CHƯƠNG 35
Mặc chiếc quần dài màu lông vịt cùng đôi chân không mang giày, Guy ngồi vắt vẻo trên boong thuyền Ấn Độ. Long Island lúc này đã xuất hiện trong tầm mắt, nhưng anh chưa muốn nhìn vội. Chuyển động đung đưa dịu dàng của con thuyền khiến anh lắc lư một cách thoải mái và dễ chịu, giống như một điều gì đó anh đã từng trải qua. Cái ngày anh gặp Bruno lần cuối, trong nhà hàng, dường như là một ngày điên rồ. Chắc chắn là anh đã điên. Và chắc chắn là Anne đã nhận ra điều đó.
Anh thả lỏng cánh tay và véo làn da nâu mỏng đang phủ trên cơ bắp. Da anh nâu như da Egon, cậu bé lai Thố Nhĩ Kỳ phục vụ trên thuyền mà họ đã thuê từ bến cảng Long Island đầu chuyến đi. Chỉ có vết sẹo nhỏ trên lông mày phải của anh là còn giữ được màu trắng.
Ba tuần trên biển đã đem lại cảm giác yên bình và cam chịu mà anh chưa từng biết đến. Nếu là 1 tháng trước thì hẳn là anh đã tuyên bố rằng chúng rất xa lạ với mình. Guy đang dần nhận ra rằng sự đền tội của anh, bất kể nó là gì, cũng đã được định mệnh sắp đặt, giống như những điều đã được định sẵn khác, nó sẽ tự tìm đến anh. Anh vẫn luôn tin tưởng cảm giác về định mệnh của mình. Hồi nhỏ khi chơi cùng Peter, anh đã biết rằng mình không chỉ biết mơ mộng, cũng như bằng cách nào đó, anh vẫn biết rằng Peter sẽ chẳng làm gì ngoài mơ mộng, anh biết rằng mình sẽ tạo ra những tòa nhà nổi tiếng, tên tuổi của anh sẽ đạt được vị trí vững vàng trong giới kiến trúc và cuối cùng - anh vẫn luôn coi đó là vương miện chiến thắng của mình - anh sẽ xây một cây cầu. Hồi bé, anh đã nghĩ rằng nó sẽ là một cây cầu màu trắng với sải cánh như thiên thần, giống như cây cầu màu trắng cong cong của Robert Maillart trong các cuốn sách kiến trúc của ông vậy. Có thể anh có phần ngạo mạn khi quá tin tưởng định mệnh của mình như vậy. Nhưng mặt khác, ai có thể thật sự khiêm tốn hơn những người luôn cảm thấy cần phải tuân theo các quy tắc trong số mệnh của mình đây? Vụ giết người từng có vẻ là một hành trình lệch hướng thái quá, một tội ác chống lại chính anh, nhưng giờ anh lại tin rằng nó cũng có thể là một phần trong số mệnh của mình. Không thể nào nghĩ khác đi được. Và nếu vậy thì anh cũng sẽ được trao cho cách để chuộc lỗi, và cả sức mạnh để làm được điều đó. Nếu án phạt tử hình của pháp luật tìm thấy anh trước, thì anh cũng sẽ có dũng khí để đối mặt và cho cả Anne đối mặt với điều đó cùng mình. Một cách kỳ lạ, anh cảm thấy mình còn khiêm tốn hơn cả con cá tuế nhỏ nhất của đại dương và mạnh mẽ hơn cả ngọn núi vĩ đại nhất trên mặt đất. Nhưng anh không ngạo mạn. Sự ngạo mạn của anh chỉ là hành vi phòng vệ, chạm mức cao nhất là hồi chia tay với Miriam. Chẳng phải lúc ấy anh cũng đã biết, dù mê mẩn cô ta và đang nghèo mạt rệp, nhưng anh sẽ tìm được một người phụ nữ khác mà anh có thể yêu và cũng sẽ luôn yêu anh sao? Và anh còn cần bằng chứng gì hơn ngoài việc anh và Anne chưa bao giờ gần gũi và hòa hợp hơn 3 tuần lênh đênh biển này?
