CHƯƠNG 38
Bruno do dự về việc uống rượu. Các bức tường phòng tắm trông như đang vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, như thể bức tường không thật sự ở đó, hoặc thật ra thì hắn đang không ở đây.
“A!” Tiếng kêu hoảng sợ ấy làm hắn xấu hổ. Nên hắn lại tìm đến rượu.
Hắn rón rén đi vào phòng mẹ và đánh thức bà dậy bằng cách ấn vào chiếc nút đầu giường, nó báo hiệu cho Herbert trong bếp biết rằng bà đã sẵn sàng ăn sáng.
“Ồ,” bà ngáp rồi mỉm cười. “Con khỏe chứ?” Bà vỗ lên cánh tay của hắn, bỏ chăn ra và đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Bruno ngồi im lặng trên giường cho tới khi bà rời khỏi phòng tắm và lại chui vào chăn.
“Chiều nay, chúng ta phải đi gặp người bán gói du lịch. Tên ông ta là gì nhỉ, Saunders à? Tốt nhất là con nên thấy thích đi tới đó cùng với mẹ.”
Bruno gật đầu. Nó liên quan tới chuyến đi tới châu Âu của họ, họ có thể đi du lịch vòng quanh thế giới. Sáng nay, chuyện đó chẳng hề hấp dẫn tí nào. Hắn sẽ thích đi du lịch vòng quanh thế giới với Guy hơn. Bruno đứng dậy, tự hỏi có nên lấy một cốc rượu nữa không.
“Con cảm thấy thế nào?”
Mẹ hắn luôn hỏi thăm hắn không đúng thời điểm. “Ổn ạ,” hắn nói, lại ngồi xuống.
Có tiếng gõ cửa, Herbert đi vào. “Chào buổi sáng, thưa bà chủ. Chào buổi sáng, cậu chủ,” Herbert nói mà không nhìn cả 2 người họ.
Chống tay vào cằm, Bruno cau mày nhìn xuống đôi giày bóng loáng, không tiếng động của Herbert. Sự xa cách của Herbert dạo này thật không chấp nhận nổi! Gerard đã khiến ông ta nghĩ rằng mình là chìa khóa cho toàn bộ vụ án, nếu nhớ ra được kẻ phạm tội. Ai cũng khen ông ta dũng cảm khi đuổi theo kẻ sát nhân. Và cha hắn đã để lại cho ông ta 20.000 đô la trong di chúc. Herbert có thể có một kỳ nghỉ nhờ vào số tiền ấy!
“Bà chủ có biết sẽ có 6 hoặc 7 vị khách đến vào bữa tối nay không ạ?”
Khi Herbert nói, Bruno ngước lên nhìn cái cằm nhọn hồng hào của ông ta và nghĩ về việc Guy đã từng đánh vào chỗ đó và làm ông ta ngất xỉu như thế nào.
“Ôi, tôi còn chưa gọi điện thông báo, Herbert, nhưng tôi nghĩ là 7 người.”
“Được rồi, thưa bà.”
Rutledge Overbeck II, Bruno nghĩ thầm. Hắn đã biết rằng rồi cuối cùng mẹ hắn sẽ mời ông ta, dù bà giả vờ cân nhắc vì ông ta sẽ làm lẻ số. Rutledge Overbeck yêu mẹ hắn đến phát điên, hoặc đang giả vờ như vậy. Bruno muốn nói cho mẹ hắn biết rằng Herbert đã không là quần áo trong 6 tuần liên tiếp, nhưng hắn lại cảm thấy quá ốm yếu để là người khơi mào câu chuyện.
“Con biết không, mẹ muốn tới Úc đến chết mất thôi,” bà nói trong khi cắn bánh mỳ. Tấm bản đồ được đặt dựa vào bình cà phê.
Cảm giác ngứa ngáy và trần trụi đang râm ran khắp mông hắn. Hắn đứng dậy. “Mẹ, con không cảm thấy nóng đến thế.”
