← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 33

Trung tâm mua sắm được chấp thuận và đánh giá rất cao, đầu tiên là bởi Horton rồi cả khách hàng, ông Howard Wyndham ở New Rochelle, người đã đến văn phòng vào đầu chiều thứ Hai để xem bản vẽ. Guy tự thưởng cho mình bằng cách ngồi hút thuốc trong văn phòng suốt cả buổi chiều, rồi lật cuốn Religio Medici bìa da mà anh đã mua ở tiệm Brenta để tặng Anne nhân dịp sinh nhật ra. Anh tự hỏi tiếp theo họ sẽ giao việc gì cho mình. Anh đọc lướt qua cuốn sách, nhớ lại những đoạn mà anh và Peter từng thích... người đàn ông không có rốn nhưng đang sống trong tôi... Sắp tới anh sẽ bị đòi làm thêm một thứ đáng sợ nào khác đây? Anh đã làm xong một nhiệm vụ rồi. Không phải anh đã làm đủ rồi sao? Anh không thể chịu đựng thêm một thứ giống như cái trung tâm mua sắm ấy nữa. Không phải anh thấy tự thương mình, chỉ là cuộc sống vốn đã như thế. Anh vẫn sống, nếu anh muốn tự trách mình vì điều đó. Anh rời khỏi bàn vẽ, đi tới chỗ máy đánh chữ và bắt đầu viết đơn xin nghỉ việc.

Anne quả quyết muốn họ ra ngoài và ăn mừng vào buổi tối hôm đó. Cô đã rất hạnh phúc, niềm vui ngập tràn đến mức Guy cảm thấy linh hồn của anh cũng suýt bay lên theo, tuy hơi ngập ngừng, giống như một con diều cố nhấc thân mình khỏi mặt đất trong một ngày lặng gió vậy. Anh nhìn các ngón tay mảnh dẻ của cô nhanh nhẹn buộc chặt tóc và ghim nó lại ở phía sau đầu.

“Guy này, giờ chúng ta vẫn không thể dong thuyền sao?” Cô hỏi khi họ xuống đi phòng khách.

Anne vẫn nhớ những hành trình đi dọc bờ biển trên con thuyền Ấn Độ, chuyến du lịch trăng mật mà họ đã hoãn lại. Guy đã định dành toàn bộ thời gian trong phòng phác thảo để thực hiện bản vẽ tòa nhà bệnh viện của anh, nhưng bây giờ anh không thể từ chối Anne được nữa.

“Anh thấy bao lâu nữa thì chúng ta có thể đi? 5 ngày? 1 tuần?”

“Có thể tầm 5 ngày.”

“À, em mới nhớ ra,” cô thở dài. “Em phải ở lại tới ngày 23. Một người đàn ông từ California có hứng thú với đồ cotton của bọn em.”

“Không phải cuối tháng này có một buổi biểu diễn thời trang sao?”

“À, Lillian có thể tự lo vụ dó.” Cô mỉm cười. “Anh thật tuyệt vì vẫn nhớ!”

Anh chờ đợi trong khi cô kéo mũ của chiếc áo khoác da báo lên đầu, thích thú khi nghĩ rằng tuần tới cô sẽ được mặc cả kịch liệt với người đàn ông đến từ California. Cô sẽ không để Lillian làm chuyện đó. Anne giữ vai trò bộ phận kinh doanh của cửa hàng. Lần đầu tiên anh nhìn thấy những bông hoa màu vàng cam cuống dài trên mặt bàn cà phê. “Chúng từ đâu ra vậy?” anh hỏi.

“Charley Bruno. Với tin nhắn xin lỗi vì đã mê man vào tối hôm thứ Sáu.” Cô bật cười. “Em nghĩ nó khá ngọt ngào.”

Guy trừng mắt nhìn chúng. “Loại hoa gì thế?”

“Hoa cúc Phi.” Cô giữ cửa cho anh và họ ra khỏi xe.

