?”
“Phân tâm học.”
“Cũng thế cả, người Nhật có thói quen gọi tắt những từ dài mà. Mày biết không, đám nữ sinh trung học bây giờ gọi ban nhạc Skeleton Rock là SkeRo đấy.” Bác sĩ mỉm cười châm biếm. “Thám tử các người chắc cũng thích dùng từ lóng lắm nhỉ?”
“Chỉ lũ cảnh sát quèn mới thích làm trò đó.” Tên đàn ông cười đáp trả.
Tại sao cả hai lại nói chuyện thân tình với nhau như thể bạn bè lâu năm vậy? Không thèm để tâm đến tôi vẫn giơ tay chờ từ nãy đến giờ.
“Tại sao ông biết tôi là hung thủ?”
“Ngay từ đầu tao đã biết rồi.” Vẻ mặt của Bác sĩ trông như của một đứa con nít ranh mãnh. “Từ lúc phát hiện ra thi thể của Tarumiya kia.”
“Sao cơ?” Tên đàn ông bất giác kêu lên.
Tôi cũng muốn hét lên tương tự. Sao cơ?
“Lúc đó tao đã nghĩ rằng mày bắt chước thủ pháp của Người kéo nhằm mục đích trốn tội sau khi sát hại Tarumiya. Đó là lý do tại sao cô bé bị đâm kéo vào cổ họng sau khi siết chết bằng dây nhựa. Thủ pháp ngụy trang rất công phu. Nhìn thế nào cũng thấy đây là hành vi của Người kéo. Hơn nữa, lúc phát hiện ra cô bé, Chika cũng cảm thấy rất hoàn hảo. Ai nhìn cũng nghĩ đây nhất định là do Người kéo ra tay.”
Bác sĩ phá lên cười.
“Nhưng mà nhé, lại hoàn hảo quá mức! Rốt cuộc thủ phạm đã lấy ở đâu ra thông tin chi tiết như thế về Người kéo? Nghiên cứu chương trình tin tức trên truyền hình à? Không phải. Trên những kênh tin tức giải trí và báo chí người ta cũng không viết tường tận đến thế. Hay hung thủ là một phóng viên biết tin từ cảnh sát? Suy đoán đó cũng sai nốt. Người phóng viên tạp chí đến chỗ bọn tao hỏi tin cứ huyên thuyên mãi về thứ ‘hành vi bạo lực tính dục’ mà chúng tự tưởng tượng ra.”
Bác sĩ vừa gãi gãi thái dương bằng đầu bút bi, vừa nói tiếp.
“Với lại, không lý nào cảnh sát lại bán tin cho cánh phóng viên một cách chi tiết như thế. Đến nỗi mọi người không thể phân biệt đâu là Người kéo thật còn đâu là kẻ giả mạo ư? Giới cảnh sát phải chừa lại vài thông tin chỉ Người kéo thật mới biết để làm phép thử trên nghi phạm chứ. Manh mối mấu chốt nhất định phải bảo mật rất kĩ càng. E rằng, thứ mà cảnh sát đang che giấu chính là việc hung thủ có thực sự cưỡng hiếp nạn nhân hay không.”
“Đúng như ông nói.” Tên đàn ông đáp lời với vẻ mặt khó chịu. “Chúng tôi luôn đưa ra những thông tin mập mờ về việc liệu hung thủ có thực sự cưỡng bức nạn nhân hay không. Đó là mấu chốt giúp cảnh sát chỉ ra chân tướng Người kéo.”
“Quả đúng thế nhỉ. Từ đó lại sinh ra câu hỏi, vì lẽ gì tên hung thủ lại không nghĩ đến việc ngụy trang ‘hành vi bạo lực tính dục’ trên người nạn nhân chứ? Dù cho có không biết hành vi ấy Người kéo thực hiện thế nào thì ít ra hắn cũng phải nghĩ đến chuyện giở váy nạn nhân lên chứ. Song, y phục của Tarumiya lại vô cùng ngay ngắn và thẳng thớm. Không hề chạm đến. Điều này có nghĩa gì đây? Câu trả lời chỉ có một. Hung thủ phải là kẻ biết rõ về thủ pháp của Người kéo thật, hay nói cách khác, hắn nhất định là người trong giới cảnh sát.”
Bác sĩ nhìn xoáy vào gáy tên đàn ông.
“Suy luận cũng đơn giản thôi, chỉ có điều, tao không biết làm cách nào để tìm ra hung thủ thực sự. May mắn thay, tao vô tình trông thấy Tarumiya gặp gỡ một tên đàn ông bí ẩn ở quán ăn nhanh trước ga Đại học Gakugei. Nếu tên ấy thuộc giới cảnh sát thì đích thị là thủ phạm. Ngặt nỗi, tao không thể đến sở cảnh sát yêu cầu nhìn mặt từng điều tra viên có dính dáng đến vụ Người kéo được. Thật là bế tắc.”
Bác sĩ giơ hai tay lên chào thua như để thị phạm.
