Chương 14 MÁY TRỘN BÊ TÔNG
Anh lắng nghe giọng nói khàn đục như cỏ khô của những mụ phù thủy già vang lên dưới ô cửa sổ để mở:
“Ettil, kẻ hèn nhát! Ettil, kẻ chối bỏ! Ettil, kẻ không dám tham gia vào cuộc chiến vinh quang của sao Hỏa chống lại Trái đất!”
“Cứ nói nữa đi, lũ phù thủy!” anh quát lên.
Những giọng nói hạ xuống thành một tiếng rì rầm như tiếng nước chảy trong những con kênh dài dưới bầu trời sao Hỏa.
“Ettil, cha của một đứa con trai sẽ lớn lên dưới bóng đen của điều biết được khủng khiếp này!” những mụ già nhăn nhúm nói. Những cái đầu mắt lác của họ đập đập vào nhau. “Ô nhục, ô nhục!”
Vợ anh đang khóc ở bên kia phòng. Nước mắt chị rơi thánh thót và lạnh buốt như mưa trên gạch lát sàn. “Ôi, Ettil, sao anh có thể nghĩ như thế?”
Ettil đặt cuốn sách kim loại xuống, suốt cả buổi sáng nó đã theo lệnh anh, từ cái khung vàng mỏng mảnh của nó, hát cho anh nghe một câu chuyện.
“Anh đã cố giải thích rồi,” anh nói. “Chuyện này thật ngu ngốc, sao Hỏa lại đi xâm lược Trái đất. Chúng ta sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.”
Bên ngoài, một tiếng ầm ầm vang lên, một tràng kèn đồng, tiếng trống, tiếng hô vang, tiếng chân hành quân, cờ bay phấp phới và tiếng hát. Qua những con phố lát đá, quân đội súng vác vai đều bước. Trẻ con nhảy chân sáo theo sau. Các bà già vẫy những lá cờ cáu bẩn.
“Anh sẽ ở lại sao Hỏa mà đọc sách,” Ettil nói. Một tiếng gõ cửa khô khốc vang lên. Tylla ra mở. Cha vợ anh xông vào. “Chuyện tôi nghe về anh con rể là sao đây? Một tên phản tặc ư?”
“Vâng, thưa cha.”
“Anh không tham chiến cùng Quân đội sao Hỏa ư?”
“Vâng, thưa cha.”
“Thánh thần ơi!” Mặt ông già đỏ phừng phừng. “Tôi nguyền rủa tên anh! Anh sẽ bị bắn!”
“Vậy thì bắn con luôn đi cho xong.”
“Có ai nghe nói về một người sao Hỏa mà lại không chinh chiến chưa? Chưa từng!”
“Đúng là chưa từng. Con phải thừa nhận chuyện này khá khó tin.”
“Khó tin,” giọng khàn khàn của những mụ phù thủy dưới cửa sổ nhắc lại.
“Cha ơi, cha không thể thuyết phục anh ấy được sao?” Tylla gặng hỏi.
“Đi mà thuyết phục đống cứt ấy,” người cha quát, mắt quắc lên sòng sọc. Ông đến gần, đứng sát sạt Ettil. “Dàn nhạc đang chơi, một ngày đẹp trời, phụ nữ khóc lóc, trẻ con nhảy nhót, mọi thứ đều tốt lành, nam giới can đảm lên đường, còn anh thì lại ngồi đây! Chao, thật là ô nhục!”
“Ô nhục,” những giọng nói xa xăm trong hàng rào nức nở.
“Đem những lời lải nhải vô nghĩa ấy ra khỏi nhà tôi ngay,” Ettil tức tối nói. “Đem huân chương với trống trận của ông đi chỗ khác đi!”
Anh đẩy cha vợ đi qua chỗ người vợ đang gào khóc, nhưng đúng lúc đó cửa mở tung và một đội đặc binh tiến vào.
Một giọng nói gầm lên, “Ettil Vrye phải không?”
“Vâng!”
“Anh bị bắt!”
“Tạm biệt, vợ thân yêu của anh. Anh phải lên đường tham gia chiến trận với những tên ngốc này đây!” Ettil gọi với lại trong lúc bị những người đàn ông mặc áo giáp đồng lôi qua cửa.
“Tạm biệt, tạm biệt,” những mụ phù thủy của thị trấn nói, giọng nhỏ dần…
Xà lim gọn ghẽ sạch tinh. Ettil bồn chồn khi không có sách. Anh túm chặt các chấn song sắt, ngắm những phi thuyền phóng lên bầu trời đêm. Những ngôi sao vô vàn và lạnh lẽo; mỗi khi một phi thuyền phóng lên giữa trời, dường như các ngôi sao lại giãn ra.
“Lũ ngốc,” Ettil thì thầm. “Một lũ ngốc!”
Cửa xà lim mở ra. Một người đàn ông bước vào với một loại phương tiện gì đó chở đầy sách; sách chất chật lòng xe. Viên sĩ quan bổ nhiệm vươn người sau lưng ông ta.
“Ettil Vrye, chúng tôi muốn biết tại sao anh lại có những cuốn sách Trái đất bị cấm này trong nhà anh. Những tạp chí Truyện phi thường, Truyện khoa học, Truyện kỳ ảo này. Giải thích đi.” Ông ta siết chặt cổ tay Ettil.
Ettil hất tay ông ta ra. “Nếu các vị định bắn tôi thì bắn đi. Những tác phẩm văn học đó của Trái đất chính là lý do tôi sẽ không bao giờ tìm cách xâm lược họ. Đó là lý do cuộc xâm lược của các vị sẽ thất bại.”
“Sao lại thế?” Viên sĩ quan bổ nhiệm cau mày quay sang nhìn đống tạp chí ố vàng.
“Chọn một cuốn tạp chí đi,” Ettil nói. “Bất kỳ cuốn nào. Chín trên mười bài trong các năm 1929, và từ 1930 đến 1950, theo lịch Trái đất, đều kể về một cuộc xâm lược thành công của người sao Hỏa trên Trái đất.”
“A!” Viên sĩ quan mỉm cười gật đầu.
“Và rồi,” Ettil nói, “chúng đều thất bại.”
“Đó là phản quốc! Sở hữu những sách báo như vậy là phản quốc!”
“Các vị muốn coi như vậy cũng được. Nhưng hãy để tôi rút ra vài kết luận. Gần như chuyện nào cũng vậy, mỗi cuộc xâm lược đều bị chặn đứng bởi một chàng trai trẻ, thường là cao ráo, thường là người gốc Ireland, thường hành động một mình, tên là Mick hoặc Rick hoặc Jick hoặc Bannon, người sẽ tiêu diệt đội quân sao Hỏa.”
“Anh không tin chuyện đó đấy chứ!”
“Không, tôi không tin người Trái đất có thể làm điều đó, không. Nhưng họ có truyền thống hàng bao nhiêu thế hệ trẻ em đọc những câu chuyện như vậy, thấm nhuần chúng, ngài hiểu chứ, thưa ngài Sĩ quan? Họ không có gì khác ngoài những câu chuyện về việc đánh bại các cuộc xâm lược. Ngài có thể nói như thế về văn chương sao Hỏa không?”
“Ờ…”
“Không.”
“Chắc là không.”
“Ngài không biết. Chúng ta chưa bao giờ viết những câu chuyện kỳ diệu như vậy. Giờ khi chúng ta nổi loạn và tấn công họ, chúng ta sẽ chết.”
“Tôi không hiểu lý lẽ của anh. Việc này thì có liên quan gì đến những bài viết trong tạp chí đó?”
