← Quay lại trang sách

- V -

Hôm qua anh đã nói với tôi là anh đã nhìn thấy một chiếc ôtô màu đỏ, đúng không?

- Vâng, thưa ông. Nó đỏ như màu đỏ của lá cờ kia...

Miệng nói, tay anh ta chỉ vào lá cờ nước Bỉ đen vàng và đỏ đang tung bay phía cuối sà lan.

Hubert bẻ lái và người phụ nữ tóc vàng vào trong khoang tàu với đứa trẻ. Còn Jef Van Houtte như đang bị dằn vặt bởi hai ý nghĩ trái ngược nhau. Một mặt, theo xã giao của nước Bỉ thì phải mời khách uống một chút gì đó; mặt khác, anh ta còn bực mình về chuyện sà lan buộc phải dừng lại gỉữa dòng và việc anh bị thẩm vấn một lần nữa, đây là cách cư xử coi thường phẩm cách của anh.

Còn Maigret cũng không mày dễ chịu và luôn tự hỏi phải nắm lấy người bị thẩm vấn đang bực bội từ đâu. Ông đã có nhiều kinh nghiệm đối với những người dân thường, có đôi chút thông minh, nghi ngờ, cho rằng người ta đã lợi dụng sự ít hiểu biết của mình, nên họ thường chống trả ngay lâp tức hoặc sẽ bướng bỉnh câm lặng.

Đây không phải là lần đầu tiên ông thẩm vấn trên một chiếc sà lan, tuy lần trước đã cách đây lâu lắm rồi. Ông nhớ ngày xưa người ta gọi nó bằng cái tên tàu-ngựa, loại tàu được ngựa và người chăn ngựa kéo vào ban đêm.

Ngày xưa những chiếc tàu ấy được đóng bằng gỗ, sặc mùi hắc ín mà người ta thường định kỳ quét lên nó. Bên trong trang hoàng đẹp đẽ làm người ta nhớ đến những ngôi nhà ở ngoại ô.

Ở đây, qua cánh cửa để ngỏ, ông thấy một khung cảnh lịch sự hơn, bàn ghế bằng gỗ sên, có thảm trải, lọ hoa trên những tấm khăn thêu và rất nhiều vật trang trí bằng đồng sáng loáng.

- Khi nghe thấy tiếng động trên bến cảng thì anh đang ở đâu? Anh nói mình đang chữa máy, đúng không?

Cặp mắt sáng của Jef Van Houtte nhìn ông chằm chằm và người ta có thể nói anh vẫn còn tức giận.

- Nghe đây, thưa ông... Hôm qua ông cũng có mặt khi tôi trả lời mọi câu hỏi của ông biện lý... Ông cũng đã đặt ra cho tôi nhiều câu hỏi... Và con người nhỏ bé đi theo ông biện lý đã ghi chép tất cả.. Buổi chiều ông ta đã đưa cho tôi ký... Có đúng thế không?

- Đúng...

- Vây bây giờ ông lại hỏi tôi vẫn câu hỏi ấy... Nếu không nhầm thì tôi cho rằng ông nghi ngờ tôi đã nói dối... Tôi không phải là một nhà trí thức, thưa ông... Tôi hầu như không được cắp sách đến trường... Hubert cũng vậy... Nhưng chúng tôi là những người lao động và Annecke cũng phải làm việc...

- Tôi chỉ kiểm tra lại...

- Mặc ông... Tôi làm việc trên chiếc sà lan của mình cũng như ông trong văn phòng của ông.. Một người bị rơi xuống nước và tôi đã nhảy xuống vớt người ta lên... Tôi không yêu cầu được khen thưởng... Nhưng đấy không phải là lý do để làm phiền tôi bằng những câu hỏi... Đó là điều tôi đang nghĩ, thưa ông...

- Chúng tôi đã tìm thấy hai người đi chiếc ôtô màu đỏ đêm hôm ấy...

Jef Van Houtte có tái mặt đi không hay đây chỉ là một cảm giác của Maigret?

