← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

“Charley, đống báo cắt ra này là sao?”

“Do bạn của con đấy mẹ!” Bruno hét vọng qua cửa phòng tắm. Hắn vặn nước mạnh hơn, ngả người vào bồn và nhìn chăm chăm vào miếng chặn bồn tắm mạ kền sáng lấp lánh. Một lúc sau, hắn với lấy chai Scotch được cất dưới khăn tắm trong giỏ mây đựng quần áo. Hắn cảm thấy bớt run rẩy hơn với ly Scotch cùng bàn tay đang ngập trong nước. Hắn dành giây lát để nghiên cứu đường viền bạc trên ống tay của chiếc áo khoác mới. Hắn thích cái áo này đến mức biến luôn nó thành áo choàng tắm. Trong gương, hai ve áo hình bầu dục khắc họa bức chân dung một chàng trai của sự hưởng thụ, của những chuyến phiêu lưu phóng túng và bí ẩn, một chàng trai hài hước và sâu sắc, quyền lực và dịu dàng (đang chứng kiến chiếc ly được cầm giữa ngón cái và ngón trỏ một cách tao nhã cùng khí chất hoàng gia) - một chàng trai có 2 cuộc sống. Hắn uống vì bản thân mình.

“Charley à?”

“Một chút nữa thôi, mẹ!”

Hắn hốt hoảng nhìn quanh phòng tắm. Không có cửa sổ. Gần đây tình trạng này diễn ra khoảng 2 tuần 1 lần. Khoảng nửa tiếng sau khi tỉnh giác, hắn cảm thấy như có người đang quỳ trên ngực và làm mình nghẹt thở. Hắn nhắm mắt lại, đồng thời hít thở nhanh hết mức có thể. Rồi rượu bắt đầu ngấm. Nó xoa dịu các dây thần kinh lo âu của hắn như một bàn tay vuốt ve dọc cơ thể. Hắn đứng thẳng dậy và mở cửa.

“Vừa cạo râu,” hắn nói.

Mẹ hắn mặc quần tennis và áo hai dây, cúi xuống nhìn cái giường lộn xộn của hắn - nơi các bài báo vương vãi khắp nơi. “Cô ấy là ai?”

“Vợ của một người bạn con gặp trên con tàu từ New York. Guy Haines.” Bruno mỉm cười. Hắn thích gọi tên Guy. “Thú vị phải không? Họ chưa tóm được kẻ sát nhân đâu.”

“Chắc là một kẻ điên,” bà thở dài.

Mặt Bruno rất nghiêm túc. “Con không nghĩ vậy. Tình huống quá phức tạp.”

Bà Elsie đứng dậy rồi luồn ngón tay cái vào trong thắt lưng. Chỗ phồng dưới chiếc thắt lưng biến mất và trong một khoảnh khắc, từ đầu đến chân bà trông mảnh dẻ như một cô gái tuổi đôi mươi, giống hệt như hình ảnh mà cá đời Bruno vẫn thấy nơi bà, mãi cho tới năm ngoái. “Anh bạn Guy của con có khuôn mặt ưa nhìn đấy.”

“Anh chàng tử tế nhất mà mẹ từng gặp. Thật đáng tiếc khi anh ấy bị kéo vào vụ này. Trên tàu anh ấy đã kể với con là 2 năm rồi chưa gặp vợ. Guy cũng vô tội như con vậy!” Bruno mỉm cười trước trò đùa sơ sẩy của mình, hắn vội nói chêm vào để lấp liếm, “Đằng nào thì vợ anh ấy cũng là một ả lăng loàn...”

“Con yêu.” Bà nắm lấy cái ve áo có dây bện của hắn. “Trong khoảng thời gian này, con có thể cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút được không? Thỉnh thoảng, bà của con cũng bị dọa cho sợ chết khiếp đấy.”

“Bà còn chẳng biết lăng loàn là gì đâu,” Bruno khàn giọng nói.

