← Quay lại trang sách

- II -

Họ có phải là những quan toà không?

Người đàn bà to béo hỏi khi ba người ra về.

- Đấy là những thẩm phán - Maigret nói chữa lại.

- Cũng thế thôi, đúng không?

Sau cái huýt sáo miệng mụ nói tiếp:

- Họ làm như đây là một vụ rất quan trọng! Ông ấy có đúng là một thầy thuốc không?

Maigret không biết. Có thể nói là ông không muốn biết ngay lúc này. Ông sống trong thời điểm hiện tại với sự cảm nhận những sự việc hiện hữu đã tồn tại từ trước đó. Ông biện lý, có người thẩm phán và viên lục sự đi theo, đang dò từng bước vì sợ bẩn giày.

Chiếc sà lan De Zwarrte Zwaan nổi bật dưới ánh mặt trời. Anh chàng người fla-măng đang đứng bên bánh lái nhìn về phía Maigret và vợ anh ta, trẻ như một cô gái nhỏ, tóc vàng nhạt gần như trắng, đang cúi xuống chiếc nôi để thay tã lót cho con.

Tiếng xe hơi đang chạy trên bến cảng và nhất là tiếng cần cẩu của chiếc sà lan Poitou đang xúc cát vẫn ầm ĩ. Tuy nhiên người ta vẫn còn nghe được tiếng chim hót và tiếng sóng vỗ bờ.

Ba kẻ lang thang vẫn đứng cách xa, chỉ có người phụ nữ to béo đi theo ông cảnh sát trưởng. Chiếc áo của mụ chắc hẳn trước kia màu đỏ thì nay đã trở thành màu hồng nhạt

- Chị tên là gì?

- Léa. Người ta thương gọi tôi Léa béo phị.

Cái đó làm mụ bật cười rung cả bộ ngực núng nính của mình.

- Đêm hôm qua chị ngủ ở đâu?

- Tôi nói rồi.

- Không có ai nằm bên chị chứ?

- Chỉ có Dédé, anh chàng bé nhất đang đứng quay lưng lại kia kìa.

- Đó là bạn thân của chị ư?

- Chúng tôi đều là bạn thân của nhau cả.

- Chị chỉ ngủ dưới gầm cầu ấy thôi ư?

- Đôi lúc tôi cũng chuyển chỗ... ông muốn tìm hiểu gì đấy nhỉ?

Maigret đang nghĩ đến những đồ vật hỗn tạp góp thành tài sản của thầy thuốc. Ông cảm thấy dễ chịu khi các nhân viên của tòa án đã ra về. Tranh thủ thời gian, ông lục tìm trong đống tài sản ấy. Ông thấy dưới đám giẻ rách một chiếc chảo rán, một cặp lồng, một chiếc thìa và một chiếc nĩa.

Sau đó ông thấy một cặp kính mắt gọng bằng thép, một mắt đã rạn nứt và tất cả đang lấp lánh dưới mắt ông.

- Ông ấy chỉ dùng nó để đọc - Léa béo phị giải thích.

Maigret nhìn chằm chằm vào mụ ta.

- Cái đáng ngạc nhiên là tôi không thấy...

Không để ông nói hết lời, mụ đến sau một tảng đá cách đó chừng hai mét lấy ra một chiếc chai còn chừng nửa lít rượu vang màu hoa cà.

- Chị đã uống rồi ư?

- Vâng. Tôi sẽ uống cho hết. Nó sẽ hỏng nếu để chờ ông thầy thuốc về.

- Chị uống lúc nào?

- Đêm qua, sau khi xe cứu thương chở ông ấy đi...

- Chị không lấy gì của ông ta chứ?

Vẻ mặt nghiêm trang, mụ nhổ nước bọt xuống đất.

- Tôi thề đấy!

Ông tin mụ ta. Ông biết, theo kinh nghiệm, thì những kẻ lang thang không ăn cắp của nhau. Họ chỉ ăn cắp của những kẻ thuộc nhóm khác.

Ở đảo Saint-Louis trước mặt, các cửa sổ đều để ngỏ và qua một ô cửa sổ, người ta thấy một phụ nữ đang chải đầu trước bàn trang điểm.

