- III -
Trong khi Lapointe chạy khắp Paris để tìm những chiếc xe hơi bốn trăm lẻ ba màu đỏ thì Janvier cũng không được ngồi trong văn phòng của thanh tra vì người ta đã gọi anh đến nhà hộ sinh, nơi anh đang đi dọc các hành lang vì vợ anh đang sinh đứa con thứ tư.
Maigret gọi điện thoại cho Lucas:
- Anh có việc gì khẩn cấp không, Lucas?
- Thưa sếp, tôi có thể gác lại được.
- Anh hãy gặp tôi trong văn phòng...
Đây là việc đi thu thập các tài liệu về thầy thuốc mà sáng nay ông chưa nghĩ tới.
- Anh sẽ chạy đến các cơ quan hành chính, tôi chưa biết rõ những cơ quan nào... với một giấy giới thiệu có đóng dấu...
- Do ai ký?
- Anh ký lấy... Với các cơ quan ấy, điều họ quan tâm là cái dấu... Tôi muốn có những dấu vân tay của một người mang tên Francois Keller... Tôi sẽ gọi dây nói cho Bệnh viện Thượng đế để anh tới xin dấu vân tay của người này đang nằm trong đó để so sánh.
Một con chim sẻ đậu trên thành cửa sổ nhìn họ đang làm việc. Dưới mắt con chim thì có thể đây là cái tổ của con người. Rất nhã nhặn, Maigret gọi đến bệnh viện báo tin mình cử Lucas tới gặp họ.
- Không cần giấy giới thiệu- Giáo sư Magmn nói - Người ta sẽ đưa anh ta đến gặp ban Giám đốc ngay.
Một lát sau ông giở cuốn danh bạ điện thoại của Paris.
- Rousselet... Rousselet... Rousselet...
Ông tìm thấy phòng bào chế René Rousselet in chữ đậm.
Phòng bào chế này ở quận Mười sáu, gần công viên Orleans. Địa chỉ của nó: Đại lộ Suchet, quận Mười sáu.
Đã hai giờ rưỡi chiều. Trời vẫn trong xanh, một làn gió thổi bay rác rưởi trên hè phố làm người ta liên tưởng đến một trận bão.
- Alô... Tôi muốn nói chuyện với bà Rousselet...
Một giọng nghe êm tai của phụ nữ hỏi lại:
- Xin cho biết ai ở đầu dây vậy?
- Đây là cảnh sát trưởng Maigret, sở cảnh sát Paris...
Có một thoáng yên lặng, sau đó:
- Ông có thể cho biết đây là việc gì không?
- Vấn đề cá nhân...
- Tôi là bà Rousselet đây.
- Có phải bà sinh ra ở Mulhouse và tên thời con gái của bà là Keller không?
- Đúng.
- Tôi muốn gặp để nói chuyện với bà càng sớm càng tốt... Tôi có thể tới nhà được không?
- Để báo cho tôi một tin xấu ư?
- Để có được một số tin tức.
- Khi nào thì ông tới?
- Tôi sẽ đi ngay bây giờ...
Ông nghe thấy tiếng người phụ nữ ấy nói với ai đó, chắc là đứa con:
- Jeannot, để yên...
Giọng người phụ nữ ấy trở thành ngập ngừng, lo ngại:
- Tôi xin đợi ông, ông cảnh sát trưởng... Chúng tôi ở lầu ba...
***
Maigret thích những phố yên tĩnh, những ngôi nhà riêng rẽ, có cây xanh nơi thanh tra Torrence đang lái chiếc xe hơi nhỏ của Sở đưa ông tới đại lộ Suchet.
- Tôi có cần lên đó với sếp không?
- Tôi cho rằng tốt hơn cả là không.
Ngôi nhà có một cánh cửa sắt có những ô kính, và tầng trệt có cầu thang máy đưa lên không hề có tiếng động. Maigret vừa bấm chuông thì một người hầu vận đồng phục trắng ra mở cửa, mời ông vào một phòng khách lớn.
- Đi lối này, thưa ông...
