← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 31

Nhưng có quá nhiều điểm để tính cách kia xâm chiếm bản thể mà anh muốn bảo tồn, đồng thời cũng có quá nhiều hình thức để xâm chiếm: từ ngữ, âm thanh, ánh sáng, những hành động chân tay. Nếu anh không làm gì cả, không nghe thấy hay nhìn thấy gì, thì tiếng la hét hân hoan của một giọng nói bên trong nào đó sẽ khiến anh choáng váng và nhụt chí. Đám cưới đã được chuẩn bị một cách cầu kỳ, rộn ràng, tinh khiết với đăng ten và vải lanh trắng. Mọi người vui mừng đón đợi, có vẻ hủy đám cưới sẽ là hành động phản bội tồi tệ nhất anh có thể gây ra. Nhưng thời điểm đám cưới càng đến gần thì anh lại càng muốn hủy nó, hoảng loạn nhưng bất lực. Cho tới những giờ phút cuối cùng trước đám cưới, anh chỉ muốn bỏ chạy.

Robert Treacher, một người bạn của anh hồi ở Chicago, đã gọi điện chúc mừng và hỏi xem anh ta có thể tới dự đám cưới không. Guy thoái thác bằng một cái cớ vớ vẩn. Anh cảm thấy đây là sự kiện của gia đình Faulkner, với bạn bè của họ, nhà thờ của gia đình họ, sự hiện diện của bạn bè anh sẽ chọc thủng mọi khiên giáp trong anh. Guy chỉ mời Myers, một người không mấy quan trọng - sau khi nhận tiền từ dự án bệnh viện, anh không còn dùng chung văn phòng với anh ta nữa. Còn Tim O’Flaherty, anh ta không thể đến. 2 hoặc 3 kiến trúc sư khác từ học viện Deems, những người hiểu tác phẩm của anh rõ hơn là hiểu anh. Nhưng nửa tiếng sau cuộc điện thoại của Treacher từ Montreal, Guy đã gọi điện lại cho anh ta để hỏi xem liệu anh ta có muốn làm phù rể cho mình không.

Guy nhận ra mình còn không nghĩ đến Treacher trong gần 1 năm nay, thậm chí không hề hồi âm bức thư gần đây nhất của anh ta. Anh không hề nhớ tới Peter Wriggs, Vic De Poyster hay Gunther Hall. Trước kia anh hay tới thăm Vic và vợ anh ta ở căn hộ trên đường Bleecker của họ, còn từng đưa Anne tới đó một lần. Vic là họa sĩ, Guy nhớ là mình đã từng được gửi thiệp mời tới triển lãm của anh ta vào mùa đông năm ngoái. Anh thậm chí còn không thèm hồi đáp. Giờ anh cũng mang máng nhớ rằng Tim từng đến New York, đã gọi điện rủ anh đi ăn trưa trong khoảng thời gian Bruno đang săn đuổi anh bằng điện thoại, và anh đã từ chối. Guy nhớ môn Thần Học Đức đã chỉ ra rằng người Đức cổ đại phán xét một người là có tội hay trong sạch dựa trên số bạn bè đến bảo đảm cho nhân cách của anh ta. Bây giờ sẽ có bao nhiêu người bảo đảm cho anh? Anh chưa bao giờ dành quá nhiều thời gian cho bạn bè, vì họ không phải là kiểu người mong đợi điều đó, nhưng giờ thì anh cảm thấy những người bạn đang dần xa lánh anh, như thể không cần gặp anh, họ cũng cảm thấy rằng anh không xứng đáng làm bạn bè họ nữa.

Buổi sáng Chủ nhật tổ chức đám cưới, chậm rãi đi vòng tròn quanh người Robert Treacher trong phòng áo lễ của nhà thờ, Guy cố gắng nhớ tới các bản phác thảo bệnh viện như một tia hy vọng cuối cùng, bằng chứng độc nhất cho thấy anh đang tồn tại. Anh đã có một tác phẩm xuất sắc. Robert Treacher, bạn anh, đã khen ngợi anh. Anh đã chứng minh cho bản thân mình thấy rằng anh vẫn có thể sáng tạo.