- Chị có biết ông ta mua rượu ở đâu không?

- Nhiều lần tôi thấy ông ta đến một quán rượu trên phố Eve-Maria... Phố này cũng gần đây...

- Ông thầy thuốc đối với những kẻ khác ra sao? Để làm hài lòng Maigret, mụ suy nghĩ.

- Tôi không biết... Tôi thấy ông ấy không phân biệt...

- Ông ta có kể chuyện mình bao giờ không?

- Chẳng ai nói cả... Chỉ khi quá say thì người ta mới nói...

- Ông ta không bao giờ quá chén ư?

- Không bao giờ...

Trong đống giấy báo cũ dùng làm đệm nằm, Maigret tìm thấy một con ngựa nhỏ bằng gỗ sơn đỏ đã gãy một chân, ông không mấy ngạc nhiên về vật này. Cả mụ Léa cũng vậy.

Một người đàn ông đang đi về phía chiếc sà lan của người fla-măng. Hai tay người ấy xách hai giỏ thực phẩm, một giỏ có một chiếc bánh gối và một mớ tỏi tây thò ra ngoài.

Đó là người em trai, không nghi ngờ gì nữa, vì anh ta giống Jef Van Houtte, có điều là trẻ hơn nhiều. Anh ta mặc một chiếc quần bằng vải xanh và một chiếc áo hàng dệt kim cổ sọc trắng. Khi xuống đến sà lan, anh ta nói chuyện với anh trai và nhìn về phía ông cảnh sát trưởng.

Maigret bảo mụ Léa:

- Không được động vào vật gì... Có thể tôi còn cần đến chị. Nếu chị biết một điều gì đó...

- Tôi ăn vận như thế này mà đến văn phòng ông ư?

Cái đó làm mụ bật cười. Chỉ tay vào chai rượu, mụ hỏi:

- Tôi có thể uống hết được không?

Gật đầu thay vì trả lời rồi ông đến gặp Lapointe có một viên cảnh sát mặc đồng phục đi theo. Ông ra lệnh cho người mới đến canh gác số tài sản của thầy thuốc cho đến khi có người của phòng căn cước của toà án tới.

Sau đó, cùng với Lapointe, ông tới chiếc sà lan De Zwarrte Zwaan.

- Anh là Hubert Van Houtte ư?

Người em trai nhút nhát hơn người anh, không nói mà chỉ gật đầu.

- Đêm qua anh đi khiêu vũ, đúng không?

- Việc ấy có gì là xấu?

Anh ta nói với giọng đều đều, Maigret và Lapointe phải ngẩng đầu lên để nghe cho rõ.

- Anh đến quán nhảy nào?

- Một quán ở gần Bastille... Một phố nhỏ có hàng chục quán như vậy. Tôi vào quán Chez Léon.

- Anh quen biết quán này ư?

- Tôi thường vào đấy.

- Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra ư?

- Tôi chỉ biết sau khi anh tôi nói lại.

Một ống khói bằng đồng bắt đầu nhả khói. Người phụ nữ và đứa trẻ đi vào khoang tàu.

- Khi nào thì chúng tôi có thể đi tiếp được?

- Có thể là chiều nay... Khi ông thẩm phán tới lấy chữ ký vào biên bản của anh trai anh.

Hubert Van Houtte ăn vận sạch sẽ, tóc vàng nhạt, da hồng hào.

Một lát sau, Maigret và Lapointe lên bến cảng Célestins, tới phố Eve-Maria, tìm một quán rượu có biển đề “Turin nhỏ”. Ông chủ, tay áo sơ-mi xắn lên, đứng trước cửa. Trong quán vắng khách.

- Chúng tôi có thể vào được không?

Chủ quán đứng tránh sang một bên, ngạc nhiên khi thấy những người này bước vào quán mình. Quán rượu khá nhỏ, ngoài quầy hàng chỉ kê được ba chiếc bàn cho khách. Tường sơn màu xanh lá cây. Từ trần nhà treo những dây xúc-xích, lạp-xường và những gói pho-mát màu vàng.

- Tôi có thể phục vụ gì cho các ông?

- Rượu vang...

- Vang Chianti chứ?

Đã phải nghe giọng fla-măng của Jef Van Houtte, bây giờ Maigret phải nghe giọng Ý của ông chủ quán.

