← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 36

“Nghe này,” Guy nói vào ống nghe một cách căng thẳng. “Nghe đây, Bruno!”

Guy chưa từng thấy Bruno say như thế nhưng anh vẫn hạ quyết tâm xâm nhập vào bộ não mụ mị đó. Rồi anh đột ngột nghĩ rằng Gerard có thể đang ở cạnh cậu ta, nên giọng anh càng trở nên nhẹ nhàng hơn, hèn nhát với vẻ cẩn trọng. Sau đó, anh phát hiện ra Bruno đang ở một mình trong một bốt điện thoại. “Cậu có nói với Gerard là chúng ta đã gặp ở Học viện Nghệ Thuật không?”

Bruno bảo là có. Cậu ta trả lời bằng chất giọng lè nhè say xỉn. Bruno muốn ghé qua chơi. Guy không thể nói cho cậu ta hiểu là Gerard đã tới thẩm vấn anh. Guy dập điện thoại xuống và vuốt thẳng cố áo ra. Bruno đang gọi lại cho anh! Gerard đã khiến cho mối nguy hiểm của anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Guy cảm thấy bây giờ việc cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Bruno còn cấp thiết hơn cả việc cố gắng ăn khớp với câu chuyện của cậu ta. Điều khiến anh bực bội nhất chính là chất giọng lè nhè của Bruno, vì nó mà anh không thể nào nhận ra được có chuyện gì đang xảy ra với cậu ta, hay tâm trạng của cậu ta lúc này ra sao.

Guy đang ở studio trên gác với Anne khi chuông cửa reo.

Anh chỉ mở hé cửa, nhưng Bruno lại đẩy nó rộng ra, lảo đảo đi vào phòng khách, rồi nằm phịch xuống sô pha. Guy khựng lại trước mặt cậu ta, phản ứng đầu tiên là câm nín vì quá giận dữ, sau đó anh lại thấy ghê tởm. Cái cổ béo ị, đỏ rực của Bruno đang phình ra qua cổ áo. Cậu ta có vẻ giống như bị sưng chứ không phải đang say xin, như thể trạng thái phù nề khi cái chết đã lan ra khắp toàn bộ cơ thể cậu ta, lan đến cả hốc mắt hõm sâu khiến cho đôi mắt xám trở nên đỏ quạch và lồi ra một cách bất thường. Bruno trừng mắt nhìn anh. Guy đi tới chỗ điện thoại để gọi taxi.

“Guy, ai thế?” Anne thì thầm trên cầu thang.

“Charles Bruno. Cậu ta say rồi.”

“Không say!” Đột nhiên, Bruno phản đối.

Anne đi xuống một nửa cầu thang và nhìn thấy cậu ta. “Không phải chúng ta nên đưa cậu ta lên gác sao?”

“Anh không muốn cậu ta ở lại đây.” Guy đang tìm số một công ty taxi trong danh bạ điện thoại.

“Phải rồiii!” Bruno rít lên, như lốp xe bị xì hơi.

Guy quay lại. Bruno đang trừng mắt nhìn anh qua một bên con ngươi, nó là dạng sống duy nhất trên cơ thể đang sõng xoài như xác chết kia. Miệng cậu ta liên tục lẩm bẩm một điều gì đó có nhịp điệu.

“Cậu ta đang nói gì vậy?” Anne đứng sát lại gần Guy.

Guy đi tới chỗ Bruno và túm lấy ngực áo cậu ta. Tiếng rì rầm ngớ ngẩn ấy làm anh cáu tiết, Bruno chảy dãi lên tay anh khi anh cố kéo cậu ta đứng thẳng dậy. “Đứng dậy và cút ra ngoài đi!” Rồi anh nghe thấy cậu ta nói: “Tôi sẽ nói cho cô ấy, tôi sẽ nói cho cô ấy, tôi sẽ nói cho cô ấy, tôi sẽ nói cho cô ấy,” Bruno rì rầm cùng đôi mắt đỏ hoang dại đang trừng lên. “Đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ nói cho cô ấy... tôi sẽ…”

Guy thả cậu ta ra một cách ghê tởm.

“Có chuyện gì vậy, Guy? Anh ta đang nói gì thế?”

“Anh sẽ đưa cậu ta lên nhà,” Guy nói.

Guy cố hết sức để vác Bruno qua vai, nhưng cơ thể mềm oặt, nặng trịch ấy đã đánh bại anh. Cuối cùng, Guy đặt cậu ta nằm xuống ghế sô pha. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Không có chiếc xe nào. Bruno giống như từ trên trời rơi xuống. Cậu ta ngủ một cách yên bình, Guy vừa ngồi quan sát vừa hút thuốc lá.

