CHƯƠNG 18
Guy đã quay lại New York được cả tháng trời. Mọi cảm giác bồn chồn, không thỏa mãn với bản thân, với công việc, với Anne, đang dần dần dồn vào Bruno. Chính Bruno là kẻ khiến anh ghét phải nhìn vào các bức hình của Palmyra. Bruno cũng là nguyên nhân thật sự khiến anh luôn cảm thấy lo lắng, mà lúc đầu anh tưởng là do sự khan hiếm dự án sau khi trở lại từ biển Palm. Bruno là kẻ khiến tối hôm trước anh tranh cãi một cách cực kỳ vô nghĩa với Anne về việc không thuê một văn phòng tốt hơn, không mua đồ đạc và thảm mới cho văn phòng hiện thời. Bruno là kẻ khiến anh nói với Anne rằng anh không thấy mình thành công, dự án Palmyra chẳng có nghĩa lý gì hết. Bruno là kẻ đã khiến Anne lặng lẽ xoay người rời bỏ anh tối hôm ấy và ra khỏi cửa, khiến anh đợi tới khi nghe tiếng cửa thang máy đóng lại mới biết đường chạy xuống 8 tầng lầu và xin cô tha thứ cho mình.
Và ai mà biết được? Có lẽ chính Bruno là kẻ đang ngăn cản anh tìm được một công việc mới. Thiết kế một tòa nhà là một hành động mang ý nghĩa tinh thần. Chừng nào còn cảm thấy gánh nặng về tội ác của Bruno, thì anh còn khiến bản thân mình bị hủy hoại theo một nghĩa nào đó. Giống như một thứ gì đó trong anh đã bị nhìn thấu. Trong thâm tâm, anh đã quyết định để cảnh sát tự giăng bẫy Bruno. Nhưng khi mấy tuần liền trôi qua mà chẳng hề thấy họ có hành động nào, anh có cảm giác rằng có lẽ mình phải tự thân vận động thôi. Điều duy nhất ngăn cản anh làm điều đó chính là luồng cảm xúc chống đối việc buộc tội một người đàn ông tội giết người và cảm giác hồ nghi ngớ ngẩn nhưng dai dẳng là Bruno có thể vô tội. Có những lúc việc Bruno phạm tội khiến anh thấy tuyệt vời đến mức mọi lời kết án trước đây của anh lên đầu cậu ta nhất thời đều bị xóa bỏ. Nhưng có lúc, anh cảm thấy cho dù Bruno có gửi cho anh thư thú tội đi nữa thì anh cũng sẽ không tin. Vậy nhưng anh phải tự thừa nhận rằng mình chắc chắn Bruno là kẻ đã gây ra vụ án. Việc nhiều tuần trôi qua rồi mà cảnh sát vẫn chưa lần ra được manh mối vững chắc nào lại càng củng cố thêm cho nhận định của anh. Như Bruno đã nói, làm sao họ có thể lần ra được khi mà còn chẳng có nổi một động cơ gây án? Bức thư anh gửi tới cho Bruno vào tháng Chín đã làm cậu ta im lặng suốt cả mùa thu, nhưng ngay trước khi anh rời khỏi Florida, 1 tin nhắn nghiêm túc từ Bruno viết rằng tháng Mười hai cậu ta sẽ về New York và cậu ta hy vọng có thể nói chuyện với anh. Guy quyết tâm không dính dáng gì tới cậu ta nữa.
Thế nhưng anh vẫn cáu kỉnh về tất cả mọi chuyện, chủ yếu là về công việc, dù chẳng có gì cụ thể hết. Anne khuyên anh nên kiên nhẫn. Cô nhắc nhở rằng anh đã chứng minh bản thân ở Florida rồi. Hơn bao giờ hết, cô trao cho anh sự dịu dàng và trấn an mà anh cần vô cùng. Nhưng anh cũng nhận ra rằng những khi bản thân trở nên cực kỳ khó chịu và cứng đầu, thì sự quan tâm từ cô không phải là điều anh muốn.
Một buổi sáng giữa tháng Mười hai, điện thoại reo lên khi Guy lơ đãng ngồi nghiên cứu các bản vẽ về ngôi nhà ở Connecticut của anh.
“Chào, Guy. Đây là Charley.”
Guy nhận ra giọng nói ấy, cảm thấy các cơ bắp của mình bỗng căng ra như đi đánh trận.
Nhưng lúc này Myers đang ngồi ngay trong phòng.
