CHƯƠNG 8
Tối hôm đó, điện thoại vang lên lúc tầm 11 giờ. Mẹ anh đã nghe điện rồi vào gọi anh, lúc đó đang ngồi ở phòng khách với cô, chú và 2 người em họ, Ritchie và Ty.
“Đường dài,” mẹ anh nói.
Guy gật đầu. Tất nhiên, nhất định là Brillhart đòi anh giải thích thêm. Hôm đó, anh đã trả lời thư của ông ta. “Chào, Guy,” giọng nói vang lên. “Charley đây.”
“Charley nào thế?
“Charley Bruno.”
“Ồ!... Cậu thế nào? Cảm ơn vì cuốn sách.”
“Tôi chưa gửi nó đâu nhưng sẽ gửi,” Bruno nói với vẻ hân hoan ngà ngà say mà Guy vẫn còn nhớ hôm ở tàu. “Sẽ tới Santa Fe chứ?”
“Tôi e là mình không thể.”
“Thế còn bãi biển Palm thì sao? Tôi có thể tới thăm anh ở đó trong vài tuần nữa chứ? Tôi muốn xem công trình của anh trông ra sao.”
“Xin lỗi, chuyện đó ngừng hẳn rồi.”
“Ngừng à? Vì sao?”
“Phức tạp lắm. Tôi đã đổi ý.”
“Vì vợ anh à?”
“Kh-không.” Guy cảm thấy hơi bực bội.
“Cô ta muốn anh ở cùng à?”
“Phải. Gần như thế.”
“Miriam muốn tới bãi biển Palm á?”
Guy ngạc nhiên vì Bruno vẫn còn nhớ tên cô ta.
“Anh chưa ly dị được đúng không?”
“Sắp,” Guy nói cộc lốc.
“Phải, tôi sẽ trả tiền cho cuộc gọi này!” Bruno hét lên với ai đó. “Trời ạ!” giọng nói mang đầy vẻ chê bai. “Nghe này, Guy, anh quyết định từ bỏ công việc đó vì cô ta ư?”
“Không hẳn. Nó không quan trọng đâu. Tất cả đã chấm dứt rồi.”
“Anh phải đợi tới lúc đứa trẻ chào đời mới ly dị được à?”
Guy không nói gì.
“Gã kia sẽ không cưới cô ta chứ gì?”
“Ồ, có, anh ta...”
“Sao?” Bruno ngắt lời một cách mỉa mai.
“Tôi không nói chuyện thêm được nữa. Tối nay, chúng tôi có khách đến chơi. Chúc cậu có một chuyến đi thoải mái, Charley.”
“Khi nào thì chúng ta có thể nói chuyện? Ngày mai nhé?”
“Ngày mai tôi sẽ không ở đây nữa.”
“Ồ.” Bây giờ, giọng Bruno nghe có vẻ lạc lõng và Guy hy vọng là cậu ta sẽ như thế. Rồi giọng nói đó lại vang lên với vẻ thân mật ảm đạm, “Nghe này, Guy, nếu anh muốn giải quyết bất kỳ chuyện gì, anh biết đấy, tất cả những gì anh phải làm là ra dấu hiệu.”
Guy cau mày. Một câu hỏi đang hình thành trong đầu anh và ngay lập tức anh đã biết được câu trả lời. Anh vẫn nhớ ý tưởng giết người của Bruno.
“Anh muốn gì, Guy?”
“Không gì cả. Tôi đang hết sức mãn nguyện. Hiểu không?” Bruno chỉ đang tỏ ra liều lĩnh do uống rượu mà thôi, anh nghĩ thầm. Vì sao anh lại phản ứng nghiêm trọng như thế chứ?
“Guy, tôi nghiêm túc đấy,” giọng nói nhè nhè, say xỉn hơn cả lúc trước.
“Tạm biệt, Charley,” Guy nói. Nhưng anh muốn đợi Bruno gác máy.
“Không có vẻ như mọi chuyện đều ổn đâu,” Bruno thách thức.
“Tôi không thấy nó liên quan gì tới cậu.”
“Guy!” giọng nói than thở rền rĩ.
Guy định nói gì đó, nhưng đường dây kêu tách và tịt ngóm. Anh đã có ý định bốc đồng là muốn báo tổng đài để lần lại cuộc gọi. Nhưng rồi anh nghĩ, chỉ là do say xỉn thôi mà. Và cả buồn chán nữa. Anh cáu vì Bruno có địa chỉ của mình. Guy cào tay trên tóc và quay lại phòng khách.