← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Guy đi qua bếp và quay lại khi đến cửa sau. “Cháu thật vô tâm khi tự ý đến hôm đầu bếp nghỉ.”

“Điều đó thì có gì vô tâm chứ? Cháu chỉ hành động giống như hai bác vẫn làm các tối thứ Năm thôi.” Bà Faulkner đưa cho anh một miếng cần tây mà bà đang rửa ở bồn. “Nhưng Hazel sẽ thất vọng lắm vì không ở đây để tự làm bánh bơ. Tối nay cháu sẽ phải làm cùng Anne vậy.”

Guy ra ngoài. Buổi chiều vẫn rực rỡ nắng, dù bóng của dãy hàng rào đã trải dài xuống thảm hoa diên vĩ và nghệ tây. Anh có thể nhìn thấy mái tóc buộc lại sau đầu và chiếc áo len màu xanh lục nhạt của Anne sau một nhành cây trên bãi cỏ lượn sóng. Anh đã hái bạc hà và cải xoong với Anne ở đó rất nhiều lần, từ dòng suối chảy ra khỏi khu rừng nơi anh từng đánh nhau với Bruno. Anh tự nhủ Bruno đã là quá khứ, đã biến mất, đã mất tích. Bất kể Gerard dùng biện pháp nào đi nữa thì ông ta cũng khiến Bruno sợ không dám liên lạc với anh.

Anh nhìn chiếc ô tô màu đen nhỏ gọn của ông Faulkner trên con đường lái xe vào nhà và chậm rãi lăn bánh đến cửa gara. Đột nhiên, anh tự hỏi mình đang làm gì ở đây, nơi anh đã lừa gạt tất cả mọi người, kể cả người đầu bếp da màu thích làm bánh quy cho anh, chỉ bởi vì có lẽ anh đã từng khen món tráng miệng của bà ấy? Anh đi xuống dưới tán cây lê, nơi cả Anne lẫn cha cô đều không thể dễ dàng nhìn thấy anh. Anh nghĩ liệu mình có nên rời khỏi cuộc đời của Anne hay không, và điều đó thì có gì khác biệt đối với cô? Cô ấy chưa từng cắt đứt với bất kỳ người bạn cũ nào của mình, của cô và Teddy, những chàng trai độc thân sáng giá, những anh chàng đẹp trai giỏi polo và còn tương đối vô hại, chơi bời ở các câu lạc bộ đêm trước khi gia nhập doanh nghiệp của cha mình và cưới một trong những cô gái xinh đẹp - người sẽ trang trí các câu lạc bộ của họ. Tất nhiên, Anne khác, không thì cô đã chẳng bị anh hấp dẫn. Cô không phải là một trong những cô gái trẻ xinh đẹp, làm việc vài năm chỉ để nói mình từng đi làm, rồi kết hôn với một trong những chàng trai sáng giá. Nhưng chẳng phải cô sẽ không còn là chính cô nữa nếu không có anh sao? Cô thường bảo anh rằng anh là nguồn cảm hứng của cô, anh cũng như tham vọng của anh, nhưng cô vẫn tài năng, vẫn tràn đầy động lực như thế ngay từ hồi anh mới gặp cô rồi, và bây giờ không phải cô vẫn đang tiến lên hay sao? Và chẳng lẽ không có một người đàn ông nào khác, như anh, nhưng xứng đáng với cô hơn, từng tìm được cô hay sao? Nghĩ đoạn, anh liền tiến về phía Anne.

“Em gần xong rồi,” cô gọi anh. “Sao anh không tới sớm hơn?”

“Anh rất vội,” anh nói một cách lúng túng.

“Anh đã vào nhà 10 phút rồi.”

Một nhành cải xoong đang trôi trên suối, anh lao ra để giải cứu nó. Anh cảm thấy mình như một con thú có túi khí vớt nó lên. “Anh nghĩ mình sẽ sớm đi làm, Anne.”

Cô ngẩng đầu lên, sửng sốt. “Đi làm? Ý anh là ở một công ty à?”

Đó là một cụm từ được dùng để nói về những kiến trúc sư khác, “đi làm ở công ty.” Anh gật đầu, không nhìn cô. “Anh cảm thấy muốn thế. Một công việc ổn định với mức lương tốt.”

“Ổn định?” Cô khẽ cười. “Với một năm sắp tới phải làm việc ở bệnh viện sao?”

“Anh không cần phải ở cả ngày trong phòng vẽ phác thảo.”

Cô đứng lên. “Có phải vì tiền không? Vì anh sẽ không nhận khoản tiền từ bệnh viện?”

Anh quay người tránh cô và bước một bước dài ra bờ sống ẩm ướt. “Không hẳn,” anh nghiến răng nói. “Có thể một phần là thế.” Cách đây mấy tuần anh đã quyết định trả khoản phí của mình lại cho Bộ Y Tế sau khi anh trả hết lương cho nhân viên.

“Nhưng anh đã nói nó không đáng kể, Guy. Cả hai ta đều đã tán thành rằng chúng ta... anh đã có đủ tiền.”