Guy nghĩ Anne đã bị các bông hoa kia lừa phỉnh. Nhưng anh cũng hiểu rằng cô đã bớt coi trọng Bruno hơn sau đêm tiệc. Anh suy nghĩ về việc những người dự tiệc đêm ấy đã đánh giá anh và Bruno dính chặt vào nhau đến mức nào. Cảnh sát có thể bất ngờ ập đến thẩm vấn anh. Anh tự cảnh cáo mình rằng cảnh sát sẽ điều tra anh. Nhưng sao anh lại chẳng quan tâm lắm? Thậm chí đến anh còn chẳng nói rõ được trạng thái tinh thần của mình? Từ chức? Tự tử? Hay đơn giản chỉ là trạng thái ngu xuẩn mụ mị?

Trong những ngày nhàn rỗi tiếp theo ở công ty Horton, Horton và Keese để triển khai các bản vẽ không gian bên trong của trung tâm mua sắm, anh thậm chí còn tự hỏi liệu mình có bị loạn trí không, đấy là nếu anh còn chưa bị điên. Anh nhớ khoảng 1 tuần sau tối thứ Sáu mở tiệc tân gia ấy, sự an toàn và mạng sống của anh dường như đang treo trên một cán cân bấp bênh mà chỉ cần tinh thần bất ổn thôi là đủ để làm nó lật nhào. Nhưng giờ thì anh còn chẳng cảm thấy gì hết. Anh vẫn mơ thấy cảnh Bruno đột nhập vào phòng mình. Nếu tỉnh giấc vào bình minh thì hình ảnh sẽ là anh đứng trong phòng với khẩu súng trên tay. Anh cần phải tìm ra cách chuộc lỗi cho những việc đã làm sớm nhất có thể, vì mọi hy sinh hoặc cố gắng mà anh có thể tưởng tượng ra dường như vẫn chưa đủ. Anh thấy mình đã trở thành 2 phiên bản, một người có thể sáng tạo và cảm thấy hòa hợp với Chúa khi sáng tạo, nhưng người còn lại là kẻ có thể giết người. “Ai cũng có thể giết người,” Bruno đã nói vậy trên tàu. Hay là người đàn ông đã giải thích về nguyên lý hành lang cho Bobbie Cartwright cách đây 2 năm ở Metcalf? Không, cũng không phải người đàn ông đã thiết kế bệnh viện, hay thậm chí là trung tâm mua sắm, hoặc tranh cãi suốt nửa tiếng với chính bản thân mình về màu sắc mà anh ta định sơn lên một cái ghế kim loại trên bãi cỏ sau nhà vào cuối tuần trước, mà là người đàn ông tối qua vừa liếc vào gương và thấy được một kẻ sát nhân, như một người anh em bí mật.

Tại sao mà anh có thể ngồi ở bàn nghĩ về vụ giết người, khi mà chưa đầy 10 ngày nữa anh sẽ đi cùng Anne trên một con tàu màu trắng? Vì sao anh lại được ban tặng Anne, hoặc quyền năng yêu cô? Và không phải anh đã hăm hở đồng ý đi thuyền chỉ vì muốn thoát khỏi Bruno trong 3 tuần hay sao? Bruno, nếu muốn, có thể giành lấy Anne từ tay anh. Anh vẫn luôn thừa nhận điều đó với chính mình, luôn cố gắng đối diện với nó. Nhưng anh nhận ra rằng từ khi nhìn thấy họ ở bên nhau, từ hôm đám cưới, khả năng ấy đã trở thành một viễn cảnh thực sự kinh hoàng.

Anh đứng dậy và đội mũ để đi ăn trưa. Anh nghe thấy tiếng tổng đài reo lên khi băng qua sảnh. Rồi cô tiếp tân gọi anh lại.

“Anh có thế nghe điện ở đây nếu thích, anh Haines.”

Guy nhấc điện thoại lên, biết đó là Bruno và biết luôn rằng mình sẽ đồng ý gặp Bruno vào ngày hôm nay. Bruno mời anh đi ăn trưa, Guy hẹn sẽ gặp cậu ta ở Marios Villa d’Este trong 10 phút nữa.

Cửa sổ nhà hàng treo những tấm rèm có họa tiết màu hồng và trắng. Guy cảm thấy Bruno đã đặt bẫy, các thám tử sẽ núp sau tấm rèm màu hồng trắng đó, chứ không phải Bruno. Nhưng anh lại chẳng quan tâm, hoàn toàn không quan tâm.

Bruno thấy anh từ quầy rượu nên đã tuột xuống ghế miệng cười toe toét. Guy đang suy nghĩ vẩn vơ khi đi dạo nên đã lướt qua hắn mà không để ý. Bruno để tay lên vai Guy.

