CHƯƠNG 14
Giả sử Bruno đã làm việc đó? Tất nhiên là cậu ta không thể, nhưng giả sử thôi? Họ có tóm được cậu ta không? Bruno có bảo họ rằng vụ giết người là kế hoạch chung của cả hai không? Guy có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Bruno nấc cụt và kể tất tần tật mọi chuyện. Chẳng thể đoán được một đứa trẻ thần kinh yếu như Bruno sẽ nói gì. Guy lục lọi trí nhớ mơ hồ của mình về cuộc đối thoại trên tàu, cố nhớ lại xem liệu anh có nói gì đó được xem là đồng thuận với ý tưởng điên rồ của Bruno trong khi đùa cợt, giận dữ, hoặc say xỉn hay không. Không hề. Dù câu trả lời là không, anh vẫn nhớ rõ từng từ từng chữ trong bức thư của Bruno: “ý tưởng của chúng ta về việc cùng giết người. Nó có thể thực hiện được, tôi chắc chắn. Tôi không thể bày tỏ lòng tự tin tuyệt đối của mình...” Từ cửa sổ máy bay, Guy nhìn xuống khoảng không tối thăm thẳm bên dưới. Vì sao anh lại không quá lo lắng nhỉ? Trên dãy ghế đầu, một que diêm sáng lờ mờ trên đầu thuốc lá của ai đó. Mùi hương thuốc lá Mexico phảng phất, đăng đắng và buồn nôn. Anh nhìn đồng hồ của mình: 4 giờ 25 phút.
Gần đến sáng thì anh chìm vào giấc ngủ, thuận theo tiếng gào thét rung chuyển của động cơ dường như đang muốn quyết tâm muốn xé vụn máy bay, xé vụn tâm trí anh, rồi tan nát trên bầu trời. Anh thức dậy khi thời tiết đang u ám và xám xịt, cùng với một luồng suy nghĩ mới: người tình của Miriam đã giết cô ta. Điều đó là quá rõ ràng và chắc chắn. Hắn đã giết cô ta trong khi cãi cọ. Người ta rất hay bắt gặp những trường hợp như thế trên báo, nạn nhân thường là những người phụ nữ như Miriam. Trên trang nhất của tờ tin vắn El Grafico mà anh đã mua ở sân bay - anh không thể tìm thấy một tờ báo Mỹ nào, dù cho suýt bị trễ chuyến bay để tìm kiếm - đã viết về vụ giết hại một cô gái cùng một bức ảnh của gã nhân tình Mexico đang cười toe toét trong khi cầm con dao đã giết chết cô ta. Guy đã đọc nó, thấy chán ngay ở đoạn thứ hai.
Một thanh tra cảnh sát mặc thường phục đón anh ở sân bay Metcalf và hỏi liệu anh có ngại trả lời vài câu hỏi hay không. Họ cùng nhau đi lên một chiếc taxi.
“Họ đã tìm thấy kẻ sát nhân chưa?” Guy hỏi anh ta.
“Chưa.”
Vị cảnh sát mặc thường phục trông thật mệt mỏi, có lẽ là đã thức trắng cả đêm, giống như mọi phóng viên, thư ký và cảnh sát khác trong trụ sở tòa án North Side cũ kỹ này. Guy quan sát căn phòng gỗ rộng rãi, đảo mắt tìm kiếm Bruno trước cả khi anh kịp nhận thức được việc mình đang làm. Khi châm thuốc lá, người đàn ông ngồi cạnh anh hỏi nó là loại gì, rồi nhận điếu thuốc mà Guy mời. Chúng là hiệu Belmonts của Anne mà anh đã nhét vào khi đang dọn đồ.
“Guy Daniel Haines, số nhà 717 đường Ambrose, Metcalf... Anh rời Metcalf khi nào?... Và anh tới thành phố Mexico lúc nào?”
Những chiếc ghế phát ra âm thanh sột soạt. Một người đánh máy nãy giờ vẫn yên lặng đang va phải chúng từ phía sau.
Một vị thanh tra khác có phù hiệu, áo khoác phanh ra, cái bụng phệ ưỡn lên tiến lại gần. “Vì sao anh lại tới Mexico?”
“Để thăm vài người bạn.”
“Ai?”
“Nhà Faulkner. Alex Faulkner ở New York.”
“Vì sao anh không báo cho mẹ nơi mình sẽ tới?”
“Tôi đã báo cho bà rồi.”
“Bà ấy không biết anh ở đâu trong thành phố Mexico,” thanh tra ôn tồn nói với anh, đồng thời chỉ vào các tờ giấy nhớ của mình. “Hôm Chủ nhật anh đã gửi cho vợ mình một bức thư đòi ly dị. Cô ấy đã trả lời ra sao?”
