← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Bruno không muốn tới Haiti, nhưng nó là nơi mà hắn có thể trốn thoát tất cả. New York, Florida, hay bất kỳ đâu trên đất Mỹ này đều gây đau khổ cho Bruno, chừng nào Guy còn ở đó và không chịu gặp hắn. Để chặn lại cảm giác đau đớn và tuyệt vọng, hắn đã uống cả đống rượu tại căn nhà ở Great Neck, rồi bận bịu đo đạc ngôi nhà và mảnh đất bằng bước chân, đo phòng của cha hắn bằng thước, miệt mài di chuyển, cúi người, đo đi đo lại, như một cỗ máy không mệt mỏi chỉ thỉnh thoảng mới chệch đường, bất kể sự thật là hắn đang say xỉn nhưng không hề bị điên. Hắn sống theo cách đó 10 ngày sau khi gặp Guy, trong khi chờ mẹ hắn và bạn của bà, Alice Leffingwell, chuẩn bị đồ đạc tới Haiti.

Có những lúc hắn cảm thấy sự tồn tại của mình đang ở trong một giai đoạn biến đổi bất ổn. Vào những giây phút cô đơn trong căn nhà, hắn cảm thấy những hành động mà mình từng gây ra đang đè nặng lên đầu hắn như một chiếc vương miện, một chiếc vương miện mà không ai có thể nhìn thấy ngoài hắn. Hắn có thể bật khóc nhanh chóng và dễ dàng. Có lúc hắn từng muốn ăn trưa bằng sandwich trứng cá muối, vì hắn xứng đáng được ăn món trứng cá đen to nhất và hảo hạng nhất. Khi chỉ có trứng cá đỏ trong nhà, hắn đã bảo Herbert ra ngoài mua trứng đen về. Hắn đã ăn 1/4 tạ sandwich nướng, nhấp rượu Scotch với nước, rồi gần như ngủ thiếp đi khi nhìn chằm chằm vào mẩu bánh mỳ nướng hình tam giác vừa nhô lên khỏi máy. Hắn đã chăm chú nhìn nó lâu đến mức nó không còn là sandwich nữa, cái ly đựng rượu cũng không còn là cái ly nữa, chỉ có chất lỏng màu vàng bên trong là một phần của hắn và hắn nốc cạn. Cái ly trống rỗng cùng miếng bánh mỳ cháy quắt là những thứ đang chế nhạo hắn, thách thức hắn sử dụng chúng. Đúng lúc ấy một chiếc xe tải bán thịt vừa rời khỏi đường lái xe vào nhà và Bruno cau mày dõi theo nó, bởi vì đột nhiên tất cả mọi thứ như đang sống dậy và bỏ trốn khỏi hắn - xe tải, sandwich, chiếc ly, cây cối không thể bỏ chạy nhưng lại tỏ ra khinh khỉnh, giống như ngôi nhà này đang cầm tù hắn vậy. Hắn đã liên tục đấm vào tường, rồi siết chặt miếng sandwich, bóp vỡ cái miệng hình tam giác xấc láo ấy, rồi đốt cháy nó từng chút một trong lò sưởi trống không. Những quả trứng cá nhảy nhót như người tí hon, chết dần từng đứa một.

Bà Alice Leffingwell, mẹ hắn và hắn, cùng một thủy thủ đoàn gồm 4 thành viên, trong đó có 2 gã người Puerto Rico, đã tới Haiti vào giữa tháng Một, trên một chiếc thuyền buồm chạy bằng hơi nước tên là Fairy Prince. Bà Alice đã dành cả mùa thu lẫn mùa đông để cướp nó ra khỏi tay người chồng cũ. Chuyến đi này là để chúc mừng lần ly dị thứ ba của bà, và bà đã mời Bruno và mẹ hắn cách đây vài tháng. Niềm hứng thú của Bruno với hành trình này được thể hiện ở mức độ lãnh đạm và chán chường ngay trong những ngày đầu. Chẳng ai quan tâm. Bà Alice và mẹ hắn dành cả buổi chiều và buổi tối để tán gẫu với nhau trong khoang thuyền, còn buổi sáng thì họ lăn ra ngủ. Để biện hộ cho niềm hạnh phúc của bản thân trước viễn cảnh xám xịt khi bị nhốt trên một con tàu suốt 1 tháng với một bà già như Alice, Bruno tự thuyết phục rằng hắn đang hết sức căng thẳng khi phải dè chừng để cảnh sát không lần ra dấu vết của mình. Và hắn cũng cần thư giãn để vạch ra chi tiết cho kế hoạch xử lý cha hắn. Hắn cũng lý luận rằng, thời gian trôi qua càng lâu thì khả năng Guy đổi ý sẽ càng cao.

