← Quay lại trang sách

Chương 15 CÔNG TY NGƯỜI NỘM

Họ chậm rãi đi dọc phố vào lúc mười giờ tối, bình thản trò chuyện. Cả hai người đều chừng ba mươi lăm tuổi, và đều cực kỳ tỉnh táo.

“Nhưng sao lại về sớm thế?” Smith hỏi.

“Vì lý do riêng thôi,” Braling đáp.

“Lần đầu tiên trong suốt mấy năm ròng cậu mới đi chơi đêm, thế mà mới mười giờ đã vội chạy về nhà.”

“Chắc tại tôi lo lắng thôi.”

“Tôi chỉ băn khoăn không hiểu cậu làm cách nào. Mười năm nay rồi tôi đã cố mời cậu đi làm một ly. Thế mà đúng cái đêm cậu nhận lời thì cậu lại đòi về sớm.”

“Không nên liều thêm nữa,” Braling nói.

“Cậu đã làm gì, đổ thuốc ngủ vào cà phê của vợ cậu à?”

“Không, như thế trái đạo đức quá. Rồi cậu sẽ thấy thôi.”

Họ rẽ qua một góc phố. “Thật tình mà nói, Braling ạ, tôi không muốn nói thế này đâu, nhưng cậu nhẫn nhịn với cô ta quá. Cậu có thể không chịu thừa nhận với tôi, nhưng hôn nhân của cậu tệ lắm, đúng không?”

“Tôi sẽ không nói như thế.”

“Nhưng có nhiều lời đồn đại về chuyện cô ta đã cho cậu vào tròng như thế nào. Cái hồi năm 1979 khi cậu định đi Rio ấy…”

“Rio thân thương. Cuối cùng tôi đã không đến được đó.”

“Và chuyện cô ta đã xé quần xé áo, vò đầu bứt tóc rồi dọa gọi cảnh sát nếu cậu không cưới cô ta.”

“Cô ấy luôn là người dễ kích động, Smith ạ, cậu phải hiểu điều đó.”

“Thật không công bằng chút nào. Cậu không yêu cô ta. Cậu cũng đã nói thẳng với cô ta như thế, đúng không?”

“Tôi nhớ đã tôi đã khá dứt khoát về vấn đề đó.”

“Nhưng cậu vẫn cưới cô ta.”

“Tôi còn phải tính đến công ty, rồi cả cha mẹ tôi nữa. Một chuyện như thế có thể khiến họ ngã quỵ.”

“Và từ đó đến nay đã mười năm rồi.”

“Phải,” Braling nói, cặp mắt xám của anh đầy bình thản. “Nhưng tôi nghĩ có lẽ mọi chuyện sắp thay đổi rồi. Tôi nghĩ điều tôi chờ đợi bấy lâu nay đã đến. Nhìn đây.”

Anh chìa ra một tấm vé dài màu xanh.

“Đó là vé đi Rio trên phi thuyền hôm thứ Năm tới đây mà!”

“Phải, rốt cuộc tôi cũng có thể tới đó.”

“Thật tuyệt vời! Cậu đáng được như vậy! Nhưng liệu cô ta có phản đối không? Hay gây rắc rối gì cho cậu không?”

Braling lo lắng mỉm cười. “Cô ấy sẽ không biết là tôi đã đi. Một tháng nữa tôi sẽ quay về mà không ai hay biết gì cả, trừ cậu.”

Smith thở dài. “ước gì tôi được đi cùng cậu.”

“Tội nghiệp Smith, hôn nhân của cậu cũng chẳng dễ thở chút nào, đúng không?”

“Không hẳn, khi mà ta có một cô vợ quá đà như thế. Ý tôi là, sau khi lấy nhau đã được mười năm, anh không nghĩ vợ sẽ tiếp tục ngồi trong lòng anh hai tiếng mỗi tối, gọi đến văn phòng anh cả chục lần mỗi ngày và nói chuyện nũng nà nũng nịu. Và tôi thấy từ một tháng trở lại đây cô ấy có vẻ còn tệ hơn. Tôi không biết có phải trí não cô ấy hơi ngớ ngẩn không?”

“Chà, Smith ơi là Smith, lúc nào cũng bảo thủ. Thôi, đến nhà tôi rồi. Nào, cậu có muốn biết bí mật của tôi không? Làm cách nào tôi trốn được đêm nay ấy?”

“Cậu sẽ tiết lộ thật à?”

