← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 43

Công tố viên Phil Howland, chưa từng phạm sai lầm và mang một dáng vẻ hốc hác, sự sắc bén của ông ta thể hiện ra ngoài một cách rõ nét, trong khi Gerard thì mờ nhạt hơn. Nụ cười mỉm đầy khoan dung của ông ta đang thấp thoáng sau làn khói thuốc lá. “Sao ông không để đứa trẻ yên? Tôi công nhận với ông, đó cũng là một góc nhìn. Nhưng chúng ta cũng đã rà soát bạn bè cậu ta. Chẳng có gì cả, Gerard. Và ông không thể bắt giam một người dựa vào tính cách của người đó.”

Gerard đảo lại đôi chân đang vắt chéo và nở một nụ cười dễ dãi. Đây là thời khắc của ông. Sự hài lòng trong ông đang ngày càng lớn hơn nhờ một thực tế rằng ông đã từng ngồi đây, mỉm cười hệt như thế này, trong những cuộc thẩm vấn còn không trọng yếu bằng.

Howland dùng đầu ngón tay đẩy một tờ giấy được đánh máy về phía mép bàn. “Có 12 cái tên mới ở đây, nếu ông có hứng thú. Bạn bè của ông Samuel quá cố đã cung cấp cho chúng ta từ các công ty bảo hiểm,” Howland nói bằng giọng bình tĩnh và chán chường. Gerard biết rõ là ông ta đang giả vờ tỏ ra chán chường, bởi vì với cương vị công tố viên, ông ta sở hữu rất nhiều người dưới trướng, có thể quăng một mẻ lưới dày đặc với phạm vi rộng hơn ông rất nhiều.

“Ông có thể xé xác họ,” Gerard nói.

Rowland giấu vẻ ngạc nhiên của mình bằng một nụ cười, nhưng không thể che giấu được niềm hiếu kỳ đột ngột xuất hiện trong đôi mắt to và đen láy kia. “Tôi đoán là ông đã tìm được thủ phạm. Tất nhiên rồi, Charles Bruno.”

“Tất nhiên,” Gerard cười khẽ. “Có điều tôi tóm được cậu ta phạm tội giết một người khác.”

“Chỉ một thôi à? Ông luôn nói cậu ta có khả năng gây ra 4 đến 5 vụ.”

“Tôi chưa bao giờ nói vậy,” Gerard nhỏ nhẹ chối bỏ. Ông vuốt phẳng vài giấy tờ, gấp chúng lại thành 1/3, giống như một bức thư, rồi đặt chúng lên đầu gối.

“Ai thế?”

“Tò mò à? Ông không biết sao?” Gerard mỉm cười với điếu thuốc lá giữa hai hàm răng. Ông ta kéo một cái ghế lại gần, tiếp tục trải giấy tờ của mình lên khắp mặt ghế. Ông chưa từng dùng bàn của Howland, bất kể có bao nhiêu giấy tờ đi nữa. Chính Howland cũng biết rằng lúc này không nên đề nghị Gerard sử dụng bàn của mình. Howland không thích Gerard, cả về mặt cá nhân lẫn nghề nghiệp, Gerard biết. Howland cáo buộc ông không hợp tác với cảnh sát. Cảnh sát chưa từng hợp tác với ông dù chỉ một chút, nhưng bất chấp sự cản trở của họ, trong một thập niên vừa qua, Gerard vẫn phá được một số lượng vụ án ấn tượng trong khi cảnh sát thậm chí còn chưa kịp làm nóng người.

Howland đứng dậy và chậm rãi đi về phía Gerard trên đôi chân dài gầy gò, rồi lùi lại, dựa vào bàn của mình. “Nhưng điều này có làm sáng tỏ chi tiết gì của vụ án không?”

“Vấn đề là lực lượng cảnh sát luôn có tư duy quá thiển cận,” Gerard tuyên bố. “Vụ án này, cũng như nhiều vụ án khác, cần tư duy phá cách hơn. Đơn giản là không thể được giải quyết nếu không có một tư duy phá cách.”

“Là ai và vào lúc nào?” Howland thở dài.

“Đã từng nghe tới Guy Haines chưa?”

“Chắc chắn rồi. Tuần trước, chúng tôi đã thẩm vấn anh ta.”

“Vợ anh ta. Ngày 11 tháng 6 năm ngoái ở Metcalf, Texas. Bị bóp cổ, nhớ chứ? Cảnh sát không phá được án.”

“Charles Bruno gây ra à?” Howland cau mày.

“Ông có biết là Charles Bruno và Guy Haines ở trên cùng một chuyến tàu đi tới phía Nam vào ngày mùng 1 tháng 6 không? 10 ngày trước vụ giết vợ của Haines. Giờ thì ông rút ra được kết luận gì từ điều đó?”