Bà Elsie ngửa đầu ra sau cười ré lên.

“Mẹ, da mẹ cháy nắng quá rồi. Con không thích mặt mẹ đen như thế đâu.”

“Còn mẹ thì không thích cái mặt con trắng ởn thế kia.”

Bruno cau mày. Cái trán màu da thuộc của mẹ hắn làm hắn bực mình một cách đau đớn. Hắn đột ngột hôn lên má bà.

“Hãy hứa với mẹ là kiểu gì hôm nay con cũng ngồi tắm nắng nửa tiếng đi. Người ta đi hàng nghìn kilomet để tới California, còn con đang ở đây rồi mà lại ru rú trong nhà!”

Bruno cau có nhìn xuống mũi mình. “Mẹ, mẹ không quan tâm tới bạn của con à!”

“Mẹ quan tâm tới bạn của con chứ. Con chưa kể nhiều về cậu ta cho mẹ nghe đâu đấy.”

Bruno mỉm cười bẽn lẽn. Không, hắn đã rất giỏi. Hôm nay là lần đầu tiên hắn rải các mẩu báo ra trong phòng, vì giờ hắn đã chắc chắn rằng cả mình và Guy đều an toàn. Cho dù bây giờ hắn có kể chuyện về Guy đến 15 phút thì mẹ hắn chắc cũng sẽ quên thôi. Đấy là nếu bà cần phải quên. “Mẹ đã đọc tất cả chỗ đó à?” Hắn hất đầu về phía chiếc giường.

“Không phải tất cả. Sáng nay, con uống mấy ly rượu rồi?”

“1.”

“Mẹ ngửi ra 2 đấy.”

“Được rồi mẹ, con đã uống 2 ly.”

“Con yêu, con có thể kiểm soát lượng rượu uống vào mỗi buổi sáng được không? Uống rượu buổi sáng là đồng nghĩa với cái chết đấy. Mẹ đã gặp nhiều kẻ nghiện rượu.”

“Nghiện rượu là một từ thật khó chịu.” Bruno lại đi lòng vòng trong phòng. “Con cảm thấy khá hơn khi uống một chút. Chính mẹ cũng bảo trông con vui vẻ hơn và ăn nhiều hơn mà. Scotch là loại rượu rất tinh khiết. Không phải ai cũng uống được nó đâu.”

“Tối qua, con đã uống quá nhiều và bà của con cũng biết điều đó. Con biết đấy, đừng nghĩ bà không để ý.”

“Chuyện tối qua đừng hỏi con.” Bruno toét miệng cười rồi phẩy tay.

“Sáng nay, ông Sammie sẽ ghé qua. Sao con không mặc đồ vào rồi xuống nhà ghi chép điểm số hộ bọn mẹ nhỉ?”

“Ông Sammie làm con lở loét.”

Bà đi ra cửa một cách hân hoan như thế không nghe thấy gì. “Hứa với mẹ là hôm nay con sẽ phơi nắng nhé.”

Bruno gật đầu và liếm ướt đôi môi đang khô rang của mình. Hắn không cười đáp lại khi bà đóng cửa vì cảm thấy như thể một cái mũ đen vừa phủ lên đầu mình, và hắn phải trốn thoát thật nhanh khỏi một thứ gì đó trước khi quá muộn. Hắn phải gặp Guy trước khi quá muộn! Hắn phải thoát khỏi ông già nhà mình trước khi quá muộn! Hắn có nhiều việc phải làm! Hắn không muốn ở đây, trong căn nhà được trang hoàng hệt như ngôi nhà của hắn ở Louis Quinze, Louis Quinze bất tử! Nhưng hắn không biết mình muốn đi đâu nữa. Hắn không vui khi phải xa mẹ, đúng không nhỉ? Hắn cau mày, cắn chặt môi dưới, dù cho đôi mắt xám híp tịt đang đờ đẫn. Vì sao bà lại nói buổi sáng hắn không cần uống rượu chứ? Hắn cần nó hơn bất kỳ thời điểm nào khác trong ngày. Hắn chậm rãi xoay vai. Vì sao hắn lại cảm thấy u uất?