“Nhìn lên kia mà xem!” Braling nói.

Họ cùng nhìn lên bầu trời đêm.

Trong khuôn cửa sổ trên đầu họ, trên tầng hai, một tấm rèm được vén lên. Một người đàn ông trạc ba mươi lăm tuổi, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, có cặp mắt xám buồn rầu và bộ ria mép mảnh nhìn xuống họ.

“Kìa, đó là cậu mà!” Smith kêu lên.

“Suỵt, đừng nói to thế!” Braling vẫy tay lên trên. Người đàn ông trong cửa sổ ra hiệu đáp lại và biến mất.

“Chắc tôi điên rồi,” Smith nói.

“Đơi một phút đã.” Họ đợi.

Cửa dẫn ra phố của căn hộ xịch mở, và người đàn ông cao gầy với bộ ria và cặp mắt ủ dột bước ra đón họ.

“Xin chào Braling,” anh ta nói.

“Xin chào Braling,” Braling đáp lại.

Họ giống nhau như hai giọt nước.

Smith trố mắt nhìn. “Đây là anh em sinh đôi của cậu à? Tôi không biết là…”

“Không, không,” Braling khẽ nói. “Lại gần đây. Áp tai vào ngực Braling Hai mà nghe.”

Smith ngần ngừ rồi cúi lại gần để áp đầu vào lồng ngực ngoan ngoãn kia.

Tích-tích-tích-tích-tích-tích-tích-tích.

“Ôi không! Không thể nào!”

“Đúng thế.”

“Để tôi nghe lại lần nữa coi.” Tích-tích-tích-tích-tích-tích-tích-tích.

Smith lảo đảo lùi lại chớp chớp mắt kinh hãi. Anh chìa tay ra chạm vào bàn tay và gò má ấm áp của vật kia.

“Cậu mua anh ta ở đâu?”

“Anh ta được thiết kế thật tuyệt phải không?” “Không thể tin được. Cậu mua ở đâu thế?”

“Cho cậu ấy xem danh thiếp của anh đi, Braling Hai.”

Braling Hai làm một động tác ảo thuật và rút ra một tấm danh thiếp trắng:

CÔNG TY NGƯỜI NỘM

Sản xuất bản sao của chính mình hoặc bạn bè; mô hình người bằng nhựa mới kiểu 1990, bảo hành khỏi mọi hư hại về thể chất. Giá từ $7.600 đến kiểu thượng hạng giá $ 15.000.

“Không,” Smith thốt lên.

“Đúng đấy,” Braling nói.

“Tất nhiên rồi,” Braling Hai nói.

“Chuyện này kéo dài được bao lâu rồi?”

“Tôi mua anh ta được khoảng một tháng rồi. Tôi cất anh ta trong hộp đồ nghề ở dưới hầm. Vợ tôi chẳng bao giờ xuống đó, và tôi giữ ổ khóa cùng với chìa duy nhất của hộp đồ nghề. Đêm nay tôi nói tôi muốn ra ngoài đi dạo và mua một điếu xì gà. Tôi đi xuống hầm, lấy Braling Hai ra khỏi hộp rồi bảo anh ta lên ngồi với vợ tôi trong lúc tôi đi gặp cậu đấy, Smith ạ.”

“Tuyệt vời! Anh ta còn có mùi giống anh nữa chứ: thuốc lá hiệu Phố Bond và Melachrinos!”

“Nói thế này nghe có vẻ chẻ sợi tóc làm tư quá, nhưng tôi nghĩ việc này hết sức đúng đắn. Dù sao đi nữa, cái mà vợ tôi muốn nhất là chính tôi. Người nộm này giống hệt tôi cho tới tận chi tiết nhỏ nhất. Tôi đã ở nhà suốt tối nay. Tôi sẽ ở nhà với cô ấy trong cả tháng tới. Trong lúc đó, một người khác sẽ đến Rio sau mười năm chờ đợi. Khi tôi từ Rio về, Braling Hai đây sẽ lại quay về hộp của mình.”

Smith ngẫm nghĩ một hồi lâu. “Anh ta có thể hoạt động mà không cần đồ ăn thức uống trong vòng một tháng không?” cuối cùng anh hỏi.

“Anh ta có thể hoạt động trong vòng sáu tháng nếu cần. Và anh ta được thiết kế để làm mọi thứ - ăn, ngủ, đổ mồ hôi - tất cả mọi thứ, hoàn toàn tự nhiên. Anh sẽ chăm sóc vợ tôi thật tốt, phải không, Braling Hai?”