“Nhưng tao có sẵn con chủ bài có thể lừa mày ra. Đó là cây kéo tao vứt vào bụi rậm ở công viên.”
Chân mày tên đàn ông cau lại.
“Chính là cây kéo mà mày không thể lường trước ấy.”
Nụ cười nham hiểm của Bác sĩ càng thêm tươi tắn.
“Cây kéo bí ẩn đã phá hỏng kế hoạch công phu mạo danh Người kéo của mày. Ắt hẳn mày đã ảo não lắm khi nhận tin cảnh sát phát hiện ra cây kéo thứ hai nhỉ? Tại sao lại có cây kéo đó ở hiện trường? Hơn nữa, đó còn là một cây kéo mài nhọn hoắt như hung khí của Người kéo chứ chẳng phải một cây kéo tầm thường. Cây kéo còn lại đó hắn là đã thọc sâu vào lòng mày, như một mẩu xương cá hóc trong họng nhỉ? Chắc là đã khiến mày thao thức triền miên rồi. Tao nói có sai không?”
Bác sĩ lấy ngón trỏ chỉ vào tên đàn ông, nhưng ánh mắt của hắn thì chỉ xoáy vào tôi.
“Nhưng cuối cùng mày cũng khám phá ra ý nghĩa của cây kéo đó. Hay nói cách khác, mày đã nhận ra rằng chính Người kéo thật là người đã phát hiện ra thi thể nạn nhân.”
“Tôi đã nghĩ rằng làm gì có chuyện hoang đường đến thế, vậy mà…” Tên đàn ông cất tiếng như đang ép hết hơi ra khỏi buồng phổi, “Xác suất xảy ra chuyện trùng hợp đó chỉ có một trên vài chục nghìn. Không lý nào lại xảy ra trong thực tế.”
“Này này, đừng làm khổ kẻ không biết tính toán gì như tao chứ.” Bác sĩ nói như chế giễu. “Mặc dù là một profiler ưu tú nhưng mày lại là một nhà huyền học dở tệ nhỉ? Trên một chương trình về huyền học mà tao đã xem trên đài, có kẻ bảo rằng xác suất xảy ra chuyện trùng hợp là một trên vài triệu nên nó vốn dĩ là phép màu. Toàn những lời ngu ngốc. Xác suất dù có là một trên vài triệu hay một trên vài trăm triệu đi nữa thì nó vẫn chưa phải con số không, nên vẫn có khả năng xảy ra. Xác suất để một tiểu hành tinh va vào trái đất có khi chỉ là một trên vài trăm nghìn hoặc vài triệu, thế mà nó vẫn xảy ra và khiến loài khủng long tuyệt diệt. Đó là giả thuyết đã được các nhà khảo cổ học ngày nay chấp nhận. Cái kết luận ban đầu mày rút ra từ xác suất một trên vài chục nghìn cũng như thế.”
Tên đàn ông quẳng cho tôi ánh mắt đầy thù ghét. Có lườm thì lườm Bác sĩ ấy, tôi lầm bầm trong lòng.
“Nhưng tao có thể hiểu cảm giác của mày. Lúc trông thấy cây kéo cắm ở cổ họng Tarumiya, tao đã bất ngờ đến nỗi muốn ngã ngửa. Tao không thể tin rằng trên đời lại xảy ra chuyện khó tin đến thế. Lúc đó, tao đã hạ quyết tâm sẽ theo đuổi vụ này đến cùng.”
Nói đến đó, Bác sĩ quay sang nhìn tôi.
“Tao đã khuyên con bé hãy đi tìm thủ phạm thực sự của vụ án này, mặc dù bản thân tao không nghĩ nó có thể tìm ra mày bằng tài điều tra nghiệp dư như thế. Mục tiêu của tao nằm chỗ khác. Tao muốn nhử mày ra bằng những gì mà con bé điều tra được. Tao muốn mày chú ý đến việc nhân chứng phát hiện ra thi thể lại đang đi hỏi chuyện những người có quan hệ với nạn nhân. Tao đã hi vọng rằng chuyện ấy sẽ khiến mày cảm thấy nghi hoặc.”
Bác sĩ dừng một lúc để lời nói có thêm trọng lượng.
“Tao nghĩ mày có thể tự rút ra kết luận chính xác dựa trên nghi ngờ đó và dựa trên cây kéo thứ hai ở hiện trường, bất chấp việc cả hai trùng hợp đến mức nào đi nữa. Thế rồi, để xác nhận giả thuyết của mình, mày sẽ phải đến gặp bọn tao. Từng người bọn tao, nhỉ. Tao đã nghĩ thế đấy.”
“Lão khốn kiếp này, dám lấy tôi làm mồi nhử à!” Tôi cáu kỉnh la lên.
“Xin lỗi mày nhé.” Giọng điệu Bác sĩ nghe chẳng có vẻ gì là đang hối lỗi cả. “Nhờ thế chúng ta mới gặp được hung thủ thực sự, chẳng phải mọi chuyện rất tiến triển à?”
“Còn chiếc bật lửa có khắc chữ thì sao?”
