CHƯƠNG 28
Trong một khoảnh khắc mơ hồ, giống như trải nghiệm khi nhớ lại một loại cảm giác nào đó, Guy cảm thấy an toàn và tự mãn khi ngồi xuống bàn làm việc, nơi anh đã cẩn thận sắp xếp các cuốn sách và ghi chép về bệnh viện.
Trong tháng vừa rồi anh đã lau chùi và sơn lại toàn bộ giá sách của mình, đem thảm và rèm đi giặt, cọ rửa bếp cho tới khi mọi đồ sứ và nhôm trở nên sáng bóng. Tất cả là do cảm giác tội lỗi, anh đã nghĩ vậy khi đổ từng chảo nước bẩn xuống bồn. Nhưng vì không thể ngủ quá 2 đến 3 tiếng một ngày và chỉ ngủ được sau khi đã mệt nhoài, nên anh lý luận rằng dọn dẹp nhà cửa là một biện pháp làm bản thân mệt mỏi có ích lợi hơn hẳn việc đi bộ trên các con đường trong thành phố.
Anh nhìn tờ báo chưa mở trên giường, đứng dậy và đọc lướt qua tất cả các trang báo. Báo chí đã ngừng nhắc đến vụ giết người từ cách đây 6 tuần. Anh đã xử lý mọi đầu mối - đôi găng tay tím bị cắt nát rồi xả xuống toilet, áo khoác (một chiếc áo khoác xịn, anh thậm chí còn nghĩ tới việc đưa nó cho một người ăn xin, nhưng ai lại vô đạo đức đến mức đưa áo của kẻ sát nhân cho một người, kể cả là người đó là ăn xin cơ chứ?) cùng quần thì đã bị xé vụn và vứt dần vào thùng rác. Khẩu Luger bị vứt qua cầu Manhattan. Còn giày vứt qua một chiếc cầu khác. Thứ duy nhất anh chưa vứt đi là khẩu súng nòng quay nhỏ.
Anh đi tới bàn làm việc để nhìn nó. Bề mặt cứng cáp của nó dưới các đầu ngón tay đang xoa dịu anh. Đầu mối duy nhất mà anh chưa vứt cũng là tất cả những gì họ cần nếu phát hiện ra anh. Anh biết chính xác vì sao mình giữ nó: nó là của anh, một phần trong anh, bàn tay thứ ba đã gây ra vụ giết người. Là anh năm 15 tuổi khi mới mua nó, là anh khi yêu Miriam và cất nó trong căn hộ của họ ở Chicago, thi thoảng lại ngắm nó trong những khoảnh khắc mãn nguyện nhất, riêng tư nhất. Khẩu súng này là con người tuyệt nhất trong anh, với tư duy logic, máy móc và chính xác. Giờ thì anh nghĩ nó còn giống mình ở khả năng giết người nữa.
Nếu Bruno còn dám liên lạc với anh thì anh cũng sẽ giết cậu ta. Guy chắc chắn mình có thể. Bruno cũng sẽ biết điều đó. Bruno luôn có khả năng đọc thấu anh. Việc Bruno giữ im lặng vào lúc này khiến anh còn nhẹ nhõm hơn cả sự im lặng từ phía cảnh sát. Trên thực tế anh hoàn toàn không sợ bị cảnh sát tìm thấy, chưa bao giờ. Mọi âu lo đều diễn ra trong nội tâm, một trận chiến của anh với bản thân, tra tấn đến mức anh còn mong có sự can thiệp của cảnh sát. Luật của xã hội quá lỏng lẻo nếu so với luật của lương tâm. Anh có thể ra tòa và thú nhận, nhưng sự thú nhận ấy dường như chỉ là chuyện nhỏ, một hành động đơn giản, một lối thoát dễ dàng đế lẩn tránh sự thật. Nếu anh bị pháp luật truy tố, thì chung quy đấy cũng chỉ là một động thái tượng trưng mà thôi.
“Tôi không mấy kính trọng luật pháp,” anh nhớ là mình đã nói như vậy với Peter Wriggs ở Metcalf 2 năm trước. Vì sao anh nên kính trọng một thứ vô tri tuyên bố anh và Miriam là vợ chồng? “Tôi không mấy kính trọng nhà thờ,” anh đã nói vậy với Peter ở tuổi 15. Tất nhiên, lúc ấy anh muốn nói đến nhà thờ Tin Lành ở Metcalf. Ở tuổi 17, anh đã tự tìm thấy Chúa. Anh đã tìm thấy Chúa qua tài năng đang thức tỉnh của mình, qua cảm giác hòa hợp với nghệ thuật, rồi thiên nhiên và cả khoa học - trong tất cả những thế lực sáng tạo và thống trị thế giới này. Anh tin rằng mình sẽ không thể hoàn thành được công việc nếu không tin vào Chúa. Và niềm tin ấy đã ở đâu khi anh giết người? Anh đã từ bỏ Chúa, chứ không phải Chúa từ bỏ anh. Anh thấy rằng dường như không có một người nào từng phải chịu đựng, hay cần phải chịu đựng, cảm giác tội lỗi nhiều như mình. Trừ phi linh hồn của anh đã chết, thứ đang tồn tại chỉ là cái xác rỗng, thì anh mới không cần chịu đựng cảm giác ấy và tiếp tục sống.