“Vợ anh rất dễ thương,” Braling Hai nói. “Tôi bắt đầu thấy mến cô ấy rồi đấy.”

Smith bắt đầu run rẩy. “Công ty Người Nộm đã hoạt động được bao lâu rồi?”

“Họ làm việc bí mật được hai năm nay rồi.”

“Liệu tôi có thể… ý tôi là, liệu có khả năng…” Smith hăm hở túm khuỷu tay bạn mình. “Cậu có thể cho tôi biết tôi có thể kiếm một con, một người máy, một người nộm, cho chính mình ở đâu được không? Cậu sẽ cho tôi địa chỉ chứ?”

“Của cậu đây.”

Smith đón lấy tấm danh thiếp và xoay tròn nó trong tay. “Cảm ơn cậu,” anh nói. “Cậu không biết điều này có ý nghĩa đến thế nào đâu. Một chút nghỉ ngơi. Chỉ một đêm thôi, thậm chí chỉ một tháng một lần thôi cũng được. Vợ tôi yêu tôi đến nỗi cô ấy không chịu rời tôi ra dù chỉ một tiếng. Tôi cũng rất yêu cô ấy, cậu biết đấy, nhưng cậu có nhớ bài thơ cổ ấy không: ‘Tình yêu sẽ vụt bay nếu ôm quá nhẹ, tình yêu sẽ chết dần nếu ôm quá chặt. Tôi chỉ muốn cô ấy thả lỏng một chút.”

“Ít ra cậu còn may mắn là được vợ yêu. Vấn đề của tôi lại là sự căm ghét. Không dễ dàng đến thế.”

“Ồ, Nettie yêu tôi đến phát điên. Nhiệm vụ của tôi là làm cho cô ấy yêu tôi một cách thoải mái hơn.”

“Chúc cậu may mắn, Smith. Nhớ ghé thăm nhà tôi khi tôi đang ở Rio nhé. Vợ tôi sẽ thấy hơi lạ nếu cậu đột nhiên không tới chơi nữa. Cậu phải đối xử với Braling Hai đây y như với tôi.”

“Tất nhiên rồi! Tạm biệt. Và cảm ơn cậu.”

Smith mỉm cười đi xuống phố. Braling và Braling Hai quay người đi vào căn hộ.

Trên chiếc xe buýt đi ngang qua thành phố, Smith vừa khe khẽ huýt sáo vừa xoay tấm danh thiếp giữa ngón tay:

Khách hàng phải cam kết giữ bí mật, bởi tuy có một đạo luật về việc hợp pháp hóa Công ty Người Nộm đang đợi Quốc hội thông qua, song bị bắt quả tang dùng người nộm vẫn sẽ là trọng tội.

“Thế đấy,” Smith nói.

Khách hàng phải có khuôn đúc cơ thể và một danh mục màu sắc cho mắt, môi, tóc, da, v.v. Khách hàng sẽ phải đợi hai tháng cho tới khi người nộm hoàn thành.

Cũng không lâu lắm, Smith thầm nghĩ. Hai tháng nữa xương sườn mình sẽ có cơ hội lành lại sau những lần bị ôm siết. Hai tháng nữa tay mình sẽ lành lại sau khi suốt ngày bị nắm chặt. Hai tháng nữa môi dưới bầm dập của mình sẽ lấy lại hình dáng cũ. Mình không có ý tỏ ra vô ơn…

Anh lật tấm danh thiếp lại.

Công ty Người Nộm đó hoạt động dược hai năm và có thâm niên làm hài lòng nhiều khách hàng. Phương châm của chúng tôi là “Không dây mơ rễ má”. Địa chỉ: số 43 dường Nam Wesley.

Xe buýt dừng lại ở điểm đến của anh; anh xuống xe, và trong lúc vừa ngân nga hát vừa chạy lên cầu thang, anh thầm nghĩ, Nettie và mình có mười lăm ngàn trong tài khoản chung. Mình sẽ chỉ lén rút ra tám ngàn, coi như là đầu tư vào công việc làm án gì đó. Người nộm đó sẽ có thể hoàn lại số tiền ấy cả vốn lẫn lãi, theo rất nhiều cách. Nettie không cần biết. Anh mở khóa và chỉ một phút sau đã vào buồng ngủ. Nettie đang nằm đó, xanh xao, to béo, ngoan ngoãn ngủ.

