← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

“Tôi cóc quan tâm ông nghĩ gì!” Bruno nói, chân giẫm lên ghế. Hàng lông mày mỏng màu vàng gần như chụm vào nhau khi hắn cau mày, đuôi lông mày cong lên như râu mèo. Hắn nhìn Gerard như một con hổ lông vàng, trụi lông và sắp hóa điên.

“Tôi không hề nói mình nghĩ gì,” Gerard nhún đôi vai gồ lên, “đúng không?”

“Ông ám chỉ.”

“Tôi không ám chỉ.” Đôi vai tròn rung lên 2 lần khi ông ta cười. “Cậu hiểu nhầm ý tôi rồi, Charles. Tôi không hề ám chỉ rằng cậu cố tình kể cho ai đó việc mình sắp đi chơi hết. Cậu chỉ vô tình tiết lộ nó mà thôi.”

Bruno nhìn ông ta chằm chằm. Gerard vừa ám chỉ rằng nếu vụ án này do người quen gây ra thì Bruno và mẹ hắn hẳn cũng có dính líu, mà vụ này thì chắc chắn là do người quen gây ra rồi. Gerard biết rằng phải đến chiều thứ Năm hắn và mẹ mới quyết định rời đi vào thứ Sáu. Sao lại lôi hắn tới tận phố Wall này chỉ để nói điều đó cơ chứ! Gerard không có bằng chứng gì hết và ông ta không thể lừa hắn bằng cách giả vờ đâu. Vì đây là một vụ giết người hoàn hảo.

“Có phiền nếu tôi về không?” Bruno hỏi. Gerard đang lục lọi giấy tờ trên bàn như thể ông ta có chuyện khác để giữ chân hắn lại đây.

“Chờ tí. Uống một ly nhé.” Gerard hất đầu về chai Bourbon trên giá sách bên kia phòng.

“Không, cảm ơn.” Bruno thèm uống đến chết đi được, nhưng không phải rượu từ Gerard.

“Mẹ cậu thế nào rồi?”

“Ông đã hỏi tôi câu đó rồi.” Mẹ hắn không khỏe, không ngủ được và đó cũng là lý do chính khiến hắn muốn về nhà. Thái độ tỏ ra là bạn bè thân thiết với gia đình hắn của Gerard khiến Bruno trào lên cảm giác căm ghét rạo rực. Lão ta chỉ là bạn của một mình cha hắn thôi! “Tiện thể, chúng tôi không thuê ông điều tra vụ này đâu, ông biết đấy.”

Gerard ngước lên với nụ cười trên khuôn mặt tròn trịa, lốm đốm những vết hồng tím nhạt màu. “Tôi sẽ làm vụ này miễn phí, Charles ạ. Tôi nghĩ là nó sẽ rất thú vị.” Ông ta châm thêm một điếu thuốc lá có hình dạng giống như các ngón tay mập mạp của mình. Cùng với cảm giác ghê tởm, Bruno để ý đến những vết ố do nước xốt gây ra trên vạt áo của bộ vest màu nâu nhạt sờn chỉ, cùng với chiếc cà vạt có họa tiết đá hoa cương tởm lợm. Mọi thứ thuộc về Gerard đều làm Bruno bực bội. Cách nói chuyện chậm rãi làm hắn bực bội. Ký ức về những lần hắn thấy ông ta ở cùng cha cũng làm hắn bực bội. Arthur Gerard thậm chí trông còn chẳng giống loại thám tử không được phép trông giống một thám tử. Bất chấp thành tích của ông ta, Bruno thấy rằng thật khó mà tin nổi việc Gerard là một thám tử hàng đầu. “Bố cậu là một người đàn ông rất từ tế, Charles. Đáng tiếc là cậu không hiểu rõ ông ấy hơn.”

“Tôi hiểu rõ ông ấy,” Bruno nói.

Đôi mắt màu nâu vàng lốm đốm, bé ti hí của Gerard nhìn hắn một cách nghiêm trọng. “Tôi nghĩ là ông ấy hiểu rõ cậu hơn là cậu hiểu ông ấy đấy. Ông ấy để lại cho tôi vài bức thư liên quan đến cậu, tính cách của cậu, cùng những điều ông ấy hy vọng ở cậu.”