Robert đã từ bỏ nỗ lực tán gẫu với anh. Anh ta ngồi khoanh tay, khuôn mặt tròn trịa có vẻ thoải mái nhưng thật ra là đang đờ đẫn. Robert nghĩ Guy chỉ đang lo lắng mà thôi. Guy biết Robert không hiểu rõ cảm giác của anh, vì bất kể anh nghĩ mình đang thể hiện ra ngoài bao nhiêu đi nữa thì thực tế là cũng không có gì lộ ra cả. Và đó mới chính là địa ngục, cuộc sống của một người có thể đơn giản chỉ là sự đạo đức giả. Vấn đề cốt lõi là ở đám cưới và bạn bè anh, cùng Robert Treacher, người thậm chí còn không hiểu rõ anh nữa. Và căn phòng áo lễ bằng đá của nhà thờ vô cùng chật hẹp với ô cửa sổ cao vót nẹp khung sắt, giống hệt như nhà tù. Tiếng xì xào của những giọng nói bên ngoài, như tiếng xì xào tự cho là đúng của một đám đông đang nóng nảy muốn nghiền nát nhà tù và thực thi công lý.

“Anh có tình cờ mang theo rượu không?”

Robert bật dậy. “Chắc chắn là có rồi. Cái chai đang nặng trĩu đây mà tôi lại quên tiệt.” Anh ta đặt nó lên bàn và chờ Guy cầm lấy. Robert tầm 45 tuổi, một người đàn ông khiêm tốn nhưng lạc quan, với dấu ấn đặc trưng không thể xóa nhòa là luôn mãn nguyện với tình trạng độc thân và chìm đắm hoàn toàn trong sự nghiệp. “Sau cậu,” anh ta giục Guy, “tôi muốn uống riêng để chúc mừng Anne. Cô ấy rất đẹp, Guy.” Anh ta cười nhẹ nhàng nói thêm, “Đẹp như một cây cầu màu trắng vậy.”

Guy đứng nhìn chai rượu đã mở. Tiếng ồn ào huyên náo ngoài cửa sổ dường như đang trêu chọc cả anh và Anne. Chai rượu trên bàn cũng thế, một thứ nhạt nhẽo và chán ngấy, luôn đi cùng với những đám cưới truyền thống. Anh đã uống rượu whisky ở đám cưới với Miriam. Guy ném cái chai vào trong góc. Tiếng vỡ giòn tan cùng với những giọt rượu tràn ra tung tóe đã chặn lại âm thanh từ những chiếc kèn, tiếng người cười nói cùng tiếng đàn dương cầm đang rung lên những giai điệu ngớ ngẩn trong khoảng 1 giây, nhưng sau đó tất cả lại bắt đầu ùa vào.

“Xin lỗi, Robert. Tôi rất xin lỗi.”

Robert không hề rời mắt khỏi anh. “Tôi không trách anh đâu,” anh ta mỉm cười.

“Nhưng tôi trách chính mình!”

“Nghe này, anh bạn…”

Guy có thể cảm nhận được rằng Robert đang không biết nên cười hay nên tỏ ra nghiêm túc.

“Chờ một chút,” Robert nói. “Tôi sẽ lấy thêm rượu cho chúng ta.”

Cửa mở toang đúng lúc Robert vươn tay ra, bóng dáng gầy gò của Peter Wriggs lách vào trong. Guy giới thiệu anh ta với Robert. Peter đã đi từ tận New Orleans để dự đám cưới của anh. Guy nghĩ, anh ta hẳn sẽ không thèm đến dự đám cưới của anh với Miriam. Peter rất ghét Miriam. Giờ tóc mai của Peter đã lốm đốm bạc, dù khuôn mặt gầy gò của anh ta vẫn cười toe toét hệt như một đứa trẻ 16 tuổi. Guy nhanh chóng ôm lấy anh ta, cảm thấy mình đang tự động di chuyển giống như lúc còn trên đường ray vào tối thứ Sáu nọ.

“Đến lúc rồi, Guy,” Robert mở cửa ra rồi nói.

Guy đi bên cạnh anh ta. Còn 12 bước nữa là đến bục thờ. Các khuôn mặt buộc tội, Guy nghĩ thầm. Họ đang im lặng trong sợ hãi, hệt như hai ông bà Faulkner cái lần ngồi sau xe anh. Khi nào thì họ mới can thiệp và chấm dứt tất cả? Mọi người còn định đợi bao lâu nữa?

“Guy!” có người thì thào.

6, Guy đếm, 7.

“Guy!” âm thanh yếu ớt nhưng rõ ràng, vang lên giữa các khuôn mặt, Guy liếc sang trái, dõi theo ánh mắt của 2 người phụ nữ đang ngoái qua vai, rồi nhìn thấy Bruno.

