← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 42

Gerard thò một ngón tay vào giữa các chấn song và ngoắc chú chim nhỏ xíu đang vỗ cánh hoảng loạn ở phía bên kia lồng. Ông khẽ huýt lên một nốt nhạc êm ái.

Ở giữa căn phòng, Anne đang quan sát ông ta một cách đầy bất an. Cô không thích việc ông ta cho rằng Guy đang nói dối, rồi ông ta còn đi ra dọa chú chim hoàng yến của bọn họ nữa. Cô không hề thích Gerard trong 15 phút vừa qua, bởi vì trong lần đầu tiên gặp mặt cô cứ nghĩ là mình thích ông ta cơ, sự phán đoán sai lầm ấy làm cô bực mình.

“Tên nó là gì?” Gerard hỏi.

“Bé cưng,” Anne trả lời. Cô xấu hổ cúi đầu xuống rồi quay một nửa người lại. Đôi giày cao gót da cá sấu khiến cô trở nên cao ráo và duyên dáng. Khi mua nó lúc chiều nay, cô đã nghĩ rằng Guy sẽ thấy thích, chúng sẽ gợi ra một nụ cười từ anh khi họ ngồi uống cocktail trước bữa tối. Nhưng chuyến thăm của Gerard đã phá hỏng điều đó.

“Cô có biết vì sao chồng cô không muốn kể rằng mình đã gặp Charles vào tháng 6 năm ngoái không?”

Tháng Miriam bị giết, Anne nhớ lại. Tháng 6 năm ngoái chẳng có ý nghĩa gì với cô hết. “Đó là một tháng khó khăn với anh ấy,” cô nói. “Tháng đó vợ anh ấy mất. Anh ấy có thể đã quên gần hết mọi chuyện diễn ra trong tháng đó.” Cô cau mày, cảm thấy Gerard đang suy diễn quá nhiều từ khám phá nhỏ của mình, nó có thể chẳng ý nghĩa gì lớn, vì Guy không hề gặp Charles trong 6 tháng sau đó.

“Trong trường hợp này thì không,” Gerard nói một cách thoải mái và rồi tự tiện ngồi xuống. “Không, tôi nghĩ Charles đã nói chuyện với chồng cô trên tàu về cha cậu ta, bảo với chồng cô rằng cậu ta muốn cha mình chết, có khi thậm chí còn kể cho anh ta biết cách mà cậu ta định...”

“Tôi không hình dung nổi việc Guy ngồi nghe điều đó,” Anne ngắt lời ông ta.

“Tôi không biết,” Gerard tiếp tục một cách ôn tồn, “tôi không biết, nhưng tôi cực kỳ hoài nghi là Charles đã biết trước cái chết của cha mình và đã kể lại điều đó cho chồng cô vào buổi tối hôm đó trên tàu. Charles là loại người như thế. Và tôi nghĩ chồng cô là kiểu người sẽ giữ im lặng về những chuyện như thế nên từ đó trở đi anh ấy đã cố gắng tránh xa Charles. Cô không nghĩ thế à?”

Nó sẽ giải thích được rất nhiều chuyện, Anne nghĩ. Nhưng nó cũng sẽ biến Guy thành đồng phạm. Và có vẻ như Gerard cũng muốn biến Guy thành như thế thật. “Tôi chắc chắn chồng tôi sẽ không khoan dung Charles đến mức đó,” cô nói một cách quả quyết, “đấy là nếu Charles thật sự đã kể chuyện đó cho chồng tôi.”

“Một ý rất hay. Tuy nhiên...” Gerard dừng lại một cách lưng chừng, như thể đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Anne không thích nhìn đỉnh đầu hói đầy tàn nhang của ông ta, nên cô nhìn vào hộp đựng thuốc lá trên bàn cà phê, rồi cuối cùng rút ra một điếu.

“Cô có nghĩ chồng mình biết kẻ tình nghi đã giết vợ anh ta không, bà Haines?”

Anne thổi khói ra một cách ương bướng. “Chắc chắn là tôi không nghĩ vậy.”

“Cô thấy đấy, nếu tối hôm đó trên tàu, Charles đi vào chủ đề giết người thì cậu ta sẽ nói một cách kỹ càng. Và nếu chồng cô có lý do để nghĩ rằng tính mạng của vợ mình đang lâm nguy, nếu anh ta nhắc tới điều đó với Charles - thì sau đó họ sẽ có một bí mật chung, thậm chí là một hiểm họa chung. Dù đó chỉ là phỏng đoán thôi,” ông ta vội vã nói thêm, “nhưng mọi điều tra viên luôn phải phỏng đoán.”