Có một quả bóng màu đỏ giữa lối đi, một con búp-bê trên tấm thảm và một cô vú nuôi đẩy một chiếc xe nôi trên đó có một bé gái vận đồ trắng đi ở phía cuối hành lang. Một cánh cửa dẫn vào một phòng khách lớn.
- Xin mời ông vào, ông cảnh sát trưởng...
Maigret nhìn người phụ nữ, cô ta khoảng ba mươi nhăm tuổi, không hơn. Tóc vàng, cô ta mặc một bộ đồ nhẹ. Cái nhìn cũng êm dịu như giọng nói đang đặt ra một câu hỏi trong khi đó người hầu khép cửa lại.
- Xin mời ông ngồi... Từ lúc ông gọi điện thoại, tôi tự hỏi...
Thay vì đi vào câu chuyện, ông hỏi một cách máy móc:
- Bà có đông các cháu không?
- Bốn cháu... Mười một, chín, bảy và ba tuổi...
Có thể đây là lần đầu tiên tiếp chuyện một cảnh sát tại nhà mình nên cô ta nhìn chằm chằm vào ông.
- Tôi tự hỏi có phải đã có chuyện gì xảy ra với chồng tôi không...
- Ông nhà đang ở Paris ư?
- Lúc này thì không. Chồng tôi đang dự một hội nghị ở Bruxelles và tôi đã gọi ngay điện thoại cho ông ấy.
- Bà có nhớ ông thân sinh ra bà không, bà Rousselet?
Cô ta có vẻ yên tâm hơn. Trong phòng khách chỗ nào cũng có hoa và qua cửa sổ người ta nhìn thấy những rặng cây trong rừng Boulogne.
- Tôi có nhớ, vâng.. Tuy rằng...
Cô ta có vẻ ngập ngừng nên không nói hết.
- Bà nhìn thấy ông cụ lần cuối cùng là vào lúc nào?
- Lâu lắm rồi... Lúc tôi mười ba tuổi...
- Lúc gia đình ta còn ở Mulhouse ư?
- Vâng... Tôi tới Paris sau ngày kết hôn.
- Bà gặp ông nhà ở Mulhouse ư?
- Ở Baule, tôi và mẹ tôi hàng năm vẫn tới đó. Họ nghe thấy tiếng trẻ con ngoài hành lang.
- Xin lỗi ông, tôi ra ngoài một lát... Khi trở vào, cô ta nói: Hôm nay trẻ con nghỉ học. Tôi đã hứa dẫn chúng đi chơi...
- Gặp lại liệu bà có nhận ra ông thân sinh ra bà không?
- Tôi cho rằng có...
Margret lấy trong túi ra thẻ căn cước của thầy thuốc. Theo ghi chép trên thẻ thì ảnh chụp cách năm năm.
Francois Keller ít khi cạo mặt và lười tắm táp. Râu mọc tua tủa trên má. Ông ta thường cắt râu bằng một chiếc kéo. Cặp mắt có vẻ lơ đễnh.
- Cha tôi đây ư?
Tay run run, cô ta cầm tấm thẻ và cúi xuống nhìn tấm ảnh. Cô ta bị cận thị.
- Trong trí nhớ của tôi thì ông cụ không như thế này, nhưng tôi tin chắc đây là cha tôi.
Cô ta cúi xuống thấp hơn để nhìn cho rõ.
- Với một chiếc kính lúp thì tôi có thể... Tôi sẽ đi lấy...
Cô ta đặt tấm thẻ lên mặt bàn và sang phòng bên rồi trở lại với chiếc kính lúp trên tay.
- Cha tôi có một vết sẹo trên mắt trái, nhỏ thôi nhưng sâu... Đây rồi... ông nhìn xem...
Ông nhìn tấm ảnh qua kính lúp, cả ông nữa.
- Tôi nhớ rõ chính vì tôi mà ông cụ có vết sẹo này... Một sáng chủ nhật, chúng tôi về nông thôn... Trời nóng nực và, dọc theo cánh đồng lúa mì có những bụi hoa mào gà...
