CHƯƠNG 39
Gerard đang đuổi theo hắn qua rừng, hướng tất cả các manh mối về phía hắn, mảnh vụn của găng tay, miếng vải áo khoác rách, thậm chí cả khẩu súng nòng quay nữa, vì Gerard đã tóm được Guy. Guy bị trói trong rừng, tay phải đang chảy máu ròng ròng. Nếu hắn không thể vòng lại và tới chỗ anh thì Guy sẽ chảy máu tới chết. Gerard vừa chạy vừa cười khúc khích, như thể đó là một trò đùa rất vui, họ đã vạch ra một mánh khóe hay ho, nhưng sau cùng thì ông ta vẫn đoán được tất cả. Trong vòng 1 phút nữa, Gerard sẽ chạm vào hắn bằng đôi bàn tay xấu xí đó!
“Guy!” Nhưng giọng hắn thật yếu ớt. Và Gerard đã gần như chạm vào hắn. Thời điểm Gerard chạm vào hắn cũng đồng nghĩa với việc trò chơi kết thúc!
Dừng hết sức bình sinh, Bruno cố gắng ngồi dậy. Cơn ác mộng rời khỏi não bộ của hắn như một tảng đá nặng nề vừa long ra.
Gerard! Ông ta đây rồi!
“Chuyện gì thế? Gặp ác mộng hả?”
Đôi bàn tay màu hồng tím chạm vào hắn, Bruno lẳng người rời khỏi giường, ngã xuống sàn.
“Tôi đã đánh thức cậu kịp thời à?” Gerard bật cười.
Bruno nghiến răng mạnh đến mức có thể làm vỡ chúng. Hắn lao vào phòng tắm và uống một ngụm rượu, cửa để mở toang. Trong gương, mặt hắn đang giống như một bãi chiến trường dưới địa ngục.
“Xin lỗi vì đã vào đây, nhưng tôi vừa phát hiện ra một chuyện mới,” Gerard nói bằng giọng the thé đầy căng thẳng, đồng nghĩa với việc ông ta vừa đạt được một chiến thắng nhỏ bé nào đó. “Về anh bạn Guy Haines của cậu. Người cậu vừa mơ tới, đúng không nhỉ?”
Cốc rượu vỡ ra trong tay Bruno, hắn tỉ mẩn nhặt các mảnh vỡ trong bồn rửa và cho chúng vào đáy cốc vỡ lởm chởm. Hắn chán chường đi lảo đảo về phía chiếc giường.
“Cậu gặp anh ta vào lúc nào, Charles? Chắc không phải tháng 12 năm ngoái đâu nhỉ.” Gerard tựa vào thành tủ và châm một điếu thuốc lá. “Cậu đã gặp anh ta tầm 1 năm rưỡi trước phải không? Cậu đã đi cùng anh ta trên chuyến tàu về Santa Fe à?” Gerard đợi. Ông ta rút ra một thứ dưới cánh tay và ném nó lên giường. “Nhớ thứ này chứ?”
Đó là quyển sách Plato của Guy hồi ở Santa Fe, vẫn được bọc kín và địa chỉ thì bị xóa đi một nửa. “Chắc chắn là tôi vẫn nhớ.” Bruno đẩy nó đi. “Tôi đã mất nó trên đường tới bưu điện.”
“Khách sạn La Fonda đặt nó ngay trên giá. Sao cậu lại mượn một quyển sách Plato?”
“Tôi đã tìm thấy nó trên tàu.” Bruno ngẩng lên. “Nó có địa chỉ của Guy ở trên, nên tôi đã định gửi trả nó. Tôi đã thấy nó trong khoang nhà ăn, sự thật là thế?” Hắn nhìn thẳng vào Gerard, người đang quan sát hắn bằng đôi mắt ti hí nghiêm túc, sắc sảo, mà không phải lúc nào cũng ẩn giấu một điều gì đó.
“Cậu gặp anh ta lúc nào, Charley?” Gerard hỏi lại, với tư thế kiên nhẫn như thể đang thẩm vấn một đứa trẻ mà ông ta biết tỏng là nó đang nói dối.
“Vào tháng 12.”
