← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Guy ngồi ra mép giường, lấy hai tay che mặt, rồi quyết tâm bỏ tay xuống. Anh cảm thấy đêm đen đang xâm chiếm suy nghĩ của anh và bóp méo nó, màn đêm, bóng tối, cùng tình trạng mất ngủ. Vậy nhưng màn đêm này cũng mang đến sự thật. Trong đêm, người ta chỉ tiếp cận sự thật ở một góc độ nhất định, nhưng mọi sự thật đều như nhau. Nếu anh kể câu chuyện này cho Anne, chẳng lẽ cô sẽ không cho rằng anh phải gánh phần nào tội lỗi? Cưới anh? Sao cô có thể? Anh là loại quái vật nào mà lại có thể ngồi trong một căn phòng mà ngăn tủ dưới cùng đựng những bản kế hoạch giết người và một khẩu súng để thực thi kế hoạch đó?

Trong ánh sáng bình minh yếu ớt, anh quan sát mặt mình trong gương. Miệng trễ xuống bên trái, không giống anh. Môi dưới vốn đầy đặn nay mỏng đi vì căng thẳng. Anh cố giữ ánh mắt kiên định. Chúng nhìn chằm chằm vào anh trên hai quầng mắt xanh xao, như thể một phần trong anh đã trở nên sắt đá vì bị buộc tội, như thể chúng đang nhìn vào kẻ đã tra tấn mình vậy.

Anh nên mặc đồ rồi đi dạo, hay là cố ngủ một giấc? Bước chân trên thảm của anh rất nhẹ nhàng, vô thức tránh vị trí cạnh chiếc ghế bành - nơi sàn nhà luôn kêu cót két. Bức thư của Bruno viết rằng anh sẽ phải tránh các bậc thang kêu kẽo cọt để bảo đảm an toàn. Cửa phòng cha tôi nằm ngay bên trái như anh biết rồi. Tôi đã rà soát tất cả mọi thứ và không còn kẽ hở nào nữa. Nhìn bản đồ để biết phòng của quản gia (Herbert) nằm ở đâu. Đây là nơi anh dễ chạm mặt người khác nhất. Sàn nhà kêu cọt kẹt ở chỗ tôi đánh dấu X... Guy quăng mình lên giường. Anh không nên cố gắng vứt khẩu Luger đi, dù cho có chuyện gì xảy ra trên đường từ nhà tới ga tàu đi nữa. Anh đã thuộc lòng, biết cả tiếng cửa bếp lẫn màu thảm hành lang.

Nếu Bruno kiếm người khác giết cha mình thì anh sẽ giữ bằng chứng lớn trong các bức thư này để kết tội Bruno. Anh có thể trả thù những gì Bruno gây ra với anh. Vậy nhưng Bruno sẽ chỉ đáp trả bằng một lời nói dối, khiến anh bị buộc tội lên kế hoạch giết Miriam. Không, chỉ mấy bữa nữa thôi là Bruno sẽ tìm người khác. Nếu anh có thế chịu đựng sự đe dọa của Bruno thêm một thời gian nữa, tất cả sẽ kết thúc và anh có thể ngủ được. Thế nhưng anh nghĩ, nếu phải thực hiện theo đúng kế hoạch thì anh cũng sẽ không dùng khẩu Luger kia đâu, anh sẽ dùng khẩu súng quay nòng nhỏ của mình... Guy dựng người dậy, nhức mỏi, giận dữ và sợ hãi với những gì vừa nảy ra trong đầu. “Cao ốc Shaw”, anh tự nhủ, như thể tuyên bố một phân cảnh mới, anh phải lôi mình ra khỏi con đường mòn đêm qua và chuyển sang một ngày mới. Cao ốc Shaw. Mặt đất phủ cỏ tới tận các bậc thềm sau nhà, trừ chỗ sỏi mà anh không phải chạm vào... Bỏ qua 4, bỏ qua 3, bước dài ra ở bậc trên cùng. Anh sẽ nhớ được thôi, nó có vần điệu.

“Anh Raines!”

Guy giật mình đến nỗi tự cứa vào mặt. Anh hạ dao cạo râu xuống và đi ra cửa.

“Chào Guy. Anh sẵn sàng chưa?” giọng nói trên điện thoại hỏi, mới sáng ra đã dâm dật, xấu xí sau những cảm xúc phức tạp của đêm qua. “Muốn thêm không?”

