← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

Cũng trong buổi sáng hôm ấy, khi Guy bước ra khỏi văn phòng Giám đốc của công ty Phác Thảo Hanson và Knapp, anh bỗng cảm thấy hạnh phúc hơn hẳn mấy tuần vừa rồi. Công ty đang mô phỏng lại bản vẽ cuối cùng của bệnh viện, công trình phức tạp nhất mà Guy từng giám sát, sự đồng thuận vừa được thông qua đối với vật liệu xây dựng tòa nhà, ngay sáng nay Guy đã nhận được 1 bức điện tín từ Bob Treacher khiến anh cũng cảm thấy hân hoan thay người bạn cũ của mình. Bob đã được bổ nhiệm vào hội đồng cố vấn kỹ thuật cho con đập Alberta mới ở Canada, một công việc mà anh ta đã mong đợi suốt 5 năm qua.

Đâu đó phía sau một chiếc bàn đang trải dàn bên cạnh anh, một nhân viên vẽ kỹ thuật ngẩng lên và nhìn dõi theo khi anh đi về phía cửa. Guy gật đầu chào với một đốc công. Anh phát hiện ra mình đang mang theo quầng sáng rực rỡ dịu nhẹ của trạng thái kiêu hãnh. Hoặc chẳng qua là do bộ vest mới của anh thôi, Guy nghĩ thầm, bộ vest thứ ba trong đời anh may cho mình. Anne đã chọn mẫu vải len sọc màu xanh dương xám. Sáng nay, Anne đã lựa chiếc cà vạt len màu cà chua để kết hợp cùng bộ vest, một chiếc cà vạt cũ nhưng anh thích nó. Anh siết lại nút thắt cà vạt trong khoảng gương nằm giữa 2 bên thang máy. Có một sợi lông xám đang chìa ra trên hàng lông mày đen rậm rạp của anh. Hàng lông mày ấy hơi nhướn lên ngạc nhiên. Anh vuốt phang sợi lông đó xuống. Đó là sợi lông xám đầu tiên anh nhận thấy trên người mình.

Một nhân viên vẽ kỹ thuật mở cửa văn phòng. “Anh Haines? May là tôi gặp được anh. Có 1 cuộc điện thoại.”

Guy đi vào, hy vọng nó sẽ không kéo dài lâu, vì anh sắp gặp Anne để ăn trưa trong 10 phút nữa. Anh nhận điện thoại trong một văn phòng trống không cạnh phòng vẽ kỹ thuật.

“Chào Guy? Nghe này, Gerard đã tìm được quyển sách Plato... Phải, ở Santa Fe. Giờ thì nghe này, nó không thay đổi gì hết...”

5 phút đã trôi qua khi Guy quay trở lại trong thang máy. Anh vẫn biết rằng cuốn sách Plato có thế bị tìm ra. Bruno thì bảo không đời nào. Bruno có thể sai. Do đó, Bruno có thể bị tóm. Guy cau mày như thể ý tưởng Bruno có thể bị tóm thật lạ thường. Và không hiểu sao nó có vẻ lạ thường thật, cho tới thời điểm này.

Trong một khoảnh khắc, khi bước ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời, ý thức của anh lại trở nên rõ ràng hơn về bộ vest mới, anh nắm chặt tay lại và giận dữ với chính mình. “Tôi đã tìm thấy quyển sách trên tàu, hiểu chưa?” Bruno đã nói vậy. “Nếu tôi gọi cho anh ở Metcalf thì chỉ là vì quyển sách đó thôi.”

“... Nhưng phải đến tháng 12 tôi mới gặp cậu...” Giọng nói ở đầu dây bên kia gấp gáp và lo lắng hơn bao giờ hết, vô cùng cảnh giác, vô cùng vội vã, gần như không phải là giọng của Bruno nữa. Guy quan sát miếng vải mà Bruno đã tặng anh như thể nó không thuộc về mình, như thể nó chỉ là một thứ mà anh luôn thờ ơ coi là một bộ vest. Không, không có vết rách nào, nhưng không nhất thiết phải mặc nó. Sẽ ra sao nếu có người nào đó nhớ ra là đã gặp họ trên tàu. Ví dụ như người bồi bàn đã phục vụ trong khoang của Bruno chẳng hạn.

Guy cố gắng thở chậm lại và đi chậm lại. Anh ngẩng lên nhìn vầng mặt trời mùa đông nhỏ bé trên đầu mình. Hàng lông mày đen với một sợi lông ngả xám và một vết sẹo trắng. Anne nói rằng dạo này lông mày anh sụp xuống, phá ánh mặt trời chói chang thành mảnh vụn và bảo vệ anh. Anh nhớ mình từng đọc ở đâu đó rằng nếu người ta nhìn thẳng vào mặt trời trong 15 giây thì có thể sẽ bị bỏng giác mạc. Anne cũng bảo vệ anh. Công việc của anh bảo vệ anh. Cả bộ vest mới này, bộ vest mới ngu ngốc này nữa. Đột nhiên anh cảm thấy bản thân thật kém cỏi, ngu ngốc và bất lực. Tử thần đã lén lút thâm nhập vào trong não bộ của anh. Nó túm trọn lấy anh. Có lẽ do đã hít thở bầu không khí của nó quá lâu nên anh đã quen dần với sự hiện diện của nó. Vậy thì anh có gì phải sợ hãi nữa đây? Anh vươn thẳng vai một cách thừa thãi.

Anne vẫn chưa đến khi anh tới nhà hàng. Rồi anh nhớ ra cô bảo sẽ đi lấy các bức hình họ chụp ở nhà hôm Chủ nhật. Guy lôi bức điện tín của Bob Treacher ra khỏi túi và đọc đi đọc lại: VỪA ĐƯỢC BỔ NHIỆM VÀO HỘI ĐỒNG ALBERTA. ĐÃ GIỚI THIỆU ANH. ĐÂY LÀ MỘT CÂY CẦU, GUY. HÃY HOÀN THÀNH CÔNG VIỆC Ở ĐÓ SỚM NHẤT CÓ THỂ. SỰ CHẤP NHẬN ĐÃ ĐƯỢC BẢO ĐẢM. SẼ CÓ THƯ BÁO, BOB.

Sự chấp nhận đã được bảo đảm. Bất kể anh thiết kế cuộc đời mình ra sao thì khả năng anh được thiết kế một cây cầu vẫn không cần phải nghi ngờ. Guy trầm tư nhấp một chút rượu Martini, cố giữ cho rượu trong ly phẳng lặng một cách hoàn hảo.