Guy quay lại nhìn thẳng về phía trước. Đó là Bruno hay chỉ là ảo giác? Khuôn mặt của cậu ta có vẻ tươi cười, háo hức, đôi mắt xám sắc như ghim. 10, 11, anh đếm. Bước 12 bước, tránh bậc thứ 7... Anh có thể nhớ được, nó có vần. Da đầu anh gai lên. Không phải đó chính là bằng chứng cho thấy kia chỉ là ảo ảnh chứ không phải là Bruno thật hay sao? Anh cầu nguyện, xin Chúa đừng để con ngất xỉu. Thà ngất xỉu còn hơn là phải kết hôn, giọng nói trong anh hét trả.

Anh đang đứng cạnh Anne, Bruno cũng ở đó cùng họ, không phải chỉ trong một sự kiện, một khoảnh khắc, mà là một điều kiện, đã như thế và sẽ luôn như thế. Bruno, anh và Anne. Luôn di chuyển trên đường ray cố định. Cả cuộc đời di chuyển trên đường ray ấy cho tới khi cái chết chia lìa chúng ta, vì đó là hình phạt. Anh còn muốn tìm kiếm hình phạt nào nữa?

Những khuôn mặt tươi cười vui vẻ xung quanh làm Guy cảm thấy mình phải có nghĩa vụ bắt chước họ như một thằng ngốc. Đó là câu lạc bộ Du Thuyền và Quần Vợt. Trong một bữa sáng buffet, tất cả mọi người đều cầm một ly sâm-panh, kể cả anh. Và Bruno không có ở đây. Thật sự thì chẳng có ai ở đây trừ những người phụ nữ già nua, nhăn nheo, vô hại và sực nức mùi nước hoa cả. Rồi bà Faulkner vòng tay quanh cổ anh và đặt một nụ hôn lên má. Qua vai bà, anh nhìn thấy Bruno đang lao đến với nụ cười vẫn nở trên môi, đôi mắt như ghim vào để tìm ra anh. Bruno đi thẳng về phía Guy rồi dừng lại, nhún nhún chân.

“Chúc... chúc mừng, Guy. Anh không phiền nếu tôi tham dự phải không? Đây là một dịp vui mà!”

“Cút đi. Cút mau.”

Nụ cười của Bruno phai nhạt một cách do dự. “Tôi chỉ vừa từ Capri về,” cậu ta nói bằng giọng khàn khàn. Bruno mặc một bộ vest bằng vải chéo màu xanh dương sậm, hai ve áo to như ve áo của một bộ vest mặc để dự tiệc tối. “Anh thế nào, Guy?”

Một bà dì đầy mùi nước hoa của Anne ghé vào tai Guy thì thầm và anh lầm bầm đáp lại. Xoay người, Guy bỏ đi.

“Tôi chỉ muốn chúc mừng anh,” Bruno bày tỏ. “Chỉ có thế.”

“Cút đi,” Guy nói. “Cửa ở phía sau lưng cậu.” Đáng lẽ ra anh không nên nói gì, Guy nghĩ thầm. Anh sẽ mất kiểm soát mất.

“Đình chiến đi, Guy. Tôi muốn gặp cô dâu.”

Guy để 2 người phụ nữ trung niên nắm cánh tay mình rồi lôi đi. Dù không nhìn thấy cậu ta, anh vẫn biết Bruno đã rút về bàn buffet, với nụ cười nóng nảy và tổn thương.

“Khổ sở quá hả Guy?” Ông Faulkner lấy cốc rượu vơi ra khỏi tay anh. “Kiếm thứ gì đó ngon hơn ở quầy rượu nào.”

Guy đã uống trọn một ly Scotch. Anh nói chuyện mà không biết mình đang nói gì. Anh chắc chắn rằng mình đã nói, “Dừng lại, bảo mọi người về hết đi.” Nhưng rõ ràng là anh đã không làm vậy, không thì ông Faulkner đã chẳng cười ha hả. Chưa hay rồi nhỉ?

Bruno quan sát từ cuối bàn khi họ cắt bánh, chủ yếu là quan sát Anne, Guy để ý thấy vậy. Miệng của Bruno mím lại cười một cách điên rồ, đôi mắt lấp lánh hệt như cái kẹp bằng kim cương đang ngự trị trên chiếc cà vạt màu xanh đậm của cậu ta. Trên gương mặt ấy, Guy nhìn thấy rõ tổ hợp của sự trầm tư, kính sợ, quyết tâm và vui vẻ mà anh đã nhìn thấy ở thời điểm đầu tiên gặp cậu ta.

