← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Chống khuỷu tay nằm trên giường, Guy nhìn chằm chằm vào bức thư được viết bằng bút chì gửi cho anh.

“Mẹ đoán rằng mình chỉ còn một lần để đánh thức con dậy trong suốt cả khoảng thời gian dài sắp tới,” mẹ anh nói.

Guy nhặt bức thư từ bãi biển Palm lên, “Có lẽ cũng không lâu lắm đâu mẹ.”

“Ngày mai máy bay của con sẽ cất cánh vào lúc mấy giờ?”

“1 giờ 20 phút ạ.”

Bà cúi xuống và chỉnh lại tấm ga trải giường của anh một cách không cần thiết.

“Mẹ không nghĩ là con có thời gian ghé qua thăm Ethel đâu nhỉ?”

“Ồ, chắc chắn là con có chứ, mẹ.” Ethel Peter là một trong những người bạn thân thiết nhất của mẹ anh. Bà đã dạy những bài học piano đầu tiên cho Guy.

Bức thư từ biển Palm đến từ ông Brillhart. Anh đã được trao quyền thiết kế. Ông Brillhart cũng đã thuyết phục Ban giám đốc về các ô cửa sổ có mái hắt.

“Sáng nay, mẹ có một ít cà phê mạnh ngon lắm,” mẹ anh nói từ thềm cửa. “Có muốn ăn sáng trên giường không?”

Guy mỉm cười với bà. “Có chứ!”

Anh cẩn thận đọc lại bức thư của ông Brillhart, nhét nó trở vào trong phong bì và chậm rãi xé nó đi. Rồi anh mờ bức thư còn lại. Nó chỉ dài một trang, viết bút chì nguệch ngoạc. Chữ ký hoa mỹ cuối thư khiến anh mỉm cười trở lại: Charles A. Bruno.

Guy thân mến,

Anh bạn trên tàu của anh đây, nhớ chứ? Tối hôm đó, anh đã bỏ quên sách trong phòng tôi và tôi tìm thấy một địa chỉ ở Texas mà tôi tin là vẫn đúng. Tôi đang gửi trả lại cuốn sách cho anh. Tôi đã đọc một ít trong đó, trước giờ tôi không hề biết rằng lại có nhiều cuộc trò chuyện đến thế trong Plato.

Rất vinh hạnh khi được ăn tối cùng anh ngày hôm đó và hy vọng tôi có thể đưa anh vào danh sách bạn bè của mình. Sẽ rất tuyệt nếu được gặp anh ở Santa Fe và nếu anh có khả năng đổi ý thì địa chỉ là: Khách sạn La Fonda, Santa Fe, New Mexico. Ít nhất là trong 2 tuần tới.

Tôi vẫn nghĩ mãi về ý tưởng một vụ giết người kép. Tôi chắc chắn nó khả thi. Tôi không thể biểu lộ với anh niềm tin nào mãnh liệt hơn về ý tưởng đó! Dù tôi biết chủ đề ấy không hấp dẫn anh.

Liệu những điều có thể xảy đến với vợ anh có hấp dẫn hơn không? Hãy viết thư lại cho tôi sớm nhé. Ngoài việc bị mất ví ở El Paso (bị trộm ngay trước mặt tại quầy bar) thì không có chuyện gì đáng để viết cả. Không hề thích El Paso, xin lỗi anh.

Hy vọng sớm được nghe tin từ anh,

Bạn anh,

Charles A. Bruno

Tái bút: Rất xin lỗi vì ngủ dậy muộn và không gặp được anh vào buổi sáng hôm đó.

C.A.B.

Bằng cách nào đó, bức thư ấy đã làm anh hài lòng. Nghĩ về thái độ không gò bó của Bruno thật thoải mái.

“Yến mạch!” anh hồ hởi nói với mẹ. “Đừng bao giờ cho yên mạch vào trứng rán của con ở phía bắc này.”

Anh mặc chiếc áo ngủ cũ mèm ưa thích dù nó quá nóng với thời tiết hiện giờ, ngồi dựa lưng vào giường với tờ Metcalf Star và bữa sáng được đặt lên một chiếc bàn ăn đã lung chân.

Sau đó, anh tắm táp và ăn vận như thể có việc cần làm vào ngày hôm đó, nhưng thực ra là chẳng có gì để làm. Hôm qua, anh đã tới thăm nhà Cartwrights. Anh có thể đi gặp Peter Wnggs, người bạn thuở nhỏ, nhưng bây giờ Peter làm việc ở New Orleans. Anh tự hỏi Miriam đang làm gì. Có lẽ là làm móng ở hiên sau, hoặc chơi cờ đam với một cô bé hàng xóm thần tượng và muốn trở thành người giống hệt như cô ta. Miriam không phải là kiểu người hay lo nghĩ khi bị chệch kế hoạch. Guy châm một điếu thuốc lá.

Những tiếng loảng xoảng nhẹ và ngắt quãng vang lên từ dưới gác, nơi mẹ anh hoặc bà đầu bếp Ursline đang lau rửa đồ bạc và chất từng chiếc từng chiếc một đến khi thành một đống.

Vì sao hôm nay anh chưa bay tới Mexico? 24 tiếng nhàn rỗi sắp tới sẽ thật thống khổ, anh biết. Tối nay, chú anh và có thể là cả vài người bạn của mẹ anh, sẽ lại ghé qua. Tất cả đều muốn gặp anh. Kể từ chuyến thăm cuối cùng của anh, tờ Metcalf Star đã in cả một cột báo về anh và các thiết kế của anh, nhắc tới cả các suất học bổng của anh, học bổng Prix de Rome mà anh chưa được nhận vì chiến tranh, cửa hàng mà anh thiết kế ở Pittsburgh và một bệnh xá nho nhỏ của bệnh viện ở Chicago. Nó vang lên thật ấn tượng trên tờ báo. Nó gần như đã khiến anh cảm thấy mình quan trọng. Anh nhớ lại cái ngày cô độc ở New York khi đoạn báo được gửi đến trong thư của mẹ anh.

Ý muốn bốc đồng muốn viết thư cho Bruno ập đến khiến anh ngồi xuống bàn làm việc, nhưng với bút trong tay, anh nhận ra mình chẳng có gì để nói. Anh có thể mường tượng ra Bruno trong bộ cánh màu đồng rỉ, túi đựng máy ảnh khoác trên vai, lê bước lên một con đồi cằn cỗi ở Santa Fe, toét miệng cười về một thứ gì đó, khoe hàm răng xấu xí, run rẩy nhấc máy ảnh lên và bấm. Bruno với 1.000 đô la luôn có sẵn trong túi, ngồi ở quầy rượu, chờ mẹ đến. Anh có gì để nói với Bruno chứ? Anh đóng nắp bút mực lại và quẳng nó lên bàn.

“Mẹ ơi?” anh gọi. Anh chạy xuống cầu thang. “Chiều nay đi xem phim nhé?”

Mẹ anh bảo tuần này bà đã đi xem phim 2 lần rồi. “Con biết là con không thích xem phim mà!” bà quở trách anh.

“Mẹ, con thật sự rất muốn xem phim!” anh mỉm cười khăng khăng đòi đi.