← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Trong phòng tắm, anh đã quan sát mặt mình trong gương đến lần thứ 100, kiên nhẫn chạm vào mọi vết xước với cây bút cầm máu và chấm lại từng chỗ bị thương. Anh chăm sóc mặt và tay mình một cách hời hợt, như thể chúng không phải bộ phận cơ thể mình. Khi mắt anh chăm chú nhìn vào đôi mắt trong gương, Guy thầm nghĩ hình như chúng đang lảng đi giống hệt trong buổi chiều đầu tiên trên tàu, khi anh cố gắng lảng tránh ánh mắt của Bruno.

Anh quay lại và ngã xuống giường. Còn nốt hôm nay, ngày mai và Chủ nhật nữa thôi. Anh không cần gặp ai hết. Anh có thể tới Chicago trong vài tuần và nói rằng mình đi công tác. Nhưng nếu anh rời thị trấn ngay ngày hôm sau thì có vẻ khả nghi. Ngày hôm qua. Đêm qua. Nếu không có đôi tay xước xát này, thì anh hẳn đã tin mình vừa trải qua một giấc mơ. Vì anh không muốn làm điều đó, anh nghĩ thầm. Không phải do anh muốn. Mà do Bruno tác động đến anh. Anh muốn chửi Bruno, chửi to, nhưng đơn giản là bây giờ anh không có năng lượng. Đáng tò mò là anh không hề thấy tội lỗi, và có vẻ như việc Bruno thúc ép anh đã giải thích cho điều đó. Nhưng cảm giác tội lỗi là gì, khi mà sau cái chết của Miriam, anh còn cảm thấy nó nhiều hơn cả lúc này? Bây giờ anh chỉ thấy mệt mỏi, và chẳng muốn quan tâm đến điều gì hết. Hay đây là cảm xúc của tất cả mọi người sau khi giết ai đó? Anh cố ngủ, tâm trí anh hồi tưởng lại thời khắc trên chuyến xe buýt Long Island, 2 người công nhân đã nhìn anh chằm chằm, anh giả vờ ngủ với tờ báo đắp trên mặt. Anh còn thấy hổ thẹn với 2 người công nhân đó hơn...

Đầu gối anh khuỵu xuống ở bậc thềm và suýt thì anh đã ngã. Anh không nhìn xung quanh để xem có ai đang quan sát mình không. Đi xuống nhà mua báo có vẻ chỉ là một hành động bình thường. Nhưng anh cũng không có sức lực để ý xem mình có bị theo dõi hay không, thậm chí còn chẳng có sức mà quan tâm. Nhưng anh ghét thời điểm sức lực quay trở lại, giống như một người ốm yếu hoặc bị thương căm ghét cuộc phẫu thuật không thể tránh khỏi tiếp theo vậy.

