← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 44

“Cô biết không, tối nay, trên khắp thế giới,” Bruno nói, nước mắt trào ra khiến hắn phải cụp mắt xuống nhìn phiến đá dài trước lò sưởi dưới chân, “Tôi chẳng muốn ở chỗ nào khác ngoài nơi này, Anne.” Hắn thong dong chống khuỷu tay vào bệ lò sưởi cao.

“Cậu thật tử tế khi nói vậy,” Anne mỉm cười, rồi đặt khay phô mai chảy và bánh cá trồng trên chiếc bàn gỗ dã ngoại. “Hãy ăn một miếng trong khi chúng còn nóng nào.”

Bruno lấy ra một chiếc bánh, dù biết mình sẽ không thể nuốt trôi. Cái bàn trông thật đẹp, phù hợp cho 2 người với vải lanh xám và những cái khay to tiệp màu. Gerard đã đi nghỉ mát. Họ đã hạ gục ông ta, Guy và hắn. Bộ não hắn cuối cùng đã được giải phóng! Hắn nghĩ mình có thể sẽ thử hôn Anne, nếu cô ấy chưa thuộc về Guy. Bruno đứng thẳng dậy và điều chỉnh lại ống tay áo. Hắn lấy làm kiêu hãnh khi là một quý ông hoàn hảo bên Anne. “Vậy là Guy nghĩ anh ấy sẽ thích ở đó?” Bruno hỏi. Guy giờ đang ở Canada, làm việc trong dự án đập Alberta. “Tôi thấy mừng vì trò thẩm vấn ngu ngốc này đã chấm dứt, vậy nên anh ấy sẽ không phải lo lắng về nó trong khi làm việc nữa. Cô có thể hình dung ra tâm trạng của tôi mà. Muốn ăn mừng!” Hắn bật cười, chủ yếu là trước lời nói giảm nói tránh của mình.

Anne nhìn trừng trừng vào bóng dáng cao ráo bồn chồn của cậu ta cạnh lò sưởi, rồi tự hỏi có phải Guy, dù rất ghét cậu ta, cũng cảm thấy bị mê hoặc như cô lúc này không. Dù vậy, cô vẫn chưa biết liệu Charles Bruno có khả năng dàn xếp người giết cha mình thật hay không, nên cô đã dành cả ngày ở bên cậu ta để xác định. Cậu ta lảng tránh một số câu hỏi với những câu trả lời đùa giỡn, một số khác thì cậu ta nghiêm túc và cẩn thận trả lời. Cậu ta ghét Miriam như thể quen cô ta. Anne khá ngạc nhiên vì Guy kể cho cậu ta nhiều chuyện về Miriam đến vậy.

“Vì sao cậu không muốn kể cho ai biết rằng cậu đã gặp Guy trên tàu?” Anne hỏi.

“Tôi không bận tâm đến chuyện đó đâu. Chỉ là lúc đầu tôi đã phạm sai lầm khi nói giỡn về nó, về việc chúng tôi đã gặp ở trường ý. Rồi các cuộc thẩm vấn diễn ra, Gerard bắt đầu quan trọng hóa nó lên. Thành thật mà nói, tôi đoán là vì nó nghe có vẻ xấu xa. Miriam bị giết quá gần ngày hôm đó, cô biết đấy. Tôi nghĩ Guy khá tử tế khi không lôi một người mà anh ấy tình cờ gặp vào cuộc điều tra về Miriam.” Cậu ta bật cười, một tiếng cười lớn, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bành. “Dù có thế nào đi nữa thì tôi cũng không phải kẻ tình nghi đâu!”

“Nhưng điều đó không liên quan tới việc thẩm vấn về cái chết của cha cậu.”

“Tất nhiên là không. Nhưng Gerard chẳng bao giờ để tâm tới logic cả. Ông ta nên trở thành nhà phát minh mới đúng.”