- Thế thì ông đi mà hỏi họ...

- Hai người ấy nói khi họ xuống xe không phải là nửa đêm mà là mười một rưỡi...

- Có thể đồng hồ của họ chạy chậm, đúng không?

- Chúng tôi đã kiểm tra lại lời khai của họ... Sau đó hai người ấy đã vào một quán rượu ở phố Turenne lúc mười hai giờ kém hai mươi...

Jef Van Houtte nhìn em trai rồi đột nhiên

- Chúng ta có thể vào trong khoang để nói chuyện được không?

Khoang tàu khá rộng, vừa dùng làm bếp, vừa dùng làm phòng ăn và một món ăn đang bốc khói trên một chiếc chảo sáng loáng. Người vợ của Jef Van Houtte đang cho con bú vội đi vào phòng ngủ nơi viên cảnh sát trưởng vừa kịp nhìn thấy một chiếc khăn trải giường chần bông.

- Mời ông ngồi, được không?

Ngập ngừng và như bất đắc dĩ, anh ta lôi trong chiếc tủ thấp ra một vò rượu màu cùng hai chiếc cốc dày.

Từ những ô cửa sổ hình vuông, người ta thấy những rặng cây trên bờ và đôi khi mái ngói đỏ của một toà biệt thự. Có một quãng yên lặng kéo dài trong khi Jef Van Houtte vẫn đứng với cốc rượu trên tay. Cuối cùng anh ta uống một ngụm lớn và ngậm rượu trong miệng một lúc trước khi nuốt.

- Người ấy chết rồi ư?- Jef Van Houtte hỏi.

- Không. Ông ta đã tỉnh lại rồi.

- Hắn nói gì?

Đến lượt Maigret không trả lời. Ông nhìn tấm rèm thêu treo trước cửa sổ, những chậu hoa bằng đồng có những cây xanh, một tấm ảnh trong khung mạ vàng treo trên tường trong đó có một người cao tuổi to béo mặc áo len dài tay, đội mũ thuỷ quân.

Đó là nhân vật người ta thường gặp trên các con tàu. Đây là một người béo phục phịch, vai rộng với bộ ria của hải cẩu.

- Ông thân sinh ra anh đấy ư?

- Không, thưa ông, đây là cha của Annecke...

- Cha anh cũng là thuỷ thủ ư?

- Không, thưa ông. Cha tôi làm nghề kéo gỗ trong rừng... ông thấy đây không phải là một nghề của những người công giáo...

- Tại sao anh lại trở thành thuỷ thủ?

- Năm mười ba tuổi tôi làm việc trên sà lan và không ai kêu ca gì về tôi...

- Trừ tối hôm trước...

Maigret tưởng đã làm cho anh chệch hướng bằng những câu hỏi gián tiếp, nhưng người ấy đã lắc đầu.

- Không, thưa ông... Tôi không đóng kịch đâu... Ông chỉ cần đọc giấy tờ của tôi...

- Nếu tôi thấy lời khai của anh không đúng thì sao?

- Thì ông làm gì tuỳ ông.

- Anh có nhìn thấy hai người trên ôtô quay trở lại cầu Marie không?

- Xin ông đọc lại biên bản...

- Hai người ấy nói rằng họ không đi qua sà lan của anh...

- Mọi người đều nói cái mình muốn nói, đúng không?

- Họ khẳng định là mình không nhìn thấy ai trên bến cảng và họ đã ném một con chó chết xuống sông Seine...

- Không phải lỗi tại tôi khi người ta gọi cái đó là con chó...

Người vợ trẻ trở ra không có đứa con trên tay. Chắc nó đã ngủ. Chị ta nói một câu gì đó bằng tiếng fla-măng với chồng và anh ta gật đầu.

Sà lan chạy chậm lại. Maigret tưởng nó đã tới nơi, nhưng qua cửa sổ, ông thấy một chiếc tàu kéo ba chiếc sà lan đang chạy ngược dòng. Sà lan chui qua một cây cầu.

