← Quay lại trang sách

Chương 11

Giờ thì, tôi có một tin tốt cho bạn và một tin xấu. Tin xấu là bọn Hỏa Tinh đã đáp xuống thành phố New York rồi và đang trú ngụ tại khách sạn Waldorf Astoria. Tin tốt là chúng chỉ ăn thịt đàn ông, đàn bà, trẻ em vô gia cư bất kể da họ màu gì, và chúng tè ra xăng.

Đổ thứ nước ấy vào chiếc Ferrari là bạn có thể đi một trăm dặm một giờ. Đổ một ít vào máy bay là bạn có thể đi nhanh như đạn và thả đủ thứ rác rưởi xuống đầu bọn Ả Rập. Đổ một ít vào xe buýt trường học là nó sẽ đưa đón tụi nhỏ đi học và về nhà đến nơi đến chốn. Đổ một ít vào xe chữa cháy là nó sẽ đưa lính cứu hỏa tới đám cháy để dập lửa. Đổ một ít vào chiếc Honda là nó có thể đưa bạn tới chỗ làm và sau đó đón bạn về nhà lại.

Đợi mà nghe xem bọn Hỏa Tinh ị ra thứ gì này. Chính là uranium. Chỉ một kẻ trong bọn chúng thôi cũng đủ thắp sáng và sưởi ấm mọi căn nhà, trường học, nhà thờ, và doanh nghiệp ở Tacoma [43] rồi.

Tuy nhiên nghiêm túc mà nói, nếu có theo dõi tin tức thời sự qua mấy tờ báo lá cải ở siêu thị, bạn biết rằng một nhóm nhà nhân chủng học Hỏa Tinh vẫn đang nghiên cứu nền văn hóa của chúng ta trong mười năm qua, bởi vì văn hóa của chúng ta là nền văn hóa duy nhất đáng giá một chút trên cả hành tinh này. Bạn hoàn toàn có thể quên Brazil và Argentina đi.

Dù sao thì tuần trước chúng cũng đã về nhà rồi, vì chúng biết vấn đề trái đất nóng lên sắp trở nên tệ hại đến mức nào. Phương tiện giao thông trong không gian của chúng, tình cờ thay, không phải là đĩa bay. Nó giống như liễn xúp bay hơn. Và chúng thấp bé lắm, chỉ cao có 15 xăngtimét thôi. Nhưng da chúng không phải xanh lá cây. Da chúng màu hoa cà cơ.

Và để chia tay, vị lãnh đạo da hoa cà thấp bé của chúng, bằng cái giọng khe khẽ, thì thà thì thào ấy, nói rằng văn hóa Mỹ có hai thứ mà không người Hỏa Tinh nào có thể hiểu nổi.

“Mục đích của chúng là gì nhể?” - bà lãnh đạo kêu chút chít. “Mục đích của khẩu dâm và môn đánh gôn có thể là gì nhể?”

Đó là trích đoạn từ một cuốn tiểu thuyết tôi viết trong khoảng năm năm qua nói về Gil Berman, kém tôi ba mươi sáu tuổi, một diễn viên hài đứng độc diễn trong ngày tận thế. Cuốn sách nói về việc bông đùa trong khi ta đang giết sạch cá ở đại dương, và đốt cháy từng khối hoặc từng giọt hoặc từng mùi nhiên liệu hóa thạch cuối cùng. Nhưng cuốn sách không chịu kết thúc ở đó.

Nhan đề tạm ổn của cuốn sách - hay đúng ra là nhan đề không ổn của nó - là Nếu ngày nay Chúa còn sống. Và nghe này, đã đến lúc chúng tôi tạ ơn Chúa đã cho chúng tôi sống trong một đất nước mà ngay cả dân nghèo cũng quá cân. Tuy nhiên chế độ ăn của Bush có thể thay đổi điều ấy.

Lại nói về cuốn tiểu thuyết tôi không bao giờ có thể hoàn tất được, Nếu ngày nay Chúa còn sống, nhân vật nam chính, người diễn viên hài đứng độc diễn vào ngày tận thế, không những anh tố cáo sự nghiện ngập nhiên liệu hóa thạch của chúng ta và những tên buôn thuốc phiện ở Nhà Trắng, mà anh ta còn chống lại việc quan hệ tình dục do dân số tăng quá mức. Gil Berman nói với khán giả của mình:

Tôi đã trở thành một con vật bị thiến sạch. Tôi kiêng khem tình dục cũng bằng ít nhất năm mươi phần trăm số tăng lữ dị tính của Cơ Đốc giáo La Mã. Và kiêng khem chẳng phải như chuyện lấy tủy răng. Nó tốn rất ít tiền và tiện lợi vô cùng. Nói về tình dục an toàn đi! Bạn không phải làm bất cứ thứ gì sau đó cả, bởi lẽ chẳng có hệ quả gì sất.

Và khi cơn thịnh nộ của tôi, tên tôi gọi cái ti vi của mình, hết khoe vú, cười vào mặt tôi rồi lại nói là mọi người trừ tôi ai cũng định tối nay sẽ ăn nằm với người khác, và đây là tình trạng khẩn cấp quốc gia mà, nên tôi phải chạy nhanh ra ngoài mua ngay một chiếc xe hay mấy viên thuốc, hay một cái máy tập thể dục gấp được mà tôi có thể giấu dưới giường, rồi khi ấy tôi cười như một con linh cẩu. Tôi biết và bạn cũng biết là hàng triệu triệu người Mỹ đạo đức, không loại trừ bạn, sẽ không ăn nằm với ai tối nay.