Anne cau mày. Cô không thể tin nổi việc Guy sẽ thuận theo câu chuyện của Charles chỉ đơn giản vì kể ra sự thật thì nghe có vẻ xấu xa, hoặc thậm chí là vì trên tàu Charles đã bảo anh rằng cậu ta ghét cha mình. Cô phải hỏi lại Guy. Có rất nhiều chuyện cô phải hỏi anh. Chẳng hạn như thái độ thù địch Charles dành cho Miriam, dù cậu ta chưa từng gặp cô ta. Anne vào bếp.

Bruno đi về phía khung cửa sổ cùng với ly rượu của mình, lặng lẽ nhìn một chiếc máy bay nhấp nháy xanh đỏ trên bầu trời đen kịt. Hắn nghĩ trông nó giống như một người đang tập luyện, chạm hai tay vào vai rồi lại vươn chúng ra. Hắn ước Guy có thể ở trên chiếc máy bay đó và đang về nhà. Hắn nhìn mặt chiếc đồng hồ mới có màu hồng sậm của mình, trước khi nhìn giờ được hiển thị bằng những con số bằng vàng. Bỗng hắn nghĩ đến việc Guy có lẽ sẽ thích một chiếc đồng hồ như thế này, vì thiết kế hiện đại của nó. Chỉ còn 3 tiếng nữa là đủ 24 tiếng, hắn đã ở bên Anne trọn một ngày. Hắn đã lái xe tới vào tối qua thay vì gọi điện thoại. Lúc ấy đã muộn đến mức Anne phải mời hắn ngủ lại qua đêm. Hắn đã ngủ trong phòng khách nơi họ từng để hắn ở lại vào đêm tổ chức tiệc. Anne mang đến một chút canh thịt nóng hổi trước khi hắn đi ngủ. Anne hết sức ngọt ngào đối với hắn, hắn thật sự yêu cô! Hắn quay gót chân lại và thấy cô đang từ bếp ra, mang theo khay đồ ăn của họ.

“Cậu biết không, Guy rất mến cậu đấy,” Anne nói trong bữa ăn.

Bruno nhìn cô, quên bẵng mất là họ vừa nói gì. “Chẳng có gì mà tôi không thể làm cho Guy! Tôi cảm thấy có một mối liên kết to lớn giữa tôi và anh ấy, giống như anh em trai vậy. Tôi đoán là vì mọi thứ bắt đầu xảy đến với anh ấy ngay sau khi chúng tôi gặp nhau trên chuyến tàu đó.” Và dù ban đầu hắn rất vui vẻ, thậm chí còn khá hài hước, nhưng sau đó cảm xúc hết sức nghiêm túc mà hắn dành cho Guy đã lấn át lý trí. Hắn chạm vào cái vạch thẳng tắp trên tẩu thuốc của Guy ở đầu bàn, lúc này đang ở rất gần tay hắn. Tim hắn đập thình thịch. Món khoai tây nghiền thật đẹp mắt, nhưng hắn không dám ăn thêm nữa. Rượu vang đỏ cũng không. Có điều gì đó thôi thúc hắn cố nán lại thêm một buổi tối nữa. Nếu hắn cảm thấy không khỏe thì không phải hắn có thể tìm cách ở lại đây vào tối nay sao? Mặt khác, ngôi nhà mới gần hơn Anne nghĩ. Thứ Bảy này hắn sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn. “Cô chắc là cuối tuần này Guy sẽ quay lại chứ?” hắn hỏi.

“Anh ấy nói vậy.” Anne ăn đĩa salad xanh của mình một cách trầm tư. “Nhưng tôi không biết liệu anh ấy có thích dự tiệc hay không nữa. Khi đang phải tập trung làm việc, không gì có thể làm anh ấy sao nhãng ngoại trừ một chiếc thuyền buồm.”

“Tôi cũng thích một chuyến đi chơi bằng thuyền buồm. Ấy là trong trường hợp cô không ngại có thêm khách thôi.”