Ông ta lấy một chai rượu dưới quầy hàng rót vào cốc, mắt vẫn tò mò nhìn hai người.

- Ông biết một kẻ lang thang biệt hiệu là thầy thuốc không?

- Ông ấy ra sao rồi? Tôi hy vọng là ông ấy không chết.

- Ông biết chuyện này rồi ư? - Maigret hỏi.

- Tôi biết là đã có chuyện gì xảy ra với ông ấy đêm qua.

- Ai nói với ông?

- Sáng nay một kẻ lang thang...

- Người ta nói với ông thế nào?

- Đã có một cuộc lộn xộn ở gầm cầu Marie, và một chiếc xe cứu thương đã tới mang ông thầy thuốc đi

- Có thế thôi ư?

- Người ta nói chính những người chở sà lan vớt ông ấy từ dưới sông lên...

- Ông thầy thuốc đã mua rượu ở đây ư?

- Thường là như vậy...

- Ông ta uống nhiều không?

- Khi có tiền thì hai lít một ngày...

- Ông ta kiếm tiền bằng cách nào?

- Cũng như mọi người thôi... Bốc vác hàng hoá ở chợ Halles hoặc các chợ khác... Hoặc đeo biển quảng cáo đi trên đường phố... Với ông ấy, tôi có thể bán chịu được...

- Tại sao?

- Vì ông ấy không phải là kẻ lang thang như những ngươi khác... Ông ấy đã cứu sống vợ tôi...

Người ta thấy một phụ nữ cũng béo nhưng nhanh nhẹn hơn mụ Lea đang lúi húi trong bếp.

- Ông nói gì về tôi đấy?

- Tôi kể rằng ông thầy thuốc...

Và người vợ chủ quán bước ra, lau tay vào miếng tạp dề trước ngực.

- Có đúng là có người muốn giết ông ấy không? Các ông là cảnh sát ư? Các ông có tin là ông là ông ta sẽ sống không?

- Chưa biết chắc - ông cảnh sát trưởng trả lời một cách mơ hồ - Ông ta đã cứu sống bà như thế nào?

- Nếu hai năm trước đây, nhìn thấy tôi thì các ông không thể nhận ra được... Người tôi có những vết sần sùi và mặt tôi đỏ như một miếng thịt sống... Cái đó kéo dài nhiều tháng... ở bệnh viện người ta điều trị cho tôi bằng những thứ kem bôi vào người mà mùi của chúng rất khó chịu khiến tôi cũng chán ngán cho bản thân mình. Tôi có ăn nhưng không thấy ngon miệng. Người ta cũng tiêm cho tôi nữa...

Chủ quán gật đầu xác nhận.

- Một hôm ông thầy thuốc tới quán chúng tôi và ngồi chỗ gần cửa ra vào. Nghe thấy tôi than phiền với bà hàng rau, ông ấy nhìn tôi một cách chăm chú. Sau khi uống cạn một cốc rượu vang, ông ấy nói:

- Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho bà được.

Tôi hỏi ông ấy có phải là bác sĩ không thì ông ấy cười.

- Người ta không thể tước bỏ quyền chữa bệnh của tôi được - Ông ấy lẩm bẩm.

- Ông ta đã cho bà một đơn thuốc ư?

- Không. Ông ấy bảo tôi đưa cho ông ấy một ít tiền, hai trăm frăng, nếu tôi nhớ rõ, và tự ông ấy đi mua những viên thuốc ở cửa hiệu bào chế.

- Trước mỗi bữa ăn bà uống một viên với nước ấm... Sáng và chiều bà tắm rửa bằng nước có pha muối...

Có tin hay không thì tuỳ các ông, nhưng hai tháng sau đó da dẻ tôi trở lại bình thường như các ông đang thấy đây...

- Ông ta có chữa bệnh cho ai ngoài bà không?

- Tôi không biết. Ông ấy là người ít nói.

- Hàng ngày ông ta vẫn tới đây chứ?

- Hầu như hàng ngày... để mua hai lít rượu...

- Ông ta sống một mình ư? Ông bà có thấy ông ta thường đi với ai nữa không?

- Không...

