← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Gần như cùng giờ đó vào ngày hôm sau, Bruno yên vị trong một chiếc ghế dù tắm nắng trên hiên nhà ở Great Neck, với tâm trạng thoải mái và yên bình - một kiểu tâm trạng khá là mới mẻ và dễ chịu đối với hắn. Gerard đã rình mò cả sáng hôm đó, nhưng Bruno rất bình tĩnh và lịch sự, thậm chí còn mời ông ta và gã phụ việc bé nhỏ của ông ta ăn trưa. Giờ thì Gerard đi rồi, hắn cảm thấy hết sức tự hào về biểu hiện của mình. Hắn không bao giờ được phép để Gerard hạ gục hắn như ngày hôm qua nữa, vì như thế hắn sẽ dễ hồi hộp và phạm sai lầm. Tất nhiên, Gerard là đồ ngu. Nếu hôm qua ông ta từ tế hơn thì có thể hắn đã hợp tác. Hợp tác? Bruno phá ra cười. Hắn có ý gì khi nói hợp tác? Hắn đang làm gì đây, tự giỡn với chính mình à?

Phía trên đầu hắn, một chú chim đang liên tục hót líu lo, “Líu lo?” và tự trả lời, “Líu lo!” Bruno nghiêng đầu. Mẹ hắn sẽ biết đó là loài chim gì. Hắn nhìn ra ngoài thảm cỏ lốm đốm màu nâu đỏ, bức tường vữa trắng, những cây thù du sắp nở hoa. Chiều nay, hắn thấy mình khá hứng thú với thiên nhiên. Chiều nay, một tấm séc đã đến, chuyển 20.000 đô la cho mẹ hắn. Sẽ còn rất nhiều nữa, miễn là bên bảo hiểm ngừng lắm lời và các luật sư xử lý xong mọi thủ tục rườm rà. Trong bữa trưa, hắn và mẹ đã bàn về việc tới Capri, nói qua thôi, nhưng hắn biết là họ sẽ đi. Và tối nay, lần đầu tiên họ sẽ ra ngoài ăn tối, ở một nơi riêng tư nhỏ nhắn và cũng là nhà hàng ưa thích nhất của cả hai người, nằm gần đường cao tốc, cách không xa Great Neck là mấy. Cũng chẳng phải điều gì ngạc nhiên khi trước kia hắn không hề thích thiên nhiên. Nhưng giờ khi mà bãi cỏ và cây cối đã thuộc quyền sở hữu của hắn, tất cả mọi việc đều trở nên có ý nghĩa hơn.

Hắn thư thả lật quyển sổ địa chỉ trong lòng. Hắn đã tìm thấy nó sáng nay, không nhớ nổi mình đã mang quyển sổ ấy theo khi còn ở Santa Fe hay là nơi khác. Hắn muốn đảm bảo rằng không có thông tin gì về Guy trong đó trước khi Gerard tìm ra. Hắn muốn tới thăm rất nhiều người, nhất là khi giờ đây hắn đã có đủ tiền. Một ý tưởng chợt ập đến, hắn lấy một chiếc bút chì ra khỏi túi. Dưới vần P hắn viết:

Tommy Pandini

Số 232 đường 76

Và dưới vần S:

“Slitch”

Trạm Cứu Hộ

Cầu Hell Gate

Tặng cho Gerard vài người bí ẩn để tìm kiếm vậy.

Dan, 8 giờ 15 phút, khách sạn Astor, hắn phát hiện ra điều này được ghi trong tờ giấy nhỏ phía cuối sổ. Hắn thậm chí còn chẳng nhớ Dan. Lấy tiền từ Thuyền trưởng. Ngày 1 tháng 6. Trang tiếp theo làm hắn ớn lạnh: Mua đồ cho Guy 25 đô. Hắn xé trang giấy đục lỗ ấy ra. Khoản tiền đó là để mua chiếc thắt lưng Santa Fe cho Guy. Vì sao hắn lại viết nó ra cơ chứ? Trong một khoảnh khắc đờ đẫn - chiếc ô tô to màu đen của Gerard tiến vào.