Tờ Journal American có bài báo dài nhất miêu tả hình dáng kẻ sát nhân, được tổng hợp từ mô tả của quản gia, đó là một người đàn ông cao khoảng 1 mét 85, nặng tầm 70 tới 80 cân, mặc áo khoác đen và đội mũ. Guy đọc nó mà có phần ngạc nhiên, như thể nó không nói về anh vậy: anh chỉ cao có 1 mét 75 và nặng khoảng 63 cân. Và anh không hề đội mũ. Anh bỏ qua đoạn nói về thân thế của Samuel Bruno, hứng thú đọc các phỏng đoán về hành động bỏ chạy của kẻ sát nhân. Bài báo nói tên giết người đã chạy dọc đường Newhope về phía bắc. Ngươi ta tin rằng hắn đã bị lạc trong thị trấn Great Neck và có lẽ là đã lên chuyến tàu lúc 12 giờ 18 phút để trốn đi. Thật ra thì anh đã đi về phía đông bắc. Đột nhiên anh thấy nhẹ nhõm và an toàn. Anh tự cảnh cáo mình rằng sự an toàn ấy chỉ là ảo giác. Anh đứng dậy, lần đầu tiên cảm thấy hốt hoảng, y như lúc mò mẫm trong khu rừng cạnh ngôi nhà vậy. Tờ báo đã ra được vài tiếng. Đến giờ có lẽ họ đã phát hiện ra sai lầm của anh. Bây giờ họ có thể đang tới chỗ anh, ở ngay ngoài cửa nhà anh. Anh đợi, nhưng không hề có âm thanh ở bất kỳ đâu. Lại cảm thấy mệt mỏi, anh ngồi xuống, rồi ép mình tập trung vào tờ báo. Người ta nhấn mạnh sự lạnh lùng của kẻ sát nhân, có vẻ như đó là người quen với nạn nhân. Không dấu vân tay, không có manh mối nào ngoại trừ dấu giày, cỡ 40 và cả dấu giày màu đen trên bức tường trát vữa màu trắng nữa. Anh nghĩ tới quần áo của mình, anh phải vứt chúng ngay lập tức, nhưng khi nào anh mới có năng lượng để làm điều đó đây? Thật kỳ lạ khi họ đo nhầm cỡ giày của anh, Guy nghĩ thầm, nhất là khi mặt đất ẩm ướt đến thế. “... một viên đạn nhỏ bất thường,” bài báo nói. Anh phải vứt cả khẩu súng của mình đi. Anh cảm thấy hơi tiếc nuối. Anh sẽ ghét điều đó, ghét khoảnh khắc chia tay khẩu súng của mình! Anh đứng dậy và lây thêm đá cho chiếc khăn đang đặt trên đầu.

Anne gọi điện cho anh vào cuối chiều để rủ anh tới dự một bữa tiệc với cô vào tối thứ Bảy ở Manhattan.

“Bữa tiệc của Helen Heyburn. Anh biết mà, em đã kể cho anh rồi đấy.”

“Phải,” Guy nói, chẳng nhớ gì. Giọng anh đều đều, “Anh nghĩ mình không thích đi dự tiệc lắm, Anne.”

Khoảng hơn 1 tiếng vừa qua, anh cảm thấy tê liệt. Nó khiến Anne trở nên xa xôi và lạ lẫm. Anh nghe mình nói những điều đúng đắn, không phỏng đoán, mà có lẽ cũng chẳng quan tâm, rằng Anne sẽ nhận ra giọng anh có gì lạ. Anne nói rằng cô có thể đưa Chris Nelson đi cùng, Guy nói rằng không sao cả và nghĩ Nelson sẽ vui lắm khi được đi cùng cô, vì Nelson, người từng được gặp gỡ Anne rất nhiều trước khi cô gặp Guy, vẫn yêu cô, Guy nghĩ thầm.

“Tối Chủ nhật em sẽ mang đến một ít bánh ngọt,” Anne nói, “và chúng ta ăn vặt cùng nhau nhé? Em có thể bảo Chris gặp em sau.”

“Anh nghĩ Chủ nhật mình sẽ ra ngoài, Anne. Để vẽ phác họa.”

“Ôi. Em rất tiếc. Em có chuyện cần nói với anh.”

“Gì thế?”

“Một chuyện mà em nghĩ anh sẽ thích đấy. À... để lúc khác nhé.”

Guy leo lên gác, cảnh giác với bà McCausland. Anne lạnh lùng với anh thật, anh nghĩ một cách nhạt nhẽo, Anne lạnh lùng thật. Lần tới khi cô gặp anh, cô sẽ biết và sẽ ghét anh. Chấm dứt với Anne rồi, chấm dứt rồi. Anh liên tục lẩm bẩm như vậy cho tới khi chìm vào giấc ngủ.