- Ông ta không nói với ông bà rằng ông ta là ai, trước kia sống ở đâu ư?

- Tôi chỉ biết ông ấy có một con gái nhỏ... Chúng tôi cũng có một cháu gái đang đi học. Một hôm, khi nó ngạc nhiên nhìn ông ấy, ông ấy nói:

- Đừng sợ... Ta cũng có một người con gái như cháu...

Lapointe có ngạc nhiên khi thấy Maigret quá chú ý đến câu chuyện ít quan trọng của kẻ lang thang này không? Trên mặt báo, người ta chỉ nói chuyện này bằng một vài dòng thôi.

Vì còn trẻ quá nên Lapointe không biết trong đời cảnh sát của ông, đây là lần đầu tiên, Maigret thấy người ta muốn giết một kẻ lang thang.

- Tôi phải trả ông bao nhiêu?

- Xin mời các ông một cốc nữa. Chúng ta uống để chúc sức khoẻ cho ông thầy thuốc.

Họ uống cốc thứ hai. Người chủ quán từ chối nhận tiền. Sau đó họ vượt cầu Marie. Một vài phút sau họ đi dưới cổng vòm màu xám của Bệnh viện Thượng đế. Họ phải nói chuyện rất lâu với một phụ nữ đứng sau một ô cửa nhỏ.

- Ông không biết tên người bệnh ư?

- Tôi chỉ biết ở ngoài bến cảng người ta gọi ông ta là thầy thuốc và người ta đã chuyển ông ta tới đây đêm qua.

- Đêm qua tôi không làm việc. Người ấy đang nằm ở khoa nào?

- Tôi không biết... Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho bác sĩ nội khoa, ông ấy không nói gì đến việc phải giải phẫu cả.

- Ông có biết tên bác sĩ nội khoa ấy không?

- Không.

Người phụ nữ ấy giở một cuốn sổ và lật một vài trang và cầm lấy ống nói.

- Xin cho biết tên ông.

- Cảnh sát trưởng Maigret...

Người phụ nữ nói vào máy:

- Cảnh sát trưởng Maigret...

Chừng mười phút sau, người ấy nói với vẻ làm ơn cho Maigret:

- Bây giờ ông lên cầu thang C... Lên lầu ba... Ông tìm bà y tá trưởng ở đấy...

Họ gặp những y tá, bác sĩ trẻ và bệnh nhân vận đồng phục trong phòng bệnh kê chật giường nằm.

Lên lầu ba, họ phải đợi bà y tá trưởng một lúc lâu. Bà ta đang từ chối yêu cầu của hai người đàn ông:

- Tôi không thể làm gì được - Cuối cùng bà ta nói - Các ông hãy gặp ban Giám đốc. Tôi không đề ra những qui tắc ấy...

Họ đi, miệng lầu bầu những lời khó chịu. Bà y tá trưởng quay sang Maigret.

- Các ông là ai mà muốn gặp kẻ lang thang ấy?

- Cảnh sát trưởng Maigret... - Ông nhắc lại.

Bà y tá trưởng lục tìm trong trí nhớ. Cái tên đó không nói lên điều gì với bà cả. Ở đây người ta sống trong một thế giới khác, thế giới của những căn phòng có đánh số, những chiếc giường có treo những tấm bảng ghi những ký hiệu bí mật.

- Người ấy thế nào rồi?

- Tôi cho rằng giáo sư Magnin đang săn sóc cho hắn...

- Ông ấy đang mổ ư?

- Ai nói với ông về chuyện mổ xẻ?

- Tôi không biết... Tôi cho rằng...

Lúc này ông cảm thấy khó chịu và hỏi thêm:

- Bà ghi sổ cho người ấy với cái tên nào?

- Căn cứ vào thẻ căn cước của hắn.

- Bà đang giữ tấm thẻ ấy chứ?

- Tôi có thể cho ông xem.

Bà ta vào một văn phòng nhỏ ngăn bằng những tấm kính ở cuối hành lang và lấy ra một giấy căn cước nhàu bẩn hãy còn ẩm do nước sông Seine.

Họ: Keller.

Tên: Francois, Marie, Flórentin.

Nghề nghiệp: nhặt giẻ rách.

