← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

Guy giẫm chân lên phanh, nhưng chiếc ô tô vẫn gào thét xông về phía đứa trẻ. Tiếng xe đạp bị đổ lách cách vang lên. Guy đi ra ngoài và chạy vòng qua ô tô, đập mạnh đầu gối vào tấm chắn bùn, rồi lôi vai thằng bé dậy.

“Cháu không sao,” cậu nhóc nói.

“Cậu bé ổn chứ, Guy?” Anne chạy ra, mặt cũng trắng bệch như mặt đứa trẻ.

“Anh nghĩ vậy,” Guy nắm lấy chiếc xe đạp, giữ bánh trước bằng đầu gối rồi vặn thẳng ghi-đông. Đôi mắt hiếu kỳ của thằng bé đang nhìn vào bàn tay run bần bật của anh.

“Cảm ơn chú,” cậu bé nói.

Guy nhìn cậu bé trèo lên xe đạp và đạp đi như đang quan sát một phép màu. Anh nhìn Anne và nhỏ nhẹ nói, thở ra bần bật, “Hôm nay, anh không thể lái xe nữa.”

“Được rồi,” cô đáp lại, giọng cũng nhỏ nhẹ như anh, nhưng Guy biết ánh mắt cô đang hồ nghi lúc quay người sang ghế lái.

Guy xin lỗi ông bà Faulkner khi quay lại xe. Họ đáp lại gì đó kiểu như chuyện như vậy vẫn thường xảy ra với mọi lái xe. Nhưng Guy cảm nhận được sự im lặng thật sự của họ sau lưng, im lặng vì sốc và kinh hãi. Anh đã thấy thằng bé đi tới từ lề đường. Thằng bé đã dừng lại cho anh đi, nhưng Guy đã đánh xe về phía thằng bé như định đâm vào nó. Điều đó là thật sao? Run rẩy, anh châm một điếu thuốc lá, tự nhủ rằng đó chỉ là do sự phối hợp chân tay không được tốt thôi, anh đã thấy điều đó cả trăm lần trong 2 tuần vừa qua - va vào cửa xoay, không thể kẻ bút theo thước kẻ và rất hay cảm thấy mình đang không ở nơi mình nên ở, làm việc mình đang làm. Anh u ám nhớ lại mình đang làm gì, lái xe của Anne tới Alton để xem nhà mới. Ngôi nhà đã xây xong. Anne và mẹ cô đã treo rèm lên vào tuần trước. Hôm nay là Chủ nhật, gần trưa. Hôm qua, Anne đã bảo anh rằng cô nhận được một bức thư dễ thương từ mẹ anh. Bà còn gửi cho cô 3 chiếc tạp dề được móc bằng tay và rất nhiều hộp mứt nhà làm để khai trương giá bếp của họ. Anh có thể nhớ rõ tất cả những điều đó không? Dường như tất cả những gì anh nhớ được là bản phác thảo bệnh viện Bronx, mà anh vẫn chưa kể với Anne, đang nằm trong túi. Anh ước gì mình có thể bỏ đi đâu đó và chỉ làm việc mà thôi, không cần gặp ai cả, kể cả Anne. Anh liếc trộm cô, khuôn mặt lạnh lùng hếch lên với sống mũi hơi gẫy. Bàn tay mạnh mẽ mảnh dẻ thành thạo đánh tay lái để ra ngoài. Đột nhiên, anh chắc chắn rằng cô yêu xe của mình hơn cả yêu anh.

“Nếu có ai đói thì phải lên tiếng ngay nhé,” Anne nói. “Cửa hàng nhỏ xinh này là nơi mua đồ cuối cùng trong vòng vài kilomet tới.”

Nhưng không ai đói.

“Cha muốn được mời ăn tối ít nhất 1 lần 1 năm, Anne,” cha cô nói. “Có thể là một đôi vịt hoặc vài con chim cút. Cha nghe nói quanh đây săn bắn tốt lắm. Guy, cháu có giỏi dùng súng không?”

Anne đánh xe vào con đường dẫn vào nhà.

“Cũng được, thưa bác,” cuối cùng Guy nói, lắp bắp. Trái tim đang thúc giục anh chạy và anh chắc chắn mình chỉ có thể xoa dịu nó bằng cách chạy.

“Guy!” Anne mỉm cười với anh. Dừng xe lại, cô thì thầm, “Hãy uống một ngụm rượu nhỏ khi anh vào nhà nhé. Có một chai Brandy trong bếp. “Cô chạm vào cổ tay anh, nhưng Guy giật tay lại, một cách vô thức.

Anh nghĩ mình phải uống một ly Brandy hoặc bất kỳ thứ gì. Nhưng anh cũng biết rằng mình sẽ không uống.

Bà Faulkner đi dạo cạnh anh trên bãi cỏ mới. “Nó đẹp thật đấy, Guy. Bác hy vọng là cháu tự hào về nó.”