- Tôi muốn hái một bông nhưng cánh đồng được rào bằng dây thép gai... Lúc ấy tôi mới có tám tuổi... Cha tôi vạch dây thép gai để tôi có thể chui vào... Ông lấy chân giậm đám dây thép phía dưới và cúi xuống... Thật kỳ cục khi tôi nhớ lại cảnh này trong khi tôi quên rất nhiều chuyện... Bất ngờ chân ông bị trượt và dây thép đập vào mặt ông. Mẹ tôi sợ ông bị thương ở mắt... Máu chảy rất nhiều... Chúng tôi tới một trang trại gần đó để rửa và băng vết thương lại. Mặt ông giữ lại một vết sẹo phía trên con mắt bên trái từ đó...
Vừa nói cô vừa nhìn Maigret với vẻ lo ngại khi nghĩ đến mục đích cụ thể của cuộc viếng thăm này.
- Có việc gì xảy ra với cha tôi chăng?
- Đêm hôm qua ông cụ đã bị thương trên đầu, nhưng các bác sĩ cho rằng ông đã thoát khỏi vòng nguy hiểm...
- Chuyện đó xảy ra ở Paris ư?
- Đúng... Trên sông Seine... ông cụ bị một người nào đánh rồi ném xuống sông...
Ông chú ý quan sát, chú ý đến những phản ứng của cô ta, nhưng cô ta chịu đựng được cái nhìn đó.
- Bà có biết ông cụ sống ra sao không?
- Tôi không biết chính xác...
- Bà muốn nói rằng...
- Khi cha tôi bỏ nhà ra đi...
- Thì bà mới mười ba tuổi. Bà đã nói rồi... Bà có nhớ ngày ông cụ ra đi không?
- Không... Một buổi sáng, không thấy cha tôi trong nhà và thấy tôi ngạc nhiên mẹ tôi bảo ông có chuyến đi dài ngày...
- Khi nào thì bà biết tin tức của ông cụ?
- Một vài tháng sau, mẹ tôi được tin cha tôi đang ở châu Phi, trong rừng rậm, chữa bệnh cho những người da đen...
- Tin đó có đúng không?
- Tôi cho rằng đúng... Sau đó có người gặp cha tôi ở đấy... Ông sống ở Gabbon cách Libreville hàng trăm ki-lô-mét...
- Ông cụ sống ở đấy có lâu không?
- Trong nhiều năm... Một số người ở Mulhouse coi ông như một vị thánh... Những người khác...
Maigret chờ đợi. Cô ta ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Những người khác coi ông là kẻ điên khùng...
- Thế còn mẹ bà?
- Tôi cho rằng mẹ tôi cố gắng chịu đựng...
- Năm nay bà cụ bao nhiêu tuổi rồi?
- Năm mươi tư... Không, năm mươi nhăm tuổi... Sau này tôi biết cha tôi có gửi cho bà một lá thư trong đó ông nói mình sẽ không trở về nữa và yêu cầu bà ly hôn. Bà không cho ai biết có lá thư này.
- Mẹ bà đã ly dị chứ?
- Không. Bà là người theo công giáo.
- Ông Rousselet, chồng bà, có biết chuyện này không?
- Có biết. Chúng tôi không giấu anh ấy điều gì cả.
- Bà không biết cha bà đã trở lại Paris ư?
Cô ta chớp mắt và bắt đầu nói dối. Maigret biết rõ điều này..
- Biết và không biết... Tôi không nhìn thấy tận mắt... Mẹ tôi và tôi không tin... Một người nào đó ở Mulhouse nói gặp một người bị kẹt giữa đám đông trên đại lộ Saint-Michel giống cha tôi một cách kỳ lạ... Người nói lại chuyện này là bạn cũ của mẹ tôi... Khi người này kêu to: 'Francois" thì ông ta giật mình nhưng rồi lại làm ra vẻ không quen biết...
- Bà có báo tin này cho cảnh sát không?
- Để làm gì kia chứ?... Cha tôi tự mình lựa chọn số phận cho mình... Ông không cần thiết làm như vậy để khỏi phải sống với chúng tôi...
- Bà có bàn bạc vấn đề này với chồng bà không?
- Tôi và chồng tôi đã thảo luận nhiều lần.
- Còn với bà thân sinh ra bà?
- Tôi đã hỏi mẹ tôi trước và sau khi chúng tôi cưới nhau...