“Cô ấy muốn nói chuyện với tôi.”
“Nhưng anh không còn để ý việc nói chuyện tới cô ta nữa, phải không?” một giọng nam cao the thé hỏi.
Guy nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi và không nói gì.
“Con cô ấy có phải của anh không?”
Anh vừa định trả lời nhưng bị cắt lời.
“Vì sao tuần trước anh lại tới Texas để gặp vợ mình?”
“Không phải anh muốn ly dị đến phát điên sao, anh Haines?”
“Anh đang yêu Anne Faulkner à?”
Tiếng cười.
“Anh biết vợ mình có người tình mà, anh Haines. Anh có ghen tị không?”
“Anh đang dựa vào đứa trẻ đó để đòi ly dị, phải không?”
“Đủ rồi đấy!” có người nói.
Một bức ảnh được chìa ra. Trong cơn giận dữ, hình ảnh đó xoay mòng mòng trước mắt anh, sau đó mới từ từ hiện ra một mái tóc đen dài, gương mặt đẹp trai, đôi mắt nâu ngu ngốc và một cái cằm chẻ nam tính - một khuôn mặt hẳn thuộc về diễn viên điện ảnh. Và không cần ai nói anh cũng biết đó là người tình của Miriam, vì đó là kiểu khuôn mặt mà cô ta đã thích từ 3 năm trước.
“Không,” Guy nói.
“Anh và anh ta chưa nói chuyện với nhau sao?”
“Đủ rồi!”
Một nụ cười cay đắng hiện lên ở khóe miệng anh dù anh cảm thấy mình có thể khóc òa lên, như một đứa trẻ. Anh gọi taxi trước cửa tòa án. Trên đường về nhà, anh đọc 2 cột báo ở trang nhất của tờ Metcalf Star.
#
CUỘC TRUY TÌM KẺ SÁT HẠI CÔ GÁI VẪN TIẾP DIỄN
Ngày 12 tháng 6 - cuộc truy tìm kẻ sát hại Miriam Joyce Haines của thành phố này vẫn đang tiếp tục, nạn nhân đã bị bóp cổ bởi một kẻ sát nhân chưa rõ danh tính trên đảo Metcalf vào tối hôm thứ Bảy.
Ngày hôm nay, 2 chuyên gia giám định dấu vân tay đã đến, họ sẽ cố gắng tra rõ các dấu tay được thu thập từ những mái chèo và thuyền ở bến cảng hổ Metcalf. Nhưng cảnh sát và các thám từ sợ rằng mọi dâu vấn tay thu thập được đều không rõ. Chiều hôm qua, các cơ quan chức năng bày tỏ ý kiến cho rằng tội ác này có thể là hành động của một kẻ điên. Ngoài các dấu vân tay đáng ngờ và một vài dâu chân quanh hiện trường gây án, các sĩ quan cảnh sát vẫn chưa khám phá ra một manh mối đáng kể nào.
Cảnh sát tin rằng lời khai quan trọng nhất trong cuộc điều tra này sẽ đến từ Owen Markman, 30 tuổi, một người thợ khuân vác ở Houston, đồng thời cũng là một người bạn thân của người phụ nữ bị sát hại.
Lễ mai táng thi thể bà Haines sẽ diễn ra ngày hôm nay ở nghĩa trang Remington. Xe tang sẽ rời khỏi nhà tang lễ Howell ở đại lộ College lúc 2 giờ chiều nay.
Guy châm lại mẩu thuốc lá cũ. Tuy bàn tay vẫn còn đang run rẩy, nhưng anh đã cảm thấy khá lên đôi chút. Anh đã không nghĩ tới khả năng có một kẻ điên giết người. Một kẻ điên sẽ đồng nghĩa với việc đây chỉ là một tai nạn khủng khiếp.
Mẹ anh ngồi trên chiếc ghế bập bênh trong phòng khách với một chiếc khăn tay ép vào thái dương, chờ anh, dù bà không đứng dậy khi anh đi vào phòng. Guy ôm lấy rồi hôn má bà, nhẹ nhõm khi thấy bà không khóc.
“Cả ngày hôm qua mẹ đã ở cùng bà Joyce,” bà nói, “nhưng mẹ không thể tới lễ tang được.”
“Không cần làm vậy đâu mẹ.” Anh liếc nhìn đồng hồ và thấy đã hơn 2 giờ. Trong một khoảnh khắc, anh cảm giác Miriam có thể đã bị chôn sống, cô ta có thể tỉnh dậy và la hét phản kháng. Anh quay đầu sang hướng khác và đặt tay lên trán.