Bà cau mày nhìn hắn một cách quan tâm, điều đó càng khiến hắn hoảng sợ hơn, vì nhận ra chẳng có gì trên thế giới này mà bà có thể làm được để giúp hắn hết. “Có chuyện gì vậy, con yêu? Con muốn gì?”
Hắn vội vã rời khỏi phòng, cảm thấy hình như mình đang ốm. Căn phòng tối sầm đi. Hắn lảo đảo đi ra ngoài, để mặc chai rượu Scotch còn nguyên nút rơi xuống giường.
“Gì thế, Charley? Có chuyện gì thế?”
“Con muốn nằm xuống.” Hắn nằm xuống thật, nhưng không hiệu quả. Hắn ra hiệu cho mẹ tránh ra để hắn có thể nhỏm dậy, nhưng khi ngồi dậy rồi, hắn lại muốn nằm xuống, nên hắn đành đứng dậy. “Cảm giác như con sắp chết rồi!”
“Nằm xuống đi, con yêu. Uống một... một cốc trà nóng thì sao?”
Bruno cởi phăng áo khoác ngoài và đồ ngủ của mình ra. Hắn đang cảm thấy nghẹt thở. Quá khó khăn để hít được chút không khí. Có khi nào là hắn sắp chết không?!
Bà vội vã đưa cho hắn một chiếc khăn ướt. “Có chuyện gì vậy, bụng con có vấn đề à?”
“Toàn thân.” Hắn đá văng đôi dép lê ra, rồi đi về phía cửa sổ và định mở nó, nhưng nó đã mở sẵn rồi. Hắn quay lại, mồ hôi ướt đẫm. “Mẹ, có thể con sắp chết rồi. Mẹ có nghĩ con sắp chết không?”
“Mẹ sẽ lấy một cốc rượu cho con!”
“Không, gọi bác sĩ đi!” hắn rít lên. “Và đưa cho con một cốc rượu nữa!” Hắn yếu ớt kéo dây quần ngủ và để nó rơi xuống sàn. Cái gì vậy nhỉ? Không chỉ là những cơn run rẩy.
Hắn quá yếu để run rẩy. Đến tay hắn cũng yếu và ngứa ngáy nữa. Hắn giơ tay lên. Các ngón tay gập vào trong. Hắn không thế mở các ngón tay ra. “Mẹ, có vấn đề gì đó với bàn tay của con rồi! Xem này mẹ, nó làm sao, nó làm sao vậy?”
“Uống cái này đi!”
Hắn nghe thấy tiếng cái chai va chạm vào thành cốc. Hắn không đợi được. Hắn chạy ra hành lang, cúi gập người xuống kinh hãi, rồi nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay èo uột đang khum lại của mình. Có vấn đề gì đó đang xảy ra với 2 ngón tay giữa. Chúng đang gập vào trong, gần như chạm vào lòng bàn tay.
“Con yêu, mặc áo choàng vào nào!” bà thì thào.
“Mời bác sĩ đi!” Áo choàng? Bà nói về áo choàng cơ đấy! Kể cả hắn trần như nhộng thì đã sao chứ? “Mẹ, nhưng đừng để họ đưa con đi!” Bà bị hắn kéo giật lại khi đang tiến đứng ở chỗ để điện thoại. “Khóa chặt tất cả các cửa! Mẹ biết họ sẽ làm gì mà?” Hắn nói một hồi với vẻ cam đoan, bởi vì cảm giác tê liệt đang lan nhanh và giờ hắn biết chắc rằng mình đang có vấn đề gì đó. Hắn điên rồi! Hắn sẽ thế này cả đời mất! “Mẹ biết họ sẽ làm gì mà, họ sẽ nhốt con vào một cái áo bó không có dây kéo và nó sẽ giết chết con!”
“Bác sĩ Packer? Đây là bà Bruno. Ông có thể giới thiệu một bác sĩ trong vùng này không?”