Trên con thuyền, hắn vạch ra 2 đến 3 kế hoạch chủ chốt để giết cha mình, trong đó những chi tiết diễn ra trong nhà hắn sẽ chỉ có vài thay đổi nhỏ. Hắn rất tự hào về các kế hoạch ấy - một là với khẩu súng trong phòng ngủ của cha hắn, một là với con dao cùng 2 cách trốn thoát, và một là hoặc với súng hoặc với dao hoặc bóp cổ trong ga-ra nơi cha hắn cất xe lúc 6 rưỡi tối mỗi ngày. Điểm bất lợi trong kế hoạch cuối cùng là không có bóng tối, nhưng bù lại nó tương đối đơn giản. Hắn có thể nghe rõ tiếng máy móc vận hành trơn tru trong các kế hoạch của mình. Nhưng sau khi hoàn thành một bản vẽ cẩn thận, hắn lại cảm thấy cần phải xé nó đi cho an toàn. Hắn liên tục vẽ ra rồi xé đi. Khi con thuyền Fairy Prince vòng qua mũi đất Maisi để đậu ở Port-au-Prince, các hạt giống ý tưởng của hắn đã rải rác khắp nơi trên vùng biển nối cảng Bar với Cực Nam của quần đảo Virgin.

“Một bến cảng lộng lẫy cho con thuyền Prince của tôi!” Bà Alice kêu lên, thư giãn khi đang tạm dừng tán gẫu với mẹ hắn.

Cách xa họ, trong bóng râm, Bruno lóng ngóng gấp tờ giấy hắn đang vẽ lại và ngẩng đầu lên. Ở đường chân trời bên trái, mặt đất giống như một dải xám mờ ảo. Haiti. Nhìn thấy nó dường như còn khiến nó xa xôi và lạ lẫm hơn cả khi chưa nhìn. Hắn đang ngày càng rời xa Guy. Hắn đứng dậy khỏi bàn và đi ra lan can. Họ sẽ ở lại Haiti vài ngày trước khi đi tiếp, sau đó thì cùng nhau xuôi xuống phía nam. Bruno đứng im, cảm giác giận dữ đang gặm nhấm trong lòng giống hệt như mặt trời vùng nhiệt đới đang ăn mòn cẳng chân trắng ởn của hắn. Đột nhiên, hắn xé bản kế hoạch thành từng mảnh nhỏ rồi tung chúng ra khỏi thành tàu. Cơn gió ương bướng đẩy chúng về phía trước.

Tất nhiên, việc tìm một người thực hiện kế hoạch cũng quan trọng như việc vạch ra nó vậy. Hắn nghĩ mình có thể tự ra tay, nếu không phải vì Gerard, thám tử tư của cha hắn, sẽ tóm được hắn bất kể hắn có lên kế hoạch cẩn thận đến đâu. Bên cạnh đó, hắn muốn thử nghiệm âm mưu không động cơ của mình một lần nữa. Matt Levine hoặc Carlos - nhưng rắc rối ở chỗ là hắn quen họ. Và việc thử thỏa thuận khi không biết liệu người đó có đồng ý hay không là rất nguy hiểm. Bruno đã gặp Matt vài lần, nhưng vẫn chưa thể đề cập tới bất kỳ chuyện gì.

Có một chuyện xảy ra ở Port-au-Prince đã khiến Bruno chẳng bao giờ quên được. Hắn bị ngã ra khỏi tấm ván khi đang quay lại tàu vào chiều hôm thứ hai.