“Nhuệ khí. Một điều rất quan trọng. Người Trái đất biết họ không thể thất bại. Điều đó ngấm trong họ như máu chảy trong huyết quản. Họ không thể thất bại. Họ sẽ đẩy lùi mọi cuộc xâm lược, dù nó được lên kế hoạch kỹ càng đến đâu đi nữa. Cả Thời tuổi trẻ đọc những câu chuyện đó đã cho họ một niềm tin mà chúng ta không thể so bì. Người sao Hỏa chúng ta ư? Chúng ta ngập ngừng bất quyết; chúng ta biết mình có thể thất bại. Nhuệ khí của chúng ta rất thấp, dù có gõ trống thổi kèn bao nhiêu đi nữa.”
“Tôi không nghe những lời phản trắc này nữa,” viên sĩ quan kêu lên. “Mười phút nữa những bài viết này sẽ bị thiêu trên giàn lửa, cũng như anh. Anh có một lựa chọn, Ettil Vrye. Hãy tham gia Quân đoàn Chiến tranh, không thì bị thiêu sống.”
“Đằng nào cũng chết. Tôi chọn thiêu sống.”
“Lính đâu!”
Anh bị kéo ra sân. Ở đó anh thấy những sách vở được cất giấu cẩn thận của mình bị đem làm mồi cho lửa. Người ta đã đào một cái hố đặc biệt và đổ dầu vào đó ngập đến một mét rưỡi. Chỗ dầu đó được châm lửa, một tiếng nổ lớn bùng ra. Chỉ một phút nữa, anh sẽ bị đẩy vào cái hố này.
Ở đầu kia sân, trong bóng râm, anh thấy dáng đứng nghiêm trang, đơn độc của con trai mình, cặp mắt to vàng rực của nó ánh lên vì đau buồn và sợ hãi. Nó không chìa tay ra hay nói gì, mà chỉ nhìn cha như một con thú đang hấp hối, một con thú câm lặng cầu xin sự cứu vớt.
Ettil nhìn cái hố rừng rực lửa. Anh cảm thấy những bàn tay thô bạo túm lấy mình, lột quần áo mình, đẩy anh tới gần bờ vực nóng bỏng của cái chết. Chỉ khi ấy Ettil mới nuốt khan và kêu lên, “Đợi đã!”
Mặt viên sĩ quan, được những ngọn lửa màu vàng cam rọi sáng, hiện ra giữa bầu không khí rung động. “Gì thế?”
“Tôi sẽ gia nhập Quân đoàn Chiến tranh,” Ettil nói.
“Tốt! Thả anh ta ra!”
Những bàn tay buông ra.
Khi quay lại, anh thấy con trai đang đứng ở tít đầu bên kia sân, chờ đợi. Thằng bé không mỉm cười, chỉ chờ đợi. Trên trời, một phi thuyền màu đồng lao qua những vì sao, rực lửa…
***
“Và giờ chúng ta nói lời từ biệt những chiến binh quả cảm này,” viên sĩ quan nói. Nhạc nổi lên và gió thổi một màn mưa nước mắt ngọt ngào về phía đội quân đang đổ mồ hôi. Trẻ con nô giỡn. Giữa cảnh hỗn loạn, Ettil thấy vợ anh khóc nức nở vì tự hào, con trai anh đứng bên cạnh chị, nghiêm trang và im lặng.
Họ tiến vào phi thuyền, ai nấy đều tươi tắn và gan dạ. Họ cài dây an toàn vào mạng nhện của mình. Khắp phi thuyền đầy căng thẳng là những tấm mạng nhện, trên đó là những người đàn ông nằm uể oải, biếng nhác. Họ vừa nhấm nháp thức ăn vừa chờ đợi. Một cánh cửa lớn sập lại. Một cái van rít lên.
“Đến với Trái đất và sự hủy diệt,” Ettil thì thầm.
“Gì cơ?” ai đó hỏi.
“Đến với chiến thắng vinh quang,” Ettil nhăn mặt nói.
Phi thuyền cất cánh.
Không gian, Ettil thầm nghĩ. Chúng ta đang ở đây, lao qua bầu trời đen như mực và những đốm sáng hồng của không gian trong một cái ấm đồng. Chúng ta đang ở đây, một phi thuyền được tán dương, lao tới để khiến mắt người Trái đất phải tràn đầy ngọn lửa sợ hãi khi họ nhìn lên trời. Cảm giác như thế nào, khi ở cách vợ con mình xa, rất xa, ở nơi này, vào lúc này?
Anh cố phân tích cơn run rẩy của mình. Nó giống như khi ta buộc mọi cơ quan sâu thẳm bí ẩn nhất trong cơ thể mình vào sao Hỏa rồi nhảy đi xa hàng triệu cây số. Tim ta vẫn còn trên sao Hỏa, đập, tỏa sáng. Não ta vẫn còn trên sao Hỏa, suy nghĩ, đầy nếp gấp, như một ngọn đuốc bị bỏ lại. Dạ dày ta vẫn còn trên sao Hỏa, mơ màng cố tiêu hóa nốt bữa tối cuối cùng. Phổi ta vẫn đang hít bầu không khí xanh tươi mát lạnh của sao Hỏa, như một ống bễ mềm gập lại, gào thét đòi được mở ra, một phần của ta khát khao được đoàn tụ với phần còn lại.
Vì giờ ta ở đây, một người máy không mắt lưới, không bánh răng, một cái xác mà chính quyền đã giải phẫu lâm sàng và quẳng hết những gì đáng kể trong ta xuống đáy biển cạn, vứt vương vãi trên những ngọn đồi tối đen. Giờ ta ở đây, trống rỗng, không hơi lửa, lạnh ngắt, chỉ còn lại đôi bàn tay để đem cái chết đến cho người Trái đất. Giờ ta chỉ còn là một đôi bàn tay, anh thầm nghĩ trong không gian xa xôi lạnh lẽo.
Giờ ta nằm đây giữa tấm mạng mênh mông này. Những người khác nằm quanh ta, nhưng họ còn nguyên vẹn - nguyên vẹn trong trái tim và trong cơ thể. Còn tất cả những gì có sự sống trong ta đều đã ở lại sao Hỏa, lang thang giữa đáy biển hoang vắng trong làn gió đêm. Cái thứ đang nằm đây, nắm đất lạnh lẽo này, đã chết rồi.
“Vào vị trí tấn công, vào vị trí tấn công, tấn công!” “Sẵn sàng, sẵn sàng, sẵn sàng!”
“Dậy!”
“Ra khỏi tấm mạng, nhanh lên!”
Ettil cử động. Đâu đó trước mặt anh, hai bàn tay lạnh ngắt của anh nhúc nhích.
Mọi chuyện xảy ra mới nhanh làm sao, anh thầm nghĩ. Một năm trước, một phi thuyền Trái đất đã lên sao Hỏa. Các nhà khoa học của chúng ta, bằng khả năng thần giao cách cảm phi thường của họ, đã bắt chước nó; công nhân của chúng ta, với những nhà máy phi thường của họ, đã tái tạo nó gấp trăm lần. Từ đó trở đi không có thêm phi thuyền Trái đất nào đến sao Hỏa nữa, thế nhưng chúng ta vẫn biết rõ ngôn ngữ của họ, tất cả chúng ta. Chúng ta biết văn hóa của họ, logic của họ. Và chúng ta sẽ phải trả giá cho sự lỗi lạc của chúng ta.
“Súng sẵn sàng!”
“Được!”
“Ngắm bắn!”
“Khoảng cách?”
“Mười sáu ngàn cây số!”
“Tấn công!”
