CHƯƠNG 32
Nhân viên tiếp tân ở công ty kiến trúc Horton, Horton và Keese đã nhắn với Guy rằng Charles Bruno đã gọi điện cho anh và để lại số của mình. Đó là số ở Great Neck.
“Cảm ơn,” Guy nói, rồi băng qua sảnh.
Giả sử công ty lưu các tin nhắn thoại. Họ không lưu, nhưng giả sử họ lưu. Giả sử một ngày nào đó Bruno ghé qua. Nhưng bản thân công ty Horton, Horton và Keese này cũng đã quá thối nát, nên Bruno cũng sẽ chẳng thể tạo nên nhiều khác biệt. Chẳng phải đó chính là lý do anh ở đây, vùi mình vào trong công ty này, với ảo giác rằng sự thay đổi của anh chính là một hành động chuộc lỗi và anh sẽ cảm thấy khá hơn khi ở đây sao?
Guy đi vào căn phòng khách rộng rãi, có cửa sổ cao tới tận trần nhà và bộ đồ nội thất bọc da, anh châm một điếu thuốc lá. Mainwaring và Williams, 2 kiến trúc sư hàng đầu của công ty, ngồi trên 2 cái ghế da to, đang đọc báo cáo của công ty. Guy cảm thấy họ đang theo dõi mình khi anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Họ lúc nào cũng quan sát anh, vì anh được coi là một người đặc biệt, một thiên tài, như Horton con đã bảo đảm với tất cả mọi người. Nhưng nếu vậy thì anh đang làm gì ở đây? Tất nhiên, có thể anh khánh kiệt hơn mọi người nghĩ, anh còn vừa mới kết hôn nữa. Nhưng ngoài điều đó và bệnh viện Bronx ra, thì rõ ràng là anh cũng đang lo lắng và hoàn toàn mất đi năng lực. Thỉnh thoảng, những người tài ba vẫn mất năng lực, họ luôn tự dỗ dành mình như thế, vậy thì tại sao họ phải lưỡng lự về chuyện kiếm một công việc thoải mái chứ? Guy nhìn xuống các mái nhà và đường phố bẩn thỉu lộn xộn ở Manhattan, trông chúng như một bản mẫu về việc một thành phố không nên được xây dựng như thế nào. Khi anh quay lại, Mainwaring liền cụp mắt xuống ngay, giống hệt như một cậu học sinh.
Anh dành cả buổi sáng nhởn nhơ làm một việc mà anh đã làm trong suốt mấy ngày. Họ bảo anh cứ thong thả. Tất cả những gì anh phải làm là đưa cho khách hàng bản vẽ anh muốn và ký tên vào đó. Nhiệm vụ hiện thời là thiết kế trung tâm mua sắm cho một cộng đồng nhỏ giàu có ở Westchester. Khách hàng muốn một thứ gì đó trông như một dinh thự cổ, hòa cùng phong cách với thị trấn, có điều cũng phải mang theo hơi hướng hiện đại nữa, hiểu không? Và ông ta đặc biệt đòi Guy Daniel Haines là người thiết kế. Bằng cách điều chỉnh não bộ ở mức độ ngang bằng với yêu cầu quái đản ấy, giống như một bộ phim hoạt hình, Guy có thể giải quyết mọi việc nhanh chóng, tuy thực tế là trung tâm mua sắm ấy sẽ bao gồm cả một số nhu cầu về chức năng nhất định. Anh tẩy xóa và gọt bút chì suốt cả buổi sáng, đoán rằng mình phải mất khoảng 4, 5 ngày nữa, có khi là đến tận tuần sau, mới có thể có được một ý tưởng thô để cho khách hàng xem.
“Tối nay, Charley Bruno cũng đến đấy,” tối hôm ấy Anne nói vọng ra từ bếp.
“Gì cơ?” Guy đi qua vách ngăn.
“Không phải đó là tên cậu ta sao? Chàng trai mà chúng ta đã gặp ở đám cưới.”
Anne đang cắt hẹ trên thớt gỗ.
“Em đã mời cậu ta à?”
