← Quay lại trang sách

- VI -

Hầu hết những đêm như thế này kết thúc bằng sự thú nhận sau khi thực hiện những qui tắc, xem xét các hoàn cảnh và dùng các kịch bản mà ông đã chơi hàng trăm lần.

Thanh tra ở các bộ phận khác hiểu ngay đang có việc gì xảy ra, kể cả người phục vụ của khách sạn ở Quảng trường Dauphine mang bánh kẹp thịt và bia đến cũng vậy.

Sự giận dữ không ngăn cản người fla-măng ăn một cách ngon miệng, uống một hơi cạn cốc bia trong khi mắt vẫn để ý đến Maigret. Như để thách đố, anh ta ăn uống một cách thô tục, miệng há to nhai thức ăn nhồm nhoàm, nhổ xuống sàn nhà những miếng jăm-bông khô cứng như nhổ xuống mặt sông vậy.

Viên cảnh sát trưởng bình tĩnh, không để ý đến thái độ khiêu khích của anh ta và mặc anh ta đi lại trong phòng như một con thú dữ trong lồng hẹp.

Ông có lý hay ông nhầm lẫn? Cái khó trong một cuộc điều tra là biết lúc nào kết thúc cuộc chơi.

Không có sẵn các nguyên tắc. Cái đó không phụ thuộc vào yếu tố này hay yếu tố khác. Đây là vấn đề đánh hơi.

Ông đã từng tấn công không có mục tiêu và đã thành công sau một vài tiếng đồng hồ. Ngược lại có lần có đủ mọi con chủ bài trong tay và trên một chục nhân chứng, ông đã phải làm việc cả một đêm căng thẳng.

Cái quan trọng là phải tìm ra thái độ thích hợp đối với mỗi đối tượng. Chính vì cái thái độ ấy ông vừa ăn vừa quan sát người thuỷ thủ.

- Anh muốn dùng bánh kẹp thịt nữa không?

- Cái tôi muốn là trở về với chiếc sà lan và vợ tôi, thế đấy!

Đây là con người mà ta không thể nặng lời và phương pháp phải áp dụng chắc chắn là phương pháp "êm dịu", tức là: bắt đầu là nhẹ nhàng, không chụp mũ; buộc hắn phải thừa nhận sự mâu thuẫn ít quan trọng trong lời khai, rồi đến nhận một sai lầm không nghiêm trọng, cuối cùng buộc hắn phải khai ra việc đã làm.

Trong phòng chỉ có hai người. Maigret đã giao cho Lapointe một việc khác.

- Nghe đây, anh Jef Van Houtte...

- Tôi đã nghe ông trong nhiều tiếng đồng hồ rồi, đúng không?

- Mất nhiều thời gian vì anh không trả lời một cách thành thật những câu hỏi của tôi.

- Ông cho tôi là một kẻ nói dối ư?

- Anh không nói dối mà anh chưa nói hết...

- Nếu tôi cũng hỏi về vợ con ông thì sao?

- Trước kia anh đã là một đứa trẻ yếu đuối... Chắc mẹ anh phải chăm sóc anh nhiều lắm?

- Bây giờ thì ông lại lôi mẹ tôi vào câu chuyện... Xin ông nhớ cho mẹ tôi qua đời lúc tôi năm tuổi... Bây giờ bà là một vị thánh, từ trên trời đang cúi xuống nhìn tôi.

Maigret không động tâm, vẫn giữ vẻ nghiêm trang.

- Cha anh không tái hôn ư?

- Cha tôi thì lại khác... ông uống quá nhiều...

- Anh bắt đầu tự kiếm sống năm bao nhiêu tuổi?

- Tôi xuống tàu từ năm mười ba tuổi; tôi đã nói với ông rồi...

- Ngoài Hubert thì anh còn anh chị em nào khác không?

- Tôi còn một em gái. Rồi sao nữa?

- Không sao cả. Tôi chỉ muốn biết...

- Để biết thì tôi phải đặt ra các câu hỏi, cả tôi nữa...

- Tôi thấy không có gì là trở ngại cả...

- Ông nói vậy vì ông ngồi trong văn phòng của mình và ông tưởng mình là người mạnh nhất...

Ngay từ đầu Maigret biết công việc phải mất nhiều thời gian vì Jef Van Houtte không thông minh lắm. Cái khó là việc thẩm vấn những kẻ vô lại tồi tệ nhất, vì chúng lừa bịp, từ chối trả lời, phản cung những điều đã thừa nhận, không bối rối khi người ta vạch ra những mâu thuẫn trong lời khai của hắn.

