Chương 9 ĐÊM CUỐI CÙNG CỦA THẾ GIỚI
“Em sẽ làm gì nếu biết đêm nay là đêm cuối cùng của thế giới?”
“Em sẽ làm gì ấy à? Anh nói nghiêm túc đấy ư?”
“Ừ, nghiêm túc đấy.”
“Em không biết. Em chưa nghĩ đến.”
Anh rót cà phê. Ở đằng sau, hai đứa con gái của họ đang chơi xếp hình trên tấm thảm phòng khách dưới ánh sáng những ngọn đèn bão xanh. Mùi cà phê mới pha ấm cúng, dễ chịu tràn ngập bầu không khí buổi tối.
“Thế thì em nên bắt đầu nghĩ bây giờ đi.”
“Anh không nói thật đấy chứ!”
Anh gật đầu.
“Chiến tranh à?”
Anh lắc đầu.
“Không phải bom hydro hay bom nguyên tử à?”
“Không.”
“Hay chiến tranh vi trùng?”
“Không phải do bất kỳ thứ nào trong số đó,” anh vừa nói vừa chậm rãi khuấy cà phê. “Nhưng có thể nói nó giống như một cuốn sách đóng lại.”
“E là em không hiểu.”
“Không, thật ra anh cũng không hiểu; chỉ là một cảm giác thôi. Đôi khi nó khiến anh khiếp sợ, nhưng đôi khi anh không sợ chút nào mà lại thấy bình yên.” Anh liếc nhìn hai đứa con và mái tóc vàng óng rực lên dưới ánh đèn. “Anh đã không nói gì với em. Chuyện mới xảy ra cách đây bốn hôm.”
“Chuyện gì cơ?”
“Một giấc mơ của anh. Anh mơ rằng thế giới sẽ kết thúc, và một giọng nói khẳng định như vậy; anh không nhớ nổi giọng nói ấy, nhưng đó đúng là một giọng nói, nó nói tất cả trên Trái đất sẽ chấm dứt. Hôm sau anh không nghĩ đến giấc mơ đó nữa, nhưng khi đến văn phòng, anh thấy Stan Willis nhìn ra ngoài cửa sổ vào giữa buổi chiều, anh hỏi, Cậu đang nghĩ gì thế, Stan, thì cậu ta bảo, Tối hôm qua tôi nằm mơ, và trước khi cậu ta kể cho anh nghe, anh đã biết giấc mơ của cậu ta là gì. Lẽ ra anh có thể nói với cậu ta, nhưng cậu ta đã kể và anh đã lắng nghe.”
“Là cùng một giấc mơ?”
“Giống hệt. Anh nói với Stan anh cũng mơ như thế. Cậu ta không có vẻ ngạc nhiên. Cậu ta còn có vẻ nhẹ nhõm nữa là khác. Rồi bọn anh thử đi quanh ván phòng xem sao. Bọn anh không có kế hoạch gì cả. Bọn anh không nói, ‘Hãy đi quanh xem sao’. Bọn anh cứ tự động đi thôi, và đâu đâu cũng thấy mọi người nhìn xuống bàn, nhìn vào tay hoặc nhìn ra cửa sổ. Anh nói chuyện với mấy người. Cả Stan nữa.”
“Và họ đều có cùng giấc mơ đó?”
“Tất cả. Cùng một giấc mơ, không khác gì.”
“Anh có tin vào giấc mơ đó không?”
“Có. Anh chưa bao giờ chắc chắn như thế.”
“Và khi nào thì sẽ kết thúc? Ý em là thế giới ấy.”
“Với chúng ta thì sẽ là đêm nay, rồi khi màn đêm buông xuống quanh thế giới, tất cả sẽ dần dần chấm dứt. Sẽ mất hai mươi tư giờ để cả thế giới kết thúc.”
Họ ngồi lặng hồi lâu, không động vào tách cà phê. Rồi họ chậm rãi nhấc tách lên uống, mắt nhìn nhau.
“Chúng ta có đáng bị như vậy không?” chị hỏi.
“Không phải là đáng hay không; chỉ là mọi chuyện không thể tiếp tục được nữa thôi. Anh thấy là em còn không tranh cãi gì. Sao lại thế?”
“Em đoán là em có lý do của mình,” chị đáp.
“Cùng lý do như mọi người ở văn phòng hả?”
Chị chậm rãi gật đầu. “Em không muốn nói gì. Chuyện xảy ra tối qua. Hôm nay tất cả các bà các chị ở quanh khư phố đều bàn tán về chuyện đó. Họ đều nằm mơ. Em cứ nghĩ chỉ là trùng họp thôi.” Chị cầm tờ báo buổi tối lên. “Trên báo không có nói gì cả.”
“Ai cũng biết, nên chẳng cần đăng báo làm gì.”
Anh ngồi ngả ra trên ghế, nhìn chị. “Em có sợ không?”
“Không. Em cứ nghĩ là em sẽ sợ, nhưng em không sợ.”
“Thế cái tinh thần gọi là tự bảo tồn mà người ta vẫn nói, nó đâu rồi?”
“Em không biết. Ta đâu có hoảng lên gì lắm khi ta cảm thấy mọi việc đều họp lý. Chuyện này họp lý. Cứ cái lối chúng ta vẫn sống xưa nay thì chẳng chuyện gì khác có thể xảy ra trừ chuyện này.”