“Đến đi.” Rồi cô nhớ ra, Charles đã lên con tàu Ấn Độ, đã tự lên cùng Guy, đã làm móp mép thuyền, thế là đột nhiên cô cảm thấy bối rối, bị lừa, như thể có điều gì đó vừa ngăn cô nhớ lại. Và cô thấy mình nghĩ rằng, Charles có thể có khả năng làm mọi việc, những việc hung ác, rồi đánh lừa tất cả mọi người với vẻ ngây thơ, cố gắng lấy lòng bằng nụ cười rụt rè kia. Trừ Gerard. Đúng vậy, cậu ta có khả năng dàn xếp người giết cha mình. Gerard sẽ không nghi ngờ theo hướng đó nếu nó bất khả thi. Cô có thể đang ngồi đối diện một kẻ sát nhân. Cô cảm thấy hơi hãi hùng khi đứng dậy, bất ngờ như thể đang chạy trốn, nhưng vẫn cố dọn dẹp bát đĩa. Đấy là chưa kể đến vẻ sung sướng độc ác, tàn nhẫn của cậu ta khi nói về sự căm ghét mà cậu ta dành cho Miriam nữa. Anne nghĩ cậu ta sẽ sung sướng khi được giết cô ta. Một nỗi hồ nghi yếu ớt về việc cậu ta có thể đã giết cô ta thoáng xuất hiện trong đầu cô như một chiếc lá khô bị gió cuốn đi.

“Vậy là cậu đã tới Santa Fe sau khi gặp Guy?” cô gần như lắp bắp khi nói vọng ra từ bếp.

“Ừ.” Bruno đang ngồi sâu trong cái ghế bành to màu xanh.

Anne đánh rơi một cái thìa cà phê, nó kêu leng keng trên nền gạch. Thật kỳ cục khi mà những gì người ta hỏi hoặc nói với Charles dường như đều không quan trọng đối với cậu ta. Không có gì làm cậu ta sốc cả. Nhưng thay vì cảm thấy dễ nói chuyện với cậu ta hơn, chính phẩm chất này lại khiến cô thấy ớn lạnh và sợ hãi.

“Cậu đã tới Metcalf bao giờ chưa?” cô nghe thấy giọng mình vang lên qua vách ngăn.

“Chưa,” Bruno đáp lại. “Chưa, dù tôi lúc nào cũng muốn. Còn cô?”

Bruno nhấp cà phê ở cạnh lò sưởi. Anne ngồi trên ghế sô pha, đầu ngửa ra sau, khiến cho cổ họng trên cổ váy xếp nếp nhỏ xíu là thứ sáng nhất trên người cô lúc này. Anne như ánh sáng của tôi vậy, Bruno nhớ Guy từng nói thế. Nếu hắn có thể bóp cố cả Anne nữa thì Guy và hắn có thể thật sự ở bên nhau rồi. Bruno cau mày, bật cười, rồi di chuyển hai bàn chân.

“Có gì buồn cười vậy?”

“Chỉ đang nghĩ mà thôi,” hắn mỉm cười. “Tôi vừa nghĩ về một điều mà Guy vẫn luôn nói, về tính hai mặt của vạn vật. Cô biết đấy, tính tích cực và tiêu cực, sóng đôi bên nhau. Mọi quyết định đều có một luận điệu phản bác nó.” Đột nhiên, hắn nhận ra mình đang thở mạnh.

“Ý anh là mọi vấn đề đều có 2 mặt?”

“Ồ, không, như thế đơn giản quá!” Thỉnh thoảng, phụ nữ thật thô lỗ! “Con người, cảm xúc, tất cả! Nhân đôi! 2 người trong 1 người. Tức là còn có 1 người khác tương phản hoàn toàn với cô, như một phần không nhìn thấy của cô, ở đâu đó trong thế giới này và đang chờ đợi để tấn công cô.” Hắn phấn khích khi được nói lại những lời của Guy, dù hắn nhớ hồi nghe chúng, hắn không thích chút nào, vì Guy đã nói 2 người đó cũng là kẻ thù một mất một còn, ý Guy là anh và chính bản thân anh.