Những mảnh báo bị cắt ra đang nằm rải rác trên giường đều nói về hắn. Đã nhiều tuần trôi qua rồi mà những tên cảnh sát ngu ngốc ấy vẫn chẳng thể lần ra được gì liên quan đến hắn, ngoại trừ những dấu chân, mà hắn thì đã quang đôi giày đó đi từ lâu rồi! Bữa tiệc cuối tuần trước cùng với Wilson ở khách sạn San Francisco chẳng có ý nghĩa gì khi mà Guy không thể chúc mừng cùng hắn. Một vụ ám sát hoàn hảo! Liệu có bao nhiêu người có thể gây án hoàn hảo đến thế trên một hòn đáo với cả trăm người qua lại cơ chứ?

Hắn không phải thằng đần trên báo, giết người chỉ để “xem cảm giác thế nào”. Mà thật ra thì cũng chẳng có cái quái gì được đưa lên báo cả, à có lẽ chỉ trừ một số câu khiến người khác ghê tởm như là “Cảm giác đó không tốt như tôi vẫn tưởng.” Nếu được phỏng vấn thì hắn sẽ nói, “Nó quá tuyệt! Chẳng có gì trên thế giới có thể tuyệt hơn thế!” (“Anh có lặp lại hành động đó không, anh Bruno?”) “Có thể lắm chứ,” một cách trầm ngâm, cẩn trọng, như một nhà thám hiểm Bắc Cực trả lời nước đôi với phóng viên, khi được hỏi liệu năm sau anh ta có chu du lên miền Bắc nữa hay không. (“Anh có thể diễn tả đôi chút về cảm giác của bản thân mình với chúng tôi không?”) Hắn sẽ chĩa micro về phía mình, ngẩng lên, suy tư, trong khi cả thế giới đợi để nghe được từ đầu tiên thoát ra. Cảm giác thế nào à? Chỉ có một trên đời và không gì có thể sánh bằng. Cô ta là một phụ nữ sa đọa, mọi người biết mà đúng không. Cũng như giết một con chuột cống nóng bỏng mà thôi, chỉ có điều cô ta là người nên mới thành một vụ giết người. Hơi ấm của cô ta thật kinh tởm, hắn nhớ là mình đã nghĩ thế trước khi giật các ngón tay ra khỏi cố cô ta, hơi ấm sẽ ngừng hẳn sau khi hắn bỏ cô ta lại, cô ta sẽ trở nên lạnh giá và gớm ghiếc, như bản chất thật của cô ta vậy. (“Gớm ghiếc là sao, anh Bruno?”) Phải, gớm ghiếc. (“Anh nghĩ một cái xác gớm ghiếc à?”) Bruno cau mày. Không, hắn không nghĩ là mình thấy cái xác chết đó gớm ghiếc. Nếu nạn nhân là một kẻ xấu xa như Miriam, thì mọi người sẽ khá mừng rỡ khi thấy cái xác, đúng không? (“Quyền lực thì sao, anh Bruno?”) À, phải, hắn cảm thấy hết sức quyền lực! Đúng thế. Hắn đã cướp đi một mạng sống. Không ai biết mạng sống có nghĩa là gì, nhưng mọi người vẫn ra sức bảo vệ nó như là tài sản quí giá nhất, nhưng hắn đã cướp đi một mạng sống. Đêm hôm đó, hắn cảm thấy những mối nguy hiểm đang ở khắp nơi, tay hắn đau nhức, lòng hắn sợ hãi cô ta có thể phát ra tiếng động, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thôi, hắn cảm thấy mạng sống đã rời bỏ cô ta, mọi thứ khác đều trôi đi, chỉ có tính bí ẩn của hành động hắn làm là còn ở lại, sự bí ẩn và kỳ diệu khi kết liễu một mạng sống. Người ta nói về sự kỳ diệu khi chào đời, khi bắt đầu sự sống, nhưng nó mới dễ giải thích làm sao! 2 tế bào sống thôi! Thế còn sự bí ẩn khi chấm dứt một mạng sống thì sao? Vì sao sự sống lại chấm dứt khi hắn bóp cổ họng một cô ả quá chặt? Cuộc sống là gì? Miriam cảm thấy gì sau khi hắn bỏ tay ra? Cô ta ở đâu? Không, hắn không tin vào cái gọi là linh hồn. Cô ta đã bị kết liễu, đó chính là điều kỳ diệu. Ồ, hắn có thể nói rất nhiều trong cuộc phỏng vấn với báo chí! (“Việc nạn nhân là nữ có ảnh hưởng gì đến anh không?”) Câu hỏi đó từ đâu ra vậy? Bruno do dự, rồi khôi phục tư thế của mình. Chà, việc cô ta là nữ khiến cho hắn thích thú hơn. Nhưng niềm vui của hắn không đến từ phạm trù giới tính. Hắn không ghét phụ nữ. Tốt hơn hết là không! Sự căm ghét cũng giống tình yêu, bạn biết đấy. Ai là người đã nói câu đó ý nhỉ? Hắn chẳng tin vào điều đó chút nào. Không, hắn nghĩ thầm, tất cả những gì hắn nói là hắn sẽ chẳng thấy thích như vậy nếu giết một người đàn ông. Trừ phi đó là cha hắn.