Với một sự nghi ngờ thông minh, ông thường tìm ra những vết rạn trong lập luận nhất định sẽ nhanh chóng sụp đổ của hắn.

- Nếu tôi không nhầm thì anh là một người lao động...

Có một vẻ nghi ngờ trong cái nhìn của anh ta.

- Chắc chắn vì tôi đã làm việc vất vả...

- Một vài ông chủ đã lợi dụng tuổi trẻ của anh... Một hôm anh gặp Louis Willems, người nghiện rượu như cha anh.

Đứng bất động trong phòng, Jef Van Houtte như một con thú đang đánh hơi sự nguy hiểm và đang tự hỏi phải chống trả ra sao.

- Tôi tin chắc rằng nếu không có cô Annecke thì anh đã đi làm ở con tàu khác rồi...

- Bà Willems cũng là một phụ nữ hiền hậu...

- Bà ta không tự kiêu và gia trưởng như ông chồng...

- Ai nói với ông rằng ông ấy tự kiêu?

- Ông ta không như vậy ư?

- Ông ấy là "cái bướu", là ông chủ nắm giữ mọi người quen biết ông...

- Tôi đánh cuộc rằng, nếu còn sống thì bà Willems không phản đối việc anh lấy con gái bà...

Maigret cảm thấy mình đã đi quá nhanh.

- Đó là câu chuyện của ông, đúng không? Tôi cũng vậy, tôi cũng có thể sáng tác ra mọi chuyện.

- Đó là chuyện của anh mà tôi tưởng tượng ra. Tôi có nhầm không?

- Mặc xác tôi, nhưng rõ ràng là ông đã nhầm, ông đã tống tôi vào tù...

- Xin nghe cho hết... Anh là một đứa trẻ yếu đuối. Từ lúc còn trẻ tuổi, anh đã phải làm việc vất vả như một người đàn ông... Sau đó anh gặp Annecke và cô ta nhìn anh bằng cặp mắt khác hẳn... Cô ta không coi anh là kẻ làm việc khổ sai trên tàu để nhận lấy những lời chửi mắng mà là một con người... Rất tự nhiên anh đem lòng yêu cô ta... Nếu còn bà mẹ thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng.

Cuối cùng thì Jef van Hautte đã ngồi xuống, không phải là ngồi trên một chiếc ghế tựa mà ngồi trên tay một chiếc ghế bành: anh ta đã có một sự tiến bộ.

- Rồi sao nữa? Câu chuyện rất đẹp của ông...

- Không may, bà Willems qua đời. Anh ở lại trên tàu với chồng và con gái bà ta và tôi thề rằng ông Willems đã canh chừng anh...

- Đây là câu chuyện của ông...

- Chủ một con tàu to đẹp, ông ta không muốn con gái lấy một kẻ không một xu dính túi... Buổi tối, trong lúc uống rượu ông ta tỏ ra hung tợn và khó chịu...

Maigret lấy lại được sự mạnh dạn, mắt không rời Jef Van Houtte.

- Ông tưởng tôi để người ta bắt nạt tôi ư?

- Tôi nghĩ ngược lại... Chỉ có điều là ông ta không bắt nạt anh... mà là hành hạ con gái ông ta... Tôi tự hỏi ông ta có ngạc nhiên về hai người không...

Cần phải ngưng một lát và sự yên lặng ấy rất nặng nề trong khi chiếc tẩu của ông Maigret lặng lẽ nhả khói...

- Anh đã cung cấp cho tôi một chi tiết khá thú vị... Đó là mỗi khi đến Paris thì ông ta đi tìm người bạn gái để cùng say sưa... Thường thì ông ta uống ở dưới tàu hoặc trong một quán nhỏ trên bờ. Như mọi thuỷ thủ khác, ông ta phải đi ngủ từ sớm... Ở Paris, anh có điều kiện ở một mình với Annecke trên sà lan...

Người ta nghe thấy tiếng nói và tiếng chân người ở ngoài cửa. Cửa bật mở, Lapointe bước vào.

- Xong rồi, thưa sếp...

- Đợi một chút...

Và những lời "êm dịu" tiếp tục cất lên trong căn phòng đầy khói thuốc.