Anne chậm rãi ngẩng đầu khỏi lưng ghế sô pha. Nghe giống giọng điệu của Guy thật đấy, nhưng anh chưa từng nói vậy với cô. Anne nghĩ tới những bức thư không ký tên vào mùa xuân vừa rồi. Hẳn là Charles là người đã viết nó. Guy đã ám chỉ Charles khi anh nói rằng có ai đó đang phục kích mình. Không còn ai ngoài Charles có thể khiến Guy phản ứng dữ dội như vậy. Nhưng hiển nhiên Charles thuộc kiểu người khiến ta vừa căm ghét, vừa mê mẩn.

“Không phải lúc nào cũng liên quan đến thiện và ác, nhưng đó là cách nó thể hiện bản chất rõ nhất, trên phương diện hành động,” Bruno tiếp tục nói một cách hân hoan. “Tiện thể, tôi không được phép quên kể cho Guy về việc đưa 1.000 đô la cho một người ăn xin. Tôi luôn nói khi nhận được tiền của mình, tôi sẽ đưa 1.000 đô cho một người ăn xin. Tôi đã làm vậy nhưng cô nghĩ ông ta sẽ cảm ơn tôi sao? Tôi phải mất 20 phút để chứng minh cho ông ta thây rằng tiền này là tiền thật! Tôi đã phải rút 100 đô ra từ ngân hàng và đổi tiền lẻ cho ông ta xem! Rồi ông ta phản ứng như thể tôi bị điên vậy!” Bruno cúi xuống và lắc đầu. Hắn cứ nghĩ đó sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ, chỉ để rồi bị tên khốn ấy nhìn một cách chua chát vào lần gặp mặt tiếp theo - gã ta vẫn ăn xin trên chính góc phố cũ - vì hắn không đưa cho gã ta thêm 1.000 đô la nào nữa! “Mà như tôi đang nói...”

“Về thiện và ác,” Anne nói. Cô căm ghét cậu ta. Giờ thì cô đã hiểu rõ cảm xúc của Guy rồi. Nhưng cô chưa hiểu vì sao Guy lại khoan dung với cậu ta đến vậy.

“À. Phải rồi, điều đó là sự thể hiện bằng hành động. Chẳng hạn như những kẻ sát nhân. Guy nói rằng đẩy họ ra tòa sẽ không khiến họ trở nên tốt đẹp hơn. Mỗi người đều có tòa án lương tâm của riêng mình và nó đã trừng phạt bản thân chúng ta đủ rồi. Trên thực tế, đối với Guy, mọi người đều mang trong mình rất nhiều khả năng!” Hắn bật cười. Hắn say đến mức gần như không còn nhìn thấy rõ gương mặt của Anne nữa, nhưng vẫn muốn kể cho cô nghe tất cả những gì mà hắn và Guy từng trò chuyện, cho tới tận bí mật nhỏ bé cuối cùng mà hắn không thể kể cho ai.

“Những người không có lương tâm thì không thể tự trừng phạt bản thân, không phải sao?” Anne hỏi.

Bruno nhìn trần nhà. “Đúng vậy. Có vài người quá ngớ ngẩn để có lương tâm, một số khác thì quá xấu xa. Thường thì những kẻ ngớ ngẩn sẽ bị tóm. Nhưng nói đến 2 kẻ giết vợ của Guy và cha tôi.” Bruno cố tỏ ra thật nghiêm túc. “Cả 2 bọn họ hẳn đều phải là những người tương đối xuất sắc, cô không nghĩ thế sao?”

“Vậy là có lương tâm và không đáng bị bắt?”