“Tôi biết rằng chồng mình không thể nói gì về việc vợ anh ấy đang gặp nguy hiểm. Tôi đã ở cùng anh ấy ở thành phố Mexico khi tin đấy đến và cũng ở cùng anh ấy mấy ngày trước đó ở New York.”

“Thế còn tháng 3 năm nay?” Gerard vẫn hỏi bằng giọng đều đều. Ông ta cầm lấy cốc rượu trống không, rồi đưa nó cho Anne đổ đầy.

Anne đứng ở quầy rượu, lưng quay ra phía Gerard và nhớ lại hồi tháng 3, tháng mà cha của Charles bị giết, hồi tưởng lại sự lo âu của Guy khi đó. Vụ đánh nhau ấy diễn ra vào tháng 2 hay tháng 3 nhỉ? Và không phải anh đã đánh nhau với Charles Bruno đấy chứ?

“Cô có nghĩ trong khoảng tháng 3, chồng mình đã thỉnh thoảng gặp gỡ Charles mà giấu giếm cô không?”

Tất nhiên, cô nghĩ, điều đó có thể giải thích mọi chuyện: Guy đã biết rằng Charles định giết cha mình, cố ngăn cậu ta lại và còn đánh nhau với cậu ta ở trong quán bar. “Tôi đoán là có khả năng đó,” cô nói một cách ngập ngừng. “Tôi cũng không biết nữa.”

“Trong khoảng tháng 3, chồng cô có biểu hiện gì không, nếu cô nhớ được?”

“Anh ấy rất bồn chồn. Tôi nghĩ mình biết anh ấy bồn chồn về chuyện gì.”

“Chuyện gì?”

“Công việc của anh ấy...” Không hiểu sao cô không thể trao thêm cho ông ta dù chỉ một lời về Guy. Cô cảm thấy Gerard sẽ ghép tất cả những gì mà mình nói vào một bức tranh mơ hồ mà trong đó ông ta đang cố hiểu rõ Guy. Cô đợi, Gerard cũng đợi, như thể ông ta với cô đang ganh đua xem ai phá vỡ sự im lặng trước.

Cuối cùng, ông ta dụi điếu thuốc lá và nói, “Nếu cô nhớ ra bất kỳ chuyện gì về khoảng thời gian đó, có liên quan tới Charles, thì cô có thể kể lại cho tôi được không? Cứ gọi cho tôi bất kỳ lúc nào dù là ngày hay đêm. Sẽ có người ở đó để nhận tin nhắn.” Ông ta viết một cái tên khác lên danh thiếp, rồi đưa nó cho Anne.

Anne quay người khỏi cửa và đi thẳng tới bàn cà phê để cất cốc của ông ta. Qua ô cửa sổ phía trước, cô thấy Gerard ngồi trong ô tô, đầu chúi về phía trước, như một người đang ngủ, trong khi, cô cho là, ông ta đang ghi chú lại mọi thứ. Bỗng cô cảm thấy nhói đau khi nghĩ tới việc ông ta biết rằng Guy có thể đã gặp Charles trong tháng 3 mà không cho cô biết. Vì sao cô lại nói như vậy cơ chứ? Cô biết rõ mà. Guy đã bảo cô rằng anh không hề gặp Charles từ tháng 12 cho tới tận đám cưới.

Một tiếng sau, khi Guy về, Anne vẫn đang ở trong bếp, xử lý món hầm đã gần xong trong lò. Cô thấy Guy ngẩng đầu lên rồi hít hà không khí.

“Tôm hầm,” Anne bảo anh. “Em đoán là mình nên mở một lỗ thông khí.”

“Gerard đã tới đây à?”

“Phải. Anh biết ông ta định đến à?”

“Thuốc lá,” anh nói một cách vắn tắt. Tất nhiên, Gerard đã kể cho cô việc gặp gỡ trên tàu. “Lần này, ông ta lại muốn gì?” anh hỏi.

“Ông ta muốn biết nhiều hơn về Charles Bruno.” Anne nhanh chóng liếc nhìn anh từ phía cửa sổ. “Và liệu anh có từng kể cho em nghe về một vài mối nghi ngờ về những việc cậu ta đang làm hay chưa. Và ông ta cũng muốn biết cả những chuyện hồi tháng 3 nữa.”

“Tháng 3 à?” Anh bước lên phần sàn nhà cao hơn nơi Anne đang đứng.