Bruno hét lên. Làm sao một bác sĩ có thể tới vùng Connecticut hoang vu này? “Mẹ...” Hắn thở dốc. Hắn không nói được, lưỡi cũng không di chuyển được. Nó đã lan tới dây thanh quản của hắn! “Aaa!” Hắn oằn người dưới chiếc áo khoác mà mẹ hắn đang cố trùm lên. Cứ để Herbert đứng đó nhìn hắn và thở dốc, nếu đó là điều lão muốn!
“Charles!”
Hắn ra hiệu về phía miệng mình với đôi bàn tay vung vẩy như điên. Hắn đi tới chỗ cái gương gần nhất. Mặt hắn đang trắng bệch, xung quanh miệng bị bẹp xuống như thể có người nào đó đã đập một tấm bảng vào vị trí ấy, đôi môi bị kéo ngược ra sau một cách kinh khủng, dính chặt vào hàm răng. Cả tay hắn nữa! Hắn không thể cầm nổi một cái cốc, hoặc châm nổi một điếu thuốc lá. Hắn không thể lái xe ô tô. Hắn thậm chí không thể tự đi vệ sinh!
“Uống cái này đi!”
Đúng rồi, rượu, rượu. Hắn cố bắt lấy nó bằng đôi môi cứng đờ. Nó thiêu đốt mặt hắn và chảy dọc xuống lồng ngực. Hắn ra hiệu muốn thêm. Hắn cố nhắc cho bà nhớ phải khóa cửa. Ôi, Chúa ơi, nếu căn bệnh này biến mất thì hắn sẽ biết ơn cả đời! Hắn để Herbert và mẹ đẩy mình lên giường.
“Đưa con!” hắn nghẹn giọng. Hắn xoắn tà váy ngủ của mẹ và gần như kéo bà ngã sấp xuống trên người hắn. Nhưng ít nhất bây giờ hắn vẫn có thể nắm một thứ gì đó rồi. “Đừng đưa con đi!” hắn hổn hển. Mẹ hắn trấn an rằng bà sẽ không làm vậy đâu. Bà bảo hắn rằng bà sẽ khóa chặt tất cả các cửa.
Gerard, hắn nghĩ thầm. Gerard vẫn đang tìm cách chống lại hắn, và ông ta sẽ mãi như vậy. Không chỉ Gerard mà cả một đội quân sẽ luôn kiểm tra, rình mò, thăm hỏi, gõ máy đánh chữ, chạy qua chạy lại với ngày càng nhiều manh mối hơn, giờ có cả manh mối từ Santa Fe nữa. Một ngày nào đó Gerard có thể ghép chúng lại với nhau một cách đúng đắn. Một ngày nào đó Gerard sẽ tới tìm hắn như sáng nay, hỏi chuyện hắn và hắn sẽ khai ra tất cả. Hắn đã giết người. Luật pháp tử hình người ta vì tội giết người. Có thể hắn sẽ không đương đầu nổi. Hắn nhìn chằm chằm vào ánh đèn ở giữa trần nhà. Nó làm hắn nhớ tới nút chặn bồn rửa mặt bằng crôm hình tròn ở nhà bà ngoại của hắn ở Los Angeles. Vì sao hắn nghĩ tới chuyện đó nhỉ?
Mũi tiêm thô bạo đâm vào dưới da làm hắn giật mình và tỉnh táo lại.
Cậu bác sĩ trẻ tuổi, trông hốt hoảng, đang trò chuyện với mẹ hắn trong một góc phòng tối tăm. Nhưng hắn đã thấy khỏe lên. Họ sẽ không mang hắn đi. Giờ ổn rồi. Hắn chỉ hơi hốt hoảng mà thôi. Một cách cẩn trọng, hắn quan sát ngón tay mình duỗi ra dưới chăn. “Guy,” hắn thì thào. Lưỡi hắn vẫn nặng trịch, nhưng đã có thể nói chuyện. Rồi hắn thấy vị bác sĩ đi ra ngoài.