“Chào, Guy. Tôi đã đặt trước một bàn ở cuối hàng này.”

Bruno lại mặc bộ vest màu nâu đồng ấy. Guy nhớ lại lần đầu tiên khi anh đi theo cặp giò dài ngoẵng kia tới toa riêng trên con tàu đang lắc lư, ký ức đó giờ đây đã không còn khiến anh cảm thấy hối hận nữa. Thật ra thì anh thậm chí còn nghĩ tốt về Bruno, như anh thỉnh thoảng vẫn nghĩ vào ban đêm, nhưng phải đến tận lúc này anh mới có thể nghĩ vậy vào ban ngày. Anh thậm chí còn không ghét vẻ hài lòng ra mặt của Bruno khi anh tới ăn trưa cùng cậu ta.

Bruno gọi bữa trưa cùng với cocktail. Cậu ta gọi món gan luộc cho mình, như cậu ta nói đó là vì thực đơn ăn kiêng mới, gọi trứng Benedict cho Guy, vì biết Guy thích món đó. Guy đang quan sát chiếc bàn gần họ nhất. Anh cảm thấy có phần nghi ngờ 4 người phụ nữ tầm 40 tuổi kia, trang phục công sở, tất cả đều mỉm cười với đôi mắt híp lại và đang cầm trong tay một ly cocktail. Sau lưng họ, một người đàn ông béo tốt, trông giống người châu Âu, đang mỉm cười với người bạn đồng hành vô hình của mình ở bên phía kia chiếc bàn. Bồi bàn hối hả chạy đi. Liệu đó có phải là một buổi trình diễn được sáng tác và trình diễn bởi những kẻ điên, mà trong đó anh và Bruno là nhân vật chính và cũng là những kẻ điên nhất không? Mọi khoảnh khắc anh nhìn thấy, mọi từ ngữ anh nghe thấy, đều có vẻ đã được định mệnh bi thảm sắp đặt.

“Thích chúng chứ?” Bruno nói. “Tôi đã mua chúng ở Clyde sáng nay. Những thứ tốt nhất thành phố. Ít nhất là cho mùa hè.”

Guy nhìn xuống 4 hộp cà vạt mà Bruno đã mở ra. Chúng là 3 chiếc cà vạt bằng vải dệt kim, lụa và vải linen, cùng một chiếc nơ có màu xanh oải hương nặng nề. Ngoài ra còn có một chiếc cà vạt bằng lụa Sơn Đông màu xanh dương, giống màu một chiếc váy của Anne.

Bruno thất vọng. Guy có vẻ không thích chúng. “Quá màu mè à? Chúng là cà vạt dành cho mùa hè mà.”

“Chúng đẹp lắm,” Guy nói.

“Đây là thứ ưa thích nhất của tôi. Tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì thế này hết.” Bruno giơ ra một chiếc cà vạt trắng bằng vải dệt kim với đường kẻ sọc màu đỏ ở chính giữa. “Đã định mua một chiếc cho tôi, nhưng tôi muốn anh có nó. Ý tôi là chỉ mình anh thôi. Chúng dành cho anh, Guy.”

“Cảm ơn.” Guy cảm thấy môi trên của mình giật lên một cách không mấy dễ chịu. Đột nhiên, anh nghĩ mình có thể là người tình của Bruno, người mà Bruno mua quà tặng và mong làm lành.

“Chúc mừng chuyến du lịch,” Bruno nói, nâng cốc.

Cậu ta kể sáng nay cậu ta đã nói chuyện với Anne qua điện thoại, lúc đó Anne đã nhắc tới chuyến đi thuyền. Bruno liên tục nói với anh cậu ta cảm thấy Anne tuyệt vời đến mức nào.

“Cô ấy trông thật thuần khiết. Chắc chắn là anh hiếm khi gặp được một cô gái trông tốt bụng như vậy. Anh hẳn là đang hạnh phúc khủng khiếp đúng không, Guy.” Hắn hy vọng Guy có thế nói gì đó, 1 câu hay 1 từ đều được, để giải thích vì sao anh lại thấy hạnh phúc. Nhưng Guy không hề nói gì cả, Bruno cảm giác như mình đang bị cự tuyệt, cục nghẹn trong ngực hắn dâng lên đến tận họng. Guy thấy phiền phức gì trong chuyện này chứ? Bruno rất muốn đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt lại của Guy, rồi nhẹ nhàng đặt chúng lên mép bàn, chỉ trong giây lát thôi, như những người anh em vẫn làm với nhau, nhưng rồi hắn kiềm chế lại. “Cô ấy đã yêu anh ngay lập tức hay anh phải tán tỉnh cô ấy trong một thời gian dài? Guy?”