Điện thoại...

Bruno đang nhìn nó chằm chằm. Mọi cuộc gọi đều có thể đến từ Guy. Bây giờ, hắn có thể liên lạc với Guy bằng 2 cú điện thoại được chuẩn bị kỹ càng, nhưng gọi điện có thể làm Guy nổi điên. Guy có thể vẫn thấy lo lắng. Hắn sẽ đợi Guy trả lời thư. Thư có thể đến bất kỳ lúc nào, vì Guy hẳn đã quên bức thư cuối tuần trước của hắn. Điều Bruno cần để khiến mình hạnh phúc trọn vẹn là nghe giọng nói của Guy, nghe được anh nói rằng mình cũng đang hạnh phúc. Liên kết giữa Guy và hắn giờ đây còn gần gũi hơn cả tình anh em. Có bao nhiêu anh em trai quý nhau nhiều như hắn quý Guy chứ?

Bruno vắt một chân ra ngoài cửa sổ, rồi đứng trên ban công bằng sắt uốn lượn. Ánh nắng cũng tuyệt đấy chứ. Bãi cỏ rộng và mượt mà giống như một sân golf trải dài đến tận biển. Rồi hắn nhìn thấy lão Sammie Franklin, mặc đồ tennis trắng toát với cặp vợt kẹp dưới cánh tay, toét miệng cười đi tới chỗ mẹ hắn. Lão Sammie to con mềm oặt, như một tay đô vật nhão nhoét. Ông ta khiến Bruno nhớ tới một gã diễn viên vô danh ở Hollywood đã bám rịt lấy mẹ hắn 3 năm trước khi họ ở đây, Alexander Phipps. Sao hắn lại vẫn nhớ nghệ danh của gã ta nhỉ? Hắn nghe thấy Sammie cười khẽ khi chìa tay về phía mẹ hắn, cảm xúc phản đối quen thuộc bùng lên trong lòng Bruno rồi lại dịu xuống. Chó thật. Hắn khinh khỉnh rời mắt khỏi cặp mông bự sau lớp vải flannel của lão Sammie, rồi đánh giá khung cảnh trước mắt từ trái sang phải. Vài con bồ nông đang bay qua hàng rào rồi đáp xuống bãi cỏ. Trên mặt nước nhạt màu đằng xa có một con thuyền buồm. 3 năm trước, hắn đã nài nỉ bà ngoại mua một con thuyền buồm, nhưng khi bà mua rồi thì hắn chẳng bao giờ muốn dùng nó hết.