- Có thể là một đêm nọ, ông ta về sớm hơn thường lệ và ông ta thấy hai người đang trong tay nhau... Nếu đúng như vậy thì ông ta đã nổi trận lôi đình... Sự nổi giận của ông ta là rất ghê gớm... Có thể là ông ta đã đuổi anh ra khỏi cửa hoặc đánh đập con gái ông...

- Đây là chuyện của ông - Jef Van Houtte nhắc lại với vẻ hài hước.

- Đó là câu chuyện mà tôi chọn lựa nếu tôi ở vào địa vị anh... Vì, trong trường hợp ấy, cái chết của ông Willems gần như là một tai nạn....

- Đó là một tai nạn...

- Tôi nói “gần như"... Tôi không nói anh đã giúp ông ta rơi xuống nước... Ông ta say rượu... đi loạng choạng... Đêm ấy có mưa không?

- Có mưa...

- Anh thấy không... Như vậy ván bắc cầu rất trơn... Cái lỗi mà anh phạm phải là không cứu ông ta ngay... Cái đó ít nghiêm trọng hơn là anh đã đẩy ông ta... Hai năm nay biên bản điều tra của cảnh sát vẫn mang kết luận chết vì tai nạn chứ không phải bị giết...

- Vậy tại sao ông lại gán vụ ấy cho tôi?

- Tôi chỉ cố gắng giải thích thôi... Giả thiết là có một người nào đó đã nhìn thấy anh đẩy ông Willems xuống sông... Một người nào đó ở bến cảng mà anh không nhìn thấy... Người ấy có thể báo với cảnh sát rằng anh cứ đứng trên boong tàu rất lâu, không chịu nhảy ngay xuống con thuyền nhỏ, để ông ta chết...

- Thế còn Annecke thì sao? Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy người cha chết mà không kêu cứu...

- Vào lúc hai giờ sảng thì có thể cô ta còn ngủ... Dù sao người ở trên bờ, thời ấy hắn ngủ dưới gầm cầu Bercy, đã nhìn thấy tất cả mà không khai báo với cảnh sát...

Những kẻ lang thang không muốn dính líu vào việc của mọi người... Họ không nhìn đời như mọi người khác và họ có một quan niệm riêng về pháp luật.

- Anh đã kết hôn với Annecke và cần một người giúp việc mình, anh gọi người em trai từ Bỉ đến... Cuối cùng anh đã được sung sướng... Đến lượt mình, anh trở thành "cái bướu" như anh đã nói.

- Từ bấy đến nay mỗi lần đi qua Paris và anh đều tránh neo sà lan ở gần cầu Bercy...

- Không, thưa ông! Tôi đã đậu ở đây ít nhất là ba lần...

- Vì lúc ấy kẻ lang thang không ngủ ở đây nữa. Những kẻ lang thang cũng thường chuyển chỗ ở và nơi neo sà lan của anh chuyển về dưới cầu Marie...

Hôm thứ hai, người ấy đã nhận ra chiếc De Zwarrte Zwaan và anh cũng đã nhận ra hắn... Tôi tự hỏi...

Anh ta làm ra vẻ theo dõi câu chuyện.

- Ông tự hỏi sao?

- Tôi tự hỏi có phải khi ông Willems được vớt từ dưới nước lên anh không nhìn thấy kẻ lang thang ấy... Phải... Anh rất cần nhìn thấy hắn... Hắn đã lại gần nhưng không nói năng gì cả...

Hôm thứ hai, khi hắn đi rình mò quanh chiếc sà lan của anh, anh nhận ra rằng hắn có thể nói... Không có gì là lạ lùng khi hắn đe doạ làm việc này...

Maigret không tin vào ý kiến của mình. Nhưng đây không phải là thầy thuốc. Lúc này rất cần lái câu chuyện theo hướng này.

- Anh đã sợ hãi... Anh đã nghĩ rằng cái đã xảy đến với ông Willems thì cũng có thể xảy đến cùng với cách ấy cho người khác...

- Và tôi đã ném hắn xuống nước, đúng không?

- Cứ coi là anh đã vật nhau với hắn và xô hắn...

Một lần nữa, Jef Van Houtte lại đứng lên, cứng rắn và bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

- Không, thưa ông! Ông không thể buộc tôi thú nhận một điều như vậy được.

- Nếu tôi nhầm ở chi tiết nào thì anh cứ nói.

- Tôi nói rồi.

- Sao?