“Cậu không khiến tôi bận tâm đâu.”

Bruno bật cười.

Guy dập máy, rên rỉ.

Cơn sốc vẫn dai dẳng bám theo suốt ngày hôm đó, làm anh run rẩy và khó chịu. Anh tuyệt vọng muốn gặp Anne ngay tối hôm ấy, tuyệt vọng muốn được cảm nhận khoảnh khắc bắt gặp hình bóng cô từ nơi anh đã hứa đợi cô. Nhưng anh cũng muốn giải thoát cô khỏi bản thân mình. Anh đi bộ một quãng đường dài tới đường Riverside để làm mình mệt mỏi, nhưng vẫn không thể ngủ yên, một chuỗi những giấc mơ khó chịu liên tục xuất hiện. Guy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ khác đi sau khi hợp đồng với Shaw được ký kết, sau khi anh có thể tiếp tục công việc của mình.

Sáng hôm sau Douglas Frear thuộc công ty Shaw Realty gọi điện như đã hứa. “Anh Haines,” giọng nói chậm rãi, khàn khàn của anh ta vang lên, “chúng tôi đã nhận được một bức thư kỳ quái liên quan đến anh.”

“Gì vậy? Bức thư gì vậy?”

“Liên quan đến vợ anh. Tôi không biết nữa... Tôi có nên đọc cho anh nghe không?”

“Xin anh.”

“‘Gửi người có thẩm quyền: Nhất định anh sẽ có hứng thú khi biết được rằng Guy Daniel Haines, người có vợ bị giết tháng Sáu vừa qua, đóng vai trò quan trọng trong vụ án đó hơn những gì quan tòa biết. Bức thư này được gửi từ một người biết chuyện và người này cũng biết rằng sẽ sớm có vụ xét xử lại vai trò thật sự của anh ta trong tội ác kia.’ - tôi tin đây chỉ là thư trêu đùa, anh Haines. Tôi chỉ nghĩ anh nên biết về nó.”

“Tất nhiên rồi.” Ở góc phòng, Myers vẫn làm việc với bản vẽ của mình một cách bình tĩnh như mọi buổi sáng khác trong tuần.

“Tôi nghĩ mình đã nghe nói về... ừm... thảm kịch năm ngoái. Không có chuyện sẽ xét xử lại đâu, phải không?”

“Chắc chắn là không. Tôi không nghe thấy tin nào như thế hết.” Guy nguyền rủa sự bối rối của mình. Ông Frear chỉ muốn biết liệu anh có thời gian để làm việc không mà thôi.

“Xin lỗi nhưng chúng tôi vẫn chưa đưa ra quyết định về hợp đồng đó, anh Haines.”

Công ty Shaw Realty chờ tới sáng hôm sau mới thông báo rằng họ không hoàn toàn hài lòng với bản thiết kế của anh. Thực ra thì họ có hứng thú với tác phẩm của một kiến trúc sư khác cơ.

Guy tự hỏi làm sao Bruno có thể tìm hiểu được dự án đó. Nhưng thực ra thì cũng có nhiều cách để biết. Có thể nó đã được nhắc đến trên báo - Bruno nắm vững tin tức về ngành kiến trúc - hoặc Bruno có thể đã gọi tới khi anh không ở văn phòng, rồi vô tình biết được mọi chuyện từ Myers. Guy lại nhìn Myers, sau đó tự hỏi liệu anh ta đã từng nói chuyện điện thoại với Bruno chưa. Khả năng ấy mang theo mùi vị đáng sợ.

Giờ dự án cao ốc đã đi tong, anh bắt đầu nhìn nhận mọi việc dưới khía cạnh mất mát. Đến mùa hè, anh sẽ không có một khoản tiền dôi ra như dự tính. Cũng không có uy tín, uy tín với gia đình Faulkner. Anh không hề nhận ra - từ nguyên nhân sâu xa gây ra nỗi thống khổ của anh cũng như mọi nguyên nhân khác - rằng anh đang thấy giận dữ vì thành quả sáng tạo của mình trở nên vô nghĩa.