Trái bóng tennis nảy tưng tưng quanh góc nhà trát vữa màu nâu nhạt. Tiếng chuông vang lên dưới gác và Bruno quay vào phòng để không biết bây giờ là mấy giờ. Hắn thích vô tình nhìn thấy một chiếc đồng hồ vào cuối ngày, trễ hết mức có thể, để rồi phát hiện ra giờ giấc đã muộn hơn hắn nghĩ. Nếu đến trưa mà vẫn chưa có thư từ Guy, thì hắn sẽ bắt tàu tới San Francisco. Thế nhưng ký ức cuối cùng về San Francisco của hắn không mấy dễ chịu. Wilson đã lôi vài gã người Ý tới khách sạn và Bruno mời cả bọn bữa tối cùng vài chai rượu lúa mạch. Chúng còn gọi tới Chicago bằng điện thoại của hắn. Khách sạn ghi lại 2 cuộc điện thoại tới Metcalf mà hắn thì chẳng nhớ nổi cuộc thứ hai ra sao. Và ngày cuối cùng, hắn thiếu 20 đô la. Vì tài khoản của hắn không thể viết séc, nên khách sạn, khách sạn xịn nhất trong thành phố, đã giữ vali của hắn lại cho tới khi mẹ hắn chuyển tiền. Không, hắn sẽ không quay lại San Francisco đâu.

“Charley à?” giọng nói cao vút và ngọt ngào của bà hắn vang lên.

Bruno thấy tay nắm cửa hình tròn bắt đầu xoay, hắn định chộp vội đống báo trên giường, nhưng rồi thay vào đó, hắn quay lại phòng tắm, rồi đổ bột đánh răng vào miệng. Bà hắn có khả năng bắt được mùi rượu như mấy gã tìm vàng ở Kondike.

“Cháu chưa sẵn sàng để xuống ăn sáng với bà à?” bà hắn hỏi.

Hắn chải tóc đi ra ngoài. “Trời ơi, bà đóng bộ luôn rồi!” Bà xoay cơ thể nhỏ nhắn run run một vòng cho hắn xem như người mẫu thời trang, Bruno mỉm cười. Hắn thích chiếc váy ren đen với sa-tanh ánh hồng điểm xuyết ấy. “Trông như dãy ban công bên ngoài vậy.”

“Cảm ơn cháu, Charley. Cuối buổi sáng hôm nay, bà sẽ vào thành phố. Bà nghĩ có thể cháu sẽ muốn đi cùng.”

“Có thể. Vâng, cháu thích lắm, bà ngoại,” hắn nói một cách vui vẻ.

“Ra cháu là kẻ đã cắt các tờ báo Times của bà! Bà lại tưởng là người giúp việc chứ. Hẳn là sáng nay cháu đã dậy sớm lắm nhỉ.”

“Phải,” Bruno trả lời.

“Hồi trẻ, bà cũng hay cắt những bài thơ ra khỏi trang báo để cho vào cuốn album của mình. Bà ngồi ngoài trời làm album từ tất cả mọi thứ. Cháu sẽ làm gì với những thứ này?”

“Thì giữ chúng thôi.”

“Cháu không làm album à?”

“Không ạ.”

Bà đang nhìn hắn, nhưng Bruno thì muốn bà nhìn các bài báo.

“Ôi, cháu vẫn còn bé bỏng lắm,” Bà véo má hắn. “Cằm còn chẳng có mấy sợi râu nữa! Bà không hiểu vì sao mẹ cháu lại lo lắng vì cháu...”