“Nettie yêu quý.” Anh gần như bị lòng hối hận choán hết cả tâm hồn khi thấy khuôn mặt ngây thơ của cô trong bóng tối lờ mờ. “Nếu lúc này mà em thức thì em sẽ hôn anh đến ngạt thở và thì thầm vào tai anh. Nói thật, em làm anh cảm thấy mình như một tên tội phạm. Em đã là một người vợ hiền đầy yêu thương. Đôi khi anh không tin nổi là em lại cưới anh thay vì cái tay Bud Chapman mà em đã từng thích. Anh có cảm giác một tháng trở lại đây em còn yêu anh điên cuồng hơn cả trước kia.”

Mắt anh trào lệ. Đột nhiên anh muốn hôn vợ, tuyên bố mình yêu vợ, và xé tấm danh thiếp rồi quên hết mọi chuyện đi. Nhưng khi anh cúi xuống định làm vậy thì tay anh đau nhức và sườn anh kêu răng rắc. Anh dừng lại với vẻ đau đớn trong mắt, rồi quay đi. Anh đi ra hành lang, bước xuyên qua những căn buồng tối. Vừa ngân nga trong họng, anh vừa mở cái bàn viết hình vòng cung trong buồng sách, rút cuốn sổ tiết kiệm ra. “Chỉ rút ra tám ngàn đô thôi mà,” anh nói. “Không hơn.” Anh bỗng ngưng bặt. “Khoan đã.”

Anh hốt hoảng xem lại cuốn sổ tiết kiệm. “Khoan đã!” anh kêu lên. “Mười ngàn đô biến đâu mất rồi!” Anh nhảy bật dậy. “Chỉ còn lại năm ngàn! Cô ta đã làm gì? Nettie đã làm gì với số tiền ấy? Mua thêm mũ, quần áo, nước hoa chắc! Hay là, khoan - mình biết rồi! Cô ta đã mua căn nhà nhỏ bên sông Hudson mà cô ta cứ nhắc đến suốt mấy tháng nay, trong khi không thèm hỏi mình lấy một câu!”

Anh lao vào buồng ngủ, đầy vẻ phẫn nộ chính đáng. Cô ta định làm gì mà lại lấy tiền chung của hai vợ chồng như vậy? Anh cúi xuống bên cô. “Nettie!” anh quát. “Nettie, dậy đi!”

Cô không nhúc nhích. “Cô đã làm gì với tiền của tôi rồi!” anh gào lên.

Cô cựa quậy không yên. Ánh đèn đường chiếu lên gò má xinh đẹp của cô.

Ở cô có gì đó khang khác. Tim anh đập dữ dội. Lưỡi anh khô khốc. Anh run rẩy. Đầu gối anh nhũn ra như nước. Anh khuỵu xuống. “Nettie, Nettie!” anh kêu lên. “Em đã làm gì với tiền của anh rồi!”

Và rồi, một ý nghĩ khủng khiếp nảy ra. Và nỗi kinh hoàng cùng sự cô đơn bao trùm lấy anh. Rồi đến cơn điên giận và vỡ mộng. Khi anh, mặc dù không muốn, cúi sát xuống cho đến khi cái tai nóng rẫy của mình áp hẳn lên bộ ngực tròn hồng hào của cô. “Nettie!” anh gọi to.

Tích-tích-tích-tích-tích-tích-tích-tích.

Trong khi Smith bước xuôi con phố trong màn đêm thì Braling và Braling Hai quay về cửa căn hộ. “Tôi rất mừng là cậu ấy cũng sẽ được hạnh phúc,” Braling nói.

“Phải,” Braling Hai lơ đãng đáp lại.

“Thôi, anh vào hộp dưới hầm đi, B-Hai.” Braling túm khuỷu tay sinh vật kia dẫn ra cầu thang xuống hầm.

“Đó là điều tôi muốn nói với anh đấy,” Braling Hai nói, khi họ xuống đến sàn hầm bằng bê tông và băng qua đó. “Tầng hầm. Tôi không thích nó. Tôi không thích cái hộp ấy.”

“Tôi sẽ cố dựng thứ gì đó thoải mái hơn.”

“Người nộm được sinh ra là để cử động, chứ không phải để nằm yên. Nếu là anh thì anh có muốn nằm trong hộp suốt ngày không?”

