Chương 10
Vài năm trước có một phụ nữ ủy mị ở Ypsilanti gửi cho tôi một lá thư. Cô ta biết tôi cũng ủy mị, tức là biết tôi suốt đời là một Đảng viên Dân chủ phía Bắc theo truyền thống Franklin Delano Roosevelt [39] , một người bạn của dân lao động. Cô sắp sửa sinh con - không phải của tôi - và cô muốn biết liệu mang một sinh linh vô tội và đáng yêu nhường này đến một nơi tệ hại như cái thế giới hiện tại có phải là chuyện dở hay không.
Cô viết, “Tôi rất muốn biết suy nghĩ của ông đối với một phụ nữ 43 tuổi cuối cùng cũng sắp sinh con đẻ cái nhưng đang thận trọng không biết có nên mang một sinh mạng mới đến một thế giới đáng sợ như thế này không.”
Đừng làm vậy! Tôi đã muốn nói thế với cô. Nó có thể là một George W. Bush hay Lucrezia Borgia [40] nữa. Đứa nhỏ sẽ may mắn nếu được sinh ra trong một xã hội ở đó thậm chí người nghèo cũng quá cân, nhưng sẽ không may nếu ở trong một xã hội không có một kế hoạch y tế quốc dân hay nền giáo dục công lập đúng mực cho đa số người dân, nơi mà những liều tiêm hành quyết tử tù và chiến tranh là những loại hình giải trí, và nơi mà tốn cả núi tiền cũng không đủ để học đại học. Chuyện sẽ không như vậy nếu đứa nhỏ là một đứa Canuck hoặc Swede hoặc Limey hoặc Frog hoặc Kraut [41] . Vì vậy, hoặc là tiếp tục dùng các biện pháp an toàn tình dục hoặc là di cư đi.
Nhưng tôi hồi âm rằng điều làm cho sự sống của tôi gần như đáng giá, ngoài âm nhạc ra, là tất cả những vị thánh mà tôi đã gặp, và họ có thể ở bất kỳ đâu. Khi nói “những vị thánh”, tôi muốn nói tới những người cư xử nhã nhặn trong một xã hội cực kỳ khiếm nhã.
***
Joe, một cậu thanh niên từ Pittsburg đến chỗ tôi với một thỉnh cầu: “Xin nói với tôi là mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả.”
“Chào mừng đến Trái Đất, cậu thanh niên.” Tôi nói. “Mùa hè thì nó nóng, mùa đông thì nó lạnh. Nó tròn nó ướt nó đông đúc. Joe, cậu có tối đa khoảng một trăm năm ở đây đấy. Chỉ có một luật lệ mà tôi biết tới: Khốn nạn thật, Joe, cậu phải sống cho tử tế!”
***
Một cậu thanh niên ở Seattle gần đây viết thư cho tôi:
Hôm nọ, người ta yêu cầu tôi làm một hành động giờ đã quá quen thuộc là cởi giày ra ở bộ phận kiểm tra an ninh sân bay. Khi tôi đặt giày lên băng chuyền, một cảm giác vô cùng lạ lẫm xâm chiếm người tôi. Tôi phải cởi giày ra để cho máy X-quang quét bởi vì trước đó có một gã đã cố sức làm nổ tung cả máy bay bằng đôi giày thể thao của hắn. Và lúc đó tôi nghĩ, tôi cảm thấy mình như đang ở trong một thế giới mà ngay cả Kurt Vonnegut cũng không thể tưởng tượng được. Giờ đây tôi thấy mình có thể hỏi ông những câu hỏi như thế này, vì vậy nói cho tôi biết đi, nếu là ông lúc đó, ông có tưởng tượng được không? (Chúng ta sẽ gặp rắc rối thật sự nếu có ai nghĩ ra cách cài thuốc nổ vào quần dài.)
Tôi hồi âm:
Cái chuyện giày ở sân bay và Mã cảnh báo Cam [42] , vân vân là những trò tấu hài đẳng cấp quốc tế không hơn không kém. Nhưng trò tấu hài mà tôi luôn yêu thích là trò mà anh hề phản chiến sùng đạo Abbie Hoffman (1936-1989) đã diễn thành công trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam. Anh ta tuyên bố có một cách phê mới là nhét vỏ chuối vào trực tràng. Thế là các nhà khoa học FBI nhét vỏ chuối vào đít mình để thử xem chuyện đó có đúng hay không. Hoặc là chúng ta hy vọng như vậy.