Im lặng ong ong khắp nơi. Đó là im lặng của những con côn trùng đang đập cánh trong vách phi thuyền. Con côn trùng cất tiếng kêu về những ống dây, những đòn bẩy và những bánh xe quay tít. Im lặng của những người đàn ông đang chờ đợi. Im lặng của những tuyến mồ hôi đang từ từ, chậm rãi bơm mồ hôi lên mặt dưới cánh tay, lên trán, dưới những cặp mắt nhạt màu thô lố!
“Đợi đã! sẵn sàng!”
Ettil cố bấu víu lấy sự tỉnh táo của mình bằng đầu móng tay, bám thật chắc và thật lâu.
Im lặng, im lặng, im lặng. Chờ đợi.
Tiiii-ii-iii!
“Cái gì thế?”
“Điện đàm của Trái đất!”
“Nối dây cho họ!”
“Họ đang tìm cách liên lạc với chúng ta, gọi chúng ta. Nối dây cho họ đi!”
Iiii-ii-ii!
“Đây rồi! Nghe này!”
“Xin gọi đội phi thuyền xâm lược sao Hỏa!”
Sự im lặng chăm chú, tiếng ong ong của bầy côn trùng tắt dần để giọng nói Trái đất lanh lảnh vang lên giữa những khoang phi thuyền đầy người đang chờ đợi.
“Trái đất đang gọi đây. Tôi là William Sommers, chủ tịch Hội Liên hiệp các Nhà Sản xuất Hoa Kỳ!”
Ettil bám chặt vào vị trí của mình, người cúi gập tới trước, mắt nhắm nghiền.
“Chào mừng các bạn tới Trái đất.”
“Gì cơ?” những người trong phi thuyền gầm lên. “Ông ta nói gì?”
“Vâng, xin chào mừng các bạn tới Trái đất!”
“Trò bịp đấy!”
Ettil rùng mình, mở mắt trân trối nhìn giọng nói vô hình phát ra từ trần phi thuyền.
“Xin chào mừng! Chào mừng các bạn đến Trái đất xanh tươi, phát triển!” giọng nói thân thiện đó tuyên bố. “Chúng tôi đón chào các bạn bằng vòng tay rộng mở, để biến một cuộc xâm lược đẫm máu thành một thời khắc bằng hữu kéo dài đến vĩnh hằng.”
“Trò bịp!”
“Suỵt, nghe đã!”
“Rất nhiều năm trước người Trái đất chúng tôi đã chối bỏ chiến tranh, phá bom nguyên tử. Giờ, vì không hề được chuẩn bị trước, chúng tôi không thể làm gì khác ngoài đón chào các bạn. Hành tinh này là của các bạn. Chúng tôi chỉ xin những người chiếm đóng tốt bụng và nhân từ là các bạn hãy khoan nhượng với chúng tôi.”
“Không thể là thật được!” một giọng thì thầm.
“Chắc chắn là trò bịp!”
“Hãy hạ cánh và chúng tôi sẽ chào đón các bạn, tất cả các bạn,” ngài William Sommers của Trái đất nói. “Hãy hạ cánh ở bất kỳ đâu. Trái đất là của các bạn; chúng ta đều là anh em cả!”
Ettil cười to. Mọi người trong khoang quay lại nhìn anh. Những người sao Hỏa khác chớp mắt. “Anh ta điên rồi!”
Anh không ngừng cười cho tới khi họ đánh anh.
Người đàn ông béo tròn lùn tịt đứng giữa đường băng nóng rực ở thị trấn Xanh, California, rút một khăn tay trắng sạch bong ra chấm chấm lên trán. Từ trên cái bục mới dựng bằng ván, ông ta nheo mắt nhìn về phía năm mươi ngàn người đang đứng sau một hàng rào cảnh sát, tay nối tay. Ai cũng nhìn lên trời.
“Họ kia rồi!”
Mọi người cùng ồ lên.
“Không, chỉ là chim mòng biển thôi!”
Mọi người rì rầm thất vọng.
“Tôi đã bắt đầu nghĩ tuyên chiến với họ sẽ tốt hơn,” thị trưởng thì thầm. “Để chúng ta về nhà cho xong.”
“Suỵt!” vợ ông ta nói.
“Kia rồi!” đám đông kêu lên.
Đoàn phi thuyền sao Hỏa từ sau mặt trời hiện ra.
“Mọi người sẵn sàng rồi chứ?” Thị trưởng lo lắng nhìn quanh.
“Rồi ạ,” hoa hậu California năm 1965 nói.
“Rồi ạ,” hoa hậu Mỹ năm 1940 nói, cô ta đã phải đến vào phút chót để thay thế cho hoa hậu Mỹ năm 1966 đang nằm nhà vì bị ốm.
“Rồi thưa ngài,” người đoạt giải Bưởi To Nhất ở thung lũng San Fernando năm 1956 sốt sắng nói.
“Sẵn sàng chưa, ban nhạc?”
Ban nhạc giương kèn đồng lên như giương súng.
“Sẵn sàng!”
Đoàn phi thuyền hạ cánh. “Bắt đầu!”
Ban nhạc bắt đầu chơi bài “California, tôi đến đây” mười lần liền. Từ mười hai giờ trưa đến một giờ chiều, thị trưởng đọc diễn văn, chìa tay về phía đoàn phi thuyền câm lặng, e sợ.
Đến một giờ mười lăm thì cửa phi thuyền mở ra.
Ban nhạc chơi bài “Ôi tiểu bang vàng” ba lần.
Ettil và năm mươi người sao Hỏa khác nhảy ra, súng giương lên sẵn sàng.
Thị trưởng chạy tới, tay cầm chìa khóa của Trái đất.
Ban nhạc chơi bài “Ông già Noel đang tới”, và một dàn đồng ca nhập khẩu từ Long Beach hát lời khác cho bản nhạc, đổi thành “Người sao Hỏa đang tới”.
Khi không thấy vũ khí, những người sao Hỏa thư giãn hơn, nhưng vẫn giữ súng thủ thế.
Từ một giờ ba mươi đến hai giờ mười lăm phút, thị trưởng đọc lại bài diễn văn ban nãy cho những người sao Hỏa nghe.
Đến hai giờ ba mươi phút, hoa hậu Mỹ năm 1940 xung phong hôn tất cả những người sao Hỏa nếu họ đứng thành một hàng.
Đến hai giờ ba mươi phút mười giây, ban nhạc chơi bài “Mọi người có khỏe không” để khỏa lấp khoảng trống khó xử sau lời đề nghị của Hoa hậu Mỹ.
Đến hai giờ ba mươi lăm phút, ngài Bưởi To Nhất tặng người sao Hỏa một chiếc xe tải chở đầy hai tấn bưởi.
Đến hai giờ ba mươi bảy phút, thị trưởng tặng họ vé miễn phí đến tất cả các rạp chiếu phim Elite và Majestic, kết hợp với một bài diễn văn nữa kéo dài đến ba giờ.
Ban nhạc lại nổi nhạc, và năm mươi ngàn người đồng thanh hát “Vì họ là những chàng trai tuyệt hảo”.
Đến bốn giờ thì tất cả xong xuôi.
Ettil ngồi xuống dưới bóng râm của phi thuyền cùng với hai người bạn nữa. “Vậy ra Trái đất là thế này đây!”
“Tôi đề nghị cứ giết sạch lũ chuột bẩn thỉu ấy đi,” một người sao Hỏa nói. “Tôi không tin chúng. Chúng gian xảo lắm. Chúng có động cơ gì mà lại đối xử với chúng ta như thế này?” Anh ta giơ lên một cái hộp gì đó kêu lạo xạo. “Chúng cho tôi cái gì thế này? Chúng nói là hàng mẫu.” Anh ta đọc nhãn hiệu. BLIX, xà phòng bông loại mới.
