CHƯƠNG 45
Sáng Chủ nhật, Bruno gọi điện đến để chúc mừng anh được bổ nhiệm vào Hội đồng Alberta, nhân tiện hỏi xem liệu anh và Anne có thể tới dự bữa tiệc của cậu ta vào tối nay hay không. Giọng nói hãnh diện, tuyệt vọng của Bruno như đang thúc giục anh chúc mừng. “Chúng ta đang nói chuyện trên đường dây riêng của tôi, Guy. Gerard thì đã quay lại Iowa. Thôi nào, tôi chỉ muốn cho anh xem nhà mới của tôi thôi mà.” Rồi, “Cho tôi nói chuyện với Anne đi.”
“Anne vừa mới ra ngoài rồi.”
Guy biết vụ điều tra này đã kết thúc. Cảnh sát đã thông báo cho anh và Gerard cũng vậy, kèm theo lời cảm ơn.
Guy quay lại phòng khách nơi anh và Bob Treacher vừa ăn xong bữa sáng muộn. Bob đã bay về New York trước anh 1 ngày và Guy đã mời anh ta lại chơi vào dịp cuối tuần. Họ bàn về Alberta, những người họ làm cùng trong Hội đồng, địa hình, việc câu cá hồi và bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu họ. Guy phì cười trước một trò đùa được thuật lại bằng chất giọng Pháp lai Canada của Bob. Đó là một buổi sáng tháng 11 trong lành, đầy nắng. Khi Anne quay lại từ văn phòng tiếp thị của mình, họ định lái xe tới Long Island và ra khơi. Guy cảm thấy sung sướng và háo hức, thậm chí còn có phần trẻ con khi Bob cũng đi cùng họ. Bob tượng trưng cho Canada và công việc ở đó, dự án ấy đã đưa Guy vào một phần cuộc sống rộng lớn hơn mà Bruno không bao giờ có thể theo kịp. Và bí mật về đứa trẻ sắp chào đời khiến anh cảm thấy hào hiệp và công bằng, đi cùng với nó là một lợi thế kỳ diệu.
Đúng lúc Anne bước vào cửa, điện thoại lại reo vang. Guy đứng dậy, nhưng Anne đã nghe máy. Anh lơ đãng nghĩ rằng Bruno luôn biết chính xác thời điểm để gọi đến. Rồi anh ngờ vực khi lắng nghe cuộc trò chuyện bắt đầu chuyển hướng sang buổi đi thuyền chiều hôm đó.
“Vậy thì đi cùng nhé,” Anne nói. “Ồ, tôi đoán nếu cậu buộc phải mang theo thứ gì đó thì hãy mang theo bia là được.”
Guy thấy Bob đang trố mắt nhìn anh dò hỏi.
“Chuyện gì thế?” Bob hỏi.
“Không có gì.” Guy lại ngồi xuống.
“Đó là Charles. Anh sẽ không phiền lắm nếu cậu ta tới chứ, Guy?” Anne nhanh nhẹn băng qua phòng với túi thực phẩm. “Hôm thứ Năm cậu ta đã nói rằng muốn dong thuyền nếu chúng ta cũng đi, và em gần như đã mời cậu ta.”
“Anh không phiền đâu,” Guy nói, vẫn nhìn cô. Sáng nay, tâm trạng cô hớn hở, phấn khích, khó mà tưởng tượng nổi cô sẽ từ chối ai đó một điều gì, nhưng Guy biết không chỉ vì thế mà cô mời Bruno. Cô muốn thấy họ ở cạnh nhau lần nữa. Thậm chí trong một ngày như hôm nay mà cô cũng không đợi được. Guy cảm thấy sự chán ghét trong anh đang trào dâng, đến mức anh phải vội vàng tự dỗ dành bản thân rằng cô không nhận ra, cô không thể nhận ra và đằng nào thì cái đống hỗn độn vô vọng này là do chính anh gây ra cơ mà. Anh phải dập tắt được cảm giác chán ghét này, thậm chí có phải phủ nhận một sự thật hiển nhiên rằng Bruno sẽ lại khiến anh bực bội vào buổi chiều đi chăng nữa. Anh quyết tâm sẽ kiểm soát được bản thân trong cả ngày hôm nay.