- Ý kiến của bà cụ ra sao?
- Thật khó nói trong một vài câu. Mẹ tôi than vãn, rên rỉ... Tôi cũng vậy.. Tôi còn tự hỏi sống như vậy có hạnh phúc không?
Cô ta cúi xuống và hạ giọng nói thêm
- Có những người không thích ứng với cuộc sống của chúng tôi. Sau đó me tôi..
Cô ta đứng lên đi ra đừng trước cửa sổ sau đó quay lại.
- Tôi không nói xấu mẹ tôi. Bà có quan điểm riêng về cuộc sống... Tôi cho rằng mỗi người đều có quan điểm riêng của mình. Danh từ chuyên quyền hoặc độc đoán là quá nặng nề, nhưng mẹ tôi thường làm mọi việc theo ý muốn của mình..
- Sau khi cha bà bỏ đi, bà và người mẹ có sống hoà thuận không?
- Có kém hơn trước... Tôi đã rất sung sướng từ sau ngày lập gia đình riêng và...
- Và để thoát khỏi sự chuyên quyền, độc đoán của người mẹ ư?
- Cũng vì cái dó nữa...
Cô ta cười rồi nói tiếp.
- Không đúng lắm, nhưng đã có nhiều cô gái sống trong hoàn cảnh ấy... Mẹ tôi tha hồ đi đây, đi đó, ưa tiếp khách và đến gặp những nhân vật quan trọng... Có thể nói nhiều người ở Mulhouse có điều kiện gặp nhau là nhờ mẹ tôi...
- Kể cả lúc ông thân sinh ra bà còn ở nhà ư?
- Chỉ hai năm trước khi ông ra đi thôi...
- Tại sao bà lại nói hai năm?
Ông nghĩ đến cuộc nói chuyện kéo dài giữa vợ ông và người chị gái và muốn nhân cơ hội này thu thập thêm một số tin tức mà vợ ông không biết.
- Mẹ tôi được thừa kế của một người cô... Trước kia chúng tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ... Chúng tôi không thể ở một khu phố sang trọng chừng nào cha tôi còn suốt ngày ngồi trong văn phòng làm viêc và cứ có thời gian là ông đi thăm bệnh nhân của mình hầu hết là thợ thuyền... Không ai nghĩ đến khoản thừa kế này cả... Chúng tôi chuyển nhà... Mẹ tôi tậu riêng cho mình một biệt thự ở gần nhà thờ và bà không cảm thấy khó chịu với tấm gia huy treo trước cửa...
- Bà có biết gia đình bên nội không?
- Không... Tôi chỉ gặp người em trai của cha tôi một vài lần trước khi ông này chết trận ở Syrie.
- Thế còn ông nội, bà nội của bà?
Có tiếng trẻ con ở ngoài cửa nhưng cô ta không chú ý.
- Bà nội tôi chết vì chứng ung thư lúc cha tôi mười lăm tuổi... Ông nội tôi là thầu khoán ngành xây dựng nhà cửa... Một sáng đẹp trời nọ, khi cha tôi đang ở trường đại học, người ta thấy cụ treo cổ trong xưởng thợ và người ta biết cụ đã mang công mắc nợ nhiều...
- Nhưng ông cụ thân sinh ra bà vẫn tiếp tục việc học hành kia mà?
- Cha tôi làm công cho một cửa hiệu bào chế để lấy tiền ăn học.
- Tính nết ông cụ thế nào?
- Rất hiền... Tôi biết mình không thể trả lời chính xác cho ông, nhưng đây là những cảm giác mà ông để lại cho tôi... Rất hiền và hơi u sầu...
- Cha mẹ bà có cãi nhau bao giờ không?
- Chưa bao giờ tôi thấy cha tôi to tiếng... cả ngày ông ngồi trong văn phòng nếu không thì đi thăm người bệnh... Tôi nhớ rằng mẹ tôi đã chê trách ông không chú ý đến ăn mặc, cả đời chỉ có một bộ com-lê không bao giờ là ủi, bộ râu ba ngày không cạo... Tôi nhớ mỗi khi ôm hôn tôi, râu của ông đâm cả vào má tôi...
