← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 41

“Chúng tôi vừa chuyển sang một vụ khác,” Gerard lầm bầm một cách vui sướng, nhìn chăm chú vào báo cáo được đánh máy trên bàn làm việc của mình. Ông ta không hề nhìn Bruno kể từ khi cậu ta bước vào. “Vụ án giết người vợ đầu tiên của Guy Haines, vẫn chưa tìm ra hung thủ.”

“Phải, tôi biết.”

“Tôi nghĩ cậu biết tương đối nhiều về vụ án đó. Giờ thì hãy kể cho tôi tất cả những gì cậu biết đi.” Gerard ngồi xuống.

Bruno biết chắc rằng ông ta đã điều tra kỹ càng về vụ án đó kể từ khi tìm được cuốn Plato vào hôm thứ Hai. “Tôi chẳng biết gì cả.” Bruno nói. “Và cũng không ai biết cả. Đúng không?”

“Cậu nghĩ sao? Cậu hẳn đã nói chuyện với Guy rất nhiều về vụ án đó.”

“Không hẳn. Hoàn toàn không. Vì lý do gì mà tôi phải làm vậy cơ chứ?”

“Vì các vụ giết người vẫn luôn hấp dẫn cậu mà.”

“Ý ông là gì khi nói các vụ giết người luôn hấp dẫn tôi?”

“Thôi nào, Charles, nếu tôi không biết từ cậu thì tôi cũng biết những điều đó từ cha cậu!” Gerard nói với vẻ nóng nảy hiếm thấy.

Bruno đã định lấy một điếu thuốc lá nhưng rồi dừng lại. “Tôi đã nói chuyện với anh ấy về vụ án đó,” hắn nói một cách lặng lẽ và tôn trọng. “Anh ấy chẳng biết gì hết. Lúc đó anh ấy thậm chí còn không hiểu nhiều về vợ mình nữa.”

“Cậu nghĩ ai là hung thủ? Cậu đã bao giờ nghĩ rằng anh Haines có thể đã dàn xếp vụ án mạng đó không? Cậu có hứng thú với cách anh ta đã gây án và thoát tội không?” Lại tìm được sự thoải mái, Gerard ngả lưng xuống ghế 2 cánh tay đặt ra sau đầu, như thể họ đang nói về thời tiết đẹp trời của ngày hôm ấy vậy.

“Tất nhiên là tôi không nghĩ Guy dàn xếp vụ đó,” Bruno đáp lại. “Dường như ông không hiểu rõ phẩm chất của người mà mình đang nhắc tới rồi.”

“Phẩm chất duy nhất đáng cân nhắc là của khẩu súng, Charles.” Gerard nhấc điện thoại lên. “Vì có lẽ cậu sẽ là người đầu tiên nói cho tôi biết... Mời anh Haines vào đi.”

Bruno hơi giật mình và Gerard đã không bỏ qua điều đó. Gerard quan sát hắn trong im lặng khi họ nghe tiếng bước chân của Guy tiến lại gần hơn trong hành lang. Hắn đã lường trước là Gerard sẽ làm thế này, Bruno tự nhủ. Vậy thì sao, thì sao, thì sao?

Guy trông có vẻ lo lắng, Bruno nghĩ thầm, nhưng là vẻ lo lắng thường gặp ở anh và anh sẽ nhanh chóng khỏa lấp được nó. Anh nói chuyện với Gerard, rồi gật đầu chào Bruno.

Gerard mời anh ngồi xuống chiếc ghế còn lại, một chiếc ghế lưng thẳng. “Toàn bộ mục đích của tôi khi mời anh tới đây, anh Haines, là để hỏi anh một câu hỏi duy nhất. Charles hay nói chuyện gì với anh?” Gerard đưa cho Guy một điếu thuốc lá từ bao thuốc hẳn đã vài năm tuổi, Bruno nghĩ thầm, nhưng Guy vẫn nhận lấy.

