← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Guy vật vã tìm một câu trả lời rõ ràng về Bruno - liệu có phải anh ta không? Nhưng cuối cùng thì anh từ bỏ. Khả năng Bruno đã gây ra chuyện đó có quá nhiều điểm lạ thường. Tấm danh thiếp của công ty taxi ở Metcalf thì có bao nhiêu trọng lượng? Rất có thế Bruno đã tìm một tấm danh thiếp như thế ở Santa Fe và gửi nó cho anh. Nếu đó không phải là hành động của một kẻ điên, như nhân viên điều tra và mọi người đang tin, thì chẳng phải có rất nhiều khả năng là do chính Owen Markman dàn xếp hay sao?

Anh đóng lại dòng suy nghĩ về Metcalf, Miriam, Bruno đê tập trung vào công việc cho bãi biển Palm mà, như anh đã thấy từ những ngày đầu, sẽ đòi hỏi tất cả những gì anh có về kỹ năng đối ngoại, kiến thức chuyên ngành cùng sức khỏe thể chất thuần túy. Ngoại trừ Anne ra, anh đóng lại dòng suy nghĩ về tất cả những gì thuộc về quá khứ, các mục tiêu lý tưởng hóa và những nỗ lực vì chúng. Những thành tựu nho nhỏ mà anh đã đạt được trước đây đều có vẻ tồi tàn và đáng khinh so với tòa nhà chính lộng lẫy của một câu lạc bộ thể thao ngoài trời. Và khi càng đắm chìm trong nỗ lực mới thì anh càng cảm thấy mình như đang được tái sinh trong một hình hài khác, lạ lẫm và hoàn hảo hơn.

Cánh nhà báo chụp ảnh tòa nhà chính, bể bơi, nhà tắm và các bậc thang trong giai đoạn đầu xây dựng. Những thành viên của câu lạc bộ được chụp ảnh khi đang đánh giá đất đai, và Guy biết rằng được in dưới các bức hình của họ sẽ là số tiền mà mỗi người đã bỏ ra để đóng góp cho sự tái sinh huy hoàng của câu lạc bộ. Thỉnh thoảng, anh tự hỏi có phải một phần sự nhiệt tình của mình là đến từ nhận thức về khoản tiền mà anh sẽ nhận được sau dự án, về không gian và vật liệu xa xỉ mà anh có cơ hội được sử dụng hay cảm giác hãnh diện khi được những người giàu có liên tục mời về nhà hay không. Guy không bao giờ chấp nhận lời mời của họ. Anh biết mình có thể đang làm mất đi những khoản tiền nhỏ mà mùa đông tới anh sẽ cần, nhưng đồng thời anh cũng biết rằng anh không bao giờ có thể ép mình thể hiện các trách nhiệm xã hội mà phần lớn các kiến trúc sư coi là nghiễm nhiên. Mỗi tối, khi không muốn ở một mình, anh bắt xe buýt tới nhà của Clarence Brillhart cách đó vài kilomet, rồi họ ăn tối cùng nhau, nghe máy quay đĩa và trò chuyện tán gẫu. Clarence Brillhart, quản lý câu lạc bộ Palmyra, là một nhà môi giới đã về hưu, một quý ông lớn tuổi cao ráo với mái tóc trắng. Mỗi lần nhìn thấy ông, Guy thường nghĩ rằng anh muốn có một người cha như thế. Anh ngưỡng mộ khí độ nhàn nhã của ông, ở công trường xây dựng nhốn nháo, lộn xộn mà ông vẫn điềm tĩnh hệt như đang ở nhà. Guy hy vọng khi đạt đến độ tuổi ấy, anh cũng có thế giống như như ông. Nhưng anh cảm thấy mình đang sống quá nhanh, lúc nào cũng vậy. Một điều không thể tránh khỏi khi sống nhanh là thiếu vắng giá trị sống.

Hầu hết các buổi tối Guy đều đọc sách, viết những bức thư dài gửi tới Anne, hoặc chỉ đơn giản là ngủ, vì anh luôn phải thức dậy vào 5 giờ sáng và làm việc cả ngày với đèn hàn, vữa và bay. Anh biết tên của hầu hết công nhân. Anh thích việc đánh giá tính khí của mỗi người, sau đó xem xét xem tính khí ấy có thể đóng góp được gì cho tinh thần của tòa nhà hay không. “Giống như việc chỉ huy một dàn nhạc giao hưởng vậy,” anh viết thư cho Anne. Trong ánh chiều tà, khi đang ngồi hút tẩu thuốc trong một bụi cây ở sân golf, ngắm nhìn 4 tòa nhà màu trắng, anh cảm thấy dự án Palmyra sẽ trở nên hoàn hảo. Anh đã biết điều đó khi thấy những đường chân trời đầu tiên trải xuống trên các mặt đứng lát đá cẩm thạch của tòa nhà chính. Cửa hàng ở Pittsburgh đã bị phá hoại vào phút chót khi khách hàng của anh bỗng dưng lại đổi ý về khu vực cửa sổ. Khu nhà mở rộng ở bệnh viện ở Chicago cũng đã bị phá hỏng, Guy nghĩ thầm, khi đá trên trần nhà có màu đậm hơn anh dự tính. Nhưng Brillhart không cho phép bất kỳ ai can thiệp, Palmyra sẽ hoàn hảo hệt như ý tưởng ban đầu của anh. Từ trước đến giờ, Guy chưa từng tạo ra được một thứ gì khiến anh cảm thấy hoàn hảo hết.