“À, tôi không nói thế. Tất nhiên là không! Nhưng đừng nghĩ họ không phải chịu đựng đau khổ. Theo kiểu của họ!” Hắn lại bật cười, vì thật sự hắn quá say, không biết mình đang tiết lộ điều gì nữa. “Họ không phải chỉ là những tên điên, như người ta nói về kẻ giết vợ của Guy. Điều này cho thấy vốn hiểu biết của chính quyền về tội phạm học ít ỏi đến mức nào. Một tội ác như vậy chắc chắn đã được lên kế hoạch từ trước.” Bỗng dưng, hắn nhớ ra là mình không hề lên kế hoạch cho vụ đó, nhưng chắc chắn là hắn đã lên kế hoạch cho vụ giết cha mình, chỉ cần điều đó thôi là đủ chứng minh rõ ràng cho luận điểm của hắn rồi. “Có vấn đề gì không?”

Anne đặt các ngón tay lạnh băng lên trán. “Không có gì.”

Bruno pha một cốc rượu cho cô ở quầy rượu mà Guy đã xây trong một mặt bên của lò sưởi. Bruno muốn một quầy rượu hệt như vậy cho ngôi nhà của mình.

“Vì sao Guy lại bị xước xát trên mặt vào cuối tháng 3 vừa rồi?”

“Xước gì?” Bruno quay sang nhìn cô. Guy đã bảo hắn rằng cô không hề biết về các vết xước.

“Không chỉ là xước xát. Còn là các vết cắt sâu. Cả một vết bầm tím trên trán nữa.”

“Tôi không hề nhìn thấy chúng.”

“Anh ấy đã đánh nhau với cậu phải không?” Charles nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt lóe lên những tia sáng hồng kỳ dị. Anne chưa đủ dối trá để mỉm cười vào lúc này. Cô chắc chắn. Cô cảm thấy Charles sắp sửa băng qua phòng và tấn công mình, nhưng vẫn ánh mắt cô vẫn ghim thẳng vào cậu ta. Cô nghĩ nếu mình kể cho Gerard thì trận đánh nhau đó sẽ là bằng chứng cho thấy Charles biết trước về vụ giết người. Và rồi cô nhìn thấy nụ cười của Charles run rẩy thành hình trở lại.

“Không!” hắn bật cười. Hắn ngồi xuống. “Anh ấy kể là vì sao mà anh ấy bị xước xát như thế? Mà tôi không hề gặp anh ấy hồi tháng 3. Lúc ấy, tôi không ở trong thị trấn.” Hắn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy bụng mình không ổn lắm, không phải do những câu hỏi của Anne mà là do chính dạ dày của hắn. Giả sử hắn lại lên cơn lần nữa vào ngay lúc này. Hoặc sáng mai. Hắn không được phép bất tỉnh, không thể để Anne chứng kiến cảnh đó vào buổi sáng! “Tôi nên về sớm thôi,” hắn lầm bầm.

“Có vấn đề gì vậy? Anh không khỏe à? Trông anh hơi nhợt nhạt đấy.”

Anne không hề thấy thương cảm. Hắn có thể nhận ra điều đó qua giọng nói của cô. Có người phụ nữ nào thật sự thương cảm hắn đâu, ngoại trừ mẹ hắn ra? “Cảm ơn rất nhiều, Anne, vì... vì cả ngày hôm nay.”

Anne đưa hắn áo khoác, hắn loạng choạng đi ra cửa, nghiến chặt răng trong lúc sải những bước chân dài về phía chiếc ô tô của mình đang đậu cạnh vỉa hè.

Ngôi nhà tối om khi Guy trở về vào vài tiếng sau. Anh đi lại quanh phòng khách, nhìn thấy đầu thuốc lá bị nghiền nát trong lò sưởi, giá tẩu thuốc nằm xiêu vẹo ở chiếc bàn nhỏ, sự tàn tạ của cái gối trên ghế sô pha. Có một sự lộn xộn lạ thường mà không thể là do Anne, hoặc Teddy, hoặc Chris, hoặc Helen Heyburn gây ra. Không phải anh đã biết ngay từ đầu rồi sao?