Bruno thấy lông mày của Guy nhíu vào nhau với vẻ bực bội cực kỳ thích hợp. “Thỉnh thoảng, cậu ấy trò chuyện với tôi về câu lạc bộ Palmyra,” Guy đáp lại.

“Còn gì nữa?”

Guy nhìn Bruno. Cậu ta đang chống cằm và gặm móng tay, dửng dưng đến mức động tác đó trông có vẻ hờ hững. “Không thể nói rõ,” Guy trả lời.

“Có từng nói chuyện về vụ vợ anh bị giết không?”

“Có.”

“Cậu ta nói chuyện với anh về vụ án đó như thế nào?” Gerard hỏi một cách tử tế. “Ý tôi là vụ vợ anh bị giết.”

Guy cảm thấy mặt mình đang nóng lên. Anh lại liếc nhìn Bruno, giống như việc người ta vẫn thường làm khi trò chuyện về một người cũng có mặt tại đó nhưng lại bị lờ tịt đi. “Cậu ấy thường hỏi tôi có biết người có thể gây ra điều đó không.”

“Anh có biết không?”

“Không.”

“Anh có quý Charles không?” Các ngón tay mập mạp của Gerard hơi run rẩy một cách bất thường. Chúng bắt đầu nghịch ngợm bao diêm trên tấm đệm thấm của chiếc bàn.

Guy chợt nghĩ tới các ngón tay của Bruno trên tàu, cũng chơi đùa bao diêm, rồi thả xuống miếng thịt nướng. “Có, tôi có quý cậu ấy,” Guy trả lời một cách bối rối.

“Cậu ta không làm anh bực mình à? Cậu ta không tự tiện gặp gỡ anh à?”

“Tôi không nghĩ vậy,” Guy nói.

“Anh có bực mình khi cậu ta tới dự đám cưới của anh không?”

“Không.”

“Charles có từng nói với anh rằng cậu ta ghét cha mình không?”

“Có.”

“Cậu ta có từng kể cho anh rằng cậu ta muốn giết cha mình không?”

“Không,” anh đáp lại bằng tông giọng thản nhiên như cũ.

Gerard lấy quyển sách bọc giấy ra khỏi ngăn bàn. “Đây là quyển sách Charles định gửi lại cho anh. Xin lỗi vì tôi chưa thể trả cho anh ngay được, vì có thể tôi cần đến nó. Sao Charles lại có quyển sách của anh vậy?”

“Cậu ấy bảo tôi là cậu ấy đã thấy nó trên tàu.” Guy quan sát nụ cười ngái ngủ, bí ẩn của Gerard. Anh đã từng thấy dấu hiệu của nó vào buổi tối hôm Gerard đến nhà anh, nhưng vẫn không giống như lúc này. Nụ cười của ông ta bây giờ được tính toán để gây ra sự khó chịu. Nụ cười ấy là một loại vũ khí chuyên nghiệp. Liệu anh sẽ cảm thấy thế nào khi phải đối diện với nó mỗi ngày nhỉ? Anh vô tình nhìn sang Bruno.

“Vậy là 2 người đã không gặp nhau trên tàu?” Gerard nhìn từ Guy sang Bruno.

“Không,” Guy nói.

“Tôi đã nói chuyện với người bồi bàn phục vụ bữa tối cho 2 người trong buồng của Charles.”

Guy vẫn nhìn Gerard. Cảm giác bẽ bàng trần trụi này còn khiến anh muốn chết hơn cả cảm giác tội lỗi. Anh đang cảm thấy muốn chết, dù đang ngồi thẳng tắp và nhìn chằm chằm vào Gerard.

“Vậy thì sao” Bruno nói the thé.