Bruno ép mình ngồi yên ở đó và kiểm tra nốt tập ghi chú. Rồi hắn đút quyển sổ địa chỉ vào trong túi, sau đó nhét tờ giấy đã xé kia vào miệng.

Gerard bước lên phiến đá lát đường với một điếu thuốc lá trong miệng và hai cánh tay buông thõng.

“Có gì mới không?” Bruno hỏi.

“Vài thứ.” Gerard quét mắt từ góc nhà tới bãi cỏ và cả bức tường trát vữa, như thể đang đánh giá lại khoảng cách mà kẻ sát nhân đã chạy.

Quai hàm của Bruno dửng dưng nhai mẩu giấy nhỏ, như thể đang nhai kẹo cao su. “Như là?” hắn hỏi. Qua vai Gerard, hắn nhìn thấy tay phụ việc bé nhỏ của ông ta đang ngồi ở ghế lái xe, nhìn chằm chằm vào họ dưới vành mũ xám. Hắn thầm nghĩ gã ta trông thật hung hãn.

“Như là việc kẻ sát nhân đã không quay trở lại thị trấn. Hắn chạy theo hướng đó.” Gerard ra dấu như một ông chủ cửa hàng ở vùng quê đang chỉ đường, rồi hạ cánh tay xuống. “Chạy xuyên qua rừng ở đằng kia và hẳn đã rất vất vả. Chúng tôi đã tìm được thứ này.”

Bruno đứng dậy và nhìn thấy một miếng găng tay tím và một mẩu vải màu xanh sẫm, giống màu áo khoác của Guy. “Trời ơi. Ông chắc chắn chúng thuộc về kẻ sát nhân chứ?”

“Khá chắc chắn. Thứ này đến từ một chiếc áo khoác. Còn thứ này... chắc hẳn là từ một chiếc găng tay.”

“Hoặc khăn choàng.”

“Không, có đường chỉ nhỏ ở đây.” Gerard chỉ vào nó với ngón trỏ béo mập lốm đốm tàn nhang.

“Một đôi găng tay khá đặc biệt đấy.”

“Găng tay của phụ nữ.” Gerard ngẩng lên với ánh mắt lấp lánh.

Bruno cười khẩy, rồi ngừng lại ngay, trong lòng ngập tràn hối hận.

“Đầu tiên, tôi đã tưởng gã ta là một sát thủ chuyên nghiệp,” Gerard thở dài nói. “Chắc chắn là gã hiểu rõ ngôi nhà. Nhưng tôi không nghĩ một sát thủ chuyên nghiệp sẽ mất trí đến mức cố xuyên qua khu rừng giống như gã ta.”

“Hừm,” Bruno nói với vẻ hứng thú.

“Hắn cũng biết rõ đường đi, Con đường đúng chỉ cách chỗ đó khoảng chục mét.”

“Làm sao ông biết?”

“Bởi vì toàn bộ chuyện này đã được lên kế hoạch cẩn thận, Charles. Khóa cửa sau bị hỏng, thùng sữa cạnh tường...”

Bruno giữ im lặng. Herbert đã kể cho Gerard rằng hắn, Bruno, đã làm hỏng khóa. Herbert hẳn cũng đã kể cho ông ta rằng hắn chính là người đã đặt thùng sữa ở đó.

“Đôi găng tay tím!” Gerard cười khẽ, hân hoan hơn bao giờ hết. “Màu sắc thì có gì quan trọng chứ, miễn là chúng khiến cho dấu vân tay không bị dính lên đồ vật, phải không?”

“Phải,” Bruno nói.

Gerard vào nhà qua cửa hiên.

Bruno theo sát ông ta. Gerard đi vào bếp, Bruno leo lên cầu thang. Hắn ném quyển sổ địa chỉ lên giường, rồi quay ra hành lang. Cánh cửa phòng ngủ của cha hắn để ngỏ khiến hắn cảm thấy kỳ kỳ, như thể hắn vừa mới nhận ra cha mình đã mất vậy. Hắn nghĩ chính cánh cửa để ngỏ ấy đã khiến hắn cảm thấy như vậy, như vạt áo lòi ra, hay chuyện ngừng cảnh giác - những điều sẽ chẳng bao giờ xảy đến nếu Thuyền trưởng còn sống. Bruno cau mày rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Tấm thảm đã bị xô lệch bởi bước chân của những tên thám tử và cả của Guy. Trên bàn là những ngăn kéo bị xô lệch và quyển sổ séc mở ra như thể đang chờ chữ ký của cha hắn. Hắn cẩn thận mở cửa phòng mẹ mình ra. Bà đang nằm trên giường, chiếc chăn sa-tanh hồng kéo lên tận cằm, đầu quay vào trong và mắt mở to, vẫn nằm đó như vậy từ tối thứ Bảy.