- Tôi cho rằng bà không biết quan hệ của ông cụ với các đồng nghiệp, đúng không?
- Những gì tôi biết là do mẹ tôi kể lại... Có điều là bà không phân biệt được những cái đúng với những cái không đúng... Bà sắp xếp những sự thật theo ý bà... Khi lấy cha tôi thì ông là một nhân vật đặc biệt. Bà thường bảo tôi: "Cha con là bác sĩ giỏi nhất trong thành phố này và có thể là cả nước Pháp nữa.. Khốn thay..."
Cô ta lại cười.
- Chắc ông đã đoán ra cái gì xảy ra sau đó. Cha tôi không thể thích nghi... Ông từ chối hành động như những người khác... Mẹ tôi nói ông nội tôi tự vẫn thì đó không phải do phá sản mà là do cụ bị chứng tâm thần... Cụ có người con gái cũng mắc chứng này và phải nằm trong bệnh viện trong thời gian dài...
- Sau này bà ta ra sao?
- Tôi không biết... Tôi cho rằng mẹ tôi cũng không biết... Dù sao người em gái của cha tôi cũng đã bỏ Mulhouse để đi nơi khác...
- Mẹ bà thì vẫn ở đấy chứ?
- Lâu nay mẹ tôi sống ở Paris.
- Bà có thể cho tôi địa chỉ không?
- Số hai mươi chín, cảng Orleans.
Maigret giật mình nhưng cô ta không nhận ra.
- Đó là ở đảo Saint-Louis. Thời gian gần đây nhà đất của đảo này trở nên đắt giá nhất Paris...
- Bà có biết ông thân sinh ra bà bị tấn công đêm hôm qua không?
- Chắc chắn là không rồi.
- Dưới gầm cầu Marie... Cách nhà của mẹ bà ba trăm mét...
Cô ta nhíu mày và lo ngại.
- Có phải trên nhánh kia của sông Seine không? Cửa sổ của nhà mẹ tôi trông ra cảng Tournelles...
- Bà ấy có một con chó chứ?
- Tại sao ông lại hỏi như vậy?
Mấy tháng trước đây khi sống ở quảng trường Vosges để người ta chữa lại căn hộ của ông ở phố Richard-Lenoir, ông thường cùng vợ đi dạo trên đảo Saint-Louis. Đó là vào giờ những con chó được chủ hoặc những tên đầy tớ dẫn đi trên đường theo dọc con sông.
- Mẹ tôi chỉ thích nuôi chim... Mẹ tôi rất ghét chó và mèo...
Và cô ta thay đổi đề tài câu chuyện.
- Người ta đã mang cha tôi đi đâu?
- Tới Bệnh viện Thượng đế ở gần đó
- Có lẽ ông muốn...
- Không phải lúc này... Tôi muốn bà đến để nhận dạng ông cụ, nhưng hiện nay đầu và mặt đều bị băng kín...
- Cha tôi có đau đớn lắm không?
- Ông ấy bị ngất đi và không biết gì cả.
- Tại sao người ta lại đánh cha tôi?
- Đó là điều tôi đang muốn biết...
- Đã có một cuộc ẩu đả ư?
- Không. Người ta đã đánh vào đầu ông ấy, và theo tôi biết thì lúc ấy ông đang ngủ...
- Dưới gầm cầu ư?
Maigret đứng lên.
- Tôi cho rằng ông sẽ đến gặp mẹ tôi, đúng không?
- Tôi không có cách nào khác...
- Ông cho phép tôi gọi điện thoại để báo trước tin này cho mẹ tôi chứ?
Ông ngập ngừng. Ông muốn biết sự phản ứng của bà Keller. Nhưng ông không thể từ chối được.
- Xin cảm ơn ông, ông cảnh sát trưởng... Tin này có đăng trên báo không?
- Việc tấn công thì có thể được nêu lên một vài dòng. Còn tên của cha cô thì không vì tôi mới biết tên ông lúc gần trưa nay...
- Mẹ tôi sẽ muốn người ta không nói gì đến vụ này...
- Tôi sẽ cố gắng...