Đám đông đã tản ra, đi lại giữa những người sao Hỏa giống như đám đông ở hội chợ. Đâu đâu cũng vang lên tiếng rì rầm của mọi người đang sờ mó các phi thuyền và đặt câu hỏi.
Ettil lạnh ngắt cả người. Giờ anh còn run hơn cả lúc trước. “Các anh không cảm thấy ư?” anh thì thầm. “Sự căng thẳng, sự xấu xa trong tất cả những chuyện này. Sẽ có chuyện gì đó xảy ra với chúng ta. Họ có âm mưu gì đó. Một chuyện gì đó ngấm ngầm và khủng khiếp. Họ sẽ làm gì đó với chúng ta, tôi biết mà.”
“Tôi đề nghị giết hết bọn chúng đi!”
“Làm sao ta có thể giết những người gọi chúng ta là ‘bạn’ được?” một người sao Hỏa khác lên tiếng.
Ettil lắc đầu. “Họ thực lòng đấy. Vậy mà tôi vẫn có cảm giác như chúng ta đang ở trong một thùng axit khổng lồ, đang tan rữa dần dần. Tôi sợ lắm.” Anh dùng tâm trí mình thăm dò đám đông. “Phải, quả thực họ là những người thân thiện, xin-chào-rất-vui-được-gặp-bạn (đó là một cách nói của họ). Một đám đông người bình thường, yêu quý chó mèo và người sao Hỏa như nhau. Thế nhưng… thế nhưng…”
Ban nhạc chơi bản “Hãy lăn thùng ra”. Bia miễn phí đang được công ty Bia Hagenback tại Fresno, California phân phát.
Những cơn ói mửa xuất hiện.
Người sao Hỏa ộc ra từng dòng bia ngầu bọt. Khắp nơi vang lên tiếng nôn ọe.
Ettil vừa ọe khan vừa ngồi xuống dưới bóng một cây tiêu huyền. “Một âm mưu, một âm mưu - một âm mưu thâm độc,” anh rên rỉ, hai tay ôm bụng.
“Anh đã ăn gì?” viên sĩ quan đứng cạnh anh.
“Một thứ họ gọi là bỏng ngô,” Ettil rền rĩ.
“Còn gì nữa?”
“Và một thứ thịt dài kẹp bánh mì, rồi một thứ nước màu vàng đựng trong một cái vại ướp đá, rồi một thứ cá gì đó, rồi thì một thứ gọi là pastrami,” Ettil thở hắt ra, mí mắt hấp háy.
Tiếng rên rỉ của đội quân xâm lược người sao Hỏa vang lên khắp xung quanh.
“Giết lũ rắn độc ấy đi!” ai đó yếu ớt kêu lên.
“Đợi đã,” viên sĩ quan nói. “Đó chỉ là lòng hiếu khách mà thôi. Họ làm hơi quá đà. Nào, đứng lên các anh. Vào thành phố. Chúng ta phải đặt các đơn vị đồn trú nhỏ khắp nơi để đảm bảo mọi thứ đều ổn. Nhiều phi thuyền đang hạ cánh ở các thành phố khác. Ở đây chúng ta còn có nhiệm vụ phải hoàn thành.”
Đội quân đứng dậy ngơ ngác nhìn quanh.
“Bước đều, bước!”
Một, hai, ba, bốn! Một, hai, ba, bốn!…
Những cửa hàng quét sơn trắng của thị trấn nhỏ nằm mơ màng dưới hơi nóng lung linh. Hơi nóng tỏa ra từ mọi thứ - cột điện, bê tông, kim loại, mái hiên, mái nhà, giấy nhựa - mọi thứ.
Tiếng những bàn chân sao Hỏa nện đều trên lớp nhựa đường.
“Cẩn thận đấy, các anh!” viên sĩ quan thì thầm. Họ đi qua một thẩm mỹ viện.
Từ bên trong có tiếng cười rúc rích. “Nhìn kìa!”
Một mái tóc màu đồng đỏ nhô lên như một con búp bê nơi cửa sổ rồi biến mất. Một con mắt xanh lấp lánh nháy lên nơi lỗ khóa.
“Là âm mưu đấy,” Ettil thì thào. “Âm mưu đấy, tôi đã bảo mà!”
Mùi nước hoa phả vào bầu không khí mùa hè từ cánh quạt thông gió của những hang động nơi những phụ nữ đang ẩn náu như những sinh vật biển, dưới những cái nón điện, tóc uốn thành lọn xoăn tít và thành búp cao, mắt họ sắc sảo và long lanh, ranh mãnh như mắt thú, môi họ tô đỏ chót. Quạt chạy vù vù, tỏa ra làn gió sực mùi hương giữa cảnh tĩnh lặng, thổi giữa những tán cây xanh tươi, len lỏi giữa những người sao Hỏa đang sững sờ.
“Trời ơi!” Ettil thét lên, thần kinh anh đột nhiên đứt tung. “Hãy trở lại phi thuyền, về nhà thôi! Họ sẽ bắt được chúng ta! Những thứ kinh khủng trong kia. Thấy không? Những thứ đáng sợ dưới đáy biển đó, những phụ nữ trong cái hang nhỏ mát lạnh bằng đá nhân tạo kìa!”
“Im đi!”
Nhìn họ trong kia kìa, anh tự nhủ, váy của họ bồng bềnh như mang cá xanh mát lạnh trên mấy đôi chân như những cái cột nhà. Anh gào lên.
“Ai đó bịt miệng anh ta lại!”
“Họ sẽ lao vào chúng ta, vừa ném vào chúng ta những hộp sô cô la và những quyển Kleig Love và Họa báo Holly vừa rú rít bằng cái miệng đỏ lòm! Làm mờ mắt chúng ta bằng sự vô vị, phá hủy sự nhạy cảm của chúng ta! Nhìn họ mà xem, dùng các thiết bị để tự giật điện mình, giọng nói họ như những lời cầu khấn rì rầm không dứt! Các anh có dám vào đó không?”
“Sao lại không chứ?” những người sao Hỏa khác hỏi.
“Họ sẽ thiêu cháy các anh, ngâm các anh vào thuốc tẩy, biến đổi các anh! Đập vỡ các anh, cạy từng miếng trên người các anh cho đến khi các anh chẳng còn là gì ngoài một ông chồng, một người lao động, người chi tiền để họ có thể đến đây ngồi ngốn ngấu thứ sô cô la kinh tởm! Các anh nghĩ các anh có thể kiểm soát được họ sao?”
“Có chứ, nhân danh thần thánh!”
Từ đằng xa một giọng nói vẳng đến, một giọng the thé, chói tai, một giọng phụ nữ đang nói, “Anh chàng đứng giữa kia xinh trai nhỉ?”
“Người sao Hỏa cũng không tệ lắm nhỉ. Chà, họ cũng chỉ là đàn ông thôi,” một giọng nói khác phụ họa, nhỏ dần đi.
“Này. Chào các anh! Các anh người sao Hỏa ơi! Này!”