- Cái ấy đã được người đi theo ông biện lý viết bằng giấy trắng mực đen rồi...

- Anh đã tuyên bố rằng anh đã nghe thấy một tiếng động vào nửa đêm...

- Cái tôi đã nói là đúng.

- Anh đã nói thêm có hai người, trong đó có một người mặc áo đi mưa màu sáng, đến dưới gầm cầu Marie và chạy nhanh đến chiếc ôtô đỏ...

- Vì nó màu đỏ...

- Hai người ấy đã chạy dọc theo sà lan của anh...

Jef Van Houtte vẫn không nhúc nhích. Maigret đi ra cửa.

- Xin mời các ông vào...

Lapointe đã mời người nhân viên bảo hiểm và người bạn nói lắp của anh ta về Sở. Anh cũng yêu cầu bà Guillot, vợ người nhân viên bảo hiểm, đi theo và bà vui vẻ đi không cự nự điều gì. Guillot cũng mặc chiếc áo đi mưa màu sáng như đêm thứ hai vừa rồi.

- Đây là hai người đi bằng chiếc xe hơi màu đỏ

- Quan sát người trong ban đêm khác với trong văn phòng sáng sủa.

- Họ phù hợp với sự mô tả của anh...

Jef Van Houtte nhún vai, không trả lời.

- Hôm ấy họ ở cảng Celestins. Anh Guillot, anh nói xem, các anh đã làm gì ở đấy?

- Chúng tôi tới đoạn đường dốc bằng ôtô...

- Khoảng cách từ đấy tới cây cầu là bao nhiêu?

- Hơn trăm mét.

- Anh đã cho xe đỗ ngay cuối đoạn đường dốc ư?

- Vâng.

- Rồi sao nữa?

- Chúng tôi mở cốp xe lôi xác con chó ra.

- Có nặng không?

- Nestor nặng hơn tôi... Bảy mươi hai ki-lô-gram. Tôi đã cân nó khi đi qua cửa hàng thịt...

- Có một chiếc sà lan trên sông chứ?

- Vâng.

- Rồi hai anh khiêng xác con chó đi tới cầu Marie ư?

Hardoin mở miệng định nói, nhưng bạn anh đã nói trước.

- Tại sao chúng tôi phải đến cầu Marie?

- Vì anh này khẳng định như vậy.

- Anh ấy nói đã nhìn thấy chúng tôi đến cầu Marie ư?

- Không hoàn toàn như vậy. Anh ta nói nhìn thấy các anh từ cầu Marie đi ra.

Hai người bạn nhìn nhau.

- Anh ấy không thể nhìn thấy chúng tôi đi dọc theo chiếc sà lan vì chúng tôi ném xác con chó phía sau sà lan... Tôi còn sợ chiếc bao tải mắc vào bánh lái sà lan kia... Chúng tôi đợi một lúc để tin chắc chiếc bao tải đã xuôi theo dòng nước...

- Anh nghe thấy không, Jef Van Houtte?

Anh ta không hề bối rối.

- Đây là câu chuyện của họ, đúng không... Ông cũng vậy, ông kể câu chuyện của ông... Và có thể còn nhiều câu chuyện nữa... Đây không phải là lỗi của tôi...

- Lúc ấy là mấy giờ, anh Guillot?

Nhưng Hardoin đã nói trước:

- Mười một giờ ba mươi...

- Mười một giờ rưỡi - Bạn anh ngắt lời - Chứng cứ là khi chúng tôi tới quán rượu ở phố Turenne thì đồng hồ chỉ mười hai giờ kém hai mươi.

- Ôtô của anh màu đỏ ư?

- Đây là chiếc xe số bốn trăm lẻ ba màu đỏ...

- Trên biển số có hai con số chín ư?

- Số xe: bảy, chín, bốn, chín, LF, bảy năm... Nếu các ông muốn xem giấy tờ...

Maigret quay sang Jef Van Houtte.

- Anh có muốn xuống sân để nhìn chiếc xe không?

- Tôi không muốn gì cả, trừ việc về với vợ tôi...

- Anh giải thích sự mâu thuẫn này như thế nào?

- Ông là người phải giải thích cái đó... Đây không phải là nghề của tôi...

- Anh đã biết mình phạm phải lỗi gì chưa?

- Biết. Đó là tôi đã vớt hắn từ dưới nước lên...

- Trước đó thì anh đã làm gì?