Nơi sinh: Mulhouse, Hạ lưu sông Rhin...

Theo tài liệu này thì người ấy đã sáu mươi ba tuổi và nơi cư trú ở Paris là quảng trường Maubert, nơi mà viên cảnh sát trưởng biết rõ đâylà nơi trú ngụ của dân lang thang.

- Người ấy đã tỉnh chưa?

Bà y tá trưởng muốn lấy lại tấm thẻ căn cước nhưng Maigret đã cho vào túi mình. Bà ta càu nhàu:

- Không được... Đây là nguyên tắc...

- Keller nằm trong một phòng riêng chứ?

- Còn gì nữa đây?

- Bà dẫn tôi tới gặp ông ta...

Bà y tá trưởng ngập ngừng, sau đó phải nhượng bộ.

- Dù sao ông cũng phải nói chuyện với giáo sư...

Bà y tá trưởng mở cửa phòng thứ ba trong đó có hai hàng giường đã có người. Hầu hết các bệnh nhân đều nằm dài, mắt mở to; hai hoặc ba người ở cuối phòng đang đứng nói chuyện nhỏ với nhau.

Bên một chiếc giường ở giữa phòng hàng chục nam nữ thanh niên mặc blu trắng, đội mũ vải trắng đứng quanh một người cao tuổi, cũng mặc đồ trắng đang lên lớp cho họ.

- Ông thấy rõ giáo sư đang bận. Ông không thể nói chuyện với ông ấy vào lúc này được.

Tuy nhiên bà ta cũng chạy đến, nói nhỏ vào tai giáo sư câu gì đó. Ông giáo sư nhìn về phía Maigret rồi tiếp tục bài giảng của mình.

- Giáo sư sẽ tiếp ông sau đây một vài phút. Ông ấy yêu cầu ông ngồi chờ trong văn phòng...

Bà y tá trưởng dẫn họ tới đấy. Căn phòng không rộng và chỉ có hai chiếc ghế. Trên bàn giấy, trong một chiếc khung bằng bạc là một tấm ảnh một người phụ nữ và ba đứa trẻ chụm đầu vào nhau.

Maigret ngập ngừng nhưng sau đó ông cũng đổ tàn thuốc trong tẩu vào cái gạt tàn đầy những đầu mẩu thuốc lá và nhồi một tẩu thuốc mới.

- Xin lỗi vì đã để ông phải đợi, ông cảnh sát trưởng... Khi bà y tá trưởng báo tin rằng ông có mặt ở đây tôi đã hơi ngạc nhiên... Dù sao...

Có phải ông giáo sư muốn nói dù sao đây cũng là vấn đề của một kẻ lang thang không? Không phải như vậy.

- Đây cũng là một vụ không đáng kể. Tôi nghĩ như vậy có đúng không?

- Tôi chưa biết gì hết và tôi muốn ông làm rõ vấn đề.

- Một vết thương trên đầu, rất rõ ràng. Chắc chắn người giúp việc của tôi đã nói với ông sáng nay...

- Lúc ấy chưa chụp X quang sọ não.

- Bây giờ thì xong rồi... May mắn là óc không việc gì.

- Vết thương đó là do một cú ngã ở bến cảng ư?

- Không phải... Người ấy đã bị đánh vào đầu bởi một vật nặng như búa hoặc mỏ-lết hoặc như cái đòn bẩy tháo lốp xe hơi chẳng hạn.

- Cú đánh làm cho người ấy ngất đi ư?

- Nạn nhân bị mê sảng. Cơn mê sảng có thể sẽ kéo dài nhiều ngày. Nhưng người ấy có thể chợt tỉnh lại vào lúc nào đó...

Trước mắt của Maigret đã có hình ảnh về nơi trú ẩn của thầy thuốc, về dòng nước đục ngầu chảy mạnh kéo kẻ lang thang đi một vài mét và ông nhớ lại lời nói của chủ sà lan người fla-măng.

- Xin phép được hỏi ông kỹ hơn... ông nói rằng ông ta đã bị đánh vào đầu... Một cú thôi ư?

- Tại sao ông lại hỏi như vậy?

- Cái đó rất quan trọng...

- Thoạt nhìn thì tưởng rằng người ấy đã bị đánh nhiều cú...