Ettil thét lên và bỏ chạy…
***
Anh ngồi trong công viên mà run rẩy không ngừng. Anh nhớ lại những gì mình đã thấy. Ngước lên nhìn bầu trời đêm thẳm tối, anh cảm thấy vô cùng lạc lõng và cô quạnh. Ngay cả lúc này, khi ngồi giữa những tán cây im lìm, anh vẫn thấy từ đằng xa những chiến binh sao Hỏa đang đi lại trên phố cùng những phụ nữ Trái đất, biến vào bóng tối ma mị của những cung điện cảm xúc nhỏ bé, để lắng nghe âm thanh đáng sợ phát ra từ những hình thù màu trắng di chuyển trên những màn hình màu xám, ngồi bên họ là những phụ nữ tóc xù nhỏ bé, trong miệng là những cục kẹo cao su không ngừng di chuyển, dưới ghế là những cục kẹo khác đang cứng dần với dấu răng mèo nhỏ xíu của các phụ nữ nọ vĩnh viễn hóa thạch trên đó. Hang động của những cơn gió - rạp chiếu phim
“Xin chào.”
Anh kinh hoàng ngẩng phắt đầu lên.
Một phụ nữ ngồi trên ghế băng bên cạnh anh, uể oải nhai kẹo cao su. “Đừng chạy; tôi không cắn đâu,” cô ta nói.
“Ồ,” anh thốt lên.
“Muốn đi xem phim không?” cô ta hỏi.
“Không.”
“Kìa, đi mà,” cô ta nói. “Mọi người đều đi cả.”
“Không,” anh nói. “Trên thế giới này các người chỉ làm có thế thôi ư?”
“Có thế thôi ư? Như vậy chưa đủ sao?” Cặp mắt xanh của cô ta mở rộng vẻ hồ nghi. “Anh muốn tôi làm gì - ngồi nhà đọc sách chắc? Ha, ha! Hài thật!”
Ettil nhìn cô ta hồi lâu trước khi hỏi một câu.
“Cô có làm gì khác không?” anh hỏi.
“Lái xe. Anh có xe không? Anh nên mua một con mui trần Podler Sáu đời mới ấy. Trời, sang lắm! Ai có Podler Sáu thì muốn đi với cô nào cũng được, đảm bảo đấy!” cô ta nói, chớp mắt nhìn anh. “Tôi cá là anh có khối tiền - anh là người sao Hỏa cơ mà. Tôi cá là nếu muốn thì anh có thể mua một con Podler Sáu và đi khắp nơi.”
“Có lẽ là đến rạp chiếu phim?”
“Thế thì đã sao?”
“Không sao - không sao.”
“Anh biết anh nói nghe giống cái gì không, anh kia?” cô ta nói. “Một tên cộng sản! Đúng thế, kiểu nói đấy không ai thèm nghe đâu. Cuộc sống của chúng tôi chẳng sao cả. Chúng tôi tử tế để cho các anh xâm lược, chúng tôi thậm chí chẳng hề động đậy một ngón tay, đúng không nào?”
“Đó chính là điều tôi đang cố hiểu cho ra đấy,” Ettil nói. “Sao các người lại để chúng tôi làm vậy?”
“Vì chúng tôi rộng lượng chứ còn vì sao nữa! Hãy nhớ đấy, rất rộng lượng.” Cô ta bỏ đi tìm người khác.
Thu hết can đảm, Ettil bắt đầu viết thư cho vợ, cẩn thận di chuyển cây bút trên tờ giấy kê trên đầu gối.
“Tylla thân yêu…”
Nhưng anh lại bị cắt ngang. Một bà già nhỏ nhắn như trẻ con, khuôn mặt tròn trặn xanh xao đầy nếp nhăn, lắc chiếc trống lục lạc trước mũi anh, bắt anh phải ngẩng lên.
“Người anh em,” bà ta kêu lớn, mắt sáng rực. “Anh đã được cứu rỗi chưa?”
“Tôi đang gặp nguy hiểm sao?” Ettil nhảy bật dậy, đánh rơi cả cây bút.
“Nguy hiểm vô cùng!” bà ta gào lên, tay đập trống, mắt nhìn trời. “Anh cần được cứu rỗi, người anh em ạ, cần vô cùng!”
“Tôi cũng đồng ý đấy,” anh run rẩy nói.
“Hôm nay chúng tôi đã cứu được rất nhiều người rồi. Chính tôi đã cứu được ba người sao Hỏa các anh. Có tuyệt không chứ?” Bà ta toét miệng cười với anh.
“Chắc vậy.”
Bà ta tỏ vẻ nghi ngờ ghê gớm. Bà ta cúi người về phía trước thì thầm với vẻ bí mật. “Người anh em,” bà ta hỏi, “anh đã được rửa tội chưa?”
“Tôi không biết,” anh thì thầm đáp lại.
“Anh không biết sao?” bà ta kêu lên, vung cả tay lẫn trống lên cao.
“Có giống như bị bắn không?” anh hỏi.
“Người anh em,” bà ta nói, “anh đang sống trong cảnh tội lỗi và xấu xa. Tôi trách cha mẹ anh vì đã nuôi nấng anh một cách ngu dốt như vậy. Tôi dám cá là trường học trên sao Hỏa tệ lắm, không dạy anh chút chân lý nào cả. Chỉ toàn những lời dối trá. Người anh em, anh phải được rửa tội nếu anh muốn hạnh phúc.”
“Liệu điều đó có thể cho tôi hạnh phúc ở thế giới này không?” anh hỏi.
“Đừng có há miệng chờ sung,” bà ta đáp. “Hãy tự bằng lòng với điều mình có, vì chúng ta sẽ tới một thế giới khác tốt đẹp hơn thế giới này nhiều.”
“Tôi biết thế giới đó,” anh nói.
“Nơi ấy rất yên bình,” bà ta nói.
“Phải.”
“Rất tĩnh lặng,” bà ta nói.
“Phải.”
“Sữa và mật chảy khắp nơi.”
“Đúng thế,” anh nói.
“Và ai nấy đều cười vui.”
“Giờ tôi có thể thấy nó rồi,” anh nói.
“Một thế giới tốt đẹp hơn,” bà ta nói.
“Tốt đẹp hơn nhiều,” anh nói. “Phải, sao Hỏa là một hành tinh tuyệt vời.”
“Này anh,” bà ta nói, gồng người lên và gần như ném cả cái trống vào mặt anh, “anh đùa với tôi đấy à?”
“Không hề.” Anh thấy xấu hổ và bối rối. “Tôi tưởng bà đang nói về…”
“Không phải về sao Hỏa già cỗi ghê tởm đâu, xin thưa với anh như thế! Loại người như các anh sẽ bị luộc sống suốt hàng năm trời, phải chịu khổ, bị mọc mụn đen khắp người, bị tra tấn…”
“Tôi phải thừa nhận là Trái đất không dễ chịu cho lắm. Bà đã miêu tả nó thật đẹp.”
“Này anh, anh lại bỡn tôi rồi!” bà ta giận dữ kêu lên.
“Không, không, xin bà. Chỉ vì tôi thiếu hiểu biết thôi.”
“Ờ,” bà ta nói, “anh là dân vô đạo, mà dân vô đạo thì bao giờ cũng thiếu đứng đắn. Cầm lấy tờ giấy này. Tối mai hãy đến địa chỉ này, anh sẽ được rửa tội và được hạnh phúc. Chúng tôi gào thét, giậm chân và phát biểu, vì vậy nếu anh muốn nghe dàn nhạc toàn kèn cornet và kèn đồng của chúng tôi thì anh phải đến đấy nhé?”
“Tôi sẽ cố,” anh ngập ngừng nói.
Bà ta liền đi xuống phố, vừa gõ trống vừa nghêu ngao hát, “Tôi vui lắm, lúc nào tôi cũng vui.”
Sững sờ, Ettil viết tiếp bức thư.