“Có vẻ cậu ta nghe tin, nên đã gọi đến và gần như là tự mời mình tới,” Anne đáp lại một cách thản nhiên đến mức anh hồ nghi rằng cô đang thử anh. Điều đó làm anh thấy lạnh sống lưng. “Hazel... không phải sữa, có rất nhiều kem trong tủ lạnh.”
Guy nhìn Hazel đặt hộp kem xuống cạnh bát vụn phô mai gorgonzola *.
* Một loại phô mai xanh.
“Anh có phiền nếu cậu ta đến không, Guy?” Anne hỏi.
“Không hề, nhưng em biết đấy, cậu ta không phải là bạn anh.” Anh lúng túng đi về phía tủ bếp và lấy hộp xi đánh giày ra. Làm sao anh có thể ngăn cậu ta lại? Phải có cách nào đó chứ? Nhưng dù có vắt óc đi chăng nữa thì anh vẫn không nghĩ ra nổi.
“Anh có phiền mà,” Anne nói, mỉm cười.
“Anh thấy cậu ta có phần bất lịch sự, thế thôi.”
“Sẽ là không may mắn nếu từ chối một người đến dự tiệc tân gia. Anh không biết điều đó sao?”
Bruno mang theo đôi mắt đỏ quạch khi bước vào nhà anh. Mọi người khác đều đã đưa ra nhận xét về ngôi nhà mới, nhưng Bruno bước lên phòng khách màu gạch và xanh lá như thể đã tới đây cả trăm lần. Hoặc như thể cậu ta sống ở đây vậy, Guy nghĩ thầm khi giới thiệu Bruno quanh các căn phòng. Bruno tập trung vào Guy và Anne với vẻ hớn hở, cười toe toét, hầu như không nhận lời chào của những người khác - Guy thấy có đến 2, 3 người nhìn cậu ta như thể có quen biết - trừ bà Chester Boltinoff ở công viên Muncey, Long Island, người Bruno đã bắt cả hai tay như mới tìm được đồng minh. Guy kinh hãi nhìn bà Boltinoff ngẩng lên nhìn Bruno với nụ cười thân thiện và tươi rói.
“Mọi chuyện dạo này thế nào?” Bruno hỏi Guy sau khi đã lấy một cốc rượu cho mình.
“Ổn. Rất ổn.” Guy quyết tâm giữ bình tĩnh, cho dù có phải gây tê bản thân đi nữa. Anh đã uống đến 2 hoặc 3 cốc rượu nguyên chất trong bếp. Nhưng anh nhận ra mình đang bỏ đi, trốn tránh, rút lui về phía cầu thang xoắn ốc thẳng đứng trong góc phòng khách. Anh nghĩ mình sẽ chỉ như vậy một lúc thôi, để lấy lại tinh thần ấy mà. Nhưng rồi anh chạy lên gác, vào phòng ngủ, đặt bàn tay lạnh băng lên trán, rồi chậm chạp vuốt xuống khuôn mặt.
“Xin lỗi, tôi chỉ đang thăm thú,” một giọng nói vang lên từ bên kia phòng. “Đây thật là một căn nhà tuyệt vời, Guy, như thể tôi đang được quay lại thế kỷ XIX vậy.”
Helen Heyburn, bạn của Anne từ hồi học ở trường Bermuda, đang đứng cạnh ở cái bàn. Nơi đặt khẩu súng nòng quay nhỏ, Guy nghĩ thầm.
“Cứ tự nhiên. Tôi chỉ lên đây lấy khăn tay. Đồ uống ổn chứ?” Guy kéo ngăn tủ trên cùng bên phải - nơi đặt cả khẩu súng lẫn chiếc găng tay mà anh thậm chí còn chẳng cần đến nữa.
“À thì... ổn hơn tôi.”
Helen lại lâm vào thời kỳ “điên rồ”, Guy đoán, Cô ta là một nghệ sĩ quảng cáo, Anne nghĩ cô ta rất giỏi, nhưng thực tế thì cô ta chỉ làm việc cho đến khi hết khoản trợ cấp hàng quý và rồi lại lâm vào tình trạng sa sút tinh thần. Guy cảm thấy cô ta đã không thích anh từ buổi tối Chủ nhật ấy, cái hôm mà anh không tới dự bữa tiệc của cô ta với Anne. Cô ta nghi ngại anh. Cô ta đang làm gì trong phòng ngủ của họ vậy? Giả vờ say rượu chăng?