“Chúng ta đã sống không tệ lắm, phải không?”
“Không, nhưng cũng không hoàn toàn tốt. Chắc vấn đề là ở chỗ đó - chúng ta hầu như chẳng là gì ngoài chính mình, trong khi phần lớn thế giới lại bận bịu làm những việc khá là kinh khủng.”
Hai đứa bé cười vang trong phòng khách.
“Anh cứ nghĩ vào lúc như thế này người ta sẽ đổ ra đường gào thét chứ.”
“Em đoán là không. Ta không thể gào thét vì một điều có thực.”
“Em biết không, anh sẽ chẳng nhớ gì ngoài em và các con. Anh chưa bao giờ thích các thành phố hay công việc của anh hay bất kỳ cái gì khác ngoài ba mẹ con. Anh sẽ chẳng nhớ gì, có lẽ chỉ trừ lúc đổi mùa, hay một ly nước đá lúc trời nóng, và có lẽ anh sẽ nhớ giấc ngủ nữa. Sao chúng ta có thể ngồi đây nói chuyện như thế này nhỉ?”
“Vì chẳng còn gì khác để làm cả.”
“Tất nhiên là thế; vì nếu có thì chúng ta đã làm rồi. Anh đoán đây là lần đầu tiên trong lịch sử thế giới mọi người đều biết họ sẽ làm gì đêm nay.”
“Em tự hỏi những người khác sẽ làm gì đêm nay, trong mấy giờ tới.”
“Đi xem phim, nghe đài, xem ti vi, chơi bài, cho các con đi ngủ, rồi chính họ cũng đi ngủ, cũng như mọi khi thôi.”
“Theo một cách nào đó thì điều đó cũng đáng tự hào - như mọi khi.”
Họ ngồi một lát nữa, rồi anh tự rót cho mình thêm cà phê. “Em nghĩ sao lại là tối nay?”
“Vì nó là như thế.”
“Tại sao không phải là một đêm nào khác trong thế kỷ trước, hay năm, mười thế kỷ trước?”
“Vì ngày 19 tháng Mười năm 1969 chưa từng xảy ra trong lịch sử, và hôm nay là ngày đó, chỉ thế thôi; vì hôm nay có ý nghĩa hơn bất kỳ ngày nào khác; vì giờ là năm khi mọi chuyện diễn ra đúng như chúng đang diễn ra trên khắp thế giới, và vì vậy hôm nay là ngày tận thế.”
“Đêm nay những máy bay ném bom theo lịch bay ngang qua đại dương ở cả hai đầu sẽ không bao giờ thấy được đất liền.”
“Đó là một phần lý do đấy.”
“Thôi,” anh đứng dậy nói, “ta làm gì nhỉ? Rửa bát nhé?”
Họ rửa và xếp bát một cách gọn ghẽ đặc biệt. Đến tám rưỡi, hai đứa bé được đưa lên giường, được hôn chúc ngủ ngon, và ngọn đèn nhỏ bên giường chúng được bật lên, còn cửa ra vào thì được mở hé ra chút xíu.
“Anh đang băn khoăn,” người chồng nói khi đi từ buồng ngủ ra, tay cầm tẩu, đứng đó trong chốc lát.
“Gì cơ?”
“Liệu cửa có bị đóng kín mít không hay sẽ được để hé mở một chút cho ánh sáng lọt vào.”
“Em tự hỏi liệu các con có biết không.”
“Không, tất nhiên là không rồi.”
Họ ngồi đọc báo, rồi nói chuyện và nghe nhạc trên đài, rồi cùng nhau ngồi bên lò sưởi ngắm những viên than hồng trong lúc đồng hồ điểm mười rưỡi, rồi mười một giờ, rồi mười một rưỡi. Họ nghĩ tới những người khác trên thế giới đang trải qua một buổi tối đặc biệt theo cách riêng của mình.
“Thôi,” cuối cùng anh nói.
Anh hôn vợ thật lâu.
“Dù sao chúng ta cũng đã thật tốt với nhau.”
“Em có muốn khóc không?” anh hỏi.
“Em nghĩ là không.”
Họ đi quanh nhà tắt đèn, sau đó vào buồng ngủ và đứng cỏi đồ trong bóng tối mát mẻ, rồi kéo khăn phủ giường ra. “Ga trải giường thật là sạch và dễ chịu.”
“Em mệt rồi.”
“Ai cũng mệt cả.”
Họ lên giường và nằm ngả ra.
“Đọi một lát,” chị nói.
Anh nghe thấy chị ra khỏi giường đi vào bếp. Một lát sau, chị quay lại. “Em quên tắt vòi nước ở bồn rửa,” chị nói.
Điều đó có vẻ khôi hài đến nỗi anh phải cười phá lên. Chị cũng cười với anh vì biết việc mình vừa làm có gì đó khôi hài. Cuối cùng họ cũng dứt tiếng cười, và nằm xuống trên chiếc giường mát rượi, tay nắm tay, đầu áp vào nhau.
“Chúc ngủ ngon,” một lát sau anh nói.
“Chúc ngủ ngon,” chị nói.