Dường như cả thế giới đang chìm vào yên lặng để lắng nghe. Anh nhìn cô gạt một lọn tóc ra sau và bôi đất lên trán. “Không lâu đâu. Có lẽ là 6 tháng, có khi còn ít hơn.”

“Nhưng vì sao?”

“Vì anh thấy thích làm thế!”

“Vì sao anh thấy thích làm thế? Vì sao anh lại muốn trở thành một kẻ tử vì đạo, Guy?”

Anh không nói gì.

Ánh nắng nhạt dần đang giải thoát cho các tán cây, giờ lại đột ngột chiếu vào họ. Guy cau mày, che mắt bằng hàng lông mày có vết sẹo trắng xóa sau khi chạy trốn trong rừng... vết sẹo sẽ lộ ra mất, anh nghĩ. Anh đá một hòn sỏi dưới đất, nhưng không thể làm nó lăn đi. Thôi thì cứ để cô nghĩ rằng công việc là một phần nguyên nhân khiến anh trầm cảm sau dự án Palmyra đi. Dù sao thì cô nghĩ thế nào mà chả được.

“Guy, em xin lỗi,” cô nói.

Guy nhìn cô. “Xin lỗi à?”

Cô tiến lại gần anh hơn. “Xin lỗi. Em nghĩ mình biết lý do rồi.”

Anh vẫn đút tay vào trong túi quần. “Ý em là gì?”

Cô chờ một lúc. “Em đã nghĩ về tất cả những chuyện này, cảm giác bồn chồn của anh sau dự án Palmyra... dù anh không biết, ý em là... chúng liên quan tới Miriam.”

Anh đột ngột giật nảy người. “Không. Hoàn toàn không phải vậy!” Anh nói cực kỳ thành thật, nhưng lại nghe như nói dối! Anh cào tay vào tóc và vuốt nó ra sau.

“Nghe này, Guy,” Anne nói nhẹ nhàng và rõ ràng, “có thể anh không muốn đám cưới này như anh vẫn nghĩ. Nếu anh nghĩ là vì cô ta thì anh cứ nói ra, vì em có thể đón nhận nó dễ dàng hơn nhiều ý tưởng anh đi kiếm việc làm. Nếu anh vẫn muốn đợi... hoặc nếu anh muốn chấm dứt hẳn, thì em có thể chịu được.”

Ý cô đã quyết lâu rồi. Anh có thể cảm nhận được nó ở trong vẻ bình thản của cô. Anh có thể từ bỏ cô vào thời điểm này. Nỗi đau ấy sẽ xóa nhòa mặc cảm tội lỗi.

“Anne này!” cha cô gọi từ cửa sau. “Vào sớm chứ? Cha cần bạc hà!”

“Cha chờ con chút!” cô hét vọng lại. “Anh nói sao, Guy?”

Lưỡi anh ép lên miệng. Anh nghĩ cô như ánh mặt trời trong khu rừng tối tăm của mình. Nhưng anh không thể nói ra điều đó. Anh chỉ có thể nói, “Anh không thể nói...”

“Được rồi... bây giờ em muốn anh hơn bao giờ hết, vì anh đang cần em hơn bao giờ hết.” Cô đặt bạc hà và cải xoong vào tay anh. “Anh có muốn đem chúng cho cha không? Và uống rượu với ông nữa. Em cần thay đồ.” Cô quay người đi về phía ngôi nhà, không nhanh, nhưng quá nhanh để Guy cố gắng đuổi kịp.

Guy uống vài cốc rượu pha với bạc hà. Cha của Anne pha nó theo kiểu cũ, để đường, rượu Bourbon và bạc hà nằm trong hàng chục cái cốc trong một ngày một đêm, để chúng trở nên lạnh và cứng hơn, rồi ông thường hỏi Guy là đã từng nếm thử loại rượu nào ngon hơn thế này chưa. Guy có thể cảm nhận sự căng thẳng của mình đang giảm xuống, nhưng anh không thể say được. Anh đã thử vài lần và tự làm mình ốm, nhưng vẫn không say.

Có một khoảnh khắc sau hoàng hôn, khi đứng ngoài hiên với Anne, anh nghĩ rằng có thể mình không hề hiểu cô rõ hơn so với buổi tối đầu tiên anh tới thăm cô, khi anh đột nhiên cảm thấy một niềm khao khát sung sướng và mãnh liệt là muốn khiến cho cô yêu anh. Rồi anh nhớ tới ngôi nhà ở Alton đang chờ họ sau đám cưới vào ngày Chủ nhật, niềm hạnh phúc mà anh đã từng trải qua với Anne đột ngột ùa về. Anh muốn bảo vệ cô, đạt được một mục tiêu bất khả thi và khiến cô hạnh phúc. Dường như đó là một tham vọng tích cực và vui vẻ nhất mà anh từng biết. Nếu anh có thể sở hữu cảm xúc này thì lối thoát sẽ hiện ra thôi. Anh chì cần đương đầu với một phần của bản thân, không phải toàn bộ con người mình, không phải Bruno, cũng không phải công việc của anh. Tất cả những gì anh phải làm chỉ là nghiền nát một phần trong anh và sống trong vỏ bọc hiện tại.