“Mẹ, con sẽ không tới châu Âu đâu!” hắn nói bằng giọng đều đều khi mẹ hắn tới gần.
“Được rồi, con yêu, chúng ta sẽ không đi nữa.” Bà dịu dàng ngồi xuống thành giường, hắn ngay lập tức cảm thấy khỏe hơn.
“Bác sĩ không nói là con không thể đi chứ?” Làm như hắn không thể đi nếu hắn muốn vậy! Hắn sợ gì chứ? Kể cả một cơn co giật như thế này cũng không thể làm hắn sợ hãi! Hắn chạm vào vai váy ngủ bồng bềnh của mẹ, nhưng lại nghĩ tới Rutledge Overbeck ở bữa tối hôm qua, nên đành bỏ tay xuống. Hắn chắc chắn rằng mẹ đang qua lại với ông ta. Bà tới gặp ông ta quá nhiều ở Silver Springs, trong studio của ông ta, và đã ở lại đó quá lâu. Hắn không muốn thừa nhận điều đó, nhưng vì sao lại không cơ chứ? Nhất là khi nó đang diễn ra ngay dưới mũi hắn? Đây là vụ hẹn hò đầu tiên của bà, chưa kể cha hắn đã chết rồi, vậy chẳng có lý do gì để bà không nên làm thế nhưng vì sao bà phải chọn trúng một kẻ khốn nạn như vậy? Đôi mắt bà dường như có vẻ tối hơn khi đặt trong căn phòng ảm đạm này. Bà chưa hề khỏe lên kể từ ngày cha hắn mất. Bỗng Bruno nhận ra rằng bà sẽ như thế này, mãi như thế này, sẽ chẳng bao giờ trẻ trung như hắn luôn thích nữa. “Đừng buồn bã thế mẹ.”
“Con yêu, hứa với mẹ là sẽ bớt uống rượu nhé? Bác sĩ nói đây chỉ là mở đầu của đoạn kết. Chuyện sáng nay là một cảnh báo, con không thấy sao? Cơ thể con đang cảnh báo đấy.” Bà liếm môi, cánh môi dưới khô nẻ bỗng trở nên mềm mại bất ngờ, nó đang ở gần hắn đến mức không thể chịu đựng nổi.
Hắn nhắm chặt mắt lại. Nếu hắn hứa thì đó cũng chỉ là nói dối. “Khỉ thật, con không bị mắc chứng mê sảng do nghiện rượu đấy chứ? Con chưa từng bị mà.”
“Nhưng bệnh này còn tệ hơn. Mẹ đã nói chuyện với bác sĩ. Cậu ta nói nó đang hủy hoại các dây thần kinh của con và nó có thể giết chết con. Điều đó không có nghĩa lý gì với con à?”
“Có chứ mẹ.”
“Hứa với mẹ nhé?” Bà quan sát mi mắt run run đang nhắm lại của hắn, và nghe thấy tiếng hắn thở dài. Bà nghĩ bi kịch này không chỉ mới bắt đầu vào sáng nay, mà là từ nhiều năm trước, khi hắn tự mình uống ly rượu đầu tiên. Bi kịch thậm chí cũng không bắt nguồn từ ly rượu đầu tiên ấy, vì đó chỉ là phương án cuối cùng. Hắn đã phải chịu đựng sự thất bại đầu tiên nào đó - từ bà và Sam, bạn bè hắn, hy vọng của hắn, hoặc niềm vui của hắn. Và dù cố gắng đến đâu đi nữa, bà cũng chưa từng khám phá ra lý do hoặc sự bắt đầu của nỗi sợ ấy, bởi vì Charley vẫn luôn được trao cho tất cả mọi thứ. Cả bà lẫn Sam đều đã cố gắng hết sức để khuyến khích hắn trong tất cả mọi việc hắn từng tỏ ra hứng thú. Giá mà bà có thể khám phá ra nơi mọi chuyện đã bắt đầu trong quá khứ... Bà đứng dậy, thấy lúc này bản thân cũng cần 1 ly rượu.