“Anh có thể cần phải coi chừng thái độ của mình đấy, anh bạn,” Bob bảo Guy. Anh ta cầm cốc cà phê lên và uống hết một cách mãn nguyện. “À thì ít nhất anh không còn nghiện cà phê như hồi trước nữa. Sao nhỉ, hồi đó là 10 cốc một ngày à?”
“Gần như thế.” Không, anh đã bỏ cà phê hoàn toàn để cố ngủ, bây giờ anh ghét nó.
Họ dùng lại đón Helen Heyburn ở Manhattan, rồi băng qua cầu Triboro tới Long Island. Anh nắng mùa đông trong suốt như đang đông cứng lại trên bờ biển, yếu ớt rải xuống bãi biển nhợt nhạt và lấp lánh một cách bồn chồn trên những ngọn sóng nhấp nhô. Con thuyền Ấn Độ trông giống như một tảng băng trôi, Guy nghĩ, cái màu trắng kia mới mang đậm hương vị của mùa hè làm sao. Khi rẽ qua góc bãi đỗ xe, mắt anh tự động nhìn vào con xe mui trần màu xanh dương sáng rực rỡ của Bruno. Con ngựa trên vòng quay ngựa gỗ mà Bruno đã cưỡi, Guy nhớ Bruno nói nó có màu xanh hoàng gia và đó là lý do cậu ta mua chiếc xe này. Bruno đang đứng dưới mái hiên nhà chờ, anh nhìn thấy cả người cậu ta chỉ trừ cái đầu, chiếc áo khoác đen dài cùng đôi giày nhỏ, đôi tay đang đút vào túi áo, vẻ lo âu quen thuộc hiện diện trong bóng dáng của cậu ta.
Bruno nhấc túi bia lên và đi về phía ô tô với nụ cười e dè, nhưng dù đang ở xa, Guy vẫn có thế thấy cảm giác hồ hởi bị đè nén và đang sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Cậu ta đeo một chiếc khăn choàng màu xanh hoàng gia, tiệp màu với chiếc xe. “Chào, Guy. Tôi đã nghĩ mình phải cố gắng tới gặp anh ngay khi có thể.” Cậu ta liếc nhìn Anne xin giúp đỡ.
“Rất vui được gặp anh!” Anne nói. “Đây là anh Treacher. Còn đây là anh Bruno.”
Bruno chào anh ta. “Anh không thể tới dự bữa tiệc tối nay được sao, Guy? Nó là một bữa tiệc khá lớn đấy. Ý kiến của mọi người thế nào?” Nụ cười hy vọng của cậu ta trao cho cà Helen lẫn Bob.
Helen nói rằng mình bận, nếu không thì cô sẽ rất vui khi được đến dự. Liếc nhìn cô ta khi khóa cửa xe, Guy thấy cô ta dựa vào cánh tay của Bruno và đã đổi sang đi một đôi da lộn tự lúc nào. Bruno đưa cho Anne túi bia với vẻ chuẩn bị ra về.
Hàng lông mày hoe vàng của Helen nhíu lại bối rối. “Anh sẽ đi cùng chúng tôi chứ?”
“Tôi ăn mặc không phù hợp cho lắm,” Bruno phản đối một cách yếu ớt.
“À, có rất nhiều áo đi mưa trên boong mà,” Anne nói.
Họ phải chèo thuyền từ trên cầu cảng. Guy và Bruno lịch sự tranh cãi nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu nhường người kia chèo thuyền, cho tới khi Helen gợi ý cả hai cùng chèo. Guy vung mái chèo vừa sâu vừa dài, còn Bruno, ngồi cạnh anh trên tấm ván ở giữa, cẩn thận phối hợp. Guy có thế cảm nhận sự phấn khích cuồng loạn của Bruno đang tăng vọt khi họ chèo tới gần con thuyền Ấn Độ. Mũ của Bruno bay đi 2 lần, nên cuối cùng cậu ta đành đứng dậy và quẳng nó xuống biển một cách ngoạn mục.