Guy gật đầu. Ngôi nhà đã được xây xong, anh không phải tưởng tượng về nó giống như hồi còn ngồi trên chiếc bàn màu nâu trong phòng khách sạn ở Mexico nữa. Anne muốn lát gạch Mexico trong bếp. Rất nhiều thứ cô thường mặc trên người có xuất xứ từ Mexico. Thắt lưng, túi xách, giày da. Chiếc váy thêu dài lấp ló dưới chiếc áo khoác bằng vải tuýt của cô cũng đến từ Mexico. Anh cảm thấy mình hẳn đã chọn khách sạn Montecarlo để căn phòng màu hồng nâu và khuôn mặt của Bruno trên chiếc bàn làm việc ấy săn đuổi anh đến tận cuối đời.

Chỉ còn 1 tháng là đến đám cưới của họ. Chỉ còn 4 tối thứ Sáu nữa thôi, Anne sẽ ngồi trong cái ghế vuông màu xanh lục rộng rãi cạnh lò sưởi, giọng cô sẽ gọi tên anh từ căn bếp kiểu Mexico, họ sẽ làm việc cùng nhau trong studio trên tầng. Anh có quyền gì mà cầm tù cô cùng mình? Anh đứng nhìn chằm chằm vào phòng ngủ của họ, mồ hồ nhận ra rằng nó có vẻ chật chội, vì Anne đã nói rằng cô muốn căn phòng ngủ “không mang dáng vẻ hiện đại.”

“Đừng quên cảm ơn mẹ vì đồ nội thất nhé?” cô thì thầm bảo anh. “Anh biết đấy, mẹ tặng nó cho chúng ta mà.”

Bộ đồ nội thất bằng gỗ anh đào ở phòng ngủ. Anh nhớ rằng cô đã kể cho anh về nó khi đang ăn sáng, bàn tay anh cuốn gạc, còn Anne thì mặc chiếc váy đen mà cô từng diện khi tới bữa tiệc của Helen. Nhưng thường thì lúc anh nên nói gì đó về đồ đạc thì anh lại không nói, mãi cho đến khi có vẻ đã quá trễ. Anh cảm thấy họ cũng biết đang có vấn đề gì đó. Mọi người trên thế giới đều biết. Bằng cách nào đó, anh đang được hoãn thi hành án, được tạm tha, để chờ một thứ nặng nề hơn rơi xuống đè chết anh.

“Đang nghĩ về công việc mới sao, Guy?” Ông Faulkner hỏi, mời anh một điếu thuốc lá.

Guy đã không thấy ông ở đó khi anh bước ra hiên. Cảm thấy cần phải thể hiện bản thân, anh lôi tờ giấy đang gấp trong túi ra để khoe với ông, sau đó bắt đầu giải thích. Hàng lông mày rậm rạp màu xám và nâu của ông nhíu lại trầm tư. Guy nghĩ ông ta đang không hề nghe anh nói. Ông ta cúi lại gần chỉ để nhìn cảm giác tội lỗi bao trọn lấy anh.

“Thú vị là Anne chưa hề kể cho bác nghe về dự án đó,” ông Faulkner nói.

“Cháu muốn giữ bí mật.”

“Ồ,” ông cười khẽ. “Quà cưới à?”

Sau đó, ông bà Faulkner lấy xe và quay lại mua sandwich từ cửa hàng nhỏ. Guy chán ngôi nhà này rồi. Anh muốn Anne đi dạo cùng anh lên ngọn núi đá.

“Chờ tí,” cô nói. “Đến đây nào.” Cô đứng trước chiếc lò sưởi cao bằng đá, đặt tay lên vai anh rồi nhìn vào gương mặt anh, hơi sợ hãi, nhưng vẫn sáng bừng lên với niềm kiêu hãnh về ngôi nhà mới của hai người. “Chỗ này ngày một sâu hơn, anh biết không,” cô nói, sau đó kéo đầu ngón tay xuống hõm má của anh. “Em sẽ bắt anh ăn.”

“Và có lẽ là cả một giấc ngủ ngắn nữa,” anh lầm bầm. Anh đã bảo cô gần đây công việc của anh đòi hỏi phải làm việc trong nhiều giờ liền. Không hiểu tại sao anh còn nói rằng mình đang làm việc qua đại lý, một kiểu công việc thời vụ, giống như Myers, để kiếm chút tiền.

“Anh yêu, chúng ta... chúng ta dư dả mà. Điều gì đang làm anh bận lòng vậy?”

Và cô đã hỏi anh cả tá lần rằng liệu đám cưới có ổn không, có phải anh không muốn cưới cô không. Nếu cô hỏi lại anh thì anh có thể nói phải, nhưng anh biết bây giờ, trước lò sưởi của anh, cô sẽ không hỏi vậy. “Không có gì làm anh bận lòng cả,” anh vội vã nói.

“Vậy anh có thể đừng làm việc vất vả như thế được không?” cô nài nỉ anh, rồi một cách tự phát, vì vui sướng và mong đợi, cô ôm chầm lấy anh.

Một cách tự động - như một hành động vô nghĩa, anh nghĩ thầm - anh phải hôn cô, bởi vì anh biết rằng cô mong anh làm như vậy. Cô sẽ chú ý thấy, cô luôn chú ý thấy những khác biệt dù nhỏ nhất trong một nụ hôn, và đã lâu lắm rồi anh không hôn cô. Khi cô không nói gì, anh nghĩ có lẽ sự thay đổi trong anh đã quá lớn để nhắc tới.