***
Người ta hay sợ sệt lắm. Thử xem người đàn ông không đề địa chỉ này viết:
Nếu ông biết rằng một gã có thể gây nguy hiểm cho ông - có thể hắn giấu súng trong túi, và ông cảm thấy hắn sẽ lấy ông làm đối tượng thử súng mà không ngần ngại dù chỉ một phút - ông sẽ làm gì? Chúng ta biết Iraq đặt ra một hiểm họa đối với chúng ta, đối với các nước khác. Tại sao chúng ta lại ngồi đây mà giả vờ mình được bảo vệ? Đó chính xác là những gì đã xảy ra với al-Qaeda và sự kiện 11 tháng Chín. Tuy nhiên, đối với Iraq hiểm họa này có quy mô rộng lớn hơn nhiều. Chúng ta có nên ngồi chơi, làm bọn trẻ nít ngồi chờ trong sợ hãi không?
Tôi hồi âm:
Làm ơn, vì tất cả chúng ta, mua một cây súng săn, loại nòng kép 18.53 mm càng tốt, và bắn banh đầu người ta ngay trong khu dân cư của ông ấy, trừ cớm vì họ có thể trang bị vũ khí.
***
Một người đàn ông từ Little Deer Isle, bang Maine viết cho tôi và hỏi:
Điều gì thật sự thôi thúc al-Qaeda giết người rồi tự hủy diệt? Tổng thống nói,
“Bọn chúng ghét các quyền tự do của chúng ta” - tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, tự do biểu quyết, lập hội rồi bất đồng với nhau, điều này nhất định không phải là những gì ta hay được từ những tù nhân bị giam giữ ở Guantanamo hoặc những gì y được biết từ các chỉ thị chiến thuật. Tại sao ngành truyền thông và những chính trị gia được bầu của chúng ta lại cho phép Bush trốn chạy những chuyện nhảm nhí như thế này chứ? Và làm sao có thể có được hòa bình, thậm chí là niềm tin vào lãnh đạo của chúng ta, nếu dân chúng Mỹ không được biết sự thật?
Ừm, người ta ước rằng những ai đã tiếp quản chính phủ liên bang của chúng ta, và do đó tiếp quản thế giới, qua một cuộc đảo chính nghiệp dư kiểu chuột Mickey, những kẻ ngắt toàn bộ chuông báo trộm do Hiến pháp chỉ định, tức là Thượng viện và Hạ viện này, Tòa án Tối cao này, và Chúng ta nữa, những Công dân, đều là những người Cơ Đốc giáo chân chính. Nhưng như William Shakespeare đã nói cho chúng ta biết cách đây đã lâu, “Quỷ Satan cũng có thể viện dẫn Kinh Thánh để phục vụ mục đích của hắn.”
Hay nói như một người đàn ông từ San Francisco viết thư cho tôi:
Làm sao mà công chúng Mỹ lại ngu muội đến thế? Người ta vẫn còn tin là Bush do dân bầu ra, tin là y quan tâm đến chúng ta và biết chút ít những gì mình đang làm. Làm sao chúng ta có thể “cứu” người khác bằng cách giết họ và phá hủy đất nước của họ chứ? Làm sao chúng ta có thể tấn công trước vì tin rằng chẳng bao lâu mình sẽ bị tấn công? Y không hiểu gì về đạo nghĩa, lý lẽ, cơ sở đạo đức cả. Y chẳng là cái thá gì mà chỉ là một con rối ngu đần đẩy chúng ta đến bên bờ vực thẳm. Tại sao mọi người không thấy được rằng tên độc tài quân sự ở Nhà Trắng không mặc quần áo chứ?
Tôi bảo anh ta rằng nếu anh ta còn nghi ngờ chuyện chúng ta là yêu tinh ở Địa ngục thì anh nên đọc cuốn Người lạ mặt bí ẩn mà Mark Twain viết vào năm 1898, cách xa Thế chiến Thứ nhất (1914-1918). Trong câu chuyện làm nhan đề cuốn sách, ông chứng minh trong sự dở khóc dở cười của mình, và của tôi nữa chứ, rằng Satan chứ không phải Chúa mới tạo ra địa cầu và “loài người khốn nạn”. Nếu bạn nghi ngờ điều đó, đọc tờ báo buổi sáng của bạn đi. Đừng bận tâm tờ nào. Đừng bận tâm ngày nào.