“Tất nhiên là cậu biết về việc vợ anh ta đã bị giết phải không?”
“Chắc chắn rồi, tôi đã đọc về nó. Rồi tôi còn đọc về cả việc anh ấy đã xây dựng câu lạc bộ Palmyra nữa.”
“Và cậu đã nghĩ thật thú vị làm sao, khi mà chỉ 6 tháng trước thôi, cậu đã tìm được một quyển sách từng thuộc về anh ta?”
Bruno do dự. “Phải.”
Gerard gầm gừ, cụp mắt xuống với một nụ cười ghê tởm.
Bruno cảm thấy kỳ quặc và không thoải mái. Hắn đã từng nhìn thấy cảnh tượng đó vào lúc nào nhỉ, một nụ cười đi theo sau một tiếng gầm gừ? Một lần hắn đã nói dối cha mình về một điều gì đó, một lời nói dối trắng trợn nhưng hắn vẫn quả quyết là thật, và tiếng gầm gừ của cha hắn, nụ cười thiếu tin tưởng, đã khiến hắn thấy xấu hổ. Bruno nhận ra ánh mắt của hắn đang van vỉ Gerard tha thứ cho mình, hắn vội chuyến hướng về phía cửa sổ.
“Và cậu điện từng ấy cuộc tới Metcalf mà thậm chí còn không biết Guy Haines.” Gerard cầm một cuốn sổ lên.
“Cuộc gì?”
“Một vài cuộc điện thoại.”
“Có thể là một cuộc khi tôi say xỉn.”
“Vài cuộc chứ. Về cái gì?”
“Về quyển sách chết tiệt đó!” Nếu Gerard hiểu rõ hắn đến thế thì ông ta nên biết chính xác loại việc hắn sẽ làm chứ. “Có thể tôi đã gọi khi nghe tin vợ anh ta bị giết.”
Gerard lắc đầu. “Cậu đã gọi trước khi cô ta bị giết.”
“Vậy thì sao? Mọi việc đều có thể mà.”
“Vậy thì sao à? Tôi sẽ phải hỏi lại anh Haines. Cân nhắc đến hứng thú của cậu với vụ giết người, thật kỳ lạ khi cậu không gọi anh ta sau đó, đúng không?”
“Tôi chán mấy vụ giết người lắm rồi!” Bruno hét lên.
“À, Charley, tôi tin điều đó, tôi tin mà!” Gerard thong dong đi bộ ra ngoài, về phía phòng mẹ hắn ở cuối hành lang.
Bruno tắm táp và chậm rãi mặc đồ. Gerard đã từng hứng khởi hơn nhiều, rất nhiều là đằng khác, về Matt Levine, hắn nhớ rõ mà. Theo hắn nhớ, hắn chỉ gọi có 2 cuộc tới Metcalf từ khách sạn La Fonda, nơi mà hẳn Gerard đã theo dõi hóa đơn. Hắn có thể nói rằng mẹ của Guy đã nhầm lẫn về những cuộc điện thoại khác, rằng đó không phải là hắn gọi.
“Gerard muốn gì?” Bruno hỏi mẹ.
“Không có gì nhiều. Muốn biết liệu mẹ có quen một người bạn của con không. Guy Haines.” Bà đang chải ngược tóc, để nó xõa ra bồng bềnh quanh khuôn mặt bình thản và mệt mỏi kia. “Cậu ta là một kiến trúc sư phải không?”
“Vâng. Con không biết rõ anh ta lắm.” Hắn theo sau bà vào trong phòng. Bà đã quên các mẩu tin ở Los Angeles, hệt như hắn nghĩ. Tạ ơn Chúa, hắn không hề nhắc lại cho bà nhớ rằng hắn quen Guy khi các bức ảnh về Palmyra được công bố! Hẳn là sâu trong đầu hắn biết rằng mình sẽ bắt Guy phải giết người.
“Gerard vừa nói về việc con gọi điện cho cậu ta cuối mùa hè năm ngoái. Đó là sao?”
“Mẹ ơi, con chán ngấy mấy câu thăm dò ngớ ngẩn của Gerard rồi!”