“Anh khỏe chứ?” Bruno hỏi với giọng ấm áp vui vẻ. “Chúc mừng Giáng Sinh.”
Guy chậm rãi dập điện thoại.
Anh liếc nhìn Myers, vị kiến trúc sư mà anh chia sẻ phòng làm việc rộng rãi. Myers vẫn đang cúi người nhìn bản vẽ của mình. Dưới mép rèm cửa sổ màu xanh lục, lũ chim bồ câu vẫn đang nhảy nhót mổ đám thóc mà anh và Myers vừa rắc ra.
Điện thoại lại reo.
“Tôi muốn gặp anh. Guy,” Bruno nói.
Guy đứng dậy. “Xin lỗi. Tôi không muốn gặp cậu.”
“Có vấn đề gì vậy?” Bruno cố rặn ra một điệu cười. “Anh đang lo lắng sao, Guy?”
“Tôi chỉ không muốn gặp cậu.”
“À. Được rồi,” Bruno nói, chất giọng khàn khàn đau khổ.
Guy đợi, quyết tâm không rút lui trước, cuối cùng Bruno cũng dập máy.
Họng Guy khô khốc, anh đi tới chỗ máy uống nước ở góc phòng. Sau lưng chiếc máy, mặt trời chiếu nghiêng xuống bức tranh to được treo trên cao, chụp 4 tòa nhà Palmyra xây gần xong. Anh quay lưng về phía nó. Anne sẽ nhắc rằng anh đã được mời phát biểu ở trường cũ tại Chicago. Anh sắp sửa viết một bài báo cho một tạp chí kiến trúc hàng đầu. Nhưng về mặt dự án mà nói, câu lạc bộ Palmyra có thể được xem là lời tuyên bố công khai cho thấy anh sắp bị tẩy chay. Sao lại không? Không phải nhờ Bruno anh mới có dự án Palmyra đấy sao? Hay phải nói là nhờ một kẻ sát nhân?
Trong một buổi tối tuyết rơi vài ngày sau, khi anh và Anne bước xuống bậc thềm màu đá nâu trước cửa căn hộ của anh nằm trên đường Năm mươi Ba ở bờ Tây, Guy nhìn thấy một bóng người cao ráo đầu hói đang đứng ở vỉa hè nhìn về phía họ. Cảm giác hốt hoảng lan khắp bả vai, anh vô thức siết chặt cánh tay của Anne.
“Chào,” Bruno nói, giọng êm ái du dương. Mặt cậu ta mờ ảo dưới ánh chiều tà.
“Chào,” Guy đáp lại như chào người lạ rồi đi tiếp.
“Guy!”
Cả Guy và Anne đồng thời quay lại, Bruno đi về phía họ, tay đút trong túi áo khoác.
“Chuyện gì vậy?” Guy hỏi.
“Chỉ muốn chào một câu thôi mà. Hỏi thăm xem anh sống ra sao.” Bruno mỉm cười nhìn Anne chằm chằm với vẻ căm ghét khó hiểu.
“Tôi ổn,” Guy nhẹ nhàng nói. Anh quay người đi, kéo Anne đi theo.
“Cậu ta là ai?” Anne thì thầm hỏi.
Guy ngứa ngáy muốn quay đầu lại. Anh biết Bruno đang đứng ở chính chỗ họ vừa bỏ rơi cậu ta, biết rằng cậu ta sẽ nhìn theo họ, có thể còn đang khóc nức nở nữa. “Một người tuần trước đến tìm việc.”
“Anh không thể giúp gì cho cậu ta à?”
“Không. Cậu ta nghiện rượu.”
Guy cố tình chuyển sang nói về ngôi nhà của họ, vì anh biết bây giờ mình chẳng thể giữ được giọng nói bình thường để nói về bất kỳ điều gì. Anh đã mua đất và lớp móng đang được xây. Sang năm mới, anh sẽ tới Alton và ở lại đó vài ba ngày. Trong khi xem phim, anh ngẫm nghĩ những cách để có thể rũ bỏ Bruno và dọa để cậu ta đừng liên lạc với anh nữa.
Bruno muốn gì ở anh nhỉ? Guy ngồi xem phim mà hai nắm tay siết chặt lại. Lần tới, anh sẽ lấy cảnh sát ra để dọa Bruno. Và anh sẽ thực hiện cho mà xem. Tố cáo một người đàn ông thì có chết ai đâu?
Nhưng rốt cuộc thì Bruno muốn gì ở anh?