- Tại sao?

- Vì trên người nạn nhân có nhiều vết thương: tai bị rách, mặt có những vết rách sâu... Người ta đã cạo râu cho ông ta, những vết thương nhìn rõ hơn...

- Và ông kết luận...?

- Vụ này xảy ra ở đâu?

- Dưới gầm cầu Marie.

- Sau một trận ẩu đả ư?

- Hình như không phải như vậy. Vào lúc bị đánh vào đầu thì người này đang ngủ...

- Sau khi khám nghiệm thì ông thấy thế nào?

- Tôi đã gần như tin chắc... Sau khi ông nói, thì tôi hiểu rõ do đâu mà có những vết thương ở tai, ở mặt... Người ta thấy nạn nhân trên sông Seine, đúng không?... Những vết thương thứ yếu ấy là do người ta đã đẩy nạn nhân lăn trên mặt đá lát từ đầu dốc xuống mặt nước của bến cảng. Ở đấy có cát, phải không?

- Người ta đang bốc dỡ một sà lan cát lên bờ cách đó một vài mét.

- Tôi đã thấy cát trong các vết thương.

- Theo ông thì thầy thuốc...

- Ông nói gì?- Giáo sư Magnin ngạc nhiên hỏi lại.

- Ngoài bến cảng người ta gọi ông ta như vậy... Có thể trước kia ông ta là bác sĩ...

Đây là người bác sĩ đầu tiên sau ba mươi năm Maigret tìm thấy dưới gầm cầu. Trước đó ông cũng đã bỏ công tìm kiếm một giáo sư hoá học của một trường trung học của một tỉnh và một vài năm sau, một phụ nữ biểu diễn ngựa trong rạp xiếc đã phát hiện ra ông này.

- Tôi tin chắc rằng một hoặc những kẻ tấn công đã đánh ông ta lúc đang ngủ...

- Một người đánh thôi vì chỉ có một vết thương...

- Đúng thế... Ông ta đã bất tỉnh nhân sự tới mức là người ta tưởng ông đã chết...

- Cái đó có thể chấp nhận được.

- Đáng lẽ mang xác chết đi thì người ta lại đẩy nó xuống sông...

Ông giáo sư chăm chú lắng nghe, vẻ suy nghĩ.

- Lập luận đó có đứng vững không?- Maigret hỏi.

- Hoàn toàn đúng.

- Về mặt y học mà nói thì một khi đã bị dòng nước cuốn đi, người ấy có thể kêu lên không?

Ông Magnin gãi đầu.

- Ông hỏi tôi quá nhiều, tôi không thể trả lời một cách chính xác được... Tôi không tin vào điều không có thể... Dưới tác dụng của nước lạnh...

- Người ấy có thể tỉnh lại ư?

- Không nhất thiết như vậy... Những bệnh nhân trong khi mê sảng cũng nói, cũng cựa quậy tay chân... Có thể cho rằng...

- Ông ta không nói gì khi ông khám những vết thương ư?

- Có những lúc người ấy rên rỉ.

- Người ta nói rằng khi được vớt từ dưới nước lên thì ông ta mở mắt, có thể như vậy được không?

- Cái đó cũng không chứng minh được điều gì cả... Tôi cho rằng ông muốn nhìn thấy người ấy... Ông đi theo tôi...

Ông giáo sư dẫn viên cảnh sát trưởng đến trước cánh cửa thứ ba và bà y tá trưởng nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên cộng thêm vẻ không tán thành.

Những bệnh nhân nằm trên giường đưa mắt nhìn theo họ cho tới lúc cả hai người dừng bước trước một giường bệnh.

- Ông không nhìn thấy nhiều lắm...

Đúng thế, người ta chỉ nhìn thấy băng quấn trên đầu và trên mặt kẻ lang thang. Chỉ nhìn thấy cặp mắt, lỗ mũi và cái miệng của người ấy.

- Tỷ lệ phần trăm qua khỏi là bao nhiêu?

- Bảy mươi phần trăm... Có thể nói là tám mươi, vì tim người này rất khoẻ.

- Xin cảm ơn ông...

- Chúng tôi sẽ báo tin khi ông ta tỉnh lại... Xin ông để lại số điện thoại cho bà y tá trưởng của chúng tôi...