Anh quay người nhìn vào bàn làm việc của mình một cách vụng về. Một tiếng thở dốc rít lên giữa hai hàm răng của anh, lo lắng, nóng nảy, anh đưa tay lên che miệng. Anh cảm nhận được rằng có thứ gì đó đang tới, sắp được nhận thức, một hình phạt khắc nghiệt nào đó, một nhận thức cay đắng nào đó.
“Mình chưa chịu đựng đủ!” câu nói đột ngột thì thào thoát ra khỏi miệng anh. Nhưng vì sao anh lại thì thào? Anh thấy xấu hổ sao? “Mình chưa chịu đựng đủ,” anh nói bằng giọng bình thường, liếc nhìn xung quanh như mong có ai đó nghe thấy mình nói. Anh hẳn đã hét lên, nếu anh không cảm thấy chất giọng mình như đang có phần van nài, mà anh thì không xứng đáng được nài xin bất kỳ thứ gì, từ bất kỳ ai.
Ví dụ, những quyển sách mới của anh, những quyển sách mới xinh đẹp mà anh vừa mua hôm nay... anh vẫn có thể nghĩ về nó, yêu quý nó. Vậy nhưng anh cảm thấy mình đã bỏ nó trên bàn làm việc từ rất lâu rồi, cũng giống như tuổi trẻ của anh vậy. Anh nghĩ mình phải đi làm việc ngay lập tức. Anh đã được trao dự án lên kế hoạch xây một bệnh viện. Anh cau mày nhìn chồng giấy nhớ nhỏ mà mình đã viết, được chiếu sáng dưới cây đèn cổ dài. Không hiểu sao việc anh được trao cho dự án ấy có vẻ không thật. Anh sẽ sớm tỉnh giác và nhận ra những tuần vừa qua chỉ là một giấc mộng hoang đường, viển vông. Một bệnh viện. Chẳng phải bệnh viện còn phù hợp hơn cả nhà tù sao? Anh cau mày trầm ngâm, nhận ra rằng tâm trí mình lại đi lung tung rồi. Cách đây 2 tuần khi mới bắt đầu thiết kế nội thất bệnh viện, anh không một lần nghĩ đến cái chết, chỉ có tính tích cực của sức khỏe và việc chữa lành bệnh tật lấp đầy tâm trí anh. Rồi đột nhiên anh nhớ ra mình chưa kể cho Anne về bệnh viện, đó chính là lý do làm cho nó có vẻ không thực. Cô mới là tấm gương thực tại của anh, chứ không phải công việc. Nhưng mặt khác, vì sao anh chưa kể cho cô?
Anh cần phải làm việc ngay lập tức, nhưng lúc nào anh cũng cảm nhận được nguồn năng lượng điên rồ đến vào mỗi đêm trên đôi chân mình, nó khiến anh phải ra ngoài đường trong nỗ lực vô vọng muốn làm bản thân mệt nhoài. Năng lượng ấy làm anh sợ vì không biết phải làm sao để hút hết nó đi. Có những lúc anh cảm thấy nêu phải làm việc, anh có thể sẽ tự tìm đến cái chết mất. Vậy nhưng sâu thẳm bên trong, bản năng nguyên thủy của anh vẫn chống lại ý chí và bám lấy sự sống. Anh cho rằng tự tử là cách trốn chạy của lũ hèn nhát, một hành vi tàn nhẫn đối với những người yêu thương mình.
Anh nghĩ tới mẹ, rồi đột nhiên cảm thấy không bao giờ có thể để bà ôm mình được nữa. Anh nhớ bà đã từng bảo anh rằng tất cả mọi người đều tốt đẹp như nhau, vì tất cả đều có tâm hồn và tâm hồn thì luôn tốt đẹp. Bà nói rằng sự xấu xa luôn đến từ bên ngoài. Và anh đã tin như vậy trong suốt nhiều tháng sau khi biết bị Miriam phản bội, khi anh chỉ muốn giết Steve, người tình của cô ta. Và anh đã tin như vậy trên tàu, khi đọc cuốn Plato. Linh hồn anh lúc nào cũng ngoan ngoãn. Nhưng giờ đây anh lại nghĩ rằng tình yêu và sự căm ghét, cái tốt và cái xấu, thực ra luôn song hành trong trái tim con người. Một người không có nhiều tính tốt hơn hoặc nhiều tính xấu hơn, cả hai luôn cân bằng với nhau. Người ta chỉ cần tìm kiếm đôi chút là có thế tìm được cả hai bằng cách khẽ cạo lớp vỏ bọc bên ngoài đi. Vạn vật đều có mặt đối lập cùng sánh vai với nó, mọi quyết định đều có lý lẽ để phản đối, mọi động vật đều có kẻ thù để sống mái, đàn ông và đàn bà, tích cực và tiêu cực. Sự phân tách của nguyên tử là thứ duy nhất có tính hủy diệt và phá vỡ quy luật hợp nhất của vũ trụ. Không có thứ gì tồn tại trên đời mà không có vật đối lập gắn liền. Liệu không gian có thể tồn tại trong một tòa nhà mà không có đồ vật chặn nó lại không? Liệu năng lượng có thể tồn tại mà không có vật chất, hoặc vật chất tồn tại mà không có năng lượng không? Năng lượng và vật chất, động và trơ, từng được coi là hai mặt đối lập, giờ đã được chứng minh là một.