- Chiếc sà lan này là của anh ư?

- Nó là của tôi và của Annecke, vâng...

- Em trai anh không có phần trong này ư?

- Ông muốn nói gì? Sà lan là của tôi và của Annecke...

- Như vậy em trai anh là người làm thuê ư?

- Vâng, thưa ông...

Maigret đã quen với cách nói năng của anh ta, với những tiếng "thưa ông" và ”đúng không” nhắc đi, nhắc lại. Qua cái nhìn của người vợ, người ta biết cô ta hiểu đôi chút tiếng Pháp và cô ta đang tìm hiểu hai người đang nói gì với nhau.

- Từ lâu chưa?

- Gần hai năm nay...

- Trước kia anh ta làm việc ở con tàu khác tại Pháp ư?

- Như tôi, chú ấy làm việc ở Pháp và Bỉ... Cái đó tuỳ thuộc vào hàng hoá chuyên chở.

- Tại sao anh gọi em anh về sà lan của mình?

- Vì tôi cần nhân công, đúng không? Đây là một chiếc sà lan lớn, ông biết chứ?

Maigret tiến từng bước một, tìm những câu hỏi có vẻ vô tư và tránh để người đối thoại nhận ra.

- Tôi không biết... Còn ai giúp việc anh nữa không?

- Còn chứ...

Trước khi trả lời anh ta đưa mắt nhìn vợ, để tin chắc rằng cô ta không hiểu.

- Ai vậy?

Jef Van Houtte rót rượu vào cốc để có thời gian suy nghĩ.

- Còn tôi - Cuối cùng anh ta tuyên bố.

- Trước kia anh là thuỷ thủ ư?

- Tôi là thợ máy.

- Vậy ai là ông chủ?

- Tôi tự hỏi ông có quyền đề ra những câu hỏi ấy không... Đời tư là đời tư... Và tôi là người Bỉ, thưa ông...

Anh ta bắt đầu nổi nóng vì giọng nói rất to.

- Việc làm của tôi chỉ liên quan đến tôi và tôi là người fla-măng...

Maigret dừng một lúc trước khi hiểu cách nói của anh ta và ông mỉm cười.

- Tôi có thể trở lại với một người phiên dịch để hỏi vợ anh...

- Tôi không cho phép ai quấy rầy Annecke...

- Cần phải như vậy nếu không tôi sẽ mang tới một lệnh tạm giữ của ông chánh án... Tôi tự hỏi có nên dùng cách đơn giản nhất là mời cả ba người về Paris không.

- Thế còn chiếc sà lan thì sao? Tôi tin chắc là ông không có quyền làm như vậy...

- Thế tại sao anh không trả lời những câu hỏi đơn giản của tôi?

Jef Van Houtte cúi đầu nhìn Maigret như một học trò vừa bị quở trách.

- Vì đây là việc riêng của tôi...

Cho đến lúc này thì anh ta có lý. Maigret không có lý do nghiêm chỉnh nào để vặn vẹo anh ta như vậy. Ông làm việc theo dự cảm của mình.

Đây không phải là con người như hôm ở Paris nữa. Jef Van Houtte nhìn thấy viên cảnh sát trưởng trên bờ sông và phản ứng của anh ta rất mạnh. Lúc này thì anh ta không tỏ ra vô tư như ở cảng Celestins nữa.

- Anh có muốn tôi đưa anh đi không?

- Muốn vậy thì ông phải có lý do... Còn có pháp luật nữa chứ...

- Lý do là anh từ chối những câu hỏi về thủ tục đơn giản của tôi...

Người ta vẫn nghe thấy tiếng máy đi-ơ-zen và nhìn thấy đôi cẳng dài của Hubert đứng bên bánh lái.

- Vì ông cố tình làm tôi rối trí...

- Tôi không làm anh rối trí mà chỉ muốn tìm ra sự thật thôi...

- Sự thật nào?