“Đằng nào thì tôi cũng ghét mũ mà!” Cậu ta liếc nhìn Guy và nói.
Bruno không chịu mặc áo mưa, dù thỉnh thoảng lại có nước bắn vào buồng lái. Thời tiết quá nhiều gió để căng buồm. Con thuyền Ấn Độ đến được Sound là nhờ động cơ do Bob lái.
“Chúc mừng Guy!” Bruno hét lên với chất giọng nấc cụt đè nén và lè nhè mà Guy đã chú ý tới từ khi cậu ta nói chuyện sáng nay. “Chúc mừng, xin chào!” Cậu ta đột ngột hạ cái bình bạc đẹp đẽ, chạm khắc hoa quả xuống và mời Anne. Cậu ta giống như một cỗ máy mạnh mẽ, vụng về không tìm được đúng nhịp để khởi động. “Rượu Brandy Napoleon đấy. 5 sao.”
Anne từ chối, nhưng Helen, người đang cảm thấy lạnh, đã uống một ít, cả Bob cũng vậy. Dưới tấm vải dầu, Guy nắm bàn tay đeo găng của Anne và cố không nghĩ tới bất kỳ điều gì, kể cả về Bruno, về Alberta hay về biển. Anh không thể chịu được khi nhìn Helen, người đang khuyến khích Bruno, cũng như nhìn nụ cười lịch sự, có phần xấu hổ của Bob khi anh ta đứng trước bánh lái và nhìn thẳng về phía trước.
“Có ai biết bài hát ‘Sương mù, sương mù, mù sương’ không?” Bruno hỏi, hoa mỹ gạt nước ra khỏi ống tay áo. Rượu từ chiếc bình bạc đã khiến cậu ta rơi vào trạng thái say xỉn.
Bruno bối rối vì không ai muốn uống thêm loại rượu được chọn lọc đặc biệt của hắn, và cả bởi vì không ai trong số bọn họ muốn ca hát. Hắn ta càng thấy chán nản khi Helen nói “Sương mù, sương mù, mù sương” một cách đầy u ám. Hắn ta yêu “Sương mù, sương mù, mù sương.” Hắn ta muốn hát, la hét hoặc làm gì đó. Khi nào bọn họ mới có thể ở cạnh nhau như thế này thêm một lần nữa chứ? Hắn và Guy. Anne. Helen. Và bạn bè Guy. Hắn vặn người trên cái ghế trong góc, nhìn xung quanh, nhìn đường chân trời mảnh dẻ sau những con sóng dập dềnh, nhìn vùng đất đang nhỏ dần phía sau lưng. Hắn cố nhìn cả lá cờ ở trên đỉnh cột buồm, nhưng cái cột lắc lư lại làm hắn choáng váng.
“Một ngày nào đó Guy và tôi sẽ vòng quanh thế giới như một quả bóng bằng mica và thắt ruy băng quanh nó!” hắn tuyên bố nhưng chẳng ai đoái hoài.
Helen tán gẫu với Anne, có vẻ như đang ra dấu bằng tay để ám chỉ đến một quả bóng, còn Guy thì đang giải thích gì đó về động cơ với Bob. Bruno nhận thấy rằng khi Guy cúi người xuống, nếp nhăn trên trán anh sâu hơn, mắt anh thì trông vẫn buồn như thường lệ.
“Anh không nhận ra điều gì à?” Bruno lắc cánh tay của Guy. “Hôm nay anh phải nghiêm túc thế sao?”
Helen định nói gì đó về việc Guy lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng Bruno đã hét lên để bắt cô ta im lặng, vì cô ta chẳng biết gì về cái cách Guy nghiêm túc hay lý do anh làm vậy. Bruno duyên dáng cười đáp lại Anne, rồi lại giơ bình rượu ra mời.
Nhưng Anne vẫn không muốn uống thêm, cả Guy cũng vậy.
“Tôi đã đặc biệt mua nó cho anh đấy, Guy. Tôi nghĩ anh sẽ thích nó,” Bruno nói với chất giọng đầy tổn thương.
“Uống một ít đi, Guy,” Anne nói.
Guy cầm lấy và uống một ít.
