← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 37

Ngay khi Anne gọi anh, Guy biết là cô đã thấy vết móp. Anh đã định sửa nó nhưng rồi quên mất. Đầu tiên, anh nói rằng mình không biết làm sao nó xuất hiện, nhưng rồi thú nhận. Tuần trước anh đã lấy thuyền ra và nó đã đâm vào một cái phao.

“Đừng ăn năn quá,” cô giễu, “không đáng đâu.” Cô nắm lấy tay anh khi đứng dậy. “Egon nói rằng có một chiều anh đã mang thuyền ra. Đó là lý do anh không nói gì về chuyện đó phải không?”

“Anh đoán vậy.”

“Anh tự mang nó ra à?” Anne khẽ cười, vì anh không phải là một thủy thủ đủ giỏi để tự mình dong thuyền ra khơi.

Bruno đã gọi đến và khăng khăng đòi họ đi thuyền. Gerard đã lại va vào ngõ cụt với Matt Levine, đâu đâu cũng là ngõ cụt, Bruno cứ khăng khăng đòi họ ăn mừng. “Chiều hôm nọ anh đã đi thuyền với Charles Bruno,” anh kể. Và hôm đó anh cũng đã mang khẩu súng nòng quay theo.

“Không sao cả, Guy. Chỉ là vì sao anh gặp lại cậu ta? Em tưởng anh không thích cậu ta chứ.”

“Một ý thích bất chợt thôi,” anh lầm bầm. “Do 2 ngày anh làm việc ở nhà đấy.” Guy biết nó không ổn tí nào. Anne giữ gìn kèn đồng và thân gỗ sơn trắng của con tàu Ấn Độ sáng loáng, không một vết trầy, như một thứ làm bằng vàng. Còn cả Bruno nữa! Giờ cô đã không còn tin tưởng Bruno.

“Guy, cậu ta không phải là người chúng ta đã gặp tối hôm đó trước cửa nhà anh phải không? Người nói chuyện với chúng ta trong tuyết đấy?”

“Phải. Cùng một người đấy.” Các ngón tay của Guy đang đỡ khẩu súng nòng quay trong túi, bóp chặt lại một cách bất lực.

“Cậu ta muốn gì ở anh vậy?” Anne thong thả đi theo anh ra cầu cảng. “Cậu ta không đặc biệt có hứng thú với kiến trúc. Em đã tán gẫu với cậu ta vào tối hôm tổ chức tiệc.”

“Cậu ta chẳng muốn gì ở anh hết. Chỉ là không biết phải làm gì với bản thân mình thôi.” Anh nghĩ mình phải vứt khẩu súng nòng quay đi thì mới nói chuyện tiếp được.

“Anh đã gặp cậu ta ở trường à?”

“Phải. Lúc đó cậu ta đang đi dạo trên hành lang.” Nói dối mới dễ làm sao khi người ta phải nói dối! Nhưng nó đang cuốn chặt lấy cẳng chân, cơ thể và não bộ của anh. Một ngày nào đó anh sẽ lỡ mồm. Khi đó anh nhất định sẽ đánh mất Anne. Mà có lẽ là anh đã mất cô rồi, ở chính khoảnh khắc này, khi anh châm một điếu thuốc lá còn cô đứng dựa vào cột buồm chính, quan sát anh. Khẩu súng nòng quay dường như đang ghim Guy lại một chỗ, nhưng rồi anh quyết tâm đi về phía mũi thuyền. Sau lưng, anh nghe tiếng bước chân của Anne trên cầu cảng, những bước chân nhẹ nhàng bằng giày tennis quay về phía buồng lái. Hôm nay thời tiết rất ẩm ương, chắc là sẽ mưa. Con tàu Ấn Độ chậm rãi lắc lư trên mặt sóng, có vẻ chẳng hề rời xa khỏi bờ biển xám xịt một quãng đáng là bao so với một tiếng trước. Guy dựa vào rầm néo buồm và nhìn xuống: chân anh đang mặc một chiếc quần trắng, trên người là áo khoác màu xanh có khuy mạ vàng mà anh đã lấy ra khỏi tủ đồ của con tàu, hẳn là thuộc về cha của Anne. Anh nghĩ mình có thể là một thủy thủ thay vì một kiến trúc sư. Năm 14 tuổi, anh từng điên cuồng muốn ra khơi. Điều gì đã cản anh lại? Cuộc sống của anh sẽ khác biệt thế nào nếu không có... gì nhỉ? Tất nhiên, không có Miriam. Anh đứng thẳng người một cách nóng nảy, rồi rút khẩu súng ra khỏi túi áo.

Anh giơ khẩu súng trên mặt nước bằng cả 2 tay, khuỷu tay đặt trên rầm néo buồm. Một vật báu thông minh, nhưng giờ trông mới vô tội làm sao, anh nghĩ thầm. Anh... Anh thả nó xuống. Khẩu súng lộn một vòng, một cách hoàn hảo, với vẻ hăm hở quen thuộc, rồi biến mất.

“Cái gì thế?”

Guy quay lại và thấy Anne đang đứng trên boong gần khoang tàu. Anh ước lượng khoảng cách giữa họ tầm 3 đến 3 mét rưỡi. Anh chẳng nghĩ được gì, tuyệt đối chẳng có gì để nói với cô.