Thật là dễ chịu khi ra khỏi bệnh viện nhìn thấy mặt trời, những người qua lại, chiếc xe buýt màu vàng chở khách du lịch đang đậu trước cổng nhà thờ Notre-Dame.

Maigret, tay chắp sau lưng, đi mà không nói năng gì cả. Biết sếp đang suy nghĩ, Lapointe tránh gợi chuyện ông.

Họ đi qua cổng Sở cảnh sát, vào cầu thang lớn mà ánh mặt trời làm người ta thấy rõ nó đầy bụi và cuối cùng vào văn phòng của cảnh sát trưởng.

Maigret mở to các cánh cửa sổ và đưa mắt nhìn những chiếc sà lan nối đuôi nhau xuôi theo dòng sông Seine.

- Phải cử một người nào đó lên trên kia để xem xét công việc...

"Trên kia" tức là phòng căn cước, những chuyên gia, những kỹ thuật viên.

- Tốt nhất là dùng một chiếc xe tải con để chở các thứ ấy về đây.

Ông không ngại những kẻ lang thang ăn cắp đồ vật của thầy thuốc mà ông sợ những đứa trẻ ăn cắp vặt.

- Còn anh, anh tới Sở Công chính... Không cần thiết kê tất cả những chiếc xe bốn trăm lẻ ba... Chỉ ghi những chiếc số xe có hai con số chín... Anh kiếm thêm người xem chủ của những chiếc xe ấy là ai...

- Rõ, thưa sếp...

Khi còn lại một mình, Maigret xếp lại những chiếc tẩu, đọc những tài liệu xếp đống trên mặt bàn. Ông ngập ngừng, khi đẹp trời như thế này mà lại đi ăn hiệu ở quảng trường Dauphin, cuối cùng ông quyết định về nhà.

***

Đây là lúc ánh sáng tràn ngập phòng ăn. Bà Maigret mặc một chiếc áo in hoa màu hồng làm ông nghĩ đến chiếc áo cũng màu ấy của mụ Léa béo phị.

Vừa suy nghĩ ông vừa dùng món gan bò thì bà vợ hỏi:

- Ông đang nghĩ gì vậy?

- Về kẻ lang thang của tôi...

- Kẻ lang thang nào?

- Một người trước kia có thể là một bác sĩ...

- Người ấy đã làm gì?

- Theo tôi biết thì ông ta không làm gì cả. Ông ta bị đánh vào đầu trong lúc đang ngủ dưới gầm cầu Marie... Sau đó người ta ném ông xuống nước...

- Người ấy chết chứ?

- Thuỷ thủ đã kịp thời vớt lên...

- Người ta muốn gì nhỉ?

- Đó là điều tôi đang tự hỏi... Ông ta là người cùng tỉnh với anh rể bà...

Người chị của bà Maigret sống ở Mulhouse cùng chồng là kỹ sư cầu cống. Vợ chồng ông thường tới thăm họ.

- Tên người ấy là gì?

- Keller... Francois Keller...

- Thật kỳ cục, nhưng cái tên đó thì tôi nghe quen quen.

- Đây là cái tên phổ biến ở vùng ấy...

- Tôi gọi điện thoại cho chị ấy chứ?

Ông gật đầu. Tại sao lại không nhỉ? Ông không tin việc này sẽ mang lại một điều gì mới, nhưng ông muốn làm hài lòng vợ.

Khi dùng xong cà phê, bà Maigret gọi điện cho Malhouse. Trong khi chờ đợi đường dây, bà lẩm bẩm như để lục tìm trong trí nhớ:

- Keller... Francois Keller..

Chuông điện thoại reo vang.

- A-lô!... A-lô, vâng!... Vâng, thưa cô, tôi gọi cho Malhouse đây...Chị đấy ư, chị Florence?... Thế nào?... Em đây, phải rồi... Nhưng không, không xảy ra chuyện gì cả... Đang ở Paris... Chúng em đang ở nhà... Anh ấy đang ngồi đây... đang dùng cà phê... Anh ấy mạnh khoẻ... Tất cả rất tốt... Ở đây đã sang xuân...

