← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

“Đi uống với tôi đi,” Bruno nói. Cậu ta xuất hiện bất thình lình, ngay ở giữa vỉa hè.

“Tôi không muốn gặp cậu. Tôi không có câu hỏi nào cả. Tôi không muốn gặp cậu.”

“Tôi không để bụng nếu anh muốn hỏi gì đâu,” Bruno mỉm cười yếu ớt nói. Anh mắt cậu ta có vẻ thận trọng. “Bên kia đường. 10 phút thôi.”

Guy liếc nhìn xung quanh rồi nghĩ thầm, cậu ta đây rồi. Gọi cảnh sát thôi. Tấn công cậu ta, đẩy cậu ta xuống vỉa hè. Nhưng Guy chỉ đứng đờ ra. Anh thấy tay Bruno đang đút vào túi áo, như thể đang cầm súng.

“10 phút,” Bruno nói, dụ dỗ Guy bằng một nụ cười ngập ngừng.

Guy đã không nhận được tin gì từ Bruno mấy tuần nay. Lúc này, anh đang cố gắng gợi ra cảm giác giận dữ như trong trận tuyết tối hôm trước để có thể quyết tâm tố cáo Bruno cho cảnh sát. Đây là khoảnh khắc quyết định. Guy đi cùng cậu ta. Họ đi vào một quán rượu ở Đại lộ Sáu rồi ngồi trong góc quán.

Nụ cười của Bruno tươi roi rói. “Anh sợ cái gì thế, Guy?”

“Không gì cả.”

“Anh có vui không?”

Guy ngồi cứng ngắc ở mép ghế. Mình đang ngồi đối diện một kẻ sát nhân, anh nghĩ thầm. Đôi bàn tay kia đã siết cố Miriam.

“Nghe này, Guy, vì sao anh không kể cho tôi về Anne?”

“Anne làm sao?”

“Tôi muốn biết về cô ấy, chỉ có vậy. Ý tôi là lúc ở trên tàu.”

“Đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, Bruno.”

“Vì sao? Tôi chỉ muốn làm bạn bè thôi, Guy.”

“Tôi sẽ tố cáo cậu với cảnh sát.”

“Vì sao anh không làm vậy ở Metcalf?” Bruno hỏi, ánh mắt lóe lên những tia sáng màu hồng nhạt, như thể chỉ có cậu ta mới có quyền hỏi điều đó với chất giọng buồn bã bâng quơ, nhưng lại đầy vẻ hả hê. Kỳ cục là, Guy cảm thấy thâm tâm mình cũng đã từng tự hỏi câu đó.

“Vì tôi không chắc chắn lắm.”

“Tôi phải làm gì, viết thư thú tội à?”

“Tôi vẫn có thể tố cáo cậu để điều tra.”

“Anh không thể. Họ nghi ngờ anh hơn tôi đấy.” Bruno nhún vai.

“Cậu nói gì thế?”

“Anh nghĩ họ có chứng cứ nào để bắt tôi à? Không gì cả.”

“Tôi có thể khai cho họ!” Đột nhiên, anh lại cảm thấy điên tiết.

“Nếu tôi khai anh đã thuê tôi làm điều đó,” Bruno cau mày nói một cách hiên ngang, “thì mọi thứ sẽ ăn khớp!”

“Tôi cóc quan tâm.”

“Có thể anh thì không, nhưng luật pháp thì có.”

“Cái gì ăn khớp mới được?”

“Bức thư anh gửi cho Miriam,” Bruno nói một cách chậm rãi, “giả bộ hủy dự án. Chuyên đi tình cờ tới Mexico.”

“Cậu điên rồi!”

“Đối diện đi, Guy! Anh sẽ chẳng làm được gì đâu!” Giọng nói của Bruno vút lên điên loạn, át cả tiếng nhạc từ hộp nhạc ở gần đó. Cậu ta ép tay xuống mặt bàn, đẩy về phía Guy, rồi nắm chặt lại. “Tôi thề, tôi rất quý anh, Guy. Chúng ta không nên trò chuyện với nhau như thế này!”

Guy không di chuyển. Mép ghế đang nghiến vào đùi anh. “Tôi không muốn bị một người như cậu thích.”

“Guy, bất kỳ điều gì anh nói với cảnh sát cũng chỉ khiến cả hai ta vào tù thôi. Anh không hiểu sao?”