Guy nghe thấy mình đáp lại câu hỏi ấy. Mọi chuyện như thể đã diễn ra cách đây cả thế kỷ. “Làm sao cậu có thể hỏi tôi về thời gian? Trong khi nó là sự thật.” Anh liếc nhìn khuôn mặt dài thuỗn đang phình ra của Bruno, đường bò liếm vẫn khiến trán cậu ta trông có vẻ do dự, nhưng ánh mắt Bruno trông đã tự tin hơn hẳn so với lần đầu tiên họ gặp mặt, và cũng đã bớt mẫn cảm hơn. Guy nghĩ là vì giờ cậu ta đã nhận được tiền.

“Phải. Tôi biết ý anh là gì.” Nhưng Bruno làm sao biết được. Guy hạnh phúc với Anne dù cho vụ giết người vẫn ám ảnh anh. Guy sẽ hạnh phúc với cô cho dù có phá sản đi nữa. Bruno nhăn mặt vì thậm chí đã từng nghĩ đến việc đề nghị trả tiền cho Guy. Hắn có thể nghe thấy cái cách Guy nói, “Không” với ánh mắt đề phòng, mang theo xa cách cả vạn dặm chỉ trong 1 giây. Bruno biết hắn sẽ chẳng bao giờ có được những thứ mà Guy có, bất kể hắn có bao nhiêu tiền hay hắn làm gì với số tiền đó. Hắn đã phát hiện ra việc sở hữu mẹ cho riêng mình cũng chẳng bảo đảm hạnh phúc. Bruno gượng cười.

“Anh nghĩ Anne cũng quý tôi chứ?”

“Quý.”

“Cô ấy thích làm gì ngoài việc thiết kế? Cô ấy có thích nấu ăn không? Hoặc những việc tương tự như vậy?” Bruno nhìn Guy cầm ly Martini của anh lên và uống cạn nó trong 3 ngụm. “Anh biết đấy. Tôi chỉ muốn biết 2 người làm gì cùng nhau. Như đi dạo hoặc giải câu đố.”

“Chúng tôi cũng làm những việc như vậy.”

“2 người làm gì mỗi tối?”

“Anne thỉnh thoảng cũng làm việc vào buổi tối.” Một việc chưa từng xảy ra khi ở cạnh Bruno trước đây bỗng nhiên giờ lại ập đến, tâm trí anh lẻn vào studio trên gác nơi anh và Anne thường làm việc buổi tối, Anne thi thoảng lại nói chuyện với anh, hoặc giơ một thứ gì đó lên để anh nhận xét, như thể công việc của cô rất thoải mái. Khi cô nhúng nhanh cọ vẽ vào cốc nước, âm thanh phát ra như tiếng cười.

“Tôi đã nhìn thấy bản vẽ của cô ấy trên tờ Harper’s Bazaar cách đây vài tháng cùng một vài nhà thiết kế khác. Cô ấy khá giỏi, phải không?”

“Rất giỏi.”

“Tôi...” Bruno đặt cánh tay lên đầu bàn bên kia. “Tôi chắc chắn rằng mình khá mừng khi anh hạnh phúc bên cô ấy.”

Tất nhiên rồi. Guy cảm thấy vai mình được thả lỏng, hơi thở cũng thoát ra dễ dàng hơn. Vậy nhưng vào khoảnh khắc này, thật khó tin vào việc cô đang thuộc về anh. Cô giống như một nữ thần hạ phàm để kéo anh ra khỏi các cuộc chiến sinh tử, giống như những nữ thần khác trong thần thoại đã cứu các vị anh hùng. Nhưng hồi còn bé, khi đọc được những tình tiết như vậy, anh đã rất khó chịu, cảm thấy thừa thãi và bất công. Trong những đêm không thể ngủ được, khi anh lén ra khỏi nhà và đi dạo lên đồi đá trong bộ đồ ngủ và áo khoác, hay trong những đêm hè yên bình phẳng lặng, anh đều không cho phép mình được nghĩ tới Anne. “Các vị thần từ trên trời rơi xuống,” Guy lầm bầm.