“Lúc nào anh cũng nghiêm túc thế này à, Guy? Anh có biết tôi đã nói gì với Anne khi cô ấy kể với tôi là sắp kết hôn với anh không?”
“Cô bảo cô ấy điên rồi.”
“Tôi đã nói ‘Nhưng anh ấy quá nghiêm túc. Rất hấp dẫn và có thể là thiên tài, nhưng quá nghiêm túc, làm sao cậu chịu được điều đó?’” Cô ta đưa khuôn mặt vuông vắn, xinh xắn dưới mái tóc vàng lên cao. “Anh còn không thèm biện hộ cho mình. Tôi cá là anh quá nghiêm túc để hôn tôi, phải không?”
Anh ép mình đi về phía đó và hôn cô ta.
“Nó không phải là một nụ hôn.”
“Nhưng tôi cố tình không tỏ ra nghiêm túc.”
Anh đi ra ngoài, nghĩ thầm rằng cô ta sẽ kể cho Anne về việc nhìn thấy anh trong phòng ngủ, trông đau đớn ra sao vào lúc 10 giờ tối. Cô ta có thể ngó vào ngăn kéo tủ và thấy cả khẩu súng nữa. Nhưng anh không tin điều đó. Helen ngớ ngẩn, và anh chẳng hiểu nổi vì sao Anne lại thích cô ta, nhưng cô ta không phiền phức. Và cô ta cũng chẳng thọc mạch, hệt như Anne vậy. Chúa ơi, không phải anh đã bỏ khẩu súng trong ngăn kéo tủ cạnh tủ của Anne suốt quãng thời gian họ ở căn nhà này đấy chứ? Anh không hề lo cô sẽ kiểm tra tủ đồ của anh cũng như không e ngại cô sẽ mở thư của anh.
Khi anh xuống nhà, Bruno và Anne đang ngồi trên chiếc ghế sô pha được đặt chếch sang phải trước lò sưởi. Cái cốc mà Bruno đang hờ hững lắc lư phía sau sô pha lúc này đang gây ra những chấm màu xanh sẫm trên nền vải ghế.
“Guy à, cậu ấy đang kể cho em tất tần tật về một Capri mới mẻ này,” Anne ngẩng lên nhìn anh. “Em luôn muốn chúng ta tới đó.”
“Chuyện cần làm là thuê trọn một ngôi nhà,” Bruno tiếp tục, lờ Guy đi, “thuê lâu đài đi, càng to càng thích. Mẹ tôi và tôi đã sống trong một lâu đài lớn đến nỗi chúng tôi chưa hề đi sang cánh còn lại của nó cho tới một đêm tôi không tìm được đúng cửa. Có cả một gia đình người Ý đang ăn tối ở bên kia hiên, đêm đó tất cả bọn họ ùa sang, khoảng 12 người và hỏi xem họ có thể làm việc không công, miễn là bọn tôi cho họ ở lại đó không. Tất nhiên là chúng tôi đã đồng ý.”
“Và anh chưa từng học một từ tiếng Ý nào?”
“Không cần thiết!” Bruno nhún vai, giọng lại khàn khàn, hệt như Guy luôn nghe thấy trong đầu mình.
Guy bận rộn hút thuốc lá, cảm nhận được ánh mắt tán tỉnh e dè, thèm thuồng của Bruno dành cho Anne đang xuyên vào lưng mình, sâu hơn cả cảm giác ngứa ngáy của cồn. Nhất định là Bruno đã khen ngợi bộ váy mà cô đang mặc, chiếc váy vải bóng lụa màu xám với những họa tiết màu xanh nhỏ xíu như mắt công mà anh thích nhất. Bruno luôn chú ý tới quần áo của phụ nữ.
“Guy và tôi,” giọng Bruno vang lên rõ ràng sau lưng anh hệt như thể anh vừa quay đầu lại nghe, “Guy và tôi từng một lần trò chuyện về việc đi du lịch.”