Anh chạy lên phòng dành cho khách. Bruno không có ở đó, nhưng anh nhìn thấy một cuộn báo nhàu nát trên chiếc bàn đầu giường, đồng một xu và hai hào nằm cạnh đó. Ngoài cửa sổ, bình minh đang lên như bình minh hôm đó. Anh quay lưng về phía ấy và hơi thở nín lại của anh thoát ra như một tiếng nức nở. Anne có ý gì khi làm thế này với anh? Sao lại là bây giờ, ngay tại giai đoạn khó khăn như thế này - khi mà một nửa của anh còn ở Canada và nửa còn lại thì ở đây, mắc kẹt trong gọng kìm nghiến chặt của Bruno. Và cậu ta thì đang bị cảnh sát lần theo. Cảnh sát dường như đang cô lập anh! Nhưng Guy đã đi trước một bước. Anh sẽ không còn phải chịu đựng điều đó nữa.

Anh vào phòng ngủ và quỳ gối bên cạnh Anne, hôn đến khi cô tỉnh giấc trong hãi hùng và hoảng sợ, đến khi anh cảm thấy cánh tay cô ôm lấy mình. Anh vùi mặt vào lớp chăn mềm mại trên ngực cô. Có vẻ như một cơn bão đang gào rú, xoay vần xung quanh anh, xung quanh cả hai người họ. Anne là điểm lặng gió duy nhất, ở mắt bão. Nhịp thở của cô là dấu hiệu của nhịp đập bình thường độc nhất trong một thế giới điên rồ. Anh cởi đồ ra khi mắt vẫn nhắm chặt lại.

“Em nhớ anh,” là câu đầu tiên mà Anne nói.

Guy đứng ở gần chân giường với 2 tay đút trong túi áo choàng, nắm tay siết chặt lại. Cảm giác căng thẳng vẫn vẹn nguyên, mọi cơn bão dường như đều đang tụ tập lại trong tâm trí anh. “Anh sẽ ở lại đây 3 ngày. Em có nhớ anh không?”

Anne hơi nhỏm dậy khỏi giường. “Vì sao anh lại nhìn em như thế?”

Guy không trả lời.

“Em chỉ gặp cậu ta có 1 lần, Guy.”

“Vì sao em lại gặp cậu ta chứ?”

“Vì...” Má cô đỏ hồng lên hệt như chấm đỏ trên vai, Guy nhận ra. Râu của anh đã cào xước vai cô. Anh chưa từng nói chuyện với cô như vậy trước đây. Và thực tế là cô sắp trả lời anh một cách ôn hòa dường như chỉ khiến anh có thêm lý do để giận dữ. “Vì cậu ta ghé qua…”

“Lúc nào cậu ta cũng ghé qua hết. Cậu ta luôn gọi điện.”

“Vì sao?”

“Cậu ta đã ngủ lại đây!” Guy bật ra, rồi anh thấy Anne hơi giật mình qua cái cách đầu cô hơi ngẩng lên, lông mi khẽ rung rung.

“Phải. Tối hôm kia,” giọng nói bình tĩnh của cô thách thức anh. “Cậu ta tới chơi muộn, nên em đã mời cậu ta ngủ lại.”

Ở Canada anh đã từng nghĩ rằng Bruno có thể tán tinh Anne, đơn giản chỉ vì cô thuộc về anh, và Anne có thể khuyến khích cậu ta, đơn giản chỉ vì cô muốn biết những gì anh chưa kể cho cô. Dù Bruno sẽ không quá trớn, nhưng chỉ cần cậu ta chạm tay vào Anne, ý nghĩ rằng cô sẽ chấp thuận điều đó và lý do khiến cô chấp thuận nó, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ tra tấn anh rồi. “Và cậu ta cũng ở lại đây tối qua à?”

“Vì sao anh thấy khó chịu đến thế?”

“Vì cậu ta nguy hiểm. Và có phần điên rồ nữa.”