“Bà Joyce,” mẹ anh nhỏ nhẹ nói, “hỏi mẹ xem liệu con có biết gì không.”
Guy quay đầu lại nhìn mẹ. Anh biết bà Joyce ghét mình. Giờ anh cũng ghét bà ta vì những gì bà ta có thể đã nói với mẹ anh. “Đừng gặp lại họ nữa, mẹ. Mẹ không cần phải làm vậy, đúng không?”
“Không.”
“Và cảm ơn vì mẹ đã ghé qua đó.”
Ngồi tại bàn làm việc của mình trên gác, anh nhìn thấy 3 bức thư và 1 hộp đồ nhỏ có dán tem Santa Fe. Bên trong gói đồ có một chiếc thắt lưng mảnh bằng da thằn lằn bện với một cái khóa bạc tạo hình chữ H. Và 1 bức thư nhỏ kèm theo viết:
Đã đánh mất quyển sách Plato của anh trên đường tới bưu điện. Tôi hy vọng thứ này đủ để đền bù.
Charley.
Guy nhặt lên chiếc phong bì có nét bút chì từ khách sạn Santa Fe. Chỉ có một tấm thiệp nhỏ bên trong. Sau tấm thiệp có in dòng chữ: THỊ TRẤN METCALF DỄ MẾN. Lật tấm thiệp lại, anh đọc một cách máy móc: DỊCH VỤ TAXI 24 GIỜ DONOVAN DÙ MƯA HAY NẮNG GỌI 2-333 AN TOÀN NHANH CHÓNG LỊCH SỰ. Có vài dòng đã bị tẩy đi dưới thông điệp ở mặt sau. Guy giơ tấm thiếp ra dưới sáng và nhận ra một chữ: Ginnie. Đó là danh thiếp của một công ty taxi ở Metcalf, nhưng lại được gửi từ Santa Fe. Anh nghĩ thầm, nó chẳng có ý nghĩa gì và cũng chẳng chứng minh được gì. Nhưng anh vo nát tấm danh thiếp cùng phong bì và vỏ hộp, rồi ném thẳng vào thùng rác. Anh nhận ra mình căm ghét Bruno. Anh mở cái hộp trong thùng rác ra và nhét luôn cái thắt lưng vào đó. Nó là một cái thắt lưng đẹp, nhưng tình cờ thay, anh vốn rất ghét cả da thằn lằn và da rắn.
Tối hôm ấy, Anne gọi cho anh từ thành phố Mexico. Cô muốn biết tất thảy mọi chuyện đã xảy ra, nên anh đã kể lại cho cô những gì mình biết.
“Họ không có manh mối gì về kẻ đã gây nên chuyện đó sao?” cô hỏi.
“Có vẻ như là không.”
“Giọng anh nghe không được ổn lắm, Guy. Anh có nghỉ ngơi chút nào chưa thế?”
“Chưa.” Anh không thể kể cho cô nghe về Bruno vào lúc này được. Mẹ anh nói có một người đàn ông đã gọi đến 2 lần, muốn nói chuyện với anh và Guy chẳng hề hồ nghi về danh tính của kẻ đó. Nhưng anh biết mình không thể kể cho Anne về Bruno cho tới khi đã chắc chắn. Anh không thể mở lời được.
“Gia đình em vừa gửi bản lời khai có tuyên thệ đấy, anh yêu. Anh biết đấy, về việc anh đã ở đây cùng mọi người?”
Anh đã gọi điện cho cô sau khi nói chuyện với một thanh tra cảnh sát. “Sau khi họ điều tra xong xuôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi,” anh nói.
Nhưng cả đêm anh cứ phiền muộn vì chưa kể cho Anne về Bruno. Không phải vì anh muốn giải thoát cho cô khỏi nỗi kinh hoàng. Mà anh thấy đó là do cảm giác tội lỗi cá nhân mà anh không sao chịu nổi.
Có báo cáo cho rằng Owen Markman không muốn cưới Miriam sau khi đứa con bị sảy, thế rồi cô ta bắt đầu có những hành động trả đũa vì hắn ta đã phá vỡ lời thề. Mẹ Guy nói rằng Miriam thật sự đã vô tình bị sảy thai. Bà Joyce kể Miriam đã giẫm chân lên bộ váy ngủ yêu thích bằng lụa đen do Owen tặng, rồi ngã xuống cầu thang trong nhà. Guy hoàn toàn tin câu chuyện đó. Cảm giác thương tiếc và ăn năn mà trước đây anh chưa từng dành cho Miriam giờ đang xuất hiện trong lòng anh. Bỗng nhiên, cô ta lại trở thành một người đáng thương, bạc mệnh và chẳng có tội tình gì hết.