Ông tiến, thoái, khi thì đúng hướng, khi thì ngược lại nhưng rõ ràng là đáng lo ngại.

- Anh mua chiếc sà lan này khi nào?

- Tôi không mua.

- Vậy tại sao nó lại thuộc về anh?

- Vâng, thưa ông... nó thuộc về tôi và thuộc về cả vợ tôi nữa...

- Nói cách khác vì cưới cô ta nên anh thành ông chủ ư? Chiếc sà lan trước kia thuộc về cô ta ư?

- Có gì là lạ lùng? Chúng tôi kết hôn hợp pháp trước toà thị chính và ông linh mục...

- Vậy trước kia thì ông thân sinh ra cô ta điều khiển chiếc De Zuzarrte Ztvaan này ư?

- Vâng, thưa ông... Đó là ông Wiliams...

- Ông ấy không có người con nào nữa ư?

- Không, thưa ông...

- Vợ ông ấy ở đâu?

- Bà ấy qua đời cách đây một năm...

- Anh vẫn ở trên sà lan ư?

- Ông Willems đã thuê tôi khi vợ ông ấy chết... Đó là ở Audenarde...

- Trước kia anh làm việc trên một con tàu khác ư?

- Vâng thưa ông.... Trên con tàu Drie Gebrouders

- Vì sao anh lại thay đổi nơi làm việc.

- Vì nó là một con tàu cũ, chỉ chuyên chở than và không bao giờ tới Pháp cả.

- Anh không thích chuyện chở than ư?

- Rất bẩn...

- Vậy anh đã làm việc trên xà lan này gần ba năm. Thời ấy cô Annecke bao nhiêu tuổi?

Nghe nói đến tên mình, cô ta tò mò nhìn hai người

- Mười tám tuổi, đúng không...

- Mẹ cô ta vừa mới qua đời...

- Vâng, thưa ông... Audenarde. Tôi nói rồi...

Anh ta nghe tiếng máy, nhìn bờ sông và bảo người em giảm bớt tốc độ sà lan để chui qua cầu xe lửa.

Kiên nhẫn. Maigret cố gắng lần theo một sợi dây mong manh.

- Như vậy trước đó gia đình họ điều khiển sà lan... Ngươi vợ qua đời. Họ cần thêm nhân công... Đúng như vậy chứ?

- Đúng như vậy...

- Anh phụ trách phần máy móc chứ?

- Máy móc và các thứ khác... Ở trên sà lan, nguời ta phải làm nhiều việc...

- Và ngay lập tức anh đem lòng yêu cô Annodte. Đúng không?

- Đây là vấn đề cá nhân, đúng không, thưa ngài? Chỉ liên quan đến tôi và cô ấy thôi..

- Khi nào thì hai ngươi kết hôn?

- Đến tháng sau là hai năm...

- Ông Willems qua đời khi nào? Chân dung của ông ta treo trên tường kia, đúng không?

- Đúng là ông ấy.

- Ông ấy qua đời khi nào?

- Sáu tuần lễ trước khi chúng tôi lấy nhau...

Càng lúc Maigret càng thấy những câu hỏi ông đưa ra chậm lại. Ông cố kiên tâm chạy theo những vòng tròn ngày càng thu hẹp mà không làm cho anh chàng người fla-măng này khiếp sợ.

- Thiếp mời được phân phát trước khi ông Willems chết ư?

- Ở nước chúng tôi thiếp cưới chỉ phân phối ba tuần trước hôn lễ thôi... Tôi không biết ở Pháp thì thế nào? Nhưng đám cưới đó được dự liệu trước chứ? Phải tin là như vậy, vì chúng tôi đã ăn ở với nhau rồi.

- Tôi muốn anh hỏi lại vợ anh câu này, được không?

- Tại sao?

- Nếu không tôi buộc phải tìm một người phiên dịch...

- Này...

Và Maigret rất bối rối. Sà lan đã vào vùng Srinr và Oue, nơi mà ông cảnh sát trưởng không có quyền thẩm vấn ai cả.