- Thế nào, tôi đã làm gì ư?

- Tôi đang ngái ngủ khi nhảy xuống con thuyền với cây sào...

- Anh quên mất một người cũng nghe thấy tiếng kêu của kẻ lang thang... Ông Willems cũng chỉ kêu khi tiếp xúc với nước lạnh...

Đối với thầy thuốc anh đã cẩn thận, đánh vào đầu người ấy trước, cho rằng người ấy không thể kêu khi bị nước cuốn trôi.

Anh đã ngạc nhiên khi thấy người ấy kêu cứu... Anh sẽ không hành động gì nếu không có tiếng kêu khác của ông chủ sà lan Poitou... Ông ta đã thấy anh đứng trên sà lan...

Thế là anh đóng vai người cứu nạn...

Jef Van Houtte lại nhún vai.

- Khi tôi nói anh đã phạm sai lầm thì tôi không có ý nói chuyện này mà là câu chuyện anh đã vạch sẵn một cách tỉ mỉ.

Người nhân viên bảo hiểm và bạn anh ta hết nhìn ông cảnh sát trưởng lại nhìn người thuỷ thủ cuối cùng họ đã hiểu được đây là vấn đề sinh mạng một con người.

- Lúc mười một giờ rưỡi thì anh không chữa máy như đã nói mà anh đang ở trên boong tàu... Nếu không thì anh không thể nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ...

Anh đã nhìn thấy xác con chó bị ném xuống sông... Cái đó nảy ra ý nghĩ trả lời sai sự thực khi anh bị cảnh sát thẩm vấn... Anh đã nói hai người đàn ông từ cầu Marie đi ra...

- Họ kể những gì họ thích. Ông cũng vậy...

Maigret lại quay ra cửa.

- Xin mời ông Goulet vào...

Đây là người chủ chiếc sà lan Poitou chuyên vận chuyển cát tới bến cảng Celestins mà Lapointe đã mời tới.

- Ông nghe thấy tiếng người kêu dưới sông Seine lúc mấy giờ?

- Khoảng nửa đêm.

- Ông không nhớ chính xác ư?

- Không.

- Sau mười một giờ rưỡi ư?

- Khi người ấy được vớt lên và đặt trên sà lan và một cảnh sát vừa đến thì đã mười hai giờ rưỡi rồi... Tôi cho rằng viên cảnh sát ấy đã ghi chép giờ giấc này... Vậy không thể mất quá nửa tiếng đồng hồ từ lúc...

- Nói thế nào, anh Jef Van Houtte?

- Tôi ư? Tôi không có ý kiến gì cả. Đây là chuyện ông ấy nói...

- Thế còn người cảnh sát thì sao?

- Cũng là câu chuyện của anh ta...

Đến mười giờ đêm thì ba nhân chứng ra về và từ khách sạn ở Quảng trường Dauphine người ta mang một khay bánh kẹp thịt và bia nữa tới. Maigret bảo Lapointe:

- Bây giờ đến lượt anh...

- Tôi sẽ thẩm vấn hắn gì đây?

- Bất cứ chuyện gì...

Đó là thủ tục. Có khi thay đổi người hỏi cung ba bốn lần trong một đêm, nhiều khi một câu được hỏi đi hỏi lại nhiều lần nhằm làm nản lòng người bị tình nghi.

- A-lô... Cho tôi gọi về nhà...

Bà Maigret chưa ngủ.

- Tốt nhất là bà đừng chờ tôi về nữa.

- Ông có vẻ mệt mỏi... Có nhiều khó khăn ư?

Bà cảm thấy có sự chán nản trong giọng nói của ông.

- Hắn chối cãi đến cùng, không để hở ra một đầu mối nào... Đây là một mẫu kẻ vô lại điển hình mà tôi gặp phải...

- Thế còn thầy thuốc thì sao?

- Tôi sẽ hỏi tin tức về ông ta...

Đặt máy xuống rồi ông lại nhấc máy lên. Ông gọi đến Bệnh viện Thượng đế và người thường trực của khoa Phẫu thuật cầm máy.

- Người ấy đang ngủ... Không, ông ấy không kêu đau nữa... Giáo sư đã khám bệnh cho ông ta sau bữa ăn tối và nói ông ấy đã ra khỏi vòng nguy hiểm...

- Ông ta nói được chưa?

- Trước khi ngủ ông ấy đã đòi uống nước...