Guy dụi điếu thuốc lá vào chiếc gạt tàn, dập tắt lửa, rồi đi về phía sô pha. “Có muốn thăm phòng giải trí của chúng tôi trên gác không?” anh bảo với Bruno.
“Chắc chắn rồi.” Bruno đứng dậy. “Anh có các trò chơi gì thế?”
Guy đẩy cậu ta vào một căn phòng nhỏ có tường được sơn đỏ, rồi đóng sập cánh cửa phía sau lưng họ lại. “Cậu định đi xa tới mức nào?”
“Guy! Anh đang mạnh tay quá đấy!”
“Ý tưởng nói cho mọi người biết chúng ta là bạn cũ là sao?”
“Làm gì có ai đâu. Tôi chỉ kể cho mình Anne thôi mà.”
“Ý tưởng kể cho cô ấy hoặc bất kỳ ai là sao? Ý tưởng tới đây là sao?”
“Im lặng nào, Guy! Suỵt!” Bruno vô tâm lắc lư chai rượu trong tay.
“Cảnh sát vẫn đang theo dõi bạn bè của cậu phải không?”
“Không đủ để tôi thấy lo.”
“Cút. Cút đi ngay.” Giọng anh run rẩy vì nỗ lực cố gắng kiềm chế bản thân. Nhưng tại sao anh lại phải kiềm chế chứ? Khẩu súng nòng quay với một viên đạn đang nằm ngay bên kia hành lang.
Bruno nhìn anh rồi thở dài chán chường. Hơi thở phả vào môi Guy hệt như tiếng thở mà anh nghe thấy trong căn phòng của mình hàng đêm.
Guy khẽ lảo đảo và động tác ấy làm anh giận điên lên.
“Tôi nghĩ Anne rất xinh đẹp,” Bruno vui vẻ nhận xét.
“Nếu tôi còn thấy cậu nói chuyện với cô ấy thì tôi sẽ giết cậu.”
Nụ cười của Bruno tắt dần, rồi lại nở ra tươi tắn hơn. “Đó là một lời đe dọa sao, Guy?”
“Đó là lời hứa.”
Nửa tiếng sau, Bruno bất tỉnh trên ghế sô pha, nơi cậu ta và Anne đã ngồi nói chuyện. Trên sàn nhà bỗng nhiên cậu ta trông thật cao ráo, cái đầu nhỏ xíu nằm trên phiến đá lát lò sưởi. 3 người đàn ông nhấc cậu ta dậy nhưng không biết phải làm gì tiếp theo.
“Tôi nghĩ mọi người có thể đưa anh ta tới phòng dành cho khách,” Anne nói.
“Điềm tốt đấy, Anne,” Helen cười. “Nên có người ngủ lại qua đêm ở các bữa tiệc tân gia, cậu biết đấy. Vị khách đầu tiên!”
Christopher Nelson tới chỗ Guy. “Anh lôi cậu ta từ chỗ nào ra vậy? Hồi xưa cậu ta thường xuyên bất tỉnh ở câu lạc bộ ở Great Neck đến mức không được phép vào đó nữa.”
Guy đã hỏi lại Teddy sau đám cưới. Teddy không hề mời Bruno, không biết gì về cậu ta, ngoài việc anh ấy không thích cậu ta.
Guy leo lên studio, rồi đóng cửa lại. Trên bàn làm việc của anh là bản vẽ dở của trung tâm mua sắm nửa mùa mà lương tâm đã bắt anh đem về nhà để hoàn thành vào cuối tuần. Các nét vẽ quen thuộc giờ đang nhòa đi vì rượu và khiến anh buồn nôn. Anh lấy một tờ giấy trắng và bắt đầu vẽ tòa nhà mà họ muốn. Anh biết chính xác họ muốn gì. Anh hy vọng mình có thể hoàn thành xong trước khi ốm. Sau đó, anh sẽ nằm liệt giường. Nhưng khi hoàn thiện xong rồi mà anh vẫn chẳng ốm. Anh chỉ ngồi ngả lưng trên ghế rồi đi ra mở một ô cửa sổ.