“Tylla thân yêu! Thật không ngờ là anh lại ngây ngô đến mức nghĩ rằng người Trái đất sẽ phản công bằng súng và bom. Không, không. Anh đã nhầm lẫn một cách đáng buồn. Chẳng có Rick hay Mick hay Jick hay Bannon nào cả, không có những chàng trai thông minh cứu cả thế giới. Không.
“Ở đây chỉ có những con robot tóc vàng với cơ thể bằng cao su hồng, thật mà lại không thật, là người sống mà lại phản ứng vô cùng máy móc, cả đời chỉ sống trong hang động. Họ có bộ mông khổng lồ. Mắt họ đờ đẫn nhìn đăm đăm vì suốt ngày dán vào màn hình. Cơ bắp duy nhất họ cử động là ở quai hàm, vì họ liên tục nhai kẹo cao su.
“Và không chỉ có những người đó, Tylla thân yêu của anh, mà cả nền văn minh nơi bọn anh đã bị thả xuống như một nắm hạt bị ném vào một cái máy trộn bê tông khổng lồ cũng vậy. Sẽ không còn gì sống sót được. Bọn anh sẽ bị giết không phải bằng súng mà bằng những cái bắt tay. Bọn anh sẽ bị hủy diệt không phải bằng phi thuyền mà bằng xe hơi…”
Ai đó thét lên. Một tiếng rầm, rồi một tiếng rầm nữa. Im lặng.
Ettil đứng bật dậy. Ngoài kia, hai chiếc xe hơi vừa đụng nhau trên phố. Một chiếc chở đầy người sao Hỏa, một chiếc chở người Trái đất. Ettil lại viết tiếp bức thư:
“Tylla thân yêu, rất đỗi thân yêu của anh, cho phép anh viết ra đây vài thông số. Mỗi năm trên lục địa Bắc Mỹ này có bốn mươi lăm ngàn người bị chết; bị nghiến trong xe hơi như mứt trong lọ. Thứ mứt đỏ như máu, với những mẩu tủy xương trắng như những ý nghĩ bất thần, những ý nghĩ kinh khủng đến lố bịch, bị nhồi chặt trong thứ mứt vĩnh viễn kia. Những chiếc xe quấn chặt lại như những hộp cá mòi - tất cả chìm trong nước xốt, tất cả chìm trong im lặng.
“Máu bón tưới cho những con nhặng xanh của mùa hè, vo ve trên khắp xa lộ. Những khuôn mặt bị biến thành mặt nạ Halloween vì những cú phanh gấp. Halloween là một ngày lễ của họ. Anh nghĩ đó là đêm họ thờ cúng xe hơi - hay ít ra nó cũng liên quan gì đó đến cái chết.
“Ta nhìn qua cửa sổ và thấy hai người nằm trên nhau một cách thân thiện, hai người mà một thoáng trước đó còn chưa hề gặp nhau, còn giờ đã chết. Anh đã dự đoán trước đội quân của chúng ta sẽ bị đè bẹp, nhiễm bệnh và mắc bẫy trong rạp chiếu bóng bởi những mụ phù thủy và kẹo cao su. Ngày mai anh sẽ tìm cách trốn về sao Hỏa trước khi quá muộn.
“Đâu đó trên Trái đất đêm nay, Tylla của anh, là một Người Đàn Ông với một Cái Cần, mà, khi anh ta kéo Sẽ Cứu Thế Giới. Người đàn ông đó giờ đã thất nghiệp.
Công tắc của anh ta nằm gom bụi. Còn anh ta thì ngồi chơi bài.
“Những phụ nữ của hành tinh xấu xa này đang dìm chết bọn anh bằng cả một đợt triều những lời đường mật nhạt nhẽo, những tình cảm lãng mạn sai lệch, và một cuộc tình chớp nhoáng cuối cùng trước khi những người sản xuất glyxerin đun chảy họ ra để tái sử dụng. Tạm biệt, Tylla. Hãy chúc anh may mắn, vì có lẽ anh sẽ chết khi tìm cách chạy trốn. Nói với con là anh yêu con.”
Anh lặng lẽ khóc và gấp lá thư lại, tự nhắc mình lát nữa phải gửi thư theo phi thuyền bưu điện.
Anh rời công viên. Còn gì phải làm nữa? Chạy trốn ư? Nhưng làm cách nào? Quay lại điểm đậu thuyền, ăn cắp một phi thuyền và quay về sao Hỏa ư? Liệu có thể không? Anh lắc đầu. Anh đang quá rối trí rồi.
Anh chỉ biết rằng nếu anh ở lại đây, chẳng mấy chốc anh sẽ trở thành tài sản của một bầy những thứ vo ve, khụt khịt và rin rít, những thứ phun ra hàng cuộn khói hôi rình. Sáu tháng nữa, anh sẽ có một vết loét dạ dày to tướng, đỏ ửng, huyết áp cao chót vót, cận thị gần như mù, cùng những cơn ác mộng sâu thẳm như đại dương và nhung nhúc những lòng ruột mơ hồ rối rắm mà hằng đêm anh phải toát mồ hôi để chui qua. Không, không.
Anh nhìn những khuôn mặt đầy ám ảnh của người Trái đất rầm rập lao qua trong những cỗ máy chết chóc của họ. Chẳng mấy chốc - phải, chẳng mấy chốc nữa thôi - họ sẽ phát minh ra một chiếc xe hơi có tới sáu tay nắm bạc!
“Này anh!”
Một tiếng còi xe. Một chiếc xe dài thượt như xe tang, đen ngòm đầy điềm gở, tấp vào lề đường. Một người đàn ông thò đầu ra.
“Anh là người sao Hỏa hả?”
“Vâng.”
“Đúng người tôi muốn gặp. Lên xe nhanh đi, cơ hội cả đời đây. Lên đi. Tôi sẽ chở anh tới một nơi rất tuyệt để chúng ta nói chuyện. Nào, đừng đứng đó nữa.”
Như bị thôi miên, Ettil mở cửa xe bước vào.
Họ lái đi.
“Anh muốn uống gì, E.V.? Một ly manhattan nhé? Bồi, cho hai ly manhattan. Nào, E.V. Tôi mời. Tôi và Hãng phim Lớn mời! Không cần phải sờ vào ví của anh. Rất vui được gặp anh, E.V. Tên tôi là R.R. Van Plank. Có lẽ anh đã nghe tên tôi? Chưa à? Ờ thì cứ bắt tay đã nào.”
Ettil cảm thấy người kia bóp nhanh tay mình rồi thả ra. Họ đang ngồi trong một hố đen có âm nhạc và những người phục vụ đi quanh. Hai ly rượu được đặt xuống. Tất cả đã diễn ra quá nhanh. Giờ thì Van Plank, hai tay khoanh trước ngực, đang quan sát người sao Hỏa mình mới phát hiện.
“Tôi muốn anh, E.V., là vì lý do này. Đây là ý tưởng cao thượng nhất tôi đã từng nghĩ ra đấy. Tôi không biết sao tôi lại nảy ra ý tưởng này, nó cứ tự động xuất hiện thôi. Tối nay tôi ngồi nhà mà tự nhủ, Chúa ơi, đây sẽ là một bộ phim tuyệt vời! Sao Hỏa xâm lược Trái đất. Vậy tôi phải làm gì? Tôi phải tìm một cố vấn cho bộ phim. Vậy là tôi lên xe và tìm thấy anh và giờ chúng ta ở đây. Cạn ly! Chúc sức khỏe anh và chúc cho tương lai của chúng ta. Skoal!”
“Nhưng…” Ettil lên tiếng.
“Tôi biết, anh sẽ muốn được trả tiền. Tiền thì chúng tôi có. Hơn nữa, tôi còn một cuốn sổ đen đầy tên các cô đào mà tôi có thể cho anh mượn.”