Cô ta ra tận cửa tiễn ông trong khi một bé gái bám vào váy mẹ.
- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ... Đến bảo Nana thay quần áo cho con...
Torrence đi đi, lại lại trên vỉa hè trong khi chiếc xe hơi màu đen của sở cảnh sát đậu phía sau chiếc xe dài và bóng loáng của chủ nhà.
- Chúng ta về sở chứ, thưa sếp?
- Không... Tới cảng Orleans trên đảo Saint- Louis...
Đây là toà nhà kiểu cũ với cánh cổng rất lớn nhưng được giữ gìn như một tài sản có giá. Cầu thang, tay vịn, tường đều bóng loáng không có lấy một hạt bụi; người gác cổng mặc áo đen, quàng một chiếc tạp dề màu trắng, có vẻ là người giúp việc một gia đình sang trọng.
- Ngài có hẹn chứ?
- Không. Bà Keller đang đợi tôi...
- Xin ngài chờ một lát...
Người gác cổng cầm lấy ống nói.
- Xin ngài cho biết quí danh?
- Cảnh sát trưởng Maigret...
- Alô... cô Barthe đấy ư... Cô nói với bà chủ có ngài cảnh sát trưởng Maigret cần gặp bà... Sao? cảm ơn... Người gác cổng quay sang Maigret - Vâng mời ngài lên, lầu hai, rẽ tay phải...
Vừa bước lên cầu thang, Maigret vừa tự hỏi những người fla-măng còn neo sà lan ở đấy không hay là sau khi ký biên bản họ đã xuôi dòng để đi Rouen rồi. Cánh cửa mở mà không cần bấm chuông. Một cô người hầu trẻ, đẹp nhìn viên cảnh sát trưởng từ đầu đến chân như lần đầu tiên trong đời cô ta nhìn thấy một người cảnh sát bằng xương, bằng thịt.
- Xin ngài đi lối này và đưa mũ cho tôi...
Trần nhà rất cao được trang trí theo phong cách hoa mỹ kỳ cục với những hoa văn mạ vàng. Rất nhiều đồ gỗ chạm khảm. Ngay cửa vào người ta nghe thấy tiếng vẹt kêu: ở giữa phòng khách lớn có một cái lồng lớn nhốt hàng chục con.
Phải ngồi đợi chừng mươi phút đồng hồ nên Maigret lấy tẩu ra để hút thuốc. Đúng lúc ông đặt tẩu lên miệng thì bà Keller bước ra. Đúng đây là một cú sốc đối với ông vì bà ta rất trẻ và trông rất thanh tú. Bà có vẻ chỉ hơn con gái một chục tuổi, vận đồ đen trắng, nước da hồng hào, mắt xanh lơ.
- Dacqueline đã gọi điện cho tôi...
Bà ta nói và chỉ tay vào một chiếc ghế bành có thành tựa lưng cao rất thuận tiện cho Maigret.
Bà ngồi xuống một chiếc ghế đẩu bọc một loại vải cũ.
- Như vậy là ông đã tìm thấy chồng tôi...
- Chúng tôi không tìm - Maigret cãi lại.
- Tôi không nghi ngờ điều đó... Tại sao các ông lại phải tìm kia chứ... Mỗi người đều tự do sống theo cách của mình... Có phải ông ấy đã thoát khỏi vòng nguy hiểm hay nói như vậy chỉ để an ủi con gái tôi?
- Giáo sư Magnin nói ông ta có tám chục phần trăm may mắn bình phục...
- Magnin ư?... Tôi biết ông ấy... Ông ấy đã nhiều lần tới đây...
- Bà biết chồng bà đang ở Paris chứ?
- Tôi vừa biết, vừa không biết... Kể từ ngày ông ấy đi Gabon tới nay đã hai chục năm, tôi chỉ nhận cả thảy hai tấm bưu thiếp... Đó là những ngày đầu tiên ông ấy sống ở châu Phi...
Bà ta không đóng kịch, bà nhìn thẳng vào mắt ông. Đây là một phụ nữ làm chủ mọi tình huống.
- Ông có tin chắc đấy là ông ấy không?
- Con gái bà đã nhận ra...