Và những con vật bị thiến chúng tôi biểu quyết! Tôi mong chờ một ngày nào đó Tổng thống của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, chính ngài đấy nhá, người có lẽ cũng sẽ không ăn nằm với ai tối nay, sẽ ban bố một ngày tự hào quốc gia dành cho động vật bị thiến. Từng người một trong chúng tôi, theo từng nhóm triệu người, sẽ thú nhận cho thiên hạ biết. Vai thẳng đứng, cằm hất cao, chúng tôi sẽ diễu hành trên các con phố chính nhan nhản khắp cái quốc gia dân chủ mê vú này, vừa diễu hành vừa cười như mấy con linh cẩu!

Còn Chúa thì sao? Nếu ngày nay Người còn sống? Gil Berman nói, “Nếu còn sống, Chúa nhất định sẽ là một kẻ vô thần, vì đủ thứ cặn bã đã văng tung tóe khắp nơi rồi, rất rất nhiều cặn bã.”

***

Tôi nghĩ một trong những sai lầm lớn nhất mà chúng ta đang mắc phải, chỉ đứng thứ hai sau chuyện làm người, có liên quan tới bản chất của thời gian. Chúng ta có những thiết bị như đồng hồ này, lịch này để xắt thời gian thành lát mỏng như xúc xích salami rồi ta đặt tên cho mấy miếng ấy như thể ta sở hữu chúng và chúng không bao giờ thay đổi được - như “11:00 sáng, 11 tháng 11 năm 1918” chẳng hạn - trong khi thực tế chúng cũng có thể vỡ tan thành nhiều mảnh hoặc thành những giọt thủy ngân lăn lông lốc.

Vậy thì, có thể nào không, có thể nào Thế chiến Thứ hai là nguyên nhân của Thế chiến Thứ nhất không? Nếu không thì Thế chiến Thứ nhất vẫn là một thứ vô nghĩa lý ghê tởm không giải thích được. Hoặc thử trả lời câu này: có thể nào những thiên tài tưởng chừng khó tin như Bach, Shakespeare và Einstein thực tế không phải là những con người siêu đẳng gì cả mà chỉ là mấy kẻ đạo văn sao chép những thứ vĩ đại từ tương lai?

***

Thứ Ba, ngày 20 tháng Một năm 2004, tôi gửi cho Joel Bleifuss, biên tập viên của tôi ở tạp chí In These Times, bản fax này:

ĐÂY ĐANG Ở MỨC BÁO ĐỘNG CAM.

TẤN CÔNG KHỦNG BỐ VỀ KINH TẾ

SẼ XẢY RA LÚC 8 GIỜ TỐI EST [44] . KV

Lo lắng, anh ta gọi tôi hỏi chuyện gì xảy ra vậy. Tôi nói tôi sẽ cho anh biết khi có thông tin đầy đủ hơn về những quả bom mà George Bush đã lên kế hoạch sẽ chuyển tải trong bài diễn văn Báo cáo Tình hình Quốc gia của y.

Đêm đó tôi nhận được cú điện thoại từ người bạn là nhà văn khoa-học-viễn-tưởng-đã-hết-xuất-bản Kilgore Trout. Ông ta hỏi tôi, “Ông có xem diễn văn Báo cáo Tình hình Quốc gia không?”

“Có, và nó chắc chắn khiến người ta nhớ lại những gì mà nhà soạn kịch vĩ đại theo xã hội chủ nghĩa của Anh là George Bernard Shaw nói về hành tinh này.”

“Điều đó là?”

“Ông ấy nói, ‘Tôi không biết có người trên mặt trăng hay không, nhưng nếu có, chắc họ đang sử dụng trái đất làm nhà thương điên của họ’. Và lúc ấy ông không phải nói về lũ vi trùng hay mấy con voi. Ông muốn nói đến con người chúng ta.”

“Ừm.”

“Ông không nghĩ nơi đây là Nhà thương điên của Vũ trụ à?”

“Kurt, tôi không nghĩ mình đã phát biểu ý kiến bằng cách này hay cách khác.”

“Chúng ta đang giết hành tinh với vai trò là hệ hỗ trợ sự sống này, giết bằng chất độc từ mấy trò ầm ĩ về nhiệt động lực học mà chúng ta bày ra với năng lượng nguyên tử và nhiên liệu hóa thạch, mà mọi người ai cũng biết, nhưng hầu như chẳng ai quan tâm cả. Chúng ta điên đến như vậy đấy. Tôi nghĩ hệ miễn dịch của hành tinh này đang tìm cách loại bỏ chúng ta bằng AIDS này, những chủng cúm mới này, rồi cả bệnh lao phổi nữa, vân vân. Tôi nghĩ hành tinh này loại bỏ chúng ta. Chúng ta thật sự là những con vật khủng khiếp. Ý tôi là, cái bài hát ngu ngốc của Barbra Streisand, ‘Những người cần người khác là những người may mắn nhất thế giới’ - bà ta đang nói về bọn ăn thịt người. Nhiều thứ để ăn lắm. Đúng vậy, hành tinh này đang tìm cách loại bỏ chúng ta nhưng tôi nghĩ đã quá trễ rồi.”

Rồi tôi tạm biệt bạn tôi, dập máy điện thoại, ngồi xuống và viết mộ chí này: “Trái đất tốt đẹp - chúng ta đã có thể cứu được nó, nhưng chúng ta lại bủn xỉn và biếng nhác chết bỏ.”