May mắn là Van Houtte đã quay lại nói chuyện với vợ trong ngôn ngữ của mình. Cô ta đỏ mặt lên nhìn chồng sau đó mỉm cười và trả lời.

- Anh có thể dịch lại được không?

- Cô ấy nói từ lâu chúng tôi đã yêu nhau.

- Từ một năm trong thời kỳ ấy ư?

- Gần như ngay lập tức...

- Nói cách khác hai người yêu nhau từ khi anh bước xuống sà lan ư?

- Thì có gì là sai?

Maigret ngắt lời anh ta.

- Cái mà tôi muốn hỏi là ông Willems có biết chuyện này không?

Jef Van Houtte không trả lời.

- Tôi cho rằng thông thường thì thời kỳ đầu anh giấu ông ta chuyện này mới phải.

Một lần nữa người thuỷ thủ nhìn ra bên ngoài.

- Bây giờ đã có chuyện rồi... Em trai tôi đang cần tôi trên boong tàu...

Maigret theo anh ta lên boong thấy sà lan đã đến cảng Mantes, dưới chân cầu có hàng chục chiếc sà lan đã buông neo.

Máy chạy chậm lại. Khi cho chạy giật lùi, nước sục lên ở phía chân vịt. Mọi người đang nhìn họ và một cậu bé bắt lấy dây neo sà lan.

Maigret trong bộ thường phục của thành phố, một chiếc mũ thêu trên đầu đã kích thích sự tò mò của mọi người.

Từ một chiếc sà lan khác người ta gọi Jef Van Houtte bằng tiếng fla-măng, anh ta cũng trả lời bằng thứ ngôn ngữ ấy trong khi vẫn chăm chú làm việc.

Trên bến cảng, thanh tra Neuveu đang đứng với điếu thuốc trên môi, bên cạnh là một chiếc ôtô màu đen không xa là một đống gạch lớn.

- Bây giờ, tôi hy vọng ông để chúng tôi được yên? Đã đến giờ dùng bữa rồi. Những người như chúng tôi thức giấc từ năm giờ sáng...

- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Câu hỏi nào?

- Anh chưa nói ông Willems có biết những quan hệ của anh với con gái ông ta không?

- Chuyện tôi có cưới cô ta hay không ư?

- Anh chỉ cưới cô ấy sau khi ông ta qua đời...

- Ông ấy chết thì có phải lỗi tại tôi đâu...

- Ông ta ốm có lâu không?

Hai người đứng ở phía cuối sà lan và Hubert cau mày khi họ đang nói chuyện với nhau.

- Ông ấy không bao giờ biết ốm đau là gì trừ việc say rượu lúc chiều tối...

Hubert liếc nhìn người anh bằng cặp mắt khác thường, Có thể Maigret đã nhận xét nhầm chăng.

- Ông ta chết đột tử ư?

- Là chết thế nào?

- Đó là cái chết thường thấy ở những người say rượu... Uống quá chén rồi ngất đi...

- Ông ấy không ngất... Ông ấy say quá rồi rơi xuống nước...

- Rơi xuống nước ư?

Hình như Jef Van Houtte không muốn em trai anh ta có mặt ở đây và luôn chú ý lắng nghe.

- Xuống nước, đúng thế...

- Cái đó diễn ra ở Pháp ư?

Anh ta gật đầu.

- Ở Paris ư?

- Chính là ở Paris ông ấy uống nhiều hơn cả...

- Tại sao?

- Vì ông ấy tìm được một phụ nữ, tôi không biết từ đâu ra, và họ ngủ với nhau vào ban đêm...

- Anh biết người phụ nữ ấy chứ?

- Tôi không biết tên mụ ấy.

- Cả nơi ở của bà ta ư?

- Cũng không biết.

- Anh thấy hai người đi với nhau ư?

- Tôi đã bắt gặp khi hai người vào khách sạn... Nhưng tôi không nói với Annecke...

- Cô ta không biết tại sao ông bố qua đời ư?