Ông đưa ra tấm thẻ căn cước có ảnh của chồng bà ta. Bà ta đi tìm kính mắt trên một chiếc tủ thấp để nhìn kỹ tấm ảnh, mặt không để lộ ra tình cảm.
- Jacqueline có lý... Đúng là ông ấy đã thay đổi nhiều... Nhưng tôi cũng cho đây chính là Francois...
Bà ta ngẩng đầu lên.
- Có đúng là ông ấy sống cách đây vài chục mét không?
- Dưới gầm cầu Marie...
- Và tôi đã đi qua cầu nhiều lần trong một tuần lễ vì tôi có một bà bạn sống ở bên kia sông Seine... Đây là bà Lambois... Chắc ông biết cái tên ấy... Chồng bà ấy làm...
Maigret tỏ thái độ không muốn biết chồng bà Lambois làm gì.
- Từ ngày chồng bà đi khỏi Mulhouse bà không gặp ông ta lần nào ư?
- Không lần nào.
- Ông ta không viết thư, không gọi điện thoại cho bà ư?
- Ngoài hai tấm bưu thiếp thì tôi không biết gì về ông ấy... Tất nhiên là không trực tiếp...
- Còn gián tiếp thì sao?
- Tôi đã gặp một quan chức cao cấp ở Gabon tại nhà một bà bạn, ông Perignon, ông ấy hỏi tôi có họ hàng gì với bác sĩ Keller không...
- Bà đã trả lời thế nào?
- Tôi trả lời đúng sự thật... Ông ấy có vẻ bối rối. Tôi gặng hỏi... Và ông ấy trả lời chồng tôi không thấy cái định tìm ở đất này.
- Ông ta tìm gì?
- Chồng tôi là người lý tưởng chủ nghĩa, ông hiểu chứ? Ông ấy không phù hợp với cuộc sống hiện đại... Sau khi thất bại ở Muihouse...
Maigret tỏ ra không mấy ngạc nhiên.
- Con gái tôi không nói với ông ư? Nó ít tuổi, thường ít gặp bố! Đáng lẽ phục vụ khách tử tế. Ông dùng trà chứ? Không ư? Xin lỗi, lúc này là giờ dùng trà của tôi...
Bà ta bấm chuông.
- Berthe, trà của tôi...
- Một người...
- Phải... Tôi có thể mời ông gì đây? Uých-ki chứ? Không ư? Tuỳ ông thôi... Tôi đang nói gì nhỉ? A! Có ai viết một cuốn tiểu thuyết nhan đề Thầy thuốc của người nghèo không nhỉ? Hoặc Thầy thuốc nông thôn... Có phải chồng tôi là một loại thầy thuốc của người nghèo không và nếu tôi không có của thừa kế của bà cô thì chúng tôi cũng nghèo như họ... Xin ông nhớ cho là tôi không yêu ông ấy. Đó là bản chất của ông ấy rồi. Người cha... Thôi, chẳng có gì là quan trọng. Mỗi gia đình đều có những vấn đề riêng của họ.
Chuông điện thoại reo vang.
- Ông cho phép chứ? A-lô! Tôi đây, vâng... Alice đấy ư... Phải, bạn thân mến... Có thể tôi sẽ đến chậm. Nhưng không! Ngược lại, rất tốt. Bạn đã thấy Laure chưa? Bà ta có tới không? Tôi không thể nói dài được vì đang có khách... Tôi sẽ gặp chị sau. Hẹn gặp lại.
Bà ta trở về chỗ, mỉm miệng cười.
- Đó là vợ ngài Bộ trưởng Bộ Nội vụ... Ông có biết bà ấy không?
Maigret ra hiệu là không và ông máy móc cho chiếc tẩu vào trong túi. Những con vẹt làm ông khó chịu. Cô người hầu đã mang trà đến.
- Trong hai năm, ông ấy trở thành người đứng đầu trong hàng ngũ bác sĩ. Ông chuẩn bị cho kỳ thi sát hạch. Nếu ông biết Thành phố Mulhouse, thì ở đấy đầy rẫy sự bất công. Đúng Erancois là người giỏi nhất. Và từ đó tôi tin rằng ông ấy sẽ có vị trí của mình. Nhưng kẻ được chỉ định là kẻ có người ở cấp cao che chở. Nhưng đây không phải là một lý do để bỏ đi tất cả.