“Mẹ không ngủ à?”

“Không.”

“Gerard lại tới đây.”

“Mẹ biết.”

“Nếu mẹ không muốn bị làm phiền thì con sẽ bảo ông ta.”

“Con yêu, đừng ngớ ngẩn thế.”

Bruno ngồi xuống giường và cúi xuống gần bà. “Con ước mẹ ngủ được.” Bà có quầng thâm màu tím nhăn nheo dưới mắt, lại còn mím môi theo một cách mà hắn chưa từng thấy, đôi môi căng ra, mỏng quẹt.

“Con yêu, con có chắc là Samuel chưa bao giờ đề cập tới bất kỳ chuyện gì với con... hay chưa từng nhắc tới ai chứ?”

“Mẹ có tưởng tượng được việc ông ấy nói chuyện như thế với con không?” Bruno đi thơ thẩn trong phòng. Sự hiện diện của Gerard trong nhà làm hắn phiền lòng. Nhưng chính thái độ của Gerard mới là thứ khó chịu nhất, như thể ông ta đã có một kế hoạch bí mật chống lại tất cả mọi người, kể cả Herbert, người mà ông ta biết là thần tượng cha hắn, người mà mọi lời khai đều chống lại hắn, chỉ thiếu nước cáo buộc trắng ra. Nhưng Bruno biết Herbert đã không nhìn thầy hắn đo kích thước đất, không thì đến giờ Gerard đã nói cho hắn biết rồi. Hắn đã đi thơ thẩn khắp khu đất, cả xung quanh nhà khi mẹ hắn ốm. Bất kỳ ai nhìn thấy hắn lúc đó cũng sẽ tự hỏi không biết liệu hắn có đếm bước chân hay không. Hắn muốn tỏ thái độ với Gerard ngay bây giờ, nhưng mẹ hắn sẽ không hiểu. Họ không làm việc cùng nhau, mẹ hắn và hắn. Mẹ hắn có thể tiết lộ một điều gì đó cực kỳ quan trọng với Gerard mà không nhắc cho hắn biết trước, như việc đến thứ Năm họ mới quyết định đi vào thứ Sáu chẳng hạn!

“Con có biết là con đang béo lên không, Charley?” mẹ hắn mỉm cười nói.

Bruno cũng mỉm cười, thế này mới giống bà chứ. Bà đang ngồi ở bàn trang điểm, đội mũ trùm đầu để đi tắm. “Khá thèm ăn,” hắn nói. Thực ra thì hắn không thèm ăn lắm và hệ tiêu hóa của hắn cũng không hề ổn. Nhưng đằng nào thì hắn cũng đang béo lên.

Gerard gõ cửa ngay sau khi mẹ hắn đóng cửa phòng tắm lại.

“Bà ấy sẽ mất nhiều thời gian đấy,” Bruno bảo ông ta.

“Bảo bà ấy là tôi sẽ ở ngoài hành lang nhé?”

Bruno gõ cửa phòng tắm, chuyển lời cho bà, rồi đi về phòng mình. Qua vị trí của cuốn sổ địa chỉ trên giường, hắn biết Gerard đã thấy và kiểm tra nó. Bruno từ tốn pha cho mình một cốc rượu pha soda, uống nó, rồi nhẹ nhàng đi ra hành lang và nghe thấy Gerard đang trò chuyện với mẹ hắn.

“... không có vẻ cao hứng hay tụt hứng à?”

“Thằng bé rất thất thường, ông biết mà. Tôi không nghĩ mình đã chú ý thấy điều gì cả,” mẹ hắn nói.