“Ông ấy không hề hiểu tôi.” Bruno với lấy một điếu thuốc lá. “Tôi không biết vì sao chúng ta lại nói về chuyện này. Tất cả đều vô nghĩa và chẳng liên quan.” Hắn lạnh lùng ngồi xuống.

“Cậu ghét cha mình, đúng không?”

“Ông ấy ghét tôi.”

“Nhưng ông ấy không hề ghét cậu. Đó là điểm cậu không hiểu ông ấy.”

Bruno chống tay lên tay vịn và cái ghế rít lên khó nhọc. “Chúng ta định nói tới điều gì? Và ông giữ tôi lại ở đây để làm gì? Mẹ tôi không khỏe và tôi muốn về nhà.”

“Tôi hy vọng bà ấy sẽ sớm cảm thấy khỏe lên vì tôi muốn hỏi bà ấy vài câu. Có thể là mai.”

Hơi nóng dâng lên hai bên cổ của Bruno. Những ngày sắp tới sẽ rất khủng khiếp đối với mẹ hắn. Và Gerard sẽ chỉ làm nó tồi tệ hơn vì ông ta là kẻ thù chung của cả hai người họ. Bruno đứng dậy và quang cái áo mưa của mình lên tay vịn.

“Giờ tôi muốn cậu cố gắng nghĩ thêm lần nữa,” Gerard vẫy một ngón tay về phía hắn một cách thản nhiên như thể hắn vẫn đang ngồi trên ghế, “Cậu đã đi đâu và gặp ai vào tối thứ Năm? Cậu đã rời khỏi chỗ mẹ mình, ông Templeton và ông Russo ở trước Blue Angel lúc 2 giờ 45 phút sáng hôm đó. Cậu đã đi đâu?”

“Quán Hamburger Hearth,” Bruno thở dài.

“Không gặp người quen nào của cậu ở đó à?”

“Tôi nên quen ai ở đó, con mèo à?”

“Vậy cậu đã đi tiếp tới đâu?” Gerard kiểm tra tập ghi chép của mình.

“Quán Clarke ở Đại lộ Ba.”

“Gặp ai ở đó không?”

“Chắc chắn rồi, người pha chế rượu.”

“Người pha chế rượu nói rằng không gặp cậu,” Gerard mỉm cười.

Bruno cau mày. Nửa tiếng trước Gerard không hề nói vậy. “Thế thì sao? Chỗ đó đông đúc. Có lẽ tôi cũng không gặp anh ta.”

“Tất cả những người làm trong quán rượu đó đều biết cậu. Họ nói rằng tối thứ Năm cậu không có ở đó. Thêm nữa, nơi đó không hề đông đúc. Tối thứ Năm sao? Vào lúc 3 giờ, 3 rưỡi sáng?... Tôi chỉ đang cố giúp cậu nhớ lại thôi, Charles.”

Bruno mím môi một cách bực bội. “Có lẽ tôi đã không tới quán Clarke. Thường thì tôi ghé qua đó để làm một chén trước khi đi ngủ, nhưng có thể là tôi đã không. Có thể tôi đã đi thẳng về nhà, không biết nữa. Thế còn những người mẹ tôi và tôi đã nói chuyện sáng thứ Sáu thì sao? Chúng tôi đã gọi cho rất nhiều người để tạm biệt.”

“À, chúng ta sẽ xem xét chuyện đó. Nhưng nghiêm túc mà nói, Charles...” Gerard ngả người ra sau, vắt một cẳng chân mập mạp, như thể đang tập trung vào việc hút thuốc lá... “cậu sẽ không rời khỏi chỗ mẹ cậu và bạn bè bà ấy chỉ để ăn một cái hamburger và đi thẳng về nhà một mình đấy chứ?”

“Có thể. Điều đó sẽ giúp tôi tỉnh táo.”

“Sao cậu lại mơ hồ thế?” Chất giọng vùng Iowa * của Gerard nghe như tiếng gầm gừ.

* Một tiểu bang thuộc miền Trung Tây của Hoa Kỳ.

“Tôi mơ hồ thì sao? Tôi có quyền mơ hồ nếu như đang say chứ!”

“Tất nhiên chuyện cậu ở Clarke hay một nơi nào khác đều không quan trọng... Vấn đề là người cậu đã chạm mặt và kể rằng cậu sẽ tới Maine vào ngày hôm sau cơ. Cậu hẳn là đang nghĩ rằng thật buồn cười khi cha cậu lại bị giết vào đúng cái đêm mà cậu rời đi.”