“Gì cơ?”

Vì sao anh lại ngồi đây và ăn cùng bàn với Bruno? Anh muốn chống lại Bruno và muốn khóc. Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy mọi tiếng chửi rủa của mình đang biến thành cảm giác thương hại ào ạt ùa tới như lũ quét. Bruno không biết cách yêu, nhưng đó là tất cả những gì cậu ta cần. Bruno quá mê man, quá mù quáng để yêu hoặc dẫn dắt tình yêu. Đó dường như là một bi kịch.

“Bruno, cậu chưa yêu bao giờ đúng không?” Guy nhìn ra vẻ bồn chồn, lạ lẫm xuất hiện trong mắt Bruno.

Bruno ra hiệu lấy thêm một cốc nước. “Không, không yêu thật sự, tôi đoán vậy.” Cậu ta liếm môi. Cậu ta không chỉ chưa từng yêu, mà cậu ta còn chẳng để tâm nhiều tới việc ngủ cùng phụ nữ. Cậu ta chưa bao giờ có thể ngừng nghĩ rằng đó là một việc ngớ ngẩn, như thể cậu ta đang đứng ở đâu đó và tự quan sát bản thân mình vậy. Có lần, một lần khủng khiếp, cậu ta còn bật cười khúc khích. Bruno co rúm người lại. Đó là sự khác biệt đau đớn nhất mà cậu ta từng cảm thấy, nó chia rẽ cậu ta và Guy. Bởi Guy có thể quên mình trong phụ nữ và gần như đã tự tử vì Miriam.

Guy nhìn Bruno, cậu ta liền cụp mắt xuống. Bruno đang đợi, như thể đang đợi anh dạy cậu ta cách yêu vậy. “Cậu có biết câu châm ngôn hay nhất thế giới là gì không, Bruno?”

“Tôi biết nhiều câu châm ngôn lắm,” Bruno cười mỉa. “Ý anh là câu nào?”

“Đó là mọi thứ đều có mặt đối lập kề cận.”

“Lực hút trái dấu à?”

“Như thế thì đơn giản quá. Ý tôi là... cậu tặng tôi cà vạt. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng cậu đã gọi cho cảnh sát để mai phục tôi ở đây.”

“Vì Chúa, Guy, anh là bạn tôi!” Bruno nói vội vã trong điên cuồng. “Tôi mến anh!”

Tôi mến anh, tôi không ghét anh, Guy nghĩ thầm. Nhưng Bruno sẽ không nói vậy, bởi vì cậu ta có ghét anh. Cũng như anh sẽ không bao giờ nói với Bruno rằng, tôi mến cậu, mà chỉ nói, tôi ghét cậu, bởi vì anh cũng quý mến cậu ta. Guy nghiến răng, rồi đưa tay lên gãi trán. Anh có thể lường trước được mọi điều tiêu cực và tích cực khiến cho những hành động của anh bị hoãn lại trước khi anh kịp làm gì đó. Ví dụ, đó là lý do anh vẫn ngồi lại đây. Anh bật dậy, cốc rượu còn đầy đổ ụp vào bộ đồ của anh.

Bruno trừng mắt nhìn Guy với vẻ kinh ngạc hốt hoảng. “Guy, có chuyện gì vậy?” Bruno đi theo anh. “Guy, chờ đã! Anh không nghĩ là tôi sẽ làm một chuyện như thế phải không? Cả triệu năm nữa cũng không!”

“Đừng chạm vào tôi!”

“Guy!” Bruno gần như sắp khóc. Vì sao mọi người lại làm vậy với cậu ta? Vì sao? Cậu ta hét lên trên vỉa hè: “Cả triệu năm nữa cũng không! Cả triệu đô la cũng không! Tin tôi đi, Guy!”

Guy đẩy Bruno ra và đóng cửa taxi lại. Anh biết cả triệu năm nữa Bruno cũng sẽ không phản bội anh. Nhưng nếu mọi chuyện đều nhập nhằng như anh vẫn luôn tin thì làm sao anh có thể dám chắc về điều đó?