- Cô ấy biết tại sao ông già chết, nhưng không biết mụ ta...

- Anh tin chắc như vậy ư?

- Có thể... Nhưng không chắc chắn lắm.

- Người phụ nữ ấy đi theo ông ta cho đến khi tai nạn xảy ra ư?

- Tôi không biết...

- Tai nạn đã xảy ra như thế nào?

- Tôi không thể nói được... Tôi không nhìn thấy...

- Lúc ấy anh đang ở đâu?

- Trên giường của tôi...

- Còn Annecke?

- Trên giường của cô ấy...

- Lúc ấy là mấy giờ?

Anh ta nhăn mặt nhưng vẫn trả lời:

- Hơn hai giờ sáng...

- Ông Willems thường về tàu muộn ư?

- Ở Paris, đúng, vì mụ đàn bà ấy...

- Chuyện xảy ra như thế nào?

- Tôi đã nói rồi, ông ấy bị rơi xuống nước.

- Khi đi qua cầu bắc để xuống sà lan ư?

- Tôi cho là như vậy...

- Vào mùa hè ư?

-Vào tháng chạp.

- Anh nghe thấy tiếng người rơi xuống sông

- Tôi nghe thấy tiếng va đập vào mạn sà lan.

- Và những tiếng kêu chứ?

- Ông ấy không kêu

- Anh đã vội vàng chạy ra để cứu ông ta ư?

- Chắc chắn là như vậy.

- Anh đã mặc thêm quần áo chứ?

- Mặc thêm một chiếc quần...

- Cô Annecke có nghe thấy không?

- Không nghe thấy lúc ông cụ rơi xuống nước... Khi tôi lên boong tàu thì cô ấy thức giấc...

- Anh lên boong tàu lúc nào?

Cặp mắt của Jef Van Houtte trở nên giận dữ.

- Ông đi mà hỏi cô ấy... Nếu ông không tin tôi...

- Anh đã thấy ông Willems ở dưới nước ư?

- Tôi không nhìn thấy gì cả... Nhưng tôi nghe có tiếng động ở dưới nước...

- Ông ta không biết bơi ư?

- Ông ấy biết bơi... Chắc hẳn ông ấy không thể bơi được...

- Anh cũng xuống một con đò nhỏ như đêm thứ hai vừa rồi chứ?

- Vâng, thưa ông...

- Anh đã vớt ông ta lên ư?

- Phải mất khoảng mười phút đồng hồ và mỗi khi tôi tìm thấy thì ông ta lại chìm xuống...

- Còn cô Anhecke thì vẫn đứng trên boong tàu ư?

- Vâng, thưa ông...

- Khi được vớt lên thì ông ta đã chết rồi ư?

- Tôi không biết ông ấy còn sống hay đã chết... Tôi chỉ thấy da ông ấy xám lại..

- Một bác sĩ đã chạy tới chứ? Cảnh sát nữa?

- Vâng, thưa ông... Ông còn câu hỏi nào không?

- Cái đó xảy ra ở đâu?

- Ở Paris, tôi đã nói rồi.

- Nơi nào của Paris?

- Chúng tôi đang chở rượu vang đi Mâcon và hôm ấy chúng tôi cho sà lan đậu ở cảng Rapee...

Maigret tỏ ra không mấy ngạc nhiên, không mấy hài lòng. Người ta có thể nói bỗng nhiên ông trở thành hiền hậu như gân cốt của ông đã giãn ra.

- Tôi cho rằng cũng gần hết rồi... Ông Willems bị chết đuối ở cảng Rapee vào một đêm, lúc ấy anh đang ngủ trên sà lan và con gái ông ta cũng ngủ trên đó... Đúng như vậy chứ?

Jef Van Houtte gật đầu.

- Sau đó một tháng thì anh cưới Annecke...

- Thật bất tiện khi hai người sống trên tàu mà không cưới nhau...

- Anh gọi em trai mình tới làm việc vào lúc nào?

- Ngay sau đó... Ba hoặc bốn ngày sau đó...