Anh ngủ cho tới trưa hôm sau, rồi nằm trên giường cả ngày trong trạng thái lờ đờ, đến cả việc băng qua phòng để cho đá vào khăn cũng giống như hành xác. Anh cảm thấy mình sẽ không bao giờ có thể ngủ đủ giấc để lấy lại sức khỏe. Hồi tưởng, anh nghĩ thầm. Cơ thể và đầu óc anh hồi tưởng lại con đường dài dằng dặc mà chúng đã du hành qua. Nhưng mà để làm gì cơ chứ? Anh nằm cứng đờ người, đổ mồ hôi và run bần bật vì sợ. Rồi anh ngồi dậy để vào phòng vệ sinh. Anh bị tiêu chảy nhẹ. Vì sợ, anh nghĩ. Giống hệt như trên chiến trường vậy.

Trong giấc ngủ chập chờn, anh mơ thấy mình băng qua bãi cỏ về phía ngôi nhà. Ngôi nhà dịu dàng, trắng bóc và không thể cưỡng lại như một đám mây. Khi anh đứng đó, không sẵn lòng nổ súng, quyết tâm chống lại cảm giác ấy để chứng minh anh có thể chế ngự nó. Nhưng tiếng súng lại làm anh thức giấc. Anh mở mắt ra khi ban mai đã tràn vào phòng. Anh nhìn thấy mình đang đứng cạnh bàn làm việc, hệt như đã đứng trong giấc mộng, chĩa súng vào một chiếc giường trong góc, nơi Samuel Bruno đang cố gắng ngồi dậy. Khẩu súng lại gầm lên. Guy hét lên.

Guy bật dậy khỏi giường, sững sờ. Bóng người đã biến mất. Ở cửa sổ là ánh sáng yếu ớt mà anh đã thấy vào buổi bình minh hôm ấy, sự hòa trộn giữa sự sống và cái chết. Ánh sáng này sẽ đến vào mọi buổi bình minh trong đời anh, sẽ lại chiếu sáng cho căn phòng đó và nó sẽ ngày một rõ ràng hơn sau mỗi lần nhớ lại, đi kèm với nỗi kinh hoàng ngày một sâu sắc hơn trong anh. Nếu bình minh nào anh cũng phải thức dậy thì sao?

Chuông cửa reo lên trong bếp.

Cảnh sát đang ở dưới nhà, anh nghĩ thầm. Đây là thời điểm để họ bắt anh, bình minh. Và anh không quan tâm, hoàn toàn không quan tâm. Anh sẽ thú nhận toàn bộ. Anh sẽ kể hết tất cả trong một lần!

Anh dựa vào nút mở cửa rồi đi ra, lắng nghe.

Tiếng bước chân nhẹ vội vàng chạy lên. Là của Anne. Thà cảnh sát đến còn hơn Anne! Anh quay lưng lại, ngớ ngẩn rụt bóng của mình về, vội đưa cả hai tay lên vuốt tóc nhưng nó vẫn cứ rối tung hết cả lên.

“Em đây,” Anne thì thào khi lẻn vào. “Em đã đi bộ từ chỗ Helen. Thật là một buổi sáng tuyệt vời!” Khi cô nhìn thấy băng gạc của anh, vẻ phấn chấn lập tức rời bỏ khuôn mặt cô. “Chuyện gì đã xảy ra với tay của anh vậy?”

Anh bước lùi vào chỗ khuất gần bàn làm việc. “Anh đã đánh nhau.”

“Khi nào? Tối qua à? Cả mặt anh nữa kìa, Guy!”

“Ừ.” Anh phải có cô, phải giữ cô bên mình, anh nghĩ thầm. Anh sẽ chết nếu không có cô. Anh vòng tay ôm lấy cô, nhưng cô đẩy lùi anh lại, nhìn anh chằm chằm trong ánh sáng lờ mờ.

“Ở đâu, Guy? Với ai?”

“Một người mà anh không quen,” anh nói một cách vô cảm, thậm chí còn chẳng nhận ra mình đang nói dối, vì giữ cô ở bên cạnh đã trở thành nhu cầu khẩn thiết đến mức tuyệt vọng của anh. “Trong một quán rượu. Đừng bật đèn,” anh nói vội. “Xin em đây, Anne.”

“Trong một quán rượu sao?”

“Anh không biết chuyện xảy ra như thế nào nữa. Một cách đột ngột.”