Bruno tiến về phía Anne. “Tôi nghĩ mình đã từng gặp cô ở đâu đó rồi. Cô có họ hàng gì với Teddy Faulkner không?”

Guy nhìn họ bắt tay nhau. Anh cứ tưởng mình sẽ không thể chịu đựng nổi, nhưng anh đang chịu đựng mà không có động thái gì.

“Anh ấy là anh họ của tôi,” Anne nói với cùng nụ cười thoải mái như cô vừa trao cho một người nào đó lúc trước.

Bruno gật đầu. “Tôi đã chơi golf với anh ta vài lần.”

Guy cảm thấy một bàn tay đang đặt trên vai mình.

“Có rảnh không, Guy? Tôi...” Đó là Peter Wriggs.

“Tôi đang bận.” Guy nói sau khi Bruno và Anne vừa dứt câu. Anh nắm lấy tay trái của Anne.

Bruno thong dong đi bên cạnh cô, cực kỳ kiêu hãnh, cực kỳ thoải mái, cầm lên miếng bánh ngọt còn nguyên từ một cái đĩa trước mặt. “Tôi là bạn cũ của Guy. Người quen cũ.” Bruno nháy mắt với anh.

“Thật sao? 2 người đã quen nhau ở đâu?”

“Ở trường. Bạn học cũ.” Bruno toét miệng cười. “Cô biết không, cô là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp trong nhiều năm nay đấy, bà Haines. Tôi rất vui vì được gặp cô,” cậu ta nói, giọng nói không dứt khoát nhưng lại có vẻ quả quyết mạnh mẽ khiến Anne bật cười.

“Rất vui khi được gặp anh,” cô đáp.

“Tôi hy vọng sẽ được gặp lại cả 2 người. 2 người sẽ sống ở đâu?”

“Ờ Connecticut,” Anne nói.

“Connecticut là một bang dễ chịu,” Bruno lại nháy mắt với Guy, sau đó hoa mỹ cúi chào, rồi bỏ đi.

“Cậu ta là bạn của Teddy à?” Guy hỏi Anne. “Teddy đã mời cậu ta sao?”

“Đừng trông lo lắng thế anh yêu!” Anne cười. “Chúng ta sẽ được về sớm thôi.”

“Teddy đâu rồi?” Nhưng mà anh tìm Teddy để làm gì cơ chứ, có cần phải làm lớn chuyện không, anh tự hỏi.

“Cách đây 2 phút em đã gặp anh ấy ở đầu bàn,” Anne bảo anh. “Chris kìa. Em phải đi chào anh ấy.”

Guy quay lại, tìm Bruno, rồi thấy cậu ta đang lấy món trứng nướng để ăn, vui vẻ tán gẫu với 2 chàng trai trẻ đang cười với cậu ta như bị dính bùa.

Một lát sau Guy cay đắng nghĩ thầm trong xe ô tô, mỉa mai thay, Anne chưa từng có thời gian để hiểu rõ anh. Khi họ mới gặp nhau, anh rất u sầu. Giờ thì nỗ lực của anh, bởi vì hiếm lắm anh mới nỗ lực một lần, đều có vẻ đã trở thành sự thật. Dường như chỉ có mấy ngày ngắn ngủi ở thành phố Mexico ấy, anh mới từng được là chính mình.

“Chàng trai mặc bộ vest xanh đã học ở Deems à?” Anne hỏi.

Họ đang lái xe tới Mũi Montauk. Một người họ hàng của Anne đã cho họ mượn một căn nhà để 2 người hưởng 3 ngày trăng mật của mình tại đây. Kỳ trăng mật chỉ kéo dài 3 ngày vì anh đã hứa bắt đầu làm việc ở Horton, Horton và Keese, một công ty kiến trúc, trong vòng 1 tháng tới, điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ phải làm việc gấp đôi để hoàn thiện bản vẽ chi tiết cho bệnh viện trước khi bắt đầu công việc ở đó. “Không, chỉ là ở một cơ sở đào tạo. Trong một thời gian ngắn.” Nhưng vì sao anh lại nói dối theo Bruno?

“Cậu ta có khuôn mặt thú vị thật,” Anne nói, vuốt thẳng nếp váy ở gần mắt cá trước khi đặt chân lên chiếc ghế phụ.

“Thú vị à?” Guy hỏi.

“Em không nói là hấp dẫn. Chỉ là quyết đoán thôi.”

Guy nghiến răng. Quyết đoán? Cô không thấy là cậu ta bị điên sao? Điên rồ một cách bệnh hoạn? Mọi người không thể nhận ra điều đó sao?