“Ồ... thỉnh thoảng người ta sẽ có linh cảm. Bà không đồng tình sao, Elsie?”

Mẹ hắn không trả lời.

“... tệ đấy, vì tôi muốn cậu ta hợp tác hơn.”

“Ông nghĩ thằng bé đang giấu giếm điều gì à?”

“Tôi không biết,” ông ta nở một nụ cười ghê tởm. Qua giọng nói, Bruno biết rằng Gerard cũng đoán được việc hắn đang nghe trộm. “Bà thì sao?”

“Tất nhiên là tôi không nghĩ vậy. Ông đang nhằm vào điều gì, Arthur?”

Mẹ đang đứng lên để bảo vệ hắn. Bruno nghĩ sau chuyện này, bà sẽ không còn coi trọng Gerard nữa. Ông ta lại ngu ngốc rồi, một gã Iowa ngu ngốc.

“Bà muốn tôi tìm ra sự thật phải không, Elsie?” Gerard hỏi như một gã thám tử nào đó trên sóng radio. “Cậu ta nói rất mơ hồ về những việc cậu ta đã làm tối thứ Năm sau khi chia tay bà. Cậu ta có vài người bạn khá khả nghi. Một kẻ nào đó có thể là tay sai từ phía đối thủ kinh doanh của Samuel, gián điệp hoặc tương tự vậy. Và Charles có thể đã lỡ miệng về việc bà và cậu ta sẽ đi chơi vào ngày hôm sau với kẻ đó...”

“Ông đang ám chỉ điều gì, Arthur, Charles biết điều gì đó về việc này sao?”

“Elsie, tôi sẽ chẳng ngạc nhiên đâu. Nói thật đi, bà sẽ thấy ngạc nhiên sao?”

“Gã chết tiệt!” Bruno lầm bầm. Quỷ tha ma bắt ông ta vì dám nói vậy với mẹ hắn!

“Chắc chắn là tôi sẽ nói cho ông tất cả những gì nó kể cho tôi.”

Bruno đi về phía cầu thang. Sự phục tùng của bà làm hắn sốc. Nếu bà đã bắt đầu hồ nghi thì sao? Giết người không phải là một chuyện mà bà có thế chịu đựng được. Không phải hắn đã nhận ra điều đó ở Santa Fe à? Và nếu bà nhớ Guy, nhớ ra hắn đã nói chuyện về anh hồi ở Los Angeles thì sao? Nếu Gerard tìm ra Guy trong 2 tuần tới, thì có thể anh vẫn còn vết xước vì đã đi xuyên qua rừng, hoặc vết bầm tím và vết thương nào đó đáng nghi. Bruno nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Herbert ở hành lang dưới gác, thấy ông ta xuất hiện trong tầm mắt, mang theo một khay đựng đồ uống buổi chiều của mẹ hắn, rồi lại quay lên gác. Tim hắn đập dồn dập như thể đang đánh nhau, trong một trận chiến kỳ lạ trên nhiều mặt trận. Hắn vội vã quay về phòng mình, uống một ngụm rượu lớn, rồi nằm xuống và cố đi vào giấc ngủ.

Hắn giật mình tỉnh dậy, lăn người để tránh bàn tay Gerard đang đặt trên vai hắn.

“Tạm biệt,” Gerard nói, nụ cười khoe ra hàm răng ố vàng vì thuốc lá. “Đang định về và tôi nghĩ mình nên chào tạm biệt.”

“Điều đó đáng để đánh thức người ta dậy à?” Bruno nói.

Gerard cười khẽ và lắc lư rời khỏi phòng trước khi Bruno có thể nghĩ ra một cụm từ nhẹ nhàng hơn mà hắn thật sự muốn nói. Hắn nằm phịch xuống gối và cố ngủ tiếp. Nhưng khi nhắm mắt lại, hắn lại nhìn thấy cơ thể to bè của Gerard đang đi trên hành lang trong bộ vest màu nâu sáng, lén lút như một hồn ma chui qua các cánh cửa đã đóng kín, cúi người nhìn vào các ngăn tủ để đọc thư từ, để ghi chép, quay người để chỉ một ngón tay vào hắn, tra tấn mẹ hắn đến mức hắn không thể không chống trả.