“Một người mà anh chưa từng gặp à?”

“Phải.”

“Em không tin.”

Cô nói một cách chậm rãi. Guy hết sức hoảng sợ khi nhận ra Anne không phải là anh, cô là một người khác, với có suy nghĩ khác, phản ứng khác.

“Làm sao em tin được?” cô tiếp tục. “Và vì sao em nên tin lời anh nói về bức thư, về việc anh không biết ai đã gửi nó?”

“Vì đó là sự thật.”

“Hay đó là kẻ anh đã đánh nhau trong rừng. Có phải cùng một người không? Chắc chắn là anh đang giấu giếm em điều gì đó.” Rồi giọng cô dịu xuống, nhưng mỗi câu từ đơn giản dường như đều đang tấn công anh: “Đó là gì, anh yêu? Anh biết là em muốn giúp anh mà. Nhưng anh phải nói cho em nghe trước đã.”

“Anh đã kể cho em rồi,” Guy nghiến răng nói. Sau lưng anh, ánh sáng đã thay đổi. Anh nghĩ nếu bây giờ mình có thể giữ Anne lại thì anh sẽ sống sót qua tất cả các buổi bình minh trong đời. Anh nhìn vào mái tóc thẳng, nhạt màu của cô, duỗi tay ra để chạm vào nó, nhưng cô lùi lại.

“Em không biết làm sao để tiếp tục nếu chúng ta cứ như thế này, Guy. Chúng ta không thể.”

“Nó sẽ không tiếp diễn nữa. Nó đã kết thúc rồi. Anh thề với em, Anne. Xin hãy tin anh.” Khoảnh khắc ấy dường như là một bài kiểm tra, bây giờ hoặc không bao giờ. Anh nghĩ mình nên ôm cô vào lòng, ôm cô một cách mãnh liệt cho tới khi cô ngừng vùng vẫy. Nhưng anh không thể ép mình di chuyển.

“Làm sao anh biết?”

Anh do dự. “Vì đó là do trạng thái tinh thần.”

“Bức thư đó là do trạng thái tinh thần sao?”

“Bức thư đó đã góp phần khiến tinh thần anh thành ra như thế này. Anh cảm thấy như đang bị thắt chặt trong một cái nút. Còn do cả công việc của anh nữa, Anne!” Anh cúi đầu xuống. Đổ tất cả lỗi lầm cho công việc cơ đấy!

“Anh từng nói em sẽ khiến anh hạnh phúc,” cô nói một cách chậm rãi, “em có thể khiến anh hạnh phúc bất chấp mọi thứ. Nhưng em không còn cảm thấy như vậy nữa.”

Anh đã không khiến cô hạnh phúc, chắc chắn là cô đang muốn nói như vậy. Nhưng nếu bây giờ cô vẫn có thể yêu anh, thì anh sẽ cố hết sức để khiến cô hạnh phúc! Anh sẽ tôn thờ và thờ phụng cô! “Em có mà, Anne. Anh chẳng còn gì ngoài em cả.” Anh cúi gập người xuống, đột ngột nức nở và đau khổ một cách trơ trẽn, không ngừng lại cho tới khi Anne chạm vào vai anh. Và dù biết ơn, nhưng anh lại muốn tránh xa sự động chạm ấy, vì anh cảm thấy chỉ vì thương hại, chỉ vì lòng nhân đạo nên cô mới chạm vào anh.

“Em làm bữa sáng cho anh nhé?”

Thậm chí trong vẻ kiên nhẫn bực bội mà anh nghe thấy trong giọng Anne, vẫn xen lẫn một chút tha thứ. Anh biết điều đó cũng có nghĩa là cô sẽ bỏ qua hoàn toàn cho anh. Dĩ nhiên là bỏ qua về vụ đánh nhau ở quán rượu. Cô sẽ chẳng bao giờ biết đến chuyện đêm thứ Sáu, vì nó đã bị chôn vùi quá sâu để cô hay bất kỳ ai khác có thể dò tới.