“Tôi không thích hoa quả ở Trái đất, vả lại…”
“Anh hóm thật đấy, anh bạn ạ. Đây, tôi đã mường tượng ra bộ phim như thế này - nghe nhé.” Ông ta ngả người tới trước vẻ phấn khích. “Mở đầu phim là cảnh người sao Hỏa đang ngồi họp, đánh trống khua chiêng, mọi thứ trên sao Hỏa sôi sùng sục. Đằng xa là những thành phố ánh bạc khổng lồ…”
“Nhưng thành phố trên sao Hỏa không giống như vậy…”
“Phải có màu sắc chứ, nhóc. Màu sắc. Cứ để bố đây lo mọi chuyện. Thế rồi, người sao Hỏa bắt đầu nhảy nhót quanh đống lửa…”
“Chúng tôi không nhảy nhót quanh đống lửa…”
“Trong phim này các anh có đống lửa và các anh sẽ nhảy,” Van Plank tuyên bố, mắt nhắm nghiền, tự đắc vì sự chắc chắn của mình. Ông ta gật đầu, mơ màng mường tượng câu chuyện trên đầu lưỡi. “Rồi một cô nàng người sao Hỏa xinh đẹp xuất hiện, cao lớn và tóc vàng.”
“Phụ nữ sao Hỏa đều tóc đen…”
“Nghe này, tôi không biết làm cách nào cho anh hài lòng được, E.V. ạ. Mà này, con trai, anh nên đổi tên đi. Tên anh là gì ấy nhỉ?”
“Ettil.”
“Đấy là tên đàn bà. Tôi sẽ đặt cho anh cái tên hay hơn. Gọi anh là Joe nhé. Rồi, Joe. Như tôi đang nói đấy, phụ nữ sao Hỏa phải tóc vàng, vì, anh thấy đấy, vì phải là như thế. Nếu không bố anh sẽ không vui đâu. Anh có gợi ý gì không?”
“Tôi nghĩ rằng…”
“Và một điều nữa: chúng ta phải có một cảnh, rất lâm ly, là cô nàng sao Hỏa cứu cả một phi thuyền đầy người sao Hỏa thoát chết khi một thiên thạch hay cái gì đó đâm vào phi thuyền. Cảnh ấy sẽ đã phải biết. Anh biết không, tôi rất mừng tôi đã tìm thấy anh, Joe ạ. Anh sẽ được lời to với chúng tôi, tôi đảm bảo đấy.”
Ettil với tay ra túm chặt cổ tay người đàn ông kia. “Đợi một phút đã. Có một điều tôi muốn hỏi ông.”
“Được thôi, Joe, hỏi đi.”
“Sao các người lại tử tế với chúng tôi như vậy? Chúng tôi xâm lược hành tinh của các người, vậy mà các người lại đón chào chúng tôi - tất cả chúng tôi - như những đứa con bị lạc lâu ngày mới tìm lại được. Vì sao?”
“Người sao Hỏa các anh đều ngây thơ cả nhỉ? Từ đây tôi cũng thấy là anh rất ngây ngô rồi. Này nhóc, anh nghĩ thử xem. Chúng ta đều là Những Người Nhỏ Bé, phải không nào?” Ông ta vẫy một bàn tay nhỏ rám nắng đeo đầy nhẫn ngọc lục bảo.
“Chúng ta đều cực kỳ bình dân, phải không? Trên Trái đất này, chúng tôi tự hào về điều đó. Bây giờ chính là thế kỷ của Người Bình Dân, Bill ạ, và chúng tôi tự hào vì mình nhỏ bé. Billy ạ, anh đang được quan sát một hành tinh toàn những anh chàng Saroyan. Chính thế. Một gia đình Saroyan thân thiện - ai ai cũng yêu quý nhau. Chúng tôi hiểu người sao Hỏa các anh, Joe ạ, và chúng tôi biết vì sao các anh xâm lược Trái đất. Chúng tôi biết các anh cô đơn ra sao trên sao Hỏa nhỏ bé lạnh lẽo kia, các anh ghen tị với thành phố của chúng tôi ra sao…
“Nền văn minh của chúng tôi lâu đời hơn các người nhiều…”
“Kìa, Joe, anh cứ ngắt lời thế làm tôi buồn đấy. Cứ để tôi trình bày cho xong giả thuyết của tôi rồi anh muốn nói gì thì nói. Như tôi đang nói đấy, các anh ở trên đó cô đơn quá, vì vậy các anh đến đây để xem các thành phố của chúng tôi và phụ nữ của chúng tôi, và chúng tôi đón chào các anh, vì các anh cũng là anh em, cũng là Người Bình Dân như chúng tôi.
“Và rồi, còn chuyện ngoài lề này nữa, Roscoe ạ, vụ xâm lược này có thể đem về một khoản lợi nhuận nho nhỏ đấy. Ví dụ như bộ phim tôi đang lên kế hoạch đây, nó có thể thu về cho chúng ta một tỉ đô la tiền cứng, tôi dám cá đấy. Tuần sau chúng tôi sẽ bắt đầu sản xuất búp bê sao Hỏa đặc biệt giá ba mươi đô một con. Hãy nghĩ xem nó sẽ thu về được bao nhiêu triệu. Tôi còn có hợp đồng sản xuất một trò chơi sao Hỏa giá năm đô. Có nhiều hướng khai thác lắm.”
“Tôi hiểu rồi,” Ettil nói, hơi lùi lại.
“Và rồi còn có cả một thị trường mới toanh nữa chứ. Hãy nghĩ tới các loại thuốc rụng lông, kẹo cao su và xi đánh giày mà chúng tôi có thể bán cho người sao Hỏa các anh đi.”
“Khoan. Tôi có câu hỏi khác.”
“Được.”
“Tên cúng cơm của ông là gì? Hai chữ R.R. là viết tắt của tên gì?”
“Richard Robert.”
Ettil nhìn lên trần nhà. “Người ta có khi nào, thỉnh thoảng, có lẽ là tình cờ, gọi ông là… Rick không?”
“Sao anh đoán được? Đúng, người ta gọi tôi là Rick.”
Ettil thở dài rồi bắt đầu cười phá lên. Anh chìa tay ra. “Vậy ra ông chính là Rick? Rick! Vậy ra ông chính là Rick!”
“Có gì mà anh cười dữ thế? Cho bố đây biết với nào!”
“Ông sẽ không hiểu đâu - một trò đùa riêng của tôi thôi. Ha, ha!” Nước mắt tràn xuống má và lăn cả vào miệng anh. Anh liên tục đấm tay xuống bàn. “Vậy ra ông chính là Rick. Ôi chao, thật là khác biệt, thật buồn cười làm sao. Không có những cơ bắp cuồn cuộn hay quai hàm cương nghị, không súng. Chỉ một cái ví đầy tiền, một cái nhẫn mặt ngọc và một cái bụng phệ!”
“Này, ăn nói cho cẩn thận nhé! Tôi có thể không phải là thần Apollo, nhưng mà…”
“Bắt tay cái nào, Rick. Tôi đã muốn được gặp ông. Ông là người sẽ chinh phục sao Hỏa, với những chai lắc cocktail, những miếng lót giày, thẻ poker, rồi cưỡi ngựa, ủng da, mũ kẻ ca rô và những ly rum collins.”