Anh khẽ đảo chân và xoay người, để có thể nhìn thấy hình ảnh Anne đang tựa vào cột buồm rõ hơn. Một nụ cười nhẹ khẽ nở trên môi khi cô nhìn anh chăm chú, Guy thầm nghĩ nụ cười ấy giống với nụ cười đè nén xen lẫn tự hào của một người mẹ, người đã đưa con mình an toàn vượt qua một trận ốm. Anh mỉm cười đáp lại cô. Guy lấy làm ngạc nhiên vì mình có thể đặt nhiều niềm tin đến vậy vào việc cô không thể sai lầm, cô luôn đúng, dù cô vẫn chỉ là một người bình thường. Hơn tất cả, anh ngạc nhiên vì cô vẫn có thể là của anh. Rồi anh nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau của mình và nghĩ tới công việc mà ngày mai anh sẽ bắt đầu ở bệnh viện, những công việc sắp tới, cùng với tất cả những gì còn đang ở phía trước.
Mấy tối hôm trước, Bruno đã gọi điện đến. Cậu ta nói mình đang ở gần đó và muốn ghé chơi. Cậu ta có vẻ tỉnh táo và hơi chán nản.
Guy từ chối cậu ta. Anh đã nói với cậu ta một cách bình tĩnh và kiên quyết rằng cả anh lẫn Anne đều không muốn gặp lại cậu ta, nhưng dù đang nói, anh vẫn cảm thấy sự kiên nhẫn của mình vơi đi rất nhanh, và sự tỉnh táo của mấy tuần qua đang nhanh chóng sụp đổ vì cuộc trò chuyện điên rồ của họ.
Bruno biết rằng Gerard vẫn chưa nói chuyện với Guy. Cậu ta không nghĩ Gerard sẽ tra hỏi Guy nhiều hơn vài phút. Nhưng Guy nói giọng lạnh lùng đến mức Bruno không thể nói với anh rằng Gerard đã biết đến tên anh, anh có thể bị thẩm vấn, hoặc từ giờ cậu ta có ý định chỉ gặp mặt Guy một cách bí mật - không tiệc tùng hay thậm chí là ăn trưa nữa - giá mà Guy cho phép cậu ta gặp mặt.
“Được thôi,” Bruno nói một cách kiềm chế, rồi dập máy.
Nhưng điện thoại lại reo. Guy cau mày rút điếu thuốc lá mà anh vừa châm lên một cách nhẹ nhõm, rồi nghe máy.
“Xin chào. Đây là Arthur Gerard từ cục Thám Tử Tư...” Gerard hỏi xem ông ta có thể ghé qua không.
Guy xoay người, thận trọng liếc nhìn xung quanh phòng khách, cố xua đi cảm giác rằng Gerard vừa nghe lỏm cuộc trò chuyện của anh và Bruno, hay Gerard vừa bắt được Bruno. Anh lên gác để báo với Anne.
“Thám tử tư à?” Anne hỏi, ngạc nhiên. “Về chuyện gì vậy?”
Guy thoáng do dự. Có quá nhiều, quá nhiều chuyện anh đã do dự quá lâu! Bruno chết tiệt! Quỷ tha ma bắt cậu ta vì cứ bám theo anh! “Anh không biết.”
Gerard đến ngay lập tức. Ông ta cúi gập người xuống hôn tay Anne, rồi sau khi xin lỗi vì đã quấy rầy buổi tối của họ, ông ta lịch sự trò chuyện về ngôi nhà và mảnh vườn đằng trước. Guy trừng mắt nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên. Gerard trông có vẻ chậm chạp, mệt mỏi và có phần bẩn thỉu. Có lẽ Bruno không hoàn toàn sai lầm về ông ta. Kể cả trong phong thái lơ đãng được tô điểm thêm bởi lối nói chuyện chậm rãi, ông ta vẫn không thể làm cho sự đãng trí lu mờ đi sự xuất sắc của bản thân được. Rồi khi Gerard thoải mái cầm xì gà và một cốc rượu lên, Guy nhận ra vẻ lanh lợi trong đôi mắt màu nâu nhạt, cùng với năng lượng của đôi bàn tay to bè kia. Lúc ấy, Guy mới bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Gerard trông có vẻ khó đoán.
“Anh là bạn của Charles Bruno sao, anh Haines?”
“Phải. Tôi quen cậu ta.”
“Cha cậu ta đã bị ám sát vào cuối tháng Ba vừa qua như các vị hẳn đã biết, kẻ sát nhân vẫn chưa được tìm thấy.”
“Tôi đã không hề biết điều đó!” Anne nói.