Việc Bruno báo tin cho những khách hàng tiếp theo chỉ còn là vấn đề thời gian. Đó chính là lời đe dọa hủy hoại sự nghiệp của anh. Và có khi là cả cuộc sống của anh với Anne nữa? Guy nghĩ về cô mà thấy đau nhói. Anh cảm giác như đã có một quãng thời gian dài anh quên mất rằng mình yêu cô. Có chuyện gì đó đang diễn ra giữa họ, nhưng anh không thể xác định rõ ràng được. Anh cảm thấy Bruno đang hủy hoại dũng khí yêu của anh. Một thứ nhỏ nhặt nhất thôi cũng làm nỗi lo lắng trong anh trở nên trầm trọng thêm, từ việc sợ mất đôi giày xịn nhất vì quên mất rằng mình đã mang chúng tới cửa hiệu sửa giày, tới ngôi nhà ở Alton, chưa gì anh đã cảm thấy nó quá khả năng chi trả của anh và Anne.

Trong văn phòng, Myers tiếp tục công việc phác họa thường ngày, điện thoại của Guy đã không còn reo thêm lần nào nữa. Guy đoán là Bruno sẽ không gọi điện, vì muốn sự chờ đợi bị dồn nén ở mức cao nhất, để tiếng chuông điện thoại sẽ được chào đón khi vang lên. Thấy ghê tởm chính mình, Guy đi xuống một quán rượu trên đại lộ Madison để làm một ly Martini ở giữa ban ngày. Anh vốn có hẹn ăn trưa với Anne, nhưng cô đã gọi đến hủy hẹn và anh thì không nhớ nổi vì sao. Giọng cô không hẳn là lạnh lùng, nhưng anh nhớ là cô đã không đưa ra lý do cụ thể nào cho việc không ăn trưa với anh. Chắc chắn cô đã không nói rằng mình sẽ đi mua sắm đồ đạc cho nhà mới, không thì anh đã nhớ. Liệu anh có nhớ không nhỉ? Hay cô đang trả đũa việc anh không giữ lời hứa tới ăn tối cùng gia đình cô vào Chủ nhật tuần trước? Chủ nhật ấy anh đã quá mệt mỏi và tuyệt vọng đến mức không muốn gặp ai hết. Một trận chiến trong im lặng và không được thừa nhận dường như đang diễn ra giữa anh và Anne. Dạo này, anh cảm thấy mình khốn khổ đến mức không muốn trút điều đó vào cô, còn cô thì giả vờ quá bận rộn mỗi khi anh đề nghị gặp mặt. Cô bận lên kế hoạch cho nhà mới và bận cãi nhau với anh. Thật vô lý. Chẳng có gì trên thế giới này có lý trừ việc trốn khỏi Bruno. Chẳng có cách nào làm điều đó khiến nó trở nên hợp lý hết. Chuyện xảy ra ở tòa án cũng không hợp lý.

Anh châm một điếu thuốc lá rồi nhận ra mình vẫn đang hút dở một điếu khác. Khom người trên chiếc bàn đen bóng loáng, anh hút cả hai điều. Hai bàn tay cầm thuốc của anh như đang phản chiếu lẫn nhau. Anh đang làm gì ở đây vậy? Lúc 1 giờ 15 phút chiều với cái đầu đang choáng váng vì ly Martini thứ ba và tự khiến mình không thể làm việc được (trong trường hợp anh còn có công việc để làm). Guy Haines, người yêu Anne, người đã xây Palmyra à? Anh còn thậm chí còn chẳng có dũng khí để quang ly Martini của mình vào góc. Vũng cát lún nguy hiểm. Giả sử anh bị lún hoàn toàn. Giả sử anh sẽ giết người hộ Bruno. Nó sẽ quá đơn giản, như Bruno đã nói, khi ngôi nhà chẳng còn ai ngoại trừ cha cậu ta và vị quản gia, mà Guy thì đã hiểu rõ căn nhà đó còn hơn cả nhà anh ở Metcalf. Anh cũng có thể cố tình để lại manh mối về Bruno tại hiện trường, ví dụ như bỏ lại khẩu Luger trong phòng chẳng hạn. Suy nghĩ này bỗng trở thành điểm tựa vững chãi duy nhất. Tay anh nắm lại theo phản xạ khi nghĩ tới Bruno, rồi sự bất lực của đôi bàn tay nắm chặt trên mặt bàn khiến anh cảm thấy xấu hổ. Anh không được để tâm trí mình chu du tới đó nữa. Đó chính xác là những gì mà Bruno muốn tâm trí anh thực hiện.