Tôi lấy chiếc bật lửa ra khỏi túi đeo vai rồi giơ cho Bác sĩ xem.
“À, đó e rằng chỉ là đồ đánh rơi của ai trong công viên thôi. Tao nghĩ tổ giám định nhặt được không ít món tương tự đâu.”
“Khốn kiếp!”
Tôi ném chiếc bật lửa vào người Bác sĩ. Nó đập vào tường, kêu lên một tiếng khô khốc.
“Chỉ tiếc là mày quá xui.”
Bác sĩ hoàn toàn phớt lờ cơn giận của tôi và tiếp tục quay sang trò chuyện cùng tên đàn ông.
“Nếu bọn tao không vô tình phát hiện ra thi thể Tarumiya thì mọi chuyện đã không thành ra thế này. Có lẽ bọn tao sẽ biết về cái chết của cô bé qua ti vi hoặc báo đài, trong lòng chỉ ngầm thắc mắc tại sao ngoài kia lại có một kẻ ngu dốt mạo danh Người kéo đi giết người. Vì giới truyền thông không đưa tin quá chi tiết về thi thể, nên dù bọn tao có vô tình biết thông tin rò rỉ từ cảnh sát đi nữa thì cũng sẽ chẳng mảy may thắc mắc về thủ pháp mạo danh hoàn hảo của mày. Song, chẳng biết may rủi thế nào, Chika lại chọn đúng Tarumiya làm mục tiêu, để rồi dần đến việc bọn tao cùng phát hiện ra thi thể cô bé. Nhờ đó tao mới lập tức biết rằng ai là hung thủ thực sự.”
“Không, may chứ có rủi gì đâu.” Tên đàn ông lặng lẽ cất tiếng, mũi súng chĩa vào ngực tôi, “Nhờ thế tôi mới bắt được Người kéo mà. Suy luận của ông phần lớn đều đúng cả.”
Mũi súng vẫn chĩa thẳng về phía tôi.
“Người giết chết Yukiko chính là tôi. Tôi còn bắt chước thủ pháp của Người kéo để mọi người lầm tưởng rằng đây là hành vi của hắn. Tôi cũng đã khám phá ra ý nghĩa thực sự của cây kéo còn lại. Nhưng đáng tiếc thay, bao nhiêu thủ đoạn của ông xem ra chẳng được gì rồi.”
“Vậy ư? Nhưng chẳng phải mày đã xuất đầu lộ diện đấy sao?” Bác sĩ nghiêng đầu.
“Ông… à không, nên nói là hai người mới phải.” Tên đàn ông mỉm cười. “Tôi chẳng hề biết hai người đang điều tra thủ phạm đã giết hại Yukiko. Mấy tay cảnh sát kia chắc cũng không để ý gì đâu.”
“Chika tiến hành kín kẽ quá nhỉ!” Bác sĩ cười khổ. “Khác với người thuần lý thuyết như tao, con bé rất giỏi thực hành. Nhưng nó đã đến lễ tang của Yukiko, còn gặp gỡ bạn bè và người thân cô bé nữa. Thế mà không có điều tiếng nào đến tai mày ư?”
“Hidaka cũng có mặt ở đám tang. Cán bộ điều tra đã trông thấy gã. Ngay từ đầu cậu ta đã khăng khăng là tên này rất kì quặc, làm tôi bị lạc hướng.”
Gã đàn ông nói như thể đang nhổ ra thứ gì đó đáng nghét.
“Cảnh sát kiểu gì thế?”
“Một tay trẻ măng tên Isobe.”
“Tao có biết qua cậu ta. Có đến chỗ bọn tao một lần. Cũng là một tay điển trai đấy.”
“Cu cậu mà nghe thấy chắc sẽ mừng rỡ lắm đây.” Tên đàn ông lộ vẻ hứng thú. “Vì hình như Isobe đã bị cô Yasunaga hớp hồn. Cô đang là đề tài bàn tán ở Tổ Hình sự Cảnh sát Tây Meguro đấy.”
“Vinh dự quá!” Bác sĩ đáp, mắt chợt lóe lên như phát hiện ra điều gì. “Thế nên, mày theo đuôi Hidaka?”
“Đúng vậy. Có người khai rằng đã trông thấy Hidaka đi vào quán hamburger ở trước ga Đại học Gakugei vào khoảng giữa tháng Mười. Tôi lập tức hiểu rằng Hidaka đã theo dõi Yukiko như mục tiêu tiếp theo, và chắc chắn đã bắt gặp cảnh tôi với Yukiko hẹn hò. Hôm nay tôi quyết định mặt đối mặt để xác định xem liệu gã có phải Người kéo thật không.”
Nói đến đây, nét mặt hắn chợt sa sầm.
“Nghĩ cũng buồn cười. Hidaka không phải Người kéo, càng không phải kẻ đã vứt cây kéo kia đi, thế tại sao gã lại xuất hiện đúng lúc đúng chỗ để chứng kiến kia chứ? Chẳng phải quá trùng hợp sao?”
“Điều đó thì tao không rõ. Nhưng tao đã đoán ra đ?