Hơi nóng ngột ngạt làm hắn đần cả người. Rượu rum chỉ khiến tình trạng tệ hơn khi làm cho hắn càng thêm bức bôi. Hắn đang trên đường từ khách sạn La Ciatadelle về thuyền để lấy giày đi chơi cho mẹ hắn, rồi ghé qua một quán rượu gần bến cảng để làm 1 ly Scotch đá. Một tay thủy thủ người Puerto Rico, kẻ mà Bruno đã ghét từ khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt, đang ngồi trong quán rượu và say đứ đừ, la hét như thể gã ta sở hữu toàn bộ thị trấn, con tàu Fairy Prince và cả Mỹ La Tinh vậy. Gã ta nói Bruno là một kẻ ẻo lả cùng nhiều danh xưng khác mà Bruno không tài nào hiểu được, nhưng lại khiến tất cả mọi người phá lên cười. Bruno kiêu hãnh rời khỏi quán rượu, quá mệt mỏi và ghê tởm để đánh nhau, nhưng âm thầm quyết tâm sẽ nói lại cho bà Alice nghe để sa thải và liệt gã kia vào danh sách đen. Còn cách con thuyền một dãy phố thì gã ta bắt kịp hắn, rồi nói liên mồm. Và rồi khi đi qua tấm ván để lên thuyền, Bruno ngã ụp qua tay vịn và rơi xuống làn nước bẩn thỉu. Hắn không thể nói là gã người Puerto Rico đã đẩy hắn, vì không hề có chuyện đó. Gã ta và một tay thủy thủ khác, cười ngặt nghẽo, lôi hắn lên rồi kéo hắn vào giường.

Bruno bò ra khỏi giường để với lấy chai rượu rum của mình. Hắn tu thẳng từ chai rồi ngã bệt xuống giường và ngủ gục trong bộ đồ lót ướt đẫm.

Lát sau, mẹ hắn và bà Alice đi vào lắc hắn dậy.

“Chuyện gì đã xảy ra?” họ hỏi liên tục, cười khúc khích khiến hắn chẳng nói được gì. “Chuyện gì vậy, Charley?”

Dù ngón tay của họ chỉ là những vệt mờ ảo, nhưng tiếng cười thì vẫn inh tai. Hắn rúm người tránh bàn tay của bà Alice đang đặt trên vai mình. Hắn không thể nói gì nhưng biết mình muốn nói gì. Họ đang làm gì trong phòng hắn nếu không có tin gì từ Guy chứ?

“Gì? Gã nào?” * mẹ hắn hỏi.

* Từ “Guy” trong tiếng Anh còn có nghĩa là “gã”.

“Đi đi!” hắn hét lên, ám chỉ cả hai người họ.

“Ôi, thằng bé mệt lả rồi,” mẹ hắn nói một cách thương hại, như thể hắn sắp chết tới nơi. “Thằng bé tội nghiệp. Tội nghiệp.”

Bruno lắc đầu, hết bên này sang bên kia để tránh khỏi cái khăn lạnh. Hắn ghét cả hai người họ lẫn Guy! Hắn đã giết người vì anh ta, lảng tránh cảnh sát vì anh ta, giữ im lặng khi anh ta yêu cầu, rơi xuống làn nước hôi thối vì anh ta, vậy mà Guy thậm chí còn chẳng muốn gặp hắn! Guy dành thời gian ở bên một ả đàn bà! Guy không sợ hãi cũng chẳng bất hạnh, chỉ là không có thời gian cho hắn! Hắn đã thấy ả ta ở gần căn nhà của Guy ở New York 3 lần! Nếu hắn tóm được ả ta ở đó, hắn sẽ giết ả ta hệt như đã giết Miriam!

“Charley, Charley, ngồi im nào!”

Guy sẽ tái hôn và chẳng bao giờ có thời gian cho hắn nữa. Hãy xem anh ta sẽ phải nhận sự thương hại thế nào khi ả đàn bà này chỉ xem anh ta như một thằng ngu! Anh ta đã tới gặp cô ta ở Mexico, chứ không chỉ đi thăm những người bạn. Chẳng có gì ngạc nhiên khi Guy muốn Miriam phải cút xéo! Và anh ta không hề nhắc tới Anne Faulkner trên tàu! Guy đã lợi dụng hắn. Có lẽ Guy sẽ giết cha của Bruno dù anh ta có muốn hay không. Ai cũng có thể giết người. Bruno vẫn nhớ Guy đã không tin điều đó.