“Chúc mừng Guy! Thiên tài, bạn hữu và cộng sự!” Bruno nói và uống theo anh. “Guy là một thiên tài. Các vị có nhận ra điều đó không?” Hắn nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên muốn mắng tất cả bọn họ là đồ đầu đất.
“Chắc chắn rồi,” Bob đồng tình nói.
“Vì anh là một người bạn lâu năm của Guy,” Bruno nâng bình rượu lên, “Tôi chúc mừng cả anh nữa!”
“Cảm ơn. Một người bạn rất lâu năm. Một trong những người bạn lâu năm nhất.”
“Bao lâu?” Bruno thách thức.
Bob liếc nhìn Guy và mỉm cười. “Khoảng 10 năm gì đấy.”
Bruno cau mày. “Tôi đã quen Guy cả đời,” hắn nói nhẹ nhàng, hăm dọa. “Hỏi anh ấy mà xem.”
Guy cảm thấy Anne đang cựa quậy để rút tay ra khỏi bàn tay siết chặt của anh. Anh thấy Bob cười khẽ, không biết phải lý giải ra sao. Mồ hôi làm trán anh lạnh băng. Sự bình tĩnh đã rời bỏ anh, như thường lệ. Vì sao lúc nào anh cũng nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được Bruno và cho cậu ta thêm một cơ hội nữa?
“Nói với anh ta rằng tôi là bạn thân nhất của anh đi, Guy.”
“Đúng vậy,” Guy nói. Anh nhận thức rõ về nụ cười mỉm đầy căng thẳng của Anne cũng như sự im lặng của cô. Không phải bây giờ cô đã biết tất cả rồi sao? Không phải cô chỉ đang đợi anh và Bruno nói hẳn ra trong những giây tiếp theo à? Đột nhiên, anh lại cảm thấy khoảnh khắc này giống hệt như lúc ở trong quán cà phê đó, vào buổi chiều tối thứ Sáu, khi anh nghĩ mình đã kế cho Anne tất cả những gì bản thân sắp làm. Anh nhớ ra là mình đã định kể cho cô. Nhưng sự thực là anh chưa kể, Bruno thì lại đang lởn vởn quanh anh, điều đó dường như chính là sự chỉ trích mạnh mẽ nhất cho sự trì hoãn của anh.
“Chắc chắn là tôi bị điên!” Bruno hét với Helen, người đang nhích dần ra xa khỏi hắn. “Đủ điên để đương đầu với cả thế giới và đánh bại nó! Những ai không nghĩ tôi sẽ chế ngự được thế giới này thì tôi sẽ xử lý riêng!” Hắn cười, dù biết rằng nụ cười ấy chỉ khiến những khuôn mặt mờ ảo xung quanh trở nên ngớ ngẩn và hốt hoảng hơn. Hắn muốn dọa cho đến khi bọn họ phải cười cùng hắn mới thôi. “Lũ khỉ!” hắn nói một cách vui vẻ.
“Cậu ta là ai thế?” Bob thì thầm hỏi Guy.
“Guy và tôi là siêu nhân!” Bruno nói.
“Anh là siêu bợm rượu,” Helen nhận xét.
“Không phái!” Bruno vật vã quỳ gối đứng dậy.
“Charles, bình tĩnh lại đi!” Anne bào hắn, nhưng cô cũng mỉm cười, Bruno toe toét đáp lại.
“Tôi coi thường cái cách cô ta nói về thói uống rượu của tôi!”
“Anh ta đang nói về chuyện gì vậy?” Helen gặng hỏi. “2 người đã ăn cú lớn trên thị trường chứng khoán à?”
“Thị trường chứng khoán, cái...!” Bruno dừng lại, nghĩ tới cha mình. “À ha! Tôi là người Texas! Mãi mãi đi vòng quay ngựa gỗ ở Metcalf, đúng chứ Guy?”
Chân Guy giật lên, nhưng anh không đứng dậy và cũng không nhìn Bruno.
“Được rồi, tôi sẽ ngồi xuống,” Bruno bảo anh. “Nhung anh làm tôi thất vọng. Anh làm tôi thất vọng khủng khiếp!” Bruno lắc cái bình trống không của mình rồi quẳng nó qua boong.