Anh dừng lại trước mặt cô và Anne nhận ra đồng tử trong mắt anh đột ngột co lại. Cô có thể nhìn thấy vài vết sẹo trên xương gò má anh sau buổi tối tháng 3 hoặc tháng 2 ấy. “Muốn biết liệu anh có nghi ngờ Charles đã cho người giết cha mình trong tháng đó hay không.” Nhưng Guy chỉ nhìn cô đăm đăm, miệng mím thẳng quen thuộc, không hoảng hốt, cũng không có vẻ tội lỗi. Cô bước tránh sang một bên, và đi vào trong phòng khách. “Nó thật kinh khủng phải không,” cô nói, “vụ giết người ý?”

Guy gõ một điếu thuốc lá còn nguyên lên mặt đồng hồ. Việc nghe cô nói ra từ “giết người” đang tra tấn anh. Anh ước mình có thể xóa sạch mọi ký ức về Bruno ra khỏi não cô.

“Anh không hề biết phải không, Guy... vào tháng 3 ý?”

“Không, Anne. Em đã nói gì với Gerard?”

“Anh có tin rằng Charles đã cho người giết cha mình không?”

“Anh không biết. Anh nghĩ việc đó là có khả năng. Nhưng nó không liên quan tới chúng ta.” Và anh không hề nhận ra, dù chỉ trong một giây, đó cũng là một lời nói dối.

“Đúng vậy. Nó không liên quan tới chúng ta.” Cô lại nhìn anh. “Gerard cũng nói rằng anh đã gặp Charles trên tàu vào tháng 6 năm ngoái.”

“Phải.”

“Vậy... điều đó có quan trọng không?”

“Anh không biết.”

“Có phải vì một điều gì đó Charles nói trên tàu không? Có phải vì thế mà anh không thích cậu ta không?”

Guy thọc tay sâu hơn vào trong túi áo khoác. Đột nhiên, anh muốn uống một ly Brandy quá. Anh biết mình đang thể hiện cảm xúc của bản thân rõ mồn một, giờ anh đã không thể che giàu được Anne nữa. “Anne, nghe này,” anh nói gấp gáp. “Trên tàu, Bruno đã bảo anh rằng cậu ta ước gì cha cậu ta chết đi. Cậu ta không đề cập tới một kế hoạch nào hết, cũng không nhắc đến một cái tên nào. Anh không thích cái cách cậu ta nói ra điều đó, nên sau đó anh đã không thích cậu ta. Anh không chịu kể cho Gerard tất cả những chuyện này là vì anh không biết liệu Bruno có cho người giết cha mình thật hay không. Đó là việc cảnh sát phải tìm ra. Có những con người vô tội đã bị treo cổ chỉ vì những lời cáo buộc về việc từng nói ra những điều như cậu ta đã nói.”

Nhưng dù cô có tin điều đó không, anh nghĩ thầm, thì anh cũng xong đời rồi. Nó dường như là lời nói dối vô đạo đức nhất mà anh từng nói, việc vô đạo đức nhất mà anh từng làm - chuyển tội lỗi của mình cho một người đàn ông khác. Đến Bruno cũng sẽ chẳng nói dối như thế này, sẽ không đổ tội cho anh như thế này. Anh cảm thấy mình hoàn toàn sai trái và vô cùng dối trá. Anh ném điếu thuốc lá của mình vào lò sưởi rồi lấy tay che mặt lại.

“Guy, em tin rằng anh đang làm việc mà anh nên làm,” giọng Anne cất lên một cách dịu dàng.

Đến gương mặt anh cũng là một lời nói dối, đôi mắt đứng đắn, khuôn miệng kiên quyết, bàn tay nhạy cảm. Anh hạ tay xuống và đút vào túi áo. “Anh cần một ly Brandy.”

“Charles có phải là người anh đã đánh lộn hồi tháng 3 không?” cô hỏi khi đứng ở quầy rượu.

Không có lý do để không nói dối cả chuyện này nữa, nhưng anh không thể. “Không, Anne.” Qua ánh mắt đang liếc nhìn trộm kia, anh biết là cô không tin mình. Cô hẳn đang nghĩ rằng anh đã đánh nhau với Bruno để ngăn cậu ta lại. Hẳn cô còn tự hào về anh nữa! Liệu cái sự bảo vệ mọi lúc mọi nơi này có cần thiết không, anh thậm chí còn không muốn như thế? Liệu mọi thứ có phải lúc nào cũng dễ dàng với anh không? Nhưng Anne sẽ không thỏa mãn với chuyện này. Cô sẽ quay lại đề tài này cho tới khi anh kể cho cô, anh biết.