“Mẹ cháu có lo đâu.”

“...khi mà cháu chỉ cần thời gian để trưởng thành. Xuống ăn sáng với bà nhé. Mặc đồ ngủ cũng được.”

Bruno đỡ tay bà khi xuống cầu thang.

“Bà cần đi mua sắm,” bà nói khi rót cà phê, “và rồi bà nghĩ sau đó chúng ta nên làm một việc gì đó thật vui. Có lẽ là đi xem một bộ phim hay - có kẻ sát nhân - hoặc đi công viên giải trí. Lâu lắm rồi bà chưa đến công viên giải trí.”

Bruno mở to mắt hết cỡ.

“Cháu thích gì? Chúng ta có thể xem xét các bộ phim khi tới rạp.”

“Cháu thích đi công viên giải trí.”

Bruno vui vẻ cả ngày hôm ấy, giúp bà ngoại ra vào trong xe, dẫn bà đi quanh công viên giải trí, dù cho bà hắn cũng chẳng thể làm hay ăn được gì nhiều. Nhưng họ cùng nhau đi vòng quay khổng lồ. Bruno kể cho bà nghe về vòng quay khổng lồ ở Metcalf, nhưng bà không hỏi vì sao hắn lại đến đó.

Lão Sammie Franklin vẫn ở nhà khi họ về, ở lại ăn tối. Lông mày Bruno chau lại ngay khi nhìn thấy ông ta. Hắn biết bà ngoại cũng chẳng thích lão Sammie này hơn hắn. Bỗng nhiên trong lòng Bruno dâng lên một luồng cảm xúc dịu dàng vô bờ đối với bà, vì bà đã chấp nhận lão Sammie mà không hề phàn nàn, như cách bà chấp nhận mọi gã khốn mà mẹ hắn đưa tới đây. Ông ta và mẹ hắn đã làm gì cả ngày hôm nay? Họ nói họ đã đi xem phim, một trong những bộ phim ưa thích của lão Sammie. Và có một bức thư dành cho hắn trên phòng.

Bruno chạy lên tầng. Bức thư gửi từ Florida. Hắn xé nó ra, tay run run như vừa tỉnh rượu. Hắn chưa bao giờ muốn một bức thư nào đến vậy, kể cả khi ở trại hè, khi hắn chờ thư của mẹ.

Ngày 6 tháng 9,

Charles thân,

Tôi không hiểu các bức thư anh gửi cho tôi, hay vì sao anh lại có hứng thú với tôi đến thế. Tôi biết rất ít về anh, nhưng đủ để hiểu rằng chúng ta không có điểm gì chung để thiết lập nên một tình bạn. Xin anh đừng gọi điện cho mẹ tôi hay liên hệ với tôi nữa được không?

Cảm ơn vì đã cố trả sách lại cho tôi. Mất nó cũng chẳng có gì quan trọng.

Guy Haines

Bruno dí sát mặt vào bức thư để đọc lại, mắt nấn ná thật lâu ở một số từ. Cái lưỡi nhọn hoắt lướt qua môi trên rồi đột ngột rụt vào. Hắn cảm thấy mình đang bị tước đoạt đi một thứ gì đó. Một dòng cảm xúc như đau buồn, như sắp chết. Thậm chí còn tệ hơn cả thế! Hắn liếc nhìn quanh căn phòng, căm ghét mọi đồ đạc cùng mọi thứ mà hắn đang sở hữu. Rồi cảm giác đau đớn tụ lại trong lồng ngực, hắn bất chợt òa khóc.