“Tôi chỉ là một thương gia bình thường thôi,” Van Plank nói, mắt cụp xuống ranh mãnh. “Tôi làm việc và nhận về một phần lợi nhuận nhỏ nhoi cho mình. Nhưng, như tôi đã nói đấy, Mort ạ, tôi đang nghĩ về thị trường trên sao Hỏa để bán các bộ trò chơi Chú Wiggily và truyện tranh Dick Tracy; một thị trường hoàn toàn mới mẻ. Cả một nơi rộng lớn chưa bao giờ nghe nói đến truyện tranh, phải không? Thế đấy! Thế là chúng tôi chỉ việc đem các thứ đến thả lên đầu người sao Hỏa. Họ sẽ tranh giành nhau, nhóc ạ, tranh giành nhau! Ai mà lại không muốn tranh giành váy áo Paris và quần yếm Oshkosh chứ, phải không? Và cả giày mới nữa…”
“Chúng tôi không đi giày.”
“Cái gì thế này?” R.R. ngước lên hỏi trần nhà. “Cả một hành tinh toàn dân quê à? Nghe này, Joe, chúng tôi sẽ lo liệu việc đó. Chúng tôi sẽ khiến mọi người xấu hổ đến mức phải đi giày. Rồi chúng tôi sẽ bán xi đánh giày cho họ!”
“À.”
Ông ta vỗ mạnh tay Ettil. “Vậy là thỏa thuận nhé? Anh sẽ làm giám đốc kỹ thuật cho bộ phim của tôi nhé? Lương khởi điểm của anh sẽ là hai trăm đô một tuần, sau đó tăng lên năm trăm. Anh nói sao?”
“Tôi khó chịu quá,” Ettil nói. Anh đã uống ly manhattan và giờ đang xanh mét đi.
“Này, tôi xin lỗi. Tôi không biết rượu vào là anh lại bị thế. Ra ngoài cho thoáng nào.”
Ra đến ngoài trời, Ettil thấy dễ chịu hơn. Anh lảo đảo. “Thế ra đó là lý do Trái đất đón chào chúng tôi?”
“Chính thế, con trai ạ. Bất kỳ khi nào người Trái đất có thể kiếm tiền một cách chân chính là họ sẽ cố gắng hết sức. Khách hàng luôn luôn đúng. Không để bụng gì hết. Danh thiếp của tôi đây. Có mặt tại hãng phim ở Hollywood lúc chín giờ sáng mai nhé. Họ sẽ chỉ văn phòng cho anh. Tôi sẽ đến lúc mười một giờ và gặp anh ở đó. Nhớ phải đến lúc chín giờ đấy. Quy tắc rất nghiêm ngặt.”
“Tại sao?”
“Gallagher, anh đúng là kỳ quặc, nhưng tôi mến anh lắm. Chúc ngủ ngon. Chúc xâm lược vui vẻ!”
Chiếc xe rồ máy lao đi.
Ettil sững sờ chớp mắt nhìn theo nó. Rồi, đưa lòng bàn tay lên xoa trán, anh chầm chậm đi xuôi con phố về điểm đỗ phi thuyền.
“Thế bây giờ mày định làm gì?” anh cất tiếng tự hỏi mình. Các phi thuyền nằm lặng yên, lấp lánh dưới ánh trăng. Từ thành phố vẳng lại tiếng cười đùa xa xăm. Trong khu y tế, người ta đang chữa trị một ca suy nhược nặng: một chàng trai sao Hỏa trẻ tuổi mà, xét theo tiếng gào thét của cậu ta, đã thấy quá nhiều, uống quá nhiều, nghe quá nhiều bài hát phát ra từ những hộp nhỏ màu đỏ và vàng trong các quán rượu, và đã bị một phụ nữ to kềnh càng như con voi đuổi quanh vô số cái bàn. Cậu ta liên lục lầm bầm:
“Không thở nổi… bị đè bẹp, bị mắc kẹt.”
Tiếng nức nở nhỏ dần. Ettil bước ra khỏi bóng tối và đi tiếp ngang qua đại lộ rộng về phía các phi thuyền. Xa xa, anh thấy đám lính canh nằm ngả ngớn, say khướt. Anh lắng tai nghe. Từ thành phố mênh mông kia vang lên tiếng xe cộ, tiếng nhạc, tiếng còi báo động văng vẳng. Và anh tưởng tượng ra nhiều âm thanh khác: tiếng rè rè đáng sợ của những cỗ máy đánh sữa đang khuấy sữa để vỗ béo cho các chiến binh, khiến họ trở nên biếng nhác và mau quên, âm thanh gây mê của những hang động chiếu phim ru người sao Hỏa chìm vào giấc ngủ để rồi từ đó họ sẽ mộng du cho đến hết đời.
Một năm nữa, sẽ có bao nhiêu người sao Hỏa chết vì xơ gan, vì hỏng thận, vì huyết áp cao, vì tự tử?
Anh đứng giữa đại lộ vắng vẻ. Cách đó hai khối nhà, một chiếc xe đang lao về phía anh.
Anh có một lựa chọn: ở lại đây, nhận việc làm với hãng phim, sáng sáng đến làm cố vấn cho một bộ phim, và rồi dần dần anh sẽ đồng ý với nhà sản xuất là đúng, trên sao Hỏa có những vụ thảm sát; đúng, phụ nữ sao Hỏa đều cao lớn và tóc vàng; đúng, có những vũ điệu bộ lạc và những cuộc hiến tế; đúng, đúng, đúng. Hoặc anh có thể vào một phi thuyền và một mình trở lại sao Hỏa.
“Nhưng còn năm tới thì sao?” anh nói.
Hộp đêm Kênh Xanh sẽ được đem tới sao Hỏa. Sòng Bạc Ngay Trong Thành Phố cổ. Đúng thế, Ngay Trong Một Thành Phố cổ Thực Sự Của Sao Hỏa! Đèn neon, những chiếc xe lao vùn vụt qua những thành phố cổ, các buổi picnic trên những khu lăng mộ của tổ tiên -tất cả những điều đó, tất cả.
Nhưng chưa đến lúc. Chỉ mấy ngày nữa anh sẽ về nhà. Tylla sẽ đợi anh cùng con trai, và trong những năm cuối cùng của một cuộc sống yên ả, anh sẽ có thể ngồi cùng vợ giữa làn gió mát trên bờ kênh, để đọc những cuốn sách hay, sâu lắng của mình, nhấm nháp thứ rượu vang hiếm và nhẹ, trò chuyện và sống nốt quãng thời gian ngắn ngủi trước khi những thứ xa lạ màu neon rơi từ trên trời xuống.
Và rồi có lẽ anh và Tylla sẽ chuyển đến sống trên rặng núi xanh và trốn thêm một hai năm nữa cho tới khi đám du khách kéo đến bấm máy ảnh và nói mọi thứ trông thật thôn dã biết bao.
Anh biết rõ mình phải nói gì với Tylla. “Chiến tranh có thể xấu xa, nhưng hòa bình mới là một cơn ác mộng trong đời thực.”
Anh đứng giữa đại lộ rộng lớn.
Khi quay đầu lại, anh không hề ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe lao về phía mình, một chiếc xe chở đầy thanh thiếu niên đang la hét. Những cô cậu này, không đứa nào hơn mười sáu tuổi, đang lạng lách đánh võng chiếc xe mui trần trên đại lộ. Anh thấy chúng chỉ vào anh và hét lên. Anh nghe thấy tiếng động cơ gào rú to hơn. Chiếc xe lao tới trước với tốc độ chín mươi lăm cây số giờ.
Anh bắt đầu chạy.
Phải, phải, anh mệt mỏi thầm nghĩ, khi chiếc xe tông vào anh, thật kỳ lạ, thật đáng buồn làm sao. Nghe giống hệt như… một chiếc máy trộn bê tông.