“Ý ông là họ quen nhau trước tháng 6 năm ngoái?”

“Không, ý tôi là họ đã gặp nhau trên con tàu đó. Ông có thể ghép chỗ còn lại vào chưa? Tôi đang trao cho ông kết nối còn thiếu đấy.”

Vị công tố viên mỉm cười yếu ớt. “Ông đang nói rằng Charles Bruno đã giết vợ của Guy Haines.”

“Tôi chắc chắn về việc đó.” Gerard ngẩng đầu lên khỏi chồng giấy tờ, mọi công việc đã hoàn tất. “Câu hỏi tiếp theo là, bằng chứng của tôi là gì? Đây rồi. Tất cả những gì ông muốn.” Ông ta ra hiệu về đống giấy tờ đang nằm thành một dãy, như các quân bài trong trò chơi bài một người. “Đọc từ dưới lên đi.”

Trong khi Howland đọc, Gerard rót một cốc nước từ cái bình to trong góc và châm thêm một điếu thuốc lá từ chiếc tẩu mà ông đang hút. Lời khai cuối cùng từ người lái xe taxi cho Charles ở Metcalf, vừa tới vào sáng nay. Ông còn chưa uống mừng điều đó, nhưng ông sẽ sớm uống 3 đến 4 ly ngay khi từ biệt Howland, trong toa rượu của một con tàu tới Iowa.

Các giấy tờ bao gồm có lời khai có chữ ký từ những người khuân hành lý của khách sạn La Fonda, từ một người có tên là Edward Wilson, người đã thấy Charles rời khỏi ga Santa Fe trên một chuyến tàu đi về phía đông trong cái ngày Miriam Haines bị giết, từ người lái xe taxi ở Metcalf đã chở Charles tới công viên Vương Quốc Giải Trí ở hồ Metcalf, từ người phục vụ quán bar trong quán rượu nơi Charles đã cố mua một chai rượu mạnh, cộng thêm các hóa đơn điện thoại đường dài tới Metcalf.

“Nhưng hiển nhiên là ông đã biết những điều này từ trước rồi,” Gerard nhận xét.

“Đúng là tôi đã biết phần lớn,” Howland trả lời một cách bình tĩnh, vẫn đọc tiếp.

“Ông biết việc cậu ta đã tới Metcalf trong vòng 24 giờ ngày hôm đó chứ?” Gerard hỏi, nhưng tinh thần của ông quá tốt để châm biếm. “Người lái xe taxi ấy chắc chắn là rất khó tìm. Phải theo dấu anh ta tới tận Seattle, nhưng một khi chúng tôi tìm ra anh ta, không cần thúc ép gì mà anh ta cũng nhớ ra. Người ta không dễ quên một chàng trai như Charles Bruno.”

“Vậy là ông đang nói Charles Bruno rất thích giết người,” Howland nhận xét một cách thích thú, “đến mức cậu ta giết vợ của một người mà cậu ta gặp trên một chuyến tàu trước đó 1 tuần à? Một người phụ nữ mà cậu ta chưa từng gặp? Hay cậu ta đã gặp cô ta rồi?”

Gerard lại cười khẽ. “Tất nhiên là chưa. Charles của tôi có một kế hoạch.” Từ “của tôi” bật ra nhưng Gerard không quan tâm. “Ông không nhìn ra sao? Rõ rành rành như cái mũi trên mặt ông? Và đây mới chỉ là một nửa thôi.”

“Ngồi xuống đi, Gerard, ông sẽ tự lên cơn đau tim mất.”

“Ông không thể nhìn ra. Vì ông không biết tính cách của Charles. Ông không có hứng thú với thực tế là cậu ta dành phần lớn thời gian để lên đủ các thể loại kế hoạch phạm tội hoàn hảo khác nhau.”

“Được rồi, giả thuyết còn lại của ông là gì?”

“Đó là Guy Haines đã giết Samuel Bruno.”

“Ôi trời!” Howland rên rỉ.

Gerard mỉm cười đáp lại nụ cười toe toét mà Howland đã cười giễu ông từ khi ông Gerard, phạm phải một sai lầm trong một vụ án cách đây nhiều năm. “Tôi chưa kiểm tra xong Guy Haines,” Gerard nói với vẻ thành thật thận trọng, rồi rít một hơi thuốc lá. “Tôi không muốn làm căng và đó là lý do duy nhất tôi ở đây, để ông cùng tôi không làm căng vụ này lên. Tôi không biết gì ngoài việc ông sẽ tóm cổ Charles, ông thấy đấy, với những thông tin chống lại cậu ta mà ông đang có.”

Howland vuốt thẳng bộ ria mép đen của mình. “Tất cả những gì ông nói chỉ xác nhận thêm niềm tin của tôi về việc ông nên nghỉ hưu từ cách đây 15 năm.”