Anh nhúng khăn tay vào cốc nước và lau mặt.Vết xước lúc cạo râu nhói lên. Anh nhìn hình ảnh của nó trong tấm gương bên cạnh. Nó đã bắt đầu chảy máu, một dấu đỏ nhỏ xíu ngay cạnh vết chẻ mờ trên cằm. Anh muốn đấm vào cái cằm đó trong gương. Anh bật dậy và đi thanh toán.

Nhưng rồi tâm trí anh chẳng khó khăn gì để quay lại. Trong những đêm mất ngủ, anh thử diễn theo kế hoạch, bỏ khẩu Luger lại trong phòng, theo dõi quá trình bị kết tội và xử tử hình Bruno, đúng là phấn khích.

Bruno gửi cho anh một chiếc ví bằng da cá sấu có các góc mạ vàng cùng tên viết tắt của anh G.D.H bên trong. “Tôi nghĩ chiếc ví này trông giống hệt anh, Guy,” tấm thiệp đi kèm viết. “Xin đừng khiến mọi chuyện khó khăn. Tôi rất quý anh. Như vẫn vậy, Bruno.” Cánh tay Guy đã chuẩn bị quăng nó vào một thùng rác trên đường, nhưng rồi anh lại nhét nó vào túi. Anh không thích vứt bỏ những thứ đẹp đẽ. Anh sẽ nghĩ ra cách khác để xử lý nó.

Cũng sáng hôm ấy, Guy từ chối một lời mời nói chuyện trên sóng radio. Anh không có tâm trí làm việc và anh biết điều đó. Nhưng sao anh vẫn còn tới văn phòng chứ? Anh sẽ sung sướng biết bao nếu được say xỉn cả ngày, cả đêm luôn thì càng tốt. Anh nhìn tay mình lật lên lật xuống chiếc la bàn trên mặt bàn. Có người từng bảo anh có đôi bàn tay giống một thầy tu dòng Capuchin. Tim O’Flaherty ở Chicago. Một lần khi họ ngồi ăn spaghetti trong căn hộ dưới tầng hầm của Tim, trò chuyện về Le Corbusier với tài hùng biện dường như bẩm sinh đã có trong các kiến trúc sư như một đặc tính tự nhiên của nghề. Và đó là một điều may mắn, khi anh thường xuyên phải thuyết phục khách hàng nghe theo ý kiến của mình. Nhưng lúc đó mọi khả năng vẫn còn có thể xảy ra, kể cả khi Miriam đang bòn rút tiền của anh, trước mặt chỉ là một trận chiến trong sạch khiến ta thêm hăng hái, và dù khó khăn thì nó vẫn đúng. Anh xoay qua xoay lại chiếc la bàn, trượt các ngón tay dọc theo thân nó rồi lật lại, cho tới khi anh nghĩ tiếng ồn ấy có thể làm phiền tới Myers mới thôi.

“Rút ra đi, Guy,” Myers nói một cách tử tế.

“Nó không phải là một thứ mà người ta có thể rút ra. Hoặc vỡ nát hoặc không,” Guy đáp trả với giọng bình thản chết chóc và rồi như thể không còn cách nào để ngăn mình lại, anh nói, “Tôi không cần lời khuyên, Myers. Cảm ơn.”

“Nghe này, Guy...” Myers đứng dậy, mỉm cười, dong dỏng và yên bình. Nhưng anh ta vẫn chưa vượt quá được góc bàn làm việc của mình.

Guy lấy áo từ giá treo cạnh cửa. “Tôi xin lỗi. Quên nó đi.”

“Tôi biết vấn đề là gì. Lo lắng tiền hôn nhân. Tôi cũng từng trải qua. Anh có muốn chúng ta xuống dưới làm một ly không?”

Sự thân thuộc của Myers động chạm đến cảm giác kiêu hãnh mà Guy chưa từng chú ý đến cho tới khi nó bị sỉ nhục. Anh không thể chịu nổi khi nhìn vào khuôn mặt trống rỗng, vô lo và những câu nói sáo rỗng ra vẻ biết tuốt của Myers. “Cảm ơn,” anh nói, “Tôi thật sự không muốn.” Rồi anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau lưng lại.