Sau bữa tối, lão Sammie Franklin và hắn cãi cọ về rượu Vermouth. Sammie bảo rượu Vermouth càng khô thì càng phải pha nhiều Martini, dù chính ông ta cũng nhận mình chẳng phải tay sành về Martini. Bruno thì bảo mình cũng không sành về Martini, nhưng vẫn biết nhiều hơn ông ta là cái chắc. Cuộc cãi cọ tiếp diễn kể cả sau khi bà hắn chúc cả hai ngủ ngon và về phòng. Họ đang ở trên ban công tầng 2 trong bóng tối, mẹ hắn ngồi trên ghế, còn hắn và lão Sammie đứng cạnh lan can. Bruno chạy xuống quầy bar kiếm nguyên liệu để chứng minh quan điểm của mình. Cả hai cùng pha Martini rồi nếm thử. Dù rõ ràng Bruno nói đúng, nhưng lão Sammie vẫn không chịu thừa nhận, chỉ cười khẽ như thể mình chẳng nói gì, khiến Bruno cảm thấy không sao chịu nổi.

“Về New York mà học thêm đi!” Bruno hét lên. Mẹ hắn vừa rời khỏi ban công.

“Làm sao cậu biết chắc về điều mình đang nói hả?” Lão Sammie trả đũa. Ánh trăng khiến khuôn mặt béo phị của ông ta trở nên xanh xao vàng vọt, như phô mai gorgonzola * vậy. “Cậu luôn cấm cản cả ngày. Cậu...”

* Một loại phô mai xanh được làm từ sữa bò, sữa cừu hoặc phomai sữa dê đã cấy nấm mốc Penicillium vào để cho sản phẩm cuối cùng có đốm hoặc vân màu xanh da trời, xám xanh hoặc xanh pha lam.

Bruno túm lấy cổ áo phông của lão Sammie và đẩy ông ta qua lan can. Chân Sammie đạp trên sàn gạch. Áo ông ta rách toác. Khi oằn ngang thân người để lấy lại sự an toàn, mặt ông ta không còn mang sắc xanh nữa mà đã chuyển sang màu trắng bệch.

“Cậu đang làm gì thế hả?” ông ta rống lên. “Cậu đã định đẩy tôi xuống phải không?”

“Không, tôi sẽ không làm vậy!” Bruno rít lên, át cả tiếng lão Sammie. Đột nhiên, hắn không thở nổi, giống hệt như sáng nay. Hắn vuốt bàn tay cứng đờ, đầy mồ hôi trên mặt. Hắn đã từng giết người còn gì? Vì sao hắn phải gây ra thêm một vụ nữa? Nhưng khi thấy lão Sammie vặn vẹo trên hàng rào thép phía bên dưới, hắn đã muốn đẩy lão ta xuống đó. Hắn nghe tiếng lão Sammie đang khuấy mạnh một cốc whisky pha soda. Bruno loạng choạng đi qua bệ cửa sổ kiểu Pháp để vào nhà.

“Tránh xa tôi ra!” Lão Sammie hét vọng sau lưng hắn.

Vẻ giận dữ run rẩy trong giọng của lão Sammie làm hắn tràn ngập sợ hãi. Bruno không nói gì khi đi qua mẹ mình trong hành lang. Xuống cầu thang, hắn dùng cả hai tay túm chặt lấy lan can, nguyền rủa đống hỗn độn đau đớn không thể kiểm soát nổi đang ong ong trong đầu mình, nguyền rủa luôn cả lượng rượu Martini hắn đã uống với lão Sammie nữa. Hắn lảo đảo đi vào phòng khách.

“Charley, con đã làm gì chú Sammie thế?” Mẹ hắn đi theo.

“À, con đã làm gì lão Sammie à!” Bruno vung tay về phía bóng dáng mờ mờ của bà, rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

“Charley... quay lại xin lỗi đi.” Bóng tà váy trắng tiến lại gần, một cánh tay rám nắng duỗi về phía hắn.

“Mẹ ngủ với lão ta à? Mẹ ngủ với lão ta đúng không? Hắn biết mình chỉ cần nằm xuống sô pha là sẽ mê man ngay, nên hắn ngả lưng và không còn cảm nhận được cánh tay mẹ nữa.