“À, trong 15 năm qua tôi đã phá được vài vụ đấy.”

“Một người như Guy Haines sao?” Howland lại bật cười.

“Chống lại một gã như Charles sao? Để ý này, tôi không nói Guy Haines tự nguyện làm điều đó. Anh ta buộc phải làm điều đó để trả ơn việc Charles đã tự nguyện giúp anh ta thoát khỏi vợ mình. Charles ghét phụ nữ,” ông ta nhận xét. “Đó là kế hoạch của Charles. Trao đổi. Ông thấy đấy, không có manh mối nào. Không động cơ. Ồ, tôi có thể nghe cậu ta nói bên tai mình! Nhưng Charles cũng chỉ là con người thôi. Cậu ta có hứng thú với Guy Haines đến mức sau đó cũng không thể để anh ta yên. Và Guy Haines quá sợ hãi nên không dám làm gì cả. Phải...” Gerard gật đầu nhấn mạnh, hàm dưới của ông ta rung lên... “Haines đã bị ép buộc. Còn sự ép buộc ấy khủng khiếp thế nào chắc chẳng ai biết được.”

Nụ cười của Rowland tắt ngóm trong giây lát trước sự chân thành của Gerard. Câu chuyện có khả năng rất nhỏ, nhưng vẫn là một khả năng. “Hừm.”

“Trừ phi anh ta nói cho chúng ta biết,” Gerard bổ sung.

“Thế ông bảo phải làm sao để khiến anh ta nói đây?”

“Ồ, anh ta có thể sẽ tự thú nhận. Nó đang đè nặng lên anh ta. Mặt khác, hãy lấy chứng cớ ra chất vấn trực diện anh ta. Đó là những thứ mà người của tôi đang bận rộn thu thập. Còn một điều nữa, Howland...” Gerard chọc một ngón tay vào đống giấy tờ của mình trên ghế. “Khi ông và lũ bò của ông kiểm tra các lời khai, đừng thẩm vấn mẹ của Guy Haines. Tôi không muốn Haines được cảnh báo trước.”

“Ồ. Mèo rình chuột với Haines,” Howland mỉm cười. Ông ta quay đi để gọi điện về một vấn đề vụn vặt, Gerard chờ đợi. Ông ghét phải chuyển thông tin của mình cho Howland, ghét phải tạm biệt màn trình diễn của Charles và Guy Haines. “À thì...” Howland thở dài... “ông muốn tôi làm gì, hỏi cung cậu bé của ông với những thông tin này à? Nghĩ rằng cậu ta sẽ ngã quỵ và khai tất cả kế hoạch tài tình của mình với chàng kiến trúc sư Guy Haines ra á?”

“Không, tôi không muốn cậu ta bị hỏi cung. Tôi thích làm việc một cách sạch sẽ. Tôi muốn kéo dài thêm vài ngày hoặc có thể là vài tuần để hoàn tất việc kiểm tra về Haines, rồi tôi sẽ trực tiếp chất vấn bọn họ. Tôi chuyển cho ông thông tin này về Charles vì từ giờ trở đi tôi không còn tham gia vụ này trên danh nghĩa cá nhân nữa, hãy cho họ biết điều đó. Tôi sẽ tới Iowa nghỉ dưỡng, thật đấy. Và tôi sẽ để Charles biết điều đó.” Mặt Gerard sáng lên với một nụ cười rạng rỡ.

“Khó mà kiềm chế đội của tôi lại,” Howland nói một cách tiếc nuối, “đặc biệt là với khoảng thời gian ông cần để kiếm bằng chứng chống lại Guy Haines.”

“Tiện thể...” Gerard cầm mũ của mình lên và lắc nó trước mặt Howland. “Ông không thể hạ Charles bằng những thông tin đó đâu, nhưng tôi có thể hạ gục Guy Haines với những gì tôi có hiện thời.”

“Ồ, ý ông là chúng tôi không thể hạ gục Guy Haines?”

Gerard nhìn ông ta với vẻ khinh miệt sắc sảo, “Nhưng ông đâu có hứng hạ gục anh ta, phải không? Ông không nghĩ anh ta là hung thủ.”

“Đi nghỉ dưỡng đi, Gerard!”

Gerard cẩn thận thu thập giấy tờ của mình và bắt đầu cho chúng vào túi.

“Tôi tưởng ông sẽ để chúng lại.”

“Nếu ông nghĩ mình sẽ cần tới chúng.” Gerard chìa mấy tờ giấy ra một cách lịch sự, rồi quay người ra cửa.

“Ông có phiền nếu phải nói cho chúng tôi biết ông có gì để hạ gục Guy Haines không?”

Gerard phát ra một âm thanh khinh khỉnh trong họng. “Người này đang bị tội lỗi tra tấn,” ông ta nói xong rồi ra về.