“Vậy nên tôi rất có hứng thú với nguyên nhân tại sao 2 người lại phải mất công bịa chuyện,” Gerard lắc đầu một cách thích thú, “khi nói rằng lần đầu 2 người gặp nhau là sau thời điểm ấy vài tháng.” Ông ta chờ đợi, để từng giây phút trôi qua gặm nhấm họ. “Hai người sẽ không đưa cho tôi câu trả lời. Mà câu trả lời thì đã quá rõ ràng quá rồi. Đó là câu trả lời duy nhất cho tất cả, giống như một phỏng đoán.”

Cả 3 người họ đều đang nghĩ tới câu trả lời, Guy nghĩ thầm. Giờ nó hiện rõ mồn một trong không khí, kết nối anh và Bruno, Bruno và Gerard, Gerard và bản thân anh. Câu trả lời mà Bruno đã tuyên bố là không ai nghĩ ra nổi, yếu tố vĩnh viễn không bao giờ được tìm thấy.

“Charles, người đã đọc vô số truyện trinh thám, cậu sẽ nói cho tôi biết chứ?”

“Tôi không biết ông định đưa ra kết luận gì.”

“Trong vòng vài ngày, vợ anh bị giết, ngài Haines. Trong vài tháng sau là đến cha của Charles. Phỏng đoán hiển nhiên đầu tiên của tôi là cả hai đều biết vụ giết người sẽ xảy ra...”

“Ôi, vớ vẩn!” Bruno nói.

“... và đã thảo luận về chúng. Tất nhiên, chỉ hoàn toàn là phỏng đoán. Giả như 2 người đã gặp nhau trên tàu. Mà 2 người đã gặp nhau ở đâu nhỉ?” Gerard mỉm cười. “Ngài Haines?”

“Phải,” Guy nói, “chúng tôi đã gặp nhau trên tàu.”

“Vậy vì sao anh lại sợ không dám thú nhận điều đó đến vậy?” Gerard chỉ ngón tay đầy tàn nhang về phía anh, một lần nữa Guy lại cảm nhận được năng lực làm người ta sợ hãi trong vẻ dung tục của Gerard.

“Tôi không rõ nữa,” Guy nói.

“Không phải vì Charles đã bảo anh rằng cậu ta muốn cha mình bị giết à? Lúc ấy hẳn là anh đã không thoải mái, anh Haines, vì phải biết trước tất cả?”

Có phải Gerard đang hân hoan trong thắng lợi không nhỉ? Guy nói một cách chậm rãi, “Charles không hề nói gì về việc giết cha mình.”

Đôi mắt của Gerard liếc qua đúng lúc bắt gặp nụ cười mím chặt thỏa mãn của Bruno. “Tất nhiên, đơn thuần là phỏng đoán thôi,” Gerard nói.

Guy và Bruno cùng nhau rời khỏi tòa nhà. Gerard đã cho cả hai người ra về. Họ cùng nhau đi bộ hết dãy nhà dài tới công viên nhỏ có ga tàu điện ngầm, rồi đến chỗ bắt taxi. Bruno ngoái lại nhìn tòa nhà cao và hẹp mà họ vừa ra khỏi.

“Được rồi, ông ta vẫn chưa có bằng chứng,” Bruno nói. “Dù nhìn từ phía nào thì ông ta cũng chưa có gì cả.”

Bruno sưng sỉa, nhưng bình tĩnh. Guy nhận ra cậu ta đã bình tĩnh như thế nào dưới sự tấn công của Gerard. Guy liên tục tưởng tượng ra cảnh Bruno loạn trí dưới áp lực. Anh liếc trộm bóng dáng cao ráo, khòm khòm của Bruno bên cạnh, cảm nhận được tình hữu nghị phóng khoáng, bất cần như cái ngày ở trong nhà hàng. Nhưng anh chẳng có gì để nói. Anh chắc chắn rằng Bruno biết Gerard đã không kể hết tất cả những gì ông ta phát hiện ra với bọn họ.

“Anh biết đấy, điều buồn cười là,” Bruno tiếp tục nói, “Gerard không truy tìm chúng ta mà đang tìm kiếm ở những người khác.”