“Anh ta đang khóc,” Helen nói.
Bruno đứng dậy và ra khỏi buồng lái, lên boong. Hắn muốn tránh xa bọn họ, kể cả Guy.
“Anh ta đang đi đâu thế?” Anne hỏi.
“Cứ để cậu ta đi,” Guy thì thầm, cố châm một điếu thuốc lá.
Rồi có tiếng bõm, Guy biết Bruno đã ngã qua boong. Guy chạy ra khỏi buồng lái trước khi bất kỳ ai kịp lên tiếng.
Guy chạy ra đuôi tàu, cố cởi áo khoác ra. Anh cảm thấy cánh tay mình bỗng bị khóa lại phía sau. Khi quay người lại, anh đâm thẳng vào mặt Bob rồi nhảy khỏi boong tàu. Rồi những giọng nói và chuyển động ngừng lại, một khoảnh khắc tê liệt đau đớn xuất hiện trước khi cơ thể anh bắt đầu ngoi lên khỏi mặt nước. Anh chầm chậm cởi áo khoác ra, như thể nước lạnh tới mức chỉ cảm giác đau đớn thôi cũng đã đủ để làm anh tê cứng. Anh ngoi lên cao và thấy đầu của Bruno đang ở rất xa, như một tảng đá đầy rêu chìm một nửa dưới mặt nước.
“Anh không thể tới chỗ cậu ta đâu!” Giọng Bob rống lên, bị cắt ngang khi một con sóng vỗ vào tai anh.
“Guy!” Bruno gọi vọng lại từ biển, tiếng rên rỉ như thể sắp chết.
Guy chửi thề. Anh có thể tới chỗ cậu ta. Bơi 10 sải tay, anh lại ngoi lên. “Bruno!” Nhưng anh không thể thấy cậu ta nữa.
“Ở đằng kia, Guy!” Anne chỉ tay từ phía đuôi con thuyền Ấn độ.
Guy không thể nhìn thấy cậu ta, nhưng anh vẫn bơi dựa theo những gì mình nhớ. Khi tới chỗ đó rồi, anh dang rộng cánh tay để dò dẫm, các đầu ngón tay liên tục tìm kiếm. Nước làm anh chậm lại. Anh lúc này giống như đang di chuyển trong một cơn ác mộng vậy. Giống hệt trên bãi cỏ ấy. Anh ngoi lên dưới con sóng và uống một ngụm nước biển. Con thuyền Ấn Độ lúc này đã ở một chỗ khác, đang quay đầu. Vì sao họ lại không chỉ chỗ cho anh? Mấy người đó không quan tâm!
“Bruno!”
Có lẽ cậu ta đang ở sau một trong những ngọn sóng dập dềnh kia thôi. Anh đập mạnh tay, nhưng bỗng nhận ra mình không còn phương hướng nữa. Một con sóng đập vào đầu anh. Anh chửi rủa biển cả khổng lồ và xấu xí. Người bạn của anh, người anh em của anh đang ở đâu?
Anh lại lặn xuống sâu hơn, dang cơ thể dài thượt của mình ra hết mức có thể. Nhưng giờ đây dường như chẳng có gì ngoài sự trống rỗng, xám xịt và im lìm đang lấp đầy cả không gian mà trong đó anh chỉ là một thực thể nhỏ bé. Cảm giác cô đơn không sao chịu nổi ép chặt lấy anh, chỉ chực nuốt chửng tính mạng anh. Anh căng mắt ra trong vô vọng. Quang cảnh xám xịt bỗng chuyển thành một sàn nhà nhấp nhô màu nâu.
“Mọi người có tìm được cậu ta không?” anh thốt lên, nhỏm dậy. “Mấy giờ rồi?”
“Nằm im đi, Guy,” giọng Bob nói.
“Anh ta chìm rồi, Guy,” Anne nói. “Bọn em đã nhìn thấy.”
Guy nhắm mắt lại và khóc nức nở.
Anh nhận thức được rằng, từng người một, tất cả bọn họ đều ra khỏi phòng ngủ và bỏ anh lại, kể cả Anne.