Đôi mắt của Gerard chậm rãi chuyển từ cô sang Guy.
“Tôi cũng không biết,” Guy nói.
“Anh cũng không biết rõ cậu ta lắm à?”
“Tôi biết rất ít về cậu ta.”
“2 người đã gặp nhau ở đâu và vào lúc nào?”
“Ở...” Guy liếc nhìn Anne... “Viện nghệ thuật Parker, tôi nghĩ là khoảng cuối tháng 12 năm ngoái.” Guy cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy. Anh đã dùng lại câu trả lời bịa đặt của Bruno ở đám cưới, đơn giản chỉ vì Anne đã nghe thấy Bruno nói vậy, mà Anne rất có thể đã quên. Gerard quan sát anh, Guy nghĩ thầm, như thể ông ta không tin lấy một lời. Vì sao Bruno không cảnh báo cho anh về Gerard? Vì sao anh lại không dùng câu chuyện mà Bruno từng đề xuất về việc họ gặp nhau tại một quán rượu trong thành phố?
“Và anh đã gặp lại cậu ta khi nào?” cuối cùng Gerard hỏi.
“À... tới tận đám cưới của tôi vào tháng Sáu.” Anh cảm thấy mình vừa đeo lên vẻ mặt hồ nghi của một người đàn ông không hiểu rõ mục đích của cuộc thẩm vấn. May mắn thay, anh nghĩ thầm, may mắn thay, anh đã trấn an Anne rằng việc Bruno khẳng định họ là bạn cũ chỉ là cách đùa cợt của Bruno mà thôi. “Chúng tôi không hề mời cậu ta,” Guy nói thêm.
“Cậu ta cứ thế mà đến à?” Gerard trông có vẻ thâu hiếu. “Nhưng anh đã mời cậu ta tới bữa tiệc tổ chức vào tháng Bảy phải không?” Ông ta cũng liếc nhìn cả Anne nữa.
“Cậu ta gọi đến,” Anne bảo ông ta, “và hỏi liệu xem cậu ta có thể đến không, nên... tôi đã đồng ý.”
Sau đó, Gerard hỏi có lẽ nào Bruno đã biết về bữa tiệc thông qua một người bạn của Guy hay không, anh trả lời là có khả năng đó, rồi đưa ra tên của một người phụ nữ tóc vàng đã mỉm cười một cách kinh khủng với Bruno vào tôi hôm ấy. Guy không còn cái tên nào để đưa ra. Anh chưa từng nhìn thấy Bruno ở cùng ai khác.
Gerard ngả lưng ra sau. “Hai vị có quý cậu ta không?” ông ta mỉm cười.
“Cũng đáng mến,” Anne đáp lại một cách lịch sự.
“Được rồi,” Guy nói vì Gerard đang đợi. “Cậu ta có vẻ hơi hách dịch.” Nửa mặt bên phải của anh đang nằm trong bóng tối. Guy tự hỏi liệu có phải Gerard đang tìm vết sẹo trên mặt anh không.
“Một người tôn sùng những vị anh hùng. Theo cách nào đó còn có nghĩa là tôn sùng quyền lực.” Gerard mỉm cười, nhưng nụ cười không còn vẻ chân thành nữa, hoặc có khi nó còn chưa bao giờ thực sự mang theo vẻ đó. “Xin lỗi vì đã làm phiền anh bằng những câu hỏi này, anh Haines.”
Năm phút sau, ông ta ra về.
“Chuyện đó có nghĩa là gì?” Anne hỏi. “Ông ta nghi ngờ Charles Bruno à?”
Guy khóa cửa, rồi quay lại. “Có lẽ ông ta chỉ đang nghi ngờ một trong những người quen của Bruno thôi. Ông ta có thể nghĩ rằng Charles biết tin gì đó, vì cậu ta ghét cha mình. Hoặc Charles đã kể cho anh.”
“Anh có nghĩ Charles biết không?”
“Chẳng thể nói trước được điều gì. Đúng không?” Guy rút ra một điếu thuốc lá.
“Lạy Chúa lòng lành.” Anne đứng nhìn một góc ghế sô pha, như thể cô đang nhìn thấy Bruno ở nơi cậu ta ngồi hôm bữa tiệc. Cô thì thào nói, “Những gì diễn ra trong cuộc sống của con người thật kỳ diệu!”