- Sau đám cưới ư?

- Không. Sau vụ tai nạn...

Mặt trời đã khuất sau những mái nhà lợp ngói đỏ, nhưng nó còn loé lên những ánh sáng hư ảo, đáng lo ngại.

Ngồi bên bánh lái, Hubert có vẻ đang mơ màng.

- Anh Hubert, tôi cho rằng anh không biết gì cả, đúng không?

- Về chuyện gì?

- Về những gì xảy ra vào đêm thứ hai vừa rồi.

- Tôi đi khiêu vũ ở phố Lappe...

- Còn về cái chết của ông Willems thì sao?

- Tôi nhận được điện báo khi tôi đang ở Bỉ...

- Thế là hết chứ? - Jef Van Houtte sốt ruột - Chúng tôi có thể đi ăn chứ?

- Tôi cho rằng không.

Cái đó gây nên một cú sốc. Hubert đứng bật lên, không nhìn viên cảnh sát trưởng mà nhìn anh trai. Về phần mình, Jef Van Houtte hỏi với giọng gây gổ:

- Ông có thể cho biết tại sao chúng tôi không thể dùng bữa được?

- Vì tôi có ý định đưa anh về Paris.

- Ông không có quyền làm như vậy...

- Tôi có thể, sau đây một tiếng đồng hồ tôi có lệnh bắt tạm giam anh của ông chánh án...

- Vì lý do gì, xin ông cho biết?

- Để tiếp tục thẩm vấn...

- Tôi đã nói hết rồi...

- Và để anh gặp kẻ lang thang được anh vớt dưới sông Seine lên đêm thứ hai vừa rồi...

Jef Van Houtte nhìn em trai với vẻ cầu cứu.

- Hubert, chú có thấy ông cảnh sát trưởng có quyền làm việc này không?

Nhưng Hubert yên lặng.

- Ông đưa tôi lên ôtô của ông ư?

Anh giơ tay chỉ tay lên chiếc xe hơi có Neuveu đứng bên ở trên bờ.

- Tôi có quyền trở lại sà lan của mình không?

- Có thể là ngày mai..

- Nếu không phải là ngày mai thì sao?

- Nếu vậy thì anh có thể không trở về nữa...

- Ông nói sao?

Anh ta nắm tay lại và có lúc Maigret cho rằng Jef Van Houtte sẽ hành hung mình.

- Còn vợ tôi? Còn con tôi? Ông đã sáng tác ra chuyện gì vậy? Tôi sẽ báo cho ông lãnh sự nước tôi...

- Đó là quyền của anh...

- Ông muốn đùa thôi, đúng không?

Anh ta có vẻ không ngờ là sẽ có chuyện này.

- Người ta không thể bắt một người không làm gì cả trên con tàu của anh ta...

- Tôi không bắt anh...

- Như vậy việc mang tôi đi gọi là gì?

- Tôi mang anh về Paris để đối chất với một nhân chứng mà chúng tôi không thể mang người ấy tới đây được.

- Tôi cũng không biết người ấy là ai nữa... Tôi vớt hắn lên vì hắn kêu cứu... Nếu biết thế này...

Vợ anh ta lên boong và hỏi một câu bằng tiếng fla-măng. Anh ta trả lời một thôi một hồi. Cô ta lần lượt nhìn ba người đàn ông rồi nói với chồng mà Maigret hiểu cô ta khuyên chồng nên đi theo ông cảnh sát trưởng.

- Tôi sẽ ngủ ở đâu?

- Trên một chiếc giường ở Sở Cảnh sát...

- Nhà giam ư?

- Không. Sở Cảnh sát tư pháp.

- Tôi có thể đi thay quần áo được không?

Được viên cảnh sát trưởng cho phép, anh ta cùng vợ xuống dưới khoang tàu. Ở lại một mình với Maigret, Hubert không nói năng gì cả và chỉ nhìn xe cộ chạy trên bờ. Mệt mỏi sau cuộc thẩm vấn không ra đầu ra đũa không tiến lên được chút nào, Maigret cũng không nói gì.