Bruno tỉnh giấc lúc 3 giờ sáng, sau đó uống thêm vài cốc rượu để trấn an cơ thể. Ngoại trừ vẻ phù nề ra, cậu ta trông khá là bình thường. Cậu ta rất vui khi thấy mình ở trong nhà của Guy, dù không nhớ làm sao mình tới được đây. “Tôi đã có một vòng đấu trí với Gerard,” cậu ta mỉm cười. “3 ngày. Có xem báo không?”

“Không.”

“Anh giỏi thật, thậm chí còn không thèm xem báo!” Bruno nói nhẹ nhàng. “Gerard đang mê mải theo đuổi một giả thuyết kém cỏi. Ông bạn lừa đảo của tôi, Matt Levine. Anh ta không có bằng chứng ngoại phạm cho buổi tối hôm đó. Herbert nghĩ đó có thể là cậu ta. Tôi đã trò chuyện với cả 3 bọn họ trong 3 ngày qua. Matt có thể phải lĩnh tội.”

“Có thể bị tử hình vì điều đó?”

Bruno do dự, vẫn mỉm cười. “Không chết, chỉ bị kết án thôi. Hiện tại anh ta đã nhận 2 đến 3 vụ giết người rồi. Cảnh sát rất mừng khi tóm được anh ta.” Bruno rùng mình, rồi uống nốt chỗ rượu trong cốc.

Guy muốn cầm chiếc gạt tàn trước mặt và đập vào cái đầu trương phù của Bruno, nhằm làm giảm đi sự căng thẳng đang ngày một lớn dần, cảm giác ấy có lẽ sẽ chỉ dừng lại khi nào anh giết được cậu ta, hoặc tự kết liễu mạng sống của mình. Anh dùng cả hai tay tóm lấy vai của Bruno. “Cậu cút đi được chưa? Tôi thề đây là lần cuối cùng!”

“Không,” Bruno nói nhẹ nhàng, không hề có động tác chống đối, vẻ mặt dửng dưng và đau đớn như thể đang muốn chết, giống hệt cái lần anh đánh nhau với cậu ta trong rừng.

Guy đưa tay lên che mặt, cảm thấy nó đang vặn vẹo trong lòng bàn tay mình. “Nếu anh chàng Matt này bị kết tội,” anh thì thào, “thì tôi sẽ khai tất cả mọi chuyện cho họ.”

“Không đâu. Họ sẽ không có đủ bằng chứng. Chỉ là một trò đùa thôi!” Bruno cười toét miệng. “Matt có nhận dạng phù hợp nhưng sai bằng chứng. Anh không có nhận dạng phù hợp nhưng đúng bằng chứng. Anh cũng là một nhân vật quan trọng đấy!” Cậu ta rút ra khỏi túi áo một thứ rồi đưa cho Guy. “Tôi đã thấy thứ này tuần trước. Rất tuyệt đấy, Guy.”

Guy nhìn bức hình của “Trung Tâm Mua sắm Pittsburgh,” trông như một đám tang với phông nền đen xì. Nó là một cuốn sách giới thiệu của bảo tàng Hiện Đại. Anh đọc: “Guy Daniel Haines, chưa đầy 30 tuổi, theo trường phái Wright. Anh ta có một phong cách độc đáo, không nhượng bộ, được chú ý đến nhờ sự đơn giản nghiêm ngặt nhưng không ảm đạm, xen lẫn nét thanh lịch mà anh tự gọi là ‘ngân nga’...” Guy gập cuốn sách lại một cách lo lắng, thấy ghê tởm với dòng cuối cùng do bảo tàng bịa ra.

Bruno đút cuốn sách vào túi. “Anh là một trong những người giỏi nhất. Nếu anh giữ vững tinh thần thì họ có thể tra khảo anh từ trong ra ngoài mà chẳng bao giờ nghi ngờ gì.”

Guy nhìn xuống cậu ta. “Đó vẫn không phải là lý do để cậu gặp tôi. Vì sao cậu phải làm vậy?” Nhưng anh biết lý do. Vì cuộc sống của anh và Anne hấp dẫn Bruno. Bởi vì anh cũng nhận được một thứ khi gặp Bruno, đó là sự tra tấn nhưng ngược đời thay lại xoa dịu tâm hồn anh.

Bruno quan sát như thể đã biết hết tất cả những gì diễn ra trong đầu anh. “Tôi mến anh, Guy, nhưng nhớ lấy... họ có nhiều bằng chứng chống lại anh hơn tôi đấy. Tôi có thể thoát ra nếu anh tố cáo tôi, nhưng anh thì không. Thực tế là Herbert vẫn nhớ anh. Và Anne có thể nhớ lại khoảng thời gian đó anh cư xử không bình thường như thế nào. Chưa kể đến những vết thương nữa. Họ sẽ bày ra tất cả những manh mối dù là nhỏ nhất trước mặt anh, khẩu súng nòng quay, găng tay...” Bruno kể ra từng thứ một một cách chậm rãi, thích thú như thế đang gợi lại một kỷ niệm vui. “Chống lại tôi à? Tôi cá là anh sẽ thua.”