- Bọn trẻ thế nào?... Bệnh cúm ư?... Tuần trước em cũng bị... Không nặng lắm... Chị nghe nhé... Không phải chỉ có vậy mà em gọi cho chị...

Chị có nhớ người nào đó tên là Keller không?... Francois Keller... Thế nào... Để em hỏi anh ấy...

Quay sang Maigret, bà hỏi:

- Bao nhiêu tuổi?

- Sáu mươi tư...

- Sáu mươi tư tuổi... Vâng... Chị không quen ư? Chị nói sao?... Xin cô đừng cắt... A-lô!... Vâng, ông ta là bác sĩ... Chị nghe chồng chị nói ư?...

- Vâng... Tôi nhắc lại nhé... Ông ta đã cưới một cô gái nhà Merville... Gia đình Merville làm gì?... Cố vấn của Triều đình ư?... Ông ta đã cưới con gái một viên cố vấn của Triều đình... Rõ rồi... Ông cố vấn đã qua đời... Lâu rồi... Không nên ngạc nhiên khi thấy tôi nhắc lại... Tôi sợ quên mất... Ông nội là Thị trưởng... Sao? Có pho tượng,.. Điều này ít quan trọng nếu chị không rõ...

- A-lô!... Tóm lại... Kaeller đã cưới cô ta... Con gái độc nhất... Phố Sauvage... cũng hung dữ như tên của nó... (Tiếng Pháp sauvage có nghĩa là dã man, hung dữ - ND)

Bà nhìn Maigret với vẻ muốn nói bà đã làm hết khả năng của mình.

- Được rồi. Nếu chẳng có gì là thú vị thì cũng không quan trọng... Với ông ta thì người ta không thể biết được mọi chuyện... Có những chi tiết không quan trọng... Phải, vào năm nào?... Ông ta khoảng hai chục tuổi... Bà ta được thừa kế của người cô... Và ông ta bỏ đi... Không ngay lập tức... Ông ta còn sống với vợ một năm...

- Họ có con với nhau không?... Một đứa con gái... Lấy ai nhỉ.. à phải... Rousselet, chủ hiệu dược phẩm... Cô ta sống ở Paris ư?

Bà Maigret nhắc lại cho chồng:

- Họ có với nhau một con gái. Cô gái đã lấy con trai nhà Rousselet, chủ cửa hàng dược phẩm và họ đang sống ở Paris.

Xong việc, bà lại ghé miệng vào ống nói:

- Tôi hiểu... Nghe đây... Chị cố gắng tìm hiểu thêm... Phải... Cảm ơn... Nhờ chị hôn anh ấy và những đứa trẻ giúp em... Gọi cho em bất kể vào giờ nào... Em không đi đâu cả...

Một tiếng hôn. Bây giờ bà quay sang Maigret.

- Hình như đây là Keller mà chúng ta muốn biết. Francois Keller là bác sĩ và đã cưới con gái của một ông cố vấn... Ông này đã qua đời trước ngày cưới...

- Thế còn người mẹ?

- Tôi không biết. Chị Flotence không nói... Bà Keller đã thừa kế gia tài của một trong những người cô. Bây giờ bà ta là người giàu có... Ông chồng là người kỳ quặc... Ông có nghe tôi nói không đấy?... Một người hung dữ, theo như chị tôi nói... Ông ta đã bỏ nhà để đến ở trong một khách sạn gần nhà thờ. Ông ta ở như vậy trong một năm rồi bỗng nhiên biến mất...

- Chị Florence sẽ hỏi thêm bạn bè, nhất là những người cao tuổi để có thêm tin tức... Chị ấy hứa là sẽ gọi điện lại cho chúng ta...

- Cái đó có thú vị không?

- Rất thú vị!

Ông nói và đứng lên để nhồi một tẩu thuốc khác.

- Ông có cần đến Mulhouse không?

- Tôi không biết.

- Nếu đi thì ông dẫn tôi đi cùng chứ?

Cả hai đều cười. Cửa sổ để mở và ánh nắng tràn vào trong nhà. Cái đó làm cho họ nghĩ đến kỳ nghỉ.

- Tối nay... Tôi sẽ ghi lại tất cả những gì chị tôi nói... Kể cả nếu bị ông cười về hai chúng tôi...