Bruno ngập ngừng mở mắt ra, cảm thấy mê man buồn ngủ một cách ngọt ngào. Hắn thấy hình ảnh của mình ở phía bên kia phòng, như thể được xuất hiện trên TV vậy. Hắn đang mặc bộ vest màu nâu đỏ. Đó là hòn đảo ở Metcalf. Hắn nhìn thấy cơ thể trẻ trung, mảnh dẻ hơn của mình đang vươn về phía Miriam và đè cô ta xuống đất, những phút giây ngắn ngủi chia đôi thời gian thành trước và sau. Hắn cảm thấy mình đã có những động tác đặc biệt, nghĩ ra những ý tưởng vô cùng xuất sắc trong khoảnh khắc ấy và những thứ như thế sẽ chẳng bao giờ đến một lần nữa. Như vào cái hôm Guy đã trò chuyện về bản thân mình trên thuyền, về khoảng thời gian khi anh xây Palmyra. Bruno mừng vì những khoảnh khắc đặc biệt đối với cả hai bọn họ đều đến gần như cùng một thời điểm. Thỉnh thoảng, hắn nghĩ mình có thể chết mà không hối tiếc, bởi vì điều gì có thể sánh với buổi tối hôm ở Metcalf ấy chứ? Điều gì có thể không làm hắn cụt hứng chứ? Thỉnh thoảng, như bây giờ đây, hắn cảm thấy năng lượng của mình đang tụt dần, cùng với một thứ gì đó, có thể là sự tò mò trong hắn, cũng đang chết dần theo. Nhưng hắn không bận tâm, vì không hiểu sao giờ đây hắn lại cảm thấy mình thật khôn ngoan và thật sự mãn nguyện. Chỉ mới hôm qua thôi, hắn còn muốn chu du vòng quanh thế giới. Nhưng vì sao chứ? Để nói hắn đã từng đi tới những chỗ đó à? Nói với ai nào? Tháng trước hắn đã viết thư cho William Beeebe, tình nguyện ngồi vào quả siêu hải cầu mới mà trong lần đầu bọn họ thử nghiệm vốn không có người bên trong. Vì sao à? Mọi chuyện đều thật ngớ ngẩn khi so sánh với cái đêm ở Metcalf. Mọi người hắn quen đều ngớ ngẩn nếu so với Guy. Mà điều ngớ ngẩn nhất chính là việc hắn nghĩ là mình sẽ muốn gặp thật nhiều người phụ nữ châu Âu! Có thể lũ gái điếm của Thuyền trưởng đã làm hắn chua chát, nhưng như thế thì sao? Rất nhiều người nghĩ rằng tình dục đang được đánh giá quá cao. Không có tình yêu nào kéo dài mãi mãi, các nhà tâm lý học đã nói thế. Nhưng hắn thật sự không nên nói vậy về Guy và Anne. Hắn có cảm giác rằng tình cảm của họ sẽ kéo dài, nhưng vì lý do gì thì hắn không biết. Không chỉ vì Guy mê mẩn cô ta đến mức mù tịt tất cả những chuyện khác. Không chỉ vì giờ Guy đã có đủ tiền. Mà là vì một thứ gì đó vô hình mà hắn vẫn chưa nghĩ ra. Thỉnh thoảng, hắn cũng cảm thấy hình như mình đã sắp sửa nghĩ ra rồi. Hắn không hề muốn tìm ra câu trả lời vì bản thân hắn. Chỉ đơn thuần vì tinh thần khoa học thôi.
Hắn nghiêng người và mỉm cười, liên tục bật đóng nắp bật lửa Dunhill màu vàng của mình. Gã môi giới du lịch sẽ không thể gặp hắn vào hôm nay hay bất kỳ hôm nào khác. Ở nhà thoải mái hơn châu Âu nhiều. Đó là chưa kể đến việc Guy cũng đang ở đây.