Và Bruno, anh và Bruno. Người này là tính cách mà người kia không thích trở thành. Bản tính bị vứt bỏ, thứ anh nghĩ là mình ghét, nhưng có lẽ trong thâm tâm lại luôn yêu quý.
Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy có lẽ mình đã phát điên rồi. Anh nghĩ sự điên rồ và thiên tài cũng thỉnh thoảng bị nhầm lẫn với nhau. Nhưng phần lớn mọi người đều sống một cuộc đời thật tầm thường! Như lũ cá phần lớn đều sống ở vùng nước nông vậy!
Không, tính hai mặt của thiên nhiên còn nằm trong những hạt proton và electron nhỏ xíu thuộc những phân tử nhỏ nhất. Khoa học đang cố gắng tách hạt electron ra, nhưng có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó đâu, vì có một ý niệm phía sau, một sự thật độc nhất vô nhị: đó là luôn có hai mặt đối lập song song tồn tại. Ai mà biết được hạt electron là vật chất hay năng lượng? Có lẽ Chúa và Quỷ dữ đang nắm tay nhau khiêu vũ quanh mỗi hạt electron cũng nên!
Anh ném mẩu thuốc lá vào trong thùng rác, nhưng trượt.
Khi làm thế, ánh mắt anh chạm tới một tờ giấy nhàu nhĩ ghi đầy những lời thú nhận mà tối qua anh đã viết trong mặc cảm tội lỗi. Nó kéo anh quay lại thực tại chán chường đang tấn công anh từ mọi phía - Bruno, Anne, căn phòng này, buổi tối hôm nay, buổi hội thảo với Bộ Y Tế vào ngày mai.
Đến nửa đêm, khi cảm thấy buồn ngủ, anh rời khỏi bàn làm việc và cẩn thận nằm xuống giường, không dám cởi đồ, sợ sẽ lại tỉnh ngủ.
Anh mơ mình bị tỉnh giấc vì những tiếng thở chậm rãi, cẩn trọng mà anh vẫn nghe thấy hàng đêm trong phòng khi cố chìm vào giấc ngủ. Giờ nó phát ra từ phía ngoài cửa sổ. Có người nào đó đang trèo vào nhà. Một bóng người cao ráo mặc áo choàng rộng thùng thình như cánh dơi đột ngột xông vào phòng.
“Tôi đây,” người đó nói một cách thản nhiên.
Guy nhảy ra khỏi giường để đánh cậu ta. “Cậu là ai?” Rồi anh nhận ra đó là Bruno.
Bruno chỉ đỡ đòn chứ không đánh trả. Nếu Guy dùng hết sức bình sinh thì anh có thể ghìm vai Bruno xuống sàn, và lúc nào trong những giấc mơ lặp lại đó, Guy cũng phải vận hết sức bình sinh. Guy ghim Bruno xuống sàn bằng đầu gối và bóp cổ cậu ta, nhưng Bruno cứ toét miệng cười như thể không cảm thấy gì.
“Anh,” cuối cùng Bruno cũng trả lời.
Guy tỉnh giác, đầu nặng trĩu, mồ hôi vã ra như tắm. Anh ngồi thẳng dậy, thận trọng quan sát căn phòng trống không của mình. Trong phòng giờ chỉ có tiếng nước chảy lép nhép, nghe như tiếng một con rắn đang bò qua sàn nhà xi măng, đập cơ thể ướt nhẹp của nó vào tường. Rồi đột nhiên anh nhận ra đó là tiếng mưa, một cơn mưa mùa hè bàng bạc dịu dàng, anh nằm phịch lại xuống gối. Anh bắt đầu khóc thút thít. Anh nghĩ về cơn mưa đang trút nước xuống mặt đất. Dường như nó muốn nói rằng: Đâu rồi các nhành cây mùa xuân để tưới nước? Đâu rồi tính mệnh mới phụ thuộc vào tôi? Anne, đâu rồi nhành cây xanh như chúng ta nghĩ về tình yêu thời tuổi trẻ? Tối qua anh đã viết lên tờ giấy nhàu nát những dòng như vậy. Cơn mưa sẽ tìm thấy những mạng sống mới đang chờ đợi để dựa dẫm vào nó. Chỉ còn những hạt mưa thừa là rơi xuống sân nhà anh. Nhành cây xanh đâu rồi, Anne...
Anh nằm chong chong cho tới khi bình minh vươn tay đến bậu cửa sổ, giống như một người lạ mắt đang đứng đó. Như Bruno. Rồi anh đứng dậy và bật đèn lên, kéo rèm xuống và quay lại làm việc.