← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

“Mẹ còn nói gì được nữa? Ông ta đang buộc tội con!” Bruno hét sang bên kia bàn.

“Con yêu, không phải vậy. Ông ấy đang làm việc của mình thôi.”

Bruno hất tóc ra sau. “Mẹ muốn khiêu vũ không?”

“Con thế kia làm sao nhảy được.” Đúng vậy, hắn biết điều đó.

“Vậy thì con muốn uống thêm một cốc nữa.”

“Con yêu, thức ăn sẽ ra ngay bây giờ đấy.”

Sự kiên nhẫn của bà trong tất cả mọi chuyện, cùng 2 quầng thâm màu tím kia, tất cả đều làm hắn đau đớn đến mức không thể nhìn thẳng. Bruno liếc tìm bồi bàn. Tối nay nơi này thật đông đúc, khó mà phân biệt bồi bàn với những người khác. Mắt hắn ngừng lại nhìn một người đàn ông ngồi ở chiếc bàn phía bên kia sàn nhảy, trông rất giống Gerard. Hắn không nhìn rõ người ông ta ngồi cùng, nhưng chắc chắn là ông ta giống hệt Gerard, đầu hói và tóc nâu sáng màu, có điều người này mặc áo khoác đen. Bruno nhắm mắt để ngăn lại những luồng hình ảnh đang tách đôi ra theo nhịp nhạc.

“Charley, ngồi xuống đi. Bồi bàn đang đến rồi.”

Kia là Gerard, ông ta đang cười, như thể người đi cùng đã nói cho ông ta biết rằng hắn đang dõi theo bọn họ. Trong một giây giận dữ, đè nén, Bruno tự hỏi có nên nói với mẹ mình không.

Rồi hắn ngồi xuống và nói một cách kinh liệt: “Gerard ở đằng kia!”

“Thật à? Đâu?”

“Ở bên trái dàn nhạc. Dưới ngọn đèn màu xanh dương.”

“Mẹ không nhìn thấy.” Mẹ hắn vươn người. “Con yêu, chỉ là tưởng tượng thôi.”

“Con không tưởng tượng!” Bruno hét lên và ném chiếc khăn ăn lên miếng thịt bò sốt của mình.

“Mẹ nhìn thấy người con bảo rồi, và đó không phải là Gerard,” bà kiên nhẫn nói.

“Mẹ không nhìn rõ ông ta như con! Đó là ông ta và con không thích ăn cùng một phòng với ông ta!”

“Charles,” bà thở dài. “Con có muốn uống một cốc rượu nữa không? Uống cốc nữa đi. Bồi bàn đây rồi.”

“Con thậm chí còn không muốn uống rượu khi ở chung phòng với ông ta! Có muốn con chứng minh đó là ông ta không?”

“Điều đó có gì quan trọng? Ông ấy sẽ không quấy rầy chúng ta. Có lẽ ông ấy đang bảo vệ chúng ta cũng nên.”

“Mẹ thừa nhận đó là ông ta rồi nhé! Ông ta đang theo dõi chúng ta, lại còn mặc cả đồ đen để có thể đi theo tới bất kỳ nơi nào!”

“Đằng nào đó cũng không phải Arthur đâu,” bà nói lặng lẽ, vắt chanh lên miếng cá nướng của mình. “Con bị ảo giác rồi.”

Bruno nhìn bà chằm chằm, miệng há hốc. “Mẹ có ý gì khi nói những điều như vậy với con?” Giọng hắn vỡ ra.

“Con yêu, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta.”

“Con không quan tâm!”

“Con yêu, để mẹ nói với con chuyện này. Con đang phản ứng thái quá đấy.” Bà cắt lời hắn, “Con làm thế vì con muốn. Con muốn sự phấn khích. Mẹ đã từng chứng kiến rồi.”

Bruno hoàn toàn không nói nên lời. Mẹ hắn đang quay lưng lại với hắn. Hắn đã từng thấy bà nhìn Thuyền trưởng giống hệt như cách bà nhìn hắn lúc này.

“Chắc là con đã nói gì đó với Gerard,” bà tiếp tục, “trong giận dữ, vì thế nên ông ấy mới nghĩ con đang cư xử bất thường. Mà thật ra thì con là đang như thế thật.”

“Đó là lý do để ông ta bám theo con cả ngày lẫn đêm à?”

“Con yêu, mẹ không nghĩ đó là Gerard,” bà quà quyết nói.

Bruno đứng bật dậy và lào đảo đi về phía cái bàn mà Gerard ngồi. Hắn sẽ chứng minh cho bà thấy đó là Gerard, và cho Gerard thấy rằng hắn không hề sợ ông ta. Vài chiếc bàn cản lối hắn ở rìa sàn nhảy, nhưng giờ hắn có thể nhìn rõ. Đó chính là Gerard.

Gerard ngẩng lên nhìn hắn và vẫy tay một cách thân thuộc, gã phụ việc nhỏ con của ông ta cũng nhìn hắn chằm chằm. Còn hắn, hắn và mẹ hắn đang trả tiền cho điều đó! Bruno mở miệng, biết chính xác mình muốn nói gì, rồi lảo đảo đổi hướng. Hắn biết mình muốn làm gì. Hắn phải gọi cho Guy. Ngay ở đây, ngay bây giờ. Ngay khi cùng phòng với Gerard. Hắn vất vả băng qua sàn nhảy tới bốt điện thoại ở cạnh quầy rượu. Những bóng dáng chậm rãi, lắc lư một cách điên rồ ép hắn lại như sóng biển, cản trở hắn. Sau đó con sóng ấy lại xô vào hắn, vui vẻ nhưng lại không thể vượt qua, ép hắn lùi ra sau. Điều này làm hắn nhớ lại một khoảnh khắc tương tự trong một bữa tiệc tại gia hồi hắn còn nhỏ, khi hắn cố đi qua các cặp đôi đang khiêu vũ để tới chỗ mẹ hắn ở bên kia phòng khách.

Bruno tỉnh giấc trên giường vào sáng sớm hôm sau, nằm đờ ra và hồi tưởng lại khoảnh khắc cuối cùng mà mình còn nhớ. Hắn biết mình đã ngất xỉu. Hắn có gọi cho Guy trước khi ngất xỉu không nhỉ? Nếu có thì liệu Gerard có lần theo được không? Chắc chắn là hắn đã không gọi cho Guy, vì nếu thế thật thì hắn đã nhớ, nhưng có thể hắn đã gọi đến nhà anh. Hắn định đứng dậy để đi hỏi mẹ xem có phải hắn đã ngất xỉu trong buồng điện thoại không. Nhưng rồi cảm giác run rẩy lại tiếp tục ập đến, hắn lao ngay vào phòng tắm. Rượu Scotch và nước đổ ập vào mặt khi hắn nâng chiếc cốc lên cao. Hắn tựa vào cửa phòng tắm. Những cơn run rẩy này đang làm hắn kiệt sức từ sáng sớm đến đêm khuya, khiến hắn tỉnh giấc ngày càng sớm hơn và phải uống nhiều hơn vào buổi đêm để chìm vào giấc ngủ. Mà đấy là còn chưa kể đến Gerard.