“Tôi không gặp ai hết. Mời ông kiểm tra từng người một tôi quen và hỏi họ.”

“Cậu chỉ lang thang một mình cho tới sau 5 giờ sáng.”

“Ai nói tôi về nhà sau 5 giờ?”

“Herbert. Herbert đã nói vậy ngày hôm qua.”

Bruno thở dài. “Sao hôm thứ Bảy trí nhớ của ông ta lại không tốt như thế chứ?”

“Như tôi đã nói, trí nhớ của con người thường hoạt động như vậy. Đi... rồi lại đến. Trí nhớ của cậu cũng sẽ quay lại. Trong lúc đó tôi sẽ chờ ở đây. Giờ cậu có thể đi được rồi, Charles.” Gerard làm bộ như không quan tâm.

Bruno nấn ná lại một lúc, cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói, nhưng không thể. Hắn đành đi ra ngoài và cố gắng đóng sập cửa lại, nhưng áp suất không khí đã ngăn cản hành động đó. Hắn đi tới hành lang tối tăm, xập xệ của Cục Thám Tử, nơi chiếc máy đánh chữ đã kêu lách cách ồn ào suốt cuộc thẩm vấn của hắn giờ đang vang lên to hơn - “Chúng tôi,” Gerard lúc nào cũng nói vậy, tất cả bọn họ đều ở đây, kêu ầm ĩ phía sau cánh cửa - hắn gật đầu chào cô Graham, thư ký lễ tân đã bày tỏ sự thương tiếc với hắn 1 tiếng trước khi hắn vào trong. 1 tiếng trước hắn đã hân hoan bước vào đây, quyết tâm không để Gerard chọc giận, nhưng bây giờ... Hắn chẳng bao giờ có thể kiểm soát được tâm tính của mình mỗi khi Gerard bắt đầu đùa giỡn về hắn và mẹ hắn. Đây là điều hắn phải thừa nhận. Vậy thì sao? Họ có bằng chứng chống lại hắn không? Họ có manh mối gì về kẻ giết người không? Đều là những manh mối sai lầm.

Guy! Bruno mỉm cười khi đi xuống thang máy. Trong văn phòng của Gerard, Guy đã không hề xuất hiện trong tâm trí hắn dù chỉ một lần! 1 giây cũng không, ngay cả khi Gerard gặng hỏi về nơi hắn tới tớì thứ Năm! Guy! Guy và hắn! Còn ai nữa giống họ không? Còn ai nữa sánh ngang được với họ? Hắn ao ước Guy ở cạnh mình lúc này. Hắn sẽ nắm chặt tay Guy và mặc kệ cả thế giới! Chiến công của họ là không gì sánh được! Như sao chổi quét ngang bầu trời! Như 2 vệt lửa đỏ đến và đi nhanh đến mức tất cả mọi người chỉ biết đứng ngơ ra tự hỏi có phải mình đã thật sự nhìn thấy hay không. Hắn nhớ lại một bài thơ mà mình từng đọc cũng nói về những điều tương tự như vậy. Hình như là hắn vẫn giữ bài thơ ấy trong túi đựng địa chỉ. Hắn đi vội vào một quán rượu trên phố Wall, gọi một ly rượu, rồi rút tờ giấy nhỏ xíu ấy ra khỏi túi. Nó được xé từ một tập thơ của hắn hồi học đại học.

ĐÔI MẮT NẶNG TRĨU

Tác giả: Vachel Lindsay

Đừng dập tắt những linh hồn non nớt,

Hãy cho họ sáng tạo và kiêu hãnh.

Tội ác của thế giới là khiến những đứa trẻ trở nên trì độn,

Đói nghèo giống như những con bò yếu ớt với đôi mắt trĩu nặng.

Không sợ đói, chỉ sợ không hoài bão,

Không sợ gieo hạt, chỉ sợ không ngày thu hoạch,

Không sợ quy thuận, chỉ sợ chẳng có Chúa để quy thuận,

Không sợ chết, chỉ sợ chết như bầy cừu.

Hắn và Guy sẽ không sống vô tri vô giác. Hắn và Guy sẽ không chết như bầy cừu. Hắn và Guy sẽ thu hoạch thành quả. Hắn cũng sẽ đưa tiền cho Guy, nếu Guy nhận.