- Ông ta không nói gì thêm ư?

- Không. Uống một viên thuốc an thần thế là ông ấy ngủ...

Maigret đi dạo ngoài hành lang trong nửa tiếng đồng hồ mặc cho Lapointe hỏi khẩu cung người bị nghi vấn. Sau đó ông trở lại văn phòng tìm Jef Van Houtte đang ngồi trên ghế tựa, hai bàn tay to lớn đặt lên đầu gối.

Vẻ mặt của viên thanh tra nói lên anh ta không đạt được kết quả nào trong khi mặt của người thuỷ thủ tỏ vẻ rất cáu kỉnh.

- Cái này còn kéo dài không?- Anh ta hỏi khi thấy Maigret bước vào. Ông không nên quên việc ông đã hứa cho tôi gặp ông lãnh sự. Tôi sẽ kể cho ông ấy hết mọi chuyện và cái đó sẽ được đăng trên báo chí của nước Bỉ...

- Nghe đây, Jef Van Houtte...

- Tôi đã nghe ông trong nhiều tiếng đồng hồ rồi và ông cứ luôn miệng nhắc lại câu ấy...

Anh ta chỉ tay vào Lapointe.

- Ông này cũng vậy... Ông còn người nào nấp sau cánh cửa để hỏi tôi nữa không?

- Có thể...

- Tôi vẫn trả lời như cũ thôi...

- Anh đã nhiều lần tự mâu thuẫn...

- Tôi mâu thuẫn với bản thân tôi ư? Ông có mâu thuẫn với chính mình không?

- Anh đã nghe các nhân chứng...

- Các nhân chứng nói thế này, tôi nói thế khác... Như vậy không có nghĩa là tôi nói dối... Tôi là người lao động... Ông hãy hỏi bất kỳ ai xem Jef Van Houtte là người thế nào... Không ai nói xấu về tôi đâu...

Và Maigret phải làm lại từ đầu, ông nhớ lại đã có người ngồi trước mặt ông, ngoan cố như người fla-măng này, đã phải thú nhận vào giờ thứ mười sáu trước khi ông định bỏ cuộc.

Đó là những đêm vất vả. Đã hai lần ông nhờ Lapointe thay thế mình. Cuối cùng hết cả bánh kẹp thịt và bia, chỉ còn lại ba người như những bóng ma trong cơ quan cảnh sát hoang vắng này.

- Anh không thể nhìn thấy hai người chạy dọc theo chiếc sà lan được...

- Cái khác nhau giữa tôi và ông là ông không có mặt ở đấy vào lúc ấy...

- Anh đã nghe thấy...

- Mọi người đều nói...

- Chú ý là tôi không tố cáo anh phạm pháp có dự mưu..

- Ông muốn nói gì?

- Tôi nói là anh không có ý định giết ông ra trước đó...

- Ai? Ông Willems là người tôi vớt từ dưới nước lên? Nay có một người nữa là hai, đúng không? Và ngày mai có thể là ba, bốn, năm... Ông chẳng có khó khăn gì trong việc chụp mũ tôi...

Ba giờ sáng, mệt mỏi, Maigret quyết định bỏ cuộc.

- Lúc này đến đây thôi... - Ông càu nhàu.

- Tôi có thể về gặp vợ tôi được chú?

- Chưa đâu...

- Ông cho tôi ngủ trong nhà tù ư?

- Anh ngủ ngay trong cơ quan, có một chiếc giường...

Trong khi Lapointe dẫn anh ta đi thì Maigret rời khỏi Sở Cảnh sát, đi qua những phố vắng vẻ, tay đút túi. Khi đến phố Chatelet thì gặp một chiếc tắc-xi.

Ông nhẹ nhàng đi vào phòng. Bà Maigret hỏi bằng giọng ngái ngủ:

- Ông đấy ư?

Làm như đây là một người khác.

- Mấy giờ rồi?

- Bốn giờ...

- Hắn có thú nhận không?

- Không.

- Ông cho rằng chính là hắn ư?

- Về mặt tinh thần thì tôi tin chắc...

- Ông phải bỏ cuộc ư?

- Chưa đâu.

- Ông có muốn tôi làm cho ông một món gì đó để ăn không?

Ông không đói, ông uống một cốc rượu rồi đi nằm và phải nửa tiếng đồng hồ sau ông mới ngủ được.

Ông không thể quên được người thuỷ thủ nước Bỉ!