← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

“Không nhiều hơn 6 mét và không ít hơn 4 mét rưỡi,” chàng trai nghiêm trang, tự tin ngồi trên ghế đáp lại. “Và tôi chẳng nhìn thấy ai hết.”

“Tôi nghĩ là tầm 4 mét rưỡi,” cô gái mắt to, Katherine Smith nói, trông hoảng sợ như thể chuyện đó chỉ vừa mới xảy ra. “Có lẽ là lớn hơn một chút,” cô ta nhẹ nhàng nói thêm.

“Tầm 9 mét. Tôi là người đầu tiên đi xuống thuyền,” Ralph Joyce, anh trai của Miriam nói. Mái tóc đỏ của anh ta giống hệt Miriam, và anh ta cũng có đôi mắt màu xanh xám, nhưng quai hàm vuông nặng nề làm mất vẻ giống nhau giữa 2 anh em. “Tôi không nghĩ con bé có kẻ thù. Không đủ để làm một việc như thế.”

“Tôi chẳng nghe thấy gì cả,” Katherine Smith lắc đầu nói một cách nghiêm túc.

Ralph Joyce nói rằng mình cũng chẳng nghe thấy gì. Và phát biểu quả quyết của Richard Schuyler đã chấm dứt tất cả: “Chẳng có âm thanh nào hết.”

Với Guy, các chi tiết được lặp lại nhiều lần đã làm mất đi tính chất rùng rợn và kịch tính của câu chuyện. Chúng giống như những cú nện búa buồn tẻ, đóng đinh mọi thứ vào trong trí não anh vĩnh viễn. Việc 3 người còn lại ở quá gần quả thật rất khó tin. Chắc chắn chỉ một kẻ điên mới dám tiến đến với khoảng cách như thế Guy nghĩ thầm.

“Anh có phải cha đứa trẻ mà bà Haines đã làm mất không?”

“Phải.” Owen Markman ngồi sụp xuống, các ngón tay lồng vào nhau. Điệu bộ rầu rĩ và hổ thẹn đã phá hỏng vẻ đẹp trai hào nhoáng mà Guy nhìn thấy trong ảnh. Anh ta đi đôi giày da hoẵng màu xám, như thể vừa mới rời chỗ làm ở Houston. Riêng với hôm nay thì Miriam sẽ chẳng thể tự hào nổi về anh ta đâu, Guy nghĩ.

“Anh có biết bất kỳ ai muốn bà Haines chết không?”

“Có.” Markman chỉ về phía Guy. “Anh ta.”

Mọi người quay sang nhìn anh. Guy ngồi một cách căng thẳng, cau mày nhìn thẳng vào Markman, lần đầu tiên nhìn thấy sự nghi ngờ của anh ta.

“Vì sao?”

Owen Markman do dự hồi lâu, lầm bầm gì đó, rồi nói ra một từ: “Ghen tị.”

Markman còn chẳng thể đưa ra nổi một lý do đáng tin nào cho cáo buộc ghen tị ấy, nhưng sau đó lời buộc tội ghen tị lại phát ra từ mọi phía. Đến cả Katherine Smith cũng nói, “Tôi đoán vậy.”

Luật sư của Guy cười khẽ. Ông ta giữ tờ khai của gia đình Faulkner trong tay. Guy ghét tiếng cười ấy. Anh luôn ghét các thủ tục pháp luật. Nó giống như một trò chơi độc ác mà trong đó các chủ thể không được phép phơi bày sự thật, mà phải để cho các luật sư công kích lẫn nhau, rồi vô hiệu hóa mình theo pháp luật.

“Anh đã bỏ một dự án quan trọng...” nhân viên điều tra bắt đầu nói.

“Tôi đã không bỏ nó,” Guy nói. “Tôi đã viết thư cho họ trước khi được nhận vào làm và nói rằng tôi không muốn công việc đó nữa.”

“Anh đã đánh điện tín. Vì anh không muốn vợ mình cùng đi theo tới đó. Nhưng ở Mexico, khi biết cô ấy đã sảy thai, anh đã gửi một bức điện tín khác tới bãi biển Palm nói rằng anh muốn được xem xét cho dự án. Vì sao?”

“Vì lúc ấy tôi không còn tin rằng cô ta sẽ đi theo mình nữa. Tôi đã nghi ngờ cô ta sẽ muốn hoãn vụ ly dị vô thời hạn. Nhưng tôi dự định sẽ gặp cô ta vào tuần này để thảo luận về vụ ly dị.” Guy lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn thấy luật sư của mình trề môi một cách ảo não. Luật sư của anh không muốn anh liên kết vụ ly dị với việc thay đổi suy nghĩ về dự án kia. Guy không quan tâm. Đó là sự thật và họ có thể nghĩ thế nào tùy họ.

“Theo ý kiến cá nhân, liệu chồng nạn nhân có khả năng sắp xếp một vụ giết người như thế không, bà Joyce?”

“Có,” bà Joyce run rẩy nói, đầu ngẩng cao. Hai hàng lông mi màu đỏ sậm giảo hoạt gần như nhắm lại, như Guy vẫn thường nhìn thấy, để không một ai biết được mắt bà ta nhìn đi đâu. “Cậu ta muốn ly dị.”

Có người phản đối, chỉ ra rằng mới vài phút trước bà Joyce còn nói rằng con gái bà ta muốn ly dị còn Guy Haines thì không vì vẫn còn yêu cô ta. “Nếu cả hai cùng muốn ly dị, và có bằng chứng cho thấy anh Haines cũng muốn điều đó, vậy thì vì sao họ lại không ly dị?”

Quan tòa thích thú. Các chuyên gia nhận diện dấu vân tay không thể thống nhất về các nhóm vân. Một người bán đồ gia dụng, chủ cửa hàng mà Miriam đã tới 1 ngày trước khi chết, bị kéo vào để xét hỏi liệu người đi cùng cô ta là nam hay nữ. Nhiều tiếng cười đã vang lên đế ngụy trang cho việc ông ta được mớm cung để nói rằng đó là một người đàn ông. Luật sư của Guy tranh luận về vị trí địa lý thực tế, các câu trả lời không nhất quán của gia đình Joyce, những tờ khai trong tay ông ta, nhưng Guy chắc chắn rằng sự thẳng thắn của anh đã triệt tiêu mọi hoài nghi về mình.

Trong kết luận cuối cùng, nhân viên điều tra nói rằng vụ giết người dường như được thực hiện bởi một kẻ điên mà cả nạn nhân và các bên liên quan đều không quen biết. Bản án ghi hung thủ là “một hoặc nhiều kẻ không rõ danh tính,” sau đó vụ án được chuyển qua cho cảnh sát.

Ngày hôm sau, 1 bức điện được gửi tới, đúng lúc Guy rời khỏi nhà mẹ anh:

NHỮNG LỜI CHÚC TỐT ĐẸP NHẤT TỪ GOLDEN WEST.

KHÔNG KÝ TÊN.

“Từ hai bác Faulkner,” anh nói vội với mẹ. Bà mỉm cười. “Bảo Anne chăm sóc kỹ con trai mẹ nhé.” Bà dịu dàng kéo tai anh xuống rồi hôn lên má.

Bức điện tín của Bruno vẫn nằm trong tay anh khi anh tới sân bay. Anh xé nó thành từng mảnh vụn rồi vứt vào một thùng rác kim loại ở ngoài sân bay. Các mẩu giấy bay qua các dây kim loại và nhảy múa trên mặt đường nhựa, xám xịt như hoa giấy dưới bầu trời trong veo lộng gió.