Hubert là người lên tiếng đầu tiên. Với giọng hoà giải, anh ta nói:

- Không nên chú ý đến anh tôi... Anh ấy tính nóng nảy nhưng không phải là con người xấu...

- Ông Willems có biết những quan hệ giữa anh ta với con gái mình không?

- Trên một con tàu thì khó che giấu được câu chuyện...

- Anh có cho rằng ông cụ sẽ hài lòng về đám cưới ấy không?

- Lúc ấy tôi không có mặt ở đây...

- Anh cũng cho rằng ông cụ bị ngã khi đi trên ván bắc cầu trong cái đêm ông ấy say rượu ư?

- Cái đó thường xảy ra, ông biết đấy... Đã có nhiều thuỷ thủ chết như vậy..

Có tiếng fla-măng ở dưới khoang tàu vọng lên, giọng của Annecke thì van vỉ, còn của người chồng thì giận dữ. Liệu anh ta có chịu đi với viên cảnh sát trưởng không?

Người vợ là người thắng cuộc vì Jef Van Houtte đã xuất hiện trên boong tàu, tóc chải gọn ghẽ, còn hơi ướt. Anh ta mặc một chiếc sơ-mi màu trắng, thắt một chiếc ca-vát kẻ sọc, đi giày đen như đi dự lễ nhà thờ vào ngày chủ nhật.

Anh ta nói với người em bằng tiếng fla-măng rồi lên bờ đi tới chỗ có chiếc xe ôtô đen rồi đứng đợi.

Ông cảnh sát trưởng mở cửa xe trong khi Neveu ngạc nhiên nhìn hai người.

Anh cất tiếng hỏi:

- Sếp đã hoàn tất công việc rồi chứ, thưa sếp?

Không được trả lời, anh ta quyết định chăm chú vào việc lái xe.

***

Đến tám giờ tối thì xe vào trong sân sở Cảnh sát. Còn một vài cửa sổ có ánh đèn, nhưng viên cảnh sát già Joseph vẫn đứng gác ở vị trí của mình.

Trong văn phòng các thanh tra chỉ còn ba bốn người trong đó có Lapointe đang đánh máy.

- Anh cho mang bánh mì kẹp thịt và bia lên văn phòng của tôi...

- Cho mấy người...

- Hai người... Không, ba người, vì tôi cần anh.

Anh không có việc nào khác chứ?

- Không, thưa sếp...

Trong văn phòng cảnh sát trưởng, người thuỷ thủ có vẻ cao hơn và gầy hơn.

- Ông có thể ngồi, ông Jef Van Houtte...

Tiếng "ông” làm anh ta cau mày. Anh ta coi đây như một sự đe doạ.

- Người ta sẽ mang bánh kẹp thịt đến...

- Khi nào tôi có thể gặp ông tham tán?

- Sáng mai...

Maigret gọi điện thoại về cho vợ.

- Tôi không về nhà dùng bữa chiều đâu... Không... Có thể tôi ở lại đây đêm nay...

Bà còn muốn hỏi ông vì biết ông đang quan tâm đến kẻ lang thang.

- Người ấy không chết chứ?

- Không...

Bà không hỏi là ông có bắt người nào không. Khi nói sẽ ở lại đây một đêm có nghĩa là cuộc thẩm vấn của ông đang dở dang hoặc mới bắt đầu.

- Chúc ngủ ngon...

Ông nhìn Jef Van Houtte với vẻ lo ngại.

- Tôi đã mời anh ngồi xuống...

Thật là khó chịu khi thấy một con người cao lớn đứng sừng sững giữa căn phòng nhỏ hẹp.

- Nếu tôi không muốn ngồi thì sao? Tôi có quyền đứng, đúng không?

Maigret không thể không thở dài khi thấy người hầu bàn của khách sạn ở Quảng trường Dauphine chậm mang bánh kẹp thịt và bia đến.