“Em không nghĩ đó là lý do anh khó chịu với cậu ta,” Anne vẫn nói bằng giọng chậm rãi và điềm tĩnh. “Em không biết vì sao anh lại biện hộ cho cậu ta, Guy. Em không biết vì sao anh không thú nhận rằng cậu ta là người viết bức thư gửi cho em và là kẻ đã khiến anh gần như phát điên hồi tháng 3.”

Guy cứng người lại với cảm giác tội lỗi muốn tự biện hộ cho bản thân. Biện hộ cho Bruno, anh nghĩ, lúc nào cũng biện hộ cho Bruno! Bruno chưa thú nhận đã gửi thư cho Anne, anh biết. Chỉ là Anne, cũng như Gerard, với nhiều sự kiện khác nhau, đang ghép các mảnh ghép lại. Gerard đã bỏ cuộc, nhưng Anne sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anne xử lý những miếng ghép vô hình và chính những miếng ghép ấy sẽ tạo nên bức tranh tổng thể. Nhưng cô chưa nhận ra nó. Nó sẽ cần thời gian, cộng thêm một chút thời gian để tra tấn anh nữa! Anh quay ra cửa sổ với một động tác nặng trĩu như đeo chì, chết lặng, chẳng buồn che mặt hay cúi đầu. Anh không thèm hỏi Anne xem cô và Bruno đã nói chuyện gì với nhau vào ngày hôm qua. Không hiểu sao anh có thể cảm nhận được những gì họ nói, biết chính xác Anne rằng đã biết được thêm bao nhiêu. Đột nhiên, anh cảm thấy có một khoảng thời gian trì hoãn được định sẵn trong sự tra tấn tinh thần này. Nó đã vượt quá xa mọi mong đợi hợp với lẽ thường, giống như thỉnh thoảng cuộc sống lại dành thêm thời gian cho một căn bệnh chết người vậy.

“Kể cho em nhé, Guy,” Anne nói nhẹ nhàng, giờ không còn là van nài anh nữa, giọng cô chỉ như một hồi chuông đánh dấu một thời kỳ khác. “Kể cho em nghe, được không anh?”

“Anh sẽ kể cho em,” Guy đáp lại. Mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khi nghe thấy mình nói ra câu đó, trong lòng anh là sự tin tưởng cộng với cảm giác nhẹ nhõm lấp đầy. Anh chắc chắn rằng Anne sẽ nhận ra điều này trên một nửa gương mặt nghiêng của anh, trong sự tồn tại của anh và trong cả suy nghĩ chia sẻ nó cùng cô của anh nữa, dù vào khoảnh khắc này, anh không thể rời mắt khỏi tia nắng đang chiếu lên bệ cửa sổ. Nhẹ nhõm, anh nghĩ thầm, rũ bỏ cả bóng tối và cảm giác nặng trĩu, không còn nặng nề nữa. Anh sẽ kể cho Anne.

“Guy, lại đây.” Cô chìa tay về phía anh, anh ngồi xuống cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng. “Em sắp có em bé,” cô nói. “Chúng ta hãy hạnh phúc nhé. Anh hạnh phúc chứ, Guy?”

Anh nhìn cô, đột nhiên cảm thấy muốn cười phá lên vì hạnh phúc, vì ngạc nhiên, vì sự rụt rè của cô. “Một đứa bé!” anh thì thầm.

“Chúng ta sẽ làm gì trong những ngày anh ở đây?”

“Từ khi nào thế, Anne?”

“Vào... chưa lâu đâu. Em đoán là tháng 5. Mai chúng ta sẽ làm gì?”

“Nhất định chúng ta sẽ đi thuyền. Nếu thời tiết không quá bất lợi.” Giọng điệu ngớ ngẩn, bí ẩn của anh lại khiến chính anh phải phì cười.

“Ôi, Guy!”

“Em khóc à?”

“Thật mừng khi nghe thấy anh cười!”