Vào tháng Tám, anh đã tới miền Bắc để gặp Anne. Cô đang làm việc tại bộ phận thiết kế của một công ty dệt ở Manhattan. Khi mùa thu đến, cô dự định sẽ hợp tác đầu tư vào một cửa hàng cùng với một nhà thiết kế nữ khác mà cô quen. Cả hai bọn họ đều không nhắc tới Miriam cho tới ngày thứ tư và cũng là ngày cuối cùng trong chuyến thăm của Guy. Họ đang đứng cạnh con suối sau nhà Anne, trong những giây phút cuối cùng bên nhau trước khi Anne chở anh ra sân bay.

“Anh có nghĩ Markman là kẻ đã làm việc đó không, Guy?” Đột nhiên Anne hỏi anh. Và Guy gật đầu nói “Đó là một việc thật khủng khiếp - nhưng anh khá chắc chắn.”

Vào một tối, khi anh từ nhà của Brillhart quay về căn phòng nơi mình đang ở, 1 bức thư từ Bruno đang đợi anh cùng với 1 bức thư của Anne. Bức thư của Bruno được gửi từ Los Angeles, sau đó được mẹ anh chuyển từ Metcalf tới đây. Nó ca ngợi công việc của anh ở bãi biển Palm, chúc anh thành công và nài nỉ xin anh hồi âm. Tái bút viết: Hy vọng anh không phiền với bức thư này. Viết quá nhiều thư mà chẳng gửi đi. Đã gọi cho mẹ anh hỏi địa chỉ nhưng bà không chịu cho tôi biết. Guy, thành thực mà nói chẳng có gì phải lo hết, không thì tôi đã chẳng viết thư. Không phải anh biết tôi sẽ là người đầu tiên phải cẩn thận sao? Hồi âm sớm nhé. Tôi có thế phải sớm tới Haiti. Một lần nữa, người bạn ngưỡng mộ anh. C.A.B.

Một cảm giác nhức nhối chậm rãi lan tỏa xuống tận bàn chân. Anh không thể chịu đựng được cảm giác cô đơn trong căn phòng này. Anh ra một quán rượu, thậm chí còn chưa kịp định thần lại thì đã uống hết 2 cốc rượu lúa mạch và sắp chuyển sang cốc thứ ba. Trong tấm gương sau quầy bar, anh thấy mình đang liếc nhìn khuôn mặt cháy nắng của bản thân, ánh mắt anh mang vẻ lấm lét và xảo trá. Chính Bruno đã tạo ra nó. Nó nặng nề đổ ụp xuống đầu anh, không còn chỗ cho mọi hoài nghi hay khả năng khác, như một cơn biến động mà chỉ có sự vô lý của một kẻ điên mới có thể trì hoãn đến tận giờ này. Quầy rượu nhỏ như đang đợi các bức tường đổ ụp xuống người anh. Bruno chính là hung thủ. Chẳng thể nhầm lẫn niềm kiêu hãnh của Bruno đối với việc chi phối tự do của anh, của Guy, ngay vào lúc này. Phần tái bút. Hay kể cả chuyên du lịch tới Haiti. Nhưng ý Bruno là gì? Guy cau có nhìn mình trong gương, rồi đưa mắt xuống đôi bàn tay, ngực áo khoác bằng vải tweed và quần flannel. Anh chợt nhận ra rằng sáng nay, khi mặc bộ đồ này vào, anh là một người khác, và tối nay, khi cởi chúng ra, anh đã là một người khác, người mà từ giờ anh sẽ trở thành. Giờ thì anh đã hiểu. Đây chính là thời khắc chuyển giao. Anh không thể chỉ rõ điều gì đang xảy ra, nhưng anh cảm thấy cả thế giới của mình sẽ khác đi, phải khác đi, bắt đầu từ chính giây phút này.

Nếu biết Bruno đã làm chuyện đó thì sao anh không tố cáo cậu ta? Anh có tình cảm gì dành cho Bruno ngoài căm ghét và ghê tởm? Anh đang sợ sao? Guy cũng không biết nữa.

Anh kìm nén khát khao gọi điện cho Anne cho đến tận đêm muộn. Cuối cùng, vào lúc 3 giờ sáng, anh không thể kiềm chế được nữa. Nằm trên giường trong bóng tối, anh trò chuyện với cô một cách hết sức bình tĩnh về những vấn đề cũ rích, có những lúc anh còn phá lên cười. Đến Anne cũng chẳng nhận thấy có gì sai, anh nghĩ thầm khi gác máy. Anh cảm thấy có phần bị khinh bỉ và cả một chút cảnh giác.

Mẹ anh viết thư nói rằng người đàn ông đã gọi điện khi anh ở Mexico bảo tên anh ta là Phil, đã gọi lại hỏi xem làm sao để liên lạc với anh. Bà lo không biết điều đó có liên quan tới Miriam hay không và băn khoăn liệu bà có nên báo cảnh sát không.

Guy viết thư trả lời bà: “Con đã biết người gọi điện phiền phức đó là ai rồi. Phil Johnson, một anh bạn mà con quen ở Chicago.”