- Đó là nỗi thất vọng đầu tiên.
- Tôi cho là như vậy. Tôi đã thấy cái đó. Khi ở nhà thì ông ấy ngồi lỳ trong văn phòng... Từ khi bị mất phương hướng, ông ấy trở nên dữ dằn hơn. Tuy vậy tôi không ly hôn như ông ấy yêu cầu trong một lá thư.
- Ông ta uống rượu ư?
- Con gái tôi nói với ông thế ư?
- Không.
- Ông ấy uống rượu, đúng thế. Nhưng không bao giờ tôi thấy ông ấy say. Ông ấy có một chai rượu trong văn phòng và khi hết ông ấy lại tới một quán rượu nhỏ để mua.
- Bà đã nói chuyện ông ta ở Gabon.
- Tôi cho rằng ông ấy muốn trở thành một thầy thuốc cứu nhân độ thế. Ông hiểu chứ. Chữa bệnh cho những người da đen trong rừng rậm bằng cách lập ở đấy một bệnh Viện có ít người da trắng càng tốt.
- Ông ta lại thất vọng một lần nữa chứ?
- Theo một quan chức cao cấp ở đây cho biết thì ông ấy làm chuyện đã rồi trước mắt của chính quyền. Có thể do khí hậu, ông ấy uống nhiều hơn. Ông đừng tưởng là tôi ghen. Tôi không bao giờ như vậy. Ở đấy ông ấy sống với một phụ nữ bản xứ trong một túp lều và đã có con với người ấy.
Maigret nhìn những con vẹt trong lồng có ánh sáng mặt trời xuyên qua.
- Người ta đã cho ông ấy biết là ông không có chỗ ở đây...
- Bà muốn nói người ta đã đuổi chồng bà đi khỏi Gabon ư?
- Ít nhiều là như vậy. Tôi không biết chính xác... Nhưng ông ấy lại đi.
- Người bạn của bà gặp ông ta ở Saint-Michel vào hồi nào?
- Con gái tôi đã nói với ông như vậy ư? Xin chú ý tôi không mấy tin chắc. Một người mang trên lưng một tấm biển quảng cáo cho một cửa hiệu ăn trong khu phố trông rất giống Francois và người ấy đã giật mình khi bạn tôi gọi tên ông.
- Người ấy không nói gì với chồng bà ư?
- Người ấy nhìn bạn tôi như không hề quen biết. Đó là tất cả những gì tôi nắm được.
- Như đã nói vói con gái bà, tôi chưa muốn mời gia đình tới ngay lúc này vì đầu và mặt của ông ta đang bị băng bó... Khi nào tháo băng...
- Ông không thấy việc này là quá nặng nề ư?
- Nặng nề với ai?
- Với ông ấy...
- Chúng tôi rất cần biết căn cước của người này...
- Tôi thì tôi tin chắc... Trên mặt ông ấy chẳng có chiếc sẹo đấy ư... Đó là vào một ngày chủ nhật, tháng tám...
- Tôi biết rồi...
- Nếu vậy thì tôi còn gì để nói với ông nữa...
Maigret đứng lên, muốn đi ra ngoài ngay lập tức và không muốn nghe những tiếng cãi cọ của lũ vẹt nữa.
- Tôi cho rằng báo chí...
- Báo chí sẽ nói rất ít thôi, tôi hứa với bà là như vậy...
- Cái đó rất cần cho tôi và cho con rể tôi trong công cuộc kinh doanh. Xin lưu ý ông, con rể tôi đã biết mọi chuyện. Ông không muốn uống gì ư?
- Cảm ơn bà.
Và khi đi trên vỉa hè, Maigret bảo Torrence:
- Chúng ta đi tìm một quán rượu nhỏ và yên tĩnh, được không? Tôi khát khô cả cổ!
- Một cốc bia mát lạnh sủi bọt.
Họ tìm thấy một quán rượu, yên tĩnh, mát mẻ nhưng bia thì quá dở.