“À…”

“Anh sẽ không thích chút nào đâu. Khi đó tôi vẫn hoạt động. Không có cách nào để tắt tôi đi cả. Tôi là sinh vật sống và tôi có cảm xúc chứ.”

“Sẽ chỉ thêm vài ngày nữa thôi. Tôi sẽ đi Rio và anh sẽ không phải ở trong hộp nữa. Anh sẽ có thể sống ở trên gác.”

Braling Hai bực dọc phẩy tay. “Và khi anh du hí trở về, tôi sẽ lại phải chui vào hộp.”

Braling nói, “Ở cửa hàng người nộm họ không nói với tôi là tôi sẽ mua phải một mẫu vật khó tính thế này.”

“Còn rất nhiều điều họ không biết về chúng tôi,” Braling Hai. “Chúng tôi còn rất mới. Và chúng tôi khá nhạy cảm. Tôi không thích chút nào việc anh bỏ đi để cười đùa và tận hưởng ánh nắng ở Rio trong khi chúng tôi phải nằm đây chịu lạnh.”

“Nhưng tôi đã mong ước chuyến đi ấy suốt cả đời,” Braling khẽ nói. “Anh nheo mắt lại và có thể mường tượng ra biển cả, núi non và bãi cát vàng. Tiếng sóng biển thật êm ái trong tâm trí anh. Mặt trời ấm áp trên đôi vai trần của anh. Rượu vang tuyệt ngon.

“Tôi sẽ không bao giờ được đi Rio,” người kia nói. “Anh đã nghĩ đến điều đó chưa?”

“Chưa, tôi…”

“Còn một chuyện nữa. Vợ anh.”

“Cô ấy thì sao?” Braling nói, bắt đầu nhích dần về phía cửa.

“Tôi đã dần quý mến cô ấy.”

“Tôi mừng là anh yêu thích công việc của mình.” Braling lo lắng liếm môi.

“Tôi e là anh không hiểu. Tôi nghĩ… tôi yêu cô ấy.”

Braling bước một bước nữa và sững người lại. “Anh làm sao cơ?”

“Và tôi đã nghĩ,” Braling Hai nói, “ở Rio thật tuyệt vời biết bao và tôi sẽ không bao giờ đến đó được, rồi tôi đã nghĩ về vợ anh và - tôi nghĩ chúng tôi có thể rất hạnh phúc bên nhau.”

“T… tuyệt đấy nhỉ.” Braling cố tỏ vẻ thật tự nhiên bước về phía cửa hầm. “Anh đợi tôi một lát nhé? Tôi phải đi gọi điện thoại.”

“Gọi ai?” Braling Hai nhíu mày.

“Chẳng phải người nào quan trọng đâu.”

“Gọi Công ty Người Nộm chăng? Để bảo họ đến thu hồi tôi chăng?”

“Không, không, không phải thế!” Anh cố lao qua cửa. Một bàn tay cứng như thép chộp lấy cổ tay anh. “Đừng chạy!”

“Buông tôi ra!”

“Không.”

“Vợ tôi đã bắt anh làm thế này phải không?”

“Không.”

“Có phải cô ta đã đoán ra không? Cô ta có nói chuyện với anh không? Cô ta đã biết rồi phải không? Đúng thế không?” Anh thét lên. Một bàn tay bịt lên miệng anh.

“Anh sẽ không bao giờ biết được, đúng không?” Braling Hai thoáng mỉm cười. “Anh sẽ không bao giờ biết được.”

Braling giãy giụa. “Chắc cô ta đã đoán ra; chắc cô ta đã giật dây anh!”

Braling Hai nói, “Tôi sẽ cho anh vào hộp, khóa hộp, và đánh mất chìa khóa. Rồi tôi sẽ mua một tấm vé nữa đi Rio cho vợ anh.”

“Khoan, khoan, đợi một phút đã. Đợi đã. Đừng nóng vội. Hãy bàn về việc này đã!”

“Tạm biệt, Braling.”

Braling điếng người. “Anh nói’tạm biệt’ là sao?”

Mười phút sau vợ Braling thức giấc. Cô đặt tay lên má. Ai đó vừa hôn lên đó. Cô rùng mình và ngước nhìn lên. “Kìa - đã bao năm rồi anh chưa làm thế,” cô khẽ nói.

“Vậy hãy xem chúng ta có thể làm gì để sửa sai nhé,” ai đó đáp lại.