Tối hôm đó, Guy thắp ngọn lửa đầu tiên trong năm, ngọn lửa đầu tiên trong ngôi nhà mới của họ. Anne nằm trên phiến đá lát lò sưởi, đầu tựa vào một chiếc gối của ghế sô pha. Cơn gió mùa thu đầy hoài niệm đang phảng phất trong không gian khiến Guy dâng lên một nguồn năng lượng u sầu và bồn chồn. Nguồn năng lượng ấy không sôi nổi như năng lượng mùa thu hồi anh còn trẻ, mà bị pha tạp bởi sự điên cuồng lẫn tuyệt vọng, như thể nguồn sống của anh đang giảm dần và đây sẽ là lần phun trào cuối cùng. Anh còn cần bằng chứng nào cho thấy nguồn sống của mình đang giảm dần đây, ngoài việc anh không hề sợ những gì sắp đến? Sau khi biết anh và Bruno đã gặp nhau trên tàu, không phải bây giờ Gerard đã có thể đoán được rồi sao? Chẳng phải ông ta sẽ nhận ra tất cả chân tướng vào một ngày nào đó, một tối nào đó, một khoảnh khắc nào đó, khi các ngón tay béo mập của ông ta đưa điếu thuốc lá lên miệng hay sao? Họ, Gerard và cảnh sát, đang đợi gì điều gì nữa không biết? Thỉnh thoảng, anh có cảm giác rằng Gerard muốn thu thập mọi chi tiết nhỏ nhất, mọi bằng chứng bất lợi, rồi để nó đột ngột đổ ụp xuống đầu họ và phá hủy tất cả. Nhưng Guy nghĩ thầm rằng bất kể họ hủy hoại anh đến thế nào đi nữa thì họ cũng sẽ không hủy hoại được các công trình kiến trúc của anh. Và một lần nữa anh lại có cảm giác linh hồn tách khỏi cơ thể, thậm chí là trí óc, cùng với một cảm giác cô đơn và kỳ lạ.

Giả sử bí mật của anh và Bruno không bao giờ bị phát hiện thì sao? Đôi lúc anh vẫn cảm nhận được những khoảnh khắc hãi hùng về những gì mình đã gây ra, xen lẫn cả chán nản nữa, bí mật đó có vẻ bất khả xâm phạm đến nỗi giống như bị ếm bùa vậy. Anh nghĩ, có thể đó là lý do anh không sợ Gerard hay cảnh sát, bởi vì anh vẫn tin vào tính bất khả xâm phạm của nó. Nếu đến giờ vẫn chưa có ai đoán ra, sau chừng ấy sự bất cẩn của anh, mọi gợi ý của Bruno, thì chẳng phải là đang có thứ gì đó khiến nó không thể lộ ra hay sao?

Anne đã ngủ thiếp đi. Anh nhìn chằm chằm vào đường cong mượt mà trên trán cô, nó chuyển màu bạc dưới ánh lửa. Rồi anh đặt môi lên trán cô, hết sức dịu dàng để cô không bị đánh thức. Cảm giác nhức nhối trong anh chuyển thành lời: “Em tha thứ cho anh.” Anh muốn Anne nói ra điều đó, không ai khác ngoài Anne.

Trong tâm trí Guy, phần đang nhận trách nhiệm cân đo tội lỗi của anh đã nặng đến mức không thể cứu vãn được nữa, vượt quá cả tải trọng của chiếc cân, vậy mà anh vẫn liên tục quẳng vào bên cán cân còn lại những lời biện hộ yếu ớt và bất lực của mình. Anh đã phạm tội để tự bảo vệ bản thân, anh lý luận. Nhưng anh cũng không tuyệt đối tin vào nó. Nếu anh tin tưởng vào phần ác quỷ trong mình, thì anh cũng phải tin rằng bộc lộ nó ra chính là thiên tính bắt buộc. Do vậy đôi khi anh lại băn khoăn không biết liệu mình có đang tận hưởng hành vi phạm tội ấy theo một cách nào đó hay không, nhất là khi nhận được cảm xúc thỏa mãn nguyên thủy từ hành vi ấy... Còn điều gì khác khiến chúng ta có khả năng giải thích hành vi chiến tranh liên miên và lòng nhiệt thành bất diệt đối với nó của loài người, nếu không phải vì niềm khoái lạc nguyên thủy đối với việc giết chóc? Và do hành vi tự hỏi này diễn ra quá thường xuyên, nên anh đành chấp nhận nó chính là bản chất thật của mình.