← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Guy chậm rãi đi bộ về nhà, để đến được đường Ambrose nơi anh sống, anh thường đi qua con đường Travis râm mát và yên ả. Giờ có một tiệm hoa quả nhỏ ở góc đường Travis và Delancey, nằm ngay trên bãi cỏ trước hiên nhà ai đó như một cửa hàng đồ chơi trẻ con. Từ phía Washatorium - tòa nhà quá cao đã phá hoại kiến trúc đầu tây của phố Ambrose - những người phụ nữ mặc đồng phục trắng đang tràn ra, tán gẫu trên đường đi ăn trưa sớm. Guy mừng vì không gặp ai trên đường khiến anh phải dừng lại nói chuyện. Anh cảm thấy trì trệ, lặng lẽ, nhẫn nhục và thậm chí còn khá hạnh phúc. Kỳ lạ thay chỉ sau 5 phút nói chuyện với Miriam, cô ta đã trở nên thật xa cách - và có phần lạ lẫm. Mọi chuyện trở nên không còn quan trọng nữa. Giờ anh cảm thấy xấu hổ về sự lo lắng của mình lúc còn ở trên tàu.

“Không tệ lắm mẹ ạ,” anh vừa nói vừa mỉm cười khi về tới nhà.

Mẹ chào đón anh với hàng lông mày khẽ nhướn lên đầy lo âu. “Mẹ mừng khi nghe điều đó.” Bà kéo một chiếc ghế bập bênh lại và ngồi xuống lắng nghe. Bà là một phụ nữ nhỏ người với mái tóc màu nâu sáng, đường nét xinh xắn, chiếc mũi dọc dừa khá đẹp và năng lượng dường như luôn tỏa sáng lấp lánh trên mái tóc điểm bạc của bà. Gần như lúc nào bà cũng vui vẻ. Điều này làm cho Guy cảm thấy anh và mẹ tương đối khác biệt, cũng chính nó đã khiến anh phần nào trở nên xa lạ với bà từ hồi anh còn phải chịu đựng đau khổ vì Miriam. Guy thích chăm bẵm sự đau khổ của mình, khám phá tất cả những gì có thể về chúng, trong khi mẹ anh thì khuyên anh nên quên đi. “Miriam đã nói gì? Con đã không đi lâu lắm. Mẹ tưởng con sẽ ăn trưa cùng con bé cơ.”

“Không đâu mẹ.” Anh thớ dài và ngồi sụp xuống chiếc ghế sô pha thêu kim tuyến. “Mọi chuyện đều ổn, nhưng chắc con sẽ không nhận việc xây Palmyra nữa.”

“Ôi, Guy. Sao lại không? Có phải...? Có đúng là con bé đang có bầu không?”

Mẹ anh thất vọng, Guy nghĩ thầm, nhưng thất vọng một cách quá nhẹ nhàng đối với ý nghĩa thật sự của công việc này. Nhưng anh cũng mừng vì bà không biết công việc này thật sự có ý nghĩa như thế nào. “Đúng vậy,” anh nói, rồi ngả đầu ra sau cho tới khi cảm nhận được khung gỗ mát lạnh của ghế sô pha sau gáy mình. Anh nghĩ tới vùng vịnh đã chia cách cuộc sống của anh và mẹ. Anh chỉ kể rất ít cho bà về cuộc sống của anh với Miriam. Và mẹ anh, người đã được nuôi dạy một cách thoải mái và hạnh phúc ở Mississippi, thì luôn bận rộn với ngôi nhà rộng rãi, vườn tược và những người bạn trung thành, dễ mến ở Metcalf - bà thì có thể hiểu được gì về một kẻ hiểm ác như Miriam cơ chứ? Hoặc bà có thể hiểu gì về cuộc sống bấp bênh mà anh sẵn lòng trải qua ở New York chỉ vì một hai ý tưởng đơn giản trong công việc của mình?

“Giờ thì bãi biển Palm có gì liên quan với Miriam nào?” cuối cùng bà cũng hỏi.

“Miriam muốn cùng con đi tới Palm. Muốn được bảo vệ một thời gian. Và con không tài nào chịu đựng nổi điều đó.” Guy nắm chặt tay. Anh đột ngột tưởng tượng ra cảnh Miriam ở bãi biển Palm hay Miriam gặp Clarence Brillhart, quản lý của câu lạc bộ Palmyra. Nhưng Guy biết không phải vì anh đang tưởng tượng ra cú sốc của Brillhart dưới vẻ ngoài lịch sự bình thản và điềm tĩnh thường thấy, mà chỉ đơn giản là cảm giác ghê tởm của anh khiến điều đó bất khả thi. Anh chỉ không thể chịu nổi việc có Miriam ở bên cạnh khi tiến hành một dự án như thế này. “Con không thể chịu được điều đó,” anh nhắc lại.

“Ồ,” là tất cả những gì bà nói, nhưng sự im lặng hiện giờ của bà mang vẻ thấu hiểu. Guy nghĩ nếu bà đưa ra bình luận gì đó thì nó chỉ nhắc anh nhớ lại sự phản đối ngày trước của bà với cuộc hôn nhân của họ. Và bà sẽ không khiến anh nhớ lại vào thời điểm này. “Con sẽ không thể chịu đựng được điều đó đâu,” bà nói thêm, “bất kể là bao lâu đi nữa.”

“Con không thể chịu được.” Anh đứng dậy và ôm khuôn mặt mềm mại của bà trong tay. “Mẹ à, con không thèm quan tâm đâu,” anh nói rồi hôn trán bà. “Con thật sự chẳng quan tâm chút nào.”

“Mẹ không tin là con quan tâm. Nhưng vì sao?”

Anh băng qua phòng để tới chỗ cây đàn piano. “Vì con sẽ tới Mexico để gặp Anne.”

“Ồ, vậy sao?” bà mỉm cười, niềm hoan hỉ vì buổi sáng đầu tiên được ở cùng con trai đã chiến thắng. “Con thật thích đi lang thang!”

“Mẹ muốn tới Mexico không?” Anh mỉm cười nói qua vai và rồi bắt đầu chơi một bàn saraband đã được học hồi nhỏ.

“Mexico!” Mẹ anh giả vờ sợ hãi. “Lũ ngựa hoang cũng không lôi mẹ tới Mexico được đâu. Có lẽ con có thể đưa Anne về gặp mẹ trên đường quay về.”

“Có thể.”

Bà đi tới và ngập ngừng đặt tay lên vai anh. “Guy, thỉnh thoảng mẹ cảm thấy con đã vui trở lại. Ở những thời điểm buồn cười nhất.”