Guy đã nghĩ về nó trước cả lúc này. Nếu Bruno khăng khăng nói dối thì vụ án sẽ kéo dài, một vụ án chẳng bao giờ được khép lại trừ phi Bruno đầu hàng, và chuyện đó thì không đời nào xảy ra. Guy có thể nhận ra điều đó trong ánh mắt điên rồ cuồng loạn mà Bruno đã nhìn anh. Lờ cậu ta đi, Guy nghĩ. Tránh xa cậu ta ra. Hãy để mọi việc lại cho cảnh sát. Cậu ta đủ điên để giết cả anh nếu anh có bất kỳ hành động nào.

“Anh không tố cáo tôi ở Metcalf vì anh quý tôi, Guy. Anh quý tôi theo một cách nào đó.”

“Tôi chẳng hề quý mến gì cậu.”

“Nhưng anh sẽ không tố cáo tôi, phải không?”

“Không,” Guy nói, hai hàm răng siết lại. Sự bình tĩnh của Bruno làm anh ngạc nhiên. Bruno hoàn toàn không sợ anh. “Đừng gọi đồ uống cho tôi nữa. Tôi đi đây.”

“Chờ đã.” Bruno lấy tiền ra khỏi túi và đưa cho người phục vụ.

Guy ngồi lại, cảm giác chần chừ.

“Bộ vest trông đẹp đấy,” Bruno mỉm cười, hất đầu về phía Guy.

Bộ vest mới bằng vải flannel xám sọc trắng của anh. Mua bằng tiền từ dự án Palmyra, Guy nghĩ thầm, cũng như đôi giày mới và chiếc cặp da cá sấu trên ghế kia nữa.

“Anh phải đi đâu thế?”

“Vào trung tâm thành phố.” Anh sắp gặp gỡ một đại diện khách hàng tiềm năng ở khách sạn Fifth Avenue lúc 7 giờ. Guy nhìn chằm chằm vào đôi mắt cứng rắn, trầm ngâm của Bruno, cảm thấy chắc chắn Bruno nghĩ mình sắp tới gặp Anne. “Cậu đang chơi trò gì vậy, Bruno?”

“Anh biết mà,” Bruno nói lặng lẽ. “Điều chúng ta nói đến trên tàu. Đổi nạn nhân. Anh sẽ giết cha tôi.”

Guy tỏ ra khinh bỉ. Anh đã lường trước điều này ngay cả khi Bruno còn chưa nói ra, đã nghi ngờ từ khi Miriam chết. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đăm đăm trầm ngâm của Bruno, ngạc nhiên trước vẻ điên rồ lạnh lùng ấy. Anh nhớ hồi bé mình từng nhìn một người Down trên xe điện như thế này, với vẻ hiếu kỳ trơ tráo không thể dứt ra được. Hiếu kỳ và sợ hãi.

“Tôi đã bảo anh là tôi có thể dàn xếp mọi chi tiết.” Bruno nhếch mép cười một cách thích thú, xen một chút hối lỗi. “Mọi việc sẽ đơn giản thôi.”

Cậu ta ghét mình, đột nhiên Guy nghĩ vậy. Cậu ta muốn giết cả mình nữa.

“Anh biết tôi sẽ làm gì nếu anh không tuân theo mà.” Bruno làm động tác búng ngón tay, nhưng bàn tay trên bàn của cậu ta mềm oặt một cách bất cẩn. “Tôi sẽ tố cáo anh cho cảnh sát.”

Lờ cậu ta đi, Guy nghĩ thầm, lờ cậu ta đi! “Cậu không làm tôi sợ chút nào đâu. Chứng minh cậu bị điên là việc dễ nhất trên đời đấy.”

“Tôi chẳng điên hơn anh đâu!”

Một lát sau, Bruno là người kết thúc cuộc trò chuyện. Cậu ta nói phải gặp mẹ mình lúc 7 giờ.

Cuộc gặp tiếp theo ngắn hơn nhiều, Guy cảm thấy mình cũng đã thua cuộc, dù có lúc anh tưởng như mình đã chiến thắng. Bruno cố chặn anh lại vào một chiều thứ Sáu khi anh rời văn phòng trên đường tới Long Island để gặp Anne. Guy đi lướt qua người cậu ta và chui vào một chiếc taxi. Nhưng cảm giác bỏ chạy ấy khiến anh xấu hổ và bắt đầu hủy hoại cảm giác kiêu hãnh mà đến lúc đó vẫn còn nguyên vẹn. Anh ước mình đã nói gì đó với Bruno. Anh ước mình đã đối mặt với cậu ta, dù chỉ trong giây lát.